Truyện kể bé nghe.

Thảo luận trong 'Thư viện của con' bởi Ngoc Lan, 10/3/2008.

  1. Ngoc Lan

    Ngoc Lan Thành viên tích cực

    Tham gia:
    29/9/2004
    Bài viết:
    673
    Đã được thích:
    179
    Điểm thành tích:
    83
    Hênxen và Grêten (phần 1)


    Ngày xưa có hai vợ chồng một bác tiều phu nghèo khó, sống ở Ven một khu rừng lớn. Gia đình có hai con. Con trai tên là Hênxen, Con gái tên là Grêten. Nhà không đủ ăn. Một năm, trời làm đói Kém, miếng bánh hàng ngày cũng chẳng có. Tối hôm ấy, chồng nằm Trằn trọc mãi, thở dài bảo vợ:

    - Chả biết rồi sao đây? Lương thực cạn rồi, lấy gì nuôi con? Đói khổ khiến người mẹ đâm ra nhẫn tâm. Hết đường xoay xở, Vợ bảo chồng:

    - Thầy nó ạ, biết sao đây! Ngày mai, sớm tinh mơ, tôi với nhà Đưa chúng vào rừng rậm, đốt lửa lên, cho mỗi đứa một mẩu bánh Rồi bỏ chúng đấy mà đi làm. Chúng không biết đường mà về, thế là Rảnh.

    Chồng đáp:

    - Nhà nó ạ, tôi chịu không làm thế được đâu. Nỡ nào đem bỏ Con vào rừng cho thú đói ăn thịt!

    - Thầy nó thật là điên. Không làm thế thì chết đói cả bốn mạng, Chỉ còn việc bào gỗ đóng săng mà thôi.

    Người vợ lèo nhèo mãi, kỳ đến lúc chồng phải làm theo ý mình. Chồng nói:

    - Nhưng tôi vẫn thương xót chúng nó lắm!

    Hai đứa trẻ đói quá không ngủ được, nghe được hết. Grêten Khóc sướt mướt, bảo Hênxen:

    - Anh em mình chết đến nơi rồi.

    Hênxen đáp:

    - Em đừng lo buồn, anh sẽ có cách thoát chết.

    Chờ lúc bố mẹ ngủ rồi, nó dậy mặc áo, mở cửa, lén ra ngoài. Trăng sáng. Sỏi trắng ở trước nhà lóng lánh như bạc. Hênxen nhặt Sỏi bỏ đầy túi áo, rồi về nhà bảo Grêten:

    - Em ơi, cứ yên trí mà ngủ đi.

    Rồi nó lại đi ngủ.

    Tang tảng sáng, mặt trời chưa mọc thì mẹ đã đến đánh thức Hai con:

    - Đồ lười! Dậy đi, còn phải vào rừng lấy củi chứ!

    Rồi mẹ đưa cho mỗi con một mẩu bánh dặn:

    - Chúng mày cầm lấy mà ăn trưa. Chớ có ăn nghiến ngấu Trước, không còn nữa mà cho đâu.

    Grêten bỏ bánh vào túi áo và Hênxen đã bỏ đá đầy túi rồi. Cả Nhà cùng nhau đi vào rừng.

    Đi được một lát, Hênxen chốc chốc lại dừng lại ngoảnh về mé Nhà. Bố thấy vậy bảo:

    - Hênxen, sao mày cứ lùi lại nhìn gì mãi thế? Liệu đấy, đừng có Dềnh dàng.

    Hênxen đáp:

    - Con nhìn con mèo trắng của nhà ngồi trên mái từ biệt con Đấy.

    Mẹ nói:

    - Đồ ngốc! Không phải con mèo đâu, đấy là ống khói phản chiếu ánh mặt trời đấy.

    Hênxen lùi lại không phải để nhìn mèo, mà cốt để rắc sỏi trắng Ra đường.

    Khi đến giữa rừng, bố nói:

    - Chúng mày hãy đi nhặt củi, còn bố đốt lửa để chúng mày khỏi Rét.

    Hênxen và Grêten đi nhặt củi khô xếp thành đống. Khi ngọn Lửa đã cao, củi cháy nỏ, mẹ nói:

    - Thôi bây giờ chúng mày nằm gần lửa mà nghỉ. Tao và bố đi Đẵn củi, xong sẽ quay về đón.

    Hai đứa trẻ ngồi bên lửa. Đến trưa, chúng lấy bánh ra ăn. Nghe thấy tiếng bổ vào cây, chúng tưởng bố chúng ở gần đấy. Nhưng không phải tiếng rìu của bố, mà đó chỉ là tiếng cành cây bị Gió đập vào cây khô.

    Chúng ăn xong, mắt díp lại vì mệt, liền ngủ một giấc say. Khi Chúng thức dậy thì trời đã tối như mực. Grêten khóc nói: - Bây giờ làm thế nào mà ra khỏi rừng được?

    Hênxen dỗ em:

    - Em cứ đợi một lát, chờ trăng lên, chúng mình sẽ tìm được lối Về nhà.

    Khi trăng mọc, Hênxen cầm tay em theo vết sỏi lóng lánh như Tiền mới mà lần về nhà. Chúng gõ cửa. Mẹ mở, thấy Hênxen và Grêten liền nói:

    - Đồ khốn kiếp, sao chúng mày ngủ kỹ ở trong rừng thế? Tao cứ Tưởng chúng mày không muốn về nữa.

    Bố thấy con về thì mừng lắm vì trong thâm tâm bố không Muốn bỏ con.

    Sau đó ít lâu, trời lại làm đói kém khắp nơi.

    Một đêm hai anh em nghe thấy mẹ nằm trên giường nói với bố: - Mọi thứ lại hết sạch rồi. Chỉ còn có nửa cái bánh ăn nốt là hết Nhẵn. Phải tống chúng nó đi. Lần này ta đem bỏ chúng vào rừng Sâu hơn trước để chúng không tìm được lối về. Bằng không thì Không còn cách nào thoát.

