[truyện Ma] Việt Ma Tân Lục - Nhóm 4.0

Thảo luận trong 'Thư giãn, giải trí' bởi Nhom4.0, 23/12/2019.

  1. Nhom4.0

    Nhom4.0 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    12/8/2019
    Bài viết:
    580
    Đã được thích:
    28
    Điểm thành tích:
    28
    CHƯƠNG 111

    HAI CÔ DÂU
    Mất tầm mười lăm phút đi ô tô để Gia Huy, Lan Phương và Vân Vân tới được nhà bà Huệ. Bà Huệ đã đứng trước cổng đợi, vẫn vẻ mặt căng thẳng mà hai cô gái đã nhìn thấy ở chợ sáng nay. Tuy nhiên bà Huệ lại không nhận ra Lan Phương và Vân Vân, ánh mắt của bà chỉ lướt qua hai cô, rồi sau đó tập trung hoàn toàn vào Gia Huy. Vân Vân vẫn để bụng vụ bà Huệ chẳng những không xin lỗi mà còn ném tiền vào mặt hai cô như kiểu bố thí nên cô chỉ khẽ cúi đầu với người đàn bà chủ nhà mà không thèm lên tiếng chào hỏi.

    Cơ ngơi nhà bà Huệ lớn hơn nhà Gia Huy một chút, trong nhà cũng thấy mấy người giúp việc cứ tất bật chạy qua chạy lại. Vừa bước vào cửa chính, cả ba đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo thầy pháp đi ra, gương mặt vừa buồn bực, vừa đăm chiêu.

    - Bác xin lỗi đã phải nhờ đến cháu gấp như vậy! - Bà Huệ nói với Gia Huy khi cả nhóm đã ngồi xuống ghế, giọng buồn bã. - Nhưng thật sự là bác hết cách rồi. Cháu cũng thấy rồi đấy, ông thầy vừa đi ra đã là người thứ mười đến đây nhưng tình hình của thằng Thắng nhà bác vẫn không khá lên được. Thôi thì xem như cháu làm ơn làm phước giúp con trai bác, hết bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, chỉ cần nó khỏi bệnh thôi.

    - Dạ cháu sẽ làm hết sức, bác cũng đừng lo lắng quá! - Thấy bà Huệ có vẻ xúc động nên Gia Huy an ủi. - Giờ bác dẫn cháu đi gặp anh Thắng luôn được không ạ?

    Bà Huệ nhanh nhẹn đi trước, Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương đi sau, chẳng mấy chốc cả ba đã đứng trước một căn phòng nằm ở cuối hành lang tầng một. Bà Huệ vừa mở cửa, một làn hơi lạnh lẽo đã xộc thẳng ra ngoài khiến bà lạnh gáy, cả căn phòng tối đen như mực. Gia Huy định bật điện nhưng bà Huệ vội ngăn lại.

    - Bác nghĩ là không nên bật điện đâu! Vì… vì…

    Bà Huệ đang nói thì tự nhiên cứng họng, thân hình phốp pháp khẽ run lên, mắt trừng trừng nhìn vào bên trong. Gia Huy, Lan Phương và Vân Vân thấy vậy thì bước vào; cửa phòng vừa đóng lại cả ba nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, đoán chắc đó là bà Huệ đã tỉnh táo.

    Cả ba tiến vào sâu bên trong, ánh sáng đèn ngủ lờ mờ nhưng vẫn đủ cho họ nhìn thấy chàng trai đang nằm im trên chiếc giường đệm màu trắng, xung quanh dán đủ các loại bùa chú. Thắng để trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi màu xanh rêu, cơ thể trắng bệch như chẳng có giọt máu nào. Căn phòng rất lạnh nhưng người Thắng lại toát mồ hôi, hơi thở khó nhọc phả đều đều vào không gian u tối. Trên người Thắng chẳng có vết thương nào, nhưng Gia Huy có thể cảm nhận được một luồng âm khí cực kỳ mạnh mẽ đang chiếm cứ cơ thể anh ta.

    “Phụt!”

    Đèn trong phòng bất ngờ bật sáng khiến cả ba giật mình. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì trên giường, Thắng đã ngồi dậy, đầu phủ phục, hơi thở bỗng gấp gáp hơn. Rồi bất chợt, Thắng ngẩng mặt lên nhìn chằm chặp vào ba người trẻ khiến tất cả phải lùi lại. Quầng mắt Thắng thâm sì, hai con ngươi trắng dã, trên cơ thể trần trụi xuất hiện những vệt đen chằng chịt. Rồi những vệt đen ấy tụ lại ở giữa bụng, như một con rắn đang trườn lên trên. Lúc này, Thắng dùng hai tay xé rộng miệng mình ra, rồi “phù” một tiếng, một làn khói đen ngòm phả ra, cùng lúc đó Thắng cũng nhảy bổ về phía Gia Huy, nhanh chóng đè anh xuống sàn nhà. Vân Vân chạy lại giúp cũng bị luồng khói đen đánh bật ra ngoài, trong khi đó miệng của Thắng càng lúc càng mở to, một con rắn với hai mắt xanh lè và cái lưỡi nhơn nhớt chui ra quấn chặt lấy cổ Gia Huy khiến mặt anh xanh ngắt.

    Lan Phương sợ hãi, toàn thân run bần bật, cô muốn làm gì đó nhưng lúc này cơ thể đã cứng đơ, mắt trơ trơ nhìn chiếc hai chiếc răng nhọn hoắt của con rắn đang chuẩn bị cắm phập vào cổ Gia Huy.

    “Phụt!”

    Đèn trong phòng chợt tắt, con rắn cùng làn khói đen biến mất như chưa hề tồn tại, cơ thể Thắng cũng mềm nhũn nằm vật ra sàn nhà. Lan Phương và Vân Vân lúc này mới chạy tới chỗ Gia Huy đỡ anh dậy, rồi nhanh chóng trở ra ngoài.

    Một tiếng động nhỏ khiến Lan Phương đột ngột dừng lại trong khi Vân Vân vẫn dìu Gia Huy đi ra. Lan Phương từ từ đi lại chiếc bàn bên cạnh giường, tay lật một khung hình đang úp sấp lên xem. Mắt cô lập tức mở trừng trừng, quay qua nhìn Thắng rồi lại nhìn vào khung hình, làn hơi lạnh giá lại một lần nữa xộc thẳng vào gáy cô.

    ***

    - Cháu sẽ lập đàn trừ ma ngay bây giờ. - Gia Huy nói với bà Huệ khi đã bình tĩnh lại. - Trong thời gian cháu thực hiện nghi lễ, ngoài hai bạn của cháu ra, cháu không muốn bất cứ ai lại gần cả. Bác có thể giúp cháu không ạ?

    - Được chứ, được chứ!

    Bà Huệ nói rồi nhanh chóng ra lệnh cho tất cả mọi người đi ra ngoài. Nhưng bất ngờ Lan Phương hỏi, buộc bà phải dừng lại.

    - Kia là… con dâu của bác sao? - Cô chỉ bức hình cưới của một cô gái được treo trên tường.

    - Đúng vậy! - Bà Huệ nhìn bức ảnh, ánh mắt đau buồn. - Nhưng con bé đã mất được hai năm rồi.

    Gia Huy, Vân Vân đều tỏ ra bất ngờ, duy chỉ có Lan Phương là không. Mặc dù không biết tại sao Lan Phương lại đề cập tới bức ảnh cưới đó nhưng anh vẫn hỏi.

    - Cô ấy bị làm sao ạ?

    - Cái này… cái này… - Bà Huệ ấp úng. - Con bé bị tai nạn giao thông thôi.

    Rồi không để cho Gia Huy kịp suy nghĩ, bà Huệ đã lại nhanh chóng nắm lấy tay anh.

    - Có gì cháu cố giúp gia đình bác nhé Gia Huy. Cháu muốn bác làm gì cũng được, chứ ngày này qua ngày khác phải nhìn con trai như vậy, người làm mẹ như bác quả thực không chịu đựng nổi.

    - Bác yên tâm! Cháu sẽ cố hết sức!

    Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương trở lại căn phòng của Thắng, nhìn một lượt khắp căn phòng. Rồi anh đặt bốn chiếc chuông ở bốn góc phòng, một chiếc trên đầu giường, một chiếc ở đuôi giường Thắng nằm; những chiếc chuông được nối với nhau bằng những sợi dây mảnh, còn Gia Huy ngồi ở giữa giật dây. Vân Vân và Lan Phương đứng ngay sau Gia Huy, có gì sẽ hỗ trợ anh. Gia Huy bắt đầu giật dây và lẩm nhẩm đọc, những chiếc chuông liền đồng loạt phát ra tiếng. Ngay lập tức, những âm thanh rùng rợn vang lên khắp căn phòng. Rồi bóng một người con gái mặc bộ váy cô dâu màu trắng toát hiện ra ngay bên cạnh Thắng, đôi môi đỏ thẫm đang cố tiến đến gần môi Thắng. Tiếng chuông làm hồn ma điên dại nhưng nhất quyết không chịu rời người đàn ông bên cạnh. Bóng ma bất chợt nằm lên người Thắng làm toàn thân Thắng co giật, thấy vậy, Gia Huy càng rung chuông và đọc nhanh hơn. Bất ngờ, bóng ma xoay đầu 180 độ, nhìn chằm chằm vào Lan Phương, hai dòng máu đỏ tươi chợt chảy ra từ khóe mắt. Bóng ma hét lên những âm thanh gai người khiến Lan Phương dựng tóc gáy, máu từ mắt càng chảy ra nhiều hơn nhưng nhất quyết không chịu rời cơ thể Thắng đang giật đùng đùng.

    “Bặp, bặp, bặp…”

    Đôi môi mím lại, rồi mở ra, nhưng không còn tiếng cười khanh khách, mà thay vào đó là tiếng khóc ai oán, não nề và mang đến cảm giác lạnh đến thấu xương.

    Lan Phương nắm chặt tay, rồi đột nhiên cô vung lên, khung hình rơi xuống sàn vỡ “choang” khiến Gia Huy và Vân Vân giật mình quay lại nhìn cô.

    - Đó chẳng phải là chồng cô sao? - Lan Phương hét lên. - Sao cô lại muốn giết chồng của mình cơ chứ?

    Trong không gian u tối, một giọng nói rờn rợn đang được phát ra từ đôi môi đỏ thẫm khi nãy.

    “Không… phải… tôi...!”

    “Cô… ta… là… cô… ta…!”

    - Lan Phương, em đang nói chuyện với ai vậy? - Vân Vân bước tới hỏi Lan Phương.

    - Chính là hồn ma chúng ta đã gặp ở chợ! - Lan Phương đáp. - Và em nghĩ, cô ta chính là vợ của anh Thắng. Nhưng mà…

    “Con… rắn… đen… con… rắn… đen… 12… 12...”

    Cặp môi đỏ lại đang phát ra những âm thanh rùng rợn. Lan Phương chợt ngẩn người, sau đó vội lao ra ngoài, đi tìm bà Huệ. Gia Huy và Vân Vân cũng lập tức theo sau.

    “Bác… biết… cô… gái… này… phải… không…?”

    Câu nói phát ra từ miệng Lan Phương nhưng lại khiến bà Huệ thất kinh hồn vía, chân lùi về phía sau một bước, run lẩy bẩy. Trong ý thức, bà nhận ra giọng nói này! Bà thấy lạnh sống lưng.

    Mất khoảng một phút để bình tĩnh lại, bà Huệ mới nhìn vào bức ảnh mà Lan Phương đang chìa ra. Rồi, bà ngã nhào ra nền nhà, miệng ú ớ khiến Gia Huy phải chạy lại đỡ. Lan Phương lúc này càng tiến gần về phía bà Huệ, dí bức ảnh vào mắt bà, miệng liên tục phát ra những âm thanh ghê rợn.

    “Bà… còn… nhớ… tôi… chứ…?”

