Cưới nhau 4 năm có lẻ, chưa bao h chồng lên tiếng trách vợ vô tâm mà hầu như toàn vợ giận dỗi chồng k biết quan tâm ( chủ yếu cái thời chưa con cái) . Sống với chồng có tính cách như vậy nên vợ cũng dần quen, k thấy tủi thân, k thấy buồn khi chồng lạnh lùng, và cũng quên dần những câu nói nhẹ nhàng quan tâm tới chồng. Con dặt dẹo ốm đau, công việc bận rộn, vợ càng k có sự quan tâm dành cho chồng, dù nhiều lúc rất nhớ. Đến lúc, chồng lên tiếng trách móc, vợ mới giật mình nhìn lại....Đúng là, vợ khác nhiều lắm rồi. Uh thì hay cau có, uh thì cáu gắt, vô tâm.... Chồng ah! 4 năm nay rồi vợ chưa nhận được 1 sự quan tâm nào đúng nghĩa, nhất là từ khi con ra đời, vợ chưa có cái sinh nhật nào của mình, 4 năm- vợ chưa được nhận dc bông hoa nào từ chồng, chưa được nhận món quà nào đúng nghĩa " tặng quà" cả...Có đôi câu chúc mừng ...là nhắn tin qua điện thoại dù vc ở cùng nhà. 3 năm nay vợ chưa nghe được câu nói nào dịu dàng từ chồng, mà toàn là cách nói trống không, ko chủ ngữ, ko vị ngữ...Nhiều khi vợ muốn có không gian riêng cho vợ chồng và con thôi, nhưng chồng k hiểu. Vợ vốn k phải là người sống khô khan, nhưng để cảm thấy k buồn, k tủi những khi chồng ko biết quan tâm, vợ đã tập cho mình cách sống kiệm lời đó, vì biết rằng, mình k có khả năng " cải tạo" chồng từ người khô khan sang anh chàng lãng mạn được! Sáng nay chồng lại đi, lại biền biệt có khi cả tháng mới về, có nhiều điều muốn nói mà h vợ k biết nói thế nào cho chồng hiểu. Có lẽ từ nay vợ chồng mình phải F5 lại thôi chồng ah. Cứ thế này, thêm vài năm nữa, chắc 2vc fai nhạt hết tình yêu đương mất.