Đây là một bức ảnh khá nổi tiếng, về một …thai nhi. Bé đã chết… nhưng vẫn cố níu kéo.. bàn tay của Cha 1 vị Linh mục… như xin một chút ….tình thương ..và ấm áp… Mình thật sự đau lòng khi đọc qua đoạn “nhật ký” do các Cha ghi lại “dùm” bé. Lòng thấy bồn chồn, thương, căm phẫn, hơi run và suy nghĩ rất nhiều…. mình đã quyết định chép lại đoạn “nhật ký” này từ cuốn sách của Cha, chỉ mong chia sẽ đến mọi người… một chút gì đó, hình ảnh và mong rằng….. mọi người, những bạn trẻ hãy nhìn và tìm cho mình một chút…. lòng nhân ái… - - - - - - - - oOo - - - - - - - - Nghĩa trang Đồng Nhi Pleiku Tết Trung Thu Đinh Hợi ( 25/9/2007 ) Thư Gửi Mẹ. Kính thưa mẹ ! Mặc dù con không biết mẹ là ai, vì con chưa một lần được thấy mặt mẹ! Nhưng con vẫn gọi người đã cưu mang con trong dạ một thời là mẹ. Bởi, cho dù là con vật, nó cũng có mẹ, có cha. Nhưng, từ xưa đến nay, không có con vật mẹ nào quyết định giết con mình, không cho nó được chào đời. Còn mẹ, mẹ đã cưu mang con đến 7, 8 tháng mà còn quyết định mướn người giết con ? Từ khi biết mẹ toan tính phá thai, khi đó con được khoảng 3-4 tháng. Biết mình sắp bị giết, con lo sợ lắm, con đau buồn lắm, luôn khóc than cho số phận… suốt mấy tháng trời! Con muốn thét gào thật lớn, van xin thật to: “ Mẹ ơi ! Mẹ nỡ lòng nào giết con, đứa con bé bỏng, đứa con đang lớn lên từng ngày trong dạ mẹ. Đứa con có trái tim cùng nhịp đập với trái tim mẹ! Máu mẹ đang chảy vào cơ thể con để nuôi con sống! Sao mẹ lại định giết con? Mẹ đừng giết con tội nghiệp! Con tôi tình gì mẹ ơi! Con chắp hai tay, lạy mẹ trăm ngàn lạy, xin mẹ để cho con được sinh ra, được sống, được làm người.Con quyết suốt đời sẽ yêu thương và báo đền ơn mẹ ! ” Nhưng con chưa biết nói làm sao nói được! Con vô phương, yếu ớt, bất lực, lo sợ thấp thỏm từng ngày, từng phút…, cho đến đúng ngày Tết trẻ con được vui chơi dưới ánh trăng rằm, thì mẹ đã quyết định mang con đến “ Lò sát sinh Thai Nhi “ ! Thế là hết!. Người ta đã giết chết con trong dạ mẹ - một cách lạnh lùng!... không chút xót xa!... không tí thương tiếc! – Như một “ đồ tể ” lành nghề - “ đồ tể chuyên giết thai nhi, như giết súc vật! ” – Xong việc, họ đã khoan khoái nhận tiền công, như người làm thuê giết mổ heo, chó, gà, vịt, trâu bò…! Ôi! Đối với con vật, có đôi lúc, người ta còn động lòng trắc ẩn: khi cắt cổ một con gà, đập chết một con chó, mổ thịt một con bò đã nuôi lâu ngày! Còn con, là con người, sao không được như thế ?! mạng sống của con không bằng mạng sống của con bò, con chó, con gà ư? Khi giết rồi, lôi xác con ra không được, vì con đã quá lớn! Nên họ dùng 1 cái kềm, có 4 cái móc nhọn, đưa vào tử cung của mẹ - “tên đồ tể” – một cách chuyên nghiệp – đã lựa thế cho móc vào đầu con, một bên 2 móc… siết thật chặt, móc vào thật sâu… óc não con vọt ra, trắng hếu, nhầy nhụa…. họ mời kéo con ra được!!! Con đã chết rồi, không còn cảm giác gì. Nhưng, chắc lúc đó mẹ đau đớn khủng khiếp lắm ? Chắc mẹ oằn người lên, hai tay níu chặt mép bàn sinh, rên rỉ, mặt mẹ tí tái, hai dòng lệ trào tuôn, thân thể mẹ ướt sũng mồ hôi và cả máu nữa!? Làm sao mẹ quên được cái giờ phút hãi hùng ấy, mặc dù đến đây đã 3 năm rồi? Sau đó mẹ lại thuê người đem xác con đi chôn. Khi đem đến Nghĩa Trang Đồng Nhu Pleiku, họ đâu có chôn, mà trao cho người khác chôn con, tiền công họ nhận rồi ! ( lại một lương tâm bán rẻ hơn lương thực ! ) Nhờ lòng từ bi của nhóm người đi viếng Nghĩa trang Đồng Nhi dịp Tết trung Thu năm ấy, họ đã mua quách con về tẩm liệm, chôn con và xây mộ đẹp lắm! Trên mộ con được ghi: “Cháu Trung Thu – Pleiku” Ngày trung Thu nắm 2004, cũng có một thai nhi bị giết chết. Con còn nhớ rất rõ – nhìn khiếp lắm mẹ ơi!- Bạn ấy bị cắt nát, bỏ trong một cái bao nilon, máu me đỏ lòm, nhầy nhầy… nhìn giống như một mớ thịt bằm để chuẩn bị nấu cho heo, vất cho chó – trước đây trong thời kỳ thực phẩm khan hiếm, có những người đã mang về từ phòng phá thai mỗi ngày cả “xô”, để nuôi lợn cho chóng lớn!. Bở thế nên không biết bạn ấy là trai hay gái nữa ?! bạn được mang đến nghĩa trang chung một thùng giấy với con, và cũng được nhóm người có lòng bác ái nói trên, mai táng chu đáo, xây mộ sát bên con, bạn được ghi tên trên mộ là : “Vĩnh Sơn”. Từ đó đến nay, chúng con là bạn của nhau, vui buồn có nhau, nắng mưa che nhau, an ủi nhau trong cảnh quạnh quẽ, cô đơn, sưởi ấm nhau trong đêm đông mưa dầm, gió lạnh! Chúng con thương nhau lắm, bởi cũng đã chết oan ức, tức tưởi giống nhau. Thỉnh thoàng bạn Vĩnh Sơn nhớ lại cái chết của mình và khóc than thảm thiết, vì bạn bị giết còn tàn nhẫn hơn con nhiều: cơ thể bạn không còn nguyên vẹn hình hài!. Một lần như thế, con chẳng biết an ủi bạn thế nào, chỉ biết khóc với bạn, khóc thật nhiều, khóc thật lâu, để chia sẽ niềm đau của người bạn “xấu số hơn con, vì dù gì, thì con cũng còn là một đứa “con trai nguyên xi!” ” Mẹ ơi! Nếu mẹ không hủy hoại con, thì năm nay – Trung Thu này – con tròn 3 tuổi. Chắc con cũng được mặc quần áo mới, có mũ giầy mới, tay xách đèn ông sao đẹp, đi xem múa lân với bạn bè, lại còn được ăn bánh trung thu nữa! Con còn hát cho mẹ nghe: “Cháu lên ba…cháu đi mẫu giáo…”, khi con tung tăng nhảy chân sáo, nắm tay mẹ dắt con đến trường. Mẹ đã thấy ảnh của con chưa, ? Ảnh “Cháu Trung Thu Pleiku” đấy! Mẹ nhìn kỹ xem, vì con bị lôi ra bằng cái kềm, nên đầu con bị hằn sâu tới 4 lỗ, nhưng to con, đẹp trai: đầu bự, tai dài, mũi cao, miệng rộng… đó là những dấu hiệu chứng tỏ con sẽ là một chàng trai phương phi thông minh, có thể sẽ là một nhân tài, chẳng những của đất nước, mà có khi còn của nhân loại nữa! Biết đâu đấy!. Khi ấy mẹ sẽ hãnh diện và hạnh phúc vì con biết chừng nào mẹ nhỉ? Nhưng việc ấy sẽ không bao giờ xảy ra nữa! Vì mẹ đã giết con rồi..! Mẹ biết không? Có rất nhiều người, mọi tôn giáo, thuộc mọi giới, từ trong nước, đến nước ngoài, khi nhìn ngắm tấm ảnh con bị giết chết, mình không một mảnh vải, để nằm trần trụi trên tờ báo, đưa hai bàn tay nhỏ xíu chới với lấy mấy ngón tay của “một người” mà con được biết, đó là bàn tay của một Linh mục có lòng từ tâm, chuyên lo xây mộ cho các thai nhi bị giết – như van xin: “hãy thương con, cho con một nấm mộ, nhỏ thôi! Xin đừng để thân xác con bị lạnh lẽo, bị phơi nắng, dầm mưa, bị làm