"Phụ nữ thực tế, đàn ông phát cuồng" kể về câu chuyện của Phùng Hy – một người phụ nữ đã hết lòng vì gia đình, nhưng rốt cuộc lại không có hạnh phúc. Cuộc hôn nhân với Điền Đại Vĩ kết thúc trong nỗi đau đớn ê chề, cô gặp lại người yêu cũ là Phụ Minh Ý trong hoàn cảnh hết sức éo le – những gì đẹp đẽ của quá khứ đã hoàn toàn vỡ vụn trong hiện thực. Phùng Hy đã lựa chọn cách sống thực tế và tích cực, cô giảm béo, chuyên tâm trong sự nghiệp. Và rồi cô gặp Mạnh Thời – một người đàn ông kỳ lạ, anh đã giúp cô lấy lại sự tự tin, là chỗ dựa ấm áp của cô. Lúc đó, tất cả những người đàn ông xung quanh đều nhận ra giá trị của cô, cả người chồng cũ tệ bạc Điền Đại Vĩ, người yêu cũ Phụ Minh Ý. Nhưng hạnh phúc chẳng có được dễ dàng, Phùng Hy bị cuốn vào vòng xoáy của đấu đá quyền lực, tiền tài và tình yêu. Người phụ nữ ấy một lần nữa phải đấu tranh để giữ lấy hạnh phúc. Có người nói, giảm béo là sự nghiệp cả đời của phụ nữ, anh sẽ tìm được đối tượng hợp tác thích hợp đó”. Mạnh Thời buột miệng: “Nhưng không dễ tìm những người có... nguyện vọng và nghị lực giảm béo mạnh mẽ giống như cô đâu”. “Không dễ tìm những người có thân hình béo như tôi và lại có thể giảm béo thành công có phải không?”. Phùng Hy nói với vẻ châm biếm, trong lòng cũng có phần hơi bực. Cô vẫy xe taxi, không nói gì thêm nữa, lên xe đi về. Cô phải luyện tập với cường độ mạnh hơn? Bắt đầu từ ngày mai sau khi hết giờ làm việc cô sẽ đi bộ về nhà! Tối đến chạy bộ vài vòng quanh khu chung cư! Sẽ không ăn tối nữa! Cô không tin không đến phòng tập, không uống thuốc giảm béo, sẽ không giảm đi được! Ham muốn giảm béo của Phùng Hy như ngọn lửa bốc cháy rừng rực.
Ðề: Giảm cân như bạn này thật tuyệt Phụ Minh Ý cởi áo complet, nới lỏng ca vát, áo sơ mi màu trắng cởi cúc cổ, tay áo xắn lên. Phùng Hy bất giác than thầm, ngoài vẻ già dặn ra, Phụ Minh Ý vẫn tràn đầy sức hấp dẫn, dáng dấp của anh không hề thay đổi. Nghĩ đến đây, cô cúi đầu nhìn lại mình, tuần này mỗi ngày cô chỉ uống một túi sữa chua, ăn một quả táo, cảm giác đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn rất xa so với mục tiêu. Cân nặng hơn sáu mươi kilôgam phải giảm đi mười lăm kilôgam mới ổn. Phùng Hy đột nhiên cau mày, không muốn để Phụ Minh Ý biết cô giảm béo. Trưa hôm nay hay là ăn một chút nhỉ? Nghĩ đến ăn, cô nuốt nước miếng. Cuối cùng thì cô đã hiểu tại sao cai nghiện khó rồi. Nhờ có sự nâng đỡ tinh thần của nỗi oán hận, cô đã kiên trì được đúng một tuần. Hiện giờ không khổ sở như ba ngày đầu, nhưng chỉ cần nghĩ đến ăn, đám cao lương mỹ vị đó lại nối đuôi nhau hiện ra trong đầu cô, đến nỗi cả khi đã ngủ cô vẫn còn tưởng tượng ra các món ăn ngon. Giống như bây giờ, nghĩ đến các món đồ ăn Tây ngon, bất giác cô lại nuốt nước miếng đang trào lên. Phùng Hy đã quyết định rồi, ăn nhiều sa lát, ăn ít bít tết thôi, tốt nhất là nhà hàng này có cá có tôm. Nghe thấy tiếng bước chân, Phụ Minh Ý liền