Nhân cách đây 3 hôm vnexpress.net có buổi phỏng vấn trực tuyến TS. Titzer, tôi đã thử tìm hiểu một số thông tin về phương pháp này, nay chia sẻ với các bậc làm cha mẹ để nếu ai đã theo dõi cũng như đang muốn tìm hiểu phương pháp này có thêm thông tin. Trước hết tôi xin chia sẻ một buổi phỏng vấn TS. Titzer trên 1 đài truyền hình của Mỹ Bấm chuột để tải phần 1 Bấm chuột để tải phần 2 Bài sau tôi sẽ upload nốt phần 3 và sau đó là một số ý kiến của các cha mẹ ở nước ngoài (đang dịch ra tiếng Việt) mà tôi tìm hiểu được và thấy tâm đắc. Còn ý kiến của các bạn thì sao?
PHẦN 3 Có vẻ cũng ít người quan tâm nhỉ Đang loay hoay tìm hiểu mấy cái forum bằng tiếng anh thì lại thấy cái này bên Vnexpress.net cũng hay, post toàn bộ sang đây cho mọi người tham khảo: Gặp lại những em bé từng được xem là 'thần đồng' Thần đồng ngôn ngữ một thời Phó Đức Bình An giờ chỉ mê chơi điện tử và nói năng rất khó nghe, khó hiểu vì phát âm không chuẩn, không biết diễn đạt ý mình. Còn cậu bé Sơn nổi lên 15 năm trước vì chưa biết nói đã biết đọc lại đang có nhiều biểu hiện của bệnh tự kỷ. Những năm gần đây báo chí thường xuyên đăng tải về những “thần đồng” với các khả năng siêu việt như 3 tuổi đã biết đọc, biết viết, biết tính toán đến con số hàng nghìn hay biết đọc cả tiếng Anh. Nhưng hiện tại các em ra sao thì ít người biết. Bình An mải mê với trò chơi điện tử trên điện thoại. Ảnh: Gia Đình & Xã Hội. Thần đồng ngôn ngữ: Diễn đạt như “gà mắc tóc” Phó Đức Bình An từng được nhắc đến như là một “thần đồng” về ngôn ngữ và toán học khi mới tròn 3 tuổi. Lúc đó, Bình An trở thành tâm điểm chú ý của không chỉ các hộ ở khu tập thể Quân khu Thủ Đô nơi em sống mà còn từ nhiều người hiếu kỳ khác. Nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải nói rằng, bé Phó Đức Bình An là một trường hợp đặc biệt đáng lưu ý. Song theo ông, để đưa ra những kết luận cụ thể, chính xác, các nhà khoa học cần phải có quá trình theo dõi lâu dài. Mới đây, 3 năm sau ngày bé Bình An “phát lộ” những khả năng đặc biệt nói trên, phóng viên đến nhà và tìm hiểu về em. Hỏi chuyện “thần đồng” bây giờ ra sao, bố Bình An ngắt lời: “Ối dào, đó là chuyện ngày trước chứ bây giờ cháu nó bình thường thôi mà, có gì đâu!”. Còn cậu bé, khi được hỏi: "Bình An học có giỏi không?" thì rụt rè trả lời: “Dạ giỏi!”. Sau câu trả lời khá tự tin này, cu cậu thò tay vào túi áo móc chiếc điện thoại di động của phóng viên và chạy ù vào nhà. Anh Điền (bố Bình An) bảo: “Nó lấy để chơi điện tử đấy. Nghiện lắm! Tôi phải cất máy vi tính, nếu không là cu cậu suốt ngày ngồi lì với các trò chơi mà không chịu học hành gì cả”. Về việc học tập, anh Điền cho biết, Bình An vẫn học tốt môn toán nhưng ít khi được điểm tối đa vì trình bày rất bẩn và cẩu thả, sửa mãi chẳng được. Còn môn Tiếng Việt thì Bình An rất kém, cả về phát âm lẫn về cách diễn đạt ngôn từ đều lộn xộn, câu chẳng ra câu, ý chẳng ra ý. Anh Điền còn kể rằng, nhiều lúc Bình An nói rất khó nghe, khó hiểu vì phát âm không chuẩn, không biết cách diễn đạt ý mình. Cháu Phó Đức Bình, anh trai của Bình An cũng nói: “Nó lười học lắm, nhiều lúc cháu đem các bài toán mẹo, các bài toán thử IQ ở mức độ trung bình dành cho độ tuổi từ 9 đến 14 thì em trả lời được ít câu đúng, riêng ở mức khó thì tuyệt đối không trả lời được câu nào”. Xem vở của Bình An, thì quả thật em trình bày bài vở rất tuỳ tiện, gạch xoá lung tung. Riêng vở Tiếng Việt thì cậu đã nhanh tay giấu mất tăm. Có lẽ nhìn vào học lực hiện nay, không ai bảo trước đây Bình An là một “thần đồng” có khả năng đặc biệt về ngôn ngữ và toán học. Cô Lập, giáo viên chủ nhiệm lớp 3G, Trường tiểu học Việt Nam - Cu Ba, nơi Bình An đang theo học, cho biết, hồi mới nhận lớp, thấy Bình An rất dát, không chơi với bất kỳ ai, cô còn nghĩ cậu học trò của mình có dấu hiệu của bệnh tự kỷ. Giờ Bình An đã hòa đồng và tiến bộ hơn nhiều. Tuy nhiên, cô lập khẳng định: “Ở Bình An hoàn toàn không có những biểu hiện của khả năng đặc biệt. Về khả năng tính nhẩm mà ngày trước báo viết cháu tính nhanh còn hơn cả người khác bấm máy tính, thì bây giờ tôi thấy bình thường. Nhiều bạn trong lớp cũng tính được, thậm chí còn nhanh hơn cả An”. Riêng môn Tiếng Việt, An tỏ ra yếu thật sự. Nhiều lúc cô Lập không nhịn nổi cười khi chấm bài kiểm tra văn của Bình An, bởi gần như các câu trong bài văn không có mối liên hệ, gắn kết gì với nhau về ngữ nghĩa lẫn ngữ pháp. Không chỉ viết mà lúc nói, Bình An cũng như “gà mắc tóc”. Có những lúc đứng dậy phát biểu, An nói một thôi một hồi mà vẫn không thể diễn đạt được ý mình muốn nói, chỉ đến khi cô giáo gợi ý “thế có phải con muốn nói như thế này phải không” thì mọi người mới hiểu cu cậu nói gì. Thần đồng đất mỏ: Dấu hiệu của bệnh tự kỷ Quảng Ninh trước đây rộ lên hiện tượng 2 “thần đồng” Trần Nam Sơn và Lê Thị Mai. Cách đây 15 năm, Sơn cũng được phát hiện là cậu bé có những khả năng đặc biệt: Biết đọc khi chưa biết nói. Mơ ước trở thành cử nhân của Sơn có trở thành hiện thực? Ảnh: Gia Đình & Xã Hội. Ngày đó Sơn là tâm điểm của báo chí, của những người hiếu kỳ và các nhà nghiên cứu. Khi đến nhà Sơn ở phường Hà Lầm - TP Hạ Long, chị Ngà (mẹ Sơn) còn có vẻ nuối tiếc khi nhớ về những ngày đó. Khi những tư chất thiên bẩm của Sơn được nhiều người biết đến, chị Ngà đã nhận được không ít thư từ góp ý về các phương pháp nuôi dạy “thần đồng” để Sơn phát triển được những khả năng đặc biệt của mình. Thế nhưng vì điều kiện nhiều khó khăn nên chị không thể làm theo. Đến giờ, không những không thể phát huy được những khả năng thiên bẩm của mình mà theo chị Ngà, Sơn ngày càng tỏ ra có gì đó không bình thường. Điều dễ nhận thấy nhất là tính Sơn nhút nhát, rất ít khi đi chơi, không thích đến những nơi đông người. Ngày còn nhỏ gần như cậu không có bạn, đến lúc lớn cũng chỉ chơi với một vài người. Ngoài ra, Sơn rất kén ăn, đến năm lớp 9 mà mẹ vẫn còn phải chăm như chăm một cậu bé lớp 1. Sơn còn có tính lơ đãng, hay quên. Mẹ cậu cho biết: “Nhiều lần đi chơi về, tôi hỏi con đi đâu về đấy? Có khi hỏi đến câu thứ 3 nó mới gãi đầu, gãi tai lí nhí: Để con nhớ đã mẹ ạ!”