    Người chồng không đành lòng nghĩ bụng:

    - Thà chia nhau với con ăn miếng bánh cuối cùng còn hơn. Vợ không nghe, chửi chồng thậm tệ, cho là đã chót thì phải Trét, lần trước đã theo ý mụ thì lần này cũng phải theo.

    Hai đứa trẻ chưa ngủ, nghe hết những chuyện bố mẹ bàn nhau. Khi thấy bố mẹ đã ngủ rồi, Hênxen dậy định ra ngoài nhặt sỏi như Lần trước. Nhưng mẹ nó đã khóa cửa mất rồi, nó không ra được. Nó Dỗ em gái:

    - Em ạ, đừng khóc nữa, em cứ ngủ yên đi, anh sẽ có cách. Sáng sớm tinh mơ, mẹ kéo cổ chúng dậy, cho mỗi đứa một mẩu Bánh bé hơn lần trước.

    Dọc đường đi đến rừng, Hênxen cho tay vào túi bẻ vụn bánh mì Ra và chốc chốc lại dừng lại rắc bánh xuống đất.

    Bố hỏi Hênxen:

    - Sao mày cứ hay dừng chân ngoảnh lại thế? Đi đi.

    Hênxen đáp:

    - Con nhìn con chim bồ câu của con nó đậu trên mái nhà để Chào con kia kìa.

    Mụ đàn bà nói:

    - Đồ ngốc, không phải là chim bồ câu đâu mà là cái ống khói có Mặt trời chiếu vào đấy.

    Dù sao, dọc đường, Hênxen cũng rắc được hết bánh.

    Mụ đàn bà dẫn hai con vào tít chỗ rừng sâu mà từ thủa cha Sinh mẹ đẻ mụ chưa tới bao giờ. Sau khi đốt lửa cháy to lên, mụ nói:

    - Chúng mày ngồi đó. Lúc nào mệt thì ngủ đi một tí. Tao với bố Mày đi đẵn gỗ, chiều tối xong sẽ quay lại đón chúng mày. Đến trưa Grêten chia bánh cho anh vì bánh của anh đã rắc ở Dọc đường rồi. Ăn xong, chúng ngủ. Tối đến, chẳng ai đến đón hai Đứa bé đáng thương cả.

    Đêm tối như mực, hai đứa thức giấc, Hênxen dỗ em gái:

    - Em ạ, chờ cho trăng lên, trông rõ bánh anh đã rắc, thì ta lại Tìm thấy đường về.

    Trăng vừa mọc lên thì hai đứa đứng dậy đi, nhưng chẳng thấy Tí bánh nào vì hàng ngàn con chim trong rừng đã ăn mất cả rồi. Hênxen bảo em:

    - Thế nào rồi chúng ta cũng sẽ tìm được đường. Nhưng chúng không tìm ra đường. Chúng đi suốt cả đêm, suốt Cả ngày hôm sau, mà không ra được khỏi rừng. Hai anh em bụng Đói như cào mà chỉ nhặt được ít quả dại ở dưới đất.

    Chúng mệt quá, bước không nổi, nằm lăn ra ngủ dưới gốc cây. Chúng xa nhà đã ba ngày rồi.

    Chúng lại đi, đâm sâu mãi vào rừng, và nếu không gặp ai cứu Giúp thì đến chết đói, chết mệt thôi.

    Giữa trưa, chúng thấy một con chim đẹp, trắng như tuyết đậu Trên cành hót hay lắm. Chúng liền dừng lại để nghe. Chim hót xong Xòe cánh bay trước mặt chúng. Chúng theo chim đến tận một túp Nhà con; chim đến đậu trên mái nhà ấy. Chúng lại gần thấy nhà xây Bằng bánh mì, lợp bằng bánh ngọt, cửa sổ bằng đường trắng tinh. Hênxen nói:

    - Thôi ổn rồi. Chúng ta được bữa ăn ngon đấy. Anh ăn một góc Mái nhà, còn em ăn một mảnh cửa sổ, ngọt đấy.

    Hênxen giơ tay bẻ một mảnh mái nhà để nếm thử và Grêten Đứng bên cửa kính nhấm nháp một mảnh. Bỗng trong nhà có tiếng Người nhẹ nhàng vọng ra:

    - Ai gặm nhà ta đấy?

    Hai đứa trẻ đáp:

    - Gió đấy! Gió đấy! Con trời đấy!

    Rồi hai đứa cứ việc ăn, không e ngại gì cả.
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi Ngoc Lan
    Đang tải...


  2. Ngoc Lan

    Ngoc Lan Thành viên tích cực

    Tham gia:
    29/9/2004
    Bài viết:
    673
    Đã được thích:
    179
    Điểm thành tích:
    83
    (phần 2)

    (phần 2)

    Hênxen thích ăn mái nhà, bẻ một miếng tướng, và Grêten cũng Gỡ lấy cả một khung kính tròn xuống.

    Bỗng cửa mở, một bà lão bé nhỏ chống nạng rón rén bước ra. Hai anh em sợ rụng rời, đánh rời hết cả các thứ cầm trong tay. Bà Lão lắc lư đầu, nói:

    - Các cháu yêu dấu, ai đưa các cháu đến đây? Các cháu đừng Sợ, cứ vào. Ở đây với bà, bà không làm gì đâu.

    Bà lão dắt hai đứa vào, cho ăn ngon: sữa, bánh tráng đường, Táo và hạnh đào. Rồi bà sửa soạn hai cái giường nhỏ xinh đẹp trắng Tinh cho hai đứa trẻ ngủ. Hai đứa bé ngỡ là ở trên thiên đàng. Nhưng mụ già chỉ giả bộ tử tế ngoài mặt đó thôi. Đó là một mụ Phù thủy gian ác rình bắt trẻ con nên làm nhà bằng bánh kẹo để Nhử chúng. Khi thấy hai đứa bé vừa tới, mụ đã cười nham hiểm mà Nói đùa:

    - Chúng mày vào tay bà rồi, có bay lên trời cũng chẳng thoát Được tay bà.

    Sáng sớm, mụ dậy trước hai đứa, thấy chúng ngủ thật đáng Yêu, má hồng phinh phính, mụ lẩm bẩm:

    - Thật là món ngon.

