E có 1 số truyện của trẻ e, đủ các thể loại : thần thoại, sự tích, hạt giống tâm hồn...E thấy cũng hay và rất ý nghĩa nên mạn phép mở 1 topic chia sẻ với các mẹ thân yêu. Hi vọng giúp các mẹ có thêm nhiều truyện hay để kể cho cục cưng yêu quí của mình thưởng thức và nuôi dưỡng tâm hôn cho bé ^o^. Mẹ nào thấy topic của e hữu ích thì thanks e cái ná ♥ Em hơi lóng ngóng khâu trình bay nên e xin phép không phân loại mà đánh số để mục lục theo tên truyện thôi các mẹ nhé. Rất mong được sự đóng góp thêm của các mẹ Mục lục: Trang 1 1, Phép màu giá bao nhiêu? 2, Hộp kem 3, Chiến thắng thứ hai Trang 2 4, Cái tết của Mèo con - Nguyễn Đình Thi 5, Cậu bé hái củi và chú Hươu con ( Sự tích cây hoa Đại) - Phạm Hổ 6, Vịt và Gà tranh cãi - Vũ Tú Nam 7, Bồ Nâu và Chim Chích - Vũ Tú Nam 8, Sự tích Vịnh Hạ Long - Xuân Quỳnh 9, Sự tích núi Ngũ Hành - Xuân Quỳnh Trang 3: 10, Quả bóng màu đen 11, Một chuyến đi xa 12, Ai là người giàu có? Trang 5: 13, Những đứa con của Veronica Trang 6 14, Sức mạnh 15, Nuối tiếc 16, Vết nứt và con kiến 17, Cậu bé mù và câu chuyện biết ơn cuộc sống 18, Câu chuyện con Lừa và bài học cuộc sống Trang 7: 19, Bút chì và tẩy 20, Cuốn sách và giỏ đựng than Trang 8 21, Bông hồng cài áo 22, 8 lần nói dối của mẹ 32, Bí mật giọt nước mắt Trang 10 33, Đôi bàn tay của mẹ 34, Sự tích hoa nhài 35, Khát vọng của nàng Violet Trang11 36, Sự tích về ông già Noel (có rất nhiều bản khác nhau ạ) 37, Ô cửa kính vỡ 38, Câu cá 39, Hóa đơn
Ðề: Phép màu giá bao nhiêu? Dạ có gì đâu chị, chỉ là e đọc thấy hay hay nên post lên để các mẹ cũng thưởng thức và lúc nào rảnh thì kể cho bé nghe cùng thôi ah. p/s mặc dù rất thích nhưng e vẫn chưa đc lên chức mẹ nóa đâu ạ .
Ðề: Phép màu giá bao nhiêu? Chà, cô tiếp tục post thêm truyện đi cô, mẹ cháu ủng hộ hai chân hai tay và sẽ tìm truyện để góp vu!
Ðề: Phép màu giá bao nhiêu? Tối nay e lang thang khảo sát một vòng thì thấy ý tưởng chèn thêm tranh vào truyện hơi khó (vì toàn truyện chữ), có lẽ e sẽ sưu tầm và chọn lọc 1 số tranh mình họa phù hợp với câu truyện để truyện sinh động hơn chút thôi ạ.
Ðề: Phép màu giá bao nhiêu? Một cô bé tám tuổi nghe cha mẹ mình nói chuyện về đứa em trai nhỏ. Cô bé chỉ hiểu rằng em mình đang bị bệnh rất nặng và gia đình cô không còn tiền. Chỉ có một cuộc phẫu thuật rất tốn kém mới cứu sống được đứa em trai cô bé, và cha mẹ em không tìm ra ai để vay tiền. Do đó, gia đình em phải dọn đến một căn nhà nhỏ hơn vì họ không đủ khả năng tiếp tục ở căn nhà hiện tại sau khi trả tiền bác sỹ. Cô bé nghe bố nói với mẹ bằng giọng thì thầm tuyệt vọng:" Chỉ có phép màu mới cứu được Andrew". Thế là cô bé vào phòng mình, kéo ra một con heo đất được giấu kỹ trong tủ. Em dốc hết đống tiền lẻ và đếm cẩn thận. Rồi cô bé lẻn ra ngoài bằng cửa sau để đến tiệm thuốc gần đó. Em đặt toàn bộ số tiền mình có lên quầy. Người bán thuốc hỏi: " Cháu cần gì?" Cô bé trả lời:" Em trai của cháu bệnh rất nặng và cháu muốn mua phép màu." - Cháu bảo sao? - Người bán thuốc hỏi lại. - Em cháu tên Andrew. Nó bị một căn bệnh gì đó trong đầu mà bố cháu nói chỉ có phép màu mới cứu được nó. Phép màu giá bao nhiêu ạ? - Ở đây không bán phép màu, cháu ạ. Chú rất tiếc. - Người bán thuốc nở nụ cười buồn và tỏ vẻ cảm thông với cô bé. - Cháu có tiền mà. Nếu không đủ, cháu sẽ cố tìm thêm. Chỉ cần cho cháu biết giá bao nhiêu ạ? Trong cửa hàng còn có một vị khách ăn mặc thanh lịch. Sau khi nghe câu chuyện, ông cúi xuống hỏi cô bé:" Em cần loại phép màu gì ?" - Cháu cũng không biết nữa. - Cô bé trả lời, rơm rớm nước mắt. Nhưng em cháu rất cần phép màu đó. Nó bị bệnh nặng lắm, mẹ cháu nói rằng nó cần được phẫu thuật, và hình như phải có thêm loại phép màu gì đó nữa mới cứu được em cháu. Cháu đã lấy ra toàn bộ số tiền để dành của mình để đi tìm mua phép màu đó. - Cháu có bao nhiêu? - Vị khách hỏi. Cô bé trả lời vừa đủ nghe:" Một đô la mười một xu." Người đàn ông mỉm cười: " Ồ! Vừa đủ cho cái giá của phép màu". Một tay ông cầm tiền của cô bé, tay kia ông nắm tay em và nói:" Dẫn bác về nhà cháu nhé. Bác muốn gặp em trai và cha mẹ cháu. Để xem bác có loại phép màu mà em cháu cần không." Người đàn ông thanh lịch đó là Bác sĩ Carlton Armstrong, một phẫu thuật gia thần kinh tài năng. Ca mổ được hoàn thành mà không mất tiền , và không lâu sau Andrew đã có thể về nhà, khỏe mạnh. Mẹ cô bé thì thầm:" Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ như có phép màu. Thật không thể tưởng tượng nổi. Thật là vô giá!". Cô bé mỉm cười. Em biết chính xác phép màu giá bao nhiêu. Một đô la mười một xu, cộng thêm niềm tin chân thành của một đứa trẻ, và lòng tốt của người Bác sĩ. Vâng! Niềm tin, sự chân thành và lòng trắc ẩn của con người có thể khiến phép màu xảy ra!:heart:
Hộp kem Chị ơi ,xin lỗi , chị có thể đổi lại cho em hộp kem loại năm ngàn được không ạ? Cô chủ quán lô rõ vẻ khó chịu khi đang định đặt hộp kem loại mười ngàn xuống cho vị khách nhỏ . Như không để ý đến ánh mắt xem thường của cô gái , chỉ 1 loáng , cậu bé đã ăn hết hộp kem .Tiến đến quầy trả tiền với tờ 10 ngàn duy nhất trên tay , cậu bé nói nhỏ với cô gái :”Chị vui lòng gửi phần tiền còn lại cho bác có đứa con nhỏ đang đứng trước cửa quán giúp em nhé .” Cậu bé quay lưng , cô gái chợt lặng người nhìn ra cửa , nơi người đàn ông mù cầm cây đàn đang đứng cạnh đứa con gái bé nhỏ mà ít phút trước đó đã bị cô mời ra khỏi quán .