. Chị còn kể, cô giáo chủ nhiệm lớp 10 phản ánh, giờ ra chơi cậu thường leo lên đồi ngồi trầm ngâm một mình thay vì nô đùa cùng các bạn. Đang học lớp 11, Sơn chỉ thích học vi tính, cậu ước mơ sau này sẽ trở thành một cử nhân tin học. Lâu nay cậu thường xuyên viết và vẽ các bộ truyện tranh. Nhiều lần Sơn ngỏ ý nhờ mẹ tìm và gửi hộ các bộ truyện tranh của mình lên các nhà xuất bản. Xem những trang sách của Sơn, thấy cậu ghi chép, trình bày rất cẩu thả chứng tỏ học không phải là niềm đam mê của cựu “thần đồng” này. Trên nhãn vở Văn, Sơn ghi như sau: “Trường: Không tên tuổi, Lớp: Vô danh” còn nội dung bên trong, có trang cậu ghi tới 3 môn Văn, Đại số, Hình học. Lồng trong nội dung bài học là chi chít những hình vẽ về các nhân vật trong truyện tranh với dao kiếm hãi hùng. Hầu như rất hiếm để tìm thấy một quyển vở được ghi chép một cách cẩn thận, sạch đẹp. Cô Đoàn Thị Thái, giáo viên Trường THCS Nguyễn Văn Thuộc, là cô giáo chủ nhiệm 4 năm trung học cơ sở của Sơn cho biết, học lực của Sơn cũng chỉ đạt mức khá, nhiều môn đạt điểm trung bình. Đến lớp, Sơn hầu như không chơi cùng bạn mà thu mình ngồi trầm tư một góc. Một đặc điểm “nổi trội” của Sơn chính là tính hay quên và nhiều lúc ngồi trong lớp mà như người “trên trời rơi xuống”. Đã không ít lần Sơn quên giờ lên lớp, quên hết lời cô dặn, khiến cô rất thất vọng. Cũng ồn ào xuất hiện trên báo chí hồi đó như Sơn, khiến nhiều người phải ngả mũ kính phục vì “khả năng đặc biệt”, nhưng giờ đây gặp lại, một cựu “thần đồng” khác ở đất mỏ là Lê Thị Mai nói với chúng tôi rằng: “Hai chữ 'thần đồng' đã đánh cắp tuổi thơ tôi”. Câu chuyện buồn vẫn còn tiếp diễn… (Còn nữa) (Theo Gia Đình & Xã Hội) (Theo http://vnexpress.net/GL/Doi-song/2008/08/3BA055B9/)
Không hiểu sao chính Vnexpress.net dạo này đang QC cho bọn Gain IQ về cái đĩa dậy con của TS Titzer mà lại liên tục đưa ra các bài nói về mặt trái của việc dậy con kiểu này: 'Thần đồng' không được làm trẻ con Lê Thị Mai ngày nay. Ảnh: Gia Đình & Xã Hội. Khi Mai ra đường mọi người bàn tán chỉ trỏ, lúc đi chơi cùng bố thì bị bạn bè của bố đưa ra những bài toán "siêu khó" và em phải giải cho kỳ được, nếu không bố em sẽ trở thành người nói dối, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. >Gặp lại những em bé từng được xem là thần đồng Sự kỳ vọng thái quá cùng với những phương pháp phản khoa học của người cha đã khiến “thần đồng” toán học cách đây 15 năm Lê Thị Mai sống những ngày tháng của tuổi thơ trong áp lực dồn nén. Trở thành “thần đồng” bởi bố Buổi gặp cựu “thần đồng” Lê Thị Mai diễn ra ở Bệnh viện Bãi Cháy nơi cô đang làm việc. Mai thở dài: “Chuyện của em đơn giản lắm, chắc chỉ kể 5 phút là hết”. Thế nhưng cuộc trò chuyện đã diễn ra gần 2 tiếng đồng hồ. Không còn e dè, rụt rè, áp lực, không còn gì phải thận trọng giấu giếm như 15 năm về trước, khi Mai mới tròn 10 tuổi, nổi danh khắp chốn. Cô gái xinh xắn, có giọng nói trong trẻo và cách trò chuyện hấp dẫn đã kéo người nghe về miền kí ức mà em đã cất giấu, dồn nén trong những tháng năm làm người nổi tiếng. Căn nhà nhỏ ở phố Hà Lầm, TP Hạ Long là nơi đã chứng kiến những thăng trầm của một cô bé có khả năng đặc biệt về toán học khi học tiểu