Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé TIẾNG ĐÀN BẦU VÀ ĐÊM TRĂNG Các chú văn công quân giải phóng Về nhà em chơi Chú gảy lên khúc đàn bầu Chú đập tay ngồi hát ánh trăng bỗng thành bát ngát Tiếng chim đêm cao vời Tiếng những vì sao lang thang trên trời Nhưng dây đàn bầu Lại rung những âm thanh về con người và mặt đất Tiếng ân tình mấy nghìn năm trước Tiếng ân tình hôm nay Chứa sẵn từ bao giờ trong dây Cứ ngân lên với âm điệu tuyệt vời Đằm thắm khúc ru con Nam Bộ Tươi mát câu dân ca quan họ Mái đình uốn cong Nhà máy tầng tầng bên kia sông Người nghe bắt gặp mình trong tiếng đàn nồng ấm Chị dân quân lái máy cày Ngón chân cái vết bùn non còn lấm Cụ già mấy lần tiễn cháu con ra trận Đông nhất là trẻ em lên chín, lên mười Trong tiếng đàn bầu Tất cả bỗng thành thi sĩ Tiếng đàn bầu, tiếng đàn bầu Ngân nga trong đêm trăng Giữa hai mùa lúa Dây đàn tưởng không bén tay chú nữa Mà căng trong không gian Tự rung lên ngàn đời sức mạnh Việt Nam Chúng em lắng nghe, nín thở Lúc ấy rùng rùng bom nổ Bóng cau ngã xuống cây đàn Lung lay Như bàn tay Xoá đi những âm thanh dơ bẩn Để tiếng đàn và chỉ có tiếng đàn, tuôn trào vô tận Mát trong như suối đầu nguồn... 1972
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé TIẾNG NÓI À uôm, ếch nói ao chuôm Rào rào, gió nói cái vườn rộng rênh Âu âu, chó nói đêm thanh Tẻ... te... gà nói sáng banh ra rồi Vi vu, gió nói mây trôi Thào thào , trời nói xa vời mặt trăng... 1971
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé hay thế nhỉ, có nhiều bài mình ko biết. Cám ơn bạn nhé
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé TRĂNG ƠI... TỪ ĐÂU ĐẾN Trăng ơi từ đâu đến ? Hay từ cánh rừng xa Trăng hồng như quả chín Lửng lơ lên trước nhà Trăng ơi từ đâu đến ? Hay biển xanh diệu kì Trăng tròn như mắt cá Chẳng bao giờ chớp mi Trăng ơi từ đâu đến ? Hay từ một sân chơi Trăng bay như quả bóng Đứa nào đá lên trời Trăng ơi... từ đâu đến? Hay từ lời mẹ ru Thương Cuội không được học Hú gọi trâu đến giờ ! Trăng ơi từ đâu đến ? Hay từ đường hành quân Trăng soi chú bộ đội Và soi vàng góc sân Trăng từ đâu... từ đâu... Trăng đi khắp mọi miền Trăng ơi có nơi nào Sáng hơn đất nước em... 1968
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé TRONG SƯƠNG SỚM Sao Mai chờn vờn ngang mặt Nam Tào, Bắc Đẩu gần thôi Vừa mới bước qua ngõ duối Đã đi lơ lửng giữa trời Cổng làng bồng bềnh mây nổi Bốn bề sương khói ngổn ngang Trâu quên đôi sừng lấm đất Tưởng mình lững thững lên Trăng Tán đa bừng ra đột ngột Có ai ? bác thợ cày Ngồi thổi nùn rơm, rít thuốc Sau lưng, đồng lếnh láng bay... 1974
