Nhắc đến đại học y, bệnh viện hay chung hơn là ngành y tế thì nhiều người chỉ nghĩ đến BÁC SĨ. Cứ mặc áo blouse trắng thì quy ra đó là bác sĩ, khám bệnh là bác sĩ, kê đơn là bác sĩ mà tiêm thuốc cũng là bác sĩ ^_^ Phải trong nghề mình mới biết điểm khác nhau giữa các chức danh: - Bác sĩ - Y tá - Điều dưỡng - Nữ hộ sinh - Kỹ thuật viên X-quang - Cử nhân xét nghiệm - Hộ lý - Y công.. Và giờ sẽ là những câu chuyện chép ở bệnh viện.. Nghề y là một nghề đặc biệt, tiếp xúc với bệnh tật, đối mặt với tính mạng và sức khoẻ của bệnh nhân. Đặc biệt đến nỗi mà nếu người bình thường thấy người thân của mình mang bệnh, họ sẽ lo lắng, buồn rầu còn với cán bộ y tế thì lại vui vẻ, phấn khởi hơn..Lạ thế đó.. Tiếng xe cấp cứu rú liên hồi, một bệnh nhân đã già lên cơn khó thở kịch phát vì đau tim. Theo lời kể của người nhà thì ông cụ khó thở nhưng anh cứ đợi qua cơn rồi mới đem vào bệnh viện. Khi đến Khoa Cấp cứu thì đã quá muộn rồi: không mạch, không huyết áp; các bác sĩ đặt nội khí quản, hút đờm dãi rồi ép tim qua lồng ngực, thở máy.. Nhìn người nhà khóc thảm thương nhưng mình làm sao khóc được nữa khi cái chết đã thành quen thuộc. Họ vẫn khóc..Những nhân viên trực sau khi đưa bệnh nhân vào Khoa Hồi sức cấp cứu lại tiếp tục câu chuyện thường ngày của họ..như chưa hề có cái chết xảy ra. Khi người bệnh tử vong, phải thông cảm sâu sắc, chia buồn và hướng dẫn, giúp đỡ gia đình họ làm các thủ tục cần thiết.
Ðề: Chuyện chép ở bệnh viện.. Ngày vắng lặng..Mọi người trong khoa vẫn vui vẻ nói chuyện vì không có bệnh nhân. Nghề y hơi bị hay đó, có những khoảng dài không biết làm gì, ngồi ngáp miệng chờ bệnh nhân chán chê; có lúc bệnh nhân cứ đổ xô vào khoa như sóng, một vài bác sĩ với điều dưỡng xoay không kịp, vừa chạy ra làm thủ thuật lại chạy vào viết bệnh anh, bệnh nhân chờ lâu lại cảm thấy khó chịu,