Ngày xưa có một cô bé thùy mị, dễ thương. Cưng cô nhất vẫn là bà nội, có cái gì bà cũng để phần cháu. Một lần bà cho cô bé một chiếc khăn quàng bằng nhung đỏ. Chiếc khăn rất hợp với cô, đi đâu cô cũng chỉ thích quàng chiếc khăn đó, vì vậy mọi người đều gọi cô là cô bé Khăn đỏ. Một hôm, mẹ bảo cô: – Khăn đỏ ạ, đây là miếng bánh và bình sữa. Con mang đến cho bà nhé! Bà ốm yếu, cần phải ăn uống cho khỏe người. Con đi ngay bây giờ kẻo tí nữa lại nắng. Con đi cho ngoan, đừng có lang thang trong rừng lỡ vỡ bình, không có gì mang đến biếu bà. Khi vào buồng bà, con nhớ chào bà, đừng có mắt la mày lét nhìn các xó nhà nhé! Khăn đỏ đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay mẹ và nói: – Con sẽ làm tất cả những điều mẹ dặn. Nhà bà nội ở trong rừng, cách làng không xa lắm, đi chừng nửa tiếng đồng hồ thì tới. Khăn đỏ vào rừng thì gặp chó sói. Em không biết sói là một con vật độc ác nên không thấy sợ. Cô bé quàng khăn đỏ Sói nói: – Chào cháu Khăn đỏ! Khăn đỏ đáp: – Cháu xin chào bác! – Cháu đi đâu sớm thế, cháu Khăn đỏ? – Cháu đến nhà bà nội. – Cháu xách gì nặng thế? – Thưa bác, bánh và sữa ạ. Hôm qua, ở nhà mẹ cháu làm bánh, bà nội ốm cháu mang đến để bà ăn cho khỏe người. – Bà cháu ở đâu, cháu Khăn đỏ? – Đi vào rừng độ mười lăm phút thì tới. Dưới ba cây sồi to là nhà bà cháu, quanh nhà có nhiều bụi dẻ, chắc bác tìm thấy ngay. Sói nghĩ bụng: – Cái mồi non béo ngon này chắc là hơn hẳn cái mồi già kia! Sói tự nhủ phải mưu mô làm sao xơi được cả hai. Nó lân la đi cùng với Khăn đỏ một đoạn rồi nói: – Này cháu Khăn đỏ ạ, cháu hãy nhìn những bông hoa tươi đẹp kia kìa. Sao cháu không ngó quanh mà xem. Bác chắc là cháu chưa bao giờ lắng nghe tiếng chim hót véo von phải không? Cháu đi đâu mà cứ đăm đăm thẳng tiến như đi học ấy. Ở trong rừng vui lắm cháu ạ! Khăn đỏ mở to mắt ra nhìn. Em thấy ánh nắng rập rờn qua cành cây đung đưa, đó đây toàn là hoa thơm cỏ lạ, em nghĩ bụng: – Nếu mình mang một bó hoa tươi đến tặng bà chắc là bà thích lắm, trời còn sớm, mình đến bà còn kịp chán. Thế rồi Khăn đỏ đi hái hoa. Hái được một bông em lại nghĩ có lẽ vào thêm tí nữa sẽ có bông đẹp hơn. Cứ như vậy, Khăn đỏ tiến sâu vào trong rừng lúc nào không hay. Trong khi đó, sói lẻn thẳng tới nhà bà cụ và gõ cửa. – Ai ở ngoài đó đấy? – Cháu là Khăn đỏ đây, bà mở cửa cho cháu với! Cháu mang bánh và sữa lại cho bà đây. Bà nói: – Cháu cứ đẩy then mà vào. Bà yếu quá không dậy được. Sói đẩy then cửa, cửa mở toang. Chẳng nói chẳng rằng sói vào thẳng giường rồi nuốt chửng bà cụ. Rồi