Khi mẹ quên rằng con đã lớn Một lần, phát hiện tôi có cuốn sách về các vấn đề nhạy cảm như tình dục, cách tránh thai... mẹ làm um lên. Rồi khi thấy bức thư tình của cậu bạn lớp bên gửi, mẹ lại mắng và đi bêu riếu con gái. Tôi thấy mình ngày càng xa mẹ. Tôi rất yêu mẹ. Từ nhỏ hai mẹ con tôi lúc nào cũng quấn quýt bên nhau. Có chuyện gì ở trường, ở lớp, tôi đều kể cho mẹ nghe. Mọi chuyện bắt đầu khác đi khi tôi lên lớp 9, khi cơ thể tôi phổng phao. Tôi và mấy đứa bạn đi mua áo nịt ngực, rồi về nhà tự học cách mặc. Lần đầu mặc nó, ngượng chín cả mặt. Thế mà mẹ chẳng nói gì. Thi thoảng mẹ còn đe: "Lo mà học, đừng suốt ngày quần quần áo áo". Kể từ ngày trở thành cô gái phổng phao, tôi thấy mình có nhiều mối quan tâm khác. Tôi thường tự hỏi "mình có xinh không nhỉ?", "bạn lớp trưởng có thích mình không?". Tôi băn khoăn và nhiều lần định hỏi mẹ như thế có phải tôi đang thành người lớn, suy nghĩ như thế có phải là yêu không, nhưng tôi biết nếu nói ra mẹ sẽ mắng ngay. Dần dần, chính những cô bạn thân mới là người tôi tin tưởng nhất. Thế rồi, một lần, mẹ thấy trong cặp tôi một cuốn sách viết về giới tính, trong đó có những vấn đề khá nhạy cảm như quan hệ tình dục, cách tránh thai... Ở quê tôi, những chuyện đó được coi là cấm kỵ. Và mẹ tôi cũng đã làm um lên: "Suốt ngày chăm chăm vào mấy thứ lăng nhăng này mà không lo học hành". Lần đầu tiên tôi đã cãi mẹ, đơn giản vì tôi thấy mình không sai. Tiếp đến, mẹ lại phát hiện ra bức thư tỏ tình của cậu bạn lớp bên cạnh mà tôi vô ý kẹp trong vở Toán. Thế là mẹ lại mắng và còn đi "bêu riếu" tôi. "Cuộc chiến" chỉ chấm dứt khi bố tôi đi công tác về và vào cuộc giảng hòa. Tuy làm lành với mẹ, nhưng tôi thấy mình không còn gần mẹ được như trước, thậm chí tôi rất sợ mẹ biết được những suy nghĩ của mình. Không chỉ tôi mà hầu như đứa con gái nào trong lớp cũng vậy. Tất cả những kiến thức về giáo dục giới tính và sức khỏe vị thành niên đều được học lỏm từ sách báo, truyền hình và Internet chứ không được chỉ bảo một cách bài bản. Hình như không ông bố, bà mẹ nào dám dũng cảm dạy cho con mình những khái niệm cơ bản như hôn, quan hệ tình dục, cách dùng bao cao su, cách tránh thai an toàn... khi con bước vào tuổi 15-16. Và hình như, bố mẹ nghĩ rằng, ở tuổi đó chúng tôi chưa biết gì. Tôi không trách mẹ. Tôi cũng tự tin rằng, mình đủ hiểu biết để tránh khỏi những cái "bẫy tình" mà sách báo nêu. Nhưng tôi mong mẹ hiểu tôi hơn để tôi có thể thoải mái tâm sự cùng mẹ và nhận được những lời khuyên đầy kinh nghiệm. Nhưng làm sao để mẹ hiểu tôi hơn khi chính mẹ lại quan niệm những điều quan trọng đối với tôi đều là "nhảm nhí"? Lớp tôi có nhiều bạn nữ. Nhưng khi hỏi nếu có chuyện khúc mắc về tình yêu, tình dục... có tâm sự với bố mẹ không, tất cả đều trả lời "không". Tôi nghĩ, không tâm sự với bố mẹ thì với ai là hợp lý? Có bao nhiêu đứa trẻ như chúng tôi, khi có chuyện lại sà vào lòng mẹ để được chia sẻ, cảm thông mà không bị mắng là "mới tí tuổi mà đã...". (Theo Tuổi Trẻ)
Vì thế, bố mẹ mới phải đi học "làm cha mẹ" thay vì chỉ chăm chăm vào việc học " buôn bán kiếm tiền!" Nhưng quả thực vượt qua rào cản về luân lý xã hội - Nhìn những nhu cầu sinh dục của con người dưới nhãn quan khoan dung và nhân bản hơn, là một điều không dễ dàng gì - Hãy thử nghĩ mà xem, ngay chính chúng ta, những bậc cha mẹ tự hào là có trình độ nhận thức, chúng ta nhìn các hành vi sex như thế nào? chúng ta nhìn các cô gái ăn mặc trống trên hở dưới bằng ánh mắt gì ? Và khi muốn đối thoại với "bọn trẻ" chúng ta có buộc trẻ phải sử dụng ngôn từ "đúng chuẩn" hay chấp nhận lối nói "bít chít liền" của lũ nhóc? Vâng, nếu chúng ta có thể vượt qua được chính mình, thì chừng đó mới hy vọng lũ trẻ sẽ "chiếu cố" chúng ta để làm bạn với bố mẹ, từ đó mới có thể giúp cho các em có một quan niệm đúng đắn hơn về tình yêu tuổi mới lớn và nhu cầu tình dục của con người.
Chuyện dậy thì chỉ là một trong số muôn vàn sự khác biệt trong cách nghĩ giữa cha mẹ và con cái. Nếu trong gia đình không có sự bình đẳng và tôn trọng, sự khác biệt ngày càng mang lại những hố sâu ngăn cách khiến cha mẹ và con cái khó có thể ngồi và nói chuyện được với nhau.