Chiến thắng thứ hai Kenneth là một học sinh lớp 6. Cậu rất vui và hồi hộp khi được chọn tham dự ngày hội thao của trường. Cậu bé đã vượt qua các bạn và về nhất trong làn thi chạy đầu tiên. Phần thưởng là dải ruy băng choàng chéo vai và sự hoan hô của khán giả khiến cậu rất hãnh diện - với bố mẹ và với các bạn cùng lớp. cậu bé tiếp tục thi lần chạy thứ hai. Ngay khi gần đến đích, chỉ cần thêm vài bước nữa thì Kenneth sẽ lại là người chiến thắng, nhưng cậu bé bỗng chạy chậm lại và bước khỏi đường đua. Bố mẹ cậu vô cùng thắc mắc: - Tại sao con lại làm như vậy, Kenneth? nếu con tiếp tục chạy, chắn chắn con sẽ giành chiến thắng nữa đấy. Kenneth ngước đôi mắt trong veo nhìn bố mẹ và trả lời: - Nhưng, mẹ ơi, con đã có một dải ruy băng rồi, con bạn Billy lại chưa có ♥
Ðề: Phép màu giá bao nhiêu? Đúng rồi cô ah, chỉ chèn thêm tranh ảnh mang tính minh họa cho sinh động thôi.
Ðề: Phép màu giá bao nhiêu? Hqua nắng nóng lại đi làm về muộn mệt quá nên e lên giường khò khò sớm hơn cả gà lên chuồng, hehe. Chả thêm đc bài nào cho các bé. Hnay e sẽ tiếp tục nhé.....................^^
Cái tết của Mèo con - Nguyễn Đình Thi Bà đi chợ về, vào đến sân nhà, bà gọi to: - Bống ơ... ơi! Cái Bống đâu rồi! Bống đang chơi với các bạn bên hàng xóm, nghe tiếng bà gọi, nó ù té chạy về nhà: - Bà ơi, bà mua quà gì cho cháu đấy? - Mày hư lắm, chẳng trông nhà cho bà để gà nó vào bới tung cả bếp. Bà giận bà chẳng cho quà đâu. Bống nhìn cái thúng đậy vỉ buồm. Chắc là trong ấy có cái bánh đa đường... Bỗng cái vỉ buồm động đậy. Ngheo... Bống mở tròn mắt... Ngheo... A! Con mèo, con mèo! Bà ơi, bà cho cháu nhá! Trong thúng, hai con mắt xanh sợ hãi, nhìn lên hấp háy. Chú mèo trắng nằm cuộn tròn kêu: "Ngheo, ngheo!" - Nào, Miu ra với chị nào! Bà cười bảo: - Con đem nó vào bếp, buộc vào cái kiềng gãy, vài hôm cho nó quen đi. Con khéo chăm cho nó chóng lớn để nó bắt chuột. Nhà dạo này lắm chuột quá Chú mèo con chẳng chịu ăn gì cả. Thấy sợi dây buộc vướng chân, mèo con chạy lồng ra lại bị giật lại bị giật lại: "Ngheo, ngheo, sao tôi lại không chạy được thế này!" Gần tối, mẹ Bống về, vào bếp hỏi: - Con mèo con ở đâu thế Bống? - Bà mua cho con đấy! Con bế nó lên nhà cho nó đi ngủ mẹ nhé! - Đừng con ạ, cứ để nó dưới bếp, nó kêu cho chuột sợ. Ừ, sắp Tết rồi, có con mèo cho chuột đỡ phá. Thế là đêm hôm ấy, mèo con phải ở một mình trong cái bếp lạ. Cả nhà đã ngủ say. Bếp tối om. Trong bóng tối, bỗng ngân lên một tiếng bùng boong. Mèo con sợ quá, đứng thót lên, xù lông và phì lên một tiếng. - Ái, ái, kìa chú làm gì thế! Tôi vừa chào chú mà chú đã làm dữ. - Bác Nồi Đồng ồm ồm nói. Chị Chổi đứng ở góc bếp đang rũ ra cười. Bác Nồi đồng hậm hực: - Thôi khéo chị, cứ cười đi, rồi chốc nữa tôi mách ông Chuột Cống, ông ấy nhay cho nát mới biết thân. - Ngheo, Chuột Cống là đứa nào mà ác thế? - Thôi, chú đừng hỏi nữa, lúc nữa khắc biết. Mèo con nằm hồi hộp không ngủ được. Gần nữa đêm, bỗng chung quanh bếp rúc rích hết cả. Chín mười thằng Chuột Nhắt chui qua cái lỗ thủng ở chân vách chạy túa vào. - Ôi, eo ôi, có mèo! - Chít chít, hừ, thằng mèo nhép ấy, mà lại bị buộc dây thế kia thì sợ gì! Tí nữa, rồi chú mày sẽ biết tay ông Chuột Cống, hả! Vừa lúc ấy xông lên một mùi hôi nồng nặc. Từ cái lỗ ở chân vách chui vào một con vật đen sì, lù lù bằng cái bắp chuối, mõm nhọn hoắt, lông ướt ròng ròng nước cống. Nó trợn mắt, nhe ra những chiếc răng nhọn, cười mũi: - Khịt khịt, đứa nào nhắc đến ta đấy? À hà, lại có chú mèo nhép ở đâu mới về thế này? Có đủ một miếng cho ta không? Miu con lùi mãi vào sát vách, bốn chân chú run cả lên. Chuột cống bò đến gần, nghếch mõm cười ngất: - Chú mình sắp đái dầm rồi hay sao thế? Thôi, biết điều thì đứng yên đấy, ta tha chết. Hễ ngọ nguậy, ta chỉ đớp một răng là mày ngoẻo không kịp ngáp. Chuột Cống chùi bộ râu và gọi đám bộ hạ: - Kìa chúng bay đâu, xem thằng Nồi Đồng có gì chén được không? Lũ chuột bò lên chạn, leo lên bác Nồi Đồng. Năm sáu thằng xúm lại, húc mõm vào, cố mãi mới lật được cái vung nồi ra: - Ha ha! Cơm nguội! Lại có một bát cá kho! Cá rô kho khế, vừa dừ vừa thơm! - Bùng boong. Ái ái! Lạy các cậu, các ông, ăn thì ăn, nhưng