mồi cho mèo tha, chó xé tội nghiệp!” - trên ảnh có ghi dòng chữ: “Cháu trung Thu Pleiku” bị tước mất quyền Sống nhằm ngày trung Thu 2004” . Người ta rất xúc động, đã không sao giữ được cho lệ khỏi trào tuôn! Và họ đã lưu giữ tấm ảnh như một di tích “tội ác thời đại” này vậy! Con nổi tiếng lắm đó mẹ ơi! Có nhiều người thương con! Họ làm thơ, phổ nhạc nói về cái chết của con. Ai nghe đọc thơ và bài hát “Lời cầu xin của con” do Ngọc Quang sáng tác ( ngay đêm Trung thu năm ấy) đều xúc động - nhất là giới trẻ - không cầm được nước mắt! Và cũng nhờ đó mà có nhiều em bé đã được cứu sống ! Khi người mẹ - đa số là các bà mẹ trẻ, có khi còn ở tuổi vị thành niên - đang mang con trong dạ cũng định giết bỏ nó - như mẹ cách đây 3 năm - đã khóc nức nở, khi nhìn ảnh của con, và quyết định giữ con mình lại, dù phải trả bất cứ giá nào! Mẹ ơi ! Không biết 3 năm qua, mẹ còn giết thêm đứa em nào của con nữa không?! Con nghe nói có những bà mẹ đã huỷ hoại lên tiếp đến 3, 4 đứa con mình mà không thương tiếc, không ân hận xót xa, bởi đã quá quen với việc ác này rồi! Ôi mỉa mai cay đắng! Ôi thế thái nhân tình! Mẹ biết không, hơn 5.000 em bé, tại Nghĩa Trang Đồng Nhi Pleiku này. Còn tại "Nghĩa Trang Không Bia Mộ" ở núi Hòn Thơm Nha Trang, cũng chôn cất hơn 5.000 thai nhi bị giết, và còn nhiều nơi khác nữa : Sài Gòn, Huế, Đà Nẵng, Buôn Ma Thuột, đường đèo Qui Hoà Qui Nhơn...Thân xác non nớt của chúng con tuy đã tan nát gần hết rồi! Nhưng phần "Anh linh" của chúng con, ai huỷ diệt được!? Con người đâu chỉ có thân xác vật chất mà thôi, như con chó, con bò chết là hết!, nếu chết là hết, sao người ta sợ chết và sợ người chết hả mẹ?! Sao đứng gần xác con chó, con bò chết chẳng ai sợ cả? Chắc bởi con người còn có cái " phần không chết", và người ta sợ cái phần "Anh linh không chết" đó mẹ ơi!? Nhất định là như thế, nếu không, tại sao mỗi năm, cứ đến ngày 27/7, người ta tổ chức đến nghĩa trang Liệt sĩ, để thăm viếng ,để truy điệu " Anh Linh các chiến sĩ" ? Nghĩa cử tưởng nhớ anh linh các chiến sĩ, thật đáng trân trọng vì tự nó đã nói lên một chân lý không thể chối cãi được, đó là : khi chết đi, phần thân xác ai cũng như ai, sẽ tanh hôi thối rữa, mục nát và trở về tro bụi như nhau. Nhưng phần anh linh vẫn còn tồn tại mãi mãi...Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn rất có lý khi đã tin, đã làm thơ, đã phổ nhạc, đã say sưa hát và nhiều người cùng hát lên say sưa : " Người chết nối linh thiêng vào đời ..." Nếu chết là hết, thì lấy gì nối linh thiêng vào đời?? ... “Một chị tìm gặp chúng tôi và kể rằng đã phá thai từ hơn 17 năm trước. Sau biến cố đáng tiếc thời con gái ấy, chĩ đã lập gia đình và may mắn còn sinh được hai đứa con. Nhưng chị không hoàn toàn hạnh phúc, đứa con đầu tiên đã bị khước từ, nó vẫn thỉnh thoảng hiện về trong giấc ngủ chập chờn, khiến chị cứ sầu não héo hắt đi trong suốt bấy nhiêu năm.” “Có chi tiết lạ lùng đặc biệt là: phá thai được 1 năm, thì đứa bé hiện về khoảng 1 tuổi; phá được 5 năm thì thằng bé 5 tuổi chạy lon ton đến gặp mẹ; đứa bé vẫn cứ lớn dần theo thờ igian, và theo lời chị kể: “Mới