Chuyện Có Thực Về Hai Vợ Chồng Sống Lạ Lùng...

Thảo luận trong 'Các vấn đề gia đình khác' bởi phamducthienhanh, 11/1/2016.

  1. phamducthienhanh

    phamducthienhanh Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    3/4/2015
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    11
    Điểm thành tích:
    8
    Trưa hôm qua nhận được tin nhắn bất ngờ chồng nhắn cho vợ, "em à! Thôi thì vợ chồng cố gắng làm ăn. Anh thu xếp xong công việc rồi nói chuyện với bố mẹ anh rồi thì anh đón mẹ con em về nhà, mình làm lại từ đầu. A thì giờ cũng chẳng nghĩ gì đâu. Chứ cứ một mình anh cũng chẳng muốn, chẳng thiết làm gì. Em xem có gì thì cho anh biết?" Vợ đọc tin nhắn mà giật mình đang không hiểu (do chồng nhắn tin không dấu! Nhắn thì nhắn chuyện hệ trọng thế này mà không có dấu thì dịch sao ta! Bên họ nhầm? Hay mình hiểu nhầm ý đây?) thì đột nhiên điện thoại rung lên bần bật! Lại giật mình quả nữa (thế này chắc em rụng tim mất). Lại:

    - Em à! Anh vừa nhắn tin, em nhận được chưa? Em đọc tin nhắn chưa?

    - Em nhận được rồi. Em đang có việc một chút. Để em nhắn lại.

    Đã từ rất lâu rồi kể từ ngày mình bước chân ra khỏi nhà chồng ngày con gái tròn 3 tuổi là mình quen với những câu nói trống không , không đầu, không cuối! "Này!", "Rồi", "Không biết"! Giờ đột ngột thế này... shock quá! Mình chợt nhớ lại ngày 2 đứa bắt đầu gặp nhau. Câu truyện tưởng chừng chỉ có trong các bộ phim Hàn Quốc mình đã từng xem...
    Vợ với chồng đến với nhau qua sự quen biết của 2 nhà. Bố mẹ chồng làm ăn với bố mẹ vợ mà đến kho vợ 28 tuổi, chồng 30 mình mới gặp nhau trong tiệc mừng tân gia nhà... bạn của bố mẹ chồng. Xin mạn phép kể cho các bạn nghe một câu chuyện hoàn toàn có thật...
    - Cháu có phải là Minh Phương không? Một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc búi cao, làn da trắng ngần, đang ngồi gọt bưởi dưới gốc cây xoài trong ánh nắng chói chang đầu hè ngước mắt nhìn lên...
    - Dạ, vâng ạ. Cháu chào bác ạ. Bác là...
    - Bác là bác Mai, bạn của bố cháu. Đây là con trai bác, tên là Thành.
    Phương liếc sang bên cạnh, một người đẹp - choáng váng - đó là nhận định đầu tiên của cô về anh, dong dỏng cao, nụ cười ăn đứt diễn viên Hàn Quốc, ăn mặc sành điệu.
    - Chào em.
    - Vâng. Chào anh ạ.
    - Cho anh xin ly nước.
    - Ơ! Mình có phải chủ nhà đâu! Phương nghĩ! Cô đứng dậy đi vào trong nhà, anh đi theo sau. Mọi chuyện bắt đầu...
    3h chiều, Phương có tin nhắn: "Chào em. Rất vui vì đã được làm quen với em, anh là Thành, con mẹ Mai. Tối nay em có rảnh không?"
    Anh chàng này có vẻ đánh nhanh đấy nhỉ. Chưa một ai tán Phương mà lại rủ cô hẹn hò ngay vài tiếng đồng hồ vừa gặp mặt vậy cả nhưng nhớ khuôn mặt đẹp lung linh lúc trưa cô cũng lịch sự đáp lại:
    - Em rảnh anh ạ. Có việc gì vậy ạ?
    - Anh mời em đi uống nước. Thật sự là anh có cảm tình với em ngay lần đầu gặp mặt.
    - (Chà! Anh chàng này thẳng thắn ghê đây!) Em đồng ý. Vậy tối 7 rưỡi anh qua đón em nhé. Anh biết nhà em chưa?
    - Rồi mà em. Chỉ tiếc là bố mẹ chúng ta quen nhau 20 năm rồi mà giờ anh mới gặp em nhỉ?
    - Vạn sự tùy duyên anh ạ.
    Phương là người tin vào Phật giáo nên cô cũng rất tin tưởng vào duyên số. Gần 28 tuổi, cô đã có trong tay tấm bằng tiến sỹ. Cô cũng có vài vấn đề còn đau đáu trong lòng nhưng có sao đâu, cô cảm thấy có cảm tình với chàng trai này. (Nói cho hoa mỹ chứ thực ra mê zai đẹp chết đi được cần gì phải rào đón làm gì)
    Tối hôm đó, hai người nói chuyện thật hợp gu. 11h đêm, Thành đưa Phương về nhà, lịch sự tạm biệt cô ở cổng.
    - Chúc em ngủ ngon và... nhớ mơ về anh nha.
    - Tạm biệt anh. Nếu anh muốn vậy thì đêm nay mời anh bước vào giấc mơ của em nhé.
    11h30, điện thoại lại kêu. Phương vào... toilet ngồi (hì, nhà chật - số là bố mẹ cô làm ăn thua lỗ, giờ phải ở trong căn nhà 3 tầng nhỏ, các phòng sát nhau, nói chuyện ồn, bà nội cô mất ngủ)
    - Anh nhớ em quá không ngủ được.
    Chẳng mấy khi zai đẹp thế này tán từ buổi đầu, Phương cũng hùa theo:
    - Vậy mà e đang định đi ngủ để mơ về anh như anh bảo? Thế này thì mơ bằng cách nào hả anh?
    - Anh đang giúp em đây, nói chuyện với anh, hình dung ra anh là lát em mơ về anh ngay ấy mà...
    Chuyện qua chuyện lại, con cà con kê...2h sáng, Thành chốt lại một câu,
    - Anh muốn mai sang xin phép bố mẹ em cho phép anh qua lại với em em có đồng ý không?
    - Vậy em có phải qua nhà anh luôn không?
    - Vậy thì tốt quá! Mai em nhé.
    ...Một tuần sau, mẹ Thành đưa Phương đi xem ngày cưới. Ngay hôm sau đó, 2 người đi chụp ảnh cưới. Nửa tháng sau một đán cưới đẹp như mơ đã đến. Thật là tình yêu sét đánh. Kể từ ngày chụp ảnh cưới, Phương dọn qua nhà Thành ở luôn như vợ chồng tiện chăm sóc anh. Bố mẹ cho Thành một ngôi nhà riêng vì anh không hợp tuổi mẹ, thầy phán là con trai phải ở xa mẹ mới làm ăn được!
    Cao trào của bộ phim bắt đầu...
    Sau đám cưới 1 tuần, 8h tối. Tin nhắn đến:
    "Em có phải là Phương vợ Thành không? Anh là bạn của Thành. Em quen nó lâu chưa? Có biết nó là người như thế nào không?"
    "Xin lỗi! Ai vậy ạ? Có chuyện gì mà hỏi vậy?"
    "Chồng em là thằng ăn chơi chơi bời khủng khiếp. Không có em, nó dẫn gái về nhà em không biết tý gì à?"
    "Anh là ai sao nói khó nghe vậy. Tôi không nghe ba chuyện vớ vẩn đâu nhé!"
    "Tin đi em. Giờ nó đang ở với gái đấy. Đến quán cà phê High Land ở đường... là em thấy ngay ấy mà."
    Chồng yêu gọi điện,
    - Em à, anh đi uống rượu với thằng Nam. Đây này, em nghe điện thoại của nó đi:
    - Phương hả, bọn anh họp hành tý. Em cứ đi ngủ trước đi. Để ạn quản lý ông xã nhà em cho.
    - Vâng. Các anh cứ đi đi nhé. Em biết rồi ạ.
    - Bye vợ yêu nha. Yêu vợ lắm. Em cứ khóa cửa trước lát về anh tự mở. Sao em lại yêu anh thế nhỉ... hí hí...
    12h đêm.
    - Anh Nam đây em. Thằng Thành nó say quá, ngủ luôn ở chỗ anh nhé. Mai anh đưa nó về cho em nhé.
    - Vâng. Em biết rồi anh ạ.
    Tin nhắn đến:
    "Chồng em đang ở với bồ đấy mà em còn không nghe à. Giờ qua số 40 VC là bắt được chúng nó ngay đấy. Phòng 201 nhé. Nhanh không mai nó đi sớm là không bắt được đâu"
    Phương đọc tin nhắn mà thấy rụng rời tay chân, ngã xuống đất, điện thoại rơi xuống nền nhà...
    Cả đêm Phương không ngủ được. Thấp thỏm nhìn điện thoại, gọi điện tới số máy kia không liên lạc được, gọi cho chồng thì không thấy nghe máy, đi tới địa chỉ kia thì sợ shock không chịu nổi, mà ở nhà thì... lạ thay, nước mắt cô chỉ chảy xuống lúc vừa nhận được tin nhắn, tim cô đau thắt lại rồi cô lại bình tĩnh và thấy bồn chồn suốt mấy tiếng đồng hồ. Giờ mà lao ra đường thì nguy hiểm, ở cái thành phố này biết bao vụ đêm hôm chém nhầm còn hơn bỏ sót, mà giờ này toàn dân anh chị và gái giang hồ ngoài đường chứ làm gì có ai đâu, Phương thầm nghĩ...
    Chắc hiếm có người nào rơi vào tình cảnh như Phương nhỉ... Vợ chồng mới cưới nhau một tuần, sau đám cưới đẹp như mơ với tình yêu sét đánh. Mà vấn đề là vợ chồng Phương còn yêu nhau nồng nàn cơ mà, vợ chồng trẻ, ý quên, không trẻ lắm, quấn nhau như sam. Trong thời gian ít ỏi yêu nhau, đi đâu 2 người cũng có nhau. Thành tha Phương đi giới thiệu khắp mọi nơi với niềm tự hào có người vợ xinh xắn, có trình độ mà Thành yêu ngay từ phút đầu gặp mặt. Phương cũng thành thật mà nói, cũng yêu Thành thật sự. Khi Thành cầu hôn luôn, chứ không phải ngỏ lời yêu, Phương cũng ok luôn chứ đâu có vòng vo làm cao gì đâu, cũng chẳng tìm hiểu xem Thành là người thế nào! Mà từ khi gặp gỡ, 2 người quấn lấy nhau và về ở với nhau luôn rồi còn đâu mà tìm mới chả hiểu. Ơ! Tìm hiểu làm gì trong khi bố mẹ 2 bên thân thiết với nhau 20 năm trời cơ mà! Ấy vậy mà có chuyện gì xảy ra thế này... Phương cứ ngồi trong bóng tối suy nghĩ...


