Làm thế nào để mẹ chồng hểu được minh

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi kimtuyen02, 12/3/2009.

  1. kimtuyen02

    kimtuyen02 Banned

    Tham gia:
    6/3/2009
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    8
    Mẹ chồng tôi ngày nào cũng đến nhà tôi thăm cháu, nhưng lúc nào cũng chỉ ở tầng dưới, thi thoảng lên phòng tôi ghé vào nhìn cháu và không bế cháu bao giờ. Thái độ, lời nói của mẹ chồng tôi khiến mẹ tôi đêm nào cũng khóc. Mẹ khóc mà không dám cho tôi biết, tôi chỉ nghe chị giúp việc kể lại.

    Tôi có một gia đình mà người ngoài nhìn vào ai cũng phải ước ao có được. Vợ chồng tôi rất yêu nhau và luôn hòa hợp về mọi mặt. Chúng tôi có 2 thiên thần nhỏ một trai, một gái cực kỳ đáng yêu. Những tưởng cuộc sống sẽ không còn gì tuyệt vời hơn thế, nhưng hiện tại cả hai chúng tôi đều đang rơi vào tình trạng buồn khổ, bế tắc! Nguyên nhân là do mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng.

    Tôi là cô gái tỉnh lẻ, học xong đại học, tôi có được việc làm tốt ở thành phố và lập gia đình. Ở thành phố tôi không có bất cứ một người thân nào nên ngay từ khi về làm dâu tôi đã thật lòng muốn trở thành một thành viên thực sự trong gia đình chồng tôi. Tôi luôn ý thức cố gắng để có thể là một nàng dâu tốt. Tôi được lòng tất cả người thân trong gia đình chồng, kể cả những người hàng xóm cũng đều quý mến tôi.

    Thi thoảng tôi được cảnh báo (và tự bản thân tôi cũng nhận thấy) mẹ chồng tôi là người khá khó tính. Bà còn là người luôn muốn thể hiện mình là bề trên. Tôi làm quen và cố gắng để thích nghi với điều đó. Tôi đã luôn nghĩ "đó là mẹ mình mà" để có thể vượt qua được cảm giác buồn tủi mỗi khi bà vô tình buông ra một câu gì đó chạm vào lòng tự ái của những cô gái tỉnh lẻ như tôi.

    Mọi chuyện diễn ra êm xuôi cho đến khi tôi sinh con gái đầu lòng, lúc đó vợ chồng tôi đang ở riêng. Gia đình tôi có mình tôi lấy chồng xa nên mẹ tôi thương tôi lắm. Mẹ tôi nhất định phải ở bên tôi khi tôi sinh nở. Mặc dù ở riêng, nhưng vợ chồng tôi vẫn trình bày với mẹ chồng để đón mẹ tôi ra chơi những ngày tôi sinh nở. Bà đồng ý.

    Nhưng những ngày mẹ tôi ở lại nhà tôi là những ngày buồn tủi. Mẹ chồng tôi ngày nào cũng đến nhà tôi thăm cháu, nhưng lúc nào cũng chỉ ở tầng dưới, thi thoảng lên phòng tôi ghé vào nhìn cháu và không bế cháu bao giờ. Rồi thái độ, lời nói của mẹ chồng tôi khiến mẹ tôi đêm nào cũng khóc. Mẹ tôi khóc mà không dám cho tôi biết, tôi chỉ nghe chị giúp việc kể lại. Tôi biết mẹ tôi khái tính lắm, ở quê nếu có điều gì không phải là mẹ tôi phản ứng liền. Vậy mà lên đây mẹ tôi cứ âm thầm chịu đựng, âm thầm khóc như vậy... Tôi biết mẹ tôi sợ tôi buồn!

    Kể từ đó tôi nhận ra rằng mẹ chồng tôi luôn cư xử như vậy với bất kỳ người thân nào của tôi. Mặc dù gia đình tôi ở quê rất khá giả, bản thân tôi cũng là người phụ nữ có thể độc lập về kinh tế mà không phụ thuộc vào chồng. Tôi nghĩ rằng mẹ chồng tôi có thể cư xử với tôi thế nào cũng được, tôi có thể nhịn, và cam chịu để cuộc sống yên ổn vì tôi yêu chồng tôi, không muốn anh ấy buồn. Nhưng việc để cho mẹ ruột phải khóc, phải buồn khổ vì mình thì tôi thực sự không cam lòng.