học. Theo lời Mai, ông Lê Duy Chuyên, bố cô là một kỹ sư hoá nghỉ hưu, thuộc lớp người “cũ”. Sống trong buổi giao thời ông như một con người lạc lõng. Trong 4 người con chỉ có Mai là thuần tính và rất nghe lời ông. Bố con thường quấn quýt bên nhau, vì thế ông sớm phát hiện được những khả năng thiên bẩm của cô con gái ngoan. Với kiến thức khá vững về tự nhiên, ông dành hết thời gian rảnh rỗi kèm cặp nên Mai sớm vượt trội hẳn so với các bạn cùng lứa. Dù chỉ mới học lớp 2 nhưng Mai đã có thể giải các bài toán bằng cách lập phương trình hay tính các phép tính khai căn nhanh hơn bấm máy tính. Cũng từ đó, bố Mai đã nuôi những tham vọng lớn lao, mục đích cuối cùng của ông là biến Mai thành một “thần đồng” thật sự. Ông sắp đặt cho Mai một lịch học đặc kín, hầu như không còn thời gian rảnh để chơi đùa. Đưa ánh mắt nhìn xa xăm, Mai nhớ lại: “Hồi đó em học nhiều lắm, mọi người hầu như không mấy khi thấy em đi chơi mà chỉ thấy em suốt ngày gắn mình với bàn học, với các phép tính và chi chít những con số”. Chỉ biết học và học Khi hỏi về những phương pháp học mà bố đã áp dụng cho Mai thì em trả lời không có điều gì thật sự đặc biệt cả. Nhưng ông đã làm được một điều mà không mấy ai làm được, đó là tạo tính tự giác tuyệt đối và ràng buộc việc học thành một điều tự nguyện trong bản thân cô. Mai bảo, bố thường tâm tình với con gái: “Bố chỉ có mình con, con là niềm hy vọng duy nhất của đời bố”. Lúc đó cuộc sống vợ chồng của bố mẹ Mai đang trong thời kỳ khủng hoảng nên cô rất thương bố. Dường như trong Mai có một sự tự nguyện đến tuyệt đối: Lao vào học để làm vui lòng bố. Mai thú nhận rằng em không hề có một chút gì gọi là khả năng đặc biệt cả, trí nhớ của em cũng bình thường như bao người khác. Có chăng điều khác biệt là niềm đam mê tột cùng với việc học. Mai so sánh: “Khi anh đọc xong một cuốn truyện dày hàng trăm trang, anh gần như nhớ hết, còn khi anh đọc một cuốn sách cũng dày ngần đó thậm chí là một đoạn trong đó thôi, đọc xong anh hầu như chẳng nhớ gì. Tại sao cùng là chữ nhưng lại có sự khác biệt đó? Chính niềm đam mê là điều cốt lõi làm nên sự khác biệt này”. Để thoả mãn sự kỳ vọng của mình, bố đã biến Mai thành một “cỗ máy” của sự học. Trên nền nhà, trên tường, trên bàn ăn, thậm chí cả trên cánh tủ, đâu đâu cũng thấy các phép tính khai căn, các bài toán khó. “Hễ đặt chân vào nhà là dẫm trên các con số, ngủ dậy mở mắt ra là các phép toán bên tường đập ngay vào mắt. Người khác vào nhà cứ nghĩ nhà tôi toàn người đến từ hoả tinh. Nhiều lúc tôi phát điên lên, tôi sợ con mình thành đứa ngộ chữ, rồi phát rồ, phát dại với các phương pháp dạy của ông ấy” - bà Hằng, mẹ Mai nhớ lại trong bức xúc. Nhưng đáp lại sự kỳ vọng đó của bố, Mai chỉ thật sự nổi bật lên trong các phép toán khai căn và giải bài toán bằng cách lập phương trình, ngoài ra không phát triển được gì thêm. Đem các dạng toán khác hay hình học là Mai chịu. Rồi mẹ càng lo lắng hơn khi em có những biểu hiện bất thường như tâm trí phân tán, mất khả năng tập trung. Khi lớn lên, oái oăm thay niềm đam mê của Mai không phải là khoa học tự