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé VỀ THĂM CÔ BƯỞI Về thăm cô Bưởi chiều nay Lúa reo vàng đất, mây bay trắng trời Sông Kinh bên lở bên bồi Mái gianh nghiêng xuống bao đời vẫn xưa Mẹ già, một nắng hai mưa Rưng rưng mái tóc bạc phơ tháng ngày Lá vàng còn ở trên cây Nghe câu hát cũ dâng đầy hồn ta Mẹ ơi, xin mẹ đừng già Những ngày cơ cực đã qua lâu rồi Sông Kinh bên lở bên bồi Một người ngã xuống, bao người nảy sinh Mái gianh ơi hỡi mái gianh Ngấm bao mưa nắng mà thành quê hương Bóng cau vẫn ngả ngang vườn Lá tre gió vẫn thổi vương ngõ ngoài Cô đi mấy chục năm rồi Bãi sống độ ấy, cát bồi đã xa Đồng lầy dày lác cô qua Mấy mùa lúa đã trổ hoa thơm lừng Phi lao mát rượi bờ vùng Máy cày xẻ đất, lật từng rãnh sâu Chẳng ai nguôi nỗi xưa đau Nỡ quên giọt máu thấm sâu đất này... Bờ ao hoa bụt lắt lay Hoa ơi có nhớ những ngày gian nan Cầu ao oan khuất bắc ngang Nơi đây gửi lại muôn vàn nhớ thương Dù cô dừng lại giữa đường Cuộc đời như lúa thơm hương giữa đồng Cô như con sóng giữa sông Phù sa giữa đất, trăng trong giữa trời * Bóng cô đi giữa triệu người Hôm nay và cả muôn đời mai sau... 1974
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé Còn đây là thơ TDK khi đã... lớn BÀI CA NGƯỜI LÍNH THỜI BÌNH Đất nước không bóng giặc Tưởng về gần lại xa Vẫn gian nan làm bạn Vẫn gió sương làm nhà Bãi hoang thành đô thị Ai đi áo dài bay Còn ta thì trần trụi Lấm lem hơn thợ cày Trước giặc là lính cựu Sau trâu là tân binh Cái nghèo và cái dốt Bày trận giữa thời bình Em vẫn thầm lộng lẫy Chờ ta như thuở nào Lặn lội tìm biết có Gặp ta trong chiêm bao Giờ những kẻ thù xưa Trông mặt đều quen cả Có gì đâu máu người Chẳng phải là nước lã Các cậu đến làm bạn Thôi thì xả láng chơi Còn nếu sang làm giặc Chúng tớ cho chầu giời! Pháo nằm như mơ ngủ Núi bay dải mây tình Các cậu đừng có tưởng Chúng tớ - lính thời bình...
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé AO NHÀ MÙA HẠN Mùa mưa mà mưa chẳng đến Đáy sâu nẻ toác khi nào Rêu nằm mơ những sấm sét Rồi khô trên cọc cầu ao... 1972
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé Tại sao bây giờ trẻ em rất ít làm thơ? Và thơ, nhạc viết cho trẻ em cũng khá ít?
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé Cho đến bây giờ mình vẫn rất thích bài Hạt gạo làng ta. Bạn Zetafashion quả thật kỳ công đưa lời các bài hát, bài thơ lên đây. Cám ơn bạn nhiều lắm!