    Tôi lớn lên trong sự thương yêu chiều chuộng của bố mẹ, tốt nghiệp đại học ở lại luôn thành phố rồi lấy chồng, đến một cái áo tôi còn chưa từng giặt cho mẹ tôi, một bữa cơm tôi còn chưa nấu cho mẹ tôi... Vậy mà bây giờ mẹ tôi mỗi lần nhớ con quá, nhớ cháu quá đành phải nuốt nước mắt vào trong mà lên thăm cháu. Tôi thực sự không đành lòng!
    Tôi không muốn tiếp tục nhịn mẹ chồng tôi nữa, tôi đã thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, và mẹ chồng tôi ghét tôi.

    Bây giờ, do hoàn cảnh bắt buộc, mẹ chồng tôi chỉ sống một mình nên vợ chồng tôi phải dọn về ở chung với mẹ chồng tôi. Vợ chồng tôi bỏ tiền ra xây cất nhà cửa trên đất của mẹ chồng tôi. Cuộc sống của tôi bây giờ giống như một người ở trọ trong chính nhà mình. Do công việc mỗi năm tôi chỉ có thể đưa cả nhà về quê thăm bố mẹ đẻ vào dịp sau Tết. Mỗi lần mẹ tôi muốn ra thăm cháu, vợ chồng tôi phải rào trước đón sau để trình bày với mẹ chồng tôi, nếu gặp lúc tâm trạng bà tốt thì bà đồng ý, còn lúc không tốt thì bà thẳng thừng không đồng ý.

    Vợ chồng tôi cũng giữ ý để mẹ tôi không biết điều đó. Nhưng mẹ tôi thừa hiểu tính mẹ chồng tôi, nhưng thương con nhớ cháu quá đành phải ngậm đắng nuốt cay. Khi mẹ tôi từ quê ra thì mẹ tôi phải gõ cửa phòng mẹ chồng tôi để chào, chứ mẹ chồng tôi chẳng bao giờ niềm nở tiếp đón. Ấy vậy nhưng lúc nào mẹ chồng tôi cũng giảng giải về lễ nghi về đạo lý. Tôi nghe mà thấy việc mẹ chồng tôi làm và lời mẹ chồng tôi nói chẳng hề ăn nhập gì với nhau.

    Rồi còn nhiều việc khác nữa khiến cuộc sống của tôi đầy áp lực. Tôi càng nhịn thì mẹ chồng tôi càng bề trên. Nếu tôi có nói ra ý kiến gì đó của mình thì thể nào sau đó mẹ chồng tôi cũng bịa thêm ra và lái tất cả những lời tôi nói sang một ý khác khiến mọi người trong nhà chồng hiểu sai về tôi. Tài ăn nói của mẹ chồng tôi thì không ai có thể sánh được. Dần dần mọi người trong nhà chồng cũng nghĩ sai về tôi, vì dù sao thì người trong nhà họ xót nhau hơn, tôi hiểu điều đó.

    Chỉ có những người hàng xóm là thương tôi, họ sống với mẹ chồng tôi hàng mấy chục năm nên họ hiểu. Họ khóc cùng tôi, họ khuyên tôi thôi thì cố chịu đựng vì con. Cũng may là còn có những người hành xóm nếu không tôi thật chẳng biết sống thế nào.

    Trong câu chuyện này tôi không muốn nhắc đến chồng tôi bởi vì anh ấy là một người chỉ biết đau khổ chứ không bao giờ dám lên tiếng cho những cái đúng và sai. Bây giờ sức khỏe của mẹ ruột tôi kém lắm rồi, không biết còn sống được bao ngày tháng nữa. Nhưng mẹ tôi vẫn cứ phải nuốt nước mắt vì thương con nhớ cháu. Nếu mẹ tôi mất đi tôi sẽ không thể tha thứ cho mình.

