Những câu chuyện yêu thương

Thảo luận trong 'Các vấn đề giáo dục khác' bởi BEPANDA, 29/12/2010.

  1. BEPANDA

    BEPANDA

    Tham gia:
    22/4/2010
    Bài viết:
    32,002
    Đã được thích:
    12,710
    Điểm thành tích:
    5,813
    Bữa cơm tối ở Nhà hàng Ly Hôn

    Anh cưới chị được 10 năm. Giữa hai vợ chồng không còn xúc cảm và hứng thú. Anh ngày càng cảm thấy đối với vợ hầu như chỉ còn là trình tự và nghĩa vụ. Anh bắt đầu thấy ngán.

    Nhất là khi đơn vị vừa nhận về một người phụ nữ trẻ hết sức sôi nổi và cuồng nhiệt bám lấy anh. Anh chợt có cảm giác cô ta là mùa xuân thứ hai của anh. Sau nhiều đêm suy nghĩ, anh quyết định ly dị vợ. Chị dường như đã trơ lỳ, bình thản, đồng ý đòi hỏi của anh.

    Thủ tục tiến hành rất thuận lợi. Sau khi ra khỏi cửa, anh chị đã trở thành cá nhân độc lập và tự do. Không hiểu sao, anh bỗng thấy trống trải vô cùng, anh nhìn chị nói: “Trời tối rồi, hay là đi ăn cơm đã”.

    Chị nhìn anh nói: “Vâng. Em nghe nói gần đây vừa khai trương Nhà hàng Ly Hôn, chuyên phục vụ bữa ăn cuối cùng cho các cặp vợ chồng ly dị. Chúng mình đến đấy đi?”

    Anh gật đầu. Hai người, một trước một sau lặng lẽ đi vào Nhà hàng Ly Hôn. Anh chị vừa yên vị trong phòng VIP, cô phục vụ đã bước vào nói: “Anh chị dùng gì ạ?”

    Anh nhìn chị nói: “Em gọi đi.” Chị lắc đầu: “Em ít khi ăn nhà hàng, không quen gọi món, anh gọi đi.”

    “Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định, bữa này do vợ gọi món hàng ngày người chồng thích ăn nhất, và chồng gọi món người vợ thích ăn nhất. Đấy là món “Ký ức cuối cùng.”

    “Thôi được”, chị hất món tóc xõa trước mặt ra sau, nói: “Gà luộc chấm gia vị nước chanh, đậu phụ rán chấm nước mắm nguyên chất rắc hành thái nhỏ, chân giò luộc chấm mắm tôm, rau cải thảo luộc.”

    “Anh gọi gì ạ?” Cô phục vụ nhìn anh. Anh sững người. Lấy nhau 10 năm, anh thật sự không biết vợ anh thích ăn món gì. Anh há hốc mồm, ngồi thừ ra đấy.

    “Những món này đủ rồi, đều là món chúng tôi thích nhất.” Chị vội chữa thẹn cho anh. Cô phục vụ cười: “Thực tình mà nói, đến nhà hàng chúng tôi ăn bữa cơm cuối cùng, các anh các chị đều không thể nuốt trôi. Hay là anh chị đừng dùng món “Ký ức cuối cùng” nữa, hãy dùng bữa tối nhà hàng đặc biệt làm cho vợ chồng ly hôn: Đồ uống ướp lạnh. Những người đến đây, không có ai từ chối sự lựa chọn này.” Anh chị gật đầu: “Được.”

    Chốc lát, cô phục vụ mang đến hai suất đồ uống ướp lạnh. Trong hai suất có một suất xanh lơ, toàn đá đập vụn; một suất đỏ tươi, còn đang bốc khói. “Bữa tối này gọi là “một nửa ngọn lửa, một nửa nước biển”. Mời anh chị thưởng thức.” Cô phục vụ nói xong lui ra. Trong phòng ăn im lặng như tờ, anh chị ngồi đối diện, nhưng không biết nói gì với nhau.