đừng đánh đổ tôi xuống đất. Tôi ngã xuống không vỡ cũng bẹp, chết mất! Cả đám chuột đánh chén no nê. Chuột Cống bụng căng lên, khịt khịt đến bên chị Chổi quát: - Cái con này, sao thấy mỗ mà dám chống nạnh đứng đấy hả? Mày láo thật! Chuột Cống cắn luôn chị Chổi giật ngã xuống. Chị Chổi vừa kêu vừa rủa: - Tao làm gì mày mà mày nhay tao hả Chuột Cống kia? Mày ác thế rồi có ngày phải tội với giời! Cả bọn chuột, thằng nào thằng nấy mép béo nhờn. Chuột Cống đứng giữa vểnh ria lên khoái lắm. Lũ chuột Nhắt vừa nhảy vừa hát: Chít chít, chúng ta là họ chuột Đuôi chúng ta dài răng nhọn hoắt Cá thịt hay thóc lúa ngô khoai Họ Chuột ta đây đều ăn tuốt - Nào, Chuột Cống, ông anh hát đi! Hát đi cho chúng em nghe! - Đàn chuột vỗ bụng múa đuôi cười reo to. Chuột Cống phình bụng, khệnh khạng vuốt ria, ngoáy đuôi rồi cất tiếng rè rè: Ta là chuột cống Mõm nhọn lông xù Đời ta hôi thối Nhưng cái bụng ta to! Hô hô! Một lúc, Chuột Cống nhỏm dậy: - Thôi, anh em, lui quân! Hôm nay ta vét bếp, mai ta vào khoắng buồng thóc! Ta sẽ còn nhiều bữa chén túy lúy nữa. Sắp tết rồi, loài người họ còn đem khối thức ăn ngon về cho chúng ta. À còn cái thằng mèo nhép kia, hẵng tạm để mày đấy, vài bữa nữa, tao sẽ xé xác mày ra nhắm với nước cống chơi. Đàn chuột lục tục kéo nhau đi hết. Trong bếp lại im phắc. Hai mắt Mèo Con vẫn sáng xanh lè. Nhưng lúc này nó không run nữa mà xấu hổ và tức giận. Lũ chuột! Chúng mày cười hô hô rồi có lúc chúng mày khóc hu hu. Ngheo. Mèo con kêu lên một tiếng, trời vừa sáng. Bà Bống bước vào bếp và kêu lên: - Thôi, Chuột nó ăn vục hỏng cả rồi! Bóng cũng ở trên nhà chạy xuống: - Thế con miu của cháu có sao không hả bà? - Con Miu chẳng được tích sự gì cả. Chết thật! Tết nhất đến nơi mà cái bọn giặc chuột nó phát thế này thì đồ ăn thức đựng cất đâu cho được! - Bà cụ gắt. Ngheo! Mèo con chỉ kêu, không biết trả lời thế nào. Nhưng cái bống không giận Mèo Con. Nó lấy cơm và ít cá kho còn vãi lại cho Mèo. Chú đã đói mềm, đánh một mạch hết veo. - Bây giờ cho mày đi chơi nhé! Bống cởi dây, Mèo con chạy vụt ra sân. Mặt trời đã lên cao, mèo con tìm một chỗ nắng ấm nằm sưởi. Nó lim dim mắt, gừ gừ, nghĩ lại chuyện đêm qua... Xoẹt, xoẹt. Một cái gì đập vào đầu Mèo Con làm chú ta choàng tỉnh dậy: - Ngheo... Cái gì đấy? À, chào chị Chổi, thằng Chuột Cống hôm qua nó lôi chị đi tận đâu? Mèo con nhảy chồm lên, vờn chung quanh, thò vuốt ra rứt rứt mấy sợ rơm khô của chị Chổi. - Nhãi con, xê ra cho tao quét. - Gớm, chị khỏe thế sao hôm qua không đập cho thằng chuột cống một cái? - Xê ra nào! Chị Chổi lại loẹt xoẹt quét qua. Mèo con nghĩ thầm: "Tại chị Chổi chị ấy sợ thằng Chuột Cống quá đấy thôi, cũng như mình yếu bóng vía thành ra cứ rúm ró cả người, đến nỗi không kêu được nữa." Chạy chán, Mèo con lại rình một con bướm đang chập chờn bay qua. Mèo con chồm ra. Hụt rồi! Bướm đập cánh bay lên cao, cười: - Ê, ê, tẽn chưa! Mèo con nhảy một cái thật cao theo rồi cuộn tròn lăn lông lốc giữa sân, cho đến lúc chạm bịch vào gốc cau. - Rì rào, rì rào, con mèo nào mới về thế? - Cây Cau lắc lư chỏm lá trên cao tít hỏi xuống. - Rì rào, rì rào, chú bé leo lên đây nào! Mèo con ôm ngay lấy thân cau trèo nhanh thoăn thoắt. Rồi chú ngứa vuốt, cào cào thân cau sồn sột. - Ấy, ấy, chú làm xước cả mình tôi rồi. Để vuốt sắc mà bắt chuột chứ! - Cây Cau kêu lên. Mèo con tiu nghỉu cúp tai lại tụt xuống đất. Mèo con lại nằm dài sưởi nắng và ngẫm nghĩ... Kìa kìa, một con bọ gì đang lủi nhanh qua sân. Mèo con vút lên, chặn một chân lên lưng nó và ghé mũi phập phồng đánh hơi. - Xì, anh chàng nào mà hôi thế? Ban ngày ban mặt anh đi đâu mà lấm lét vậy? - Úi úi, em là Gián Đất đây! Anh tha cho em. Cái thân phận vừa nhỏ vừa yếu như em mà không lủi khéo thì sống yên thân thế nào được! Mình bé thì mình phải sợ kẻ nào lớn hơn mình. Anh đến hỏi cậu Cóc Tía kia mà xem. Cậu Cóc Tía bé bằng nửa nắm tay đang ngồi nghiến răng cạnh hàng rào. Thấy Mèo con đi tới, cậu lồi hai mắt ra, nhìn trân trân. - À, ra cậu là Cóc Tía, cậu ông Giời đấy! Cậu bé thế, có sợ tôi không? - Việc gì mà sợ! - Thảo nào, người ta bảo cậu có cái gan to lắm - Gan ta có gì mà to? - Thế sao cậu