Có một câu “danh ngôn” cải biên mà tôi nghĩ, chị em nào khi bước chân vào nhà chồng cũng nên nghe qua. Đó là “Chồng mình là con người ta. Suy ra tính lại chẳng bà con chi”. Nghe thì có vẻ bạc bẽo và buồn cười, nhưng đấy chính là sự thật không thể nào chối cãi. Nhiều người sẽ bảo, chưa gì đã tính toán với chồng, thì làm sao có thể trở nên một thành viên trong gia đình chồng? Nhưng có một thực tế đáng buồn rằng, đa số nhà chồng đều coi con dâu là “địch” chứ không phải “ta”, luôn săm soi, xét nét và chờ đợi được coi “phim hay”, “kịch hay” do nàng dâu mang lại. Tôi đã và đang làm dâu, và là con ruột của một bà mẹ có đến mấy đứa con dâu. Tôi hoàn toàn không hiểu, vì đâu, mẹ tôi vốn không phải là người khắc nghiệt, hay bắt bẻ, nhưng với con dâu, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái vết xe đổ của các bà mẹ chồng. Tôi đã từng nhiều lần khuyên mẹ, đừng nên khắt khe quá, hãy cứ coi dâu như là con, mẹ tôi vẫn “ờ ờ, biết chứ”, nhưng cái cách đối đãi với mấy chị em dâu trong nhà vẫn luôn làm tôi cảm thấy bất nhẫn. Trong nhà, tôi còn có một đứa em gái chưa chồng. Nó cũng coi các chị dâu như thể kẻ cướp mất mấy ông anh trai của mình, cái gì cũng tỵ nạnh, hơn thua, chấp nhặt. Nhiều lần thủ thỉ nhắc nhớ em về một cái ngày nào đó, em cũng sẽ là dâu nhà người, nhưng em gái tôi vẫn không bỏ được cái tính đành hanh của nó… Đành dặn các chị em dâu của mình rằng, thôi thì chín bỏ làm mười, cứ mặc kệ những dèm pha kia đi mà sống, chứ nếu để bụng, chẳng lẽ mang chính hạnh phúc của mình ra mà đánh đổi? Đáng không? Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên sau đám cưới, vừa đi trăng mật về tới nhà, là mẹ chồng tôi đã nói ngay rằng, đi chơi về rồi thì xuống nấu cơm chiều đi chứ, còn đợi ai hầu nữa! Câu nói ấy đã làm tắt phụt bao nhiêu cảm giác muốn “hòa đồng, coi nhà chồng như nhà mẹ ruột” của tôi lúc ấy. Tôi vốn say xe, và một hành trình dài gần ba trăm cây số làm tôi mệt lử. Nhưng tôi đã im lặng không than van hay bày tỏ, lặng lẽ vào bếp, bắt đầu hành trình là một thành viên “hờ” của cả nhà chồng. Tôi không quên những ánh mắt dòm ngó dành cho mình, nhất cử nhất động của tôi đều không thoát khỏi cảm giác bị soi rất kỹ. Nhưng may thay, tôi đã nhận thức rất rõ vị trí của mình, là dù có thế nào, họ vẫn coi mình là “dâu”, chứ không phải “con”. Nên tự bảo vệ bản thân, tự lo cho mình, phòng thủ từ kinh tế cho tới mọi thứ khác là điều không bao giờ dư thừa. Chồng không phải là đồng minh trên “mặt trận” này. Càng chẳng nên cái gì cũng sẻ chia tâm sự, cởi mở hết mọi ruột gan của mình với phía nhà chồng. Tôi đã có kinh nghiệm xương máu về việc này. Lần đó, mẹ chồng thân mật hỏi, vợ chồng tôi dành dụm được nhiều ít, nói cho mẹ mừng, chứ mẹ chẳng xin đâu mà sợ. Tôi đành thốt ra một con số, tất nhiên là thấp hơn thực tế nhiều. Chẳng được mấy hôm, có ngay một bà chị chồng từ quê vô hỏi vay tiền, câu trước câu sau đã lộ ra rằng, mẹ nói đấy, chứ chị cũng không biết là vợ chồng em có tiền để mà hỏi mượn! Thật là… Làm sao có thể thoát khỏi ảnh hưởng của mẹ chồng, em chồng, để không phải mệt mỏi đối phó từng ngày, từng ngày? Từ kinh nghiệm của đời mình, tôi đã chỉ cho các chị em dâu một chiêu cực kỳ đơn giản, rằng “cứ bơ đi mà sống”. Để ý làm gì, dành tâm trí đấu đá nhau mà chi? Một khi thâm tâm bạn hiểu rõ, nhà chồng thì muôn đời vẫn là nhà chồng, họ chẳng thể nào đón nhận bạn bằng tình thân ruột thịt, thì hà cớ gì bạn phải lăn tăn cho khổ mình khổ người? Tôi không tin rằng, có một gia đình chồng đủ nào độc ác và kiên nhẫn để “đấu” với một cô con dâu chẳng buồn “động thủ”, luôn lấy chiến lược “mặc kệ” để mà sống bao giờ. st
Hichic, em cũng mới làm dâu, tuy mới dc vài tháng thôi nhưng thực ra thì ở cùng với mẹ chồng chắc chỉ dc 3 ngày là đi làm ngay, nên ko biết thế nào, nhưng cảm nhận ban đầu về mẹ chồng và nhà chồng thì thấy rất thoải mái, chưa bị hẫng hụt như chị. Nhưng cứ đọc để học hỏi dần, biết thế nào được mai sau.