    5h sáng, Phương lao xe ra đường. Trời mùa hè, 5h sáng trời đã hừng lên sắc hồng phía rạng đông, ngoài đường cũng đã tràn đầy những tiếng gọi nhau ý ới của những bô lão đi tập thể dục. Phương đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy toàn các bà, các bác trung trung tuổi đứng lắc lắc hông và chạy bộ quanh công viên mà chẳng thấy bóng dáng thanh niên đâu. Cô lại thấy lòng như nhẹ hẳn đi với không khí trong lành buổi sáng sớm khi phóng xe qua phố tới điểm đến và nhớ là bản thân cô mọi hôm giờ này thì cũng đang say giấc nồng nào đã thức dậy. Chuyện tập thể dục là từ hồi mươi mấy năm về trước rồi...
    5h15 Phương đứng dưới chỗ hẹn. Giờ này họ vẫn chưa mở cửa. Phương lặng lẽ đứng sau gốc cây bàng to vật vã bên cạnh hotel. Vài người bên đường mở cửa dọn hàng sớm nhìn Phương bằng ánh mắt kỳ lạ khi thấy cô bồn chồn đi đi lại lại dưới gốc cây.
    Thời gian trôi chậm thế, chốc Phương lại nhìn đồng hồ. 5h30 cửa chính hotel đã mở, một thanh niên tay cầm chổi bước ra quét sân, Phương dắt xe sang phía bên kia đường đứng chờ. 5h45, Trời lúc này đã sáng hẳn, dòng người qua lại mỗi lúc một đông, Phương đứng lặng lẽ cạnh xe.
    "Mình có nên vào hay không? Liệu... sự thật như vậy mình tính sao đây? Hay đây chỉ là lời đùa ác ý của một kẻ ghen tức nào đó?" Phương mới quen chồng, cũng không có số điện thoại cũng như địa chỉ nhà mấy anh bạn của chồng. Biết đâu anh ở nhà bạn thì sao... Đang mải nghĩ, chợt Phương thấy bóng quen quen... Cậu thanh niên khi nãy dắt chiếc xe chồng cô ra, còn chồng... đang mải cài quai mũ cho con bé kế bên mà không hề nhìn thấy Phương đang sững sờ bên kia đường.
    Họ lên xe, phóng đi thật nhanh lướt qua mặt Phương. Cô chợt tỉnh, vội lên xe, phóng thật nhanh. Chắc lúc này mà Phương đi đua xe thì có mà ẵm cúp là chắc. Đi tới con phố bên cạnh thì cô đuổi kịp họ. Phương bấm còi 3 lần, phóng ngang tầm xe đôi tình nhân đang dính chặt lấy nhau.
    - Anh Thành!
    Phương nhỏ nhẹ gọi, cười khẩy rồi phóng vụt lên trước họ. Thành giật mình nhìn sang, mặt tái đi, rồi vội vàng đuổi theo Phương và gỡ tay con nhỏ kia ra.
    - Em! Nghe anh nói này! - Thành vừa cố đuổi theo tới tầm xe Phương vừa nói...
    - Anh cần gì phải nói!!! Phương không thèm nhìn sang thèm nhìn sang xem thái độ họ thế nào, mặt bình thản, khác hẳn cảm xúc thiêu đốt cả đêm qua.
    Tới ngã tư, Phương rẽ hướng khác còn Thành bị vướng đèn đỏ phải đứng lai...
    Cô phóng như bay về nhà, nằm phịch lên giường. Chợt thấy đói bụng, cô mở cửa ra định đi ăn sáng.
    Đôi trẻ vừa về tới nơi, xuống xe nhìn cô. Phương nhếch mép cười khinh bỉ không thèm liếc, đi thẳng ra đầu ngõ. Anh cúi mặt xuống, không dám nói năng gì còn con bé kia đứng nhìn anh một lát rồi chạy theo cô kéo tay cô và nói:
    - Chị ơi, em và anh Thành không có gì đâu chị... chị...
    - Buông ra, hạng người như loại em không xứng để nói chuyện với chị đâu kưng ạ! Phương nhìn thẳng vào mắt đối thủ, bình thản nhỏ nhẹ - lúc nào cô chẳng vậy, chẳng quát mắng, to tiếng với ai bao giờ...
    Cô đi thẳng, thản nhiên bước vào quán phở ngồi ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
    Con bé đó - cao, mũi tây, tầm 20 tuổi trông rất xinh nhưng ăn mặc khá quê mùa theo kiểu con gái mới lớn từ quê ra đua đòi ăn diện như gái phố.
    Phương - nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, đàn ông gặp cô 90% ưng khuôn mặt và cách ăn nói, cư xử của cô. 10% còn lại là những chàng ưa hot girl không tính. Phương ăn mặc giản dị nhưng hài hòa, trang nhã. Cô không phải quá đẹp ngay lần đầu gặp mặt nhưng là người càng nhìn lâu càng ưng.
    Giữa 2 người bọn họ, quả thật 2 trường phái thật trái ngược.
    Điện thoại, anh gọi tới. Cô bực mình để chế độ im lặng sau khi tắt đi.
    5 cuộc gọi nhỡ, 10 cuộc gọi nhỡ.
    Tin nhắn từ số máy lạ.
    "Chị ơi. Giữa em và anh ấy không có gì đâu... Hôm qua là em gọi cho anh ấy. Chị nghe máy anh ấy đi..."
    "Tôi không có gì phải nói với hạng gái như cô. Đừng nhắn vào đt của tôi. Bẩn máy tôi. Còn lải nhải nữa đừng có trách!"
    chồng yêu lại gọi điện.
    - Bảo con bồ của anh đi ra khỏi đây ngay khẩn trương không đừng trách em.
    Phương nói 1 câu rồi cúp máy.
    8h sáng, Phương về nhà. Chồng đã đi làm. Mấy ngày này, cô đang được nghỉ. Chẳng hiểu sao, đầu óc cô trống rỗng chẳng thể nào còn cảm xúc gì. Có phải cô không yêu chồng nên mới như vậy không? Không! Cô yêu anh thực sự, yêu tới mức độ sẵn sàng về làm vợ anh ngay ngày đầu tiên gặp nhau mà không cần suy nghĩ cơ mà. Anh không yêu cô sao? Cũng không phải. Anh cầu hôn cô ngay ngày đầu tiên gặp gỡ, lần đầu 2 đứa cầm tay nhau trong rạp chiếu phim sau... 3 hôm gặp mặt, tay anh run run, túa mồ hôi, anh mắt ngượng ngùng như gã trai trẻ mới yêu lần đầu. 4 hôm sau anh đưa cô về nhà chỉ vì nhờ là giúp anh chiếc áo sơ mi hôm sau anh mặc đi làm. Rồi anh ôm cô từ phía sau mà dịu dàng thủ thỉ vào tai cô mơ ước cho gia đình tương lai... Rồi nụ hôn đầu đầy đam mê ở quán cà phê trong khách sạn sang trọng gần nhà... Rồi đêm hôm đi chụp ảnh cưới anh đã giả vờ bế cô nằm lên người xem có... vừa không... để rồi cô đã làm vợ anh ngay đêm đó... Những gì anh đã thể hiện là tuyệt đối không phải giả tạo... Đầu cô bắt đầu quay cuồng với vô vàn câu hỏi không lời đáp. Mọi việc đến với Phương quá nhanh, cảm xúc bắt đầu ùa đến trong cô. Phương phải làm sao đây? Bỏ chồng ngay sau 1 tuần cưới sao. Vì bận công việc, vợ chồng cô đâu đã được đi hưởng tuần trăng mật...
    Trong đầu Phương chợt nghĩ tới người đã gọi đt cho mình. Lại thuê bao không liên lạc được. Người này là ai? Tại sao lại biết tường tận mọi việc của chồng Phương? Lại còn biết rõ địa điểm mà chồng cô ở, cả số phòng. Họ theo dõi chồng cô à? Nếu là bạn sao đi theo mà chồng cô không biết? Họ làm vậy với mục đích gì? Phá hoại gia đình Phương thì ai là người hưởng lợi?
    Cô lại nhớ tới con bé kia! Lúc chồng Phương cài quai mũ cho nó, nó dáo dác nhìn quanh như tìm ai đó rồi vội lên xe. Nó không nhìn sang đường nên không thấy Phương đứng đó. Vả lại cạnh cô còn có gánh hàng hoa kế bên. Khi cô phóng xe vụt qua gọi anh, nó còn có vẻ vui tươi lộ ra mặt mà không hề ngạc nhiên. Tới khi về nhà cô nó còn trơ trẽn chạy theo và nhắn tin.
    Còn về phần Thành, trông như có vẻ bị gài bẫy...
    Có lẽ nào có âm mưu gì ở đây?
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi phamducthienhanh
    Đang tải...