quay đầu, mỉm cười chào cô: “Em ngồi đi, anh đã gọi món rồi. Nhà hàng này làm bít tết rất ngon. Anh không gọi sa lát, anh nhớ là trước đây em không bao giờ ăn sốt mayonnaise”. Phùng Hy hơi sững người, mỉm cười ngồi xuống. Làm bít tết cần phải có thời gian, Phụ Minh Ý gọi cà phê. Phùng Hy nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng lên một cốc nước chanh lớn, cô lập tức quyết định uống cho no. Cô bê cốc lên uống một hơi to, cười nói: “Em bắt taxi đến, khát quá”. Cô uống liền một hơi hết hơn nửa cốc nước chanh, nhìn nhân viên phục vụ đem cà phê đến một cách hài lòng, tiếp tục gọi thêm nước chanh. Phụ Minh Ý cầm gói đường bóc túi và đổ hết đường ra, rồi anh lại đổ sữa tươi vào cốc, lúc này mới đẩy cốc cà phê sang trước mặt Phùng Hy, “Anh nhớ là em không uống được cà phê nếu không có đường”. Phùng Hy muốn lườm một cái. Nhìn thấy túi đường đó tim cô đập thình thịch. Mùi cà phê sữa thơm lừng khiến cô không ngừng chảy nước miếng. Cô cầm thìa lên ngoáy đều, trước ánh mắt ân cần của Phụ Minh Ý nhấm một ngụm với vẻ rất bình thản. Thơm quá! Dạ dày Phùng Hy như co lại, cô bê cốc nước chanh lên uống thêm một ngụm lớn nữa, nuốt trôi đám nước miếng vừa trào lên. “Anh đến làm tổng giám đốc khiến em rất ngạc nhiên đúng không?”. Phụ Minh Ý mỉm cười hỏi. Anh cố gắng kìm nén sự tò mò muốn tìm hiểu về cuộc sống của Phùng Hy trong mấy năm nay. Dưới ánh nắng mặt trời, da Phùng Hy trắng như trứng gà bóc, điều này khiến anh cảm thấy Phùng Hy vẫn có nét dễ thương. Nhất dáng nhì da mà. Phùng Hy liền cười, để lộ ra chiếc răng khểnh nhọn. Phụ Minh Ý lại run lên, cúi đầu không dám nhìn nữa. Trước đây khi Phùng Hy còn nhỏ bé xinh xắn, mỗi lần cô cười chiếc răng khểnh nhìn rất duyên, hiện giờ cô cười, răng khểnh vẫn là răng khểnh, nhưng đám thịt trên mặt cô và hai chiếc cằm không thể gọi là đẹp được. Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, đúng là năm tháng thật vô tình. “Đúng vậy, em không ngờ lại là anh. Trên tổng công ty em chưa bao giờ nghe thấy tên anh. Anh về công ty CWE từ bao giờ vậy?”. Phùng Hy đành mặc kệ, giờ cô đã như thế này, không ai thay đổi được, cô không thể lấy dao xẻo hết đám thịt thừa trên mặt, trên người mình để đi gặp Phụ Minh Ý. Món canh đã được bê lên, canh nấm và món súp Nga, hai lát bánh mì đã nướng sẵn. Phụ Minh Ý ra hiệu món súp Nga dành cho Phùng Hy, anh cười nói: “Bánh mì bẻ vụn ra cho vào canh ăn ngon lắm, nhà hàng này nướng bánh mì cũng rất ngon”. Cô đành phải cầm một miếng bánh mì lên bẻ vụn rồi cho vào canh. Món canh với màu sắc sặc sỡ, kèm theo vị chua chua ngọt ngọt. Phùng Hy đưa thìa vào miệng, đầu lưỡi vừa chạm vào canh, bao nhiêu nước bọt lại chực trào ra, không thể kiểm soát nổi cô liền nuốt ực. Ngay sau đó bít tết đã được đem lên, Phùng Hy ngửi mùi thơm mà đầu óc quay cuồng. Ông trời thương tình, đã cả tuần nay cô không động vào miếng thịt, miếng cá nào, cô muốn giảm