Lớn hơn một chút để biết ngượng ngùng trước những lời khen rỗng. Lớn hơn một chút để hiểu những lời khen rỗng chẳng có giá trị nào. Lớn hơn một chút để biết đâu là lời khen đúng. Lớn hơn một chút để biết đằng sau lời khen đúng, trách nhiệm của ta là gì? Lớn hơn một chút để đừng sợ mang trách nhiệm. Lớn hơn một chút để hiểu được mang trách nhiệm cũng là một tự hào. Lớn hơn một chút để không sợ hãi những lời phê bình quá thẳng. Lớn hơn một chút để hiểu đằng sau lời phê bình quá thẳng là cả một tấm lòng. Lớn hơn một chút để hiểu tấm lòng ấy là mong mình tiến bộ. Lớn hơn một chút để biết mong mình tiến bộ vì người ấy cần mình. Lớn hơn một chút để hiểu rằng người ta cần mình vì mình là quan trọng. Lớn hơn một chút để hiểu rằng dù mình quan trọng nhưng người ta vẫn gạt bỏ mình. Lớn hơn một chút để hiểu rằng gạt bỏ mình không đồng nghĩa là tước đi cơ hội. Lớn hơn một chút để biết còn cơ hội là còn lấy lại được mình. Lớn hơn một chút để biết sai lầm ai không hề mắc phải? Lớn hơn một chút để nếu chót mắc phải thì phải biết đau buồn. Lớn hơn một chút để biết đau buồn cũng chỉ như vết thương thành sẹo. Lớn hơn một chút để biết vết sẹo thì sẽ luôn mờ dần. Lớn hơn một chút để hiểu rằng sẹo- dẫu mờ đi nhưng không bao giờ mất hẳn. Lớn hơn một chút để an ủi, vì không mất hẳn ta sẽ đối diện nó mỗi ngày. Và lớn hơn một chút để hiểu rằng còn được đối diện với nó mỗi ngày, ta sẽ càng khôn lớn. (trích từ CT06)