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé CƠN GIÔNG Cơn giông bỗng cuộn giữa làng Bờ ao lở. Gốc cây bàng cũng nghiêng Quả bòng chết chẳng chịu chìm Ao con mà sóng nổi lên bạc đầu... 1972 Bão gió đọc lại bài này thấy hay hay
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé Tâm hồn khô héo nên phải đọc tí thơ văn cho đỡ "chợ búa" thôi mẹ ơi. Hôm nào mình cũng đọc thơ cho Dế nhà mình !!! Tiện đây khoe Dế tí http://www.lamchame.com/forum/showt...c-bác-các-cô-các-chú.-Dế-chào-các-bạn..-iu-iu
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé BẾN ĐÒ Bến đò xưa đây rồi Cây đa già buông rễ loi thoi Lá biếc xòa mặt nước Đá lởm chởm, bờ sông trắng bọt... Trời se se heo may Vẫn như lần đầu, ta qua sông, năm ấy Con đò gỗ chẳng còn gối bãi Đâu rồi, quán rạ lơ phơ Ta thèm nhìn những kỷ niệm ấu thơ Ngồi thụp xuống khoang đò Khoang đò rộng thế Chẳng thấy cây đa bãi mía Khoảng trời cong veo trên mui đò Tóc ông lái bạc phơ Lẫn vào mây trắng... Ta đứng giữa trời mênh mông nắng Quán xưa đổ rồi Dưới bóng mát vòm đa, chẳng còn có ai ngồi Gió thổi cồn cào mặt nước Mất một nỗi gì không thể tìm lại được Ta đi, lòng vẫn ở nơi đây Ai cũng chỉ có một lần Cái thuở thơ ngây... 1972
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé BÀN CHÂN THẦY GIÁO Thầy ngồi ghế giảng bài Xếp cạnh bàn đôi nạng gỗ Một bàn chân đâu rồi Chúng em không rõ * Sáng nào bom Mỹ dội Phượng đổ ngổn ngang, mái trường tốc ngói Mặt bảng đen lỗ chỗ vết bom bi Thầy cầm súng ra đi Bài tập đọc dạy chúng em dang dở Hoa phượng Hoa phượng cháy một góc trời như lửa Năm nay thầy trở về Nụ cười vui vẫn nguyên vẹn như xưa Nhưng một bàn chân không còn nữa Đôi bàn chân In lên cổng trường những chiều giá buốt In lên cổng trường những đêm mưa dầm Dấu nạng hai bên như hai hàng lỗ đáo Chúng em nhận ra bàn chân thầy giáo Như nhận ra cái chưa hoàn hảo Của cả cuộc đời mình Bàn chân thầy gửi lại Khe Sanh Hay Tây Ninh, Đồng Tháp ? Bàn chân đạp xuống đầu lũ giặc Cho lẽ sống làm người Em lắng nghe thầy giảng từng lời Rung động bao điều suy nghĩ Nghe thầm vọng bàn chân đi đánh Mĩ Nghe âm vang tiếng gọi của chiến trường Em đi suốt chiều dài yêu thương Chiều sâu đất nước Theo những dấu chân người thầy năm trước Và bàn chân thầy, bàn chân đã mất Vẫn dẫn chúng em đi trọn vẹn cuộc đời... 1972
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé CÔ THỊ MẦU Lúa rơm tạm thu gọn lại Màn phông căng đỏ sân đình Điện xanh vòm đa cổ thụ Người xem đông như mít tinh Xóm làng như xóm làng xưa Trong tiếng trống chèo sâu vợi Tiếng mõ đưa hương hoa đại Len dần vào mọi tâm tư Kìa cô Thị Mầu lên chùa Đỏng đảnh dáng đi, mắt liếc Ngắm cái tay cô phẩy quạt Tưởng mình sống đã trăm năm Người xem thoáng như quên chị Chiều nay gánh lúa trên đồng Tần tảo nuôi em, nuôi mẹ Mười năm ròng rã chờ chồng... 1973
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé Một bài thơ dễ thương mà tôi rất thích của nhà thơ Trần Đăng Khoa.Xin chia sẻ với những ai chưa đọc . Đánh thức trầu Trẩu trẩu trầu trầu Mày làm chúa tao Tao làm chúa mày Tao không hái ngày Thì tao hái đêm (Câu hát của bà em) Đã ngủ rồi hả trầu Tao đã đi ngủ đâu Mà trầu mày đã ngủ Bà tao vừa đến đó Muốn xin mấy lá trầu Tao không phải ai đâu Đánh thức mày để hái! Trầu ơi, hãy tỉnh lại Mở mắt xanh ra nào Lá nào muốn cho tao Thì mày chìa ra nhé Tay tao hái rất nhẹ Không làm mày đau đâu... Đã dậy chưa hả trầu? Tao hái vài lá nhé Cho bà và cho mẹ Đừng lụi đi trầu ơi!