  2. phamducthienhanh

    phamducthienhanh Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    3/4/2015
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    11
    Điểm thành tích:
    8
    còn tiếp mài mình up tiếp ah
     
    FRANK NGUYEN thích bài này.
  3. huyenhnit

    huyenhnit Vé máy bay nội địa và quốc tế

    Tham gia:
    2/7/2012
    Bài viết:
    5,676
    Đã được thích:
    961
    Điểm thành tích:
    773
    Câu chuyện hay quá, hóng phần tiếp
     
  4. tamnm

    tamnm Thành viên kỳ cựu

    Tham gia:
    21/2/2014
    Bài viết:
    6,321
    Đã được thích:
    1,281
    Điểm thành tích:
    913
    Đọc nghe quen quen. Ko nhớ là mình đã từng đọc ở đâu rồi nữa.
     
  5. thuc 82

    thuc 82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    1/3/2011
    Bài viết:
    1,066
    Đã được thích:
    155
    Điểm thành tích:
    103
    Chuyện đang hay sao dã man vậy chủ top. Phải cho người ta đọc hết chứ
     
  6. phamducthienhanh

    phamducthienhanh Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    3/4/2015
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    11
    Điểm thành tích:
    8
    Khi viết những dòng này mà cả đêm mình không ngủ được. Mọi cảm xúc lại ùa về. Ngày ấy mình không hề khóc khi sự cố xảy ra vậy mà 6 năm rồi, giờ đây khi nhớ lại, mỗi một câu chữ đều làm mình đau lòng. Do có cảm xúc nên nếu có nhầm lẫn trong khi gõ bàn phím mong cả nhà thông cảm giúp mình.
     