không sợ? Gián Đất hắn bảo ai mà nhỏ yếu thì phải sợ kẻ khác cơ mà? - Cái thằng ấy nó chỉ rúc vào các xó xỉnh mà ăn bẩn cho nên gặp ai nó cũng khiếp! Còn như ta, ngày ngày ta đi bắt muỗi trừ sâu, ta sống ngay thẳng việc gì mà sợ ai. Vả lại cứ sợ thì ngồi mà nhịn đói. Như trong vườn này có thằng Hổ Mang rất ác, chả lẽ ta không dám vào vườn bắt sâu à? Nó gian ác, nó mới phải sợ ta chứ! Mấy hôm sau, Mèo con đã thuộc tất cả các ngóc ngách từ trên nhà xuống bếp, từ trong sân ra đến ngoài vườn. Đến chỗ nào cũng có những cuộc gặp gõ, những câu chuyện làm cho Mèo con ngẫm nghĩ. Cả ngày chú chạy chơi cho đến lúc nào nghe Bống gọi: - Miu Miu về ăn cơm. Bữa trưa ấy, Mèo con lại nằm lim dim mắt sưởi nắng trên thềm nhà. Mẹ Bống đang xay cối thóc ù ù, rào rào. Mấy chú gà con chiếp chiếp xúm xít đến nhặt những hạt thóc vãi. Bỗng trong chuồng gà nghe quác một tiếng thật to. Quác Quác, gà mẹ từ trong chuồng kêu thất thanh, xòa cánh nhảy tót ra ngoài. Mèo con bỗng lạnh người. Một con rắn đang bạnh to cổ, lắc lư cất cao đầu, trườn mình lên ổ trứng gà đang ấp. Gà mẹ mắt long lên, đuôi và cánh xù to, cuống quýt: - Quác quác! Cậu Miu ơi! Cậu cứu lấy ổ trứng của tôi. Miu không kịp suy nghĩ gì, nhảy chồm lên giữa mình Hổ Mang. Phịch, cả hai con đều rơi xuống đất. Hổ Mang cổ càng bạnh to, lưỡi thè ra hằn học: - Thằng ranh, mày muốn chết sẽ được chết! Vút, cái đầu rắn lao thẳng tới Mèo con quật đuôi, nhảy sang bên tránh được: - Phì, tao sẽ bẻ gãy xương sống mày. Mèo con lông dựng đứng lên, răng nanh nhe ra, vuốt nhọn thủ sẵn ở cả bốn chân. Vút, rắn lại lao cái nữa. Mèo con lại vừa vặn tránh được. - Quác, quác, cậu phải nhảy vòng tròn thì nó mới không mổ kịp. Gà mẹ ở ngoài kêu to lên. Mèo con được mách nước, cứ chồm chồm nhảy tròn xung quanh. Hổ Mang cố xoay theo, đầu lắc lư, nhưng nó không mổ được cái nào nữa. Bỗng chát một tiếng, Hổ Mang gục đầu xuống, quằn quại định chuồn đi. Chát một tiếng nữa, Hổ Mang đã gãy sống lưng, nằm thẳng đờ. Mẹ Bống tay cầm cái đòn gánh nện cho cái nữa giập đầu con rắn độc. - Cục ta cục tác. Ối giời ôi thôi thoát rồi. Cám ơn cậu Miu nhé! Gà mẹ lục cục nhảy lên chuồng xem ổ trứng có việc gì không Bống ở trên nhà chạy xuống, bế Mèo con lên: - Úi chao, tí nữa rắn nó mổ chết Miu của chị. Mẹ Bống bảo: Con Miu này thế mà gan, nó đánh nhau mãi với con rắn đấy! Sau bữa mèo con đánh nhau với Hổ Mang, bác Nồi Đồng có vẻ nể chú ta lắm. - Bùng boong, này cậu Miu có dám đánh nhau với Chuột Cống không? - Đánh chứ! - Ghê nhỉ! - Cậu Miu ơi, hôm nay bà Bống đi chợ Tết đấy. - Tết là cái gì? - Bùng boong, Tết là Tết chứ còn là cái gì. Rõ chán! Chị Chổi cười rũ ra, giảng thêm: - Chú ấy còn bé quá, đã qua Tết nào đâu mà biết. Tết là ngày đầu năm chú hiểu chưa? Ai cũng nghỉ, mặc áo đẹp đi chơi, nhà nào cũng luộc bánh chưng, gói giò, nấu chè, trồng cây nêu để mừng năm mới. Tết vui lắm! Đấy rồi vài hôm chú sẽ thấy. - Ngheo, thế thì thích nhỉ! Nhưng hôm nọ thằng Chuột Cống nó đã hẹn gần Tết nó quay về làm một mẻ kia mà! - Ối ối! Cậu nói làm tôi sợ toát cả mồ hôi rồi! - Bác Nồi Đồng bưng mặt, mồ hôi nhỏ giọt long tong. Mèo con bảo: - Không sợ. Lần này chúng nó đến, tôi sẽ không để yên. Nhưng mà cả bác, cả chị Chổi cũng phải đánh nhau với chúng nó chứ. Tại mình cứ sợ, nó mới làm ngang ngược vậy. Chị Chổi có vẻ suy nghĩ. Bác Nồi Đồng thì nói nước đôi: - Ừ, để tôi xem đã... Tối hôm sau. Bấy giờ lại vào nửa đêm. Trời tối như mực. Bên ngoài mưa rét, gió thổi ào ào. Mèo con vẫn nằm thức. Nó đoán hôm nay thằng Chuột Cống sẽ đến. Có lúc Mèo con tức giận nóng sôi người, chỉ mong cái thằng khốn kiếp ấy đến ngay để đánh nhau. Nhưng lại có lúc Mèo con lại rợn. Thằng Chuột Cống ấy to quá, và nó già rồi, khôn lắm, lại còn cả một lũ chuột đàn em của nó nữa. Một mình Mèo con liệu có chống đỡ nổi với cả bọn chúng không? Mà đêm hôm, trên nhà ngủ say cả, chẳng có ai đến bênh Mèo con đâu! Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi lộp độp. Chít chít... Lũ chuột đã rúc rích. Sột soạt sột... cả chín mười thằng ăn trộm đã vào đầy bếp, chạy lung tung. - A, a, chít chít. Hôm nay toàn thức ăn ngày Tết cả, thơm quá, béo quá, anh em ơi! Hãy lên vật cái thằng Nồi Đồng trước đã. Bác Nồi Đồng run lập cập trên cái chạn cao. - Ngoao! - Mèo con kêu một tiếng dữ tợn, khác hẳn với mọi khi. - A, a, chít chít, cái thằng mèo nhép hôm nọ đấy mà, đánh bỏ mẹ nó đi anh em ơi! Lũ chuột hích nhau, nhưng bọn ăn trộm vốn hèn nhát, cứ thằng nọ đùn thằng kia. - Ngoao! Gừ! - Ối, nó là mèo thật rồi - Lũ chuột vỡ chạy tán loạn - Khịt khịt, cái gì thế, mấy cái thằng này? Mùi hôi xông lên nồng nặc. Chuột Cống lù lù bò vào. Lũ chuột lâu la thấy có tướng đến thì hoàn hồn lại và xôn xao cả lên: - Đánh! Đánh chết cái thằng mèo nhép kia đi! Chuột Cống rung đuôi tiến lại: - Thế nào, chú mày đấy à? Muốn sống thì ra khỏi bếp ngay, tao làm phúc tha cho. Lúc nào chúng tao ăn xong, tao sẽ gọi vào chia cho mày một góc cá kho mà ăn tết. Còn nếu mày bướng thì tao cắn cổ mày chết ngay. Mày hỏi con mẹ Chổi và thằng Nồi Đồng kia xem, tao đã cắn cổ chết mấy thằng mèo còn to hơn mày kia! Bác Nồi Đồng trên chạn nói vọng xuống: - Đúng đấy, hừ hừ, đúng đấy cậu Miu ạ. - Ngoao, thằng ăn cắp, mày dám dụ dỗ ta làm cái việc bẩn thỉu của mày à? Mày hối lỗi đi, rồi tao tha cho mày về chầu ông vải. - À thằng nhép, mày làm tao phải ra tay! - Chuột Cống cười nhạt, rụt đầu lại, nhe ra hàm răng nhọn như dao, lùi lũi tiến đến giáp lá cà. Mèo con biết kẻ thù to khỏe hơn, nếu vật giáp lá cà thì không thể chống lại nổi. Nhớ lại miếng võ học được hôm đánh rắn Hổ Mang, Mèo con tát một cái đúng mõm Chuột Cống rồi nhảy chồm vọt qua. Chuột Cống bị vuốt mèo cào rách một miếng da, mũi chảy máu. Nhưng đã quen nhiều trận, Chuột Cống không hề nao núng, quay lại cứ lùi lũi xông lên. Hai bên càng đánh càng hăng. Mèo và Chuột quần nhau tung cả gio bếp bụi mù. Chuột Cống đứng lù lù, rình lúc nào Mèo con hở cơ, nó chỉ cắn đúng cổ một cái là phải chết tươi. Mèo con thì thoăn thoắt, nhảy bên này, vọt bên kia, đánh nhiều đòn trúng vào mõm kẻ địch và cào nó xây xát. Chuột cống đã say đòn, máu me bê bết cả mõm, nó càng như điên lên. Mèo con cũng đã bị mấy răng, chảy máu ở mình loang lổ cả lông trắng. Nguy rồi, Mèo con vấp phải một cái gộc tre, loạng choạng. Chuột Cống đã thấy ngay, lao đến. Mèo Con bị vật ngã ngửa ra, bọn Chuột con rú hết cả lên, nhảy cẫng: - Thôi, thằng Mèo chết rồi! Chết rồi! - Ngoao! Mèo con co hai chân sau cố đẩy mõm Chuột Cống ra. Chuột Cống nhe răng nhọn hoắt cười khà: - Khịt khịt, thôi mày chạy đằng giời con ạ! Bỗng bốp. Một cái gì giáng xuống lưng Chuột Cống làm nó giật nảy mình. Chị Chổi từ nãy vẫn nín thở đứng ở góc bếp. Thấy chú Miu nguy quá, chị quên cả sợ, lấy hết sức quật thằng kẻ cướp một cái. Bác Nồi Đồng trên chạn cũng lao ngay vung xuống, loảng xoảng, loảng xoảng. Liền hai đòn bất ngờ làm cho Chuột Cống lúng túng. Trong lúc Chuột Cống hoảng hốt, Mèo con đã nhanh như cắt thò vuốt nhọn, móc thật mạnh vào cái bụng trắng hếu của Chuột Cống. - Khịt khịt, thôi chết tôi rồi! Chuột Cống bị móc thủng bụng, lảo đảo. Mèo con ngoao một tiếng to, tát luôn mấy cái nữa. Chuột Cống lăn kềnh. Bùng boong, bùng boong. Bác Nồi Đồng múa ở trên chạn. Ngoao, ngoao! Mèo con quắc mắc. Chuột Cống cố ngóc đầu dậy toan chạy. Nhưng nó lại bị Mèo con cho một cái tát nữa, những vuốt sắc cắm vào mặt, khiến Chuột Cống gục hẳn. Ngoao ngoao! Mèo con đuổi mãi, lũ chuột chạy bán sống bán chết. ...... Sáng mồng một Tết, trời mát. Bống bế con Miu trong lòng, lấy dây băng đỏ tết một cái nút hoa chung quanh cổ chú Mèo. - Nào, chị tết hoa đỏ cho Miu nào, để chị còn theo mẹ đi viếng mộ bố ở nghĩa trang liệt sĩ chứ! - Ngheo, ngheo! Bà Bống cười bảo: - Cháu bế nó đi thì cẩn thận kẻo lại bỏ quên nó ở đâu nhé! Con Miu này ngoan lắm! Bé thế mà đánh được cả Chuột Cống. Lúc đi qua bếp, Mèo con gọi to: - Ngheo! Bác Nồi Đồng, chị Chổi ở nhà, tôi đi chơi nhá! - Ừ, đi thì đừng có chạy rông mà lạc. Hôm nay đông người lắm đấy! Mẹ Bống tay dắt Bống ra đường. Gió thổi, bướm bay, hoa nở. Những bụi tre xào xạc. Lúa non dưới ruộng phấp phới vẫy. Một đám người đi giữa đồng theo một lá cờ đỏ có ngôi sao vàng bay phần phật. Ối chao, ngày Tết sao mà đẹp và vui thế! Mèo con nằm trên tay Bống, nghển đầu nhìn xung quanh, kêu ngheo ngheo.