    “Ha… ha… ha… ha… ha… ha…”

    Gia Huy vội nhìn vào tấm ảnh mà Lan Phương đang cầm. Trong đó là Thắng và một cô gái trong bộ váy cô dâu, khăn voan màu trắng, đôi môi đỏ thẫm của cô gái đang cười để lộ hàm răng trắng đều. Nhìn họ vô cùng hạnh phúc. Cậu bất giác nhìn lên bức ảnh to tướng treo trên tường, cũng là Thắng và một cô gái khác trong bộ váy cô dâu, nhưng anh lại không cảm nhận được niềm hạnh phúc trong nụ cười gượng gạo của họ.

    Đang còn ngỡ ngàng thì đột nhiên bà Huệ vùng đứng dậy, giật phăng bức ảnh trong tay Lan Phương, xé thành nhiều mảnh, vừa xé bà vừa chửi.

    - Hóa ra chính là mày đã ám con trai tao hai năm qua khiến nó sống không bằng chết. Đứa con gái thối tha, sao mày chết rồi mà vẫn không buông tha cho nó. Tao sẽ giết mày! Tao sẽ giết mày!

    Bà Huệ đột nhiên trợn mắt nhìn Lan Phương; đôi mắt bà đen ngòm, môi cũng thâm sì. Rồi từ miệng bà nhả ra một làn khói đen đặc quấn chặt lấy người Lan Phương. Điện trong nhà bỗng chớp nháy liên tục, những âm thanh kinh người không ngừng vang lên. Gia Huy và Vân Vân thấy vậy liền chạy tới nhưng đột ngột trong phòng Thắng phát ra những tiếng chuông dồn dập khiến cả hai ngoái lại nhìn. Trước cửa phòng Thắng lúc này là một đàn rắn con đang trườn qua cửa sổ vào trong, những đôi mắt xanh lè, những cái lưỡi nhơ nhớp máu đang thè ra.

    “Cứu… anh… ấy…!”

    “Nhanh… lên…!”

    Lan Phương nhìn Gia Huy và Vân Vân, môi mấp máy, nước mắt trào ra. Gia Huy biết đó không phải Lan Phương mà là một linh hồn khác đang cầu xin sự giúp đỡ. Anh đang phân vân thì bất ngờ một làn khói trắng xuất hiện bên cạnh Vân Vân, bay lơ lửng trên đầu bà Huệ, Gia Huy yên tâm chạy vào phòng Thắng.

    Một lúc sau, những tiếng chuông im bặt, Gia Huy dán một lá bùa màu vàng đã được anh làm phép trước cửa phòng Thắng rồi chạy tới chỗ Vân Vân và Lan Phương. Lúc này, Lan Phương đang ngồi thở, Vân Vân ở bên cạnh cô, còn bà Huệ thì nằm vật ra giữa nhà, mắt mở trừng trừng, mồ hôi đầm đìa trên trán.

    Gia Huy chạy tới đỡ bà ngồi lên ghế, đôi mắt nhăn nheo thi thoảng nhìn Lan Phương vừa sợ hãi vừa căm hờn. Bức ảnh vừa bị bà xé nát vẫn còn nằm trên sàn nhà, đôi môi đỏ thẫm của người con gái trong bức ảnh đó vẫn đập vào mắt khiến bà Huệ phải quay đi không dám nhìn, toàn thân rờn rợn.

    Gia Huy đưa bà Huệ một cốc nước để bà uống cho bình tĩnh lại nhưng ngay khi vừa cầm lấy cốc, bà Huệ đã lập tức ném “choang” xuống sàn nhà. Bà lại bắt đầu run rẩy, miệng lắp ba lắp bắp.

    - Nó… ở… trong đó. Ở… trong đó! - Rồi đột nhiên bà Huệ gào lên. - Đứa con gái khốn nạn, tại sao mày vẫn không buông tha cho gia đình tao! Tại sao?

    Những tiếng khóc nức nở lại vang lên khiến bà Huệ lặng người, hoảng hồn nhìn tứ phía. Rồi bà đột ngột dừng lại trên người Lan Phương, đôi mắt nhăn nheo không dám chớp lấy một cái.

    Lan Phương đang từ từ mở túi xách của mình trên sàn nhà, lôi ra một cây son đỏ. Cô nhìn chằm chằm vào bà Huệ, rồi quệt một đường son đậm lên môi, vừa quệt cô vừa mỉm cười đầy ma mị.

    “Bặp… bặp… bặp…”

    Lan Phương mím môi, rồi lại cười với bà Huệ. Những hành động rất đỗi bình thường nhưng lại khiến bà Huệ kinh hồn bạt vía, khi giờ đây thứ bà đang nhìn thấy không phải là Lan Phương đang tô lại son môi của mình, mà là một gương mặt khác, một gương mặt mà bà không bao giờ quên được. Một làn gió thổi từ ngoài vào khiến bà Huệ bất giác rùng mình, đột nhiên, bà ôm đầu gào khóc.

    - Cô muốn gì? Muốn gì thì mới chịu tha cho con trai tôi!

    “Không… phải… tôi…!”

    “Là… bà…!”

    “Là… cô… ta…!”

    Lan Phương lại đang nói, những âm thanh gai người khiến Gia Huy và Vân Vân cũng cảm thấy ớn lạnh. Rồi đột nhiên, Lan Phương trườn người đến trước mặt bà Huệ, mắt trợn ngược nhìn bà.

    “Đồ… quỷ… cái…!”

    “Đồ… giết… người…!”

    Gia Huy chợt tiến lại chắn trước Lan Phương và bà Huệ. Rồi anh quay lại, nhìn thẳng vào người phụ nữ đang co ro vì sợ hãi.

    - Cô ấy là ai hả bác? Có phải là vợ của anh Thắng không?

    Bà Huệ nhìn Gia Huy, hai mắt đỏ ngầu. Rồi bà ngước lên bức ảnh to tướng treo trên tường, hét lớn.

    - Không bao giờ đứa con gái đó là con dâu của tôi! Con dâu của tôi đã chết hai năm trước rồi! - Rồi bà đẩy Gia Huy ra, tiến tới trước mặt Lan Phương. - Chính mày, chính mày đã giết chết con dâu của tao, và bây giờ, mày còn định giết luôn con trai tao phải không, Thanh Lam?
     
    Đang tải...


  2. Nhom4.0

    Nhom4.0 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    12/8/2019
    Bài viết:
    580
    Đã được thích:
    28
    Điểm thành tích:
    28
    CHƯƠNG 112

    CHIẾC KHĂN VOAN MÀU ĐỎ

    Thanh Lam tần ngần đứng trước cổng nhà Thắng, lần lữa không dám vào. Thắng thấy vậy liền nắm lấy tay động viên cô.

    - Không sao đâu! Dù bây giờ mẹ vẫn chưa chấp nhận em nhưng anh tin chỉ cần chúng ta cố gắng, nhất định một ngày nào đó sẽ khiến mẹ cảm động. Hơn nữa, còn có anh ở đây cơ mà!

    Thanh Lam mỉm cười nhìn Thắng. Cô còn nhớ như in cái ngày đến ra mắt mẹ người yêu và bị bà từ chối thẳng thừng, cô đã rất buồn bã, thậm chí còn có ý định buông xuôi vì nghĩ bản thân và gia đình không được tôn trọng, nhưng Thắng vẫn luôn ở bên cổ vũ cô tiến về phía trước. Kể từ đó, cô đã tự hứa với lòng rằng, chỉ cần anh không bỏ rơi, cô sẽ không vì bất cứ một lý do gì khác mà từ bỏ tình yêu của hai người.

    Thắng dắt Thanh Lam vào trong nhưng lại không thấy bà Huệ ở nhà. Anh bảo người yêu ngồi đợi rồi mình chạy lên lầu tìm mẹ. Thanh Lam còn đang mải nghĩ sẽ phải nói gì khi gặp mẹ Thắng thì cánh cổng nhà anh chợt mở, và cô cũng nhanh chóng nhận ra đó là ô tô riêng của bà Huệ.

    Thanh Lam nhanh nhẹn chạy đến nhưng bỗng khựng lại khi nhìn thấy một cô gái trẻ xuống xe ngay sau bà. Cô ta mặc một chiếc váy trắng bó sát, chân đi giày cao gót, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh và gương mặt được trang điểm kỹ càng. Cô gái lạ cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Thanh Lam, nhưng ngay sau đó bà Huệ đã nắm lấy tay cô nàng, liếc xéo Thanh Lam một cái rồi đủng đỉnh đi vào trong.

    Lúc này, Thắng vừa chạy xuống cầu thang thì nhìn thấy mẹ, liền hỏi.

    - Mẹ đi đâu mà về muộn vậy ạ? - Rồi anh cũng nhận ra sự hiện diện của cô gái trẻ. - Đây là?

    - Đây là Tố Uyên, con gái một người bạn của mẹ. - Bà Huệ kéo Tố Uyên lại đứng cạnh Thắng, miệng cười tươi tắn. - Hôm nay con bé dẫn mẹ đi mua sắm. Con xem này, con bé quả là có mắt nhìn, chọn cho mẹ bao nhiêu là đồ đẹp.

    Bà Huệ vừa nói vừa khoe những túi đồ hàng hiệu lỉnh kỉnh trên tay. Thắng thấy Tố Uyên đang bẽn lẽn nhìn mình thì hơi ngượng. Anh chỉ khẽ gật đầu với Tố Uyên rồi chạy đến nắm tay Thanh Lam dẫn tới trước mặt mẹ.

    - Mẹ thật là… Lần sau mẹ mà muốn mua gì thì cứ để Thanh Lam dẫn mẹ đi, chứ không nên làm phiền người ngoài như vậy đâu ạ.

    - Gớm, không dám! - Bà Huệ chợt bĩu môi nhìn Thanh Lam đang nắm chặt viền áo sơ mi. - Để cô ta dẫn đi, chả thà tôi dẫn theo con Lan giúp việc cho nó xong.

    Thắng đang khó xử nhìn Thanh Lam thì bà Huệ bỗng nắm lấy tay Tố Uyên đặt vào tay anh khiến anh giật mình rụt lại. Bà Huệ hơi khó chịu song vẫn nói ý tứ.

    - Mẹ cũng thông báo luôn cho con biết, Tố Uyên sau này sẽ trở thành vợ của con, là con dâu của mẹ. Nên, ở đây ai mới là người ngoài thì cũng nên tự biết thân biết phận của mình, đừng có cái kiểu mặt dày bám vào đàn ông sắp lập gia đình như vậy. Ai đời đũa mốc mà đòi chòi mâm son, cóc ghẻ mà muốn cưỡi thiên nga lộng lẫy. Đừng có mơ!

    - Mẹ! - Thắng hét lên, sau đó liếc nhìn gương mặt đang cúi gằm của Thanh Lam.

    - Mẹ làm sao! - Bà Huệ gắt gỏng. - Mẹ nói cho con rõ, ngoài Tố Uyên ra, đứa con gái khác đừng có mơ bước vào cửa căn nhà này. Đặc biệt là cô ta, con rõ chưa?

    - Nhưng người con muốn lấy chỉ có mỗi Thanh Lam thôi… - Thắng đau khổ nói. - Con yêu cô ấy… ngoài cô ấy ra, con sẽ không cưới người con gái khác.

    - Vậy đợi ngày mẹ xuống gặp bố con dưới cửu tuyền, lúc đó con may ra mới được toại nguyện. Còn bây giờ, chỉ cần mẹ còn sống một ngày thì con cũng đừng có mong rước đứa con gái đó vào trong cái nhà này.

    Bà Huệ nói xong thì ho mấy tiếng, Tố Uyên liền đỡ bà ngồi xuống ghế và rót nước cho bà uống. Thắng lúc này đang nhìn Thanh Lam đứng lặng ở cửa, bờ vai run rẩy, đầu cúi gằm thì càng thêm đau khổ. Thanh Lam cũng chẳng khác gì anh, tệ hơn, cô nghĩ mình là nguyên nhân khiến cho mẹ con anh căng thẳng với nhau. Cô nhớ trước đây, Thắng từng kể sau khi bố anh bị đột quỵ qua đời, một mình mẹ vừa cáng đáng việc kinh doanh của gia đình vừa nuôi dạy anh nên người nên anh đã hứa cả đời này sẽ hiếu thuận với mẹ. Nhưng bây giờ, chỉ vì cô mà mẹ con anh to tiếng với nhau. Ý nghĩ này khiến Thanh Lam không thể chịu đựng được.

