Chuyện này cũng không có gì to tát. Bạn nên nhún nhường 1 chút. Còn với bme chồng là chuyện muôn thuở rồi. Mình chịu khó chiều lòng họ vậy thôi
Mn à, làm đàn bà thực sự k có cái gọi là công bằng tuyệt đối, m bản thân luôn đã phải thiệt thòi rồi. Làm dâu ở cùng bố mẹ chồng còn thiệt hơn. May có mẹ nào ở cùng bố mẹ chồng taam lý, sai bảo con trai giúp vợ thì còn đỡ, nhiều bm ck chỉ thương con trai, nghĩ con dâu làm chuyện cơm nc, bếp núc... nên coi như con dâu phải làm mọi vc. Mn à, việc nào ra việc ấy chứ. Mn muốn k giặt áo cho ck vì ck k giúp vợ thì phải báo trc hay thoả thuận chứ, ví dụ, cứ nói thẳng với chồng là anh k giúp em dọn dẹp, em cũng k giặt áo cho anh đâu nhá. Để xem ck phản ứng thế nào, nếu ck hiểu thì có thể biết ý mà giúp vk, còn nếu k thì chắc cũng chịu, hii. Mn à, vk ck ở với nhau cũng từng ấy năm, mn phải là ng hiểu ck m chứ. Hiểu xem anh ấy có phải loại lười biếng, vô trách nhiệm, đánh đp vợ con... k nếu có thì bỏ cũng chả tiếc. Còn nếu k, thì rõ ràng đàn bà phải làm nhiều vc hơn đàn ông rồi, thậm chí đàn ông còn làm việc tuỳ hứng cơ, thích thì giúp, k thích thì thôi. Khổ lắm ý... Mn suy nghĩ lại xem sao, dù gì cũng có con nhỏ, phải xem xét tìn cảm vợ chồng kỹ lưỡng. Hãy cho ck biết m ấm ức gì, và thoả thuận để ck tự làm những vc của anh ấy. Chứ tự nhiên mn giặt đồ mà bỏ lại đồ của ck thì ck k tức mới lạ....
hiazz, cái vụ chiều con trai là hơi bị mệt ý. Có hôm 8/3 chồng e bảo để rửa bát cho v mà e cứ phải ngó lên ngó xuống canh chừng sợ bmc đi xuống dưới nhà thì e toi ~.~
Cả bố mẹ chồng và chồng đuổi đi thì đi. Nhưng mà không nên đi ngay lúc đó khi có con nhỏ, họ 3 người mà giữ con lại thì mình chịu chết. Nhiều lúc em ức chế chuyện gì hay tưởng tượng là nếu mà đuổi mình đi, mình đi ngay nhưng nếu cả nhà họ xúm vào giữ con thì mình ko làm gì được. Nên em hay vạch ra kế hoạch là lúc bị đuổi cứ bình thường như không có chuyện gì cả, sau đó tranh thủ cả nhà họ đi vắng, bế con với vài đồ đạc quan trọng bắt taxi đi luôn, để lại cái đơn với cái thư là bố mẹ đuổi thì con đi. 1 thời gian sau quay lại với mấy người bạn dọn đồ mình đi, hoặc quen mấy ông công an nhờ họ chứng kiến mình về nhà chồng chỉ là thu dọn quần áo. Chứ mình về lấy họ bu lại đổi cho mình là ăn cắp ăn trộm cái gì thì lại lôi thôi. Tuy nhiên nhà em chưa bao giờ mâu thuẫn tới mức mà bmc phải vào cuộc cả, chỉ có 2 vc tự giải quyết thôi, nhưng mà em hay phòng xa như thê.
nhà ck bạn thế cũng quá đáng nhỉ, nói thật là nếu ko có vấn đề gì to tát mà đuổi mình đi thì chắc mình 1 đi không trở lại quá. Mình hiện cũng đang cãi nhau này, mấy hôm không nói chuyện rồi, kệ, chán phải làm hòa rồi, chuyện cũng chỉ bé như cái tăm, nhưng trong nhà không ai biết cả, chỉ 2 vk ck không nc nữa.
