P/s: cuộc sống gia đình mình hiện tại cũng giông giống câu chuyện này. Và mình cũng trăn trở như câu hỏi cuối cùng của tác giả bài viết. Các mẹ chia sẻ với mình một chút nhé. Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Sáng nay, cô bạn thân tìm tới cơ quan và kéo tôi ra ngoài uống cà phê. Mặt nó tỏ ra vô cùng nghiêm trọng. Chỉ kịp đợi tôi uống hết ngụm đầu tiên, nó đã xổ ra cả tràng: “Này, hình như lão chồng mày có bồ. Đã 3 lần tao bắt gặp lão ý đi với một em chân dài rồi. Mấy lần trước, tao cứ nghĩ mình nhìn lầm. Nhưng, lần này thì chắc chắn đúng. Vậy nên, tao phải đến báo tin ngay cho mày”. “Thật đúng là…” – cô bạn bỏ dở câu nói bằng cái thở dài héo hắt. Tôi bình tĩnh đặt ly cà phê xuống bàn, hỏi lại: “Thế hả? Ok. Cảm ơn mày. Thôi, tao phải lên làm việc đây”. Nghe vậy, cô bạn nhảy chồm ra khỏi ghế, nhìn tôi bằng đôi mắt in hình hai dấu hỏi to đùng: “Này, mày có làm sao không? Lão ấy là chồng mày. Lão ấy đang đi với một người phụ nữ khác. Ấy vậy mà mày cứ dửng dưng như thể đây là chuyện nhà hàng xóm vậy. Nghe bạn nói, tôi bỗng ngẩn tò te và rồi chất vấn lại bản thân mình. Ừ, thì chuyện nhà tôi mà. Tôi cũng muốn cáu lắm, muốn nổi giận lắm nhưng sao người cứ lạnh băng, chẳng có tí cảm xúc nào. Có lẽ, nhìn cái vẻ mặt thản nhiên vô hồn của tôi, cô bạn không chịu nổi đã đùng đùng xách túi về trước. Lẽ thường, nghe một tin sốt dẻo như vậy, tôi sẽ phải mặt đỏ tía tai và chất vấn bạn hàng chục câu liền: Nào là có thật không? Mày gặp lão ấy lúc nào, ở đâu? Con bé đó trông ra sao, xinh hay xấu? Họ có biểu hiện tình cảm không? Vậy mà tôi tuyệt nhiên chẳng thốt lên được câu nào. Ngay cả gọi bạn quay lại cũng không. Hôm đó, nghi án chồng có bồ mà cô bạn thân cung cấp cứ ám ảnh tôi suốt. Gọi là không nghĩ gì thì không phải, nhưng, điều làm tôi đau đớn lại không phải về việc chồng ngoại tình (có hoặc không) mà là cảm xúc của mình. Tôi tự hỏi mình làm sao vậy? Người đó là chồng tôi, sao tôi lại dửng dưng thế? Hay là tình yêu của chúng tôi đã chết rất lâu, trước cả khi tôi nhận ra nó không còn tồn tại? Tôi và anh ấy lấy nhau đến nay đã được 15 năm. Chúng tôi có với nhau hai mặt con. Nếu so với lời tuyên bố của một chị cùng cơ quan: Đời sống vợ chồng chỉ kéo dài 5 năm là cùng thì hôn nhân của chúng tôi đã “thọ” lắm. Một lần, công đoàn cơ quan tôi mời một chuyên gia tư vấn tâm lý đến nói chuyện tình yêu – hôn nhân cho cán bộ nhân dịp ngày phụ nữ VN 20/10. Trong buổi đó, chuyên gia hỏi chúng tôi: “Các bạn cảm thấy hôn nhân của mình thế nào? Các bạn thấy mình hạnh phúc hay bất hạnh? Hàng loạt cánh tay đưa lên. Người thì bảo tôi hài lòng về những gì mình đang có. Người thì thở hắt bảo: “Hôn nhân của tôi chán chẳng buồn chết”. Đến lượt mình, tôi nói: “Tôi thì chẳng buồn cũng chẳng vui”. Có một điều tôi muốn nhưng không dám nói ra là kỳ thực, tôi còn không nhớ mình có cuộc sống vợ chồng nữa kia. Kết thúc buổi nói chuyện hôm đó, trước khi ra về, vị chuyên gia tâm lý có gặp tôi và nói rằng: “Em cẩn thận với cuộc sống gia đình của mình nhé. Em vui cũng được, buồn cũng được nhưng ít ra là còn cảm xúc chứ sống với nhau mà vô cảm hoàn toàn thì thật đáng lo ngại”. Sau đó, theo lời gợi ý của chuyên gia, tôi bắt đầu để mắt hơn đến gia đình của mình. Tôi kiểm tra xem trong một ngày đời sống vợ chồng của chúng tôi ra sao. Sáng, tôi trở dậy xách làn đi chợ, mua thức ăn. Khi tôi về thì chồng cũng đã dậy. Chúng tôi thường chạm mặt nhau trong phòng khách, nhưng