    Mụ đưa đôi tay khô héo ra nắm lấy Hênxen đem nhốt vào một Cái cũi nhỏ, đóng cửa chấn song lại. Thằng bé kêu gào mãi mụ cũng Mặc kệ.

    Rồi mụ đánh thức Grêten dậy bảo:

    - Đồ con gái lười chảy thây, đi dậy lấy nước làm một bữa ngon Cho anh mày. Nó ở trong cũi kia, tao muốn nó chóng béo. Khi nào Nó thực béo, tao sẽ ăn thịt.

    Grêten khóc thảm thiết, nhưng nào có ích gì, vì con mụ phù Thủy sai gì phải làm nấy.

    Hênxen được ăn thức ăn nấu nướng ngon lành còn Grêten phải ăn thừa.

    Sáng nào mụ già cũng lê đến bên cũi bảo Hênxen: - Giơ ngón tay tao xem đã béo chưa.

    Hênxen chỉ đưa cho mụ xem một cái xương nhỏ. Mắt kém, mụ Tưởng đó là ngón tay thật, lấy làm lạ sao không thấy béo. Được một tháng vẫn không thấy Hênxen béo lên chút nào mụ Đâm ra sốt ruột, không muốn chờ nữa. Mụ gọi Grêten:

    - Con Grêtên đâu? Nhanh lên, đem nước lại đây, thằng Hênxen Dù béo hay gầy, ngày mai tao cũng cứ làm thịt đem nấu. Khốn nạn con bé vừa xách nước vừa khóc, nước mắt dòng dòng Hai má. Nó kêu la:

    - Lạy trời phù hộ cho chúng con. Thà để thú dữ ăn thịt trong Rừng thì hai anh em cũng được cùng nhau chết.

    Mụ già bảo:

    - Thôi đừng kêu khóc nữa mà vô ích. Mới bảnh mắt, Grêten đã phải đặt nồi, lấy nước và dóm bếp. Mụ già bảo:

    - Hãy nướng bánh trước đã. Tao đã dóm lò và nhào bột rồi. Mụ đẩy Grêten đáng thương tới bên lò.

    Ngọn lửa trong lò đã bắt đầu bốc lên. Mụ già bảo: - Mày bò vào lò xem đủ nóng chưa, để cho bánh vào nướng. Mụ định khi Grêten vào lò rồi thì đóng nắp lại, quay ăn một Thể. Nhưng Grêten biết ý nói:

    - Cháu không biết làm thế nào mà vào được.

    Mụ già nói:

    - Đồ ngu như bò, lò có cửa khá rộng cơ mà. Trông đây này, tao Vào cũng còn lọt nữa là mày.

    Mụ lại gần lò và thò đầu vào. Grêten liền đẩy mạnh mụ vào, Đóng cửa sắt lại, rồi cài then ở ngoài.

    Mụ già rú lên khủng khiếp nhưng Grêten đã bỏ chạy để mặc Mụ chết thiêu. Em chạy thẳng đến cũi vừa mở cửa cho anh vừa reo:

    - Anh ơi, anh em ta thoát rồi, con mụ phù thủy đã chết rồi. Cửa vừa mở thì Hênxen nhảy ra như con chim trong lồng được Thả. Hai anh em vui mừng, ôm nhau hôn. Bây giờ chúng không còn Sợ gì nữa, chúng đi xem nhà mụ già thì thấy ở xó nào cũng có Những hòm đầy ngọc.

    Hênxen vừa ních đầy túi vừa nói:

    - Của này quí hơn sỏi.

    Còn Grêten nói:

    - Em cũng phải lấy về nhà mới được.

    Lấy đầy túi rồi, em nói:

    - Bây giờ hai anh em ta đi ra khỏi khu rừng của mụ phù thủy Đi.

    Đi được vài giờ, chúng đến bên một cái đầm lớn. Hênxen nói:

    - Anh không thấy có cầu, qua sao được?

    Grêten bảo:

    - Một chiếc thuyền nhỏ cũng chẳng có. Nhưng kia có vịt trắng Đang bơi, để em nhờ nó giúp.

    Rồi em bảo vịt rằng:

    - Vịt ơi vịt, Grêten và Hênxen đây. Kè chẳng có, cầu cũng Không, Hãy cõng anh em tôi qua với.

    Vịt đến. Hênxen cưỡi lên lưng vịt và bảo em lên ngồi cạnh Mình.

    Em đáp:

    - Thôi anh ạ, ngồi thế nặng quá. Để vịt cõng từng người một. Vịt tốt bụng cõng làm hai chuyến.

    Đến bờ bên kia, hai anh em nhận dần ra đường lối trong rừng Quen thuộc, và nhìn thấy nhà ở đằng xa. Chúng liền chạy ba chân Bốn cẳng, nhảy bổ vào nhà, ôm ghì lấy cổ bố mẹ.

    Từ ngày bỏ con trong rừng, bố mẹ không lúc nào vui. Grêten dốc túi ngọc xuống đất và Hênxen thò tay vào túi lấy ra Từng nắm ngọc.

    Từ đó, cả nhà hết lo và cùng nhau sống một cuộc đời hạnh Phúc.

    Truyện cổ Grim
     
  3. webmaster

    webmaster Stay hungry. Stay foolish

    Tham gia:
    16/12/2006
    Bài viết:
    13,288
    Đã được thích:
    35,263
    Điểm thành tích:
    6,063
    Chuyện chiếc rìu vàng

    Chiếc rìu vàng

    Ngày xửa ngày xưa có một anh tiều phu chăm chỉ, thật thà nhưng gia đình đông con nên cố gắng lắm thì gia đình mới đủ ăn chứ không có gì là dư dật. Một hôm như thường lệ anh vào rừng đốn củi. Có một cây gỗ to, đã đổ gần bên hồ nước. Anh nghĩ thầm, cây gỗ khô này nếu hạ xong sẽ có củi khô bán liền chắc là được giá. Anh chăm chỉ làm việc, nhưng bỗng lưỡi rìu của anh văng ra khỏi cán và rơi tõm xuống hồ.