nó lấy quần áo của bà mặc vào, lấy mũ trùm đầu, lên giường nằm, lấy rèm che lại. Khăn đỏ thơ thẩn hái hoa trong rừng. Mãi tới lúc hái nhiều quá mang không hết, em mới chợt nhớ đến bà, vội lên đường đến nhà bà. Khăn đỏ ngạc nhiên thấy cửa mở toang, bước vào phòng thì thấy có gì khang khác, em nghĩ bụng hôm nay ở nhà bà sao lại thấy rờn rợn, chứ không thoải mái như mọi khi. Khăn đỏ nói to: – Cháu chào bà ạ! Chẳng có một tiếng trả lời. Em lại bên giường, kéo rèm ra, thì thấy bà nằm, mũ trùm kín mặt, trông lạ quá. Khăn đỏ ngạc nhiên hỏi: – Bà ơi bà! Sao tai bà to thế? – Tai bà to để nghe cháu rõ hơn. – Bà ơi bà! Sao mắt bà to thế? – Mắt bà to để nhìn thấy cháu rõ hơn. – Bà ơi bà! Sao tay bà to thế? – Tay bà to để bà nắm lấy cháu dễ hơn. – Ui trời ơi! Sao mồm bà to đáng sợ quá! – Mồm bà to để bà nuốt cháu dễ hơn. Vừa dứt lời, sói liền nhảy ra khỏi giường, nuốt chửng Khăn đỏ đáng thương. Xong xuôi, sói lại nhảy lên giường nằm ngủ và ngáy o o. Một bác thợ săn đi qua nghe thấy, nghĩ bụng: – Quái! Sao bà cụ già rồi mà còn ngáy to vậy, phải tạt vào xem bà cụ có ốm đau gì không? Bước vào phòng, đến gần giường, bác thấy sói đang nằm. Bác nói: – Chà, thì ra ta lại gặp mi ở đây, quân khốn khiếp. Ta đi tìm mi mãi… Bác giơ súng lên định bắn. Nhưng bác chợt nghĩ có lẽ sói đã ăn thịt bà cụ, tuy vậy may ra vẫn còn có thể cứu được. Bác không bắn, mà lấy kéo rạch bụng con sói đang ngủ. Vừa rạch được một nhát thì thấy chiếc khăn đỏ choé, rạch thêm nữa thì có cô bé nhảy ra kêu: – Ối chà, cháu sợ quá! Trong ấy tối đen như mực. Bà lão cũng còn sống chui ra, tuy hơi thở đã yếu. Khăn đỏ vội đi khuân đá thật to nhét đầy bụng sói. Sói tỉnh giấc muốn nhảy lên nhưng đá nặng quá, nó ngã khuỵu xuống và lăn ra chết. Ba người đều vui mừng. Bác thợ săn lột lấy da sói mang về nhà. Bà lão ăn bánh uống sữa do Khăn đỏ mang đến, ăn xong bà thấy người khỏe hẳn ra. Khăn đỏ nghĩ bụng: – Từ nay trở đi đừng có rời khỏi đường chạy một mình vào rừng sâu. Mẹ đã dặn vậy thì phải nhớ. Có người kể là một lần Khăn đỏ lại mang bánh đến cho bà thì một con chó sói khác la cà đến gần tính chuyện rủ rê để em rời khỏi đường. Nhưng Khăn đỏ đã đề phòng, cứ việc thẳng bước. Đến nơi em nói cho bà biết em gặp sói và em thấy mắt sói rất ác. – Nếu không phải là ở đường cái thì nó đã ăn thịt cháu rồi. Bà bảo: – Cháu vào đây để bà đóng cửa lại kẻo nó vào. Vừa đóng xong cửa một lát thì sói đến gõ cửa gọi: – Bà ơi bà mở cửa cho cháu. Cháu Khăn đỏ mang bánh lại cho bà đây. Hai bà cháu im lặng, không mở cửa. Con