hôm qua nó lại về, bây giờ nó là một thanh niên…” Một lần nữa, con xin lặp lại với mẹ : " Chết không phải là hết". Cho nên một ngày nào đó, chúng con sẽ gặp lại những người đã giết hại chúng con một cách tàn nhẫn, vô nhân đạo và vô ... lý đó! Giết người vô tội - mà kẻ bị giết như chúng con, không nói được tiếng van xin hay phản đối, không có một phương tiện nào để tự vệ, không được luật pháp chở che - là một loại tộí ác " Trời không dung Đất không tha" ! Cho dù những kẻ đó không " thừa nhận có Trời ! Cũng không sao tránh khỏi "lưới Trời lồng lộng" và " án Trời" rất công minh đâu! Họ đã từng lý luận để tự bào chữa : " Tôi không làm thì cũng có người khác làm mà. Họ còn nói : " Sở dĩ con chó, con bò...nó không chủ trương, không giết con còn trong dạ, vì nó không có trí khôn,, không biết tính toán cho tương lai", "đồ ngu như bò", "đồ chó má" biết gì!? Theo con nghĩ : nếu con người - về vấn đề phá thai này thôi - cũng " không-khôn" như con vật! thì chúng con đã được bảo vệ, được sinh ra, được cất tiếng khóc chào đời và được sống, như vốn chúng con có quyền được sống, được làm người như mọi người ! Tại sao con người lại chủ trương cướp mất cái " quyền sống" mà Ông Trời đã ban cho chúng con? Mẹ ơi! Con không biết vì lý do nào mẹ đã phải huỷ diệt con ? Bị cha con bỏ rơi? Bị gia đình xua đuổi? Vì không đủ ăn? Vì sợ mất chức mất quyền, mất ghế, mất việc? Sợ mất danh thơm tiếng tốt ? Sợ mất tiêu chuẩn để được hưởng quyền lợi?? Hôm nay nhân ngày giỗ 3 năm của con.- 2004-Trung Thu- 2007 - Con thương nhớ mẹ quá nên viết thư này gửi mẹ đây. Không biết bây giờ mẹ con đang ở đâu ? Mẹ có được cha con nhìn nhận, yêu thương? Có được gia đình tha thứ? Có được ấm no hạnh phúc, được danh thơm tiếng tốt, được chức quyền địa vị...vì việc mẹ đã huỷ bỏ con không ? Hay vẫn bị cha con bỏ rơi, bị gia đình từ chối, vẫn lầm than vất vả, vẫn cơ cực đói nghèo... và vô cùng ân hận, khổ đau ? Thế thì việc giết bỏ con đã đem lại điều gì, như mẹ mong muốn ? Con thương mẹ quá ! Thương mẹ của con nhiều ! Con đã tha thứ và luôn tha thứ cho mẹ ! Mẹ ơi! Thôi đừng khóc nữa ! Dù khóc cạn nước mắt, khóc suốt cả cuộc đời, mẹ cũng không làm con sống lại được nữa rồi! Giờ đây, để vơi đi phần nào nỗi khổ đau trong lòng mẹ, để chuộc lại lỗi lầm , mẹ hãy quyết tâm không tái phạm, và tìm mọi cách ngăn chặn hành động ác nhân này. Hãy nói cho người khác biết kinh nghiệm đớn đau trên thân thể, sự nguy hiểm đến tính mạng khi phá thai, và nhất là nỗi dằn vặt, lo sợ, đau khổ trong lòng mà mẹ phải chịu đựng từ ngày phá thai đến nay. Mẹ hãy giúp đỡ, khuyên lơn các cô gái lỡ dại, đừng phá huỷ con mình, và tìm cách giúp đỡ họ cho đến ngày sinh nở. Có khi còn phải tìm nơi nuôi giúp con họ, nếu họ lại muốn bỏ rơi con mình.! Làm được như thế mẹ sẽ lấy lại được sự thoải mái tâm hồn, sẽ không còn lo âu sợ sệt như xưa nay nữa. Con hy vọng mẹ lại có được " Nụ cười nở trên môi"!. Kính chào và hẹn gặp lại mẹ một ngày rất gần đây thôi! Vì cuộc sống này có là bao. Cho dù sống đến 100 năm đi nữa, thì cũng qua nhanh lắm mẹ ơi! Đứa con bất hạnh của mẹ Bé Trung Thu Pkeiku nguồn http://blog.timnhanh.com/cuncon3008/....35CA8A6A.html
