20/11 là ngày để học trò thể hiện sự yêu mến và lòng biết ơn đối với thầy cô giáo của mình thông qua những lời chúc và những món quà ý nghĩa. Tuy nhiên, quà tặng không phải lúc nào cũng đem đến niềm vui cho người nhận, mà có khi còn mang đến cả những tình huống dở khóc dở cười cho chính thầy cô giáo của mình. Chị Hương (Q.3) - Một phụ huynh học sinh nhớ lại chuyện tặng quà cho thầy cô của con nhân ngày 20.11 năm ngoái mà không khỏi ngượng ngùng: "Nhà có 3 cháu đang tuổi đi học, 20.11 mình cũng chuẩn bị 3 món quà và cùng con đến thăm nhà của từng thầy cô chủ nhiệm. Trong số 3 thầy cô chủ nhiệm của con thì có 2 cô và 1 thầy nên mình chuẩn bị 2 món quà cho cô là hai bộ vải may áo dài, còn thầy thì một bộ áo sơ mi quần tây, trong mỗi món quà đều có thiệp ghi lời chúc thầy, chúc cô rõ ràng. Nhưng chẳng hiểu vội vã thế nào mà lại đi tặng nhầm quà của thầy cho cô, đến lúc đi thăm thầy chủ nhiệm cuối cùng của con thì phát hiện còn hộp quà của cô trên tay. Đúng là chẳng ra sao cả. Năm nay mình phải chú ý gói quà thật khác và ghi chú kỹ hơn". Món quà dù nhỏ nhưng xuất phát từ tấm lòng còn quý hơn gấp ngàn lần những món quà đắt tiền khác Còn bạn Phương Ngân - Sinh viên của trường KHXH&NV nhớ lại: "Tụi mình học văn bằng 2 nên cũng có nhiều anh chị lớn trong lớp, biết môn sắp thi khó vì các khóa trước rớt như sung nên các anh chị bàn nhau nhân dịp 20.11 thì mua quà đem đến nhà tặng thầy để có gì nhờ thầy du di cho tí. Đến ngày 20.11, đại diện lớp kéo cả chục người đến nhà thầy, thầy cũng mời vào nhà đón tiếp hẳn hoi, nói chuyện vui vẻ nhưng đến khi nói chuyện quà cáp thì thầy nhất định không nhận. Thầy bảo: Các anh chị đem quà về đi, xưa nay tôi không có tiền lệ nhận quà của học trò bao giờ. Dù nói thế nào thầy cũng không nhận, thế là cả nhóm đành "tẽn tò" kéo nhau về". Chuyện tặng quà cho thầy cô nhân ngày 20.11 vốn là chuyện rất thường tình, ngay cả chuyện đưa phong bì cho thầy cô nhân dịp này cũng không phải chuyện xưa nay hiếm. Nhưng trong số ấy, có những món quà nếu như không được chuẩn bị đúng hoặc cách đưa thiếu tế nhị sẽ làm cho thầy cô giáo cảm thấy bối rối, thậm chí có cảm giác bị xúc phạm. Cô H.H - Giáo viên một trường dân lập tại TP.HCM kể: "Gia đình vốn theo nghề giáo nên ngay từ nhỏ mình cũng ước mơ theo nghề bố mẹ, lớn lên may mắn mình được học và dạy ở thành phố lớn. Ra trường với bao quyết tâm và nhiệt huyết với nghề nhưng thực tế có những chuyện mình cũng không ngờ đến. Nhớ lại ngày 20.11 đầu tiên trong đời làm giáo viên đã có một chuyện làm mình thấy bị tổn thương, đó là khi phụ huynh mang phong bì đến gặp mình. Sau mấy câu qua loa hỏi thăm thì họ đưa phong bì ra rồi đề nghị giúp đỡ con mình, còn nói nếu cháu bị điểm kém nhờ cô du di nâng điểm giùm. Rồi cũng có vài phụ huynh khác gửi phong bì nữa. Thực chất nếu con họ học kém, họ vẫn có thể đến gặp và nhờ mình kèm và chú ý đến con họ hơn, đừng đưa phong bì