    “Cộc cộc cộc!” Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô phục vụ đi vào, tay bưng chiếc khay có một bông hồng đỏ tươi, nói: “Anh còn nhớ cảnh tặng hoa cho chị đây không? Bây giờ, khi mọi việc đã kết thúc, không còn là vợ chồng, nhưng là bạn. Bạn bè gặp nhau vui vẻ rồi chia tay, anh tặng chị bông hồng cuối cùng đi.”

    Chị rùng mình, trước mắt hiện ra cảnh anh tặng hoa chị 10 năm về trước. Hồi đó, anh chị vừa đến thành phố xa lạ này, hai bàn tay trắng, bắt đầu xây tổ ấm từ số không. Ban ngày, anh chị đi tìm việc làm, ban đêm chị ra hè phố bán quần áo. Anh vào nhà hàng rửa bát. Nửa đêm mới về đến gian nhà thuê chưa đầy 10 mét vuông. Đời sống khổ cực, nhưng anh chị thấy vui, thấy hạnh phúc.

    Tết Valentin đầu tiên ở thành phố này, anh mua tặng chị bông hồng đầu tiên, nước mắt chị chảy dài trên má vì sung sướng quá. 10 năm rồi, cuộc đời đã giàu lên, thế mà anh chị lại chia tay nhau. Càng nghĩ, chị càng tủi, hai mắt ngấn lệ, xua tay nói: “Thôi, thôi, khỏi cần.”

    Anh cũng nhớ lại 10 năm qua. Và sực nhớ 5 năm nay, anh không mua hoa tặng chị. Anh vội vẫy tay, nói: “Không, phải tặng.”

    Cô phục vụ cầm bông hồng lên, “xoèn xoẹt” một cái, bẻ làm đôi, ném vào cốc của anh chị, mỗi người một nửa. Bông hồng tức khắc hòa tan trong cốc.

    “Đây là bông hồng nhà hàng làm bằng gạo nếp, cũng là món ăn thứ ba gửi anh chị. Mời anh chị thưởng thức. Còn cần gì nữa, anh chị cứ gọi tôi”. Nói xong, cô quay người ra khỏi phòng.

    “Em... anh...” Anh nắm lấy tay chị, nói không nên lời. Chị rút mạnh bàn tay. Không rút nổi, bèn để yên. Anh chị im lặng nhìn nhau, vẫn không nói nên lời.

    “Phụt!” Đèn điện tắt ngấm, trong phòng tối om. Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động đổ dồn, có mùi cháy khét lẹt bay vào.

    “Chuyện gì thế?” Anh chị vội đứng lên.

    “Nhà hàng cháy rồi, mọi người ra ngoài mau, mau lên!” Bên ngoài có người kêu thét lên. “Anh!” Chị ép vào người anh, “em sợ!”

    “Đừng sợ!” Anh ôm chặt lấy chị, “Em đừng sợ, có anh ở bên cạnh. Chúng mình chạy ra ngoài đi.”

    Ngoài phòng, đèn điện sáng trưng, mọi vật như cũ, không có chuyện gì xảy ra. Cô phục vụ nói: “Xin lỗi anh chị, đây là món “Sự lựa chọn từ đáy lòng” của nhà hàng gửi tới anh chị.”

    Anh chị trở về phòng ăn, ánh sáng chan hòa. Anh cầm tay chị nói: “Vừa nãy là sự lựa chọn từ đáy lòng của chúng mình thật. Anh cảm thấy chúng mình không thể sống thiếu nhau, ngày mai chúng mình đi đăng ký lại!”

    Chị cắn môi: “Anh nói thật lòng đấy chứ?”

    “Thật! Anh hiểu rồi.” Cô ơi, cho thanh toán.

    Cô phục vụ đi vào, đưa cho anh chị mỗi người một tấm phiếu màu hồng rất đẹp nói: “Đây là phiếu thanh toán của anh chị, cũng là món quà của nhà hàng gửi tặng anh chị, gọi là “Phiếu thanh toán vĩnh viễn”, mong anh chị cất giữ mãi mãi.”



