tôi 1 bà mẹ đơn thân, do bị chồng và mẹ chồng ép buộc nghỉ việc để ở nhà chăm con và làm thủ tục để ly hôn, nên tôi đã ko cam chịu như thế nên đã bế con đi cũng đk tầm 5 tháng, và 5 tháng đó tôi sống và gồng mình để mưu sinh, con tôi vừa tròn 1 tuổi, bế con ra khỏi nhà tìm phòng ở, tìm chỗ gửi trẻ cho con để đi làm, và cuộc sống chật vật lo lắng của 2 mẹ con, lương tôi làm văn phòng 4 triệu, xoay chóng mặt may mà lúc chưa lập gia đình tôi có tích góp đk 1 khoản, còn có mà rút lo toan. nói đến gia đình bên chồng, từ khi tôi ôm con đi đk khoảng 2 tháng thì bố nó mới gọi điện để gặp con, mà các mẹ có biết ko, đi vào thăm con mà ko có lấy 1 hộp sữa, vào rồi về, hôm qua anh ta vào thăm con tôi cũng muốn thử xem để dồn anh ta vào thế đã rồi để xem sao, bế con đi siêu thị, lấy xe ủi và tôi nhặt bỏ vào xe 1 bịch bỉm, 1 cái áo để xem anh ta xử trí như thế nào, thế là vẫn ủi đi chơi 1 lúc rồi, anh ta bảo tôi bế con để đi, anh ta xem xem đồ gì đấy, một lúc sau tôi ngoảnh lại chỉ thấy chiếc xe đó và anh ta thì chuồn đi đâu mất tiêu, lúc đấy tôi thực sự bực mình, và quay sang nhìn cu con mà bất chợt hai hàng nước mắt tuôn rơi, tuôn rơi, vì sao con tôi lại có một người cha như thế, một người cha k có trách nhiệm, một người cha.... trong lúc anh ta lương tháng 5 triệu hơn tôi chứ có phải ko có đâu, nghĩ mà thấy ức