    Mưa ào ào đổ. Thanh Lam vùng chạy ra giữa trời mưa và chẳng mấy chốc đã bị cơn mưa nuốt chửng. Thắng đuổi theo cô, mặc cho phía sau mẹ anh đang kêu gào lạc cả giọng.

    - Anh xin lỗi! – Cuối cùng anh cũng đuổi kịp cô.

    Thanh Lam òa khóc như một đứa trẻ, cứ thế dụi đầu vào ngực anh mà nức nở. Khoảnh khắc đó, cô đã tự hứa với lòng mình, miễn là anh không thay lòng đổi dạ, khó khăn hơn nữa cô cũng sẽ vượt qua.

    - Em không sao! Anh nói đúng, chúng ta sẽ từ từ làm mẹ cảm động. Ngày nào anh còn yêu em, ngày ấy em sẽ không từ bỏ. Nhưng nếu…

    - Anh sẽ không thay lòng. - Dường như biết Thanh Lam đang định nói gì nên Thắng chặn lại. - Đời này kiếp này anh chỉ yêu và lấy một mình em. Nếu anh làm trái, anh nhất định sẽ phải sống không bằng chết.

    “Ầm! Ầm! Ầm!”

    Ba tiếng sấm nổ vang trời khiến cả hai giật mình. Nhưng ngay sau đó, họ nhanh chóng chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào dưới mưa mà không hề biết rằng đó cũng chính là nụ hôn cuối cùng.

    ***

    Thắng vừa đưa Thanh Lam về tới cổng thì nghe bên trong nhà cô có tiếng đổ vỡ. Ngay lập tức, Thắng xô cửa vào, Thanh Lam cũng vội vàng theo sau. Đập ngay vào mắt cô là ba người đàn ông lạ mặt, chân tay xăm trổ đang ra sức đập phá đồ đạc, chửi rủa những câu tục tĩu. Ở góc căn nhà là bố cô đang nằm sõng soài, người đầm đìa máu.

    Thanh Lam hốt hoảng chạy tới đỡ bố dậy, nước mắt vô thức trào ra.

    - Các người là ai? Dừng tay lại cho tôi! – Cô hét lên.

    Một tên trong số đó tiến tới chỗ hai bố con, thẳng chân đạp vào người bố Thanh Lam thêm một phát nữa. Thanh Lam ngỡ ngàng xông về phía hắn nhưng ngay lập tức bị hắn xô ngã. Thắng thấy vậy liền tiến tới túm lấy cổ áo hắn nhưng ngay sau đó lại bị hai tên còn lại túm chặt. Tên xô ngã Thanh Lam chẳng hỏi han gì, thúc thẳng vào bụng Thắng. Khóe môi Thắng rỉ máu. Thanh Lam thật sự sợ hãi.

    - Mày là thằng nào mà dám xen vào chuyện làm ăn của bố mày?

    - Các anh là ai? - Thắng trợn trừng lên nói. - Nếu các anh không đi khỏi đây, tôi sẽ báo công an đấy!

    - Thế thì bảo lão già kia trả tiền cho bọn này đã! - Hắn nhổ một bãi nước bọt xuống sàn nhà, mắt liếc nhìn bố Thanh Lam đang quằn quại.

    - Tiền… tiền gì? - Thanh Lam nhìn hắn, rồi nhìn bố mình. - Sao bố tôi lại nợ tiền mấy người kia chứ?

    - Ông ta đánh bạc thua, vay của bọn này năm mươi triệu rồi định tính bài chuồn không chịu trả. Mẹ kiếp thằng già! Đã yếu còn thích ra gió. Thế giờ mày có trả tiền cho bố mày không thì bảo.

    Hắn vừa chửi vừa sấn tới chỗ bố Thanh Lam, xách cổ ông lên mà chẳng cần tốn nhiều sức. Bố Thanh Lam giờ giống như một cái xác khô, chẳng phản kháng được gì, chỉ có máu từ trên đầu là vẫn không ngừng chảy xuống.

    - Tôi xin các anh... - Thanh Lam cầu xin. - Tôi… tôi sẽ trả cho bố tôi, chỉ cần các anh cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ trả.

    Người đàn ông xăm trổ không những chẳng nghe lời cô gái khóc lóc cầu xin, mà còn mạnh tay ném bố cô xuống sàn nhà như ném một con cóc chết. Hắn nghiến răng quát.

    - Bố nợ thì con gái phải trả là đúng rồi. Nhưng cô em định lấy cái gì để trả cho bọn này? Mà lúc nãy tôi còn chưa nói hết, năm mươi triệu chỉ là tiền gốc thôi. Nếu cô em muốn gánh thì ba ngày sau đem năm trăm triệu đến gặp bọn này. Nghe rõ rồi chứ?!

    - Năm… năm… trăm triệu? - Thanh Lam sững sờ. - Các anh định giết người hay sao mà lấy lãi cắt cổ như vậy.

    - Thế cô em lại chưa nghe câu “lãi mẹ đẻ lãi con” rồi. Với lại, đâu phải thằng già kia chỉ mới nợ bọn này ngày một, ngày hai. - Người đàn ông nhếch miệng cười đểu, sau đó nhìn bố Thanh Lam nói đầy ý tứ. - Mà gợi ý của cô em cũng không tồi! Ba ngày sau nếu không đem năm trăm triệu đến, biết đâu bọn này giết người thật thì sao. Ha… ha… ha…

    Bọn chúng sau đó kéo nhau đi. Thanh Lam ngồi thẫn thờ nhìn bố, ruột gan như cào thắt, nước mắt không ngừng tuôn ra. Thắng chỉ còn biết ôm cô vào lòng an ủi.

    - Đừng khóc! Có anh ở đây rồi! Anh sẽ lo tất cả!

    ***

    Bà Huệ đang ngồi ăn hoa quả ở phòng khách, Thắng đi tới ngồi đối diện với mẹ, nét mặt lưỡng lự không biết có nên nói ra điều đang nghĩ hay không.

    - Mẹ… - Anh gọi nhỏ.

    Bà Huệ nghe thấy nhưng vẫn giả vờ như không vì vẫn còn bực chuyện hôm qua con trai bỏ bà mà chạy theo Thanh Lam.

    - Mẹ… - Thắng thở hắt ra một cái rồi cũng quyết định nói. - Con muốn nhờ mẹ một chuyện có được không ạ?

    Bà Huệ vẫn tiếp tục im lặng, thản nhiên ăn hoa quả.

    - Mẹ có thể cho con vay năm mươi triệu được không? Một tháng nữa là con bắt đầu đi làm rồi, lúc đó con sẽ trả lại cho mẹ.

    Bà Huệ cuối cùng cũng dừng ăn. Bà nhìn con trai bằng ánh mắt nghi ngờ.

    - Con làm gì mà cần nhiều tiền như vậy? Cơ nghiệp này của bố con để lại, rồi cũng sẽ là của con, nhưng mẹ phải biết con cần nhiều tiền như vậy để làm gì?

    - Con… con… - Thắng ngập ngừng. - Bố Thanh Lam nợ bọn cho vay nặng lãi năm trăm triệu, tối qua bọn chúng đến nhà đánh đập bác ấy. Nên con, con muốn giúp cô ấy trả nợ cho bố. Mẹ yên tâm! Con sẽ trả lại sớm, nên mẹ giúp con lần này được không mẹ?

    - Mẹ biết ngay mà! Không phải là vì con bé đó thì có bao giờ con chịu mở miệng cầu xin mẹ như thế này không? Mẹ nói để con biết, tiền của mẹ thà để đi làm từ thiện chứ cũng không bố thí cho bố con nó một đồng.

    Bà nói xong rồi vục vặc bỏ đi. Tuy nhiên, chỉ mới vài bước chân, bà đột ngột đứng lại, quay nhìn con trai đang vò đầu bứt tai, khóe môi nhếch.

    - Nhưng nếu con đồng ý cưới Tố Uyên thì mẹ có thể suy nghĩ lại…

    ***

    Đám cưới của Thắng và Tố Uyên nhanh chóng diễn ra. Trước đó một tuần, anh hẹn gặp Thanh Lam để nói lời chia tay. Đêm đó, Thanh Lam đã khóc rất nhiều nhưng lại không hề níu kéo anh. Thắng ruột gan quặn thắt, nhưng lại không thể nói cho Thanh Lam biết lý do thật sự của chuyện này. Thà cứ để cô nghĩ anh thay lòng đổi dạ có lẽ sẽ tốt hơn.

    Nhưng Thắng lại không thể ngờ, vào đêm mưa hôm ấy, chính Thanh Lam cũng đã tự lập cho mình một lời thề.

    Đám cưới của Thắng và Tố Uyên được tổ chức tại một trung tâm tiệc cưới sang trọng, khách khứa rất đông. Trời hôm nay cũng mưa như đêm ấy, tiếng sấm nổ vang trời nhắc anh về lời thề cả đời này chỉ yêu và cưới cô, nếu làm trái sẽ sống không bằng chết. Đột nhiên, Thắng thấy hơi rùng mình, song cảm giác có lỗi với cô đã vượt qua cảm giác sợ hãi đang âm ỉ trong lòng.

    Bàn tay Tố Uyên được bố cô trao cho Thắng. Anh miễn cưỡng cầm lấy tay cô mà trong lòng chỉ nghĩ đến Thanh Lam. Khi anh và Tố Uyên chuẩn bị trao nhẫn cho nhau thì cánh cửa hội trường chợt mở khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn.

    Thắng tròn mắt khi nhận ra Thanh Lam đang từ từ bước vào. Cô mặc một chiếc váy cô dâu màu trắng, tóc để xõa bóng mượt dưới chiếc khoăn voan cũng màu trắng tinh. Rồi bỗng nhiên cô rơi nước mắt, trong khi từng bước chân vẫn từ từ tiến về phía anh.

    Thắng nhìn Thanh Lam không biết nói gì, ngay cả lời xin lỗi anh cũng nghĩ mình không xứng để thốt ra. Thế rồi anh cứ đứng trân trân nhìn cô, tay vẫn nắm chặt bàn tay người con gái anh sắp lấy làm vợ.

    Thanh Lam nhìn Thắng tay trong tay với Tố Uyên, đau khổ ngập tràn. Bất thình lình, cô rút trong bao tay ra một con dao khiến tất cả hội trường đều hoảng sợ, náo loạn. Tố Uyên cũng mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng núp sau lưng Thắng. Tay cầm dao của Thanh Lam run rẩy trước ánh mắt Thắng sững sờ. Đột nhiên, cô lia con dao về phía bà Huệ.

    - Đây là điều bà muốn phải không? - Thanh Lam gào khóc.

    Bà Huệ lúc này sợ đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, mắt trừng trừng nhìn con dao trong tay Thanh Lam, miệng ú ớ không nói nên lời.

    - Thanh Lam… - Thắng bất ngờ lên tiếng. - Em bình tĩnh lại đi! Tất cả đều là lỗi của anh. Mẹ anh không liên quan đến chuyện này. Anh xin lỗi! Hãy tha lỗi cho anh!

    Thanh Lam nghe vậy thì càng thêm đau đớn. Cô nhìn chằm chằm vào người con trai mình yêu, tròng mắt đã đỏ ngầu từ lúc nào.

    - Ý anh là anh đã thay lòng đổi dạ? - Cô hỏi.

    - Phải! - Thắng cúi gằm mặt.

    “Phập!”

    “Ự!”

    “Áaaaaaaaaaa!”