    Anh nhìn phiếu, mắt đỏ hoe. “Anh làm sao thế?” Chị lo lắng hỏi. Anh đưa phiếu thanh toán của mình cho chị, nói: “Anh có lỗi với em, mong em tha thứ.”

    Chị cầm tấm phiếu đọc: “Một gia đình ấm cúng, hai bàn tay làm lụng, ba canh ngồi chờ anh về, bốn mùa dặn anh giữ gìn sức khỏe, năm tháng săn sóc anh chí tình, sáu mươi mẹ già vui vẻ, bảy ngày trong tuần nuôi dạy con cái, tám phương giữ gìn uy tín của anh, chín giờ thường xuống bếp làm món anh khoái khẩu, mười năm hao tổn tuổi xuân. Vì ai... Đó là vợ anh”.

    “Anh vất vả thật đấy. Mấy năm qua em thờ ơ với anh quá.” Chị đưa phiếu thanh toán của mình cho anh xem. Anh mở ra đọc: “Một mình gánh vác trách nhiệm, hai vai nặng trĩu cơ đồ, ba canh cặm cụi bên bàn, tứ thời chạy ngược chạy xuôi, vinh nhục biết chia sẻ cùng ai, bể dâu khắc sâu đuôi mắt, nghĩa vụ đối với gia tộc, gập ghềnh chông gai con đường công danh, là người phàm tục làm sao mười phân vẹn mười. Lúc nào cũng tận tình với vợ con... Đấy là chồng em”.

    Anh chị ôm chầm lấy nhau, oà lên khóc thành tiếng.



     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi BEPANDA
    Đang tải...


  2. BEPANDA

    BEPANDA

    Tham gia:
    22/4/2010
    Bài viết:
    32,002
    Đã được thích:
    12,710
    Điểm thành tích:
    5,813
    Ðề: Những câu chuyện yêu thương

    Chênh vênh

    Tô Hương Sen


    Trong ba mươi phút gã nói là gã dành cho tôi, thực ra tôi chỉ được mười lăm phút, còn mười lăm phút còn lại gã túi bụi với điện thoại, với những công việc dài như dải mây trời của gã.

    Tôi nhẫn nại chờ đợi, dù đó không phải là đức tính bẩm sinh của tôi mà là tôi học được nhờ cái nghề bạc bẽo của mình. Bạn bè thường nói nghề báo là một nghề mà từ hồi còn ngồi trên ghế nhà trường đứa nào cũng một lần từng nghĩ đến, cái nghề chỉ đứng sau giấc mơ làm ngôi sao điện ảnh và ca sĩ một bậc. Tôi cũng từng vật vã vì ước mơ phù phiếm này.

    "Chú sếp" của tôi nói với tôi là nhà báo nữ có lợi thế hơn nhà báo nam. Có lẽ mọi vấn đề chú nói đều đúng trừ cái này, nói chính xác hơn là trong vế này chú thiếu một từ, "nhà báo nữ xinh..." có lợi thế hơn. Ôi trời! Cái này thì có lẽ tôi đành ngậm ngùi vì "nhan sắc" báo động của mình, nên tôi vẫn ngồi đây và vẫn nhìn gã nghe hết cú điện thoại này đến cú điện thoại khác, mỗi lần chuông reo gã lại nhìn tôi như hối lỗi "thông cảm cho anh nhé".

    Tôi cũng nhìn gã như thông cảm lắm lắm "anh cứ nghe đi, không sao". Tôi nói xong từ "không sao" mà cổ họng nghẹn đắng lại. Hôm nay là ngày 8 tháng 3, ngày mà cả nửa thế giới (trừ tôi) sẽ được sếp báo từ hôm mồng 7 rằng: "Ngày mai các em nhân viên nữ sẽ làm gì tùy thích, chọn nhà hàng nào tùy thích và tùy thích yêu cầu quà cáp!". Thế là từ tối hôm đó các nàng sẽ nằm mơ mộng và nghĩ ngợi, nghĩ làm sao để xinh hơn, mai mình đi ăn nhà hàng nào đây, đi hát ở đâu đây và kiếm cái tủ nào để đựng được hết quà... Chao ôi là dự định.

