Xin chào cả nhà! Có lẽ vì cuộc sống quá bận rộn, khiến ta quên mất rằng tuổi thanh xuân của mình đã trôi đi. Mình xin mạn phép mượn lời thơ của tác giả Xuân Diệu, lời thơ thật ý nghĩa, xúc tích. ........................................ Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất; Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi. Của ong bướm này đây tuần tháng mật; Này đây hoa của đồng nội xanh rì; Này đây lá của cành tơ phơ phất; Của yến anh này đây khúc tình si; Và này đây ánh sáng chớp hàng mi, Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa; Tháng giêng ngon như một cặp môi gần; Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa: Tôi không chờ nắng hạ mới hoaì xuân. Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, Không cho dài thời trẻ của nhân gian; Nói lam` chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạị Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt.... Con gió xinh thì thào trong lá biếc, Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi ? Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa ? Chẳng bao giờ, ôi ! chẳng bao giờ nữa... Mau đi thôi ! mùa chưa ngả chiều hôm,
" Khi anh gặp em" Em dịu dàng như tia nắng hồng, Ru đời anh thôi bước phiêu bồng. Em là người cho anh tiếng cười, Ru lòng anh trong giấc ngủ say. Em đẹp tựa giọt sương sớm mai, Như ngàn hoa khoe khắc đua màu. Em là ngàn vì sao sáng ngời, Ru đời anh là hạnh phúc bình yên. Tình nồng cháy trong lòng còn say Để hồn anh từng ngày thắm thiết Một lần gặp gỡ để rồi mộng mơ Một lần thôi ta sẽ mãi yêu người Ngày và tháng ngọt ngào hẹn ước Tình còn đây thật đẹp biết mấy Này người hỡi này người tình ơi Trọn đời anh mãi yêu người thôi.
ở diễn đàn này không nhiều bạn viết thơ, thích thơ thế nên chủ thớt có bị soi là người lãng mạn cũng không có gì lạ