chồng tôi sẽ lánh về bên phải để nhường đường cho tôi đi vào bếp. Tôi chẳng cảm ơn chồng một câu, còn chồng thì cũng chẳng hỏi em đi chợ về rồi đấy à, em mua gì cho bố con anh ăn đấy. Như điều tất yếu, tôi mua gì thì cả nhà ăn vậy. Chẳng ai thắc mắc là sao không ăn món này, món kia. 7h30, chúng tôi bắt đầu ra khỏi nhà. Sống cùng phòng nhưng chúng tôi có 2 tủ quần áo riêng. Vì thế, ai thích mặc gì thì tự ra tủ mình chọn lấy một bộ. Bàn là đã có, thích thì là, không thích thì tự biên tự diễn. Rồi cặp ai người đó xách, ai xong trước ra trước, ai xong sau ra sau. Con cái lớn tự lo được nên chẳng ai phải đèo bòng đứa nào. Tôi ra đến cửa là lao xuống cầu thang, trong đầu lởn vởn đủ thứ, nào là công việc hôm nay không biết có thuận buồm xuôi gió không? Tiền tháng này còn nhiều hay ít? Tôi chẳng biết chồng mình mặc áo gì, quần gì. Vì thế có dạo, cô bạn thân gọi cho tôi hỏi hôm nay chồng mày mặc bộ gì đi làm (chắc đó là lần đầu tiên nó bắt gặp chồng tôi đi với em nào đó), tôi đã thành thật trả lời: “Xin lỗi, tao không biết”. “Vậy, mày thử gọi đến cơ quan xem lão ấy có ở đó không đi, việc gấp lắm”. Tôi lại cười: “Số cơ quan lão ấy tao cũng không biết nốt vì đã bao giờ gọi đâu”. Thế cơ quan lão ấy ở đâu, cô bạn sốt ruột. Nào đã lên bao giờ đâu, chỉ biết nó nằm trong cái tòa nhà cao tầng ở chỗ tháp nước ấy. Cô bạn hét lên một tiếng “chịu mày” rồi cụp máy. Quả là thế thật, ngoài việc cùng sống chung dưới một mái nhà, tôi chẳng có thêm thông tin gì về chồng cả. Thậm chí, nói không ai tin, người ngoài có khi còn hiểu chồng tôi hơn tôi. Họ còn biết anh ý đang làm gì, biết địa chỉ email, nick chat của anh ấy. Còn tôi, trừ mỗi tối gặp nhau, còn lại suốt cả ngày, chẳng bao giờ bấm máy gọi điện, nhắn tin cho chồng. Nhà cửa đó, chồng thích về lúc nào thì về. Đến giờ chưa về thì mẹ con tôi sẽ ăn cơm trước. Riêng khoản đi ăn trưa, xem phim cùng nhau thì… với tôi đó là thứ vô cùng xa xỉ, hơn cả là hái sao trên trời. Tuy vậy, tối đó, sau khi gặp bạn, tôi cũng cố tỏ ra quan tâm đến chồng hơn. Trong bữa ăn, tôi không còn quay ra chỉ nhăm nhăm gắp thức ăn cho con như trước mà nhìn lên… ngắm chồng. Tôi chợt nhận ra, lâu lắm rồi, tôi chưa từng nhìn thẳng vào mặt chồng như vậy. Nụ hôn, cái ôm ấp yêu thương càng không. Chồng tôi không nhận ra sự thay đổi đó ở tôi, vẫn cắm mặt vào ti vi, mồm nhai cơm như một cái máy. Anh ăn xong trước nhất. Đặt đũa xuống bàn, chồng tôi bước ra phòng khách, lại bật ti vi lên xem. Còn tôi, con ăn xong bắt đầu quắn lên rửa một đống bát đĩa. Chẳng ai nói với ai câu nào. Các con thì bận học, chồng bận xem ti vi, còn tôi bận dọn dẹp. Khi vãn việc, chúng tôi trở vào phòng riêng. Mỗi người lại cắm mặt vào một thứ. Tôi dùng máy tính, check mail, chat chit còn chồng thì lướt web, chơi điện tử trên Ipad. Từ màn hình bên này, cô bạn thân nhảy vào, liên tục hỏi: “Mày đã nói chuyện với chồng chưa? Lão ý đúng là có bồ không? Mày có thấy lão ý khác lạ không?” Tôi vội vàng đánh máy trả lời: “Chưa nói. Mà cũng chẳng biết nói gì. Lão ý vẫn thế. Và tóm lại, tao chẳng muốn biết làm gì”. Hết cô bạn thân, lại có thêm mấy đồng nghiệp ở cơ quan nhảy vào bắt chuyện. Từ chuyện vui chuyện buồn, đến cả tán láo toét để giết thời gian… tôi cũng chơi hết. Nhưng, tôi chợt nhận ra, mình có thể trò chuyện với bất kỳ ai, trừ chồng. Tôi chát với cả thế giới này, nhưng chưa một lần trong bao năm qua, nói chuyện với chồng có đầu có đuôi quá mươi phút. Tắt máy vi tính, tôi quay sang thử bắt chuyện với anh. Cô bạn khuyên tôi hãy thử tâm sự với chồng chuyện ở cơ quan, chuyện bạn bè và hỏi ý kiến lão ý. Ngụ ý của bạn tôi là hãy cải thiện quan hệ “nhạt toẹt” để kéo lão ý về với mình. Và tôi làm theo. “Hôm nay, con Hoài đến chỗ em đấy. Nó rủ em mua chung cư. Nó có suất, anh thấy thế nào?”