như vậy làm mình thấy đây như một thứ để trao đổi và cảm giác nghề giáo của mình bị bôi nhọ". Cô H.H cho biết thêm: "Bố mẹ khi nghe kể cũng thấy lạ, vì ngày 20.11 mà nhận được quà của học trò dù chỉ là một bông hoa, cục xà bông, lọ kem đánh răng, chai dầu gội… cũng là thấy quý. Mà mình thấy đâu nhất thiết cứ phải là phong bì, nhiều khi nhận được những hộp quà là dầu gội, hay sữa tắm, dù là mua sẵn trên thị trường thì mình cũng thấy vui vì có cảm giác phụ huynh và học sinh quan tâm đến mình". Cô M.N, là giáo viên của một trường tiểu học tại TP.HCM cho biết: "Khi nhận được những món quà dù rất nhỏ từ học trò cũng rất vui, vì nó thể hiện sự yêu mến của học trò dành cho mình. Nhưng trong số những học trò tặng quà là những bó hoa hay là một tấm thiệp tự làm thì lại có phụ huynh đưa phong bì cho con bảo đem đến cho cô, thậm chí có người còn rút phong bì ngay trước mặt con để đưa cho mình. Điều này quả thật làm tôi thấy rất bối rối, đấy là chưa kể đến việc sẽ gây ra những nhận thức không tốt cho trẻ về việc này". Bên cạnh những câu chuyện và những món quà gây bối rối ấy, cũng có những câu chuyện dễ thương khác từ chính những học trò nhỏ của mình. Cô T.L - cũng là giáo viên của một trường tiểu học nhớ lại: "Đầu năm học mình được giao làm chủ nhiệm của lớp 1B, nhưng chưa tới 2 tháng sau thì nhà trường thuyên chuyển mình sang chủ nhiệm lớp 1D, còn lớp 1B của mình được giao cho một thầy giáo khác làm chủ nhiệm. Đến ngày 20.11, mình cũng nhận được khá nhiều quà từ học trò của lớp chủ nhiệm cũ, nhưng khi về nhà và mở ra xem thì thấy rất nhiều món quà và lời chúc dành cho giáo viên chủ nhiệm lớp 1B. Mình hiểu ra và gói cẩn thận lại món quà đó, sau đó chuyển lại cho thầy. Tuy nhiên mình lại cảm thấy rất vui vì học trò vẫn còn nhớ và yêu quý mình". Thay cho lời kết là lời của một thầy giáo đã gắn bó hơn 30 năm với nghề giáo: "Một món quà dù nhỏ nhưng xuất phát từ tấm lòng, sự kính trọng và yêu mến của học trò dành cho thầy cô thì còn quý hơn gấp ngàn lần những món quà đắt tiền nhưng lại thiếu tấm lòng và xuất phát từ mục đích khác". Theo SSM
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 CHÚT KỶ NIỆM VỀ THẦY Kỷ niệm, cũng giống như những phím đàn - khi chạm tay vào, âm thanh sẽ ngân lên, nhưng không phải lúc nào cũng tuyệt vời, mà có cái hay, cái dở, cái muốn nhớ, cái lại thích xóa đi. * * * Cô nhỏ nhướn mày lên, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi dõi mắt ra ngoài cửa lớp. Nơi dãy hành lang dài đang im ắng, chờ đợi, lắng nghe tiếng giày gõ nhịp để thầm đoán: thầy hay cô ? Giờ Toán của lớp 9P1 hôm nay thay đổi giáo viên. Cô giáo cũ nghỉ hộ sản. Thầy giám thị thông báo sẽ có giáo viên mới đến thay. Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng trong sự sốt ruột của học trò. Phía cuối lớp có ai nghịch ngợm ngân nga: "Mười lăm phút đồng hồ, buồn nhớ Toán thấy mồ, buồn như con cá rô... đang trôi... vào tô..." - Nghiêm! Giọng trưởng lớp vang to, khá oai (nhờ to con). Thầy giám thị xuất hiện. Một trăm con mắt học trò đen láy đổ dồn về phía cửa . Thấp thoáng phiá sau thầy là một bóng dáng lạ, chắc "ông" thầy Toán mới ?!!. Ô, nhưng sao mà... giống học trò quá đỗi!!! Thầy giám thị cười khá tươi: - Xin giới thiệu với các em, đây là thầy T. sẽ phụ trách môn Toán lớp 9 thay cho cô N... Một tràng pháo tay ngưỡng mộ (?) vang lên như mưa rào tháng sáu . Thầy T mĩm cười gật nhẹ đầu "chào các em thân mến!". Ôi chao, hai má thầy sao mà đỏ như màu xác pháo, cặp kính cận suýt chút nữa rơi khỏi sóng mũi . Chắc vì cảm động trước "thịnh tình" của lũ học trò cỡ... hoa khôi đến hai phần ba lớp, dành cho! Trước khi trở về văn phòng, thầy Giám thị còn "ân cần dặn dò". - Các em phải học cho ngoan. Nhớ là không được phá thầy! Ôi! Lời "đe nẹt" ấy không phải là không có duyên cớ. Bởi vì, con gái 9P1 có truyền thống mấy mùa tuy thông minh, học giỏi, đẹp người, tốt hạnh kiểm nhưng... chuyên nghịch ngợm cũng đứng vào hàng... quái chiêu! Thầy cô thương cũng lắm, mà dở khóc, dở cười cũng nhiều . Không biết trước khi vào lớp, thầy T. đã "nghiên cứu lý lịch" học trò chưa mà... ngó bộ thầy "bình tĩnh rồi ... run" thấy rõ. Sau màn tự giới thiệu rất "dễ sương" - Sinh viên năm cuối Đại Học Khoa học tự nhiên (bằng cái giọng mà phong thái điệu đà như con gái). Thầy vui vẻ đòi ... kiểm tra bài cũ. Năm mươi cái miệng than trời càng lúc vẫn không làm thay đổi được quyết định "sắt đá" của thầy . Thầy cầm quyển sổ điểm dò tên (sao thầy không chịu nhìn vào sơ đồ lớp nhỉ ?!) rất lâu, hai bàn tay run run (chắc do bị học trò "chiếu tướng" khá kỹ). Khi cây viết đỏ hạ xuống gần giữa sổ, một cái tên được xướng lên: - Trần Thị L.N. Cả lớp im phăng phắc theo từng bước đi "dịu dàng" của N., để rồi sau đó hai phút, bổng nổ ra 1 trận cười bom dội - N là một cô gái có dáng dấp "oai phong" của một vận động viên bóng rỗ. Cao 1m65, học trễ hai năm nên rất đáng mặt đàn chị so với cả lớp: Trong khi thầy T. ốm nhom, chiều cao chỉ khoảng 1m60 hay 1m62 gì đó (cộng luôn bề dày đế của đôi giày da mũi nhọn rộng quá khổ chân). Một sự tương phản khá hài hước. Thầy T điếng người, mặt đỏ như người say nắng biển, vội vã hỏi dăm ba câu lấy lệ rồi "mời" N về chổ. Quyển sổ điểm được gấp lại vội vàng và bài học mới bắt đầu cũng rất nhanh chóng... Cái sự khởi đầu nan ấy rồi cũng qua rồi mọi chuyện cũng biến thành kỷ niệm. Mà kỷ niệm lại bắt đầu từ sự nhiệt tình khá ngây ngô của cả thầy lẫn trò, lúc hai bên biết "hợp đồng tác chiến". Còn nhớ 1 lần, thầy T có hứa sẽ dựng mô hình cho một bài toán hình học không gian khó nuốt, để học trò dễ hình dung hơn là nhìn vào hình vẽ. Vậy mà, hai lần, ba lượt thầy ... cứ quên. Lúc thì... thầy bận... học (?!), lúc lại bận soạn bài cho môn dạy, lúc làm xong rồi nhưng... để quên ở... Sài Gòn ?!!! Lần cuối cùng, thầy nhớ đem theo, mà xe đò đông