    thuc 82 thích bài này.
  7. phamducthienhanh

    phamducthienhanh Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    3/4/2015
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    11
    Điểm thành tích:
    8
    Chuyện người thứ 3 hình như đã là nhân vật chính trong hầu hết mọi gia đình thì phải. Phương cũng thật không thể tin nó xảy ra với bản thân mình. Ở trên diễn đàn này hàng ngày mọi người nói về nó như bữa cơm chính, mỗi người phụ nữ khi mắc phải tình huống trớ trêu này đều có những cách giải quyết khác nhau. Hoặc là êm thấm (rất ít) hoặc tan vỡ (thì nhiều). Phương thật băn khoăn không biết giải quyết thế nào. Còn con nhỏ đó - vết thương nó gây ra cho cô không thể khiến cô xưng hô nó một cách mỹ miều được. Chỉ có điều, không giống cách giải quyết của phần lớn phụ nữ, cô không gào thét, cấu xé, khóc lóc... mà cô chỉ lặng lẽ ngồi phân tích sự việc. Có lẽ cái tính cách bình thản này sẽ làm cô đau dài dù bề ngoài cô không hề thể hiện ra.
    Giờ cô chỉ có hai mối bận tâm lớn nhất, con bé kia là ai và ai là người gọi điện thông báo cho
    Chuông điện thoại reo, chồng yêu,
    - Em nghe đây! Anh có chuyện gì (tài thật dù tình huống nào xảy ra cô vẫn chỉ có thể anh - em với chồng mà không thay đổi ...)
    - ....
    - Anh có gì để nói không?
    - ...
    - Anh có biết vì sao em biết chuyện của anh không? Nó báo cho em đấy?
    - Nó? Tại sao?
    - Anh về nhà mình nói chuyện...
    10 phút sau, cửa mở. Phương xuống phòng khách, rót một cốc nước lạnh cho mình. Cô xem ti vi thấy người ta khi thẩm vấn tội phạm thường không cho uống nước vì nếu uống vào lời khai sẽ trôi tuột đi mất.
    Thành chậm rãi bước vào.
    - Anh ngồi xuống đây. Phương vỗ vỗ tay xuống sofa cho Thành ngồi cạnh mình.
    - Sao? Anh có gì để nói thì nói đi. Em nghe đây. Anh bảo nghe anh nói mà.
    Cái cách Phương điềm tĩnh mà có lẽ sẽ khiến cho người khác có cảm giác cô là chuyên gia tâm lý đi giải quyết tâm tư tình cảm của người khác chứ không phải chuyện của mình vậy.
    - Sao em biết anh ở đó vậy?
    - Thì em đã bảo anh là nó báo em mà.
    - Anh có thấy nó cầm điện thoại đâu?
    - Anh quản được nó vào toilet khi anh đang nằm vểnh râu trên giường chờ... chắc? - Phương chợt thấy tim mình như rụng hẳn xuống khi thốt ra câu đó...
    - Anh... Biết đâu có ai khác mà không phải nó? Nó cần gì phải làm vậy!
    - Anh tin nó nhỉ!!!
    - Thì...
    - Sao? Anh giải thích mối quan hệ của 2 người là ra làm sao đi?
    - Anh biết anh sai, anh là người có lỗi... Anh cũng không biết phải làm sao nữa... Tùy em quyết định thôi, em bỏ anh lúc này anh cũng phải chịu thôi...
    - Anh muốn vậy phải không? Không cần giải thích? Tốt! Lấy giúp em tờ giấy viết đơn! Ơ mà chúng ta đã đăng ký kết hôn đâu nhỉ. Vậy thôi, chúc anh ở lại khỏe. Em đi! Đây là nhà anh mà!
    Thành vội kéo tay Phương khi cô chợt đứng dậy.
    - Đừng mà, em biết anh yêu em nhiều thế nào mà. Em nỡ bỏ anh đi ngay giờ anh sống sao? Đám đàn ông thật là buồn cười, miệng lưỡi họ cứ phải dẻo thế này với gái sao? Chắc đọc thơ thế này quen rồi nên mới thốt ra nhanh vậy, Phương thấy sao giờ trông anh không còn một chút gì là chàng trai cô phải lòng ngay lần đầu tiên gặp mặt. Đâu rồi chàng trai lịch lãm, công tử, khuôn mặt sáng như sao mà lại xuất hiện ở đâu tên hèn thế này...
    - Anh có phải có mình em đâu. Mà tài thật, có hạng người nào lại đi nhận mình là gái cơ đấy. Anh đưa nó về nhà hôm trước em đi vắng à? Phương nhớ lại ngay sau ngày cưới cô phải đi công tác 2 hôm, việc quan trọng của cơ quan đã được sắp xếp từ trước. - Nó khoe em đấy! Mà nó trốn đâu rồi vậy anh?
    - Không! Anh đưa nó về từ trước!
    - Ơ! Giờ thì cô ớ ra, ngồi xuống.
    - Nó đi học rồi, sinh viên năm 3 trường đại học dân lập khoa môi trường. Tên là Lương. 21 tuổi. Quê ở ĐB
    - ...
    - Thực ra trước khi gặp em anh đang yêu nó được gần 1 năm rồi. Nhưng rồi gặp em, nhìn thấy em là anh không thể rời được, chỉ muốn ngay ngày hôm sau lấy em về làm vợ luôn.
    - Anh chia tay nó sau đám hỏi của mình. Nhưng nó không chịu, khóc lóc. Đòi tự tử... Anh cũng đã từng về thăm nhà nó nhiều lần, cũng đưa nó về nhà nhưng bố mẹ và chị Ánh - chị của anh - không đồng ý. Thứ nhất, nó còn đang đi học, thứ 2, học lại chẳng ra gì, thứ 3, chị Ánh bảo cưới loại như nó về để nuôi cho béo để nó đi đong đưa thằng khác à. Mọi người không ưa nó, không thích đôi mắt của nó... Thời gian vừa qua anh cố gắng giải quyết vấn đề của nó để đến với em. Nhưng nó đang phẫn uất quá...
    - Tối hôm qua, lúc anh đang uống rượu với thằng Nam, nó gọi cho anh, bảo muốn gặp anh lần cuối.
    - Anh Nam biết quan hệ của anh và nó nên bao che cho anh à? Phương đáp lại, cảm thấy hụt hẫng... Cô là người thứ 3 rồi...
