Nếu ai hỏi tôi Paris có màu gì ? Tôi sẽ không do dự mà trả lời ngay đó là màu đỏ. Màu đỏ của bông hoa hồng đầu tiên tôi được tặng trên đất Pháp. Tôi sẽ nhớ mãi hình ảnh anh, đứng lẫn trong đám người lộn xộn ở Gare de Lyon lúc 12h đêm, với một bông hồng đỏ thắm nhưng gục ngã trên tay người cầm đơn giản vì anh mua nhầm hoa trong tủ lạnh và phải chờ tàu của tôi lâu quá. Đó còn là màu đỏ của ligne métro A. Ngay khi xuống metro, anh đã nói với tôi: "Về nhà mình dễ lắm, em cứ tìm đường màu đỏ, rôì dừng lại ở bến Nanterre Préfecture". Cái màu đỏ của đường A đó đã giúp tôi không bao giờ lạc đường khi lang thang một mình trên các con phố nhỏ. Người yêu tôi luôn có những cách đơn giản để giải thích vấn đề cho tôi như vậy, và anh ấy đâu biết rằng anh ấy cũng đã vẽ được một đường màu đỏ trong tim tôi mang tên anh ấy nhỉ? Nhưng sau màu đỏ, tôi còn khám phá được ra những sắc màu kì diệu khác của Paris. Màu của mùa thu Paris: Tôi được chứng kiến cái công viên xanh ngắt gần nhà chỉ vài tuần bỗng nhiên chuyển thành màu vàng. Mà cũng thật là nhiều sắc vàng. Đầu tiên chỉ là vàng pha xanh khi mùa thu mới đến, sau đó đến màu vàng tươi khi mùa thu đi thêm được vài bước, rồi dần dần vàng đậm hơn, lá cây mất dần nhựa sống và rụng thành từng thảm lá khô vào cuối mùa thu. Tôi và anh đã đi hết đường A để đến và đi bộ trong một khu rừng thật là rộng với những thảm lá khô vàng như thế. Bình yên lắm khi nắm tay nhau đi trong không gian đó, nghe tiếng lá khô lạo xạo dưới chân và thỉnh thoảng nép vào bên cạnh người yêu để tránh một đợt gió lạnh bất chợt ùa đến. Một buổi sáng khi tôi kéo va li một mình ra ga, tôi đã đứng tần ngần thật lâu khi nhìn những chiếc xe hút rác hút hết thảm lá khô trong công viên. Chắc họ sợ bẩn, hoặc sợ cháy chăng? Còn tôi thì tôi sợ lần sau lên sẽ không được nhìn thấy những thảm lá như thế nữa. Và đúng thế thật. Lần sau tôi lên Paris thì màu vàng của mùa thu được thay bằng màu xám của mùa đông. Bầu trời Paris vốn đã ít nắng, đến mùa đông lại càng xám xịt lại hơn. Từng cành cây trơ ra khẳng khiu. Màu của nước hồ cũng xám lại. Đến mức quần áo của con người mặc cũng nặng nề theo thời tiết. Nhưng kì lạ là tôi chẳng ghét cái màu xám đó tẹo nào. Tôi thích chụp những cái cây trơ trụi khẳng khiu không lá trên nền trời xám, có lẽ vì lúc đó tôi thấy cái cây rất cô đơn.