    Còn tôi vẫn ngồi đây, vẫn nhìn gã nói chuyện điện thoại với đối tác, miệng cười cười mà mắt không dấu được vẻ mong như nghe ai đó nói một câu "thương em quá" sẽ vỡ òa nước là nước... Nhưng không ai, kể cả gã hỏi tôi câu đó, nên tôi vẫn ngồi bặm môi lại, cắn chặt môi lại để nuốt một cái gì đó nặng lắm vào trong sâu thẳm lòng mình. Đó là cái cách tôi chống chọi với những tổn thương, đó là cái cách tôi muốn chứng tỏ rằng tôi mạnh mẽ lắm. Có gì đâu, có gì ghê gớm đâu khi một người phụ nữ trong ngày của mình đi mấy nghìn cây số để lấy một mớ thông tin khô khốc. Có gì đâu khi màn đêm buông xuống lại nằm một mình nơi quê hương mà không phải nhà mình, khách sạn bóng loáng thế cơ mà, máy lạnh và mùi chăn thơm tho đến choáng váng thế cơ mà. Có gì đâu khi ngày hôm nay mẹ gọi điện thoại bảo "luôn tiện về quê ghé về thắp cho ba nén hương..." mà công việc vẫn chưa xong, vẫn cười cười nói với mẹ rằng con làm nốt ngày mai con về... Tắt điện thoại rồi mà vẫn nghe tiếng thở dài não nề của mẹ, vẫn nghe tiếng mẹ nói với chị gái rằng: "Mẹ biết nó sẽ nói thế mà, con bé này mạnh mẽ lắm".

    Ừ nhỉ! Mình mạnh mẽ lắm, mạnh mẽ lắm nên mới ngồi đây với khuôn mặt thản nhiên đến kỳ lạ để chờ gã còn bao nhiêu cú điện thoại nữa. "Anh mời em đi ăn nhé, để chuộc cái lỗi này"; "Không! Em bận lắm, anh cho em thông tin và một ít tài liệu về em viết cho số tới"; "Công ty anh thua lỗ, có gì đâu mà em viết, khi nào vào trong đó anh dẫn em đi thăm nơi anh em công nhân làm việc, có nhiều cái để viết lắm". Gã nói nhẹ tênh như thế, nhẹ tênh như cái cách gã nói với nhân viên của gã rằng: "Em ơi! Anh bận quá chưa đến cơ quan ký văn bản được".

    Tôi lấy hết "kỹ nghệ" của mình ra để thuyết phục rằng tôi sẽ viết nhẹ nhàng, sẽ chẳng đụng chạm đến ai cả và viết không phải tâng bốc công ty hay gã, mà bằng cách nào đó tôi sẽ cho giới xây dựng biết về công ty nhiều hơn (một cách thuận lợi). Gã vẫn không chịu, gã nói công ty đang trong thời kỳ khủng hoảng về mọi mặt, gã không muốn xuất hiện trên báo làm trò cười cho những người trong nghề. Vì cái nghề xây dựng này ai cũng biết nhau, biết rõ nhau từng đường đi nước bước, từng giai đoạn hưng thịnh nên không cần thiết phải lên báo. Gã hỏi nếu tôi muốn gã cho một cái quảng cáo vài chục triệu đồng cho hoàn thành nhiệm vụ. Tôi khựng lại nhìn gã và gã hình như cũng khựng lại khi nhìn ánh mắt của tôi. Gã hơi ngượng ngùng, một sự ngượng của một người có lòng tự trọng!