Ðề: Thơ Trần Đăng Khoa dành cho tâm hồn của bé Một chút tri âm với Trần Đăng Khoa - “Biển một bên...” Tác giả: Lương Thị Bích Ngọc "Không có hình ảnh nào lãng mạn như hình ảnh người lính hải quân trước sóng gió. Nhưng cũng không có hình ảnh nào dữ dội như sự hi sinh của người lính trên biển" - Nhà thơ Trần Đăng Khoa. Không ít người nói không biết lúc nào Trần Đăng Khoa nói thật, lúc nào Trần Đăng Khoa nói đùa, vì nhiều khi anh đùa như thật, mà có lúc thật lại như đùa. Nhưng có một điều, khi nói về lính, và đặc biệt về lính biển, Trần Đăng Khoa chưa bao giờ tếu táo. Chợt nhớ lần đầu tiên gặp anh ở bệnh viện quân đội 103 hồi năm 1984, thời mà bài thơ "Một chút thơ tình của người lính biển" vừa mới được Hoàng Hiệp phổ nhạc, rất nổi tiếng. Người ta nói anh vào viện để chữa mắt, dưỡng mắt vì "lênh đênh trên biển lâu ngày, thiếu Vitamin C nên mắt bị hỏng nặng". Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy Trần Đăng Khoa với bộ đồ lính, ngồi trên giường bệnh viện, ba lô bộ đội và bộ chăn màn màu xanh gấp ngay ngắn chẳng giống chút xíu nào với hình ảnh thần đồng thơ trong tưởng tượng của nhiều người. Trần Đăng Khoa bây giờ Lúc đó, hỏi về những bài thơ viết về đảo, Khoa chỉ cười hiền hiền, nói vài câu, đại ý (mà giờ đây tôi mới hiểu hết vì sao anh lại nói thế): "Thơ là thơ. Thực tế còn lãng mạn và dữ dội hơn. Người chưa ra biển, không ở đảo không thể hình dung được". 25 năm sau, đọc lại bài thơ " Đợi mưa trên đảo Sinh tồn", tôi mới cảm nhận được phần nào ý chí, tâm hồn của người lính đảo được thể hiện qua những con chữ của lính biển - nhà thơ Trần Đăng Khoa. Ở giữa đại dương mênh mông sóng vỗ, sự kiên trung của người lính biển như được hun đúc thêm bởi ý chí quật cường của dân tộc Việt hàng ngàn năm. Và mỗi khi biển Đông không bình yên, lại thấy những câu thơ như thế này của Trần Đăng Khoa như là một điềm báo, và vô cùng sâu sắc: ...Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên Bão táp chưa ngưng trong những vành tang trắng ...Vòm trời kia có thể sẽ không em Không biển nữa. Chỉ mình anh với cỏ Cho dù thế thì anh vẫn nhớ Biển một bên và em một bên... (Thơ tình người lính biển) Trần Đăng Khoa là nhà văn, đồng thời cũng là người lính biển - người cầm súng có mặt rất sớm ở Trường Sa. Chính thời gian ở biển, đảo đã làm nên một Trần Đăng Khoa trong cả văn và thơ, một thành công đáng kể của anh ở tuổi trưởng thành. Một thành công có thể sánh ngang với thành tựu của Trần Đăng Khoa thần đồng mấy chục năm trước, có phần lại còn đa dạng hơn, phong phú và sâu sắc hơn... ...Mùa xuân 1975 có đợt tổng động viên trong cả nước, chuẩn bị cho trận đánh cuối cùng. Khoa đang học dở lớp 10 (tương đương lớp 12 bây giờ) thì vào lính, như bất cứ mọi thanh niên nào ở làng quê anh. Lớp anh có 54 học sinh, thì 