. Tôi bịa ra chuyện Hoài – cô bạn thân rủ mua chung cư – hy vọng sẽ khiến anh thu hút. “Thể hả. Nó giàu nhỉ”. Chồng tôi đáp. “Chuyện, chồng nó vừa mới được thăng chức lên làm tổng giám đốc rồi. Nó không giàu mới lạ”. “Ừ”, chồng tôi đáp và vẫn cắm cúi vào Ipad. “Thế anh thấy mình có nên mua nhà chung cư không?” Tôi tiếp tục tấn công. “Tùy em. Đủ tiền thì mua, không đủ thì thôi”. Và câu chuyện giữa chúng tôi kết thúc không đầu không cuối như vậy. Giả sử bây giờ chồng tôi có nói tiếp thì tôi cũng sẽ chào thua. Bởi, tôi thấy mình chẳng có tí hứng thú gì nói chuyện với chồng cả. Tôi lấy cuốn truyện ra đọc, lát sau quay sang thì chồng đã ngủ từ lúc nào. Tôi tắt đèn, bò vào chăn, và xoay lưng vào anh. Thế là xong một… buổi tối vợ chồng. Đến bây giờ, câu hỏi chồng có ngoại tình không với tôi vẫn là ẩn số. Mà đúng hơn là ẩn số mà tôi cũng chẳng buồn tìm hiểu. Chúng tôi vẫn sống dưới một mái nhà, nhưng cứ nhàn nhạt như vậy. Chồng tôi chẳng đánh mắng tôi, cũng chẳng cãi vã với tôi. Hết giờ anh ấy vẫn về nhà. Lương tháng vẫn nộp đều đều. Chỉ có điều, chúng tôi không có gì đột phá cả. Thi thoảng, cô bạn thân vẫn đến nhà tôi chơi. Để thăm dò chồng tôi, cô bạn trêu: “Anh ơi, vợ anh nó có bồ đấy. Ở cơ quan nó, có một anh chàng sếp trẻ đẹp trai, mê nó cực kỳ”. Chồng tôi chỉ cười bảo: “Làm gì có chuyện đó”, rồi anh cũng nhanh chóng quên luôn. Tôi chờ mãi mà chẳng thấy anh chất vấn, ghen tuông cho dù sâu thẳm, tôi lại mong anh làm điều đó. Thi thoảng, tôi mua váy mới, làm lại tóc, uốn lại lông mi, chồng tôi cũng chẳng nhận ra. Bởi có bao giờ anh sờ vào tủ quần áo của tôi đâu mà biết tôi có những bộ nào. Cũng như vậy, tôi cũng kệ, anh có bồ cũng được mà không cũng được. Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu anh có bồ thật thì sao nhỉ? Thì ly hôn. Đó là câu trả lời mà tôi nhanh chóng vẽ ra. Rồi tôi lại tự hỏi: Sao mình có thể nói ra hai từ ly hôn nhẹ nhàng đến thế, thoải mái đến thế. Trời ơi, hôn nhân của chúng tôi, có ai định nghĩa giúp là đang ở “thể” nào không? Theo Bình Yên Đời sống Gia đình Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình 10 5 20
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Cảm ơn chủ top đưa một giải pháp cho triệu người. Đây cũng là một con đường bạn ạ, đừng nhức nhối. Bởi vì, ít ra thì họ đang giữ cái gọi là "cho con có cả bố lẫn mẹ" Còn đến khi một trong 2 người có nhu cầu tổ ấm mới thì lúc đó tan cũng okie
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Chắc là mỗi người 1 quan niệm, 1 cách xử lý khác nhau, nếu là e chắc e sẽ phải làm khác
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Đúng là hôn nhân muôn màu thật . Cuộc sống gia đình bây giờ sao khó thế chứ sống chung 1 mái nhà mà cảm xúc riêng biệt không thể chia sẻ được với người bạn đời của mình thì thật khổ tâm . Cuộc sống hôn nhân sao lại tẻ nhạt đến vậy . Đúng là chỉ vì thuơng con mà phụ nữ luôn là người thiệt thòi . Cố gắng để vượt qua thôi
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Hiện tại gia đình mình cũng ở trong tình trạng giống hệt câu chuyện trên, bế tắc... không biết phải làm gì nữa.