    Những âm thanh kinh hãi liên tiếp xuất hiện, cả hội trường càng thêm nhốn nháo. Bàn tay Tố Uyên run rẩy trong tay Thắng, rồi cô ngã quỵ xuống, mắt mở trừng trừng. Thắng ngẩng đầu lên, rồi gục ngã; trước mắt anh là Thanh Lam đang nằm giữa vũng máu với con dao cắm thẳng vào bụng. Máu lênh láng nhuộm đỏ cả chiếc khăn voan và bộ váy cưới. Cô nằm đó, nhìn anh, nước mắt chảy ra nhưng khóe môi lại nở một nụ cười.

    Thắng như điên loạn bò về phía cô, ôm lấy cô, nước mắt cũng tuôn trào. Lúc này, Thanh Lam mới ghé sát vào tai anh thì thầm trước khi hơi thở vĩnh viễn dừng lại.

    - Chính… anh… đã… giết… chết… mẹ… con… em…!
     
    Sửa lần cuối: 13/2/2020
  3. Ratlalichsu

    Ratlalichsu Thành viên chính thức

    Tham gia:
    14/8/2019
    Bài viết:
    155
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Hai cô dâu, khăn chùm đầu, cầm dao bầu, đâm vào đầu, hai con trâu ới a....[​IMG]
     
  4. TacKeBeoLu

    TacKeBeoLu Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    6/11/2019
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    6
    Sợ thật
     
  5. Bantayxanh11

    Bantayxanh11 Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    6/11/2019
    Bài viết:
    80
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    8
    Bộ này bao nhiêu tập vậy ạ? Đọc cuốn quá mà hình như mọi thứ còn chưa bắt đầu nữa...
     
  6. Giang Phong

    Giang Phong Thành viên chính thức

    Tham gia:
    26/8/2019
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    18
    Tại sao yêu nhao không đến được với nhao? :(
     
  7. Nhom4.0

    Nhom4.0 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    12/8/2019
    Bài viết:
    580
    Đã được thích:
    28
    Điểm thành tích:
    28
    CHƯƠNG 113

    NHỮNG LỜI SAU CUỐI

    Những tiếng khóc liên tiếp vang lên khiến bà Huệ gai người. Điện trong nhà chớp nháy liên tục, bên ngoài trời vẫn đổ mưa ầm ầm.

    Rồi đột nhiên, khung ảnh cưới của Tố Uyên và Thắng lung lay, như có bàn tay ai đó đang cố tháo ra và cuối cùng là rơi cái “choang” xuống sàn nhà khiến bà Huệ như chết đứng, mắt trợn trừng quay nhìn Lan Phương.

    - Mày còn muốn làm tới mức nào nữa thì mới chịu dừng lại hả? Đồ độc ác! Mày giết tao đi! Giết tao đi!

    Bà Huệ điên loạn gào lên, trong khi Lan Phương ngồi trước mặt bà vẫn thản nhiên soi gương, tô lại son môi của mình. Những tiếng “bặp, bặp” không ngừng phát ra khiến Vân Vân đứng bên cạnh cũng thấy ớn lạnh.

    Rồi đột nhiên Lan Phương chống mạnh hai tay xuống mặt bàn thủy tinh khiến nó nứt toác trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Tiếp đó, miệng cô bất ngờ há hốc, phả vào người bà Huệ một làn khói đen ngòm, rồi một cuộn lưỡi rắn thè ra, lướt qua lướt lại trên mặt bà, nhơ nhớp, khiến hai con ngươi đen sì không dám chuyển động. Hai chiếc răng sắc nhọn của nó nhe ra, máu đỏ dính trên đó và máu từ trong miệng vẫn rớt tong tỏng xuống sàn nhà, tạo nên những âm thanh dựng tóc gáy.

    “Mẹ… con… bà… đều… phải… chết…!”

    “Đều… phải… chết…!”

    Những âm thanh từ miệng con rắn phát ra khiến Gia Huy giật mình. Anh vội nhìn Lan Phương và như chết đứng khi lúc này thân dưới của cô vẫn là con người nhưng chiếc đầu lại là đầu rắn. Chiếc đầu trơn nhẵn ngoắc qua ngoắc lại trước thân hình đã cứng đơ của bà Huệ. Đột nhiên, anh hét lên.

    - Không xong rồi! Vẫn còn một con ma khác trong ngôi nhà này!

    Cùng lúc đó, ở trước cửa phòng Thắng, đàn rắn con đã cắn rách lá bùa Gia Huy dán ở cửa, những thân hình nhẵn bóng uốn cong lại đang trườn vào bên trong.

    Tình thế vô cùng nguy cấp, Gia Huy lập tức ra hiệu cho Vân Vân tới phòng Thắng, còn mình thì chạy tới đứng chắn giữa bà Huệ và cái đầu rắn. Hai tay anh bóp chặt lấy cổ nó, cái lưỡi thè lè phun những chất nhầy màu đỏ lên mặt anh khiến anh thấy ghê tởm. Gia Huy nghiến răng, trong khi miệng lẩm bẩm đọc chú. Anh cố sức giữ đầu con rắn bằng một tay, tay còn lại thọc vào trong túi áo lôi ra một tờ bùa chú dán thẳng vào đầu rắn. Con rắn tiếp tục phả những luồng hơi tanh tưởi vào mặt Gia Huy thêm một lúc trước khi đầu của nó bị xé làm đôi, miệng phát ra một âm thanh kinh hãi rồi sau đó nổ thành nhiều mảnh, rơi lả tả xuống sàn nhà gớm ghiếc.

    Ở phía phòng của Thắng, luồng khói trắng từ người Hoàng Anh tỏa ra đang vây hãm bầy rắn con; những âm thanh man rợ vang lên, sau đó là xác rắn thi nhau nằm la liệt ra sàn nhà. Vân Vân cũng nhanh tay dán những lá bùa mà Gia Huy đã đưa cho từ trước đó lên xác những con rắn. Những tiếng “lộp độp” xuất hiện, xác rắn bị cháy khét, tạo nên những cột khói đen nghi ngút.

    Gia Huy chạy tới đỡ lấy Lan Phương lúc này dường như đang ngộp thở. Khi cô thở lại được bình thường thì cũng là lúc Vân Vân chạy từ phòng Thắng ra.

    Cả ba đồng loạt nhìn vào bức hình cưới của Tố Uyên và Thắng. Đúng lúc này bà Huệ cũng tỉnh lại, ngay lập tức, Gia Huy chạy tới lay vai bà.

    - Con dâu bác không phải chết vì tai nạn giao thông?

    - Sao… sao… cháu biết? - Bà Huệ nhìn Gia Huy kinh hãi.

    - Chuyện đó không quan trọng. - Gia Huy chỉ tay vào bức hình cưới. - Bây giờ bác phải cho cháu biết tại sao bác lại nói Thanh Lam hại chết cô ấy? Thanh Lam có liên quan gì tới cái chết của cô ấy? Bởi nếu nhận định của cháu không sai thì trong căn nhà này không chỉ có hồn ma của Thanh Lam. Hơn nữa, hồn ma đó còn rất hận bác và anh Thắng. Chính cô ta mới là thủ phạm gây ra tất cả, chứ không phải Thanh Lam đâu!

    Bà Huệ nghe thấy thế thì tròn mắt nhìn Gia Huy. Bà lúc này mới nhìn Lan Phương, từ khóe mắt nhăn nheo trào ra một giọt nước mắt.

    - Sau khi Thanh Lam chết… - Giọng bà Huệ khản đục. - Thằng Thắng nhà bác và Tố Uyên vẫn trở thành vợ chồng như ý bác. Tuy nhiên, thằng Thắng chưa bao giờ quên được con Thanh Lam, nên… nó chưa một lần chạm vào người vợ. Tố Uyên chịu ấm ức, sau đó đi ngoại tình. Thằng Thắng biết chuyện cũng không can ngăn khiến choTố Uyên càng ngày lún càng sâu. Rồi một ngày, bác nhận được tin báo nó bị người tình giết chết ở nhà nghỉ. Sau khi nó chết thì thằng Thắng cũng đổ bệnh, bác vì thế mà càng hận con Thanh Lam hơn vì cho rằng chính nó là nguồn cơn của mọi chuyện. Bác đâu… đâu… đâu… có… ngờ…

    Bà Huệ đang nói thì toàn thân đột nhiên cứng đờ, cổ họng như bị ai đó bóp chặt, mặt mày tím tái. Rồi hai tay bà dang ra, cơ thể bị nhấc bổng lên, lơ lửng trên không trung, cả người bà bị một làn khói đen quấn lấy từ đầu đến chân. Cơ thể bà Huệ cứ thế bị làn khói đưa lên cao, đập “cộp, cộp” vào trần nhà, máu từ đầu chảy xuống. Sau đó, hai tay bà buông thõng, gục xuống như một người chết trong tư thế treo cổ dẫu lúc này trên cổ bà chẳng có cái thòng lọng nào cả ngoài một luồng khói đen vẫn vây hãm quanh bà.

    Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương bị bất ngờ nên chưa biết phải làm gì. Đúng lúc này, Lan Phương lại nhìn thấy bóng ma của Thanh Lam trong bộ váy cưới và khăn voan đã chuyển thành màu đỏ thẫm đang bay là là bên cạnh bà Huệ, hai hốc mắt đỏ lòm nhìn bà.

    Gia Huy ở bên dưới, lập tức niệm chú khiến cơ thể bà Huệ từ từ rơi xuống, trong khi đó, luồng khói đen vây hãm bà bay loạn xạ trong không trung, cùng với đó là những tiếng hét man rợ vang lên khắp phòng. Nhóm Gia Huy lập tức chạy tới chỗ bà Huệ thì thấy, con dao đang nằm trên mặt bàn bất ngờ bay lơ lửng trong không trung và đâm lia lịa vào luồng khói đen, máu không biết từ đâu tuôn xối xả xuống sàn nhà.

    Luồng khói đen bị đâm cho tan tác, lúc này bà Huệ cũng ho sặc sụa rồi tỉnh lại. Bà hốt hoảng nhìn lại cơ thể mình rồi ngẩng đầu lên; ngay lập tức hét một tiếng kinh hãi khi trước mặt bà lúc này là Thanh Lam. Phải mất một lúc, khi bình tĩnh lại rồi, bà mới đưa tay ra khẽ chạm vào má cô. Cảm giác lạnh toát khiến bà khẽ rùng mình nhưng nước mắt lại trào ra.

    Đúng lúc này, cánh cửa phòng Thắng đột nhiên đổ sập khiến tất cả đều hoảng hốt. Thắng xuất hiện, nhưng, vừa nhìn thấy con trai, bà Huệ đã lập tức ngất xỉu. Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương cũng không khỏi kinh hãi khi trước mặt họ lúc này vẫn là gương mặt trắng bệch của Thắng nhưng thân dưới… thân dưới… lại là mình rắn với chi chít những vết dao đâm đang chảy máu tua tủa. Thắng cứ thế trườn trên sàn nhà, những vết máu dài loang lổ khiến Lan Phương lạnh gáy. Miệng anh ngoác rộng với hàm răng đen sì và đặc biệt là hai chiếc răng nanh còn dính máu tươi hai bên, cái lưỡi thè lè một bên khiến nước dãi chảy xuống nhìn gớm ghiếc vô cùng.

    Thắng trườn tới chỗ Lan Phương khiến cô lùi lại. Lúc này, một luồng hơi lạnh phả vào má trái, cô lập tức quay sang thì nhìn thấy đôi môi đỏ thẫm của Thanh Lam. Rồi những tiếng “bặp, bặp” lại xuất hiện khiến cô vô thức lạnh người. Tuy nhiên, lúc này, Thắng đã trườn tới trước mặt cô, đuôi quấn chặt lấy cơ thể mảnh mai của cô mặc cho Gia Huy và Vân Vân ra sức ngăn cản. Lan Phương cảm thấy như từng chiếc xương trong cơ thể mình đang vỡ vụn, phát ra những tiếng “rắc rắc”. Cô ra sức vùng vẫy nhưng vô ích, tay cô chạm vào thân hình trơn nhẵn của nó mà cảm thấy gai người. Giống như bà Huệ khi nãy, gương mặt Lan Phương cũng đang dần trắng bệch, mắt lờ đờ.