49 người nhập ngũ. Con trai đi, con gái cũng đi. Sau nhiều lớp huấn luyện, sử dụng thành thạo tất cả các loại vũ khí, Khoa được chuyển qua Bộ tư lệnh Hải quân... Anh đã đi qua 25 đảo. Anh là một người lính thực thụ chứ không phải là một nhà văn đi thực tế. Tại sao ngày đó, biển đảo chưa phải là đề tài nóng mà nhà thơ Trần Đăng Khoa đã biết chọn đại dương là mảnh đất lập danh cho mình ở tuổi trưởng thành? Tôi đâu có chọn. Đó là việc tất yếu của người lính mà thôi. Đã là lính thì nhiệm vụ nó chọn mình chứ mình làm sao mà chọn được nhiệm vụ. Biển mênh mông nước nhưng lại không có nổi một giọt nước ngọt nuôi sống người lính. Biển rất kỳ vĩ, nhưng không thể chở che. Lính bộ binh có cây lá ngụy trang, có đất làm chiến hào, làm những căn hầm che chở. Nhưng lính biển chẳng có nơi nào ẩn nấp khi có địch đến. Che chở cho mình lại chính là lòng dũng cảm của chính mình thôi. Chở che cho lính biển chỉ có thể là dòng dũng cảm của họ mà thôi. . Ảnh VnMedia Không có hình ảnh nào lãng mạn như hình ảnh người lính hải quân trước sóng gió. Nhưng cũng không có hình ảnh nào dữ dội như sự hi sinh của người lính trên biển. Người ta nói chết thì mồ yên mả đẹp nhưng với lính biển thì không. Ngay cả khi đã chết rồi, dù chỉ còn mảnh xương tàn, mảnh xương ấy cũng vẫn phải tiếp tục vật lộn với sóng gió, bão táp. Biển đảo là một đề tài lớn, rất đặc sắc nhưng ít người khai thác, và có khai thác được cũng không dễ thành công. Mà có thành công cũng ít được chú ý. Hình như đó vẫn là một vùng đất màu mỡ tiếp tục thu hút, thử thách nhiều sức vóc đến cày xới, khám phá, sáng tạo. Tất nhiên, khi bình tĩnh thì nghĩ thế, còn thực sự ở trong cuộc lại thấy mọi sự nhẹ tênh. Tôi cũng như nhiều lính biển khác, về hải quân, ra biển đảo là để làm lính chứ không phải để làm thi sĩ, văn sĩ... "Tôi sắp ra một tuyển tập văn thơ về biển đảo và tái bản "Đảo Chìm (đây là lần tái bản thứ 26). Sau khi đưa Đảo Chìm lên mạng thì có nhiều phản hồi gửi đến. Có cả những phản hồi từ chính các nhân vật của tôi. Họ bổ sung một số chi tiết hoặc bóc mẽ những chi tiết mà tôi nhầm lẫn. Tôi sẽ xin phép chủ nhân của các phản hồi đưa thêm phần phụ là những chi tiết bổ sung, cả những lời chỉ trích. Hi vọng như vậy tác phẩm tái bản lần này sẽ thêm có vẻ đẹp từ đời sống thực ngoài sự sáng tạo của người nghệ sĩ". Nhà thơ Trần Đăng Khoa Khi là lính biển, anh có chứng kiến sự hi sinh nào thực sự ám ảnh không? Nhiều. Sự hi sinh đa dạng lắm. Bệnh tật. Sóng gió. Rồi những trận đánh giáp lá cà, không nổ súng. Và hoàn toàn im lặng. Chỉ có trời biết. Biển biết. Và người hi sinh biết mà thôi. Ngay chuyến đi Trường Sa đầu tiên, có cả bộ đội và một anh kỹ sư thủy sản. Anh ra đảo nghiên cứu để nuôi và khai thác hải sâm ở Trường Sa. Tôi còn nhớ gương mặt anh: trẳng trẻo, thư