    Tôi nói tôi chỉ viết bài, đó là công việc của tôi, nếu xin quảng cáo tôi đã không đến công ty gã, không về tận quê hương mình để chỉ xin một cái quảng cáo. Gã định xin lỗi tôi nhưng tôi đã nói không sao đâu, em hiểu tâm lý anh mà... Đúng là "không sao đâu", không sao đâu mà tôi lại không thể cất được thêm lời nào nữa! Tôi chào gã để ra về, muốn nói một lời cảm ơn mà không thể bật ra, cổ họng cứ nghẹn cứng lại. Gã gọi tôi lại trước khi cánh cửa kịp đóng "anh muốn có số điện thoại của em", tôi cũng định hỏi: "Để làm gì?" bởi tôi thừa hiểu những kẻ như gã sẽ chỉ hỏi thế và vứt vào đâu đó trong hàng mớ ngăn ký ức không đáng nhớ của mình. Nhưng tôi vẫn đọc cho gã. Và tôi đi như một sự trốn chạy.

    Cái thành phố nhỏ như lòng bàn tay này không ồn ào náo nhiệt như cái thành phố mà tôi làm việc. Tôi đứng trên cầu nơi nhìn về phía bên kia là nhà mẹ, chắc giờ này mẹ cũng ngủ rồi và cũng có lẽ mẹ đang chờ mong một cú điện thoại của tôi hỏi xem mẹ ngủ chưa? Và mẹ sẽ hỏi công việc của tôi thế nào rồi. Nhưng tôi không gọi. Tôi không muốn nghe tiếng thở dài và không muốn cảm nhận một khoảng lặng giữa những câu hỏi cũ rích.

    Cái thành phố bé nhỏ này không đủ để tôi trải những nỗi buồn vô tận, nhưng lại quá bao la với những nỗi cô đơn không thể gọi thành tên. Nguyện nhắn tin hỏi bao giờ thì về lại thành phố? Tôi không trả lời ngày về mà hỏi Nguyện có biết bao giờ thì tôi sẽ khóc được? Nguyện lặng đi một lúc. Có lẽ Nguyện đang muốn hỏi xem tôi có ổn không hoặc bảo gào thét lên một lúc đi, nhưng Nguyện đã không hỏi thế, bởi Nguyện nghĩ rằng tôi mạnh mẽ lắm để không làm thế!

    Dòng nước đen ngòm hình như rất lặng lẽ, năm nay trời cũng đắng đót đến nỗi không đổ một hạt mưa nào. Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo, ai gọi giờ này, tôi để im vài giây để tự đánh đố mình đoán xem trong hàng triệu người tồn tại trên thế giới này ai là kẻ sẽ gọi cho tôi giờ này? Cái giờ mà đáng lẽ ra họ đã chìm vào giấc ngủ, mẹ sẽ không gọi giờ này vì mẹ không bao giờ phá giấc ngủ của tôi, Nguyện lại càng không bởi Nguyện chỉ thích trò nhắn tin... Một số máy lạ hoắc lạ huơ, định không bắt nhưng phản xạ tự nhiện tôi bấm nút nghe, một giọng nói trầm nhẹ: "Em không ngủ được đúng không?". Tôi im lặng.

    Không phải không muốn trả lời mà đang hỏi sao gã lại biết, sao gã biết đêm nay tôi sẽ không ngủ? "Anh thấy em có vẻ bất ổn". Có lẽ tôi đã vỡ òa trong một câu như thế, cái sự bất ổn kìm nén như một hồ nước đầy bị ngăn lại, gồng mình lên chịu đựng và chỉ cần một cái cây nhỏ khều trúng nguồn là sẽ vỡ òa ngay. Tôi và gã cầm điện thoại mà không nói thêm bất cứ câu gì. Tôi đang lắng nghe một cái gì đó trong âm vọng xa xôi, trong sự đồng cảm đến lạ kỳ? Nguyện đã ở bên tôi mười năm, đã mang hình bóng tôi suốt cả cuộc đời mình cũng chưa bao giờ cảm nhận được sự bất ổn trong tôi, chưa bao giờ biết tôi chênh vênh trong cuộc đời này. Thế mà chỉ một lần gặp, chỉ một lần chưa đủ để ghi nhớ nét mặt nhau, gã đã nhận ra tôi bất ổn. Tôi nghe tiếng hơi thở gã dồn dập trong điện thoại, tôi nói tôi buồn ngủ rồi, hẹn gã khi nào sẽ viết về công nhân của gã trên công trường. Gã nói: "Em khóc đi"...