Em bé hái củi và chú Hươu con ( Sự tích cây hoa Đại) Ngày xưa, xưa lắm, có một em bé nghèo, rất thương mẹ mà đành phải xa mẹ, đi ở cho một lão đồ tể chuyên nghề giết lợn. Lão đồ tể ngày ngày bắt em lên rừng hái củi để đun nước giết lợn, cạo lông. Những ngày đầu em còn phải bám theo các bác đốt than cho biết đường đi, đường về. Nhưng sau đó em đi một mình. Dăm ngày một lần, em lại đi đường vòng xa hơn, để ghé qua nhà thăm mẹ cho đỡ nhớ. Nhân tiện em biếu mẹ một mớ củi và một ít sim rừng, ổi rừng. Đường lên núi phải qua một ngôi chùa nhỏ ở ngay lưng núi. Lên đến chỗ hái được củi thì mặt trời cũng vừa lên cao. Em bé nhìn xuống chân núi tìm bến nước và túp lều của mẹ, xa quá em không thấy gì nhưng cũng nhìn cho đỡ nhớ. Một hôm em đang chặt củi ở bên một sườn núi thì bỗng thấy ở dưới một cái hố sâu có một chú hươu con bị sa xuống đó từ lúc nào không rõ. Chú hươu con lo lắng một cách im lặng. Chú mở to đôi mắt, ngẩng đầu lên nhìn quanh, như đợi mẹ đến cứu mình. Chú bé cũng nhìn quanh xem hươu mẹ có ở đâu đó không. Chỉ thấy cây rừng và tiếng gió chạy vòng quanh chân núi. Em bé liền lần xuống hố ẵm chú hươu con lên. Thấy người, lúc đầu chú hươu con cũng lo sợ. Nhưng chỉ một lúc, chú đã để yên cho em bé vuốt ve. Em bé bứt một ít cỏ non cho hươu con ăn, rồi lại bẻ một miếng cơm nhỏ xíu ở cái nắm cơm không lớn bằng nắm tay của mình, chấm vào muối bón thử cho hươu con. Hươu con chưa quen ăn cơm, nhưng hình như thích cái vị mằn mặn của muối. Em bé muốn đem hươu con về nhà mẹ nhưng sợ lão chủ biết. Còn đem về nhà lão chủ, thì lão sẽ thịt mất hươu con của mình. Lão vẫn thường nói với mọi người là lão rất thèm thịt hươu. Em vẫn nhìn quanh và mong đợi hươu mẹ trở lại để cho hươu con được gặp và sống với mẹ. Mình cũng còn thích sống gần mẹ nữa là. Chờ mãi không thấy, mà trời đã xế chiều. Em bé đành tìm một cái hang nhỏ, cho hươu con vào đó và lấy đá chặn kín lại. - Ngày mai ta sẽ lên với hươu con! Hươu con đừng lo, cứ ngủ cho ngon nhé! Hôm sau em bé lại lên rừng. Em thở phào mừng rỡ khi thấy hươu con vẫn còn đó. Gặp lại em, hươu con cũng vui lắm, cứ lấy mũi ngửi ngửi vào tay em. - À! Mày lại muốn ăn cơm với muối chứ gì? Chú bé lại bẻ một miếng cơm nhỏ xíu, chấm vào muối rồi bón cho hươu con. Em lại đi hái cỏ non mang đến. Trong lúc chặt củi, em cho hươu con đứng cạnh. Có hươu con, em chặt củi không mệt chút nào. Từ đó em bé và hươu con trở thành đôi bạn, ngày nào cũng gặp nhau, nhưng đêm nào cũng phải xa nhau. Thương hươu con không có mẹ, lại quấn quít với mình, nhiều đêm em bé nằm mơ gặp hươu con đùa giỡn với nó. Một đêm lão đồ tể thức dậy ra sân xem trời gần sáng chưa để giết lợn. Bỗng hắn nghe ở dưới bếp tiếng em bé đang nằm nói mê, rõ thành lời như đang thức: - Hươu à, hươu ăn chóng lớn, hươu mọc đôi sừng thật cao, thật đẹp nhé! Lần ấy lão không để ý mấy. Nhưng sau đó, lão lại nghe bọn người nhà mách là em bé cứ thường nói mê như thế. Và cái câu em hay nói nhất vẫn là câu này: - Hươu à, hươu ăn chóng lớn, hươu mọc đôi sừng thật cao, thật đẹp nhé! Lão đồ tể cau đôi mày sâu róm lại nghĩ bụng: - Biết đâu lại chẳng có hươu thật! Lão sai người nhà lén theo em bé lên rừng. Tên người nhà ranh ma lên rừng, thấy hết cảnh em bé cùng chú hươu con gặp nhau và sống bên nhau suốt cả ngày. Nó về mách với lão chủ. Lão chủ liền nói: - Đúng vậy thì ngày mai tao sẽ đi xem, chúng mày theo tao bắt cho kỳ được con hươu về. Hôm sau em bé lại lên rừng. Lòng em vui biết bao nhiêu. Mới chỉ một thời gian ngắn, hươu con đã lớn lên trông thấy và ngày càng tỏ ra khôn ngoan không ngờ. Hình như em bé nói gì, nghĩ gì, hươu con đều hiểu được cả và ngoan ngoãn làm theo. Nhưng hôm đó, khi em vừa đón hươu con ở trong hang ra, chưa kịp cho hươu ăn, lão đồ tể cùng hai tên người nhà đã ập tới. Em bé đành quát to: - Hươu ơi chạy đi! Hươu còn chần chừ. Em bé bèn phát vào cổ nó một cái thật mạnh và quát: - Chạy đi! Hươu con hiểu ý phóng như bay vào rừng. Lão đồ tể và hai tên người nhà đuổi theo nhưng không kịp. Hươu con lẫn vào với cây cỏ, không biết đâu mà tìm. Lão đồ tể giận lắm, quay lại đánh em bé một trận. Trong cơn điên tiết lão lấy luôn một hòn đá nện vào lưng em bé. Không may hòn đá lại trúng vào đầu. Em bé ngã lăn ra nằm không động đậy. Lão đồ tể bỏ mặc em giữa rừng, cùng hai tên người nhà trở về. Hươu con chạy rất xa, lên một đỉnh đồi nhìn xuống. Thấy lão đồ tể độc ác cùng hai tên người nhà đã về thật rồi, hươu con chạy xuống với người bạn thân thiết của mình. Hươu con hà hơi ấm vào lưng, vào ngực em bé. Một lúc lâu em bé tỉnh dậy. Thấy hươu con, em mừng quá, ôm lấy cổ hươu và khóc. - Không có hươu thì ta chết rồi! Người và hươu kéo nhau đi sang khu rừng khác, tránh ngày mai lão đồ tể lại có thể đưa người và dắt cả chó lên theo. Phải đi thật xa, thật xa. Vì vậy, đã khuya rồi, trăng đã lặn mà vẫn có hai cái bóng nhỏ, em bé và hươu con nương vào nhau mà đi. Vết thương ở trên đầu đau nhức nhưng muốn cứu hươu, cứu mình, em bé cố bước đi. Lúc nào mệt quá em lại ngồi xuống, hươu con lại quấn quýt như vỗ về, an ủi, lại hà hơi ấm vào lưng, vào ngực em bé. Hôm sau, lão đồ tể đưa người, đưa chó lên thật. Nhưng lùng sục mãi không thấy hươu đâu, lão đành hậm hực trở về. Không thấy xác em bé, lão cũng hơi lo lo, không biết là thú rừng đã ăn thịt hay em bé đã sống lại? Em bé ở với hươu mấy ngày liền trong khu rừng xa, tìm lá để chữa vết thương. Người và hươu toàn ăn quả rừng, cỏ rừng để sống. Được mấy ngày, nhớ mẹ quá, em bé nói với hươu con: - Hươu ơi, ta nhớ mẹ quá. Ta về thăm một bữa rồi trở lên ngay với hươu. Hươu con như hiểu được ý em bé. Nó mở to đôi mắt nhìn người chủ nhỏ. Đôi mắt nó bỗng ươn ướt như đang khóc. Rồi nó gật đầu liền mấy cái. Nó đưa người chủ nhỏ ra tận bìa rừng và quay lại đứng trên một hòn đá to nhìn