    Nước hồ sâu, trời lại lạnh mà anh không biết bơi nên đăng loay hoay tìm cách lấy lưỡi rìu lên. Bỗng có một cụ già xuất hiện và hỏi anh tiều phu:

    Anh làm sao mà có vẻ lo lắng khổ sở đến vậy?

    Anh tiều phu bèn kể rõ sự tình và nhờ cụ già chỉ bảo cách giải quyết. Nhưng cụ già nói. Để ta giúp, rồi lặn tõm xuống hồ.

    Một lát sau nổi lên, mang theo một lưỡi rìu bằng bạc và hỏi:

    Có phải lưỡi rìu này là của con không?

    Anh tiều phu thật thà lắc đầu. Ông cụ gật gù ra vẻ hài lòng lại lăn xuống nước. Lát sau, ông cụ nổi lên và mang theo 1 lưỡi rìu bằng vàng.

    Nhưng vốn không tham lam, anh tiều phu vẫn không nhận lưỡi rìu đó là của mình. Lần thứ ba, ông cụ mang lên một lưỡi rìu bằng sắt.

    Nhận ra rìu của mình, anh tiều phu mừng rỡ nhận lại và cảm ơn ông cụ. Bỗng nhiên, ông cụ hoá thành ông bụt, râu tóc bạc phơ. Bụt bảo chàng trai:

    Này chàng trai chân thật, ta thấy con tuy nghèo nhưng lòng dạ trong sạch, không hề tham lam. Đây ta thưởng luôn cho con hai chiếc rìu bằng vàng và bằng bạc này...
     
  4. webmaster

    webmaster Stay hungry. Stay foolish

    Tham gia:
    16/12/2006
    Bài viết:
    13,288
    Đã được thích:
    35,263
    Điểm thành tích:
    6,063
    Bạch Tuyết và Hồng Hoa

    Ngày xưa có một người đàn bà góa sống cô quạnh trong một túp lều gianh. Trước cửa là một cái vườn có hai cây hoa hồng, một cây ra hoa đỏ, một cây ra hoa trắng. Bà có hai cô con gái, trông đẹp như hai cây hồng. Vì vậy bà đặt tên hai con là Bạch Tuyết và Hồng Hoa...

    Hai cô bé rất tốt bụng, hay làm, trần gian thực hiếm có. Bạch Tuyết dịu dàng, thùy mị hơn Hồng Hoa. Hồng Hoa hay chạy nhảy ngoài đồng, hái hoa, bắt bướm. Còn Bạch Tuyết thì luôn ở nhà với mẹ, hoặc giúp việc nội trợ, hoặc đọc sách cho mẹ nghe. Hai chị em yêu nhau lắm, đi đâu cũng dắt tay nhau. Khi Bạch Tuyết nói:
    - Chị em chúng ta không rời nhau...

    Thì Hồng Hoa nói tiếp:

    - ...suốt đời.

    Bà mẹ lại nói thêm:

    - Hai chị em có gì cũng phải chia nhau nhé.

    Hai chị em thường vào rừng hái quả dại. Thú rừng thân mật đến hai chị em, không đụng chạm đến hai em. Thỏ ăn lá trong lòng bàn tay hai em. Hoẵng gặm cỏ bên cạnh hai em. Hươu nhảy nhót gần hai em. Chim trên cành hót vui tai hai em. Hai em không bao giờ bị nạn. Khi nào nhỡ muộn không về được, thì hai em nằm sát nhau trên thảm rêu, ngủ lại trong rừng đến sáng, mẹ biết vậy nên cũng chẳng lo ngại gì.

    Bạch Tuyết và Hồng Hoa quét tước nhà cửa sạch sẽ lắm, nhìn vào thật thích mắt. Mùa hè thì Hồng Hoa làm công việc nội trợ, sáng nào cũng đặt trước giường mẹ một bó hoa trong đó có một bông hoa hồng trắng và một bông hoa hồng đỏ hái ở hai cây hồng của nhà. Mùa đông thì Bạch Tuyết đốt lửa và móc nồi lên bếp lửa. Nồi bằng đồng đánh sáng nhoáng như vàng. Tối đến, khi tuyết xuống, thì mẹ lại bảo:

    - Bạch Tuyết ơi, con ra cài then cửa lại.

    Rồi ba mẹ con ngồi bên lửa. Mẹ đeo kính, lấy quyển sách to ra đọc. Hai con vừa xe chỉ vừa nghe. Một chú cừu con nằm bên, đằng sau có một con chim gáy đậu, đầu rúc vào cánh. Một buổi tối, mẹ con đang quây quần êm ái như thế, thì có tiếng gõ cửa. Mẹ bảo:

    - Hồng Hoa, con chạy mau ra mở cửa, chắc có khách bộ hành tìm chỗ trú đêm đấy.

    Hồng Hoa ra mở cửa, tưởng là thấy một người nghèo khổ. Nhưng không, một con gấu thò đầu to kệch và đen xì vào. Em hét lên một tiếng, lùi lại. Đồng thời cừu con kêu be be, chim gáy vỗ
    cánh và Bạch Tuyết trốn vào sau giường mẹ. Gấu nói:

    - Đừng sợ, tôi không làm gì đâu, tôi rét cóng, chỉ muốn sưởi nhờ một tí thôi.

    Bà mẹ bảo gấu:

    - Tội nghiệp, lại gần lửa mà sưởi, cẩn thận kéo cháy lông nhé.

    Rồi bà gọi con:

    - Bạch Tuyết, Hồng Hoa lại đây, gấu không làm gì các con đâu, nó không có ý xấu đâu.

    Hai em chạy lại, rồi dần dần cừu con và chim gáy hết sợ cũng đến. Gấu nói:

    - Các em rũ tuyết ở lưng xuống hộ tôi.

    Hai em đi lấy chổi quét lông cho gấu. Gấu nằm gần lửa, kêu gừ gừ ra vẻ khoái lắm. Chẳng mấy chốc hai em hết sợ, bắt đầu đùa nghịch với người khách ngờ nghệch.