    Tôi cười, gã là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc mới nghĩ rằng tôi sẽ khóc. Có lẽ gã đã nghĩ gã nhìn được bản năng yếu đuối trong sâu thẳm mà tôi cố chôn vùi, có lẽ gã nghĩ tôi cần một bờ vai nào đó... Có lẽ gã đang cười cợt tôi vì sao lại không thể có ai đó để khóc, để tựa vào bờ vai để lòng nhẹ bẫng đi... Tôi không muốn nói với người đàn ông của mình rằng em mệt mỏi lắm, em thấy cần được chở che và nương tựa. Tôi không bao giờ làm thế, tôi không muốn mình phải phụ thuộc vào ai đó để buồn vui , tôi sẽ tự giải quyết mọi thứ của mình, kể cả xúc cảm yêu thương.

    Và khi không làm sao để thoát ra được nỗi đau, tôi sẽ cắn môi lại, cắn đến tươm tướp máu ra, và thế sẽ nhẹ nhõm hơn... Với tôi, nỗi đau không thể vơi đi bằng con đường của nước mắt mà sẽ ra bằng đường máu.

    Tôi cũng quên gã ngay khi về bên mẹ. Chỉ một ngày để quên một người thấu hiểu mình cũng là hơi tàn nhẫn! Nhưng cuộc sống dạy cho tôi cách tàn nhẫn, mà gã cũng có lẽ không còn nhớ gì đến một người đàn bà bất ổn đâu? Trong cuộc đời với bản chất nhạy cảm như gã, người đàn bà nào chả bất ổn và cũng có thế bằng cái giọng trầm đấy gã đã cho bao nhiêu người đàn bà bất ổn những niềm vui mong manh và phút giây chực vỡ òa.

    "Bao giờ tụi con cưới?", tôi ừ ừ à à cho qua chuyện, mẹ vẫn bài ca cũ rích rằng tôi muốn tìm ai hơn Nguyện, muốn tìm ai hiểu tôi hơn Nguyện? Thế nào là hiểu nhau hả mẹ? Mẹ nói hiểu nhau là biết nhau muốn đi đâu, làm gì, biết nhau thích ăn món gì? Ra thế! Hiểu nhau là thế. Mẹ với ba cũng chỉ thế để sống cả trọn một đời. Tôi đã đòi hỏi quá cao sao? Tôi đã muốn người đàn ông đi bên mình suốt một cuộc đời phải nhìn thấy sự bất ổn trong sâu thẳm tâm hồn tôi và cả sự chênh vênh não nề.

    Công việc lại cuốn tôi đi, bao gã đàn ông mà tôi gặp đều cười cười nói nói với tôi và trong những cuộc phỏng vấn họ tuyệt nhiên không nghe bất cứ cuộc điện thoại nào, họ chăm chú nghe tôi hỏi, chăm chú trả lời một cách rành mạch, không lẫn lộn. Báo chí và kinh doanh tưởng như không dính líu gì tới nhau, nhưng nó là một sự cộng hưởng và có tác động mạnh mẽ. Và những người đàn ông thành đạt biết lợi thế đó. Họ tiếp tôi, trân trọng tôi như một đối tác mang lợi đến cho họ và tôi cũng coi họ là đối tác để tôi hoàn thành công việc, thế thôi.