Thật đau xót cho những hài nhi chưa được làm người... Đọc lại đoạn này mình lại nhớ đến Steve Jobs, người sáng lập hãng Apple hãng có những sản phẩm cực kỳ độc đáo như iPhone, iPod, iMac... và cả hãng sản xuất phim hoạt hình 3D Pixars. Nếu như mẹ ông ấy cũng sợ điều tiếng mà phá thai chắc nhân loại sẽ không bao giờ có thể được biết đến những thứ như iPhone, iPod, iMac... và những phim hoạt hình rất tuyệt vời như Toy story, Finding Nemo, ...
Quá đau xót khi nhìn hình ảnh này. Mình chỉ biết nói rằng hạnh phúc được làm Mẹ rất đáng giá. Có người phải hi sinh rất nhiều thứ mới có được đứa con. Vậy sao lại đang tâm dứt bỏ thai nhi chưa thành người...
Các bác ơi thế cứ đẻ thì luật dân số để làm gì, hãy nhìn khía cạnh khác của cuộc sống, không dưng chẳng ai lại muốn phá bỏ đi giọt máu của mình cả.
Nếu không muốn có con , thì cố gắng ttránh thai , nếu đã lỡ có thai thì cố gắng nuôi . Một bào thai là một mạng người đâu dễ dàng vứt đi khi thấy không cần thiết ...
Sản phụ non..họ là ai ?? Xin chia sẽ cùng các mẹ 1 phóng sự hay về thực trạng nóng hổi nhưng rất đau lòng đang được báo động hiện nay ... Quả là thiếu sót, khi bài viết này không đề cập đến những người đàn ông..đối tượng luôn đứng sau mọi hiện tượng, mọi hậu quả và cả mọi lời chỉ trích dành cho phụ nữ.. Chuyện trong phóng sự này thì cũng vậy, cùng lắm người ta bảo ai dại thì phải chịu ! ai ngu thì phải chết ! Thế thôi, trong khi chuyện hiếp dâm trẻ con xãy ra như cơm bữa, chuyện bia ôm gái gú đã quá thường..thì việc quy trách nhiệm cho đàn ông vẫn còn vô cùng mờ nhạt.. cho dù là ai, những người phụ nữ, những cô gái trong phóng sự này, dù với dáng vẻ lầm lũi..đau khổ hay thản nhiên thì thường họ vẫn chỉ có 1 mình. Một mình chịu đựng, một mình nhận lãnh hậu quả như 1 quy luật muôn đời... ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------ Phòng 121 ( BV Phụ sản Từ Dũ ) hầu như lúc nào cũng ghi ngút khói hương. Chiếc bàn sắt nhỏ của BV tràn ngập bánh kẹo, hoa quả, hương vàng. Đó là đồ cúng của những sản phụ non vừa bước xuống khỏi bàn sinh..là nỗi ăn năn tội lỗi, nỗi khổ đau của người mẹ vừa đẩy con mình vào con đường chết. Không có lần khấn vái nào không tràn nước mắt, nghẹn ngào. Họ..cũng có bản năng làm mẹ như bao người phụ nữa khác, cũng đã 1 lần đau nỗi đau sinh nở…. Mười sản phụ non..mỗi ngày là 10 hài nhi buộc phải chết yểu, là 10 hình hài nhỏ xíu được quấn tròn trong chiếc khăn bong, xếp chung vào 1 chiếc quách và đưa được đi hỏa táng mỗi ngày. Sản phụ non, họ là ai ? Đó là những người phụ nữ mang thai chưa đến ngày khai hoa nở nhụy ( già nhất chừng 5-6 tháng )nhưng đã lên bàn đẻ nhờ vào sự can thiệp của BV bằng phương pháp covac ( do đó thuật ngữ Y học gọi họ là những BN Covac ). Sau khi làm xong thủ tục nhập viện, nộp viện phí, họ được đưa vào phòng 121. Qua xét nghiệm nhóm máu và HIV, nếu không có vấn đề gì thì sẽ đến giai đoạn đặt thuốc-bơm nước. Ba đến 12 tiếng sau ( đối với những người dễ sinh ) nơi sản phụ non sẽ xuất hiện những triệu chứng hệt bao sản phụ đã đủ 9 