Review Truyện Nguyệt Thượng Trùng Hoả

Thảo luận trong 'Thư giãn, giải trí' bởi anhnguyenflypro, 28/7/2020.

  1. anhnguyenflypro

    anhnguyenflypro Thành viên tích cực

    Tham gia:
    21/8/2018
    Bài viết:
    708
    Đã được thích:
    3
    Điểm thành tích:
    18
    NGUYỆT THƯỢNG TRÙNG HOẢ
    Tác giả: Quân Tử Dĩ Trạch
    Thể loại: Cổ đại, ân o.án giang hồ, nam nữ cường, ngược luyến tình thâm, công tử phong lưu phóng túng - nữ ma đầu nóng nảy lại ngang bướng, nam không sạch, có chút cẩu huyết, HE.
    Độ dài: 30 chương.
    Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản và được chuyển thể thành phim.
    ĐVPH: Người Trẻ Việt
    Reviewer: Đường Tú Nữ
    Designer: Hoạ Gian Phi
    Link đọc truyện online
    ____
    “Thế gian này, tàn khốc mà nhẹ tênh.
    Thế gian này, ruồng rẫy ta, cũng bị ta vứt bỏ”
    Sau khi đại ma đầu tà giáo - Trùng Liên qua đời, cả Cửu Châu khấp khởi vui mừng vì mối hoạ giang hồ nay đã được dẹp yên. Nhưng chỉ sáu năm sau, người kế vị của Trùng Liên, Thiếu cung chủ Trùng Hoả cung - Trùng Tuyết Chi đã nối bước thân phụ quay trở lại giang hồ, xem chừng sẽ lại gây nên một hồi gió tanh mưa máu.
    Ấy là lời nhân sĩ giang hồ truyền tai nhau, còn sự thật thì vị Thiếu cung chủ tàn nhẫn trong lời đồn chỉ mới là một tiểu cô nương mười bảy tuổi non nớt. Tuyết Chi dẫu có chút bất mãn với thế tục, song vẫn luôn bền lòng ấp ủ những ước vọng tốt đẹp cho tương lai, tuyệt không hề có dã tâm gì.
    Trùng Tuyết Chi tính tình nóng nảy như lửa, mới chân ướt chân ráo vào giang hồ nàng đã gặp phải khắc tinh lớn nhất đời mình. Người ấy là Cốc chủ Nguyệt Thượng cốc, mang họ Thượng Quan, tên chỉ độc một chữ Thấu.
    Truyền kỳ về chàng trên giang hồ nhiều không kể hết và tất cả hầu như đều không rời hai chữ “trăng hoa”. Vị quý công tử văn nhã, ôn nhuận như ngọc, được xưng tụng Nhất Phẩm Thấu, “lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất” (*) Một nụ cười, một ánh mắt đưa tình của chàng đã đủ làm nữ tử toàn thiên hạ say lòng. Duy chỉ có một người Thượng Quan Thấu không được phép đụng tới, mà dù có đụng tới nàng cũng chẳng mảy may thèm đoái hoài, ấy là Trùng Tuyết Chi.
    Lần đầu tiên gặp nhau trên võ đài, chàng tựa thiên tiên giáng trần, mang cả màn tuyết trắng giữa trời đông trên hai vai mình, chầm chậm bước vào cuộc đời Tuyết Chi. Thượng Quan Thấu ở lại bên cạnh nàng với tư cách huynh trưởng. Với Tuyết Chi, Thượng Quan Thấu chưa bao giờ thể hiện thói trăng hoa, luôn một mực giữ lễ khiêm nhường. Chàng một lòng đối xử với nàng tốt hơn bất cứ ai.
    Có lẽ thời khắc chàng thiếu niên áo trắng đáp xuống từ thiên không đã gieo vào lòng Tuyết Chi một hạt giống, mà đến chính nàng cũng không nhận ra. Mặc chuyện chàng gió trăng, thay nữ nhân như xiêm áo, Tuyết Chi không thể ngừng rung động vì chàng, một lần trầm luân chính là một đời không thoả.