vật đầu xám rón rén đi quanh nhà mấy lần. Rồi nó nhảy lên mái nhà, định đợi đến chiều tối, khi nào Khăn đỏ ra về sẽ lén đi theo sau, rồi sẽ ăn thịt cô bé trong bóng đêm. Nhưng bà cụ biết rõ ý định của nó. Ở trước cửa nhà có một cái máng nước bằng đá. Bà bảo Khăn đỏ: – Cháu đi lấy cái thùng xách nước, Khăn đỏ ạ. Hôm qua bà làm dồi. Cháu đi lấy nước nấu dồi đổ cho đầy máng. Khăn đỏ xách nước đổ mãi mới đầy cái máng to ấy. Mùi dồi thơm bay xộc lên mũi làm sói rỏ dãi. Nó cứ nghểnh dài cổ xuống để ngửi, quá đà sói bị trượt chân rơi từ mái nhà xuống đúng vào máng nước nóng và chết. Khăn đỏ vui vẻ đi về nhà, không sợ bị ai đụng đến mình. -------------------Truyện cổ Grim--------------------- Nguồn: truyennoitieng.com
mình xin góp chuyện CHÚ VỊT XÁM Vịt mẹ dẫn Vịt con đi chơi. Trước khi đi, Vịt mẹ dặn: - Các con phải đi theo mẹ, theo đàn, không được tách ra đi một mình mà con cáo ăn thịt đấy ! Đàn Vịt con vâng dạ rối rít. Vừa ra khỏi cổng làng, chú Vịt Xám đã quên ngay lời mẹ dặn. Chú lẻn đi chơi một mình, lang thang hết nơi này đến nơi khác. Cuối cùng chú đến một cái ao có rất nhiều tôm cá. Đứng trên bờ nhìn xuống, chú thấy từng đàn cá, tôm bơi lội tung tăng dưới nước, thỉnh thoảng một con tôm cong mình nhảy tanh tách. Thích quá, chú nhảy xuống mò lấy, mò để. Lúc ăn đã gần no, chú mới nhìn lên chẳng thấy Vịt mẹ đâu cả. Hoảng sơ, chú nhảy lên bờ gọi mẹ ầm ĩ : “Vít... vít... vít”. Gần đấy có một con cáo đang ngủ, nghe tiếng Vịt kêu, Cáo liền nhỏm dậy. Nó lẩm bẩm - Chà thịt vịt con ăn ngon lắm đấy ! Hôm nay mình sẽ được một bữa thịt vịt thật là ngon. Nói rồi Cáo đi nhanh ra phía bờ ao. Khi Cáo vừa ra đến nơi thì cũng là lúc Vịt mẹ tìm thấy Vịt Xám. Trông thấy Cáo, Vịt mẹ vội dẫn Vịt Xám nhảy tùm xuống ao. Thế là Vịt Xám thoát chết. Từ đấy Vịt Xám không bao giờ dám làm sai lời mẹ dặn. sưu tầm
Đôi bạn tốt Thím Vịt bận đi chợ xa đem con đến gởi bác gà mái mẹ. Gà mái mẹ gọi con ra chơi với Vịt con. Gà con xin phép mẹ dẫn Vịt con ra vườn chơi và tìm giun để ăn. gà con nhanh nhẹn đi trước. Vịt con lạch bạch theo sau. Thấy Vịt con chậm chạp, Gà con tỏ ra không thích lắm. Ra tới vườn, Gà con lấy hai chân bới đất tìm giun. Ngón chân của Vịt có màng không bới đất được. Vịt con cứ lạch bạch khiến đất bị nén xuống. Gà con không tài nào tìm giun được. Gà con tức quá nói với Vịt con : -Bạn chẳng biết bới gì cả, bạn đi chỗ khác chơi để tôi bới một mình vậy. Vịt con thấy Gà con cáo với mình cũng buồn, liền bỏ ra ao tìm tép ăn. Một con Cáo mắt xanh, đuôi dài nấp trong bụi rậm, thấy Gà con đi tìm mồi một mình định nhảy ra vồ. Gà con sợ quá vội ba chân bốn cẳng chạy ra bờ ao. Gà con vừa chạy vừa kêu : “Chiếp, chiếp, chiếp !”