    Hai em giật giật lông gấu, để chân lên lưng gấu, lăn gấu xuống đất, hoặc lấy cành cây quật gấu; hễ gấu gừ gừ, hai em lại cười khanh khách. Gấu cứ để hai em nghịch, nhưng khi hai em nghịch quá thì gấu bảo:

    - Bạch Tuyết, Hồng Hoa để cho anh sống với. Hai em đừng đánh chết người yêu của hai em nhé.

    Khi cả nhà đi ngủ, bà mẹ bảo gấu:

    - Gấu cứ nằm bên lửa mà sưởi cho ấm kẻo ở ngoài lạnh giá. Trời vừa tảng sáng thì hai em mở cửa cho gấu ra, gấu đạp tuyết vào rừng.

    Từ đó, tối nào đúng giờ ấy gấu cũng đến nhà nằm bên bếp lửa và để cho trẻ tha hồ trêu mình. Cả nhà thân với gấu, chờ cho con vật lông đen đến rồi mới cài then cửa.

    Mùa xuân trở lại, cây cỏ xanh tươi. Một hôm gấu bảo Bạch Tuyết:

    - Bây giờ anh phải đi. Mùa hè này anh không thể đến đây được, em ạ.

    Bạch Tuyết hỏi:

    - Anh đi đâu, anh gấu thân yêu?

    - Anh phải vào rừng giữ của kẻo những thằng lùn tai ác ăn trộm mất. Mùa đông, khi đất có băng phủ, thì bọn lùn phải chịu ở dưới đất, không nhoi lên được, nhưng nay mặt trời sưởi mềm đất, thì chúng lại nhoi lên tìm cách ăn trộm của anh; cái gì đã vào tay chúng, chúng cất vào sào huyệt của chúng thì khó lòng mà lấy lại được.

    Bạch Tuyết buồn rầu vì phải từ giã gấu. Lúc em mở then cửa cho gấu ra, gấu vướng phải móc cửa, hơi trầy da. Em nhìn thấy hình như có vàng sáng nhoáng dưới da gấu nhưng em không chắc lắm. Gấu rảo bước rồi khuất bóng sau rừng.

    Cách đấy ít lâu, mẹ sai hai con gái vào rừng kiếm củi. Hai em trông thấy một cái cây to ai đã hạ xuống và có vật gì nhảy nhót hết chỗ này đến chỗ kia trong đám cỏ gần gốc cây. Hai em lại gần, nhận ra một thằng lùn, mặt già khọm, bộ râu bạc dài vướng vào keo cây, nhảy nhót như một chó con bị xích, không sao thoát được. Nó quắc đôi mắt đỏ ngầu nhìn hai em, thét rằng:

    - Sao chúng bay cứ đứng đực đấy ra mà nhìn, không đến cứu tao?

    Hồng Hoa hỏi:

    - Bác đã làm gì đến nỗi thế?

    Thằng lùn đáp:

    - Đồ ngu, mày lại còn thóc mách, tao muốn bổ cây này lấy củi nhỏ đun bếp. Tao không dùng củi to, củi to làm cháy mất món ăn. Chúng tao ăn nhỏ nhẻ chứ đâu có ngốn như đồ tham ăn tục uống chúng mày. Tao đã chêm nêm được rồi, nhưng không ngờ nêm trơn quá, thình lình tuột ra mất. Gỗ ập lại nhanh như chớp, tao không kịp rút chòm râu bạc đẹp đẽ ra, nên tao bị giam ở đây. Thế mà chúng bay còn cười, đồ nhãi còn hơi sữa, đồ ngu ngốc không biết xấu mặt.

    Hai em cố hết sức giúp thằng lùn nhưng không thể gỡ râu nó ra được. Hồng Hoa nói:

    - Để tôi đi gọi người đến.

    Thằng lùn hộc lên:

    - Đồ điên! Ai cần? Có hai chúng mày đã là quá lắm rồi. Chúng bay không nghĩ ra cách gì khác nữa à?

    Bạch Tuyết nói:

    - Bác đừng sốt ruột, tôi sẽ có cách cứu bác.

    Rồi em lấy kéo nhỏ ở túi ra, cắt ngọn râu thằng lùn. Được thoát nạn, nó đi lấy một cái bị đầy vàng ở đám rễ cây và càu nhàu:

    - Đồ mất dạy! Chúng bay cắt mất một mẩu râu đẹp của ông. Quỉ sứ sẽ làm tội chúng mày.

    Rồi nó đeo bị vàng lên vai, đi thẳng, không thèm nhìn hai em.

    Sau đó ít lâu, Bạch Tuyết và Hồng Hoa đi câu cá ăn. Khi đến gần bờ suối, hai em trông thấy cái gì như một con châu chấu to đang muốn nhảy nhót như muốn đâm xuống nước. Hai em chạy lại thì nhận ra thằng lùn trước. Hồng Hoa hỏi:

    - Bác làm sao đây? Bác muốn nhảy xuống suối à?

    Thằng lùn gào lên:

    - Tao đâu có ngu thế. Mày mở mắt ra mà trông, con cá khốn nạn này nó muốn lôi tao xuống sông đấy.

    Nguyên thằng lùn đang ngồi câu cá, bỗng không may bị gió cuốn râu mắc vào dây câu. Một con cá to cắn câu, thằng lùn yếu sức không lôi nổi con cá lên, con cá khỏe hơn kéo thằng lùn xuống. Nó bám lấy cỏ lấy sậy, nhưng không ăn thua. Lúc nó sắp bị cá lôi xuống thì hai em đến kịp, giữ được nó lại. Hai em gỡ cho râu nó, nhưng không ăn thua, vì râu cuốn chặt vào dây câu. Chỉ còn cách là lấy kéo cắt một đoạn râu nữa. Thằng lùn thấy thế kêu om lên:

    - Đồ ranh con! Chúng bay làm nhơ nhuốc mặt người ta thế à! Ở đằng kia, chúng bay đã cắt râu tao, bây giờ chúng bay lại cắt đoạn râu đẹp nhất của tao, làm tao không dám để anh em trông thấy mặt nữa. Tao cầu cho chúng bay phải chạy cho đến mòn gót giầy.