    Nhưng đến đây, nếu một trong hai người nói ra lời thật lòng rồi cùng ở bên nhau đến bạc đầu thì đã chẳng có gì để nói. Bọn họ, một kẻ không cho phép mình rung động, một kẻ đã rung động nhưng không hề hay biết. Ấy thực sự là bi kịch.
    Thượng Quan Thấu không hiểu lòng mình lẫn lòng người, tiếp tục trầm mê nữ sắc, Tuyết Chi lại vì tự trọng nên trốn chạy. Đến đây phải nói rõ một chút, Thượng Quan Thấu thực sự là “hoa hoa công tử” danh xứng với thực, không hề có gì khúc mắc cả. Nếu có, chỉ tồn tại khúc mắc về “tình huynh muội” thắm thiết giữa chàng và Tuyết Chi mà thôi.
    Những năm tháng ấy, thiên hạ hãy còn thái bình, Thiếu cung chủ Trùng Hoả cung vẫn là nữ ma đầu nóng nảy, mà Nhất Phẩm Thấu của Nguyệt Thượng cốc vẫn tiêu dao tự tại tựa trích tiên. Bên dưới vẻ yên bình tưởng chừng như tốt đẹp ấy thực ra đang cuộn trào từng cơn sóng dữ.
    Âm mưu tranh quyền đoạt lợi giữa các bang phái, lời đồn thổi thực hư về bí kíp võ công tối thượng của Trùng Hoả cung, “minh thương ám tiễn” kẻ thù từng bước dồn ép Tuyết Chi trưởng thành, buộc nàng phải trở nên cường đại.
    Mối nhân duyên giữa Thượng Quan Thấu và Tuyết Chi sau nhiều cách trở cuối cùng cũng có thể tạm xem là yên vui. Nói “tạm xem” là bởi giữa họ còn có quá nhiều bí mật và hiểu nhầm, nhưng những điều ấy chưa bao giờ ngăn được quyến luyến giữa hai kẻ si tình.
    “Chi Nhi và ta quen biết hơn ba năm rồi, đã có khi nào nàng từng thích ta chưa?”
    Lúc Thượng Quan Thấu hỏi Tuyết Chi, màu xanh đã dâng lên tới cổ. Tâm trạng của Tuyết Chi ngày một nặng nề, cố gắng lắm mới buông được hai tiếng:
    “Từng thích.”
    “Ví như đời này ta không dính líu tới nhiều nữ nhân như vậy, chưa từng làm chuyện có lỗi với Phụng Tử và nàng không phải chủ một môn phái, liệu nàng có bằng lòng đến với ta không?”
    Tuyết Chi chẳng buồn đắn đo, “Có.”(giống trong truyện cưng chiều cô vợ quân nhân)
    Sau khi gặp Thượng Quan Thấu, cuộc đời Tuyết Chi dường như hoàn toàn rẽ hướng mà chính cả nàng cũng không ngờ tới, tất cả đắng cay mặn ngọt, bi thương lẫn hạnh phúc đều liên quan đến chàng. Còn với Thượng Quan Thấu, Tuyết Chi là món quà ông trời ban cho chàng, hơn hết thảy mọi thứ trên thế gian, trân quý vô ngần.
    Những tưởng lễ bái đường là cái kết viên mãn cho câu chuyện, nhưng thực sự chuỗi bi thương cuộc đời Trùng Tuyết Chi và Thượng Quan Thấu mới chỉ bắt đầu.
    Kẻ địch trong bóng tối vẫn luôn âm thầm thao túng mọi sự, rốt cuộc đã vươn cánh tay tà ác đến phá huỷ tất cả hạnh phúc mong manh vừa được vun đắp. Trùng Tuyết Chi khi ấy chưa kịp hưởng trọn niềm vui đón thêm hai sinh linh mới, đã phải chịu cảnh tang thương mất người thân, Thượng Quan Thấu cũng trở thành phế nhân vô tri vô giác.
    Đau thương chồng chất, bản thân lại là Cung chủ Trùng Hoả cung không cho phép Tuyết Chi gục ngã. Nàng bám víu lấy sự tồn tại lay lắt của Thượng Quan Thấu, gắng gượng chống đỡ bản thân chờ ngày phục thù.