. Vịt con đang lặn ngụp tìm tép, nghe tiếng bạn gọi vội lướt nhanh vào bờ kịp cõng bạn ra xa. Cáo chạy tới bờ đã thấy Gà và Vịt đang ở gần ao sâu. Chờ mãi không được, Cáo liếm mép và bỏ đi. Nhờ Vịt có đôi chân như mái chèo bơi rất nhanh mà Gà con thoát chết... Lúc này Gà con mới thấy việc mình đuổi Vịt con là không tốt, và xin lỗi bạn. Vịt con không giận mà còn mò tép cho gà con ăn. Từ đấy mỗi khi Vịt con đến chơi. Gà con mừng tíu tít đi tìm giun cho Vịt con ăn. Gà con nhanh nhẹn đi trước, Vịt con lạch bạch theo sau. Hai bạn gà và Vịt rất quý mến nhau. sưu tầm
Chú thỏ tinh khôn Có một lần Thỏ đến bên bờ sông bứt ngọn cỏ non nhai ngốn ngấu. Cá Sấu ở gần đó, nằm im giả như không nhìn thấy. Thỏ yên trí ăn rau. Cá Sấu liền giả bộ hiền lành từ từ bò đến bên Thỏ, rồi đột nhiên đớp gọn Thỏ vào mồm. Cá Sấu kêu lên : “Hu ! Hu” ở trong họng cốt làm cho Thỏ sợ. Thỏ đã nằm gọn trong hàm cá Sấu. Thỏ sợ quá nhưng vẫn bình tĩnh tìm kế thoát thân. Thỏ nói : - Bác Cá Sấu ơi, bác kêu “hu ! hu” tôi chẳng sợ đâu. Bác mà kêu “Ha ! Ha !” thì tôi sẽ sợ chết khiếp đi mất. Nghe Thỏ nói thế, Cá Sấu liền há to mồm kêu lên “Ha ! Ha !” Thỏ nhảy phốc khỏi miệng Cá Sấu rồi quay lại cười nhạo và chạy biến vào rừng. sưu tầm
xin góp thêm truyên cho bé. Ngôi nhà tránh rét Trong một khu rừng nọ có trâu rừng, cừu con, heo con, mèo con và gà trống cùng chung sống với nhau. Mùa đông tới, chúng quyết định cùa nhau xây một ngôi nhà để tránh rét. Trâu rừng đề nghị trước: Tớ sẽ đi kéo những cây gỗ về, gọt đẽo cho thành cột. Còn bạn cừu con, bạn sẽ tách gỗ thành những tấm ván nhé! - Được rồi, tớ đồng ý – Cừu con đáp. Trâu rừng lại bàn với Heo con: - Bạn Heo con ơi, bạn sẽ nhào đất sét và đắp lò để làm những viên gách xây tường nhé! Heo con cũng gật đầu tán thành ngay. Thế rồi Trâu rừng, Cừu con cùng Heo con lại đến bàn với Gà trống và Mèo con: - Bạn Gà trống và Mèo con thân mến! Hãy cùng chúng tôi xây một ngôi nhà tránh rét nhé. Chúng tôi sẽ mang cây gỗ về rồi xẻ thành cột và ván, nhào đất sét và đắp lò để làm những viên gạch, còn các bạn sẽ lấy rêu trát tường nhé! Gà trống và Mèo con cũng gật đầu đồng ý. Thế là chúng bắt tay vào việc xây nhà ngay. Trước tiên các con thú đáng yêu này đi vào rừng và chọn một chỗ thật khô ráo. Mang gỗ tới và dựng cột nhà. Nhào đất sét, đốt lò nướng gạch để xây tường. Những tấm ván của Cừu con xẻ ra được