    Nhưng họ cứ nhìn tôi chăm chú, nghe tôi chăm chú và khi tôi ra về họ hớn hở xin số điện thoại, hớn hở mời tôi tiệc tùng và sau đó họ gọi điện thoại: Em ơi! Em à? Báo đã ra chưa cho anh vài chục số anh tặng đồng nghiệp bạn bè. Anh sẽ gửi tiền mua báo qua tài khoản em... Nhưng chưa ai hỏi tôi một câu: "Em có vẻ bất ổn". Không bất cứ gã đàn ông nào nhìn ra sự bất ổn trong con người tôi, trừ gã. Cái nghịch lý ấy nó làm tôi tổn thương hơn nghìn vạn lần được nhớ nhung yêu thương.

    Và bất chợt, một ngày Sài Gòn nóng như đổ lửa, gã đỗ xe trước cửa cơ quan tôi. Gã nói một câu mà tôi nghe như âm vọng tha thiết gọi từ nơi nào đó sâu thẳm: "Cho anh một giờ được không?". Tôi đứng lặng, sao không là cả cuộc đời mà chỉ là một giờ? Sao gã không nắm tay tôi thật chặt và đưa đi đâu đó thật xa hết cuộc đời này? Có vẻ gã không đọc được điều đó, gã kéo tuột tay tôi đi trong sự ngỡ ngàng của gió, trong sự chờ đợi từ kiếp trước của tôi...

    Thế nào là hiểu hết nhau? Tôi hỏi Nguyện câu đó khi Nguyện đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của tôi. Nguyện không trả lời, tôi biết Nguyện trong một sự mơ hồ nào đó, biết rằng một ngày tôi sẽ ra đi, một ngày nào đó bờ vai của Nguyện sẽ không chở che hết nổi chênh vênh trong tâm hồn tôi, dù đôi khi anh cũng tự dối lòng mình rằng với cái nhẫn ở ngón tay áp út đấy biết chăng sẽ trói được tôi. Có những điều quá mong manh trong cuộc đời, trong đó có cả niềm tin, niềm tin mong manh vào tình yêu tôi dành cho anh. Không như cách của Nguyện, gã không hỏi tôi có yêu gã không? Không hỏi tôi có cần nhìn vào mắt gã để tìm một sự bình yên trong mớ bòng bong tâm hồn xáo trộn của tôi. Gã ghì lấy tôi như thể rồi tôi sẽ rời xa gã, sẽ rời xa như cách tôi rời xa Nguyện, nhưng tôi cũng cảm nhận được rằng gã sẽ không giữ được tôi, không níu giữ được trái tim tôi không phải vì gã không đủ sức níu giữ, mà vì gã đang có một tâm hồn chênh vênh nữa đã không thể rời xa gã.

    Tôi căm thù sự muộn màng, sự muộn màng trong cuộc sống có thể làm chúng ta mất đi nhiều thứ, có thể không quan trọng, nhưng sự muộn màng của một tình yêu đã làm mất cả một cuộc đời. Có quá lên không? Có là quá không khi tôi nghĩ thế? Những ngày đầu yêu Nguyện tôi chưa từng có cảm giác này, hay Nguyện đến với tôi tròn trịa quá, bao bọc quá... nên tôi không cảm nhận hết sự chông chênh? Không cảm nhận hết những nuối tiếc và xót xa?

    Gã vẫn thường gặp tôi nếu gã có thể, nhưng vẫn có hàng nghìn cú điện thoại chen ngang, mặc kệ, tôi biết gã có nghe ai nói đi nữa thì trái tim gã vẫn dành cho tôi, ánh mắt gã vẫn hướng về tôi và gã vẫn vỗ về nỗi chông chênh không thể lấp đầy.

    Một ngày không dài cũng không ngắn, một ngày tôi xếp mọi thứ vào va li và cầm quyết định chuyển công tác ở một miền xa tít mù khơi: "Con làm thế thật à? Con mạnh mẽ đến vô tâm" mẹ xát một câu vào lòng tôi như thế.

