Tháng nào tôi cũng phải tính toán để đủ tiền tiêu đến khi lấy lương mà không phải vay mượn thêm. Điều đó làm cho tôi mệt mỏi… Tôi sinh ra ở Hà Nội, bố mẹ tôi có 4 người con, 3 trai và một gái. Tôi lấy chồng năm 25 tuổi, sau khi đã tốt nghiệp đại học và mới xin được việc tại một cơ quan nhà nước. Chồng tôi là người miền Trung, anh ra Hà Nội lập nghiệp và gặp tôi. Cưới nhau xong, vì nhà ngoại chật chội nên hai vợ chồng tôi phải ra ngoài thuê nhà ở riêng. Khi ấy cách đây 10 năm, lương của tôi chỉ được vài trăm ngàn đồng một tháng, còn chồng tôi làm phục vụ cho một nhà hàng, thu nhập cũng chẳng hơn tôi bao nhiêu. Nên từ khi cưới, thu nhập hai vợ chồng cũng chỉ đủ trang trải tiền thuê nhà và ăn uống, chẳng có dành dụm được đồng nào. Vì ngoài thu nhập chính, vợ chồng tôi chẳng có khoản gì thêm. Rồi 10 năm cưới nhau, hai đứa con cũng lần lượt ra đời, đứa con lớn của tôi bây giờ đã học lớp 2 và đứa nhỏ thì lên 5 tuổi. Chi phí hàng tháng thì tăng lên rất nhiều, vì tiền thuê nhà cũng đắt đỏ, lại hai đứa con ăn học, nhưng thu nhập hai vợ chồng tôi cũng chẳng tăng được bao nhiêu. Lương tôi một tháng cũng chỉ được hơn 4 triệu đồng, còn chồng tôi thì tổng thu nhập được gần 4 triệu/ 1 tháng. Hai vợ chồng cộng lại, một tháng chỉ được 8 triệu đồng, ngoài ra chẳng có khoản thu nào khác. Trong khi đó, chúng tôi vẫn phải đi thuê nhà, vì không dư dả, nên vợ chồng tôi tìm nhà tận tít ngoại thành để thuê, chấp nhận đi làm xa 9-10 cây số. Nhưng để thuê một cái phòng đủ cho 4 người sinh hoạt một tháng, hai vợ chồng cũng phải mất 1,5 triệu đồng, cộng với tiền điện, tiền nước vào nữa là một tháng hai vợ chồng mất 2 triệu đồng, một phần tư của thu nhập. Hai đứa con, vợ chồng tôi đi gửi trường công, một tháng mỗi đứa 8 trăm ngàn đồng, vậy là 2 đứa cũng mất 1,6 triệu đồng tiền học. Như vậy là đã mất gần nửa tháng lương của hai vợ chồng, chưa kể tiền xăng xe, tiền điện thoại. Số tiền còn lại bây giờ của hai vợ chồng chỉ là hơn 4 triệu đồng, tôi phải tính toán làm sao đủ chi tiêu cho cả tháng trời cho 4 miệng ăn, rồi thi thoảng con cái ốm đau, lại còn các loại tiền hiếu hỉ, tiền về quê chồng... rất nhiều loại tiền cần phải tiêu. Tháng nào cũng thế, cứ hết tháng là hết tiền, có những tháng chưa hết mà tiền đã hết, tôi lại phải vay mượn tạm bạn bè đồng nghiệp để chi tiêu cho đủ rồi đợi đến kỳ lương lại trả. Cứ như thế 10 năm nay, mang tiếng là phụ nữ mà cái quần cái áo đẹp tôi cũng không dám mua, đến thỏi son, hộp phấn cũng chẳng mấy khi tôi dám bỏ tiền mua mà toàn ai cho cái gì thì dùng cái đó. Các con tôi cũng vậy, nói ra nhiều người không tin nhưng tôi chưa bao giờ tôi dám mua cho con cả một thùng sữa để uống, tôi toàn mua lẻ, khi nào con tôi ốm mới được uống sữa, chứ không phải có sữa uống hàng ngày như trẻ con ở các gia đình khác. Đi chợ, mua gì, ăn gì tôi cũng phải tính toán, cân nhắc để làm sao cho rẻ nhất để cuối tháng đủ tiêu, không phải vay mượn thêm. Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi, túng quẫn và bế tắc vì suốt ngày phải nghĩ đến tiền và tiền. Chẳng biết đến bao giờ ghèo khó mới thôi đeo đuổi cuộc sống của tôi… Nguồn: Báo đất việt
Ðề: Mệt mỏi, bế tắc vì cuộc sống túng thiếu ôi giống em thế, suốt ngày lo đến tiền mệt mỏi thật, ăn cũng nghĩ đến tiền, ngủ cũng nghĩ đến tiền,....