Haha ck mình vậy cũng không nói đâu, ck mình cũng hiền lành. Cơ mà nếu là mình thì lần sau khỏi mua gì, mình rơi vào cảnh na ná vậy, lần sau ko mua bán gì hết, mình kệ hết, chẳng quan tâm ngày gì nữa
Chắc chủ top còn ít tuổi rồi. - Với bmc: Bố mẹ nào mà chẳng bênh con. Nhất lại là "cậu ấm sứt vòi" của nhà họ. Em về làm dâu, sống chung với bmc, là phải xác định nín nhịn bmc rồi. Tuy nhiên, khi ob mắng, em đừng phản ứng lại ngay, mà để sau đó ngồi tỉ tê với mẹ chồng. Cố gắng hạ thấp cái tôi của mình xuống, nhận lỗi về mình 1 phần để họ thấy "à, nó cũng k đến nỗi cứng đầu", rồi giải thích với họ. Đành dùng chiến lược "1 điều nhịn là 9 điều lành" thì mới có đất để sống chung em ạ. - Với chồng: Chồng em vốn được bm cưng rồi, nên việc giúp đỡ vợ chắc phải "mưa dần thấm lâu". Tận dụng khi nào 2 vc vui vẻ, e thỏ thẻ vào tai chồng ấy. Nhưng đừng quên phải ngọt ngào, nhẹ nhàng và tình cảm nhé. Đừng hùng hùng, hổ hổ là tự mình rước họa vào thân luôn. Vì bên cạnh chồng còn 2 cây cổ thụ đang tỏa bóng che khuất rồi. Như chồng chị cũng thế, cũng là con 1 nên k biết làm gì cả. Khi chị có bé đầu, mọi thứ đều phải tự tay làm hết, còn mẹ chồng và chồng thì chỉ phụ họa thôi. Sau chị khơi mào dần, kéo chồng vào việc nhà như kiểu "anh ơi em đang vội làm nem, anh xem nấu hộ em nồi canh với" rồi cười thật tươi.... Rốt cuộc đến bây giờ thì chồng chị trở thành trợ thủ đắc lực cho vợ con trong việc nhà. Có thể, do em ít tuổi, suy nghĩ còn cạn, làm đc 1 việc cũng muốn ép chồng phải làm cùng được 1 việc ngay nên mới thành ra bùng nổ. - Chuyện riêng của mình, cố gắng đừng để bmc xen vào, sẽ ảnh hưởng đến cả bm đẻ của mình. Nếu có cãi lộn, thì nhớ đóng cửa trước khi cãi nhau hoặc em học cách kiềm chế k nổi nóng, xin phép oob hẳn hoi rồi đi shopping, lượn phố 1 lúc.... cho bớt bực bội rồi quay về, 2 vc ngồi nói chuyện và rút kinh nghiệm. Nếu đùng đùng bỏ đi, ob sẽ bảo như thế là hỗn, coi oob k ra gì. Và việc ob báo sang bên ngoại là có lý của ob. Bố mẹ mình đẻ ra mình, nuôi mình khôn lớn, vì vậy đừng để sau khi lấy chồng còn muối mặt với gia đình thông gia nữa. Bmc em k khéo, hơi hàng tôm càng cá thì em càng nên tránh để bố mẹ mình k phải sang giải quyết việc riêng của 2 vc nữa. - VC đến với nhau vì tình yêu, thì đừng nhân danh tình yêu thích lấy thì lấy, thích bỏ thì bỏ. Giờ có con rồi, các em cần phải sống có trách nhiệm với con. Nếu cứ vì cá nhân mà hành động, thì sau này con của em nó sẽ không tôn trọng bố mẹ đâu. Chồng em thích bỏ đi, em cứ kệ, rồi cậu ấy khắc có chân quay về. Em nói chuyện với bmc, xin lỗi ob vì đã để ob phải suy nghĩ việc riêng của 2 vc, rồi bày tỏ quan điểm: Con lấy chồng là xác định theo nhà chồng. Con đã phạm sai lầm 1 lần là bỏ đi, giờ con sẽ k như thế nữa. Nhà con chắc do giận nên đi chơi với bạn bè, vài hôm nữa chồng con về, con mong bố mẹ nói giúp để vc con hòa hợp lại. Con còn trẻ, còn dại nên cũng còn nhiều sai sót, con mong bm coi con như con đẻ, chỉ bảo để con sửa. C tin rồi mọi thứ lại đâu vào đấy thôi. Chúc vui vẻ.