nhiên. Em chỉ thích ngoại ngữ và bây giờ trở thành một phiên dịch viên trong Bệnh viện Bãi Cháy. Tất cả những gì gọi là khả năng “thần đồng” trong em đã bị “giết chết” như chính lời em nói. Thần đồng mơ được... thi đại học Khủng hoảng gia đình và những hệ lụy của một người nổi tiếng đã nhấn chìm em trong áp lực. Mai tâm sự, em có một tuổi thơ không giống ai. Em không được làm trẻ con, bởi vì mọi lời nói đều bị người khác chú ý. Khi Mai ra đường mọi người bàn tán chỉ trỏ, lúc đi chơi cùng bố thì bị bạn bè của bố đưa ra những bài toán bắt giải và em phải giải cho kỳ được những bài toán “siêu khó” đó. Bởi vì không làm được thì bố em sẽ trở thành người nói dối, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Những áp lực từ bên ngoài cũng là một gánh nặng. Có nhiều lần ra đường Mai gặp phải cảnh: "À đây rồi! Vào đây! Vào đây cháu! Giải giúp cô bài toán này, thằng con cô làm mãi mà không được!". Thế là Mai lại phải chúi đầu vào giải những bài toán rất khó mà em biết rằng chúng chỉ là cái cớ để họ thử em cho thoả tính hiếu kỳ, tò mò của bản thân họ mà thôi. Rồi báo chí đăng bài và mang đến kỷ niệm bố em vài tờ. Có chúng, bố Mai càng tự hào và thổi phồng một cách thái quá về em. Lại đặt ra những nấc thang mà em có vắt kiệt sức cũng không thể nào đặt chân lên đó. Vậy nên lâu lâu em lại tìm và thủ tiêu bớt đi một tờ báo. Cái cách “thủ tiêu” báo cũng thật đặc biệt: Mai vồ lấy chúng trong căm giận và vò nát chúng trong cơn đau xé lòng. Lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản nếu để chúng tồn tại, đi đâu bố cũng mang theo và thế là em lại phải vùi đầu vào những bài toán thách đố, vào những cuộc phỏng vấn triền miên. Đã có lúc Mai cảm thấy bí bách đến cùng cực, em như “vật thể lạ” trong mắt mọi người. Lớn lên, khi nhận rõ nguyên nhân khiến gia đình, bố mẹ khủng hoảng một phần là do sự mâu thuẫn trong cách dạy em, Mai đã hụt hẫng. Mai buông xuôi tất cả, em không biết mình học để làm gì, rồi từ đó chểnh mảng dần trong học tập. Khi em tốt nghiệp phổ thông cũng là lúc gia đình kiệt quệ vì bố bị tai biến mạch máu não. Điều kiện khó khăn đã không cho em thực hiện ước mơ đặt chân lên giảng đường đại học. Em cười và nói em thèm cái cảm giác hồi hộp khi bước chân vào phòng thi. Em khao khát một lần được đi thi đại học chính quy cho dù em đã tốt nghiệp đại học tại chức môn ngoại ngữ và hiện đã có việc làm ổn định. Mai nói hôm nay em rất bất ngờ vì đã từ rất lâu rồi em không tiếp xúc với báo chí. Mai thừa nhận đây là lần đầu tiên em tự lên tiếng chia sẻ những suy nghĩ của mình. Giá như có một cách đào tạo bài bản, giá như cuộc sống gia đình Mai êm đẹp, giá như có những tấm lòng đến với em trong lúc khốn khó, thì biết đâu hôm nay chúng ta đã có một nhân tài thực sự. (Theo Gia Đình & Xã Hội) http://vnexpress.net/GL/Doi-song/2008/08/3BA05659/
Dạo này mình cũng đang quan tâm tìm hiểu phương pháp giáo dục của TS. Titzer. Nghe QC thấy rất hay nhưng không biết có nên áp dụng không, không biết mua đĩa ở đâu. Tiếng Việt mình phải học đánh vần mới đọc được, không nhận biết từ như tiếng anh.