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình mỗi gia đình là một hoàn cảnh khác nhau và mỗi người có cách suy nghĩ và giải quyết khác nhau. phụ nữ phải hy sinh nhiếu thứ quá, hãy cố gắng lên chị nhé.
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Em đọc chăm chú từ đầu đến cuối và ko tưởng tượng nổi nếu mình rơi vào hoàn cảnh này thì sẽ thế nào? vc sống cùng nhau đâu chỉ là 2 ng dưng góp gạo thổi cơm chung, em nghĩ cả chị vợ và a chồng cần thay đổi cách sống ngay nêu ko muốn ảnh hưởng đến lối sống của con cái sau nyaf, cuộc sống tẻ nhạt vậy thì còn gọi gì là hạnh phúc nhỉ.
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình đọc xong mình thấy cuộc sống thế này đúng là chán thật,kiểu này là sống để cho con có 1 gia đình đây mà,nếu như rơi vào mình chác mình k chịu đựng nổi thế đâu,sống cùng nhà mà thế thì không khí buồn lắm,có lẽ chị vợ cũng bận k có thời gian nghĩ tới chồng nữa thì mới thế chứ,nhà mình lấy nhau gần 6 năm rồi mà chưa có cảm giác gì khác,vẫn như hồi đang yêu,tối 2 vc vẫn hẹn hò nhau đi làm về ăn cơm rồi đi lượn lờ,ngày thì trưa nào cũng về ăn cơm cùng nhau,xong lại chat chit k luc nào hết chuyện luôn. Nếu 1 lúc nào đó mà rơi vào hoàn cảnh này thì k biết phải làm thế nào đây,có lẽ sẽ có 1 cuộc nói chuyên thẳng thắn,góp ý với chồng nếu còn cảm thấy có tình cảm với nhau thì cả 2 cùng cố gắng thay đổi thói quen,nên thi thoảng vợ chồng đổi gió chút chứ k nên lúc nào cũng công việc,con cái, Nếu k còn tình cảm thì mỗi người 1 nơi,hoạc là sẽ chọn giải pháp giống nhà này để cho con có đủ bố lẫn mẹ, nhưng thế này hơi khó thật hiiiii
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình chị ah! theo em nghĩ thì chị nên hẹn chồng ra quán cafe đổi gió chút và có 1 cuộc nói chuyện rõ ràng đi,tình trạng này kéo dài thì mệt mỏi cho cả 2,sống cùng 1 mái nhà mà thế làm sao được,con cái nó nhìn vào cũng biết rõ bố mẹ nó thế nào? bọn nó tinh lắm sẽ không khỏi suy nghĩ được. chị nhịn di 1 chút,chăm lo quan tâm tới anh ấy chút là được trừ khi chồng chị k hợp tác thì chịu rồi.
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình mình thấy là có thể do chị này k quan tâm tới chồng nên mới đẩy anh ấy đến với người khác thôi,ví du: biết anh ấy có bồ mà về nhà k có biểu hiện gì? làm sao chồng biết được là mình vẫn cần chồng, vẫn yêu và quan tâm tới chồng? có khi chồng chờ xem mình thế nào khi biết anh ấy có bồ cũng nên,trong khi chị lại vô cảm. buổi tối đi ngủ nếu là mình sẽ quay sang ôm chồng chị lại quay lưng lại đó là 1 khoảng cách và cũng là cách chị tự đánh mất hạnh phúc của mình.Chồng thì hầu như là k biết mình có quần áo gì vì đàn ông họ ít quan tâm tới điều đó lắm,nhưng mình là phụ nữ, đến quần áo của chồng thế nào cũng k biết,hôm nay chồng đi làm mặc gì cũng k biết hiiiiiiiiii sdt ở công ty chồng cũng k luôn, bó tay chứ còn bàn làm gì nữa tự mình làm mất hạnh phúc của mình thôi.