    Rồi nó đi lấy túi ngọc trai để trong đám sậy và không nói thêm nửa lời, lẩn sau một hòn đá.

    Cách đó ít lâu, mẹ sai hai con gái ra tỉnh mua kim chỉ và băng. Con đường qua một bãi hoang rải rác có những tảng đá to. Hai cô bé thấy một con chim to liệng trên đầu mình hồi lâu, rồi xà xuống bên một tảng đá. Tức thì có tiếng kêu oe óe thảm thiết. Hai cô chạy đến thì sợ quá vì thấy con phượng hoàng đã quặp chặt lấy thằng lùn mà hai cô đã nhẵn mặt. Chim định tha nó đi. Hai cô bé níu chặt lấy thằng lùn, co kéo mãi làm cho con chim phải buông mồi ra. Nhưng khi hết sợ thì thằng lùn lại nhè mồm ra mắng hai em:

    - Đồ chúng bay vụng quá, không biết nhẹ tay hơn một chút. Kéo mạnh quá làm cho chiếc áo mỏng của người ta rách tan tành như thế này à.

    Rồi nó cắp túi ngọc của nó, len lỏi qua đá vào hang. Hai em đã quen với thói bạc bẽo của nó rồi nên không để ý, lên đường ra tỉnh mua bán.

    Lúc trở về, hai em lại qua bãi hoang, thì bắt gặp thằng lùn đang đổ những viên ngọc ra một chỗ đất sạch, vì nó không ngờ có người đi qua đó muộn thế. Dưới ánh nắng chiều hôm, ngọc lóng lánh muôn sắc. Hai em đứng lại xem. Thằng lùn mắng:

    - Chúng bay đứng đực ra đấy làm gì?

    Mặt nó vốn bềnh bệch nay đỏ lên vì tức giận. Nó toan chửi rủa nữa thì bỗng có tiếng gầm gừ kinh hồn, rồi một con gấu đen ở rừng đi ra. Thằng lùn hoảng hồn chồm dậy, định trốn về hang, nhưng không kịp vì gấu đã tới ngay bên. Nó sợ quá van lạy gấu:

    - Lạy ngài, xin ngài tha cho con, con sẽ biếu tất cả châu báu của con là những viên ngọc đẹp kia. Xin ngài để cho con sống, ngài ăn thịt kẻ nhỏ bé gầy gò như con thật chẳng bõ dính mồm. Ngài xơi thịt hai con ranh kia thì hơn: thịt chúng mềm như thịt cun cút vậy.

    Nhưng gấu không biết nghe, tát cho thằng quái gian ác một cái chết tươi. Hai cô bé chạy trốn, nhưng gấu bảo:

    - Bạch Tuyết, Hông Hoa ơi, đừng sợ, chờ anh đi cùng với.

    Hai em nhận ra tiếng gấu bèn đứng lại. Khi gấu đến gần hai em thì bộ lông gấu bỗng rơi xuống, gấu biến thành một chàng thanh niên đẹp trai mặc áo toàn vàng. Chàng nói:

    - Anh là hoàng tử. Thằng lùn kia đã lấy của cải của anh, rồi phù phép cho anh hóa ra gấu, phải lang thang trong rừng cho đến khi nó chết mới được giải thoát. Thế là ác giả ác báo.

    Bạch Tuyết lấy Hoàng tử và Hồng Hoa lấy em hoàng tử. Rồi bốn người chia nhau của cải thu thập được ở trong hang thằng lùn. Bà mẹ già sống lâu, yên vui gần con cái. Bà đem hai cây hồng, trồng trước cửa sổ. Năm nào, hai cây cũng ra hoa trắng, hoa đỏ rất đẹp.

    (Truyện cổ Grim)
     
  5. me cua mit

    me cua mit Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    25/3/2008
    Bài viết:
    2,139
    Đã được thích:
    547
    Điểm thành tích:
    823
    Truyện dành cho bé đang học nói: Quả trứng của ai?

    Có một quả trứng ai đánh rơi, nằm im lìm trên bãi cỏ, một bác Gà trống mào đỏ chót đi ngang qua, trông thấy quả trứng, bác liền kêu thật to: Ò ...ó ...o...o... quả trứng gì to to, qủa trứng gì to to...
    Bác Lợn éc béo phục phịch đi qua ngó nghiêng quả trứng rồi kêu: Ụt à, ụt ịt, trứng gà hay là trứng vịt?
    Chú Chó đốm chạy lạihít hít quả trứng rồi cũng kêu: Gâu! Gâu! Trứng ngỗng, trứng ngan? Trứng ngỗng, trứng ngan?
    Bỗng nhiên quả trứng lúc lắc, lúc lắc rồi vỡ đánh tách 1 cái. Một chú Vịt con thò mỏ ra kêu: Vit...Vít ...
    Mọi người liền vui vẻ đưa chú trở về nhà với mẹ của chú.
     
  6. mekhanhchip

    mekhanhchip Ruốc ngon cho mọi nhà

    Tham gia:
    25/1/2008
    Bài viết:
    9,863
    Đã được thích:
    2,321
    Điểm thành tích:
    863
    Me cua Mit sưu tầm được câu chuyện hay quá, thank mẹ Mít nhé .
     
  7. Me Carrot

    Me Carrot Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    23/4/2008
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    17
    Điểm thành tích:
    8
    Truyện kể dành cho bé tuổi mẫu giáo: Cây trái có cần âm nhạc không?