    - Uh. Bọn anh đi chơi cùng nhau cũng nhiều... nên thằng Nam hiểu tính nó...
    - Vậy anh muốn thế nào? Phương hỏi thẳng, cảm thấy mình yếu thế... Tự nhiên sao thấy nhụt chí vậy? Can đảm đi đâu hết rồi...
    - Thực ra anh với nó cũng 5 lần 7 lượt chia tay rồi. Nhưng nó không chịu, toàn bày trò mời gọi anh. Trước khi gặp em cũng đã chia tay rồi quay lại... chủ yếu do nó... Và hôm trước mình cưới vài ngày, em đi công tác cả ngày, đêm không về, nó đến, không mặc gì nằm trên giường...
    -Anh xin lỗi, dù sao anh với nó cũng... cả năm trời... Nó có chìa khóa nhà. Sau khi mình cưới anh đã thay toàn bộ khóa và đưa em chùm mới đó... Sau hôm đó, anh đã cắt hẳn không gặp nó, toàn tâm toàn ý với em.
    - Hôm qua, sau khi uống cà phê, nó bảo muốn uống rượu một mình, anh lo nó làm gì ngu ngốc nên đi theo, rồi nó say quá, nhà trọ đóng cửa, anh phải đưa nó vào đấy...
    - Anh định đưa nó vào đó rồi về với em thôi, nhưng nó khóc lóc, giữ anh lại bảo cho nó lần cuối ở cùng anh, anh không đồng ý nó bảo nó sẽ ra ngay ngoài gặp ai nó sẽ mời ngay vào phòng làm việc đó... cho anh tức chết... Rồi nó lột đồ lao ra cửa... Anh sợ nó làm điều gì dại dột mà cũng không thể để nó làm vậy được nên anh ở lại đó...
    - Vậy là đêm qua anh có quan hệ với nó không? Phương chua chát hỏi...
    - Có... Thành ngập ngừng trả lời.
    - Vậy là đủ rồi... Em đi đây. Để anh giải quyết với tình yêu của anh. Để yên cho em suy nghĩ...
    Phương về cơ quan. Cô là chuyên gia thẩm định và rất giỏi nên rất được sếp ưu ái. Trừ lúc có việc cô phải tới còn không, thích là cô nghỉ bất tử. Phương yêu công việc của mình, yêu sự tự do trong công việc và cô cũng hăng say làm việc. Có lần đi công tác 3 ngày 2 đêm hầu như không ngủ mà không hề thấy mệt. Công việc cũng giúp cô mức lương kha khá giúp đỡ bố mẹ và các em còn đi học. Cứ tưởng lấy được tấm chồng danh giá, giàu sang phú quý nào ngờ đâu ngay ngày đâu của cuộc hôn nhân ấy, giông bão đã nổi lên mất rồi. Cô về công ty cũng là lúc trưa mọi người đang ra ngoài ăn trưa, chỉ có anh bảo vệ hóm hỉnh 2 vợ 4 con - thật luôn - số là anh chàng đã có một cô vợ ở quê và 3 ông con giai, chẳng biết ở ngoài phố này thế nào mà mồi chài được em công nhân giày da ở trọ bên cạnh, nàng đẻ cho cô công chúa, thế là cưng như trứng mỏng. Bà vợ ở quê ra lại còn phấn khích vì có con gái thế là cả nhà bán nhà ở quê ra phố mua căn hộ tập thể sống cả nhà vui đáo để, vừa trông cô công chúa nhỏ vừa quản chồng không ho ra ngoài kiếm thêm bà ba nữa. 3 ông con giai đang tuổi nhớn cũng được công ty tạo điều kiện làm thêm cho ông bố bớt nặng gánh. Nghe đâu, hình như bà vợ 2 đang có bầu cô công chúa nữa. Tâm trạng bác nhà ta lúc nào cũng vui tươi và hồ hởi với mọi người.
    Nghĩ vậy, Phương tự nhiên thấy buồn cười. Chả hiểu...
    Thì ra những điều Phương dự đoán là đúng. Chính Lương là kẻ làm ra việc này. Mà chồng cô sai nhiều quá! Sao không nói với cô ngay từ đầu thì đâu có Ngày hôm nay. Mà đúng là nếu vậy cô cũng chẳng lấy Thành làm gì! Cô đã đau 1 lần rồi. Người trước Phương yêu 3 năm. Yêu nhau được 2 năm, hắn đùng đùng đi lấy vợ. Bọn chúng cưới nhau hơn nửa năm cô mới biết, thì ra là bên nhau 6 năm trời rồi. Con kia có bầu to mới phải cưới gấp, cưới về lại bị sảy thai. Sau này Phương mới biết. Cho nên dư âm lần trước với cô còn đau lắm. Cô tự nhiên 2 lần vô tình trở thành người thứ 3 cho chúng nó giỡn. Ôi cái cuộc đời này!! Haizzz
     
    FRANK NGUYEN thích bài này.
  8. phamducthienhanh

    phamducthienhanh Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    3/4/2015
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    11
    Điểm thành tích:
    8
    Mình muốn kể đầu đuôi sự việc vì thực ra sau này mọi người sẽ thấy mình cũng là người nhu nhược, có lỗi lớn. Nhưng mình kể câu chuyện của mình ra để mọi người thấy một điều này, đàn ông và đàn bà cư xử hoàn toàn khác nhau. Vậy cớ làm sao?
    Tất nhiên mình sẽ kể đoạn cuối cho mọi người nghe cho không bị đứt đoạn ạ
    Còn chuyện 3 năm với người cũ, hắn khóc lóc dùng dằng bảo không có tình cảm với con kia. Chỉ là bị nó gài, đang chờ bỏ vì yêu tha thiết Phương. Hắn đưa cả em gái đến đối chứng với cô, chẳng biết thật giả thế nào Phương dùng dằng với hắn vài tháng rồi cắt hẳn. Thực ra hắn là mối tình đầu, là người đầu của Phương nên cũng khó lắm... thói quen mà!! Phương với hắn sau này cũng chỉ là mối quan hệ truyện trò, đi uống cà phê, đi dạo hay cùng lắm là ôm nhau tý vì cảm giác thân quen chứ Phương chẳng để hắn làm quá điều gì. Sau này thì nhạt dần rồi cô rút lui, cũng chẳng gặp em gái hắn nghe họ kể con kia nanh nọc, đành hanh thế nào nữa... Cô chán. Rồi thì cô gặp Thành, đấy, đùng một cái thì cưới..
     