sinh, đôi mắt ngơ ngác sau cặp kính cận. Anh đi chuyến xuồng sau tôi và qua mép san hô thi bị lật xuồng. Đây chính là chỗ nguy hiểm nhất. Ngoài khơi ngay cả ngày biển lặng, vẫn có sóng ngầm húc vào vách đảo và cuộn lên thành sóng bạc đầu ngay ở mép san hô. Người bị lật xuồng có thể bị sóng cuốn, hoặc sống dồi, quật vào đá san hô. Anh kỹ sư thủy sản hy sinh như thế. Sau nhiều ngày, vẫn chưa tìm được xác... Tất nhiên, hồi ấy yên bình hơn bây giờ. Yên bình nhưng vẫn có tranh chấp. Nhưng là tranh chấp hòa bình. Ví dụ, đảo của ta, ta đang giữ, vậy mà bọn người nhái lẻn vào rồi bí mật chôn mốc chủ quyền của họ. Rất vớ vẩn và khó chịu... Hồi đó, ở Trường Sa, anh có từng có nghe về trận hải chiến 1974 để bảo vệ Hoàng Sa không? Khi hòn đảo này bị mất năm 1974, tôi còn là học sinh phổ thông chứ chưa phải là lính. Tôi biết tin đó là qua đài của Chính quyền Sài Gòn và Đài Hoa Kỳ. Dẫu Hoàng Sa bị giành giật từ tay ai thì vẫn là đất đai của Tổ quốc mình, vẫn là nỗi đau xót. Với tư cách là một nhà thơ, anh nghĩ thế nào về những chiến sĩ vệ quốc đã hi sinh? Nên tôn vinh thế nào cho công bằng và xứng đáng với những anh hùng giữ nước trong hơn 4000 năm nay của dân tộc Việt? Thì tôi nghĩ rằng những anh em người Việt của chính quyền Sài Gòn đã bảo vệ Hoàng Sa cũng cần được ghi nhận như là những người anh hùng khác đã hi sinh vì toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ của dân tộc Việt Nam. Và khi chiến tranh đã lùi xa rồi, chúng ta cũng cần có cái nhìn mới hơn đối với những người đã khuất ở phía bên kia. Tất nhiên bảo vệ Hoàng Sa, hi sinh vì Hoàng Sa không chỉ có năm 1974 khi chúng ta bị mất đảo, mà trước đó hàng chục năm, hàng trăm năm, thậm chí từ thế kỷ 17, cha ông chúng ta đã canh giữ Hoàng Sa rồi. Hiện nay ở vùng đảo Lý Sơn, Quảng Ngãi, vẫn còn tục khao lề thế lính (đó là hình thức dùng hình nhân thế mạng cho lính). Trước biển cả, số phận con người vô cùng mỏng mảnh. Hồi đó, đồng bào theo lệnh vua ra đảo giữ nước. Ra Hoàng Sa vất vả nhiều bề, lại đi bằng thuyền nan, có đi mà không có về. Nhưng vẫn đi, vì đó là Tổ Quốc, cần phải gìn giữ. Hoàng Sa mây nước chập chùng Người đi thì có mà không thấy về... Chúng ta có hàng trăm câu ca dao như thế, nằm rải rác trong dân. Những người dân từng ở đảo truyền kể lại, Hoàng Sa đất đai trù phú, đẹp, có nước ngọt. Ở giữa đảo còn có một pho tượng Phật rất kỳ vĩ do cha ông chúng ta đã xây dựng. Không biết giờ có còn không? Tôi đã từng đọc một bài viết của anh về "Cánh rừng Đại tướng", trong đó có chi tiết mang nỗi xót xa về những mất mát do chiến tranh. Có một nỗi niềm trắc ẩn nào đó từ trái tim của một nhà thơ Trần Đăng Khoa về những người đã ra đi trong hai cuộc chiến, dù bên này hay bên kia... Tôi từng gặp không ít bà mẹ, có người con là liệt sĩ và