quá, thiên hạ chen nhau làm hỏng mất mô hình của thầy ?!! Học trò đâu chịu tin! Học trò đòi thầy dựng mô hình ngay tại lớp. Thầy bối rối "huy động" thước kẻ với số lượng tối đa, "chấm" các em bé bỏng ở hai dãy bàn đầu (trong đó có cô nhỏ dễ thương) lên giúp thầy ... dựng mô hình (?). Trời đất! Năm bảy mái tóc thề, hơn một chục bàn tay nho nhỏ, cộng thêm thầy đứng vây quanh chiếc bàn giáo sư thì... còn ai nhìn thấy được gì! Vậy là... thầy cho học trò xếp hàng một, theo từng dãy bàn có trong lớp, từ từ tiến về phía "mô hình sinh động" tham gia theo kiểu "cưỡi trực thăng... xem hoa". Vậy mà vui ghê gớm, vậy mà rất hoà bình. Cả thầy lẫn trò không ai thấy được nét ngây ngô, khờ khạo trong hành động của mình, mà còn xem như đó là 1 "kỳ tích" của thứ chỉ số IQ thuộc vào loại thông minh ?!! Rồi cũng có lần, thầy nổi giận hét to như ... "Trương Phi" chỉ vì chút nghịch ngợm đi quá đà của lũ học trò thơ dại . Khiến học trò rơm rớm nước mắt tủi hờn. Còn thầy bất chợt dịu xuống như ... giọt nắng cuối thu để hỏi một câu thật dễ "Ký kết hiệp ước hoà bình": - Ôi, sao bỗng dưng các em ngoan quá vậy ? * * * Vâng, thầy T. là vậy đó - người không biết giận lâu, người rất dễ quên hờn, dễ nhập cuộc với áo trắng ngu ngơ . Thầy như một chiếc lá, tình vờ rơi xuống mặt nước hồ đang dao động của tuổi học trò, góp thêm một con sóng giao thoa nhỏ bé, rồi lại theo gió bay đi ... Thầy dạy chưa hay . Học trò biết vậy, nhưng học trò không chê, mà mặc nhiên chấp nhận như một thứ kỷ niệm, xếp bên cạnh những tầng lớp kỷ niệm phải có trong tuổi ngây thơ . Bởi thầy T. rất hẳn nhiệt tình (dẫu thầy càng nhiệt tình giảng giải, học trò càng... nhiệt tình ngơ ngác!). Bởi đối với thầy T., tất cả những gương mặt trong sáng ngồi bên dãy bàn học bằng gỗ dưới kia, đều được thầy xếp đồng đẳng bằng một cái "mác" học trò đơn giản. Chúng như một quần thể tập hợp từ những cá thể lạ lẫm mà thầy đang có nhu cầu khám phá và ghi nhớ. Nhu cầu hòa nhập để vô tư yêu mến, bỏ qua những cái mà thiên hạ âu yếm gọi là danh vị, tiền tài của mẹ cha chúng bên ngoài xã hội ... Nếu có ai bảo học trò 9P1 ngày ấy - Hãy chọn ra một nhân vật kỳ lạ nhất trường. Cô nhỏ năm xưa tin cha*'c, cả lớp sẽ đồng lòng bỏ phiếu cho thầy - Thầy T. * * * Ai bảo học trò ngày xưa khác với ngày nay ? Đâu có, khá giống nhau đấy chứ (khi nhìn theo một khía cạnh muốn nhìn!). Họ cũng thích cóp nhặt kỷ niệm, hình thành từ những mãnh pha lê rơi rớt (dẫu không tròn trịa) trong suốt khoảng đời còn làm
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 Mình nghĩ đưa phong bì không cũng rất kỳ. Nên mình đề xuất là mua 1 ít quà, rồi bỏ phong bì vào đó, phòng trường hợp món quà không hợp, cô có thể mua cái khác. Nhưng chồng mình không đồng ý, cứ đưa phong bì. Nên mình để chồng mình làm luôn. Cô giáo có vẻ không thích cách này lắm, mình nói mà chồng mình chẳng nghe, rất là gia trưởng và cho mình lúc nào cũng đúng.