    - Phải làm sao đây? - Vân Vân hỏi.

    - Nếu bây giờ cả em và chị hợp lực thì nhất định có thể đánh bại nó, nhưng… nhưng…

    - Nhưng gì?

    - Vì bây giờ nó đang trong cơ thể của anh Thắng, mà người anh ấy vốn dĩ rất yếu nên nếu bây giờ chúng ta ra tay, có thể tính mạng anh ấy sẽ gặp nguy hiểm.

    - Lan Phương quan trọng hơn! - Vân Vân hét lên.

    Đúng vậy! Lan Phương quan trọng hơn với nhóm và với cả bản thân anh nữa. Tuy nhiên, mạng của những người vô tội khác, mà trong trường hợp này là Thắng cũng quan trọng không kém. Gia Huy còn đang lưỡng lự thì bất ngờ lại vang lên những âm thanh rờn rợn, xuất hiện cùng lúc với những tiếng “bặp, bặp”.

    “Người… cô… muốn… giết… nhất… là… tôi… nên… hãy… tha… cho… họ...”

    Thắng cười man rợ rồi tự nhiên chiếc đuôi rắn nới lỏng, sau đó, Lan Phương bị ném xuống sàn nhà. Bóng ma của Thanh Lam là là bay trong không trung, nhử Thắng tới trước khung ảnh của anh và Tố Uyên. Rồi một con dao không biết từ đâu bay tới cắm phập vào ngực cô gái trong ảnh, nhưng Thắng lại hét lên kinh hãi, hai con mắt xanh lè nhìn xuống thân rắn đang bị xé toạc của mình, máu tuôn ra xối xả. Vết đâm càng lúc càng sâu, rồi bất chợt trên ngực Tố Uyên trong khung hình cũng tuôn ra máu đỏ, cùng lúc đó thân hình con rắn cũng quằn quại, trong khi Thắng liên tục gào thét, khói đen nhả ra từ miệng anh nhanh chóng bao trùm căn phòng, mang theo mùi tanh tưởi và hôi thối. Thắng quằn quại thêm lúc nữa rồi cuối cùng thân rắn cũng bị xé ra thành trăm mảnh, bay tứ tung, rơi xuống sàn nhà. Thắng nằm vật giữa đống bầy nhầy, cơ thể mềm nhũn và hơi thở dồn dập, nhưng những vệt màu đen trên cơ thể anh đã hoàn toàn biến mất.

    Bà Huệ tỉnh lại, lồm cồm bò tới chỗ con trai. Thấy anh nhận ra mình thì bà không kìm được nước mắt. Lan Phương nhìn cảnh ấy mà khóe mắt cũng cay xè, nhưng sau gáy cô, luồng hơi lạnh vẫn còn mơn man.

    Mọi chuyện coi như xong, khi nhóm Gia Huy đang định xin phép thu dọn đồ đạc để ra về thì bất ngờ Thắng nắm lấy tay Lan Phương giật lại. Anh ôm chầm cô vào vòng tay mình, liên tục nói xin lỗi.

    Lan Phương cũng trào nước mắt. Bây giờ, ngay cả bà Huệ cũng biết đó là nước mắt của ai. Nhưng bất chợt, Thắng cầm lấy con dao dưới sàn nhà, định đâm vào bụng mình. Lan Phương hét toáng lên.

    “Đừng…!”

    Thắng lắc đầu nguầy nguậy nhìn Lan Phương, tay vẫn lăm lăm con dao. Kể từ ngày cô chết trước mặt anh, anh đã luôn sống không bằng chết. Anh biết lẽ ra Thanh Lam đã có thể sống nếu như không mang trong mình cốt nhục của anh. Cô không thể chịu đựng được miệng lưỡi và ánh mắt của thế gian nên mới phải tìm đến cái chết. Nên lời cô nói trước khi chết không sai, chính anh đã giết chết mẹ con cô.

    Lan Phương càng lúc càng khóc dữ dội hơn. Nhưng Thắng vẫn nhất quyết vung dao lên…

    “Ầm, ầm, ầm…”

    Tiếng sấm nổ vang trời khiến Thắng giật mình. Nhưng, anh vẫn nghiến răng lại, đưa dao nhằm vào bụng mình mà đâm nhưng kỳ lạ thay, con dao lại không thể chạm tới bụng anh. Không những thế, máu trên bụng anh lại túa ra dù chẳng có vết thương nào. Thắng đau khổ khụy xuống, tự nhiên vòng tay ôm lấy khoảng không trước mặt mình. Chỉ có Lan Phương thấy được người vô hình trong vòng tay Thắng.

    Những người giúp việc bắt đầu dọn dẹp căn nhà. Chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy ớn lạnh khi chứng kiến bãi chiến trường. Trong khi đó, Thắng ngồi thẫn thờ trên chiếc giường trong phòng của mình, thi thoảng lại ngước nhìn Lan Phương bằng ánh mắt âu yếm.

    Gia Huy dặn dò Thắng mấy câu rồi cũng chào tạm biệt để ra về. Nhưng khi vừa đến cửa, Lan Phương đột nhiên quay lại hỏi Thắng.

    - Anh Thắng này… giữa anh và Thanh Lam, có kỷ niệm hoặc kỷ vật nào liên quan tới số 12 không?

    Nghe tới số 12, Vân Vân cũng nhớ ra. Đó là hai số cuối cùng của dãy seri trên tờ tiền 500 nghìn mà bà Huệ đã đưa cho hai cô hôm ở chợ. Kỳ thực, bản thân cô cũng tò mò về ý nghĩa của con số ấy nhưng lại không thể đoán ra.

    Thắng nghĩ ngợi một lúc mà không tài nào nhớ ra được; ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên, cả ngày nụ hôn cuối cùng của cả hai cũng không phải.

    “Cạch!”

    Tiếng động phát ra từ cánh cửa tủ bằng gỗ gần đầu giường Thắng khiến tất cả đều ngoái nhìn. Thắng lừng khừng đi tới, có chút run sợ bởi anh bất chợt nhớ lại trước đây có một lần Thanh Lam tới nhà anh chơi, sau đó, lúc đưa cô về thì Thanh Lam có nói là đã lén đặt một món quà vào tủ trong phòng anh, nhưng muốn lần tới cô đến chơi thì cả hai sẽ cùng xem. Vì sợ anh tò mò xem trước nên cô đã cầm luôn chìa khóa. Và lần tới cô đến nhà anh là hai ngày sau đó! Hai ngày sau…… Đúng rồi!Mắt Thắng tự nhiên sáng bừng, bởi hai ngày sau đó chính là ngày 12. Sở dĩ anh nhớ như vậy vì ngày cô đưa chìa khóa cho anh chính là ngày mùng 10, ngày giỗ của bố anh. Ngày 12, cũng chính là ngày Thanh Lam gặp Tố Uyên ở nhà anh, bị mẹ anh chửi rủa, rồi chuyện của bố cô và cuối cùng là đám cưới đẫm máu khiến anh quên mất lời hẹn với cô.

    Thắng từ từ thò tay vào trong ngăn tủ tối om và lôi ra một chiếc hộp buộc nơ xinh xắn. Thắng nhìn chiếc hộp một cách chăm chú, tay run rẩy mở ra và lấy ra một cuốn sổ. Anh bắt đầu lật mở từng trang, nước mắt tuôn trào.

    “Ngày… tháng… năm…

    Chắc anh sẽ không bao giờ biết rằng em đã yêu anh trước cả khi anh ngỏ lời yêu em. Nhưng vì chúng ta quá khác nhau nên em chỉ có thể chờ đợi ngày anh đến, phá bỏ cánh cửa tự ti trong em và dang rộng tay đón em vào thế giới của anh. Ngày ấy, em đã hạnh phúc biết nhường nào…”

    Những tiếng nghẹn ngào không ngừng vang lên cùng với nụ cười méo mó của Thắng khi anh đọc tới kỷ niệm lần đầu tiên hai người đi chơi, gương mặt đỏ bừng của cô khi anh trao nụ hôn đầu. Rất nhiều kỷ niệm tình yêu tươi đẹp, tất cả dường như vẫn đậm sâu, chỉ có cô là không còn hiện hữu.

    Thắng vừa khóc vừa giở đến trang cuối cùng… nhưng những dòng nhật ký của Thanh Lam đã kết thúc. Anh ngồi thừ xuống giường, đầu gục vào cuốn sổ mà khóc như mưa. Bất ngờ, những dòng chữ màu đỏ chợt hiện ra khiến anh kinh hãi, song, những lời sau cuối này của cô càng khiến nước mắt anh đầm đìa hơn. Ở ngay bên cạnh, Thanh Lam cũng đang khóc nghẹn, rồi đôi môi đỏ thẫm cũng dần tan biến trong không gian u uất.

    Em phát hiện mình đang mang trong mình đứa con của anh, thật đắng cay, một tuần sau đó anh nói lời chia tay em. Thật ra, em chưa bao giờ tin anh thay lòng, nhưng bản thân lại không sao bảo vệ anh và cả bản thân em trước miệng lưỡi của thế gian. Chính vì vậy, em đã ngu ngốc lựa chọn cho mình một kết cục bi thương nhất. Em xin lỗi! Nhưng kể từ giờ, anh hãy tha thứ cho bản thân và sống một cuộc đời khác. Em mãi ở bên anh!”
     
    Sửa lần cuối: 13/2/2020
  8. august1994

    august1994 Thành viên sắp chính thức

    Tham gia:
    14/8/2019
    Bài viết:
    102
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    đọc chương 18 xong không dám soi gương nhìn vào mắt mình nữa. huhu
     
  9. Thanlanomyeu

    Thanlanomyeu Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    6/11/2019
    Bài viết:
    74
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    6
    Lan Phương đi đâu ma nhập đến đấy, đến khổ
     
  10. Nhom4.0

    Nhom4.0 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    12/8/2019
    Bài viết:
    580
    Đã được thích:
    28
    Điểm thành tích:
    28
    CHƯƠNG 114

    THUNG LŨNG ĐEN

    Vân Vân đứng ngắm những tia nắng luồn qua kẽ tay, tự nhiên cảm thấy bầu trời đẹp đến lạ. Kể từ khi đặt chân đến đây, lúc nào trời cũng không âm u thì mưa rả rích, không khí lạnh lẽo đến mức khiến cô thấy ngột ngạt và khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi. Vào đúng thời khắc cô cảm nhận được chút dễ chịu từ nơi này thì cũng là lúc chuyến xe đi Hòa Bình lăn bánh. Vân Vân khẽ thở dài, rõ ràng là có chút tiếc nuối ở trong đó.

    Vân Vân nhìn sang giường bên cạnh, Lan Phương đang nhắm mắt ngủ. Gương mặt nhợt nhạt của cô em khiến Vân Vân có chút xót xa bởi trong ba người, Lan Phương chính là người vất vả nhất sau tất cả những chuyện đã xảy ra. Nhìn thấy, trở thành nguồn dẫn và cuối cùng là giúp những linh hồn vất vưởng siêu thoát, quả thực Lan Phương đã phải làm quá nhiều đến nỗi sức khỏe của cô luôn suy kiệt sau mỗi lần bị các vong hồn nhập vào. Nghĩ đến điều này, Vân Vân lại tự trách bản thân, giá như khả năng của cô lớn hơn thì Lan Phương đã không phải vất vả đến thế.

