Một bài báo tại Nhật. " Hãy coi trọng người già" - phải chăng câu nói này chỉ dành cho thời Chiêu Hòa? (từ năm 1956 -1989) Hôm qua, tôi đã chứng kiến một sự việc khiến tôi nhận thấy sự thay đổi về mặt ý thức của tôi và của xã hội. Lúc đó, hầu hết các ghế ngồi trong xe điện lúc đó đã chật kín chỗ, người phải đứng cũng khá nhiều. Phía trước hàng ghế đối diện nơi tôi ngồi có 3 người đang đứng, 1 nam, 2 nữ, có vẻ như vừa đi leo núi về. Cả 3 đều đã có tuổi. Do họ đứng quay lưng về phía tôi nên tôi chỉ đóan được tuổi của họ qua vẻ mặt nhìn nghiêng. Họ khoảng tầm 60 tuổi. Ngồi trước mặt họ có 3 người, 1 phụ nữ khoảng 50 và 2 thanh niên. Cả 2 thanh niên đều nhuộm tóc, một người còn đeo kính râm. Điều khiến tôi chú ý đến những người này là khi tôi nghe thấy người đàn ông trong nhóm 3 người cao tuổi nói những lời sau: "Thanh niên ngày nay chẳng cảm thấy gì khi bắt người già phải đứng." " ngày xưa còn biết giả vờ ngủ vì cảm thấy thế là có lỗi, chứ thanh niên bây giờ thậm chí còn chả thèm giả vờ ngủ nữa. Thật là hỗn xược!". Người đàn ông nói với một giọng khá to và có vẻ như muốn mấy thanh niên kia nhường chỗ cho mình và 2 người cùng đi. Nghe những lời nói đầy vẻ mỉa mai như vậy, mặc dù chẳng liên can gì nhưng tôi cũng cảm thấy ko lấy gì làm vui vẻ. Và nó cũng khiến tôi tỉnh cả ngủ. Giả sử như tôi đứng dậy nhường chỗ, thế nào cũng có người đứng dậy theo. Nghĩ thế, tôi định đứng lên thì người thanh niên đeo kính râm lên tiếng. "Ông bà đi leo núi được mà không đứng được ở trên tàu hỏa à? Thật vô lý!. Ông bà đi chơi về cơ mà? Còn bọn tôi đang trên đường đi làm đấy. Nghĩa là những người như bọn tôi, thứ bẩy cũng phải đi làm để đóng tiền lương hưu cho ông bà đấy, ông bà có hiểu ko? Sau này bọn tôi có già như các ông bà bây giờ thì không có lương hưu mà sống đâu, cũng chẳng thể đi leo núi như mấy ông bà đâu. Cho nên nếu ông bà muốn ngồi thì ra chỗ ghế ưu tiên mà ngồi. " Tôi ko nhớ rõ chính xác từng lời, nhưng đại khái là thế. Tôi vô cùng sửng sốt. Không thể tưởng tượng được mấy thanh niên đó lại có thể thốt ra những lời như vậy. Một người được răn dạy những câu là " Hãy nhường ghế cho người già, hãy coi trọng người già" như tôi vậy mà lại nghe thấy những lời kia giữa thanh thiên bạch nhật thé này. Tôi sắp thành đồ bỏ đi rồi hay sao? Tôi đành ngồi lại xuống ghế của mình. 3 người cao tuổi im lặng, ko nói được câu gì. Họ xuống ở ga tiếp theo. Có lẽ họ đổi sang một chuyến tàu khác. Chuyện này khiến tôi nhận thấy rõ sự khác biệt giữa các thế hệ. Nói như thế có nghĩa là người có nhiều tiền và nhiều sức khỏe nhất bây giờ chính là thế hệ người già. Lớp người đã kéo nền kinh tế Nhật Bản trở nên phồn thịnh như họ đã phải lao động vất vả nhiều thì bây giờ họ có quyền được an hưởng tuổi già. Và việc họ phải được lớp trẻ kính trọng là điều đương nhiên. Tôi có thể hiểu được suy nghĩ ấy của họ. Thế nhưng ở vị trí thế hệ trẻ bây giờ,họ đóng tiền bảo hiểm lương hưu hàng năm ko phải là để cho họ sau này, mà chính là để cho lớp người già bây giờ. Với một xã hội mà dân số ngày càng ít như ngày nay thì chắc chắn chẳng còn ai đóng tiền lương hưu cho họ già cả. Thậm chí thuế tiêu dùng còn tăng lên tận 2 con số nữa. Trong khi đó nền kinh tế chẳng hi vọng có được mức tăng trưởng như hồi nào. Và chẳng có gì là vô lý khi có cái nhìn bi quan về tương lai. Phải chăng thế hệ của tôi giống như là con dơi nằm giữa 2 thế hệ này? Các chính trị gia lúc nào cũng nói đến chính sách Nito (tớ ko