theo. Em bé về gặp mẹ, được cho hay là, cách đây vài hôm, lão chủ có sai người đến dò hỏi xem em bé có trốn về không... Mẹ em không hề hay biết là em đã bị lão đánh suýt chết. Em về thì cũng gặp ngay người chú đi chèo thuyền thuê ghé thăm, nghe chuyện em kể, người chú liền nói: - Đã vậy thì cháu cứ theo chú. Chú sẽ giúp cho cháu ăn học nên người. Em bé lo lắng: - Nhưng còn hươu con? - Hươu con ở trong rừng thì có gì mà cháu lo? - Cháu hẹn với hươu con sẽ trở lên với nó mà! - Hươu con làm sao mà hiểu được lời người nói? - Chú ơi, nó hiểu được đấy. Nó tiễn cháu đi, còn biết khóc nữa kia mà! - Thì cháu cứ theo chú ăn học. Nay mai khôn lớn cháu trở về. Lúc đó sẽ gặp lại hươu không muộn. - Liệu hươu có chờ cháu không? - Có chứ! Nó khôn vậy thì nó sẽ biết chờ. - Cháu chỉ thương nó sống một mình, nó sẽ buồn lắm. - Cháu đừng lo! Rồi nó sẽ tìm đàn, nhập đàn mà sống. - Nhưng rồi nó có quên cháu không? - Nó khôn ngoan, nó thương cháu thì sẽ không quên cháu đâu. Em bé đành nghe theo lời dỗ dành của chú và mẹ. Chỉ khổ cho em là ngay tối hôm đó, người chú đã phải cho thuyền rời bến để đi về cho kịp ngày đã hẹn với chủ thuyền. Đêm đó, em bé cứ ngồi ở đầu mũi thuyền nhìn lên ngả núi cao... Hươu con ơi! Hươu chờ ta nhé! Ta sẽ về, sẽ đưa hươu xuống dưới này sống với mẹ con ta. Lòng em bé muốn vậy, nhưng cuộc đời đâu có phải ai muốn gì thì được nấy. Em bé về với ông chú, được ông chú gửi cho ăn học ở nhà một ông đồ nghèo nhưng rất thương người. Trong một chuyến đi xa, thuyền ông chú bị đắm. Ông chú không về nữa. Em bé được ông đồ nuôi dạy, nhưng từ đó phải ở luôn với ông. Đường về quê mẹ xa quá, em càng thấy thương mẹ gấp bội. Sau đó vài năm em nghe tin mẹ đã mất... Hết thương mẹ, em lại nhớ đến hươu, chú hươu con ngày nào, nhưng em cứ tin là chú hươu bây giờ đã lớn và đã nhập đàn sống với đồng loại của nó. Và chắc nó đã quên mình... Nhưng hươu kia không quên. Hươu vẫn nhớ người bạn, người chủ nhỏ của mình. Hươu chỉ lạ sao loài người lại khác nhau như vậy. Người thì tốt như em bé. Người thì ác như lão đánh em và hai cái tên cứ chực đuổi bắt cho được hươu. Một hôm từ trên mỏm đồi cỏ tranh cao, hươu bỗng thấy có bóng người đi lại ở ngôi chùa. Từ xa hươu cứ tưởng trong đấy có em bé, bạn và chủ của mình, người đã cứu mình. Hươu liền đi về phía ngôi chùa. Nhưng hươu cũng biết nghĩ chưa chắc đã là cậu bé, nếu không cậu ấy đã đi tìm gặp mình. Dù sao cũng cứ đến gần xem... Những con người này có vẻ cũng không phải là ác như cái lão đồ tể và hai tên kia... Hươu đến sát chân chùa thì bỗng nghe một tiếng chuông đánh. Tiếng chuông đánh gần quá làm hươu hoảng hồn. Hươu phóng thẳng một mạch vào rừng sâu. Nhiều năm trôi qua... Hươu lớn lên, sừng bắt đầu mọc. Đôi sừng cao khỏe, nhưng nhìn hươu vẫn rất hiền lành. Hươu vẫn có ý chờ gặp lại người bạn chủ cũ. Đời hươu không thể dài bằng đời người. Hươu đã trở thành con hươu đầu đàn. Một hôm hươu bỗng gặp một đoàn người đi đốt than. Hươu muốn đến gần nhưng ngại lắm. Chờ cho họ về hết, hươu mới rời đàn, một mình đến gần chỗ họ đã ngồi tụ tập với nhau. Một ít muối của những người đốt than còn để rơi lại. Hươu nếm cái vị mặn của muối bỗng thấy nhớ người bạn của mình không chịu nổi. Thế là hươu để đàn lại cho một con hươu khác, rồi một mình tìm đến chốn cũ, nơi có cái hang xưa hươu đã sống ở đó để ngày ngày chờ cậu bé đã cứu mình. Cái hang vẫn còn nguyên. Cỏ mọc quanh miệng hang rất tốt, rất xanh nhưng hươu mỗi ngày một già dần. Mặt trời sắp lặn. Hươu già nằm xuống, giấu mình trong bụi cây rậm ở ngay bên hang. Hươu cảm thấy mình không thể đứng dậy được nữa. Một thời gian sau, hươu già chết. Chết ở ngay bên miệng hang. Người bạn của hươu lúc này ở một nơi xa, đã có vợ có con. Một hôm, thấy người đi bán sừng hươu, anh bỗng nhớ lại chuyện cũ và kể cho vợ con nghe. Anh nhắc lại câu nói năm xưa khi cho hươu ăn: - Hươu à, hươu ăn chóng lớn, hươu mọc đôi sừng thật cao, thật đẹp nhé! Đứa con lập tức đòi bố phải đưa về thăm quê, viếng mộ bà và đi lên rừng tìm xem chú hươu có còn không? Thương con, nhớ mẹ và nhớ hươu, một thời gian sau người bố đưa vợ con về quê. Hỏi người trong làng, mới biết lão đồ tể độc ác một hôm dẫn chó lên rừng săn hươu, bị rắn độc cắn chết. Thật đáng đời nhà lão. Thăm mộ mẹ xong, người bố đưa con lên rừng. Đường vẫn phải đi ngang qua ngôi chùa nhỏ ở lưng núi. Hai bố con đi mãi, đi mãi... Trong gió bỗng có mùi hương, vừa gần gũi, vừa xa xôi. Mùi hương như chào đón như dẫn đường. Theo mùi hương, hai bố con đến ngay được chỗ cái hang ngày xưa đã giấu chú hươu con. Cả hai bố con sửng sốt, cùng đứng im lặng. Bên cạnh miệng hang có một giống cây lạ đang nở đầy hoa. Mùi hoa thơm đậm. Nhìn kỹ thì cành cây rất giống những cái sừng hươu. Có mấy người đốt than đi qua. Họ kể rằng, trước đây ngay tại chỗ cây hoa đang nở, có một con hươu già từ đâu không biết, đến đó rồi nằm chết luôn, mà không ai biết. Sau đó, ở gần miệng hang bỗng thấy xuất hiện một giống cây lá to giống tai hươu, cành giống sừng hươu. Người bố nghe nói, đoán ngay đấy là chú hươu con ngày xưa. Thì ra chú vẫn nhớ mình. Lớn lên vẫn nhớ. Và chờ đợi mình về nữa. Lòng đầy ân hận người bố liền nói: - Hươu ơi, ta muốn về sớm với hươu mà nào có về được. Dù sao bây giờ ta cũng đã gặp lại nhau. Hai bố con cùng khấn xin hươu cho mình mấy cành cây lạ mang về làng quê để trồng, để luôn nhớ tới hươu. Lúc hai bố con đi ngang qua chùa, các ông sư nghe kể cũng cảm thương về chuyện con hươu có nghĩa nên họ xin người bố một cành cây lạ để trồng trước sân chùa. Cây hoa ấy là cây hoa đại ngày nay. Có người bảo chữ Đại là do chữ Đợi, chờ đợi mà có. Cây hoa Đại, lá to giống tai hươu, cành giống sừng hươu đã đành mà những bông hoa cũng giống như những con mắt hươu đang mở tròn, mở to, để trông ngóng, đợi chờ.