    - Ánh mắt đắm đuối này của chị là sao vậy, chị Vân Vân? - Gia Huy ngồi ở giường bên cạnh thấy Vân Vân đang nhìn Lan Phương liền hỏi. - Không phải là…

    - Phải phải cái đầu! - Vân Vân hơi giật mình, sau nhìn ra ánh mắt ranh mãnh của cậu em liền thẳng tay cho một đấm. - Yên tâm, sở thích của chị không mặn mòi như thế đâu. Với lại, chị cũng không nỡ làm một đứa em khác của mình đau lòng. Ai đời để ý con gái nhà người ta mà không dám nói, cứ thích chơi trò âm thầm ở bên em, lặng lẽ bảo vệ em cơ… hí hí…

    Gia Huy bị Vân Vân nói thế thì vội nhìn ra ngoài cửa sổ để lảng tránh. Tuy nhiên, Vân Vân đâu có dễ dàng tha cho anh như thế. Cô cứ một câu Lan Phương, hai câu Lan Phương bên cạnh khiến Gia Huy mặt mày khổ sở quay lại, ánh mắt dừng trên gương mặt Lan Phương đang ngủ.

    - Em định xong vụ này sẽ tỏ tình… - Mặt Gia Huy đột nhiên đỏ bừng.

    - Really? - Vân Vân tròn mắt, song sau đó lại hỏi. - Nhưng mà hiện tại chúng ta có còn vụ nào nữa đâu mà xong với chả không xong?

    - Chị quên mục đích chúng ta lên Hòa Bình làm gì rồi à? - Gương mặt Gia Huy giả vờ thất vọng. - Bí ẩn của những hoa văn trên mảnh lư hương, tấm mề đay và đoạn xương người, tất nhiên là cả câu chuyện đằng sau đó nữa.

    Vân Vân gật gù. Xém chút nữa là cô quên luôn những hoa văn kỳ dị ấy. Cô có cảm giác những linh hồn vất vưởng mà nhóm gặp trên đường đi suốt mấy ngày qua thật sự chẳng là gì so với thế lực vô hình đang nắm giữ những bí ẩn đằng sau cả. Nhưng còn thế lực đó là gì và có liên quan thế nào đến bọn cô thì cô hoàn toàn không biết được!

    Câu chuyện giữa hai chị em cuối cùng cũng kết thúc khi mưa bất ngờ đổ lúc xe đã di chuyển được ba mươi phút. Lan Phương vẫn ngủ li bì, trong khi Gia Huy lại chúi đầu vào đọc sách. Vân Vân chẳng có việc gì làm nên quyết định cụp mũ lưỡi trai đánh một giấc. Cô ghét mấy cơn mưa nên hy vọng khi mở mắt ra thì trời đã tạnh và cả ba cũng đã đứng trên đất Hòa Bình.

    “Rừng… núi… dang… tay… nối… lại… biển… xa… Ta… đi… vòng… tay… lớn… mãi… để… nối… sơn… hà. Mặt… đất… bao… la… la… la… la….”

    Vân Vân choàng tỉnh khi nghe thấy tiếng hát của một ai đó, trán vã mồ hôi. Cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng lại chẳng có ai, tất cả chỉ là một màu đen âm u và tăm tối. Bỗng, cô nhìn thấy phía trước phát ra ánh sáng nên chạy tới, vui mừng khi nhận ra Gia Huy và Lan Phương đang nắm tay nhau thì đột nhiên cả hai cùng biến mất. Cô cất tiếng gọi nhưng tiếng cô lọt thỏm giữa không gian đặc quánh một màu đen, vùng sáng trước mắt cũng đang từ từ thu nhỏ lại rồi biến mất. Vân Vân lại chìm trong bóng tối. Hoàng Anh, đúng rồi, chẳng phải Hoàng Anh vẫn luôn ở bên cô không rời hay sao? Nghĩ thế nên Vân Vân gọi Hoàng Anh nhưng luồng khói trắng mỏng manh quen thuộc vừa vụt xuất hiện đã lại vụt biến mất. Vân Vân chìm vào hoảng loạn khi giờ đây vùng không gian cô đang đứng như đang bị thu hẹp lại, sẵn sàng rút cạn từng hơi thở của cô.

    “… anh… em… ta… về... Gặp… nhau… mừng… như… bão… cát… quay… cuồng… trời… rộng…”

    Trời đất bỗng quay cuồng, và khi cơ thể Vân Vân vừa bị dựng ngược thì hình ảnh hãi hùng nhất đập vào mắt cô. Một cái đầu nham nhở máu, tóc xõa lòa xòa đang bay lơ lửng trước mặt cô. Rồi đột nhiên, những ngón tay người không biết từ đâu xuất hiện khẽ vuốt những lọn tóc rối bời sang hai bên để lộ một khuôn mặt nam giới còn rất trẻ. Nhưng… nhưng…

    Vân Vân trợn trừng khi một con mắt phải của anh ta đã biến mất, chỉ còn lại hốc mắt sâu hoắm và đen ngòm, trong khi con ngươi đen sì của mắt còn lại vẫn đang chuyển động theo từng chuyển động của cô. Vân Vân tiếp tục nhìn xuống dưới, lập tức há hốc mồm khi ngang mũi của cái đầu là một vết cắt dài, chia đầu thành hai nửa. Dưới nữa là cái mồm cứ mấp máy, máu bắn ra theo từng câu ca, bắn cả lên mặt Vân Vân đang ở trong tư thế chúc đầu xuống đất. Đất? Cô đang ở trên ô tô kia mà? Nhưng rõ ràng cách đầu cô chừng một gang tay chính là mặt đất lạnh lẽo, cô còn ngửi thấy cả mùi hôi thối của xác chết xung quanh. Một ý nghĩ xộc thẳng vào tâm trí khiến sống lưng Vân Vân lạnh toát. Có lẽ nào cô đang bị chôn dưới một huyệt mộ? Không thể! Nhưng chiếc đầu kia vẫn nhơn nhơn trước mặt cô là thật, mặt đất ngay dưới đầu cô cũng là thật và mùi hôi thối của xác người chết đang khiến cô muốn nôn khan càng là thật.

    Vân Vân sợ hãi nhìn cái đầu đang hát trước mặt mình một lần nữa. Bất ngờ, từ trong hốc mắt sâu hoắm lòi ra một con mắt trắng dã, không có con ngươi màu đen như con mắt bên cạnh. Con mắt trắng dã ấy càng ngày càng lồi ra, rồi “roẹt” một tiếng, con mắt ấy rời khỏi tròng mắt, rơi vào không gian đen kịt. Con mắt trắng dã ấy vừa rời khỏi hốc mắt thì con mắt sáng bên cạnh bật khóc, máu bắn ra tung tóe. Toàn thân Vân Vân run cầm cập, cô muốn đưa tay ra để lau máu trên mặt nhưng không thể được. Không những thế, cô bây giờ như đang bị ai đó điều khiển, cảm giác lạnh toát khi có ai vừa dùng tay cạy miệng cô ra để cho máu từ trên đỉnh đầu chảy xuống. Mùi tanh tưởi xộc thẳng lên mũi lấn át cả mùi hôi thối nãy giờ khiến Vân Vân lợm giọng, muốn ngậm miệng lại cũng không có sức, cứ thế để máu chảy ào ào vào miệng.

    Vân Vân sợ đến thất kinh hồn vía, cố hết sức để thoát ra nhưng không được. Đúng lúc này, làn khói trắng kịp trở lại khiến gương mặt Vân Vân hơi giãn ra. Cô nhìn Hoàng Anh thở dốc, rồi vùng mình bật dậy khỏi cơn ác mộng kinh hoàng.

    Gia Huy, Lan Phương và tất cả hành khách trên xe nhìn Vân Vân bằng ánh mắt lo lắng, trong khi khuôn mặt của cô gái trẻ vẫn đang vã mồ hôi, trái tim vẫn đập thình thịch vì nỗi sợ bao trùm. Đợi một lúc, Vân Vân bình tĩnh lại rồi mới hỏi Gia Huy.

    - Chị đã ngủ được bao lâu rồi?

    - Mới khoảng mười phút thôi chị. - Gia Huy lo lắng. - Chị có chuyện gì sao?

    Vân Vân không trả lời Gia Huy, khi mà cơn ác mộng ban nãy vẫn còn ám ảnh. Đây không phải lần đầu tiên cô trải qua những chuyện thế này nhưng chưa lần nào cô cảm thấy kinh khủng như vậy. Vân Vân không biết phải bắt đầu từ đâu nên chỉ nói mình không sao để tránh việc miêu tả lại những hình ảnh kinh dị mà mình vừa nhìn thấy. Cô cũng không muốn ngủ tiếp vì lo sợ cơn ác mộng đó lại tìm đến nên mở mắt thao láo nhìn ra bên ngoài lúc này vẫn đang mưa to.

    Lan Phương nhìn Vân Vân lo lắng, định bắt chuyện song thấy Vân Vân có vẻ mệt mỏi nên lại thôi. Đoạn, cô đang định ngả người xuống chiếc giường nằm thì đột nhiên giật thót mình khi nhìn thấy trên cửa kính xe ô tô lúc này là một cái đầu đang treo lơ lửng. Máu từ con mắt sáng đang tuôn ra, trong khi con mắt trắng dã bên cạnh đã biến mất, chỉ còn hốc mắt đen ngòm. Vết cắt ở giữa chia đôi cái đầu càng ngày càng rộng ra, đến nỗi nước mưa và máu từ con mắt sáng chảy hết cả vào đó. Nhìn cảnh tượng ấy, Lan Phương tự nhiên ớn lạnh, da gà đã nổi hết lên từ bao giờ. Cô bỗng nhắm mắt, lắc đầu thật mạnh rồi mở he hé ra nhìn. Ơn trời! Chiếc đầu đã biến mất, nhưng những vệt máu đỏ tươi vẫn đọng lại trên kính, nước mưa cứ rửa trôi hết lượt này thì lượt khác lại xuất hiện, tưởng như không bao giờ kết thúc.

    Lan Phương nhắm tịt mắt lại để không phải nhìn nữa nhưng cô ép mình không được ngủ. Cô vô thức thọc tay vào túi áo thì đột nhiên mắt mở trừng ra, trong khi bàn tay trong túi áo cô đang run rẩy. Cô từ từ lôi tay ra và cũng không quên lôi luôn cả vật tròn tròn, lành lạnh trong đó.

    Con mắt trắng dã khi nãy đang ở trên tay cô, ngay trước mắt cô khiến Lan Phương kinh hồn bạt vía, ném bịch xuống sàn ô tô rồi hét lên kinh hãi. Những ánh mắt trên xe lập tức đổ dồn về phía cô.

    - Em làm sao vậy, Lan Phương? - Gia Huy lo lắng hỏi.

    - Ở… ở… kia…

    Lan Phương ú ớ, ngón tay run rẩy chỉ xuống sàn ô tô. Gia Huy nhìn theo hướng tay Lan Phương nhưng lại chẳng thấy gì nên càng lo lắng hơn. Tuy nhiên, con mắt vẫn nằm lì ở đó như trêu ngươi cô. Trong lúc Lan Phương không biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu thì Vân Vân bên cạnh đã lên tiếng.

    - Chẳng lẽ… ở… ở… đó lại có một con mắt?

    Lan Phương nhìn Vân Vân bằng ánh mắt kinh hãi, không hiểu sao chị lại thấy được những thứ mà bấy lâu nay chỉ mỗi mình cô thấy được. Gia Huy cũng thấy kỳ lạ, bởi nhìn biểu hiện của Lan Phương, anh biết chắc là Vân Vân đã thật sự nói đúng về thứ mà lẽ ra chỉ có mỗi Lan Phương nhìn được.

    - Có thật không chị Vân Vân? - Gia Huy hỏi. - Thật sự là chị đã nhìn thấy sao?

    - Không! - Vân Vân trả lời cụt lủn. - Sao chị có thể nhìn thấy được cơ chứ. Nhưng mà lúc nãy trong cơn ác mộng, chị đã nhìn thấy một cái đầu với một con mắt đã bị móc, không ngờ lại trùng hợp với thứ mà Lan Phương nhìn thấy thôi.

    Cả ba nhìn nhau không nói gì, sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt từng người. Vân Vân ban đầu nghĩ đó chỉ là một cơn ác mộng đơn thuần, nhưng lúc này thì mọi chuyện đã không còn đơn giản như vậy. Chỉ nghĩ đến những hình ảnh hãi hùng trong giấc mơ thôi cũng đủ khiến cô lạnh gáy rồi.