    Cuộc sống của tôi giờ như địa ngục, bế tắc, và áp lực. Tôi không còn tôn trọng mẹ chồng tôi nữa. Tôi phải làm gì bây giờ?
    :confused::confused:

    http://chametainang.net/Home/gia-dinh-ta/tam-su/2009/03/6240.aspx
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi kimtuyen02
    Đang tải...


  2. Family's

    Family's Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    28/2/2009
    Bài viết:
    54
    Đã được thích:
    5
    Điểm thành tích:
    8
    Hi chị ! em đọc tâm sự của chị mà em thất xót xa " phận đàn bà". Chị là người độc lập và rất rất có hiếu với mẹ chồng. Tuy nhiên MC chị là người ích kỷ, không có lòng tự trọng, múa môi múa mép. Chị nhịn như thế là quá đủ rồi, bà sống tại nhà hai vợ chồng xây mà cứ như mình là chủ. Cháu mà bà còn không nhìn thì bà có phải là con người nữa hay không? Chòng bạn cư xử như thế có phải là thằng đàn ông nữa hay không?
    Số phận đã an bài, nếu lấy được người chồng có được sự nhận thức đúng đắc hay có lập trường phân biệt đúng sai hoặc lấy phải người chồng nhu nhược, thấp hèn đều do số phận nên chị sẽ không thay đổi được. Chị nên họp gia đình nói rõ tất cả với cả nhà những việc chị làm với MC và MC không tôn trọng gia đình chị. Việc chi hi sinh về ở với MC khi nghĩ MC đang ở 1 mình. Và cuối cùng là kết luận ra riêng nếu cầu thiết thuê 1 người giúp việc ở với bà
    Phận dâu làm như thế là được, mẹ chi đang bị ốm chị nên tập trung cho mẹ của mình chứ đừng tập trung với người mà mình xem như là mẹ ruột nhưng khinh rẻ mình. Chị nói rõ quan điểm như thế với chồng. Việc chồngbạn nhu nhược thì ban nên lèo lái gia đình và hướng chồng theo.
    Chúc chị sẽ giải tỏa được và vui vẻ bên gia đình và mẹ của chị
     
  3. me Tí

    me Tí Thành viên sắp chính thức

    Tham gia:
    19/9/2006
    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Xin chào chị Kim Tuyến!
    Em thật rất xúc động khi đọc được những dòng tâm sự của chị. Chuyện của chị sao mà giống với hoàn cảnh của em quá!
    Người ngoài cuôc bao giờ cũng có suy nghĩ khá thông thoáng và có cách giải quyết thật tuyệt nhưng thực tế ... không thể áp dụng được. (Em xin lỗi Family's nhé).
    Bây giờ em chỉ biết chịu đựng, khi buồn quá thì vào phòng đóng cửa mà khóc thôi. Chồng em không phải là người không biết lý lẽ nhưng anh ấy đứng giữa em và mc em nên cũng thật khó xử. Bọn em chưa có điều kiện ra ở riêng và hiện giờ còn đang chuẩn bị đi học cao học. Được cái mc em thương yêu bé con nhà em, nhưng thêm nữa em và mc em lại mâu thuẫn trong việc nuôi bé...

    Còn nhiều nhiều nữa, em chỉ biết nuốt nước mắt mà sống vì chồng vì con. Bọn em định khi đi học cao học về nếu có điều kiện sẽ ra ở riêng.


    Chi Kim Tuyến ạ! Cuôc sống có rất nhiều thử thách và khó khăn, thôi thì cứ xem đây là một trong những khó khăn lớn của đời mình mà cố gắng đối diện để vượt qua nó chị nhé! Em không dám khuyên chị chống đối lại mc vì bản thân em cũng không dám làm điều đó, thi thoảng em quá bực bội thì em lại trút lên chồng em (nghĩ lại thật tội nghiệp anh ấy!). Chị hãy xử sự và giải quyết theo sự mách bảo của lý trí và nhịp đập của con tim chị nhé. Mong chị có niềm vui bên mẹ, các cháu và chồng mình. Em cũng yêu mẹ em như chị yêu mẹ chị vậy đó. Thật sự em và chị có rất nhiệu điểm giống nhau về hoàn cảnh!

    Mong một ngày tươi sáng.
     

Chia sẻ trang này