    Tôi bay ra chỉ để nhìn gã qua cửa kính, gã vẫn triền miên với những cú điện thoại, dằn lòng để không lao vào, cắn chặt môi và thấy máu tươm tướp, không cảm giác đau đớn. Đó là cách duy nhất tôi làm nhẹ nỗi chênh vênh trong trái tim mình...
     
    Chuot*con*cua*me thích bài này.
  3. BEPANDA

    BEPANDA

    Tham gia:
    22/4/2010
    Bài viết:
    32,002
    Đã được thích:
    12,710
    Điểm thành tích:
    5,813
    Ðề: Những câu chuyện yêu thương

    Nước mắt vợ

    Một ngày vô tình tôi đọc được đâu đó: “Người đàn bà bất hạnh nhất là người không khóc được trước mặt chồng” và bỗng dưng nhớ đến vợ mình. Lần cuối cùng vợ tôi khóc là khi nào?
    Câu hỏi làm tôi giật mình vì không nhớ ra được, vì hình như lâu lắm rồi tôi không thấy vợ khóc.

    Vợ tôi là một phụ nữ hiền lành, dịu dàng và đa cảm. Tất nhiên, một phụ nữ đa cảm thì… thường hay khóc. Tôi tin chắc tôi “mê” nàng một phần vì điều đó. Vợ tôi khóc với cả những chuyện tôi tưởng như chẳng có gì đáng phải khóc! Nhưng sao lâu rồi vợ tôi không khóc? Hỏi để rồi tôi chợt thấy mình thật vớ vẩn. Vì không có chuyện gì đáng để khóc thì không khóc thôi! Đơn giản thế, có gì mà tôi cứ nghĩ hoài đến việc đó? Hay cô ấy… Không! Vợ tôi không thuộc típ người khóc với ai đó ngoài chồng mình. Vậy không lẽ…
    Hay là cô ấy đã trở nên mạnh mẽ từ lúc nào tôi không biết? Một người từ yếu đuối bỗng trở nên mạnh mẽ thường phải trải qua một biến cố gì đó trong cuộc đời khiến người ta buộc phải thay đổi để thích nghi, để tồn tại. Cuộc đời vợ tôi có biến cố gì lớn ư? Điều đó càng không thể có. Nếu có chuyện gì với nàng, tôi sẽ là người biết đầu tiên.

    Nhưng tại sao lâu rồi vợ tôi không khóc trước mặt tôi, việc trước đây như “cơm bữa” khiến nhiều lúc tôi phát ngán? Biết tôi “ngán”, nàng chuyển qua khóc thút thít thật lớn. Mà tiếng thút thít của phụ nữ trong đêm thì… thương lắm. Tôi đã cố gắng lắng nghe mấy hôm rồi, chẳng có tiếng thút thít nào cả.
    Tối hôm ấy, khi chỉ còn vợ chồng trong phòng, tôi lấy hết can đảm hỏi nàng, vừa nói, vừa nhận ra giọng mình đang run: “Em à, sao lâu quá rồi anh… không thấy em khóc?”. Tôi nghe như có tiếng cười thật khẽ. Nàng giúi đầu vào ngực tôi, thật lâu. Kéo nhẹ nàng ra, tôi kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt nàng đầm đìa nước mắt.
    “Sao vậy? Sao em khóc?”. “Em vui!”. Tôi càng ngạc nhiên: “Vì sao?”. “Em vui vì sau nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh quan tâm đến em trở lại”. “Thì anh vẫn quan tâm mà…”. “Có sao?... Anh chưa bao giờ hỏi em những câu đại loại như thế này: Sao em không khóc, sao em không cười, em có mệt không, em có vui không, em có chuyện gì buồn hay lo lắng không... Em hạnh phúc khi được nghe như thế”.

    Nói đến đấy, nàng lại giúi mặt vào tôi mà khóc.

     
    Chuot*con*cua*me thích bài này.

Chia sẻ trang này