tháng 10 ngày khác…. Họ, đau đẻ..tử cung mở và được đưa lên phòng sinh, cho ra đời những đứa trẻ sơ sinh, đúng hơn là những bào thai-chỉ mới 5-6 tháng. Dĩ nhiên, những đứa bé đó không thể khóc chào đời, chúng đã chết trước hoặc ngay sau khi sinh. Xong thì sản phụ non sẽ được đưa trở về phòng 121. Với những người mạnh khỏe thì chỉ ít tiếng đồng hồ sau, đã có thể xuất viện với cái eo thon bụng nhỏ như còn con gái. Trong bệnh án của tất cả BN phòng 121 đều có chung hai chữ Không chồng rất to. Họ thuộc đủ mọi lứa tuổi..mọi thành phần, từ nhiều địa phương khác nhau… KL, NN, QN ba cô bé đều là nữ sinh lớp 10. Năm nay vừa tròn 15 đã mang cái bầu 5 tháng. HH vừa sang tuổi 16, người nhỏ bé như cô bé 13.. ở nhà phụ mẹ bán hàng. Khi mẹ phát hiện ra, đưa vào BV siêu âm thì cái thai đã được 26 tuần. Các BS cương quyết không cho đẻ non ( sợ nguy hiểm đến tính mạng sản phụ ) mà khuyên nên đưa em vào gửi cho các sơ ở làng Hòa Bình, chờ ngày sinh nở..để con lại cho các sơ rồi về nhà. HH đã sụp xuống khóc nức nở, van lạy mẹ đừng bỏ rơi em. Người mẹ cũng chan hòa nước mắt, vừa quỳ lạy năn nỉ BS vừa dỗ dành trấn an con, nói với những người đồng cảnh ngộ “Tội nghiệp, từ nhỏ đến giờ, nó chưa phải xa tôi 1 bước chân” rồi lủi thủi dắt con vào làng Hòa Bình. Số đông khác là những cô gái thực thụ, từ 18 đến 30 tuổi..họ là những sinh viên như TH, CH, là thợ may công nghiệp, là lao động tự do, là tiếp viên nhà hàng..hay là những giáo viên … Mẹ của cô KL-cô bé học trò kể “Tôi tưởng con mình còn nhỏ, chỉ biết có học hành nên không quản lý giờ giấc , các mối quan hệ của con, cũng chưa bao giờ chủ động nói với con những chuyện kín ấy. Nào ngờ 1 bữa, ngồi ăn với nó..thấy nó xanh xao, cần cổ cao, sợi gân xanh ở cổ nổi lên đập thoi thóp, tôi nghi ngờ, đát vô buồng tra hỏi 1 buổi tối nó mới chịu khai thiệt. Tới giờ tôi vẫn chưa hết bang hoàng. Tôi khóc suốt mấy ngày, Tôi giấu, giấu hết. kể cả cha nó.. tôi nói mẹ con về bên ngoại..” Đó là những trường hợp của NN, của QN, những cô bé ngây thơ cả tin đã vội, để rồi phải cùng mẹ lén lút đến đây, bấu chặt lấy mẹ kêu la, oằn người lên trong cơn đau đẻ, bò lê lăn lộn dưới sàn nhà.. Cảnh ngộ của QC mới thật tội nghiệp. QC vào đây với người chị dâu và cái bào thai 5 tháng. Thoạt nhìn đã thấy QC không được bình thường. Cô gái 23 tuổi này lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, khuôn mặt không cảm xúc vui buồn. Chi dâu QC kể cô bị mad từ nhỏ, nhưng chỉ vậy thôi, chứ chưa hẵn là điên. QC vào đây lần này đã là lần thứ hai, lần trước cách đây có vài tháng.Nhìn mình mẫy cô thâm tím, từng con lươn còn hằn khắp thân thể, không ai không thương xót. Mẹ cô đánh cô 1 trận thừa sống thiếu chết, bắt phải khai tên thằng ấy ra để gia đình còn biết mà ngăn ngừa, nhưng cô nhất quyết không khai. Phòng 121 có 8 giường, nhưng số BN đã vượt lên gấp đôi số gường ấy-nằm kép. Người theo nuôi ( hoàn toàn không có người thăm như sản phụ bình thường ) trải chiếu nằm ngồi la liệt dưới nền nhà.. QT, KO hai cô gái bô bô vô tư kể chuyện về những sự ăn chơi xả láng ở cái nhà hàng nơi họ làm tiếp viên-thì đi 