đúng như mn luôn, cho vay thì nhanh thế, có mấy đồng mà trả mãi k xong, để nhắc nhiều lại ngại. Nhật là bạn bè nữa, thanh niên gì mà cứ ỳ ra, k chịu trả
tùy người mà cho vay thôi, ai cũng cho vay có mà vỡ nợ đó mẹ. kể cả người nhà nhé, em biết có một bác vay tiền cho em trai làm gì ấy, nhưng người em trai ấy không trả số nợ đó, và thế là vì bác kia đứng ra vay tiền nên phải trả toàn bộ số tiền đó, mấy trăm triệu cơ, giờ làm dài lưng để mà trả nợ cho chú em "có hiếu" kia đó
Cờ bạc thì cho vay làm gì. Người trong gia đình khó khăn thì cho vay ít cũng được. Nhưng nếu động đến kinh doanh thì phải tính lãi, cái gì nó ra cái ấy. Quan điểm của mình là thế.
nghe các me nói thấy đúng quá, nhưng e nghĩ đôi khi tình cảm nó lấn át lý trí mn ah, nhất là với ruột thịt. Người ngoài còn dễ nói chứ. Đợt trc thằng bạn ck e nó vay tiền cho anh nó bị đi viện nó cũng bảo trả lãi, nhưng nghĩ cảnh nhà nó cũng khó khăn nên cho nó vay giúp đỡ chứ ai lấy lãi làm gì
Nói chung cho vay kiểu đi viện hay chữa bệnh thì ko nên lấy lãi bạn ạ. Vì cái này lấy lãi xong áy náy lương tâm lắm. Những ai vay để kinh doanh các kiểu thôi. Anh em ruột bên nhà chồng mình vay cả gần trăm tr 2, 3 năm mà mình cũng có dám lấy lãi đồng nào đâu ===)). Nói chung là tùy hoàn cảnh, tùy người.
Nhưng mà nhà em chưa có nhà mẹ nó ơi. Gần trăm thì chưa đủ 1/8 con số 30m đất bt ở đây ạ. Em cũng chỉ cố tích cop dựng lấy cái lều, có chỗ mà đi về chứ ở nhờ với các kiểu em nản lắm ạ.
hi hi, thế là quá giỏi rùi ah, tự tay lập nghiệp như vậy chả ai nói đc mình, như nhà e về ở sẵn nếu có trục trặc lại bảo ở nhờ các thứ, mà ở riêng hẳn thì điều kiện k cho phép rùi
Tự tay lập nghiệp thi cũng tốt nhưng mà vẫn còn vất vả dài dài ấy bác. Em mà có nhà ở sẵn dc như bác thì càng sướng. Sau này có dk thì mua nhà khác, trả nhà này, kaka.
hì hì, ui trời, ở nhờ mà mn, nhà này mẹ ck e bảo cho anh ck còn vợ ck e có túp lều nát thôi, đang cố gắng tiết kiệm để xây đây. Được độc lập cũng là cái tốt, nhất là gặp phải mẹ ck khó tính. May nhà e ở chung mà gặp mẹ ck tâm lý, chị dâu ck cũng bít điều
Nhà mình thì chán lắm, mc cũng tốt nhưng lại hướng con cả ở Hn, con thứ phải ở quê. Cho vc mình toàn bộ đất đai ở quê rồi đó ===)). Tiền dành dụm với này nọ thì cho nhà cả mua nhà hết rồi, hic hic. (Chả chia đều tẽo nào, vất vả con trai bà thôi ~~~). Bà chị dâu thì đại lười và bẩn. Cả tuần nhờ nấu hộ bữa cơm thì toàn mua đồ chiên xào ăn sẵn ngoài hàng...chán, ở chung chán vãi nhái,hihi.
ôi nhà em cũng thế đây các mẹ. Hic, nhà cũng chẳng dư dật, cho cậu em mượn 10 triệu bảo mượn tạm nửa tháng, giờ 4 tháng rồi, hỏi cậu ấy thì cứ biệt tăm thôi. Hic, nghĩ cũng dở, ko có nhưng cũng nể anh nể em, ko cho vay, thì ngại vì nó than nó kể, giúp nó thì đến lúc mình cần, sao mà khó vậy. Buồn hết cả lòng.
có công cho mượn mất công đòi, bố mẹ mình cho cô vay cũng mười mấy triệu, mà khi nhà bên đó bán đất được tỉ mấy cũng chả biết điều để trả. Bố mẹ cũng không túng nên cũng chẳng thèm đòi nữa.
Èo, nợ cũ chưa trả mà còn thái độ á, nhưng mà có tiền mua dt xịn sao cứ phải vay như thế nhỉ? Nhưng cơ mà để từ chối cũng là cả 1 nghệ thuật ý chứ.
t ngại nhất là cho vay tiền nhất là bn bè hay ng thân, nhiều khi cos việc cần dùng mà muốn lấy cũng khó, nhiều khi như đi xin ý