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 Ừ, giống mình đấy. Mình cũng đang suy nghĩ ko biết nên làm thế nào?
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 tớ cùng cảnh ngộ với mẹ nó này , con tớ 18thang , con tớ mới đi học có 2 tháng thôi
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 1 năm mình chỉ quà cáp đến thăm cô 2 lần, đó là 20/11 và tết âm lịch. Mình mua 1 túi quả, trong đó bỏ 1 phong bì, 1 mình mình đến nhà cô chứ không cho con đi cùng (không cho con biết là mẹ đến nhà cô), tế nhị nói với cô rằng: thực lòng muốn mua tặng cô 1 món quà gì đó nhưng khiếu thẩm mỹ của mình thật tệ nên nhờ cô mua giúp 1 món quà gì đó để cảm ơn tấm lòng tận tâm, dạy dỗ con mình….. đại loại như vậy. 20/11 thì vẫn mua 1 bó hoa nho nhỏ bảo con tự tay cầm đến lớp hoặc đến nhà tặng cô để dạy cho con biết đạo lý làm trò từ nhỏ. Mình nghĩ chỉ mua quà thôi thì cũng khó cho cô, vì thực tế cả lớp bốn mươi mấy cháu đều hoa, xà bông, dầu gội, vải áo dài…. Thì cô dùng bao giờ mới hết mà có phải thứ gì cô dùng cũng hợp đâu, lại phải “thanh lý” hay cho, tặng lại người khác cũng dở, trong khi thu nhập của giáo viên đâu có được cao… thực tế là vậy đó.
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 Ôi vậy à, mình 2/9, 20/10, 20/11 đều có quà đấy. Các ngày lễ đều có quà, nhưng toàn phong bì, mình muốn làm như bạn vậy, nhưng chồng mình gia trưởng, có khi lần này mình phải quyết thôi.
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 Chị làm như vậy là khéo léo rồi. Con nhà mình chắc cũng theo cách của chị thôi
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 Chị africa chu đáo với con quá. Nhưng đúng như chị nói đó, ko thể cái gì cũng nên trắng đen trần trụi như vậy. Thực sự, nếu thẳng thắn quá cũng có thể làm người nhận phật lòng đấy. Ngay người trong nhà cũng vậy thôi
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 20/11: con lớn học lớp 5 thì: 500k phong bì + túi quả khoảng 150k + 1 bó hoa nhỏ để con tặng ~ 100k nữa. Con bé học MG tư thục thì 2 phong bì, mỗi phong bì 200k + 1 bó hoa nhỏ để con tự tay tặng ~ 100k. Tết: Con lớn cũng phong bì 500k + túi quà bánh gì đó khoảng 300-400k nữa. Con bé thì vẫn 2 phong bì, mỗi phong bì 200k. Cũng đơn giản thôi, nhưng quan trọng là cách đưa quà và cách nói làm sao để thể hiện sự trân trọng đối với thầy cô.