béo - mỗi ngày một túi sữa chua, một quả táo, buổi tối đi bơi nửa tiếng đồng hồ, buổi chiều đến phòng tập thể dục thẩm mỹ và spa. Cô từ từ ngẩng đầu lên, thấy Phụ Minh Ý lại lịch lãm đưa một miếng bít tết vào miệng, ánh mắt nhìn cô cười cười. Cô hận anh biết bao! Bởi vì bàn tay của cô đã không thể kiểm soát và cầm dĩa, dao cắt xuống. Dưới sức ép của dĩa, dao, miếng bít tết rỉ ra dòng nước sốt thơm lừng, dinh dính. Đột nhiên Phùng Hy bình tĩnh trở lại. Thời gian còn dài, giảm béo là kế hoạch phải kiên trì lâu dài, cô không thể để cho Phụ Minh Ý biết cô đang giảm béo. Cô tuyệt đối không được để anh ta có ảo giác, ảo giác gặp anh ta là quyết tâm giảm béo. Lòng cô đã quyết, Phùng Hy đã tìm cho mình một lý do. Cô quyết định hy sinh bữa ăn này, và thế là cô thoải mái đưa dao dĩa xuống, cảm nhận được sự kết hợp kỳ diệu giữa vị thơm ngon của bít tết và nước sốt. Cô nhanh chóng đưa một miếng bít tết lớn vào miệng, rồi lại dùng dĩa đâm một miếng bít tết khác và cười một cách hạnh phúc. “Anh còn chưa trả lời em, tại sao anh lại đến công ty làm tổng giám đốc?”. Phụ Minh Ý đang chìm sâu trong suy nghĩ so sánh hình dáng của Phùng Hy, đang nghĩ đến vẻ xinh đẹp của cô ngày xưa khi gặm bánh hamburger, cũng giống như bây giờ, cười rất hạnh phúc. Cô háu ăn, nhưng hồi đó ăn bao nhiêu cũng không thấy béo. Nghe thấy Phùng Hy hỏi, Phụ Minh Ý liền cười, “Anh biết em ở công ty, định tạo cho em một sự bất ngờ, không ngờ em khiến anh giật mình”. Mặt Phùng Hy liền sầm xuống, cô lườm một cái nói: “Chắc là giật mình vì thân hình của em đúng không? Đã nói là không được nhắc đến rồi cơ mà. Tám năm, anh tưởng hai mươi tuổi mãi mãi không bao giờ già à?”. Phụ Minh Ý thấy cô nói vậy, thầm nghĩ gay rồi, hóa ra cô nàng cũng để tâm đến điều này, tại sao anh lại có thể tưởng rằng cô không để ý cơ chứ? Phụ Minh Ý vội vàng xin lỗi, “Anh không có ý như vậy, ý anh là…”. Tự nhiên Phụ Minh Ý không biết nên giải thích như thế nào, rõ ràng là anh đã giật mình vì cô. Phùng Hy bật cười, cứu nguy cho anh, “Đúng là em béo lên nhiều, bản thân em cũng ngại lắm. Không còn cách nào khác, đã béo lên rồi”. Anh là ai? Anh không còn là bạn trai của cô tám năm về trước nữa, không còn là đối tượng để cô có thể làm nũng nữa. Phùng Hy tự nhắc nhở mình, trong mắt Phụ Minh Ý, cô đã là vợ người khác, còn anh là tổng giám đốc của công ty. Tại công ty, Phụ Minh Ý chỉ có thể tìm hiểu những thông tin vỉa hè thông qua cô, chính vì vậy bữa ăn hôm nay không đơn thuần là bữa ăn ôn lại chuyện cũ. Trước đây Phùng Hy rất bướng bỉnh. Anh chiều chuộng cô, mỗi khi giận dỗi cô chẳng thèm để ý đến sắc mặt của anh. Tám năm rồi, cô đã thay đổi. Cô dễ dàng giải nguy cho anh, dễ dàng cười xuề xòa, ăn ngon lành, tất cả những điều này vừa khiến Phụ Minh Ý cảm thấy nhẹ nhàng vừa thấy có điều gì đó đáng tiếc. “Anh lấy con gái của Dương Học Đông”. Chỉ cần một câu nói, Phụ Minh Ý đã giải thích được rõ ràng, quay lại chủ đề tại sao anh đến công ty làm tổng giám đốc. Phùng Hy hơi sững người. Con gái của sếp tổng? Quả nhiên là lấy cô vợ không tồi. Cô biết gia cảnh nhà Phụ Minh Ý cũng bình thường, không giàu không nghèo, lấy được vợ con sếp có thể giảm được bao nhiêu năm phấn đấu. Một cảm giác khó tả đan xen trong lòng cô, Phùng Hy lịch sự hỏi: “Cô ấy không đến cùng anh à?”