dùng làm cửa. Chẳng bao lâu ngôi nhà chắc chắn đã hoàn tất trước khi mùa đông ập đến. Dựng nhà xong, Trâu rừng , Cừu con, Heo con, Gà trống và Mèo con còn chuẩn bị cả thức ăn dự trữ và củi khô để sưởi ấm vào mùa đông.Mùa đông tới, gió lạnh thổi rào rào ở ngoài rừng nhưng các bạn thú nhỏ ở trong nhà vẫn thấy ấm áp. Trâu rừng và Cừu con thì ngủ trên nền nhà, Heo con chui xuống sàn, Mèo con trèo lên bếp còn Gà trống thì đậu trên xà nhà. Một buổi tối nọ, có bầy chó Sói đi ngang qua ngôi nhà của bầy thú. Bầy Sói muốn đuổi chủ nhà đi để vào tránh rét. Con Sói đầu đần hung hăn nói: - Hãy đợi ta ở đây ta vào trong xem sao. Nói rồi Sói đạp mạnh cửa và đi thẳng tới chổ Cừu con. Trông thấy Sói, Cừu con kêu thật lớn: - Be… be… be… Gà trống liền thức dậy, bay ra khỏi xà nhà và vỗ cánh gáy vang: - Ò… ó… o… ! Rồi xông tới, đưa cái mỏ cứng như thép về phía Sói, Gà trống kêu to hơn " Cúc cù cu, Cúc cù cu… " Mèo con cũng nhảy ra khỏi bếp kêu to: - Meo… meo… meo… Trâu rừng xông tới húc mạnh đôi sừng vào sườn Sói và gầm vang: - U… u… u… Heo con cũng đồng thời chui ra khỏi hầm và rống lên đầy giận dữ: - Ụt ịt… ục ịt… Chó Sói sợ quá, lao ra khỏi nhà và cùng cả bầy Sói chạy biến vào rừng.Từ đấy, các bạn thú đáng yêu luôn sống bên nhau vui vẻ và đoàn kết. sưu tầm
Kiến con đi xe ô tô Kiến con leo lên xe buýt. Kiến muốn vào rừng xanh thăm bà ngoại. Trên xe đã có dê con, chó con, khỉ con, lợn con ngồi. Có bạn trong bọn họ vào rừng hái nấm, có bạn vào rừng chơi trốn tìm, có bạn đến dạo chơi ở bên hồ ở trong rừng. “Bim Bim”, xe dừng ở bến đón khách. Một bác gấu lên xe. Bác đến rừng xanh để thăm cháu. “Ngồi vào đâu bây giờ?”, chỗ ngồi đã chật kín. Dê con bảo: “Bác gấu ơi, đến ngồi chỗ của cháu đi bác!”. Chó con bảo: “Bác gấu ơi, đến ngồi chỗ của cháu đi bác!”. Mọi người cùng bảo: “Bác gấu ơi, đến ngồi chỗ của cháu đi bác!”. Bác gấu nói: “Cám ơn các bạn, cám ơn các bạn nhỏ tốt bụng. Bác ngồi chỗ của các cháu, các cháu lại phải đứng”. Lúc đó kiến mới leo đến bên bác gấu, cố nhoi lên và cất giọng nói: “Không, không, mời bác lại ngồi chỗ của cháu”. Bác gấu hỏi lại: “Thế cháu ngồi vào đâu?”. Kiến con lấp láy ánh mắt một cách hóm hỉnh. Bác gấu ngồi vào chỗ của kiến con. “Ồ, kiến con đi đâu rồi nhỉ?”. “Bác gấu ơi, cháu ở đây!”. Bên tai bác gấu vang lên tiếng của kiếng. Té ra kiến con đã leo lên vai bác gấu ngồi chễm chệ trên đó. Trên đường đi, kiến con hát cho bác gấu nghe nhiều bài hát. Những bài hát du dương quá, hay quá khiến bác gấu lim dim đôi mắt, nghẹo đầu lắng nghe. sưu tầm