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 Phụ huynh đau đầu vì quà tặng 20/11 Chuẩn bị ngày nhà giáo VN, vợ chồng chị Vinh dành cả ngày nghỉ cuối tuần để đi mua quà tặng cô giáo của con, nhưng cuối cùng đành đi phong bì vì không biết chọn thứ gì cho phù hợp. Các năm trước vợ chồng chị Vinh (ngõ 79, Cầu Giấy, Hà Nội) đều tặng quà là phong bì, lúc 200.000 đồng, lúc 500.000 đồng. Năm nay, nghe nói thị trường quà tặng rất sôi động nên anh chị quyết định đi mua. "Định mua túi xách, nhưng hàng thường sợ cô chê, hàng hiệu thì đắt quá, mua vải may đồ lại sợ cô không thích. Đi chọn suốt một ngày không được món quà nào ưng ý nên tôi quyết định đi phong bì cho tiện", chị Vinh cho hay. Có con trai đang học lớp 3 trường tiểu học Nghĩa Tân, mỗi dịp 20/11, chị Vinh phải hỏi bạn bè xem năm nay tặng quà gì, phong bì bao nhiêu để "theo mặt bằng chung". "Mình là công chức, không dư dật gì, món quà chỉ thể hiện tình cảm của cha mẹ đối với cô. Mình quan tâm cô thì cô cũng để ý đến con mình, chẳng đi đâu mà thiệt", chị Vinh tâm sự. Chị Thanh Lan (Đống Đa, Hà Nội) có con đang học lớp 6 cho biết, ngày con học cấp 1 chị đã vất vả trong việc lựa chọn quà tặng cô, giờ cháu lên cấp 2, học nhiều môn với nhiều thầy cô, việc quà cáp càng làm chị đau đầu. Trước ngày 20/11, chị Lan cho biết đã phải ngồi vạch ra mức độ quan trọng của môn học để mua quà mừng. "Thầy cô dạy môn quan trọng như Toán, Lý, tiếng Anh thì phải mua món quà giá trị, các thầy dạy môn khác có thể mua quà thường cũng được", chị Lan giải thích và tiết lộ năm nay cô giáo chủ nhiệm và thầy cô dạy môn quan trọng chị tặng mỗi người bó hoa và một bức tranh treo tường trị giá 600.000 đồng. Những thầy cô khác mỗi người một bó hoa và một bộ dầu gội trị giá gần 200.000 đồng. Việc tặng quà thầy cô ngày 20/11 làm không ít phụ huynh đau đầu. Ảnh: Lê Hiếu. Cũng đang chuẩn bị cho ngày nhà giáo Việt Nam, các mẹ làm việc ở phòng hành chính một cơ quan y tế trên đường Thợ Nhuộm (Hà Nội) rôm rả bàn chuyện quà cáp tặng giáo viên. Chị Nga (kế toán) cho biết cách đây nửa tháng đã nhắc con để ý xem thầy giáo mặc sơ mi màu gì, kiểu nào. "Nghe con trai bảo thầy chỉ mặc áo sáng màu thế là tôi đi mua ngay chiếc sơ mi An Phước giá gần 600.000 đồng để tặng thầy", chị tâm sự. Một chị khác tên Hương chia sẻ, lớp con chị có hội phụ huynh làm việc rất tích cực. Các ngày lễ Tết phụ huynh góp tiền để mua món quà chung tặng thầy. Tuy nhiên, nhiều người có điều kiện vẫn mua quà riêng. "Biết là tốn kém nhưng sợ người khác đi mà mình không đi thì con lại thiệt nên năm nào vợ chồng tôi cũng đưa con đến nhà tặng quà cho thầy. Mình cũng thấy thầy quan tâm đến cháu hơn. Ốm mà nghỉ học thầy còn gọi điện hỏi thăm", chị cho biết. Thầy Vũ Quang, nguyên cán bộ Viện Khoa