hi, công nhận mn phòng xa; nhưng mà bmc tớ nói vậy xong tớ bảo khi nào con bỏ ck thì con mới đi; bmc tớ chối ngay, bảo tao k đuổi nọ kia, bmc tớ sống khéo nhưng tớ k thấy thật... hix. Bh tớ hiểu ra 1 cách là đánh vào tâm lý của ck; rằng ck lấy vợ về thì phải có trách nhiệm với vk; ck chưa có nhà thì ở nhà bme ck cùng ck; bố mẹ ck k cho ở thì kể cả bỏ nhau cũng phải thuê nhà cho vk con ở cho đến khi tòa án có quyết định ly hôn; k kiểu vô trách nhiệm thích bỏ là bỏ, thích đuổi là đuổi; vì ck tớ là ng gia trưởng nhưng cũng là ng có trách nhiệm nên lần này tớ nói vậy ck tớ bảo k thể ở được với nhau; anh ra ngoài thuê nhà; ly thân; ... hic. Nghe ck nói vậy tớ lại tỉ tê; anh đi tìm nhà thì tiện tìm hộ mẹ con em cái nhà; chứ em lấy ck thì ở với ck; h ck em đi thì em ở đây với ai?? túm lại là em cũng nhanh quên, mà thật ra nghĩ ngợi nhiều cũng khổ cái thân mình thôi.
Nay ngày 5.5 em vẫn ra chợ mua bánh và hoa quả về thắp hương; em tự mang lên đặt các ban thờ không nhờ ck nữa, k thấy bmc nói gì, làm gì cả.
Cảm ơn chị đã chia sẻ; thật sự nếu làm được như chị thì chắc sẽ không có bất kỳ điều gì xảy ra nữa; nhưng mỗi ng mỗi tính, mỗi sự việc cũng lại khác nhau; các mẹ cũng khuyên em lúc vk ck vui vẻ thì thủ thỉ tai nhau, nhưng em thề là không dưới chục lần thủ thỉ or đơn giản là nhờ ck nọ kia; mà thái độ cứ như giả điếc ý; lúc ý điên lắm nhưng cũng nhịn được; còn việc em kể nghe là nhỏ nhưng nó sinh ra bởi thái độ và những ức chế từ nhiều hôm trước nên bùng nổ mạnh vậy. Giờ thì vk ck em bt; ck em cũng có những cải thiện, dậy sớm phụ vk đun nước hoặc rửa đĩa chén; vk rang cơm or nấu mì thì cũng biết tự lấy ăn và lấy cho vk (trước đây em đồ ăn sáng phải bưng lên tận miệng mới ăn ạ; chứ bảo dọn ra không bao giờ). Còn bảo việc bỏ đi khỏi nhà; thực sự thì em chưa khi nào làm vậy; có lần dọn quần áo đầu tiên đó là do vk ck đã quyết định; đã ngồi nc với bố mẹ ck; bố mẹ ck bảo cho hai mẹ con về bà ngoại suy nghĩ 1 thời gian; em ok dọn đồ hai mẹ con; rồi nhà ck bắt con em ở lại rồi đóng cửa k cho em vào; chứ k phải do em tự ý bỏ đi; sau nc hòa giải ra thì mẹ ck em bảo bắt con em ở lại để em ở lại; vì em bảo con em ở đâu em ở đấy. hic.