    Thế nhưng người Tuyết Chi tận tuỵ chăm sóc suốt bảy năm thực sự có phải là Thượng Quan Thấu? Nếu không phải, vậy chàng ở đâu, còn sống hay đã chết?
    Tôi chỉ có thể nói rằng, bảy năm của Trùng Tuyết Chi đớn đau tủi khổ nhường nào thì từng ấy năm Thượng Quan Thấu trải qua cũng không dễ chịu là bao, dù có “thoát thai hoán cốt” (**) thì chỉ có dịu dàng trao Tuyết Chi vĩnh viễn không đổi khác.
    “Bảy năm ấy, thú vui duy nhất của Thượng Quan Thấu là tạc tượng băng. Ngày dài tháng rộng mòn mỏi là thế, tượng băng của chàng vẫn y nguyên một hình thù không đổi: một cây hoa anh đào, một người con gái và cả vách tường khắc những hoa tuyết tung bay. Vì Thượng Quan Thấu đã ngỏ lời hỏi cưới người con gái ấy dưới tán hoa anh đào. Vì dáng hình nàng giữa biển trời ngập tuyết trắng, thực đẹp đẽ đến vô ngần. Vì, tên của nàng, là Tuyết Chi.”
    Sau bảy năm, cả Tuyết Chi lẫn Thượng Quan Thấu đều đã đủ khả năng trả thù, cừu địch trong bóng tối cũng đã bị vạch trần. Giữa hai người nay không còn gì cách trở, nhưng có những thứ sẽ mãi mãi không thể lấy lại, ví như nụ cười rực rỡ trên khóe môi Tuyết Chi, hay phong thái quý công tử Nhất Phẩm Thấu một thời.
    “Năm tháng nào, khi Tuyết Chi nàng còn ngây ngô đối diện với thế sự rối ren, khi thiên hạ còn thênh thang, lạ kỳ đôi mắt non nớt của cô nương ấy hệt như vầng dương ấm áp những ngày tháng Ba xuân về. Cũng năm ấy, Thượng Quan Thấu xuất hiện tại Đại hội Anh hùng, là nụ cười thoáng trên môi như tiên thoát tục của chàng, khắc cốt ghi tâm, hằn sâu vào mảnh hồn Tuyết Chi.”
    Nếu có điều gì khiến tôi không thích ở “Nguyệt Thượng Trùng Hoả” thì có lẽ đó là sự cố chấp của Tuyết Chi và Thượng Quan Thấu. Có rất nhiều hiểu nhầm mà chỉ cần hai người nói rõ với nhau thì mọi chuyện đã không hề rắc rối, cũng không khiến độc giả đau lòng nhiều đến vậy.
    Mỗi một trường khúc Quân Tử Dĩ Trạch viết đều thấm đượm ý thơ, văn phong thực sự trau chuốt tinh tế. Nhịp truyện không nhanh không chậm mà vừa đúng, không hề có bất cứ đoạn “hụt hơi” nào. Tác giả cân bằng giữa tình cảm và tranh đấu khá tốt nên không khiến độc giả cảm thấy nhàm chán. Đây là tác phẩm đã thay đổi cách suy nghĩ của tôi về thể loại “ân oán giang hồ” vốn tưởng không hợp với người có tâm hồn lãng mạn.
    Truyện thần cấp cuồng tế thực sự là một tác phẩm ngược đáng đọc, không chỉ ở tình yêu của nam nữ chính mà tuyến tình cảm của những nhân vật phụ được nhắc đến cũng sâu sắc không kém là bao. Bài review trên đây hoàn toàn không thể thể gói trọn được hết cảm xúc tác phẩm mang đến, nhưng mong có thể mang đến cho các bạn hứng khởi để lật mở câu chuyện cũ chốn mưa bụi hồng trần này.
    “Đây Giang Nam như hoạ, hoạ nên bóng hình người.”
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi anhnguyenflypro
    Đang tải...


Chia sẻ trang này