biết là gì ), nhưng họ có thuyết phục được cho thế hệ trẻ bây giờ hiểu chính sách đó là gì hay ko? Và việc thế hệ trẻ bây giờ ko còn nhiệt tình làm việc nữa cũng là điều dễ hiểu. Xã hội đã và đang thay đổi so với cái thời tôi còn là trẻ con. Bài báo thật hay ,xét về từng khía cạnh thì ai cũng đúng theo nhận thức của họ . Những người già thì họ cũng trải qua thời tuổi trẻ, cũng là người có ích cho xã hội bây giờ đã về hưu họ muốn mọi người quan tâm hơn đến họ ,suy nghĩ của thế hệ này cho là lớp trẻ thật vô tâm .Sao họ không có một câu gợi ý nhẹ nhàng hơn là nói kháy giữa chốn đông người như vậy ? nếu người lớn xử sự đúng hơn thì lớp trẻ không có lí do gì để hổn với người đáng tuổi Ông Bà Cha Mẹ của mình .... Đáng trách cho thế hệ trẻ chúng ta ngày nay thật vô tâm ,nếu những người già đó là bà con ,người quen hay người yêu thì họ sẽ nhường ngay ,nói lý thì bình đẳng ai lên trước ngồi trước cho dù người sau có là một cụ già ,nhưng sống ở đơì thì không nên so sánh vô ý thức như thế vì mình thành đạt ra đời đi làm như bây giờ là do ai ,không phải là do Ba Mẹ sao mà ba Mẹ chúng ta là lớp người nào ? có phải là lớp già đáng đứng trước mặt các anh trên xe điện đó sao ? Vậy mà lại so sánh mình là người đi làm còn các cụ đi chơi ......thật không hiểu nổi . Vậy những người thành đạt có địa vị trong xã hội chưa chắc họ là người được mọi người yêu mến hay một người tốt .Nếu họ không biết cái điều đơn giản nhất " KÍNH TRỌNG NGƯỜI CAO TUỔI " cho dù họ là một người phạm pháp . Mọi người thấy sao ạ ???
Sự vô tâm của con người còn có thể bỏ qua được, vì có thể sửa chữa lỗi lầm đó được . Nhưng sự cố tình của người nào đó thì thật là đáng phê phán, bây giờ tự bản thân mình hãy đặt địa vị mình vào trong địa vị của những người cao tuổi xem sao!? Mà cũng chẳng lâu nữa đâu chính chúng ta là những người cao tuổi, thử hỏi khi đó ta cũng bị những người trẻ tuổi đối xử như vậy thì ta nghĩ gì đây . Người cao tuổi là những người đáng được kính trọng, họ cần sự giúp đỡ của con, cháu, của những người trẻ tuổi . Cũng khôgn to tát gì, cũng không đòi hỏi cao sang gì, nhiều khi chỉ là 1 lời nói thôi cũng có thể làm mát lòng mát dạ các Cụ, nếu như ngược lại cũng 1 câu nói không tốt thì đã làm các cụ đau hết cả cõi lòng, nhớ mãi cả cuộc đời không quên nổi ắn tượng không tốt đó . Câu chuyện ở đây, chính là văn hoá ứng xử của mỗi con người chúng ta . Có những người có trình độ, học nhiều nhưng chưa chắc đã là ngươi có đủ yếu tố văn hoá ứng xử trong con người đó
Đúng là đọc bài báo chị cũng thấy hơi mâu thuẩn , đặt mình vào vị trí người già cũng thấy đúng , mà đặt vào vị trí lớp trẻ cũng đúng .Cho nên trong cuộc sống luôn luôn phải cân nhắc , phải đề cao việc đối xử như thế nào giữa chốn đông người .Không ỷ mình già mà muốn nói sao cũng được , ngược lại mình là con cháu có thể nhường nhịn người già đáng cha đáng chú mình một câu thì có gì là không tốt Trình độ văn hóa , trình độ nhận thức và sự tôn trọng lẫn nhau luôn luôn là điều rất cần thiết , cần suy ngẩm và cần nhắc đi nhắc lại nhiều lần cho mọi lứa tuổi .Thật tốt biết bao khi trên đường đi ta thấy rất nhiều những cử chỉ giúp đỡ : dẫn cụ già qua đường ...nhường chổ trên xe buyt ...giúp một em bé ...nếu ta làm ngơ liệu có thoải mái được không ???hay giúp rồi mình thấy sẽ vui hơn ???
Em có đọc báo thấy vì vô tâm mà một thanh niên phải ngồi tù vì đã không giúp đỡ hành khách của mình , để ngồi ở đường mà không đưa vào bệnh viện ....