Ước gì tôi biến thành mưa, Vương trên mái tóc em vừa hong khô. Để em hờn giận trách đùa: Ông trời sao nỡ làm mưa lúc này. Hạt tình rắc nhẹ từ mây Mà sao ướt lạnh, hao gầy tim em? Ngước nhìn em bước vào thềm, Mưa tôi lặng lẽ ướt mềm dấu chân. Mưa Lá Me Em vẫn nhớ mãi thời mơ mộng củ Thuở hai mình tay còn ủ trong tay Thuở anh ngồi hứng từng lá me bay Cho em đếm xem nhà chồng mấy dặm Nhớ trưa hè anh mồ hôi ướt đẩm Xe xườn ngang anh tới rước em đi Tóc em bay thoang thoảng tuổi xuân thì Anh ngây ngất hôn lên từng sợi mỏng Em còn nhớ ngày mắt tình gợn sóng Anh rụt rè tay nắm lấy bàn tay Mặt quay đi như hông biết hông hay Em rung nhẹ trong bàn tay anh ấm Cái thuở ấy tình yêu sao nồng thắm Giận nhau rồi để thương nhớ nhiều hơn Thương làm sao những giây phút dổi hờn Khờ dại quá, giờ đã thành kỷ niệm Anh hởi anh giửa cuộc đời phù phiếm Biết mình còn có dịp ngắm mưa me Còn lần nghe ve thổn thức gọi hè Ðể kỷ niệm theo về từ cỏi nhớ 12 tháng mưa Tháng Giêng lún phún mưa phùn Quấn chân lữ khách bâng khuâng đất trời Hoa xuân nghiêng dáng mỉm cười Thẹn thùng má thắm bồi hồi tim trao. Tháng Hai mưa lại ghé chào Chỉ dăm ba phút thì thào câu yêu Mưa kia đôi hạt chẳng nhiều Đủ cho hé mở đôi điều nguyện xưa. Tháng Ba trời bỗng vắng mưa Không gian chìm lắng đuổi xua ngôn từ Bàn chân đi bỗng mỏi nhừ Khuỵu chân thở dốc mệt đừ lòng côi. Tháng Tư mưa đã qua đời Nắng sôi đổ lửa khô lòng người thơ Tháng tư hoa gạo trổ cờ Con cua ngộp nước tình thì ngộp hơi Tháng Năm người có về chơi Mang vòng hoa trắng gởi đời giọt mưa Có lòng xin ghé nhớ chưa Câu kinh tưởng niệm để mưa về trời. Tháng Sáu mưa lại ra đời Đáp lòng mong mỏi lòng người xót xa Mưa rơi mặt đất vỡ òa Cho duyên hội ngộ nở hoa giữa hè. Tháng Bảy mưa lại theo ghe Dâng lòng con nước để khoe tình mình Mưa rơi từng giọt cuộn mình Khuấy phù sa đất cuộn tràn mặt sông. nguồn: thơ tình yêu