    Xe bất ngờ phanh kít khiến tất cả mọi người trên xe đều giật mình. Chiếc xe khựng lại, trong khi người lái gục đầu trên vô lăng thở gấp khiến cả đoàn người trong phút chốc hoang mang.

    - Chuyện gì vậy? - Người phụ xe hỏi tài xế.

    - Phía… trước… phía… trước… - Người tài xế ú ớ, nét mặt đầy kinh hãi.

    - Phía trước làm sao?

    - Phía trước chính là thung lũng đen!

    Thung lũng đen! Vân Vân lạnh người khi nhớ lại nơi mình bị dẫn đến trong giấc mơ. Chẳng lẽ, nơi đó chính là thung lũng đen mà người lái xe đang đề cập tới?

    Người tài xế sau khi bình tĩnh lại thì điều khiển xe lùi lại một chút. Lúc này, chẳng hiểu sao bên ngoài chợt ngừng mưa, bầu trời quang đãng trở lại và thung lũng đen hiện ra trước mắt mọi người khiến tất cả đều kinh hãi.

    Gọi là thung lũng đen chứ thật ra đó chỉ là một con vực sâu hun hút và lúc nãy thiếu chút nữa chiếc xe đã lao xuống vực rồi. Sau sự việc xảy ra năm ngoái thì con đường này không được các lái xe lựa chọn cho lộ trình của mình. Tuy nhiên, không hiểu tại sao lái xe hôm nay lại đi vào đây thay vì đường quốc lộ, nhiều người đoán rằng nếu đi con đường này thì sẽ rút ngắn được một chút thời gian; tuy nhiên, nếu nhìn vào ánh mắt vô hồn của người lái xe thì không chắc đó là lý do.

    “Rừng… núi… dang… tay… nối… lại… biển… xa….

    Vượt… thác… cheo… leo… tay… ta… vượt… đèo…

    Mặt… đất… bao… la...

    Gặp… nhau… mừng… như… bão… cát… quay… cuồng… trời… rộng…”

    Những câu hát lại vang lên nhưng đứt quãng và xen lẫn giữa những tiếng nức nở. Lan Phương bất ngờ nhìn chỗ con mắt trên sàn ô tô nhưng nó đã biến mất, chiếc đầu cũng không còn trên cửa kính nhưng tiếng hát vẫn văng vẳng trong không khí khiến cô dựng tóc gáy. Rồi đột nhiên, cô đứng bật dậy, chạy về chỗ người lái xe, tay bóp cổ ông ta, răng nghiến kèn kẹt trong khi miệng lại phát ra một giọng đàn ông khàn khàn.

    “Trả… lại… mắt… cho… tao…!”

    “Trả… lại… mắt… cho… tao…!”

    Ánh mắt Lan Phương nhìn người tài xế đầy hằn học trong khi tay cô vẫn siết mạnh và trong phút chốc đã nhấc bổng ông ta lên khiến mọi người đều kinh hãi. Gia Huy và Vân Vân liền chạy tới, vừa may lôi được Lan Phương tách ra khỏi người tài xế trước khi người này tắt thở mà chết. Trong lúc Vân Vân chăm sóc cho Lan Phương thì Gia Huy hỏi người tài xế lúc này đã bình tĩnh lại được một chút.

    - Tại sao nơi này lại được gọi là thung lũng đen vậy bác?

    - Tôi cũng chỉ nghe anh em lái xe kể lại thôi… - Người tài xế kể. - Mọi người đều bảo… ở… con… vực… này… có… ma…

    Vừa nói xong người tài xế đã tự nhiên rùng mình, mắt lấm lét nhìn xung quanh, gương mặt vô cùng căng thẳng. Con ngươi của ông vô tình lia qua Lan Phương, một cảm giác lạnh toát khiến ông giật nảy mình. Nuốt nước bọt, ông mới tiếp tục kể.

    - Một năm trước chính tại nơi này đã xảy ra một tai nạn kinh hoàng làm cho rất nhiều người chết. Chính vì vậy, chính quyền đã dựng biển báo nguy hiểm và nghiêm cấm cánh lái xe đi con đường này, tuy nhiên vẫn có một số người vì muốn tiết kiệm chút thời gian mà đánh liều đi vào đây. Tôi nghe họ kể lại thì khi đi đến gần con vực, họ đều nghe thấy tiếng hát nam giới vọng lên từ dưới vực, vì quá sợ hãi nên tất cả đều không dám tiếp tục đi nữa. Từ đó trở đi, mọi người bắt đầu đồn thổi về con vực bị ma ám và đặt tên cho nó là “thung lũng đen”.
     
    Sửa lần cuối: 13/2/2020
  11. minhnguyetdavu

    minhnguyetdavu Thành viên sắp chính thức

    Tham gia:
    14/8/2019
    Bài viết:
    92
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    8
    ôi, vậy là sắp hết tập 5 rồi,..
     
  12. ChanNguyen

    ChanNguyen Thành viên sắp chính thức

    Tham gia:
    14/8/2019
    Bài viết:
    114
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Càng đọc càng hay, nhiều tình tiết li kỳ, cả những chi tiết rùng rợn.
     
  13. Bantayxanh11

    Bantayxanh11 Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    6/11/2019
    Bài viết:
    80
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    8
    Chẳng hiểu sao đọc truyện ma lại thấy buồn man mác. Thương cho số phận của các hồn ma...
     
  14. Ratlalichsu

    Ratlalichsu Thành viên chính thức

    Tham gia:
    14/8/2019
    Bài viết:
    155
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Lan Phương thật kỳ diệu
     
  15. Megauvaden

    Megauvaden Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    6/11/2019
    Bài viết:
    71
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    6
    tập này hay lắm, cảm ơn tác giả
     
  16. Nhom4.0

    Nhom4.0 Thành viên tích cực

    Tham gia:
    12/8/2019
    Bài viết:
    580
    Đã được thích:
    28
    Điểm thành tích:
    28
    CHƯƠNG 115

    NHỮNG KẺ NÓI DỐI
    Tay phụ xe cố thoát ra khỏi Lan Phương nhưng không được, mắt vẫn trợn trừng nhìn hai ngón tay của cô đã ở ngay sát mắt mình. Đúng lúc này, Gia Huy và Vân Vân chạy tới gỡ Lan Phương ra, nhưng cả hai nhanh chóng bị đánh bật ra ngoài chỉ bằng một cái vung tay của cô. Hai móng tay của cô đã chạm vào mắt tay phụ xe, Lan Phương càng nghiến răng chặt hơn. Chỉ trong chớp mắt, hai ngón tay của Lan Phương đã nằm sâu trong mắt hắn, máu tứa ra. Chưa dừng lại, cô khẽ cong những ngón tay rồi lôi ra hai con mắt đang trợn trừng, để lại hai hốc mắt sâu hoắm, loang lổ máu trên gương mặt đã trắng bệch của tay phụ xe. Lan Phương nắm chặt hai con mắt của hắn trong lòng bàn tay mình rồi bóp nát, mắt cô nhắm lại để tận hưởng cảm giác khoan khoái.

    Tay phụ xe lúc này đã thất kinh hồn vía, đưa hai tay lên ôm mắt, máu đỏ luồn qua từng kẽ tay khiến hắn nổi da gà. Đột nhiên hắn đứng dậy, giơ hai hốc mắt đầy máu ra trước mặt Gia Huy và Vân Vân khiến cả hai phải lùi lại. Hắn hét lên trong hoảng loạn.

    - Anh bình tĩnh lại đi!

    Gia Huy vừa nói vừa giữ chặt vai tay phụ xe giúp hắn bình tĩnh lại. Hắn nhìn tay mình, không có máu, sờ lên vị trí hai mắt, vẫn còn nguyên. Lúc này, hắn mới sợ hãi nhìn Lan Phương khi cô cũng đang nhìn hắn nhưng con mắt phải của cô đột nhiên chảy máu giàn giụa, chỉ có mắt trái là vẫn sáng long lanh. Nhìn cảnh tượng ấy, tay chân hắn rụng rời, toàn thân run bần bật bởi trước mắt hắn lúc này rõ ràng không phải là một cô gái trẻ với mái tóc đen mượt, mà là một gương mặt khác. Và khuôn mặt đó đang khiến hắn như chết đứng đến nơi, toàn thân đã lạnh toát từ lúc nào.

    - Chắc chúng ta sẽ phải ra một quán nào đó ngồi lại với nhau một chút, anh Hoàn nhỉ? - Gia Huy tiến lại gần người phụ xe, ghé vào tai hắn ta và nói.

    - Sao… cậu… cậu… biết tên tôi? - Hoàn sửng sốt nhìn Gia Huy rồi lại giật mình liếc sang chỗ Lan Phương.

    - Tôi đoán việc đó không quan trọng bằng chuyện anh chuẩn bị kể cho chúng tôi nghe đâu phải không? - Gia Huy nói ý tứ. - Giờ thì anh muốn chúng ta nói ngay ở đây hay đi chỗ khác?

    Hoàn lúc này mới nhìn quanh, một vài người đi ngang qua đang nhìn hắn quằn quại giữa ngõ dù chẳng ai làm gì. Ngẩn ngơ một lúc, hắn đứng dậy, đi ngay sau Gia Huy và Vân Vân, thỉnh thoảng len lén nhìn về phía sau, nơi có Lan Phương. Cảm giác lạnh gáy khiến hắn liên tục rùng mình.

    Quán cà phê gần đó khá yên tĩnh, Hoàn đang ngồi co ro trên ghế, len lén nhìn Lan Phương, người cứ thỉnh thoảng lại run lên bần bật.

    - Bây giờ thì anh đã có thể kể cho chúng tôi về vụ tai nạn một năm trước rồi chứ? - Gia Huy đẩy cho Hoàn một cốc nước rồi hỏi.

    - Vụ… vụ… tai nạn… gì? - Hoàn lí nhí.

    - Vụ tai nạn của đoàn xe đi tình nguyện lên Hòa Bình mà anh làm phụ xe một năm trước. - Gia Huy nhắc lại. - Nhìn biểu hiện của anh lúc nãy, tôi không tin là anh đã quên tất cả đâu.

    - Tôi… tôi… không biết gì cả! - Hoàn lắp bắp. - Những gì tôi biết, tôi đã nói hết với công an rồi.

    - Vậy tại sao sau đó anh lại xin nghỉ việc? - Gia Huy gằn, đột nhiên nhìn thẳng vào tay phụ xe khiến hắn giật mình. - Chắc anh cũng nghe về việc người lái xe đã hóa điên phải không? Tôi tin là anh cũng hiểu ông ta không tự dưng mà bị như vậy.

    Gia Huy vừa nói vừa nhìn Lan Phương làm Hoàn cũng vô thức nhìn theo. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng cúi gằm mặt xuống, hai tay đan vào nhau run lẩy bẩy, song hắn vẫn một mực phủ nhận mình không có liên quan trong vụ này.

    “Rừng… núi… dang… tay… nối… lại…. biển… xa… Ta… đi… vòng… tay… lớn… mãi… để… nối… sơn… hà... Mặt… đất… bao… la… la… la…”

    Quán cà phê đang phát một ca khúc tình yêu lãng mạn thì bất thình lình chuyển bài khiến Hoàn kinh hồn bạt vía. Theo phản xạ, hắn phóng mắt tới Lan Phương lúc này đang ngồi hát theo bài hát, nhưng giọng của cô… giọng của cô… lại chính là giọng của Vũ. Hoàn hoảng sợ đưa cốc nước lọc trên bàn lên uống nhưng lại vội dừng lại, con ngươi đen sì nhìn chằm chằm vào cốc nước đầy kinh hãi. Trong tay Hoàn lúc này là một cốc máu đỏ sóng sánh và nổi lềnh phềnh trong đó là… là… một con mắt trắng dã. Hắn lại nhìn Lan Phương, rồi đột nhiên hét lên kinh hãi khi con mắt phải của cô đã biến mất, chỉ có máu vẫn đang từ hốc mắt chảy tong tỏng xuống bàn mà thôi.