    FRANK NGUYENthuc 82 thích.
  9. phamducthienhanh

    phamducthienhanh Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    3/4/2015
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    11
    Điểm thành tích:
    8
    Phương ngồi cặm cụi đọc tài liệu, làm việc cho Quên đi cảm giác nhức nhối trong lòng. 8h tối, cô về! Bật đèn lên, Thành vẫn đang ngồi với tư thế y như lúc sáng cô đi. Cô nhỏ nhẹ hỏi:
    - Anh ăn gì chưa?
    Lắc đầu.
    - Anh ăn gì không em nấu?
    Lắc đầu.
    - Hay ra ngoài ăn?
    Lắc đầu.
    - Chồng chỉ muốn chờ vợ về và yêu vợ. Vợ không về chồng cứ chờ đến chết thì thôi.
    - Ơ ông này hâm à? Không ăn thì có sức làm gì? Cô phì cười, tự nhiên thấy cảm giác như 2 vợ chồng của ngày hôm qua vậy. Cô dễ tha thứ cho người đàn ông phản bội vậy chăng? Hay trong lòng cô,sự phản bội giờ đã không có chút ảnh hưởng tới cô vậy?
    - Em về lấy quần áo. Em đi vài ngày. Anh ở nhà suy nghĩ, em cũng sẽ suy nghĩ về chuyện của chúng ta có nên tiếp tục không?
    Cô bình tĩnh nói, không lại sợ mình rơi vào trạng thái mềm lòng trước người đàn ông này mất. Sao mà anh trông hiền, dễ thương đến vậy nhỉ... chết mình cái tội mê giai đẹp thôi. Thế này thì sao nó chẳng bám. Cô cảnh giác.
    - Trong thời gian e đi để bình tâm suy nghĩ. Em sẽ thuê thám tử theo dõi anh. Anh mà léng phéng với nó em cắt... Nửa đùa, nửa dọa, cô hằm hằm nói thẳng.
    - Anh biết mà. Vậy trước khi em đi, vợ chồng mình yêu một cái cho anh đỡ nhớ nhé.
    - Anh lại định giở trò giống nó đấy à? Đừng đâm kiếm vào nỗi đau của em. Có nhu cầu thì gọi nó đến. Nó đến ngay đấy. Rồi thì chấm hết.
    - Anh xin lỗi.
    - Không cần xin lỗi. Giọng cô chùng xuống. Lẽ ra mình không nên gặp nhau...Nói là đi vài ngày chứ Phương đi một mạch nửa tháng. Trước khi đi đã kịp dặn chồng là nhắn bố mẹ chồng mình đi gấp. Cô cũng chẳng thiết tha gọi cho họ. Mới về làm dâu, cũng được ở riêng, vả lại còn chỗ quen biết nên Phương cũng chẳng câu nệ chuyện phải sao phải trăng với bố mẹ chồng. Cô thân thiết với họ như bố mẹ ruột (mãi sau này cô biết đó chỉ là cái vỏ, con dâu dù sao thì cũng khác máu tanh lòng...)
    Lý do Phương về, có ai tưởng tượng được không? Cô có bầu 3 tuần. Đang đứng thao thao bất tuyệt thuyết trình tính khả thi của đề án mới, cô chợt bừng tỉnh vì không biết mình đang đọc đến đâu... cô ngủ gật khi đang đứng nói ạ. Thấy người khang khác, cô vội đi mua que thử thai. 2 vạch, 1 mờ, 1 rõ. Cô mang ra phòng khám sản phụ khoa hỏi thì nọ nói thế này là đã có thai, dưới 4 tuần nên 1 vạch hơi mờ. Khám kỹ thì tuổi thai là 3 tuần cộng trừ vài ngày lẻ. Phương vừa mừng, vừa sốc! Sao nhanh thế! Còn về phần Thành, hàng ngày anh vẫn Gọi điện, Phương vẫn nghe máy, vẫn nói chuyện bình thường. Cô sợ làm quá sẽ đẩy hẳn chồng mình vào vòng tay con bé xảo quyệt đó. Vụ em bé giải quyết sao đây, nói thế nào đây. Còn tất nhiên đây là con cô mà. Có nên nói với mọi người không?
    Phương về nhà lòng nặng trĩu. Vụ thám tử cô chỉ nói miệng chứ đâu có làm đâu. Chẳng biết họ có gặp nhau... nếu có thì làm gì? Họ bên nhau trước cơ mà. Phương về tới nhà thấy chồng gầy đi phải 5kg thịt. Chẳng lẽ vấn đề vợ chồng khiến anh tiều tụy vậy sao? Lại động lòng thương, dắt chồng qua bác sỹ khám. Ông bác sỹ quen bảo chồng cô bị khủng hoảng tâm lý, trầm cảm. Giờ thì thương và xót thật. Cô lại chăm anh nhưng vẫn chưa thông báo tin vui cho cả nhà và ngoài mặt thì coi như là đã tha thứ cho chồng.
    Kể từ ngày Phương về nhà, mọi chuyện dường như đã thay đổi nhiều. Tình cảm của 2 vợ chồng đã khác hẳn. Anh không còn mặn mà với Phương nữa, thay vào đó là vẻ mệt mỏi, dù anh có đi đi về về đúng giờ, trông cũng có vẻ như anh không liên lạc với con bé kia nữa. Vợ chồng cũng chỉ gần gũi nhau 2 lần, dù vẫn là mới cưới. Chứ trước kia, cứ tranh thủ có 2 người là Thành lao vào Phương. Mà 2 vợ chồng lại ở riêng, tần suất không biết bao nhiêu là kể xiết... Phương cũng vẫn thể hiện thái độ bình thường và hoàn toàn không cho ai biết về việc mình đã mang thai. Công việc của Phương buộc cô một tuần phải vắng nhà một vài ngày cố định. Sau 2 tuần kể từ ngày cô trở về nhà, Phương lại có chuyến công tác đi Sài Gòn. Công việc êm xuôi, cô về sớm một ngày. Ở lại cũng không có việc gì, cô đổi chuyến bay muộn về nhà. 9h30 Phương có mặt ở sân bay, cô cũng không gọi chồng ra đón, cô tự bắt taxi về nhà. Tới nhà, điện đã tắt tối om, chồng đã lên giường đi ngủ. Thấy Phương về, Thành hỏi qua loa vài câu rồi quay lưng vào tường. Mùi thuốc bắc bà Mai sắc cho con trai nồng nặc đầy nhà khiến Phương khó chịu. Cô không ăn gì dù biết mình đang mang một sinh linh bé nhỏ cần dinh dưỡng, cần chăm sóc. Nhưng thái độ của Thành khiến Phương nản... a như thành con người khác, tất nhiên, một phần vì chuyện cơ thể anh đang suy kiệt... nhưng điều Phương buồn là chồng mình sao vì chuyện chia tay con bé kia mà đến mức vậy à? Rồi thái độ vậy, người bị suy sụp, người bị trầm cảm phải là cô chứ... Trằn trọc không ngủ được, Phương càng nghĩ...
    Đã hơn 12h. Điện thoại chồng đổ chuông. Anh lặng lẽ ngồi dậy, ra ngoài ban công nghe.
    Có lẽ nó gọi, thì ra họ vẫn liên lạc công khai trước mặt cô. Cô thật sự chỉ là tấm ghẻ lau cho họ giày vò. Cô bật khóc. Lần đầu tiên từ ngày nếm trải nỗi đau cô khóc ngon lành như vậy. Có lẽ khi mang bầu, phụ nữ cũng dễ xúc động.
    Thành bước vào trong phòng, ngồi lên giường hỏi Phương.
    - Em dùng 2 điện thoại phải không?
    - Đúng vậy. Một số Em dùng cho công việc, một số em dùng cho gia đình, bạn bè, người thân.
    - Anh chưa bao giờ thấy số công việc của em nhỉ.
    - Em để dưới nhà. Có chuyện gì không?
    - Cái Lương nó... em có còn số của nó không?
    - Số hôm nó ngủ với anh nó nhắn cho em á? Hay số giả nó dùng để đưa em đi xem phim mát chồng em đóng. - Phương cay nghiệt - Mà a có chuyện gì nói thẳng ra đi đừng dò xét. Em ghét kiểu rào đón lắm.
    - Nó vừa gọi điện cho a khóc lóc. Nó bảo em nhắn tin chửi nó. Nó còn gửi cả tin nhắn cho anh này.
    - Buồn cười thật. Thế nó nói gì anh cũng tin à?
    Thành đưa điện thoại cho Phương xem. Đập vào mắt cô là những dòng chữ thô tục. Đại loại là theo như trong đó cô chửi nó là loại đ..., chỉ giỏi lên giường nằm ngửa cho thằng đàn ông nó... (xin lỗi các mẹ. Cả đời em k nói bậy bạ một câu nhưng để cho quý vị hiểu bản chất con đê tiện đó thì em đành trích dẫn ra một phần rất là dễ nghe ạ). Còn nhiều nữa nhưng thấy quá kinh tởm Phương nôn thốc nôn tháo ngay ra giường. Thành ngạc nhiên vỗ vỗ cho vợ, lấy cô khăn ấm và nước, dìu vợ ra chiếc ghế bành gần cửa sổ tự thay ga, đệm. Phương bình tĩnh, bảo Thành:
    - Nó biết hôm nay em đi công tác nhưng không biết em về sớm đâu. Anh gọi cho nó, hỏi em có còn đang chửi nó nữa không? Em xuống nhà lấy điện thoại rồi em sẽ ngồi ngay cạnh anh xem nó giở trò gì.
    Thành có lẽ chưa hiểu ý Phương nên cứ chần chừ, cô mang hai chiếc điện thoại của mình đặt lên trên bàn
    - Anh gọi cho nó đi. Không sao đâu...
    Thành bấm máy,
    - Anh ơi, hu hu. Chị ấy chửi em như vậy đấy, còn dọa cho người đến xử em nữa cơ. Em làm gì đâu cơ chứ. Em đã nhường chồng em, người em hết mực yêu chiều cho chị ta rồi cơ mà. Hu hu. Chồng yêu qua luôn với em đi. Thế này em sống sao? Rồi vợ chồng mình vẫn vui vẻ, mai đi biển đi anh. Em sẽ chiều anh hết mức. Em biết anh muốn gì mà. Giờ a bảo gì, muốn gì em cũng chiều hết mà. - Rõ ràng nó vừa khóc như cha chết mẹ chết mà giờ đã ngọt nhạt mời gọi ngay đượcm Từng câu, từng chữ thấm vào tai Phương. Cô nhìn chồng, lấy điện thoại bấm
    - Hỏi nó em có đang chửi nó không?
    - Thế chị ấy không gọi cho em mà chỉ nhắn tin thôi à? Thế vẫn đang chửi em à?
    - Vâng. Đây này, lại tin nhắn tiếp đây này
    (Lại thêm một đoạn nữa với lời lẽ mà có lẽ đã khiến nó - giờ đang là con bồ của chồng em thành gái đứng đường hạng bét có khi còn bị AIDS ấy các bác ạ. Em không tiện trích dẫn)
    Thành lặng người đi nhìn Phương, cô có thể cảm nhận như vậy.
    - Thôi được rồi. Để chị ấy về rồi anh hỏi. Thôi nhé.
    - Ơ, chồng yêu, đến...
    - Sao. Diễn hay nhỉ. Nó tự chửi mình như vậy mà không tự thấy nhục à?
    - Anh xin lỗi vì đã nghi ngờ em. Anh không ngờ nó lại làm vậy. Tại nó yêu anh nhiều quá nên mới vậy em đừng chấp nó.
    - Anh phải hỏi anh ấy. Anh chiều chuộng, cung phụng nó, nuôi nó ăn học, đi bar, vào nhà nghỉ, khách sạn... nó bỏ anh sao nỡ? Anh tưởng em không biết gì sao?
    - còn thái độ anh sao vậy? Em đã tha thứ cho anh đâu?
    Thực ra thì mình cũng đau lắm đấy. Thật sự là cảm giác bị phản bội ai mà gặp phải đều biết là kinh khủng thế nào phải không ạ. Có điều mình là người không quá bi quan, tuyệt vọng. Làm vậy chẳng giải quyết được gì mà chỉ thiệt bản thân mình thôi. Mình chỉ mong phụ nữ chúng mình khi gặp sự cố cố gắng thật bình tĩnh giải quyết nên mình mới kể câu chuyện của mình cho các bạn nghe. Tất nhiên là quan điểm mỗi người mỗi khác, mình cũng thuộc tận thế hệ cuối 7x nên có lẽ suy nghĩ khá nhiều các bạn 8x 9x mới có gia đình phải không ạ. Mình xin phép kể tiếp câu chuyện con bé bồ của chồng mình cho các bạn biết con gái nó thủ đoạn thế nào ạ. Mà chồng mình - đàn ông mà....
    Thành xuống dưới nhà, lấy cho Phương cốc nước, dịu dàng hỏi,
    - Em có khó chịu không? Ban nãy em sao vậy?
    - Cả đời em chưa bao giờ em quát mắng ai câu nào, chứ nữa là có những câu nói vô văn hóa tới vậy. Anh thử nghĩ lại xem anh đang quan hệ với loại gái gì vậy?
    - Nó từ trước giờ không phải là người như vậy. Rất lành!
    - Phải rồi, gái quê, rất lành, dễ dụ, mà cũng giỏi chiều chuộng. Đây là nó nói đấy nhé. Chứ em không quan tâm đâu. À không, giờ thì em quan tâm rồi, vì nó dám đổ tiếng ác cho em, nên giờ em sẽ chấp. Anh thông cảm, đừng bênh nó. Nếu mà anh bênh nó mời anh rước nó về đây. Em đi.
    - Ngày trước anh cũng yêu nó thật lòng. Nó ngoan, bố mẹ nó ở quê, làm ruộng thôi. Nhà nó có 2 chị em, cơ bản là cũng khó khăn nhưng nó đến với anh hoàn toàn không phải vì tiền đâu em ạ. Ngày trước hồi anh mới yêu nó, nó không lấy gì của anh cả. Mãi sau khi anh về nhà nó chơi, nó mới để anh trả tiền học, tiền nhà... Anh đưa nó về gặp bố mẹ, nó háo hức lắm, cứ nghĩ là sẽ lấy anh thật nên giờ nó mới giở chứng bày trò thế này mà em. Còn tất nhiên khi yêu, cũng chẳng tránh tranh cãi vụn vặt, dọa bỏ nọ kia nhưng thực ra tới tận trước khi gặp em, anh với nó vẫn bình thường.
    - Bình thường là ở với nhau như vợ chồng. Mà chẳng phải anh cũng muốn thế còn gì. Đàn ông bọn anh tham lam lắm, gái trẻ anh cũng thích, vợ ngoan anh cũng cần. Thế sang Iraq mà ở, đa thê đấy. Phương tiếp lời,
    - Để em nói cho anh nghe. Nó không phải dạng gái vừa đâu. Rượu tu hàng chai. (Em thuê thám tử điều tra nó các bác ạ. Nói gì thì nói, sau vụ nó đưa em tới chứng kiến trò hề của nó với chồng em, em cần cảnh giác). Anh thì yêu nó thật lòng, cần gì tìm hiểu. Nó là gái bao đóng mác sinh viên đấy anh ạ. Tôi lôi cái túi đựng tài liệu về nó vứt lên mặt bàn cho anh xem.
    - Em không phải dạng dễ lừa, ngu si dốt nát gì để nó chơi em đâu. Anh nhìn đi, trước anh còn 3 ông nữa cơ. Anh là trẻ nhất đấy, hơn nó có 9 tuổi thôi. Ông số 2, giám đốc công ty... già hơn bố nó ở quê đấy. Sao nó chiều chuộng đàn ông trên giường giỏi thế anh không hiểu à? Có điều, việc này thì đúng này, nó muốn lấy anh thật, vì anh có đủ điều kiện nó cần. Thế nên nó mới bày trò ly gián em. Ba cái trò trẻ con, lừa được em chắc. Ngày đó em và anh mà chia tay luôn hài lòng nó quá còn gì nữa, thế là nó đạt được mục đích cao đẹp, về với anh nhỉ. Có điều chắc nó hơi thất vọng vì em cứ ở lỳ đây nên bày thêm trò nữa ấy mà. Anh hiểu chưa?
    Phương thở sâu, tiếp tục câu chuyện để giải tỏa tâm lý cho chồng mình, tài thật, chồng đi với gái mà mình cư xử vậy sao!!!
    - Em nói anh nghe, anh, so với mấy ông đại gia bao nó hoang toàn là người nó thích. Nó yêu anh, em cũng nghĩ vậy. Song vì điều này này, anh đủ tuổi chín, 30 rồi, đẹp trai, nhà có điều kiện, tất nhiên dù không quá giàu nhưng là cơ bản, lấy được anh nó có cuộc sống an nhàn, có nhà riêng để ở, không thiếu gì, có chồng đẹp trai để khoe cùng các bạn chứ khoe mấy ông già kia, ..., có dám không? Bạn nó chẳng cười vào mặt cho.
    - Hơn nữa, anh là trai chưa vợ... lúc chưa lấy em. Nên nó cố tình không nhận gì của anh để anh an tâm. Anh nhìn ảnh nó khi còn là bồ ông kia đi, Phương nhặt tấm ảnh Lương ôm cổ một ông già hơn 50 tuổi mặc chiếc váy màu nude sành điệu thầm thán phục, thám tử giỏi thật, họ hack hòm mail của nó thấy một đống ảnh và video nhạy cảm. Đau thay còn có cả của chồng cô nữa. Con ả này thủ đoạn thật. Cô đã chuyển hết sang usb, mail của nó giờ đã rỗng, muốn hại người cũng khó.
     