. “Cô ấy quen ở Thượng Hải, anh cũng ở đây không lâu đâu, sớm muộn cũng lên tổng công ty thôi. Mấy năm nay ông cụ sức khỏe không được tốt, cần có người quản lý công việc. Em trai cô ấy vẫn đang đi học ở nước ngoài. Anh đến công ty con rèn luyện một thời gian”. Phụ Minh Ý nói liền một hơi cho hết thông tin. Anh nhìn Phùng Hy nghĩ, có nên nói cho cô ấy thêm nữa không nhỉ? Anh cố kìm nén suy nghĩ này. Phùng Hy lặng lẽ nuốt lấy những thông tin ẩn chứa trong câu nói này, khẽ hỏi: “Công ty của chúng ta có vấn đề hay sao?”. Phụ Minh Ý cười, đặt dao dĩa xuống lau miệng, châm điếu thuốc tựa vào ghế sofa, chậm rãi nói: “Hy Hy, anh nghĩ chúng mình nên tin tưởng nhau hơn”. Cô vẫn thông minh như trước. Nếu công ty số ba không xảy ra chuyện thì cũng không phải đến lượt cậu con rể sếp tổng đến cầm trịch. Không liên quan gì đến lợi nhuận, quan trọng là quyền lực. “Năm xưa ông cụ cùng với mấy vị trên tổng công ty lập nên công ty CWE, tổng giám đốc của năm công ty chia nhau địa bàn để làm vua. Còn công ty số ba, trước khi anh đến, tổng giám đốc Chu không quản lý được công việc, mọi việc đều do phó tổng giám đốc Vương cầm trịch, chỉ cần hằng năm hoàn thành được nhiệm vụ của tổng công ty là xong, nhưng Vương Thiết lại là người của Trương Đạo Ứng, nếu phải đợi đến khi con trai của sếp tổng học xong về nước, e rằng CWE đã đổi họ rồi. Hiện nay cổ phần trong tay Trương Đạo Ứng không ít hơn ông cụ là bao nhiêu”. Phụ Minh Ý đã nói rõ điểm này, anh nghĩ chắc Phùng Hy cũng hiểu ý anh. Nhưng Phùng Hy coi như không nghe thấy gì. Chẳng qua là cô chỉ muốn kiếm một vị trí tốt, kiếm ít tiền đảm bảo cho cuộc sống của mình, không ngờ chỉ trong chốc lát đã bị kéo vào vòng xoáy thay triều đổi đại. “Em chỉ là con tép riu mà thôi”, Phùng Hy lại đưa một miếng bít tết nữa vào miệng. Cô đang ăn ngon, đằng nào thì cũng ăn rồi, thôi đành ăn cho ngon cho no vậy. Cô tự an ủi mình nói, dù sao thì ăn cũng còn hay hơn là ngồi không chẳng làm gì trước ánh mắt sắc bén của Phụ Minh Ý. Vẫn rụt rè như vậy, Phụ Minh Ý thầm than trong lòng, mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, họ không biết quan hệ của chúng ta đâu. Điều này chắc chắn được giữ bí mật”. Cuối cùng thì cô đã ăn no, cô uống một ngụm nước chanh súc miệng, chớp mắt hỏi: “Anh nghĩ em có thể giúp được anh điều gì?”.