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Đọc câu chuyện này thì không phải là cuộc sống của 2 vợ chồng mà chỉ là của 2 người bạn sống chung 1 mái nhà và cùng có trách nhiệm với con cái thôi!
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Hoàn cảnh gần giống với minh, bế tắc và mệt mỏi quá không biết phải làm sao đây !
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Mình cũng đang rơi vaof trạng thái này.Vợ chồng như 2 ng dưng.Ko nói,ko hỏi và ko còn cảm xúc.ko biết khi biết ông ấy có bồ giống như chị trong bài viết mình sẽ ra sao???Buồn 1 chút hay là lặng lẽ khóc rồi ly dị nhỉ???
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Chuyện này bây h cũng ko phải là ít, xã hội càng hiện đại thì sự giao tiếp giữa con ng càng ít mà
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Yêu 5 năm,cưới 5 ,5 năm, thấy thik như ngày đầu, nhà có hai con chim chèo bẻo, tiếc là con chèo bẻo con nó mải miết phương nào???
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình nhà mình cũng ko bao giờ xảy ra chuyện như vậy được, 1 là còn yêu thương quan tâm thì phải có biểu hiện với nhau, 2 là nếu ko còn xem nhau là gì nữa thì nói ra để chia tay, để hàn gắn chứ ko thể sống im lặng một cách ngột ngạt đến mức như vậy ..mình ko thể im như thế như chủ top đâu, mà chồng mình cũng thế, thấy vợ ko nói gì với mình tầm 1 ngày là biết ngay, thế nào cũng nhảy xổ vào mà hỏi này hỏi nọ... rồi còn cu nhà mình nữa , thấy ba mẹ mà ko nói chuyện với nhau là chàng ta sẽ giải hòa cho ba mẹ liền
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Mình nghĩ người chồng và người vợ trong bài viết này vẫn còn tình cảm dành cho nhau. Có thể vì họ quá mệt mỏi, bế tắc mà muốn buông xuôi không níu giữ hạnh phúc. Có lẽ nhiều người thường không biết trân trọng những gì mình đang có, chỉ khi mất đi rồi mới thấy quan trọng biết bao.
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Ngày xưa chuyện này thì hiếm có vì cùng sống một mái nhà ăn cùng một mâm cơm và chăm sóc cùng 1 đứa con làm sao không thể nói chuyện và quan tâm lẫn nhau được. Nhưng thời nay theo mình thì có rất rất nhiều mái ấm gia đình ở thể trang này! vì sao: công việc cơ quan nhiều, nhiều áp lực đặt lên vai mỗi người, nhiều mỗi quan hệ cần tính toán và hơn hết như chủ top nói "Có thể buôn bán chuyện trên trời dưới bể với tất cả mọi người nhưng riêng với chồng thì không tìm ra 1 tý cảm xúc nào để nói chuyện" Cái này thì không phải trong chuyện đâu mà đời sống nhiều lắm như mình cũng vậy có thể tán nhiều cái với mọi người nhưng với chồng nhiều khi nói chuyện còn cụt ngủn chẳng đầu chẳng cuối mà!!!! Ôi nó cũng là cái lẽ thường tình ở lâu thì xem cảm xúc ít đi hơn với người xung quanh mà! Nhưng theo cốt truyện trên thì hai vợ chồng phải nhìn nhận lại cuộc sống ra đình sớm thôi!
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Nếu mà tình cảnh của mẹ nó giống trong câu chuyện thì cứ ly thân đi xem nào, chứ sống thế có ý nghĩa gì nữa? Biết đâu ly thân rồi lại thấy nhớ nhau, muốn găp nhau, tình cảm lại nhiều hơn cũng nên ấy.
Ðề: Dửng dưng trước tổ ấm nhà mình Chị ơi ,ly thân thì phải xác định là một có thể hàn gắn được, hai là ta vỡ luôn.Vì một khi đã không có tình cảm thì ly thân là mở đường cho họ đi tới ly hôn.Nếu vậy thì khi chấp nhận ly thân thì đồng nghĩa với việc bạn cũng phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.