Thơ về mẹ

Thảo luận trong 'Thư giãn, giải trí' bởi remimotao2, 26/10/2014.

  1. remimotao2

    remimotao2 Khoảng lặng

    Tham gia:
    9/10/2014
    Bài viết:
    103
    Đã được thích:
    22
    Điểm thành tích:
    18
    Thời gian thoáng trôi sao nhanh quá,
    Mái tóc mẹ thương đã đổi màu
    Ngày tiếp ngày, năm tháng theo nhau
    Tình Mẹ mãi như dòng suối ngọt

    Chảy vào đời, mát rượi thương yêu....
    Mẹ ơi, con muốn nói thật nhiều,
    Những lời riêng tặng mẹ thương yêu,
    Những lời gói trọn lòng con đó

    Suốt bấy nhiêu năm con chắt chiu .....
    Mẹ ơi, con muốn viết thật dài,
    Những bài thơ, văn dẫu chẳng hay
    Nhưng con viết bằng con tim, khối óc,

    Và cả tấm lòng của con đây ........
    Mẹ ơi, con muốn gọi Mẹ hoài
    Dẫu chỉ một câu nói: "Mẹ ơi"
    Vẫn khiến lòng con tràn vui sướng
    Vì con còn có Mẹ trong đời ..........




    Mẹ

    Biết chiều nay con về thứ bảy
    Gánh rau xanh mẹ hái nhiều hơn
    Chợ huyện cách xa, ngày đông tê tái
    Bước chân gầy vẫn bám chặt đường trơn

    Nghĩ tới con mẹ rải bước dài hơn
    Lòng ấm lại giữa chiều giá buốt
    Gánh rau nặng thấm tình người, nhẹ bớt
    Giọt mồ hôi nhỏ suốt quãng đường dài


    Giọt mồ hôi hoà lẫn giọt mưa rơi
    Trong lạnh lẽo ấm nồng tình mẹ
    Những cọng rau trên dáng đời ngả xế
    Gửi màu xanh theo nhịp chân gầy

    Mai con về dù lạnh gió heo may
    Nhưng đã có giọt mồ hôi mặn ấy
    Nhưng đã có nhưng ngày đông tê tái
    In dáng người trĩu nặng gánh rau xanh

    Nguồn: thơ hay

     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi remimotao2
    Đang tải...


  2. bubu_01

    bubu_01 Thành viên chính thức

    Tham gia:
    4/3/2014
    Bài viết:
    287
    Đã được thích:
    39
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Thơ về mẹ

    ĐIỀU VỤN VẶT, ĐIỀU YÊU THƯƠNG.

    1 “Trời ơi, gọi nữa... Hôm nay ba gọi cho con hai lần rồi đó. Phiền quá!” - cô gái trẻ gắt gỏng. Giữ cuộc gọi thêm vài phút, cô nhăn mặt cúp máy. Không một lời chào tạm biệt. Vài giây sau, cô quay sang tiếp tục cuộc trò chuyện rôm rả với bạn bè.
    Cuộc sống thường nhật ở Sài Gòn - và các đô thị - vốn hối hả, đầy lo toan. Với người bận rộn, việc nhận điện thoại thường xuyên đôi khi là nỗi phiền. Nhiều người trong số họ không sai khi muốn gạt những cuộc gọi vụn vặt, tin nhắn rác ra bên lề để có thêm thời gian cho những cuộc gọi quan trọng khác, để làm việc, học tập.

    Trong số những cuộc gọi vụn vặt đó có khi đến từ người thân trong gia đình, những người rất quan tâm đến họ... Nào là chuyện trời kéo mây đen xám xịt và ta có đem theo áo mưa không, chuyện chiều nay nhà nấu món gì và ta có kịp về không... Đột ngột bị cắt ngang khi đang tất bật thảo luận với ai đó về chuyện làm ăn, học hành hay đang nghe giữa chừng một câu chuyện thú vị, vài người dễ nổi quạu.

    2 Một đoạn trong cuốn sách Quà của bố của tác giả Trần Đình Dũng không chỉ viết về hai đứa con nhỏ. Đó là đoạn:

    Se lạnh, gió lùa, mây thấp, tự nhiên lòng chùng lại, nhớ cuộc điện thoại di động đầu tiên mẹ gọi cho con, trong lúc con đang họp với ông to bà lớn. Con ngưng cuộc họp, nghe ngay khi nhìn thấy chữ Mẹ hiện lên máy. Vẫn nhẹ nhàng, lễ phép, tôn kính như bao giờ cũng thế: “Dạ con đây mẹ, có việc gì không vậy mẹ?”. Đầu dây bên kia chỉ thoáng như tiếng thở dài: “Không có gì đâu, tự nhiên mẹ nhớ con”. Tự nhiên mẹ nhớ con... Tự nhiên như vũ trụ, tự nhiên như mưa nắng, tự nhiên như trời se lạnh sáng nay... Sao con nỡ lòng nào hỏi: “Mẹ gọi có việc gì không?”. Se lạnh, gió lùa, mây thấp...

    Lẫn trong vô số những cuộc gọi, tin nhắn quan trọng mà ta nhận mỗi ngày, có những lời nói không nhân một sự kiện cụ thể mà chỉ là sự quan tâm vụn vặt, là thương yêu...
     
    remimotao2 thích bài này.
  3. saodothanyeu

    saodothanyeu Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    21/5/2013
    Bài viết:
    1,214
    Đã được thích:
    132
    Điểm thành tích:
    103
    Ðề: Thơ về mẹ

    Mình lại nhớ mẹ
    Lạnh, mưa nhớ mẹ quá đi
     

Chia sẻ trang này