    Hai anh em nhà khỉ mỗi người tự trồng lấy một đám cà chụa Cứ mỗi chiều buông xuống, khỉ anh thích ở bên ruộng cà và thường dạo một khúc nhạc viôlông tuyệt hay ru ngủ đám cà chụa Kết quả, ruộng cà chua của khỉ anh vừa to vừa sai trái. Khỉ em thắc mắc:
    - Chắc anh bón phân gì đặc biệt?
    Khỉ anh mỉm cười::)
    - Chẳng có gì đặc biệt, anh chỉ cho chúng thường xuyên nghe nhạc!
    Khỉ em trố mắt ngạc nhiên: :eek:
    - Trời đất lạ lùng ơi! Loài thực vật mà cũng mê âm nhạc sao?
    Khỉ anh ôn tồn giải thích cho em:
    - Ừ, anh từng đọc thông tin khoa học: khúc nhạc vui nhẹ nhàng có thể thúc đẩy sự phát triển của thực vật!
     
    architecttixucafe thích.
  8. Me Carrot

    Me Carrot Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    23/4/2008
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    17
    Điểm thành tích:
    8
    Chuyện kể cho con: Dế mèn và dế trũi

    Ở khu vườn nọ, có hai chú dế con: dế mèn và dế trũi. Tuy hai bạn bằng tuổi nhau nhưng tính cách không giống nhau. Dế mèn ít nói, khiêm tốn. Dế trũi lười biếng, hay khoe khoang.
    Hàng ngày, dế trũi không chịu học bài, thường đi qua cửa nhà dế mèn chọc ghẹo: "Mèn là kẻ nhút nhát, sợ sệt, chỉ biết học như con mọt sách . . .". Những lúc như thế, dế mèn thường im lặng không đáp lai. Dế trũi thường đi khắp nơi nói xấu dế mèn với mọi người. Bác dế lửa già biết được, mắng dế trũi một trân.
    Nhưng chứng nào tật ấy, dế trũi đứng trước cửa nhà dế mèn dọa nạt: "Kẻ hèn nhát kia, không biết trong khu vườn mênh mông này ta là người khỏe nhất à?". Rồi dế trũi đào đất nham nhở trước cổng nhà dế mèn.
    Đúng lúc ấy, trên cành cây, một chú sẻ con bay tới, giẫm hai chân lên người dế trũi làm dế trũi ta ngạt thở. Dế trũi chỉ kịp kêu lên một tiếng: "Cứu tôi".
    Dế mèn nghe tiếng bạn, vội vã chạy ra. Không ngần ngại, dế mèn chạy lên mái nhà, lấy hết sức giơ hai chiếc càng rắn chắc đạp thẳng vào chú chim sẻ. Sẻ bị bất ngờ, trượt chân ngã xuống. Dế trũi và dế mèn nhanh chân chạy vào nhà. Chim sẻ đành bỏ đi. Cảm động và xấu hổ trước tấm lòng của dế mèn, dế trũi xin lỗi bạn. Từ đó, họ trở thành bạn thân.
     
    Beanton08architect thích.
  9. Me Carrot

    Me Carrot Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    23/4/2008
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    17
    Điểm thành tích:
    8
    Mình đọc truyện cổ tích cũng nhiều lắm, nhưng truyện này mình dọc lần đầu, rất hạy Cảm ơn nhá!
     
    xuan16396 thích bài này.
  10. bucuatom

    bucuatom Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    20/6/2007
    Bài viết:
    51
    Đã được thích:
    31
    Điểm thành tích:
    18
    Mình cũng rất thích chuyện cổ Grim. Câu chuyện này hay, cảm động và thương 2 anh em ngoan ngoãn, thông minh. Thế nhưng những lời nói của bố mẹ sao mà "lạnh lùng" thế, toàn xưng hô với con cái là "mày, tao". Hy vọng đó chỉ là lỗi của người dịch truyện. Các bố mẹ kể chuyện này cho con cần lưu ý nha. Chúc cả nhà vui.
     
  11. QuocToan

    QuocToan Thành viên tập sự

    Tham gia:
    26/4/2008
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    3
    Điểm thành tích:
    3
    Hum trước nghe đâu người ta có nói rằng cho bé nghe nhạc giao hưởng từ trong "bụng" thi bé sẽ thông minh hơn. Cũng có nghiên cưu cho rằng khi các bé còn trong "bụng" mà được nghe nhạc, quảng cáo các sản phẩm sữa ... thì khi sinh ra hình như trong tiềm thức của các bé sẽ chọn những gì đã được nghe từ trong "bụng". Không biết có đúng không? Mong các pác góp ý giùm!
    Quốc Toản
    Manager www.sieuthi.mamnon.com
     
    Sửa lần cuối: 3/5/2008
  12. me cua mit

    me cua mit Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    25/3/2008
    Bài viết:
    2,139
    Đã được thích:
    547
    Điểm thành tích:
    823
    Trueyẹn dành cho bé đang học nói: Ai ngoan hơn?

    Có hai chú Vịt, Vịt nâu là anh, Vịt vàng là em, ai cũng cho là mình ngoan, hiền hơn người kia, không ai chịu ai. Vịt mẹ thấy vậy liền nghĩ ra 1 cách . Vịt mẹ bảo hai anh em ra đồng chơi, rồi về kể với mẹ xem có gì vui không ?

    Hai chú vịt con hớn hở đi 1 lúc rồi chạy về, ai nấy ướt sũng, ai nấy thở hổn hển. Vịt vàng nói trước:
    Mẹ mẹ ơi, vui lắm
    Có Gà con đang tắm
    Kêu ầm ĩ khắp ao!
    Con chả sợ tẹo nào
    Xuống nô đùa cùng bạn!
    Mẹ Vịt nghe xong thót cả tim, đang định hỏi thì Vịt nâu nói chen vào:

    Mẹ, mẹ ơi không phải .
    Gà con chơi gần ao
    Trượt cái chân té nhào
    Thế là kêu cứu cứu
    Em vịt vàng không biết
    Lại chạy xuống nô đùa
    Làm gà càng hoảng hốt

    Vịt mẹ sợ quá hỏi lại:
    Thế rồi gà ra sao?