  10. phamducthienhanh

    phamducthienhanh Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    3/4/2015
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    11
    Điểm thành tích:
    8
    ĐÂY LÀ CÂU CHUYỆN MÌNH HÂM MỘ, MÌNH ĐĂNG LÊN ĐỂ CHIA SE CÙNG MỌI NGƯỜI
     
  11. phamducthienhanh

    phamducthienhanh Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    3/4/2015
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    11
    Điểm thành tích:
    8
    Mai mình sẽ up tiếp nhá. cảm ơn
     
  12. thuc 82

    thuc 82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    1/3/2011
    Bài viết:
    1,066
    Đã được thích:
    155
    Điểm thành tích:
    103
    Như tiểu thuyết mn nhỉ. Mà hỏi thật mn có hư cấu tí nào không đấy
     
  13. phamducthienhanh

    phamducthienhanh Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    3/4/2015
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    11
    Điểm thành tích:
    8
    hoàn toàn là sự thực
    bạn cứ theo dõi từ đầu tới cuối câu chuyện đi
     
  14. toanbk

    toanbk Yêu con, con trai của mẹ.

    Tham gia:
    29/5/2012
    Bài viết:
    5,337
    Đã được thích:
    765
    Điểm thành tích:
    823
  15. nhathang

    nhathang Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    13/12/2015
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    31
    Điểm thành tích:
    28
    truyện hay, nhưng mỗi lần up nên dài dài chút đi bạn, để đỡ phải chờ
     
  16. me elly

    me elly Bổ trợ lái xe B2 0983868830

    Tham gia:
    12/3/2013
    Bài viết:
    3,359
    Đã được thích:
    550
    Điểm thành tích:
    823
    Mình đọc truyện này rồi, rất hay, nhưng thật khó để làm được như nhân vật người vợ đó.
     

Chia sẻ trang này