1 mình ! Gia đình 2 cô dưới Vĩnh Long thì không 1 ai hay biết việc này. Nhưng đến khi lên cơn đau đẻ, thì cả hai mới trào nước mắt, tủi buồn cho cảnh đơn độc của mình trong cơn vượt cạn. Đa số tác giả của những bào thai kia đều đã cao chạy xa bay, thậm chí còn chối bỏ cả bạn gái của mình ngay khi biết nàng có bầu. Các cô đến đây, vừa tủi hổ, vừa nhục nhã ê chề, hận bạn tình và đau xót cho đứa con phải chết oan vì lầm lỗi của bản thân mình. Nhưng đó không phải là tất cả, hôm đó phòng 121 bổng xuất hiện 1 người con trai. Đó là HD đi theo NH, cả hai đều là SV năm thứ 3. HD vào nuôi NH trong BV, mặc các cô y tá, BS nhiếc móc, xua đuổi. HD không ngại dơ bẩn máu mủ, dẹp bỏ hết xấu hổ để luôn cận kề bên NH suốt 6 ngày trong BV. Khi NH đau đẻ suốt từ 6pm đến 5am hôm sau, cô bíu lấy HD rên rỉ, kêu khóc. Oằn oại ngất đi tỉnh lại thì HD cũng khóc theo, miệng không ngớt dỗ dành người yêu rồi lại quay ra ân hận tự nhiêc móc mình. Bất chấp mọi người can ngăn, BS trực mắng mỏ.. HD chạy đi đập cửa phòng trực, la hét như người điên khi không ai có thể làm gì để giảm bớt nỗi đau cho NH. HD van lạy BS “ Chị ơi, xin chị, chị lấy thuôc ra, giử thai lại cho NH. Em sẽ bỏ gia đình, bỏ học để đi làm nuôi vợ con em” Nhưng đã muộn, không còn có chuyện cứu vãn gì được nữa khi thuốc đã bắt đầu tác dụng. Tôi và mọi người trong phòng 121 hôm ấy, không ai cầm được nước mắt trước tình cảnh của đôi bạn trẻ. Họ yêu nhau từ thời trung học, và giá như..vâng..giá như….. Nhưng dù có giá như hàng mấy trăm lần đi nữa thì đó là sự đã rồi. Buồn thì đã hẵn rồi, thêm vào đó còn là sự tủi nhục khi phải chịu những ánh mắt khinh khi, ghẻ lạnh của những người biệt chuyện ( trớ trêu thay, đối diện phòng 121 là phòng sản phụ sau khi sinh, còn bên cạnh lại là phòng điều trị vô sinh và hiếm muộn ), Pahi3 cắn răng mà đón nhận những bài lên lớp dài gay gắt, là thái độ gắt gỏng, khó chịu, bỏ mặc thậm chí xúc phạm của vài y bác sĩ đối với BN phòng 121 khi họ đang quặn lòng trong cơn đau đẻ. Là nỗi khổ sở, tủi hờn của người đàn bà trong lúc sinh nở mà phải lén lút, giấu giếm như tội phạm, lo nơm nớp gặp người quen, nên cửa phòng lúc nào cũng đóng kín, không dám ra ngoài mà phải nhờ người nhà người khác.Nhưng cái đau khổ tột cùng là phải tống bỏ đứa con mình mang trong bụng với bao mặc cảm xót xa , tội lỗi và ám ảnh.. Đêm ở phòng 121 là những đêm không ngủ. Hầu như lúc nào trong phòng cũng có người rên khóc. Tất cả mọi người đều thức trắng, lo âu thắc thỏm với mỗi sản phụ non được đưa đến phòng sinh. Lúc ấy, cả phòng ngồi nguyện cầu van vái cho người vượt cạn…mừng mừng tủi tủi khi người ấy được đẩy về phòng ..tái nhợt, mềm lả như xác chết.. đôi mắt sưng mọng ràn rụa nước mắt . Ở đây không còn có sự phân biệt ai là người nhà của ai nữa, tấm lòng người mẹ, người chị, cả bà nội bà ngoại nữa, thaỷ đều thương yêu mỗi sản phụ non như chính con cháu của mình. An ủi động viên, giúp đở các chị em trong chuyến mồ côi đi biển .. Không quản ngại dơ bẩn, đêm hôm…san sẻ cho nhau cả đồng tiền bát gạo. Và hơn tất cả, ấy là nhừng lời dặn trĩu lòng mỗi khi có người xuất