Tình hình kinh tế khó khăn buộc hàng loạt doanh nghiệp phải thu hẹp, ngưng sản xuất hoặc đóng cửa. Điều này đã đẩy biết bao người lao động rơi vào bi kịch mất việc. Họ hoang mang vì hiện tại thất nghiệp, còn tương lai bấp bênh. Một ngày đầu tháng 4.2012, như mọi ngày, chị Ngô Thị Hạnh vẫn đến công ty Trung Thu (huyện Hóc Môn, TP.HCM) làm việc trong tâm trạng mong thời gian qua để đến ngày được lãnh lương. Sáng ra đến cổng, bà chủ nhà trọ níu lại nhắc tiền nhà và còn cho biết “tháng sau sẽ tăng tiền nhà”. Đứa con nhỏ của chị đã mấy ngày bị ho, nhưng chưa dám đưa đi bác sĩ vì đồng lương ít ỏi của hai vợ chồng đã hết. Hy vọng đến mùng 10 lãnh lương mới có tiền đưa con đi khám bệnh. Thế nhưng đến chiều cùng ngày, khi vừa hết giờ làm, công ty thông báo do tình hình sản xuất khó khăn nên sẽ cho công nhân tạm nghỉ. Tiền lương tháng 3 sẽ được thanh toán vào ngày 16.4. Quá thất vọng, chị Hạnh thất thểu ra về trong tâm trạng rối bời. Hiện tại mất việc, tương lai bấp bênh Trong khi tạm nghỉ ở nhà và đang rà soát lại xem có thể đi mượn tiền ai để trang trải thì chiều ngày 9.4, có người báo chị Hạnh phải lên ngay công ty. Tới nơi chị mới hay công ty đang có ý định di dời máy móc đi nơi khác trong khi chưa trả tiền lương. Lo ngại công ty tẩu tán tài sản nên suốt đêm 9.4, chị Hạnh và gần trăm chị em khác nằm ngủ ngay trước cổng công ty để giữ tài sản và ngăn không cho ông Cher Chun Sik, quản lý sản xuất của công ty, ra ngoài. Suốt đêm vạ vật trước công ty, câu chuyện của mấy chị em chỉ xoay quanh tình cảnh gia đình và tương lai sắp tới. Tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền sữa, tiền mua thuốc cho con... đang đợi. Nhưng nguyên nhân làm cho họ xuống tinh thần hơn là không biết những ngày sắp tới sẽ ra sao. Chị Trần Thị Giang cho hay, hợp đồng lao động không có, quyền lợi về bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế cũng không. “Chính vì thế mà chúng tôi sẽ không được hưởng bảo hiểm thất nghiệp. Những ngày sắp tới không biết sẽ sống thế nào khi không có lương”, chị Giang lo lắng. Sau mấy ngày vạ vật trước cổng công ty để đòi quyền lợi, đến ngày 14.4, công ty Trung Thu đã chi trả tiền lương tháng 3 và mấy ngày lương tháng 4 cho gần 100 công nhân. Nhưng niềm vui dường như chỉ bừng sáng trên những gương mặt mệt mỏi của công nhân một chút, rồi thay vào đó là sự âu lo cho tương lai u ám: công ty tạm ngưng sản xuất, chưa biết bao giờ mới hoạt động trở lại, trong khi xin việc mới không dễ vì đâu đâu cũng thấy tình trạng doanh nghiệp khó khăn phải tạm ngưng hoặc thu hẹp sản xuất. Nhiều chị em đã tính đến chuyện đi bán vé số để sống qua ngày, nhưng lại lo lắng bởi “hiện mười người bán mới có một kẻ mua thì biết bán cho ai”. Cũng giống công nhân công ty Trung Thu, gần 40 công nhân công ty TNHH Quảng Dương đóng tại huyện Hóc Môn đang trong tình trạng hoang mang bởi mới đây, ngày 19.3, công ty thông báo tạm