    Vịt nâu nói:
    Gà túm chặt Vịt vàng
    Rồi Gà kêu Chiếp chiếp
    Em không thể bơi tiếp
    Anh Vịt cứu em ngay.
    Vịt vàng giờ đã hay
    Gọi con đến chung tay
    Kéo Gà nhép lên bờ
    Đưa Gà về với mẹ

    Vịt mẹ cảm động quá, ôm lấy hai con và nói:
    Hai con yêu của mẹ
    Cả hai đều ngoan ngoãn
    Đã biết giúp em Gà
    Không biết bơi thoát nạn
    Đừng cãi nhau con nhé,
    Như vậy sẽ ngoan hơn
    Mẹ vui hơn nhiều đấy .

    Hai chú vịt con khoanh tay và cùng nói: Vâng ạ! rõ to. Từ đó trở đi, không bao giờ Vịt mẹ nghe thấy hai anh em cãi nhau nữa .
     
    architect thích bài này.
  13. me cua mit

    me cua mit Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    25/3/2008
    Bài viết:
    2,139
    Đã được thích:
    547
    Điểm thành tích:
    823
    nhờ AD xoá giúp 1 bài với ạ !

    Em đăng thế nào mà lại có 2 bài giống hệt nhau, nhờ Ad xoá giúp chỉ để 1 câu chuyện thôi . Cảm ơn Ad nhiều .
     
  14. webmaster

    webmaster Stay hungry. Stay foolish

    Tham gia:
    16/12/2006
    Bài viết:
    13,288
    Đã được thích:
    35,263
    Điểm thành tích:
    6,063
    Cám ơn bạn đã thông báo,

    Bài trùng đã được xoá.
     
  15. Me Carrot

    Me Carrot Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    23/4/2008
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    17
    Điểm thành tích:
    8
    Hổng biết có đúng như vậy không nữa. Tuy nhiên hồi mình mang thai bé Carrot thì nghe rất nhiều nhạc giao hưởng (cũng vì nghe nói í mà) nên bây giờ bé nhà mình có khả năng cảm thụ âm nhạc rất tốt, ví như bé nhịp chân theo nhạc, hát những bài hát bé thuộc . . . rất đúng nhạc và đặc biệt chỉ nghe vài lần là có thể hát theo.
     
    architect thích bài này.
  16. me cua mit

    me cua mit Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    25/3/2008
    Bài viết:
    2,139
    Đã được thích:
    547
    Điểm thành tích:
    823
    Bài thơ: Cô dạy

    Cô dạy

    Mẹ, mẹ ơi, cô dạy
    Phải giữ sạch đôi tay
    Bàn tay mà giây bẩn
    Sách bút cũng bẩn ngay.

    Mẹ, mẹ ơi cô dạy
    Cãi nhau là không hay
    Cái miệng nó xinh thế,
    Chỉ nói điều hay thôi.
     
    architect thích bài này.
  17. chicken's mum

    chicken's mum Thành viên tập sự

    Tham gia:
    6/6/2008
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    3
    Do choi cua me mit

    Minh thay cac mau hang cua me mit dep qua. Lam sao lien he duoc? Neu duoc, ban email cho minh o dia chi diem1109@yahoo.com.
     
  18. Me Carrot

    Me Carrot Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    23/4/2008
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    17
    Điểm thành tích:
    8
    Chuyện kể hàng đêm: MÈO HOANG VÀ GÀ RỪNG.

    Mèo Hoang than thở chẳng có gì nhai, đến cả một con chuột nhỏ cũng không có. Đột nhiên, trên đường nó gặp một con Thỏ.
    Ôi! Của trời cho! Mèo liếm mép khi Thỏ run sợ kêu lên:
    - Tôi có thể tìm cho anh một con mồi tốt hơn. Anh chỉ cần giả vờ chết, tôi sẽ chịu trách nhiệm phần còn lại.
    Rồi Thỏ đi tìm và gặp một đàn Gà Rừng, nó bảo con đầu đàn:
    - Tôi hạ được con Mèo to, các bạn đến mà xwm!
    Đàn Gà nghe vậy mừng lắm nên chạy đến vây quanh "xác chết" và reo lên một cách thán phục:
    - Thỏ giỏi lắm! Từ nay chúng ta yên tâm, không sợ lão Mèo này rình vồ nữa!
    Nhưng đàn Gà Rừng vừa dứt câu Mèo Hoang bật dậy, chộp được con Gà to nhất. Cả đàn Gà chạy tứ tán, Thỏ Rừng cũng nhân cơ hội đó chạy mất.
    Gà Rừng đầu đàn tức giận vì bị Thỏ lừa, quyết định tìm cách trả thù Thỏ.
    Một hôm, Gà Rừng gặp Thỏ đang gặm cỏ ven đường, Gà Rừng đầu đàn nhảy chồm lên lưng Thỏ> Thỏ điếng hồn, biết Gà Rừng trả thù, chạy thật nhanh vào một cái hang gần đó.
    Nhưng vì Gà Rừng bám chặt trên lưng, nên Thỏ không thể chạy vào hang mà phải bám chặt vào đá ở cửa hang để giấu đầu vào hang.
    Gà Rừng không còn mổ được vào đầu Thỏ nên quay ra sau phía đuôi. Gà Rừng quặm đuôi Thỏ rất chặt đến lúc đuôi Thỏ đứt lìa, Gà mới chịu thôi. Thỏ bị mất đuôi, khóc hoài khóc mãi.
    Rồi đến khi vết thương lành, Thỏ thôi khóc, nhưng cái đuôi đứt trở thành ngắn ngủn còn có một mẩu như chúng ta ngày nay vẫn thấy.
    Các bạn đừng kể lại chuyện này với ao nhé. Thỏ biết được sẽ giận đấy!
     
  19. Doctorfun

    Doctorfun Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    14/6/2008
    Bài viết:
    352
    Đã được thích:
    73
    Điểm thành tích:
    28
    Tôi thích Avatar của bạn quá cơ
    :rolleyes:
     
  20. Me Carrot

    Me Carrot Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    23/4/2008
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    17
    Điểm thành tích:
    8
    Hình này 2 vợ chồng mình canh dữ lém mới chộp được í. Chiếc xe đạp là của bố cháu nó hồi xưa đi học đấy (chắc độ khoảng 20 năm gì đó).
     
    xuan16396, Huongnt 89Suytta thích.

Chia sẻ trang này