    - Tôi xin anh! Tôi không lấy mắt của anh! Tôi không biết gì cả! Tôi chỉ có tội là đã im lặng suốt một năm qua mà thôi. Nhưng một năm qua, tôi cũng chưa hôm nào được ngủ ngon giấc cả, cứ hễ nhắm mắt lại là tôi lại thấy anh về đòi mắt, nhưng thật tình là tôi không biết nó ở đâu. Những điều tôi nói là sự thật nên xin anh đừng về ám tôi nữa. Tôi không chịu nổi nữa đâu!

    Hoàn quỳ sụp dưới chân Lan Phương, miệng tuôn ra một tràng, nước mắt giàn giụa. Lan Phương lúc này mới cúi xuống, hai tay túm lấy cổ Hoàn nhấc bổng lên, bắt hắn nhìn thẳng vị trí con mắt đã bị móc mất của cô, nói bằng giọng khàn khàn của Vũ.

    “Trả… lại… mắt… cho… tao…!”

    “Trả… lại… mắt… cho… tao…!”

    - Tôi đã nói là tôi không biết nó ở đâu… - Hoàn điên loạn quay sang Gia Huy và Vân Vân. - Tôi sẽ kể hết những gì tôi biết. Tôi sẽ kể hết! Xin hai người bảo anh ta đừng đến tìm tôi nữa.

    Hoàn trở lại ghế ngồi, đã bình tĩnh hơn một chút. Hắn không dám nhìn Lan Phương nữa bởi hắn sợ sẽ lại nhìn thấy con mắt của Vũ dường như đang nhìn hắn chằm chằm từ trong bóng đêm lạnh lẽo.

    ***

    Mười giờ tối, hai ngày sau vụ tai nạn…

    Hoàn đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của anh Tân lái xe. Hắn giật mình, song vẫn bắt máy.

    “Có chuyện gì mà anh gọi em muộn vậy?” Hoàn hỏi.

    “Chuyện này không nói rõ ràng qua điện thoại được.” Giọng Tân qua điện thoại nghe rất hoảng sợ. “Bây giờ, chú cứ đến nhà nghỉ Hồng Hoa ngay gần công ty mình. Đến nơi rồi chú sẽ rõ!”

    Tân nói xong thì dập máy ngay. Hoàn cũng tắt máy để sửa soạn đi đến đó, chẳng hiểu sao lại thấy lòng chộn rộn không yên.

    Hoàn đến nơi thì được Tân chỉ dẫn lên phòng 301. Hoàn hơi sợ nhưng vẫn đi lên, đứng trong thang máy mà tim đập liên hồi. Đến nơi, Hoàn bấm chuông và sau đó là Tân ra mở cửa với gương mặt căng cứng, sợ hãi. Hoàn đang định hỏi có chuyện gì thì từ sau lưng Tân bất ngờ xuất hiện một gương mặt khác khiến Hoàn vô thức lùi lại, ngã uỵch xuống sàn nhà, đang định hét lên thì Tân đã nhanh tay bịt miệng Hoàn lại rồi lôi xềnh xệch vào bên trong chứ lúc này tay chân Hoàn đã bủn rủn, có muốn tự bước đi cũng không nổi.

    - Anh Hoàn, là tôi, Vũ trưởng đoàn tình nguyện đây!

    Người con trai trong bộ dạng bẩn thỉu, rách rưới tiến đến gần Hoàn. Toàn thân anh đầy những vết thương, nhưng bây giờ Hoàn lại đang chú ý đến đôi mắt của Vũ. Trong khi mắt trái của Vũ vẫn lành lặn thì mắt phải của anh đang được bịt lại bởi một tấm băng màu trắng, tuy nhiên, máu đỏ vẫn thấm ra khiến Hoàn dựng tóc gáy. Hoàn lập tức lạnh sống lưng khi cảm giác có một con mắt đang nhìn mình từ đằng sau, còn phía trước vẫn là cơ thể đầy máu me của Vũ. Vũ càng tiến lại, Hoàn càng lùi sâu về phía chân tường, cho đến khi lưng của hắn chạm vào tường rồi hắn mới chắp tay, miệng liên tục cầu xin.

    - Tôi xin anh! Chúng tôi có làm gì đâu mà anh lại tới tìm chúng tôi? Anh sống khôn thác thiêng thì nên chỉ dẫn cho gia đình tìm thấy xác để đến đem về chôn cất cho đàng hoàng tử tế, rồi để họ có cái mà lo ma chay đám giỗ chứ sao lại tới tìm chúng tôi? Chúng tôi có biết gì đâu cơ chứ!

    - Anh Hoàn, anh Hoàn, tôi vẫn còn sống, tôi chưa có chết! Anh bình tĩnh lại đi!

    Vũ càng nói, Hoàn càng hoảng sợ, không dám ngẩng đầu lên nhìn Vũ. Chỉ đến khi Hoàn vô tình chạm vào tay Vũ và cảm nhận được hơi ấm thì hắn mới hoàn hồn. Hắn nhìn Tân đang ngồi ủ rũ nơi góc phòng và nhận được một cái gật đầu từ ông ta. Lúc này, Hoàn mới nuốt nước bọt ừng ực, sau đó thì nhìn Vũ hỏi, song lại cố tránh né con mắt đẫm máu của Vũ ra.

    - Là anh thật sao anh Vũ? Sao anh còn sống lại không trở về tìm gia đình mà lại đến tìm chúng tôi thế này?

    - Cái này thì tôi lại phải hỏi các anh mới đúng… - Vũ đột nhiên quắc mắt nhìn Tân. - Rõ ràng là phanh xe có vấn đề dẫn đến tai nạn, nhưng sao cuối cùng lại thành vì tôi bất chấp thời tiết xấu cho xe xuất phát khiến tai nạn xảy ra, để đến nỗi bây giờ tôi có nhà cũng không thể về? Tại sao!?

    - Chuyện này… chuyện này…

    Hoàn cứng họng không nói được gì. Hắn lén nhìn Tân cũng đang ngồi nghệt ra ở trên ghế. Đúng lúc này, gương mặt Vũ khiến Hoàn kinh sợ, khi anh ta càng gằn giọng thì tấm băng mắt đã biến thành màu đỏ càng bung ra và cuối cùng là rơi hẳn xuống, để lộ ra con mắt nhoe nhoét máu của Vũ. Nhìn thôi Hoàn đã cảm thấy đau, nhưng dường như cơn phẫn nộ của Vũ bây giờ đã lớn hơn tất cả. Còn câu hỏi của Vũ, Hoàn cũng không biết trả lời làm sao? Gương mặt hắn bỗng đăm chiêu lạ thường.

    Ngay sau đó, Vũ lao về phía Tân, túm lấy cổ áo ông ta, nhưng ngay tức thì đã bị gạt ra. Lúc này, hai con mắt Vũ nheo lại, cơn đau kéo đến một cách dữ dội hơn, máu càng lúc càng chảy ra nhiều.

    - Tôi cũng chỉ làm theo chỉ đạo của cấp trên mà thôi… - Tân nhìn Vũ lừ lừ. - Chứ một lái xe quèn như tôi thì có thể làm gì được? Cấp trên sai tôi khai thế nào để tốt cho công ty nhất thì tôi khai như thế. Tất cả cũng đinh ninh là anh chết rồi nên cứ tưởng đổ vấy cho anh là được, ai dè…

    - Tôi cũng vậy… - Hoàn hùa theo. - Tôi chỉ làm theo anh Tân chứ tôi đâu có biết gì.

    - Cấp trên? - Vũ nhắc lại lời Tân vừa nói. - Ý các anh là giám đốc công ty vận tải?

    Tân ngẩng mặt lên nhìn, đột nhiên trợn trừng khi thấy con mắt bên phải của Vũ đang dần long ra, treo lủng lẳng bởi một chút da còn bám dính, tưởng chừng chỉ cần một cái nháy mắt nữa của Vũ sẽ khiến nó long ra ngay tức khắc.

    - Dẫn tôi đến gặp giám đốc của các anh. - Vũ nhìn Tân chằm chằm. - Tôi phải bắt hắn trả lại sự trong sạch cho tôi.

    - Trước khi đến đây tôi đã gọi điện cho ông ấy rồi. - Mặc dù đang rất run sợ nhưng Tân vẫn nói. - Khoảng mười phút nữa ông ấy sẽ có mặt tại đây.

    ***

    - Rồi sau đó thế nào nữa? - Gia Huy hỏi Hoàn.

    - Sau đó… sau đó… Giám đốc đến. Ông ấy bảo sẽ tự mình nói chuyện với anh Vũ nên cho cả hai chúng tôi ra về. - Hoàn bất ngờ nắm lấy tay Lan Phương, lạnh lẽo! Hắn nổi hết cả da gà. - Tất cả những gì tôi biết chỉ có thế. Anh Vũ, tôi không lấy mắt của anh nên xin anh đừng đến tìm tôi mà đòi nữa. Tôi xin anh đấy! Ngay ngày mai tôi cũng sẽ đến công an để trình báo lại sự việc nên tôi xin anh đừng có ám tôi nữa. Tôi thà ngồi tù chứ không muốn hóa điên như anh Tân đâu. Một năm qua tôi đã chịu đựng đủ lắm rồi, xin anh đừng có đến tìm tôi đòi mắt nữa.

    Hoàn vừa nói xong thì những lời hát ma mị cũng dừng lại. Hoàn nhìn vào cốc nước lại là màu trắng tinh khiết, cũng chẳng có con mắt nào lềnh phềnh trong đó. Hắn run rẩy nhìn Lan Phương, ơn trời, con mắt của cô vẫn còn nguyên trong hốc mắt.

    - Sau buổi tối hôm đó thì anh không gặp lại anh Vũ lần nào nữa sao? - Vân Vân lúc này mới lên tiếng hỏi.

    - Đúng vậy! Chẳng biết tại sao nhưng sau đêm đấy tôi cứ gặp ác mộng, chẳng làm được việc gì nên đã xin nghỉ việc về ở nhà vợ cho đến tận ngày anh Vũ… - Hoàn bất giác nhìn Lan Phương, mắt trợn ngược. - À không, là mọi người đến tìm như thế này. Những gì tôi biết chỉ có đến đó. Ngày mai tôi sẽ đến nhà thắp nhang cho anh Vũ và cầu xin anh ấy tha thứ, sau đó sẽ đến công an trình báo lại sự việc. Tôi nhất định sẽ chuộc lại lỗi lầm của mình để cầu xin sự yên ổn trong lòng, chứ tôi sợ sống trong cảnh lo âu, sợ hãi, suốt ngày bị anh Vũ tìm về đòi mắt như thế này lắm rồi.

    Hoàn đang nói thì Lan Phương tự nhiên đứng dậy. Cô lừ lừ đi tới chỗ hắn khiến Hoàn vô cùng sợ hãi, nhìn chằm chằm vào con mắt phải của cô, sợ nó sẽ lại rơi ra một lần nữa. Tuy nhiên, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chỉ có giọng Vũ khàn khàn.

    “Hắn… bây… giờ… đang… ở… đâu…?”
     
    Sửa lần cuối: 13/2/2020
  17. ChanNguyen

    ChanNguyen Thành viên sắp chính thức

    Tham gia:
    14/8/2019
    Bài viết:
    114
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    ác giả ác báo, làm sao mà thoát khỏi nghiệp mình đã gây ra.
     
  18. minhnguyetdavu

    minhnguyetdavu Thành viên sắp chính thức

    Tham gia:
    14/8/2019
    Bài viết:
    92
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    8
    truyện càng đọc càng hay nè...
     
  19. Ratlalichsu

    Ratlalichsu Thành viên chính thức

    Tham gia:
    14/8/2019
    Bài viết:
    155
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Hắn giờ ở nơi nao?
     
  20. Ratlalichsu

    Ratlalichsu Thành viên chính thức

    Tham gia:
    14/8/2019
    Bài viết:
    155
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Ad nợ tui tập 6 đó nha!
     

Chia sẻ trang này