dừng hoạt động. Đến nay, công ty chưa chốt xong sổ bảo hiểm xã hội nên việc công nhân có nhận được trợ cấp thất nghiệp hay không vẫn chưa có lời đáp. Cay đắng Mỗi sáng tại trung tâm Giới thiệu việc làm TP.HCM có hàng ngàn người tới đăng ký thất nghiệp. Ánh mắt âu lo, tâm trạng rối bời... là nét chung của những người đến đây. Trò chuyện với họ mới thấy “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”. Cuối tháng 12.2011, một ngân hàng tại TP.HCM bỗng dưng sa thải hơn 200 nhân viên bảo vệ. Ông Lê Hữu Chỉnh bàng hoàng vì thất nghiệp phủ lên gia đình mình. Ông làm bảo vệ cho ngân hàng này nhiều năm nay, chưa bao giờ nghĩ có lúc cuộc đời lại bi đát đến thế. Cả gia đình năm miệng ăn trông chờ vào đồng lương còm cõi của ông, giờ đang điêu đứng và “chưa tìm được lối ra”. Như những anh em đồng nghiệp khác, ông Chỉnh được lãnh đạo ngân hàng hướng dẫn làm thủ tục nhận trợ cấp thất nghiệp trong thời gian chờ việc mới. “Tuổi tôi đã ngoài 50. Hiện nay mỗi tháng tôi phải trình diện ở một trung tâm đăng ký tại Thủ Đức một lần để họ biết mình chưa có việc làm mà nhận tiền tháng tiếp theo. Hơn 1 triệu đồng thất nghiệp/tháng không thể cứu vãn nổi tình trạng lay lắt đến mòn mỏi của vợ con tôi. Giá mà được nhận một lần để tôi còn có vốn làm việc khác sinh lợi”, ông Chỉnh tâm sự. Cùng hoàn cảnh như ông Chỉnh, song anh V.T nhà ở quận Tân Phú tâm tư hơn. Lọt thỏm giữa đám đông chờ đến lượt mình ở văn phòng trung tâm giới thiệu việc làm quận Bình Thạnh, đã không ít lần anh muốn về nhà, “bỏ quách” số tiền hơn 10 triệu đồng. Nghĩ là vậy nhưng rồi mường tượng đến vợ con, anh cố nán chờ và lảng tránh cái nhìn của nhân viên làm thủ tục không một nụ cười. Anh V.T cởi lòng: “Nghĩ đến mấy năm ngồi đại học với bao nhiêu đam mê, nhiệt huyết… giờ phải đi đăng ký nhận bảo hiểm thất nghiệp thật là cay đắng”. Hà Dịu – Thanh Nha Nguồn: SGTT
Ðề: Nước mắt người thất nghiệp Tình cảnh thật là bi đát, hình như sắp tới người ta còn dùng cả tiền tiết kiệm của người về hưu để đánh canh bạc tất tay : http://www.baomoi.com/Home/ChungKho...quy-huu-tri-de-dau-co-chung-khoan/8276816.epi
Ðề: Nước mắt người thất nghiệp Thất nghiệp thì rưng rưng nước mắt thế mà có người may mắn có được công việc thì nay kêu chán mai kêu chán, đúng là dân việt nam chỉ thích tiêu dùng chứ chẳng thích kiếm tiền, hơi vất vả là nản . Mong sao những ai đang thất nghiệp cố gắng và may mắn có 1 công việc ổn định, và những ai đang đi làm thì hãy cống hiến vì xã hội và vì chính bản thân mình nữa .
Ðề: Nước mắt người thất nghiệp Tuấn còn ít tuổi không nên nói vậy. Người Việt chẳng kém người các nước đâu, nhưng vì đang mang những cái ách không tháo được nên dùng lời than vãn để chía sẻ và tìm sự đồng cảm. Cái cách chê bai mà Tuấn vừa nói cũng là cách các quan chức hay nói về những người dân làm lụng vất vả để rồi phần lớn kết quả ấy kiếm được để nuôi nấng các hệ thống đồ sộ các quan tham.
