- Mẹ nói với bố hộ con nhé! Thật tồi tệ khi tôi biết mình mang thai ở tuổi 17! Thú thật với mẹ đã là điều quá sức với tôi nên tôi càng không dám nghĩ đến việc nói với bố. Từ trước đến nay bố rất tự hào về tôi nên tôi luôn cố gắng sống thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của ông. Nhưng bây giờ, mọi nỗ lực ấy đã tiêu tan. Tôi không còn là cô con gái nhỏ ngoan ngoãn của bố nữa. Tôi thở dài, mệt mỏi tựa đầu vào vai mẹ để tìm cảm giác bình yên trong thoáng chốc. - Con hãy đi đâu trong lúc mẹ nói chuyện với bố nhé. Con có hiểu vì sao không? - Vâng! Tôi gật đầu. Thật khó có thể đối diện với bố lúc này! Chiều hôm đó, tôi đến chỗ Lu - vị mục sư của nhà thờ, người luôn tạo cho tôi cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh. Mọi việc xảy ra trong cuộc sống của tôi như một cơn ác mộng nên việc được ở bên cạnh người không xét đoán và phê phán mình là điều dễ chịu nhất. Bác Lu trò chuyện an ủi và khuyên nhủ tôi trong lúc mẹ đến văn phòng làm việc của bố để nói với ông về chuyện của tôi. Trời tối dần và tôi nhìn thấy ánh đèn pha bên ngoài cửa sổ. Mẹ đến đón tôi về nhà, và tôi biết lúc này bố cũng đang ngồi trên xe. Tôi sợ hãi chạy khỏi phòng khách, lao vào phòng tắm nhỏ bên cạnh và khóa chặt cửa lại. Bác Lu theo sau, nhẹ nhàng khuyên: - Con không thể trốn tránh như vậy được. Sớm muộn gì con cũng phải đối diện với bố thôi. Bố con sẽ không về nhà nếu không có con đâu. Nhanh nào, con! - Vâng ạ! Nhưng... Bác sẽ ra cùng con chứ? Con sợ... - Dĩ nhiên rồi! Bác sẽ đi cùng con. Tôi chậm chạp mở cửa và theo gót bác Lu đi ra phòng khách. Bố và mẹ vẫn chưa bước vào. Tôi đoán hai người vẫn còn ở ngoài xe và bố đang chuẩn bị xem nên nói gì hoặc làm gì khi nhìn thấy tôi. Tôi không sợ bố sẽ quát tháo hoặc nổi giận với mình. Bố không bao giờ làm vậy với tôi. Tôi chỉ sợ gặo ánh mắt buồn sâu thảm của bố. Bố buồn khi biết tôi đã không còn là đứa con gái bé nhỏ của bố nữa. Bố buồn khi tôi đã không đến tìm bố trong lúc khó khăn, đau khổ nhất. Tôi nghe tiếng bước chân đang chầm chậm tiến vào nhà thờ. Tôi bắt đầu run rẩy, nấp sau bác Lu với đôi mắt giàn giụa nước. Mẹ bước tới trước cúi chào bác Lu và quay sang nhìn tôi nở một nụ cười nhẹ. Mắt mẹ sưng mọng. Tôi thấy biết ơn mẹ vì mẹ đã không khóc trước mặt tôi. Bố tôi đứng ở nên ngoài, gật đầu chào bác Lu và tiến về phía tôi. Bố ôm tôi trong cánh tay mạnh mẽ của ông, và thầm thì: - Bố yêu con. Bố yêu con bà cũng sẽ yêu thương cả con của con nữa. Bố không khóc nhưng tôi cảm nhận người bố đang run. Tôi biết bố phải gắng hết sức để không khóc trước mặt tôi. Tôi vùi đầu vào ngực bố và biết ơn bố về điều này. Khi bố lui lại nhìn tôi, tôi đọc trong mắt bố tình yêu thương và cả sự xót xa. - Bố ơi! Con xin lỗi bố. Con thương bố lắm! - Ừ, bố biết. Chúng ta về nhà thôi. Chúng tôi trở về nhà; nỗi lo sợ của tôi tan biến. Dù chặng đường phía trước của tôi còn nhiều khó khăn và thử thách nhưng tôi cảm thấy rất vững vàng. Bố mẹ vẫn luôn yêu thương tôi vô điều kiện và trên hết, tôi vẫn là cô con gái bé nhỏ của bố. Vì vậy, tôi hiểu rằng không có ngọn núi nào tôi không thể vượt qua và không có giông bão nào tôi không thể chống chọi. Cám ơn bố đã cho con niềm tin vào cuộc sống! - Michele Campbell Nguồn: cuốn sách "Cha - điểm tựa đời con"
Ðề: Con gái nhỏ của bố Em vừa được con gái gọi điện thoai. Cháu về quê cùng mẹ trước vì sợ đông. Nghe bé ý ới điện thoại cho bố mà thấy nhớ ghê