viện “Con về, cố mà gìn giử nghe con.. Đừng khóc lóc, dằn vặt nữa mà hại người..Mà chỉ 1 lần thôi nghe con, đừng bao giờ trở lại nơi này nữa. Tôi tình lắm con ơi, cái kiếp đàn bà…” Giàu nghèo, sang hèn, cao thấp … thảy đều dành cho nhau 1 niềm cảm thông, gượng nhẹ, tránh cho nhau những chuyện tủi lòng. Và còn nữa, những tấm lòng của những y bác sĩ. Trong ca trực đêm NH trở dạ..họ đã cố gắng hết sức cứu cho NH khỏi ca mổ lẽ ra phải thực hiện. Thương NH chưa có chồng, họ sợ rằng NH sẽ chẳng còn dấu ai được nữa về lầm lỗi của mình, nếu để lại vết mổ trên bụng người con gái. BS. H người trực tiếp phụ trách việc nhận hồ sơ nhập viện và khám cho các chị em ở phòng 121…nói với tôi khi hai chị em ngồi trò chuyện trong 1 ca trực của chị -Trung bình, mỗi ngày…tôi phải thu nhận trên 10 trường hợp kiểu này. Chỉ có những người có chồng, quá 24 tuần thai hay sức khỏe yếu quá, có khả năng dẫn đến tử vong, chúng tôi mới trả về hay giúp họ bằng cách chuyển vào làng Hòa Bình chờ đủ ngày đủ tháng, sinh ..cho con rồi về…Ban đầu , bao giờ chúng tôi cũng báo trước cho BN covac tất cả những bất trắc, cả gánh nặng tâm lý họ phải đeo mang có khi suốt đời, khi họ bỏ con. Khuyên chị em cố giử thai, nhưng ít kết quả lắm. Đầu xuôi đuôi lọt không sao, chứ có những ca khó, đặt thuốc 3-4 lần…có khi còn phải mổ, chưa kể các case phải cắt bỏ tử cung chỉ để cứu lấy mạng sống cho sản phụ.. -Có nghĩa là… -Có nghĩa là, những chị em đó không còn khả năng mang thai sinh nở, tội nghiệp lắm, có những em gái chỉ mới 13 hay 15 tuổi và số này lại rất nhiều… Người BS nén tiếng thở dài -Thai 3 tháng là hình thành con trai con gái đủ hết cả rồi, có khi kéo bé ra rồi mà trái tim nó vẫn còn đập rất lâu… Mười sản phụ non..mỗi ngày là 10 hài nhi buộc phải chết yểu, là 10 hình hài nhỏ xíu được quấn tròn trong chiếc khăn bong, xếp chung vào 1 chiếc quách và đưa được đi hỏa tang mỗi ngày. Thật đau lòng khi phải chấp nhận đó là chuyện thường ngày mà không biết phải kêu gào ai. Chỉ biết, phòng 121 lúc nào cũng quá tải BN, mặc dù BV đã phải giải quyết cho các case vừa xong xuất viện sớm lấy chổ cho người mới đến. Rời phòng 121 ra về, tôi dẫu cỉ là người chứng kiến, nhưng cảm giác đau đớn..năng nề và u uẩn cứ đeo đẳng mãi… Còn người thân của tôi.. xuất viện đã 2 tháng nay, nhưng suốt ngày nằm khóc thầm, khóc vụng, ngơ ngẩn như kẻ mất hồn, có dịp là lén lút vào BV nhìn lại phòng 121..ngó mông lung rồi lại thắp nhang , bày bánh kẹo, đốt đồ mã giữa trời đất ngay cái bệ thờ trong công viên BV….. ( PV Trường Giang )
Có thể mọi người chưa biết rằng làm thế là tội ác. Có nhiều người nghĩ như thế là chuyện bình thường... Ngoài việc phá thai, còn nhiều trường hợp như vứt bỏ con, cho, bán con... Như thế cũng thật tàn nhẫn với những đứa bé. Liệu chúng ta có thể cùng nhau làm được điều gì để giảm bớt tình trạng phá thai, giảm bớt tình trạng vứt bỏ con... và làm sao tìm cho các cháu bé những gia đình xứng đáng để các cháu có thể lớn lên như những đứa trẻ khác? Nếu làm được sớm, xã hội cũng bớt đi gánh nặng, bớt đi những đứa trẻ lang thang, mồ côi, bớt đi tội phạm...