e cũng giống mn, hiện tại thấy ở nhà ck đc chiều hơn nhà mẹ đẻ nữa, k bít tương lai thế nào, cái tính cứ ngơ ngơ, phổi bò nhà ck ai cũng bít nên k để tâm
Hi, lại gặp mn ở đây hả? Chúng mình may mắn khi gặp dc nhà chồng như thế đấy, nhưng dc cái bây giờ tân tiến hết rồi, ở quê mình cũng thế, các cụ chiều con dâu lắm, chứ ko còn khó khăn như ngày xưa nữa mn nhỉ
e suốt ngày lượn lò diễn đàn hóng hớt mà mn, hihi. Mẹ ck e thì teen lắm, toàn bật máy tính chơi pikachu nữa cơ, mà e thấy chủ yếu cũng ở chồng nữa cơ, ck e luôn tạo điều kiện để e vs mẹ ck có thể nói chuyện hoặc rủ mẹ ck đi chơi để mẹ con thân thiết hơn. nhưng mà rủ mẹ đi chơi toàn thất bại vì mẹ e say xe chả thích đi đâu
Nhất mn đấy, lại được chồng tâm lý nữa, như nhà mình thì mẹ chồng ở quê, chỉ là vài ngày gọi điện về hỏi thăm mẹ thôi chứ cũng chả đi đâu được cùng nhau.
nhà đẻ e cách 20km, bằng e đi làm thôi, tuần nào cũng về, mẹ ck e thì bẩu đã mất côn đi thì đi từ t7 chơi cho đc nhìu, chứ sáng đi tối về chết mệt , e đành phải nghe lời
Đấy, ở gần sướng thế đấy, mình thì đi từ tết đến giờ còn chưa về quê nữa mà mẹ cháu đi làm xa thật đấy, mình đi 8km đã thấy oải rồi, hìhì, vì quen lúc chưa lấy chồng đi làm có 2-4km thôi
trc e chưa lấy ck đi làm 5p xe máy là tới nơi rùi, trọ gần cty mà, nhà ck ở giữa nhà đẻ e vs cty, hì , đành thui chứ giờ mà thuê nhà thì cũng vẫn phải có 1 đứa đi làm xa, lại mất toi mấy triệu nữa ,
Đúng rồi, bây giờ tiết kiệm là quốc sách mà mn. mình cũng phải tiết kiệm để sau này có chỗ chui ra chui vào chứ cứ cái cảnh đi ở thuê thế này nhiều lúc mệt mỏi lắm!
đất này là mẹ ck e cho mà, mỗi ae một nửa, cái nhà e đang ở hiện tại là của mẹ xây và bảo cho a trai, còn vợ ck e ở phần đất còn lại, e cũng đang phấn đấu tiết kiệm tới cuối năm rùi vay mượn thêm để xây cai nhà be bé
Nói chung là còn tùy hoàn cảnh mỗi nhà, nếu mc yêu thương thì nên tốt lại với mc, quan hệ mc-nd tốt thì chồng cũng vui
Mong rằng quan hệ mẹ chồng chi và ch sớm được cải thiện ạ. Trên đời này có nhiều hoàn cảnh, hãy thủ mọi cách để gần gũi với bà chị nhé, trước khi kết thúc không thay đổi để không phải hối hận chị ạ. Kéo chồng về phía mình chị nhé!!!! điều này sẽ dễ hơn đó ạ, !!!
Các mẹ đa phần gặp mẹ chồng tốt, như em đây đẻ được 1 tuần bố chồng ở quê còn gọi điện lên bảo nằm đấy mà ăn ah.Không làm việc đi, không chăm chông đi, em chỉ biết ngồi mà khóc, trong khi mẹ chồng ở quê lên chẳng làm gì 6h sáng dậy ngồi cuối giường em mở tivi thật to để xem, cơm 7h tối em nhờ mới đi nấu hộ. đến đứa thứ 2 chăng kiêng cữ gì nữa nằm ở bệnh viện 2 ngày tối ngày thứ 2 về đã phải ra bán hàng, muốn kiêng cũng không được.huhu