học giáo dục Việt Nam cho biết, việc mua quà tặng thầy cô ngày 20/11 là thể hiện tình cảm của phụ huynh với những người đã dạy dỗ con em, không có gì đáng chê trách. Nhưng nếu lạm dụng để hy vọng thầy cô thiên vị cho con em mình là không nên. "Ngày xưa khi được học sinh tặng những tấm thiệp ghi lời chúc chân thành chúng tôi trân trọng lắm. Cho đến bây giờ 20/11 những học trò cũ của tôi vẫn đến thăm và ngồi ăn cơm với thầy, tôi thấy rất hạnh phúc", thầy Quang chia sẻ. Hoàng Thùy
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 Sắp tới 20/11 rùi, em đang phân vân ko biết mua j tặng các cô đây, cô còn trẻ, mới sinh em bé, mua j là tốt nhất ta
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 Em cũng chưa biết mua quà cáp gì đây cái này hơi đau đầu vì cu nhà em mới đi học
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 anh lớn nhà mình năm nay vào cấp 2 nên cg băn khoăn quá. Trước học cấp 1 mình làm ban phụ huynh lớp nên các ngày thì cứ ngày nào thiệp ngày đó (để phong bì trông buông cười lắm) chịu khó chọn thiếp đẹp chút hoặc phong bì nhưng cho vào 1 cái hộp gói quà bán sẵn ở hàng lưu niệm rồi kẹp vào cg quà của lớp mừng cô. Bây giờ cấp 2 nhiều thầy cô quá, mà môn học nào cg thấy quan trọng cả, lại không làm trong ban phụ huynh nữa, khó quá.............mình sẽ alô bám theo hội phụ huynh lớp, họ sao mình theo vậy cho có bầy đàn hihi
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 Mình cũng thích cách tặng quà hơn là phong bì. Mình có thể cùng con đi chọn 1 món đồ nào đó, shampoon, sữa tắm, nước hoa hay đồ dùng gia đình cũng được ( cũng có rất nhiều món đồ đáng yêu) để tặng cho cho giáo. Để cho con tự chọn, mình chỉ đóng vai trò quân sư thôi. Để từng món đồ nhỏ đó sẽ chứa đựng tấm lòng kính yêu thầy cô của con trẻ dành cho thầy cô giáo. Và nhiều khi bọ trẻ con rất hiểu tâm lý và biết cô giáo của mình thích gì. Mình nghĩ những món đồ đơn giản nhưng ấm áp tình yêu thương sẽ làm thầy cô thích hơn là 1 cái phong bì lạnh lẽo toàn mùi $. ============= TIỀN THÌ AI CŨNG THÍCH. NHƯNG NHIỀU LÚC TIỀN KHÔNG PHẢI LÀ TẤT CẢ. :-d
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 SHOP MÌNH CÓ BÁN CHĂN BĂNG LÔNG 2 LỚP DÀNH CHO TRẺ SƠ SINH, ĐẸP TUYỆT VỜI, RẤT MỀM. MÙA ĐÔNG SẮP ĐẾN RÙI, BẠN MÀ TẶNG CÔ GIÁO THÌ CHẸP CHẸP CHẸP...CÔ & CON THÍCH MÊ TƠI. CÒN RẤT NHIỀU MẪU KHÁC. MÌNH SORRY NẾU LÀM PHIỀN BẠN. NẾU BẠN QUAN TÂM CALL MÌNH 0966113355 HOẶC VÀO WEB CỦA MÌNH NHÉ.
Ðề: Khóc cười chuyện tặng quà 20/11 ================ SHOP MINH CÓ RẤT NHIÊU CHĂN BĂNG LÔNG 2 LỚP, DÀNH CHO TRẺ SƠ SINH. RẤT MỀM VÀ ĐẸP. LÀM QUÀ TẶNG CHO EM BÉ CỦA CÔ GIÁO CHẮC CHẮN CÔ RẤT THÍCH MÌNH CÒN RẤT NHIỀU MẪU ĐẸP. SORRY NẾU LÀM PHIỀN BẠN. NẾU BẠN QUAN TÂM CALL MÌNH 0966113355 HOĂC VÀO WEB CỦA MÌNH NHÉ.