Ðề: Nước mắt người thất nghiệp Mình thấy trong công việc người Việt còn nhiều vấn đề dây mơ rễ má quá. quen biết + tiền => có việc làm,công việc tốt=>nhanh lên chức=>thu nhập cao... Những lao động với hành trang tự lực xin việc và trụ được với công việc thật khó. Công chức nhà nước bây giờ ai ai cũng phải chân trong chân ngoài mới đủ sống. Đi ra ngoài thì phải có các mối quan hệ ngoại giao về đến nhà nào thì cơm ,áo ,gạo,tiền điện, ...sữa con...1001 thứ để phải sử dụng đến tiền. Chao ôi, nếu rơi vào tình trạng thất nghiệp thì khổ biết chừng nào.......
Ðề: Nước mắt người thất nghiệp em đang vừa kiếm tiền vừa kiếm cái bằng đây nhưng không biết có xin được công việc nào ổn định không nữa ..... Nhưng thất nghiệp không có nghĩa là đã mất hết tất cả...nhiều người thất nghiệp nhưng bứt ra tự kinh doanh có khi lại rất thành công ý ^^....^^ em thì hơi tham vừa muốn có 1 công việc ổn định ở 1 cơ quan nào đó vừa muốn kinh doanh thêm ^^....^^nhưng đó mãi " ước mơ chỉ là mơ ước"
Ðề: Nước mắt người thất nghiệp Xin lỗi bác kiên cũng như mọi người, đó là lời nhận xét phiến diện từ phía em thôi chứ không có ý gì khác cả, tại em cũng đọc được nhiều topic than vãn này nọ và bên cạnh đó cũng có những topic đang khốn khổ vì chưa có việc làm, vấn đề so sánh là 1 bên đang có thu nhập ổn định và một bên đang anh ách nỗi lo thất nghiệp. đành rằng đi làm là vất vả, có ai sung sướng mà hái ra tiền đâu, đều có mức độ rủi ro như nhau mà. Em không phải là người quản lý, em cũng là người bán chất xám thôi. Vâng thì đồng ý xã hội mình đang ngày càng phân hóa giai cấp giàu nghèo, ngay cả cái việc đề xuất thu phí đường bộ cũng chính là phân hóa rõ thêm ranh giới này, nhưng ý em là khác, em không nói đến bộ máy chính trị hay cai quản gì, em chỉ nói đến sự quý trọng công việc mà ta đã có đc thôi, chứ cứ đứng núi này trông núi nọ bên cty này khổ muốn nghỉ sang cty khác thì suốt đời suốt kiếp vẫn thế vì xã hội là xã hội chung rồi, chẳng ai nhẹ nhàng đưa tiền cho mình cả. Em nghĩ gần chứ không nghĩ xa xôi quá đâu vì em còn rất trẻ dại ạ
Ðề: Nước mắt người thất nghiệp Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà các bác, Người thất nghiệp thì khổ rồi,người đi làm công ăn lương cũng khổ, chủ doanh nghiệp cũng khổ. Quan trọng là mình biết chấp nhận và nỗ lực để vượt lên số phận thui.