Ðề: Giảm cân như bạn này thật tuyệt úc đến trung tâm thể dục thẩm mỹ, Mạnh Thời nghe thấy tiếng la hét lớn. Anh tựa vào cửa ngó vào, cười rũ rượi. Phùng Hy đang ngồi trên sàn nhà, hai chân để thẳng. Huấn luyện viên Trần đang đứng ở phía sau lưng ép người cô xuống sát đất, Phùng Hy kêu la oai oái: “Gãy lưng rồi! Sắp gãy rồi!”. Huấn luyện viên Trần buông tay ra, Phùng Hy nằm ngửa người về phía sau, lườm anh một cái. “Anh còn chưa làm mạnh đấy! Bụng em nhiều thịt quá”. Huấn luyện viên Trần nói với vẻ bất lực. Phùng Hy nhắm mắt, hai tay đặt lên cổ rên rỉ, “Em chạy bốn mươi phút trên máy chạy bộ, chân sắp gãy mất rồi”. Huấn luyện viên Trần than một tiếng, định bóp chân cho cô, vừa mới chạm vào, Phùng Hy bật cười khanh khách, “Đừng, em sợ buồn lắm!“. Lúc này huấn luyện viên Trần đã nhìn thấy Mạnh Thời, buông hai tay ra, cười nói: “Cô ấy phải luyện tập với cường độ mạnh hơn”. Mạnh Thời cười ha ha bước tới, ngồi xuống hỏi Phùng Hy: “Cảm thấy thế nào?”. Phùng Hy mở mắt ra nhìn, vội ngồi dậy nói: “Vẫn tạm ổn”. Cô thấy hối hận vô cùng. Huấn luyện viên Trần này không phải nghiêm khắc như bình thường, lập tức bắt cô chạy bốn mươi phút trên máy chạy bộ. Phùng Hy đã chạy như thế bao giờ đâu, mới được năm phút đã không muốn chạy nữa, kết quả huấn luyện viên Trần chỉ nói một câu: ‘Em chạy đi, lớp mỡ ở chân sẽ bị đốt cháy, một tháng ít nhất giảm được năm kilôgam”. Phùng Hy liền nghiến răng tiếp tục chạy. Trong lòng cô đã định rút lui, nghe thấy Mạnh Thời hỏi, lại thấy ngại nói ra, đành phải lấp liếm cho qua chuyện, ngày mai kiên quyết không đến nữa. May mà chưa nộp tiền, nếu không thì tiếc quá. “Huấn luyện viên Trần, anh giúp cô Phùng Hy làm thủ tục đi”. Mạnh Thời cười ha ha quay đầu nói câu đó. Phùng Hy giật nảy mình, nếu mà làm thủ tục, nộp tiền rồi, cô không đến thì có mà mất tiền oan à. Cô nhìn Mạnh Thời, tự nhiên không biết nên nói thế nào, mắt nhìn huấn luyện viên Trần đi ra mà không biết làm gì. Cô không dám nói với Mạnh Thời rằng cô không theo cách giảm béo khoa học này nữa. “Làm vài lần sẽ thấy khá hơn”. Mạnh Thời an ủi, anh đưa tay ra đỡ cô dậy”. Phùng Hy đành phải nói câu “cảm ơn anh”, bình thường đi bơi chân cũng không đau như thế nào. Cô rất không đồng tình với câu nói giảm béo khoa học rất nhẹ nhàng của Mạnh Thời.
Ðề: Giảm cân như bạn này thật tuyệt Có người nói, giảm béo là sự nghiệp cả đời của phụ nữ, anh sẽ tìm được đối tượng hợp tác thích hợp đó”. Mạnh Thời buột miệng: “Nhưng không dễ tìm những người có... nguyện vọng và nghị lực giảm béo mạnh mẽ giống như cô đâu”. “Không dễ tìm những người có thân hình béo như tôi và lại có thể giảm béo thành công có phải không?”. Phùng Hy nói với vẻ châm biếm, trong lòng cũng có phần hơi bực. Cô vẫy xe taxi, không nói gì thêm nữa, lên xe đi về. Cô phải luyện tập với cường độ mạnh hơn? Bắt đầu từ ngày mai sau khi hết giờ làm việc cô sẽ đi bộ về nhà! Tối đến chạy bộ vài vòng quanh khu chung cư! Sẽ không ăn tối nữa! Cô không tin không đến phòng tập, không uống thuốc giảm béo, sẽ không giảm đi được! Ham muốn giảm béo của Phùng Hy như ngọn lửa bốc cháy rừng rực.