Ðề: Mệt mỏi, bế tắc vì cuộc sống túng thiếu Nên nghĩ cách kiếm tiền chứ, chứ chờ đợi hi vọng vào phép màu được. Nhiều người nghĩ: nhưng bắt đầu kiếm như thế nào? Câu trả lời là bạn tìm hiểu, nghiên cứu trên internet xem, theo mình có nhiều công việc part time, công việc online, buôn bán online không cần nhiều vốn đâu, dần dần thì sẽ tự mở mang và tìm được con đường thích hợp của mình thôi. Nhà mình ở quê cũng ko giàu có gì, bố mẹ làm nông nghiệp cố gắng lắm mới nuôi con cái đi học đại học trên thành phố đắt đỏ. Mình đã bắt đầu khi không có tý kinh nghiệm nào, ko có ai chỉ dạy, chỉ có vài triệu để khởi nghiệp buôn bán. Giờ đây mọi chuyện tốt đẹp hơn rất nhiều rồi: Một công việc rất oki với mức lương tạm hài lòng, thu nhập từ kinh doanh nữa làm mình thấy cuộc sống thoải mái hơn nhiều. Mình còn trẻ nên cố gắng thôi, sẽ mua được nhà, sẽ có xe.... Quyết tâm như vậy.
Ðề: Mệt mỏi, bế tắc vì cuộc sống túng thiếu Trước đây mình cũng trong hc như mn .Hồi mới lc mình có bầu luôn nên nghỉ ở nhà sinh con.Tất cả mọi chi phí sinh hoạt dựa vào đồng lương ít ỏi của chồng.Khi đó chồng mình được 3,2tr/ tháng.Cứ đầu tháng chồng lấy lương là chia ra tiền thuê nhà, tiền điện, tiền đong gạo cả tháng .Còn lại bn thì chia ra để mua thức ăn.Cũng may mình chỉ phải sống vài tháng như vậy rồi chồng mình được tăng lương, được lên làm quản lý...cho đến lúc sinh con mình cũng cóp được 1 khoản để sinh.Cho đến bây giờ cs có đỡ vất vả hơn nhưng vẫn còn khó khăn lắm
Ðề: Mệt mỏi, bế tắc vì cuộc sống túng thiếu chị vợ làm nhà nước luơng vậy là đúng rồi, tuy luơng thấp nhưng có thời gian chăm sóc con cái, 2 vc nên nghĩ cách tăng thêm thu nhập thôi, chứ mức luơng đấy mà 4 người vừa ăn, ở, học, tiền nhà thì đủ sao được, con cái sau này còn lớn, còn nhiều khoản phải chi nữa, nhà chị gái mình cũng như vậy, nhưng ở quê lại không phải thuê nhà nên chi tiêu đỡ hơn.
Ðề: Mệt mỏi, bế tắc vì cuộc sống túng thiếu nghĩ đến những lúc thế này thôi mang bệnh ế mãi cho xong , khỏi lấy chồng sinh con