chào các anh chị , em cũng chưa hiểu biết đc nhiều nhưng muốn làm công việc gì thì cũng phải cần có tính kiên nhẫn ạ , cuộc sống mà , ai cũng phải lo lắng ,buồn mã là lẽ đương nhiên ,vâng còn có cả tuyệt vọng nữa nhưng có thất bại thì mới có thành công . Hãy luôn cố gắng thành công để thoát hoàn cảnh hiện tại , luôn phải kiên cường , không gục gã trc thứ gì và không thứ gì có thể ngăn cản quyết định của mình . Nếu ai chưa có công việc thì em khẳng định với tất cả những anh chị trong diễn đàn này em có thể giúp anh chị có 1 công việc cuối cùng ổn định , và còn giúp đc mọi người , 1 công việc mà ai cũng muốn làm là diểm đến cuối cùng của những chuỗi ngày tháng đi tìm việc khó khăn , lo công việc vs sức của mình nhưng em hứa trên danh dự của bản thân sẽ giúp được anh chị . Có người nghe cũng không tin việc mà em đang nói đây là rất bình thương vì họ đã có quá nhiều thứ phải lo ,không biết cái nào là thật là giả cũng như 1 sự thất bại của công ty Liên Kết Việt mới đây thôi và hàng loạt công ty đã cấp khác nhưng em phải nói là em thật sự rất may mắn hơn những người khác khi biết đến tập đoàn nổi tiếng trên toàn cầu này khi em 18 tuổi ( hiện tại em đang học lớp 12 ). Vậy em có thể kể 1 câu chuyện mà em đã đc nghe cho anh chị nhé , 1 câu chuyện có thật vào thời tống của trung hoa có 1 vị vua rất thích đi săn bắn , 1 hôm vị vua cùng tể tướng ra ngoài đi săn . Đi đc 1 lúc thì thấy con báo , vị vua giương cung lên bắn nhưng ở cự ly quá xa mũi tên của vị vua bắn sượt vào người con bào và con báo chạy đến cắn đứt 1 ngón tay của vị vua . Khi về cung vua hỏi tể tướng : Vua : tại sao lúc đó ngươi không cứu ta lại để cho ta bị mất 1 ngón tay này Tể tướng : thưa , tất cả đã đc sắp xếp Vua nghe thấy vậy lại càng bực mình nghĩ rằng tể tướng mong vua chết để lên ngôi có ý định tạo phản , định rút kiếm chém nhưng vì tể tướng có công vs triều đình nên không nỡ ra tay ,sai quân cho vào nhà giam . Lại 1 hôm khác nhà vua đi săn thì gặp bộ tộc này đang trên đường kiếm đồ để hiến tế cho thần của họ lại đụng mặt nhà vua nên họ bắt luôn về . Khi đứng trên giàn thiêu vua cảm thấy sợ hãi . Và tộc người này có 1 quy tắc là người bị mất ngón tay út thì hiến tế sẽ không đc thiêng nên họ tảh vua về . Về đến cung vua liền cho gặp vị tể tướng , vua hỏi : ngươi không sợ chết sao tể tướng : tất cả đã đc sắp đặt , nếu như hôm đó con báo không cắn mất ngón tay út của ngài thì hôm nay ngài có còn sống đc không . vị vua nghĩ và cảm thấy đúng liền phục chức cho vị tể tướng . vâng anh chị nghe xong câu chuyện thì thấy thế nào các anh chị không tin là em là học sinh thì vào kết bạn vs em : https://www.facebook.com/profile.php?id=100009420317572 và số điện thoại của em đây ạ nếu anh chị nào cần công việc này : 0948226443 Và lí do tất cả mọi người ở diễn đàn này có cuộc sống lênh đênh , không ổn định thì đó là do nghiệp dẫn , nghiệp của anh chị quá nặng và hãy suy nghĩ tại sao chữ nghề lại đi vs chữ nghiệp . Em năm nay học lớp 12 sắp thi tốt nghiệp nên cũng không có rảnh mà lên diễn đàn ngồi viết 1 đoạn văn dài mà lũ bạn em coi là vô bổ hay là để lừa anh chị đâu . Hãy suy nghĩ kĩ và có quyết định thật sáng suốt . 1 lần nữa em khẳng định vs anh chị nếu như có ai tuyệt vọng đến tận cùng thì đây là 1 tia sáng , 1 dấu hiệu cho sự tuyệt vọng đó , 1 điểm đến cuối cùng , nơi mà anh chị có thể thoải mái thể hiện tài năng của mình dù không có kinh nghiệm . Chúc anh chị có 1 ngày vui vẻ !!!