một người con cũng đã chết trận ở phía bên kia, hai tấm ảnh, cùng nằm chung trên một ban thờ. Chỉ bà mẹ mới thấu hết nỗi xót xa đau đớn. Nhà thơ Trần Nhuận Minh rất thấm thía nỗi khổ cực của những gia đình ở trong cảnh giằng xé: Ta thì bảo theo địch Địch lại rằng theo Ta Thời nào cũng lận đận Cũng không yên cửa nhà Và cả đến khi đã chết, nỗi đau cũng chưa hết, vì vẫn ở hai chiến tuyến: Hai em trai chết trận Chiến tranh ở hai đầu Ảnh thờ mờ sương khói Vẫn không nhìn mặt nhau.. (Bạn thơ mời rượu bên Sông Tiền) Vâng! Với bất kỳ dân tộc nào, chiến tranh cũng vẫn là một nỗi bất hạnh... Đúng thế, nhưng khi đã đủ độ lùi thời gian, chúng ta cũng nên xóa những cách ngăn trong lòng người để toàn dân tộc thành một khối, toàn tâm toàn lực bảo vệ non sông, xây dựng đất nước. Tôi không phải là người đầu tiên và duy nhất nghĩ về điều này. Đọc trên báo thấy năm 2001, vần đề "tổ chức một lễ cầu siêu cho vong linh những người đã chết trong chiến tranh" ở cả hai phía đã được nêu lên trong thư của nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt gửi Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Việt Nam Phạm Thế Duyệt. Rồi nhà báo, nguyên Ủy viên TƯ Đảng, ông Hữu Thọ cũng từng nói tới điều này... Tôi nghĩ, những người bình thường như tôi, như chị hay bất kỳ người nào khác nghĩ thế thì cũng tốt. Dù đó là lòng tốt không hiệu quả. Nhưng nếu đó là suy nghĩ của các đồng chí có trọng trách cao như Võ Văn Kiệt, Hữu Thọ, đặc biệt những đồng chí đang có thực quyền thì đó là may mắn cho dân,, là hồng phúc cho cả dân tộc. Đúng là thống nhất non sông mà chưa thống nhất lòng người thì khó mà vui được và đâu phải đã thống nhất hoàn toàn, Không có biên giới trên đất đai, nhưng lại có biên giới trong lòng người thì đau xót vô cùng. Sự chia cắt ấy, dù bằng cả máu xương cũng đâu đã dễ xóa được Phải xóa cái vết hằn ấy đi, thì dân tộc mới mạnh lên được. Và non sông cũng vững bền hơn. Điều này chúng ta cũng lại phải học Cụ Hồ thôi. Tôi cho rằng, rất nhiều bài toán hóc búa, cứ học Cụ Hồ, ta sẽ tìm ra lời giải. Có những bài toán, chính Cụ đã giải rồi, mà ta cứ lúng túng, loanh quanh, thậm chí có khi chúng ta còn quên. ...Buổi chiều ngày 26/7/2011 có không khí thật đặc biệt trong căn phòng làm việc của Trần Đăng Khoa - "Góc sân và khoảng trời" và Trần Đăng Khoa - "Đảo chìm" "Biển một bên và em một bên". Một Trần Đăng Khoa trầm mặc hơn. Không sôi động, không hài hước như vẫn có. Và anh chợt bật dậy như lò xo khi được hỏi "anh có đang nuôi đề tài nào về biển, đảo và lính biển không?": Có chứ! Có chứ! Nếu không viết, tôi không còn là tôi. Dường như trái tim của anh vẫn canh cánh về biển đảo. Theo Bee.net http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2011-07-28-mo-t-chu-t-tri-am-vo-i-tra-n-dang-khoa-bie-n-mo-t-ben-