Ðề: Mẹ kể con nghe ♥ Hai quá, mẹ nó cập nhật đi nhé. Em rất hay kể chuyện cho bé trước khi ngủ, kể nhiều kho chuyện cạn kiện có mẹ nó update thêm thì còn gì bằng. Bé nhà em hay mặc cả mẹ đọc chuyện rồi con mới ngủ lắm.
Ðề: Mẹ kể con nghe ♥ hihi, bọn trẻ bây giờ giỏi mặc cả thật . E sẽ cố gắng update nhiều chuyện mới để mẹ nó bổ sung kho truyện cho bé nhé.
Vịt và Gà tranh cãi - Vũ Tú Nam Lại đến Tết rồi. Năm nay năm Trâu. Sang năm mới là năm Hổ. Vịt thắc mắc hỏi Gà: - Này, bạn Gà ơi, sao loài người lại ngốc thế nhỉ? Quý trọng ông Trâu thì được, vì ông ấy chăm chỉ lam làm. Còn cái lão Hổ thì chỉ rình mò ăn thịt mọi loài, đến cả người, lão cũng có tha đâu! Thế mà lại đi đặt tên năm Hổ! Gà đáp: - À, đấy là người ta quý cái sức mạnh, sự can đảm của Hổ. Để noi theo ấy mà. Vịt có vẻ chịu, nhưng rồi lại cãi: - Thế cái thằng Chuột thì sức mạnh ở đâu?Gà thủng thỉnh: - Chuột nó nhanh nhẹn, tinh khôn. Nếu không, sao lại có tên là Chuột Láu? - Thế Lợn thì nhanh nhẹn lắm à, mà cũng được nêu tên? - Lợn hiền lành phúc hậu, người ta quý cái nết ấy. Vịt nghĩ một lát, lại hỏi: - Chẳng ai nom thấy Rồng đâu cả, mà cứ đặt năm Rồng? Trong khi vô số giống loài gần gũi con người thì không được đoái hoài gì hết! Gà cười: - Ấy chết, bạn không biết ư, người là con cháu của Rồng đấy. Vịt bắt đầu tức: - Họ nhà Rắn lẩn lút thế, sao cũng được đặt tên nào? Gà ghé sát vào tai Vịt, nói: - Rắn là bà con của Rồng, bạn nghe chưa? Trẻ con vẫn chơi trò Rồng Rắn là từ cái tích ấy. Vịt ngúc ngoắc cái đầu, cạc cạc mấy tiếng rồi lại thắc mắc: - Bất công lắm! Bất công lắm! Sao đặt năm Trâu mà không có năm Bò? Gà cười cúc cúc: - Vậy là công bằng đấy bạn ạ. Hai loài bà con gần gũi thì chỉ cần chọn một. Đã đặt tên Ngựa thì thôi Lừa. Đã có Dê, bớt Cừu cũng được. Công bằng thế, còn gì nữa! Vịt nổi cáu, dậm chân bạch bạch: - Anh chỉ khéo nói quanh! Lý lẽ của anh không nghe được. Thế sao đã có năm Chó lại còn có năm Mèo? Đã có Rồng lại thêm Rắn? Gà đỏ tía mào, nói cay độc: - À, à... Tôi biết tỏng tim đen của bạn rồi!... Bạn thắc mắc là đã có năm Gà, sao không có năm Vịt chứ gì? Vịt nghênh đầu đáp: - Ờ đấy!... ờ đấy!... Loài người thật bất công! Bạn hơn tôi cái gì cơ chứ? Mắt bạn thì quáng, thấy trăng thấy đèn là bạn gáy toáng lên, làm thiên hạ cứ tưởng nhầm trời sáng. Thế mà cũng đặt năm Gà! Gà rậm rịch đôi cẳng, có vẻ sắp muốn dùng đến cặp cựa sắc, hét to: - Còn bạn ấy à... Cái đồ... đồ hăng máu vịt! Bạn có biết người ta kiêng ăn thịt Vịt đầu năm vì sợ xúi quẩy không? Đến đây Vịt không thể nhịn được nữa, dang cánh xù lông xông vào xô đẩy Gà, cố dồn Gà xuống cái ao gần đó. May sao đúng lúc ấy ông Táo mũ áo chỉnh tề dẫn Trâu và Hổ đến. Thoáng thấy bóng Hổ, Vịt và Gà khiếp vía, quang quác càng cạc vắt chân lên cổ mà chạy. ông Táo đã nghe rõ Gà Vịt tranh cãi từ đầu chí cuối, vuốt râu cười lớn: - Thật là ông nói Gà bà nói Vịt!... Suy bì ghen tị bới móc, xấu hổ quá... Quay sang phía Hổ và Trâu, ông Táo trịnh trọng tuyên bố: - Năm mới sắp đến. Nào, ta bắt đầu làm lễ bàn giao.
Bồ Nâu và Chim chích - Vũ Tú Nam Một hôm, tình cờ ra vườn chón - thứ cỏ tranh mẹ tôi vẫn trồng để lợp nhà - đến bên gốc ngái, tôi thấy có hai con chim chích cứ bay quanh quẩn ở đó. Tôi đoán vợ chồng chú Chích này muốn làm tổ. Quả đúng như vậy thật. Ba hôm sau, tôi ra thăm, thấy vợ chồng Chích đã khâu kín bốn cái lá ngái tươi chụm vào thành cái bọng tròn. Tôi xem kỹ, càng xem càng ngạc nhiên. Chắc là Chích đã dùi lá bằng mỏ, còn "chỉ khâu" là những sợi mềm. Điều khó hiểu là làm thế nào mà hai con chim bé bỏng nhẹ như bông ấy lại có thể kéo mấy cái lá ngái, lớn bằng tai trâu úp sát vào nhau? Thế rồi đôi chim Chích tha rác, và Chích vợ đẻ trứng. Bốn quả trứng xinh xinh, chỉ bằng hạt lạc. Mỗi buổi sớm, tôi ra vườn rình xem trứng đã nở chưa, thì được chứng kiến một cảnh náo loạn. Vợ chồng Chích bay táo tác, lượn lên lượn xuống quanh cái tổ của mình, thi nhau kêu lên những tiếng sợ hãi và giận dữ. Trong khi đó, ngang nhiên và bình thản, một con chim lạ xù lông nằm phủ kín cả tổ Chích. Tôi chạy về nhà cầu cứu anh tôi. Hai anh em rón rén nấp sau bụi ruối. Quan sát một lát, anh tôi nói: - Con Bồ Nâu đấy. Nó không biết làm tổ, cũng chẳng biết nuôi con. Em cứ lặng yên theo dõi, rồi sẽ thấy. Tôi tức tối nhìn con Bồ Nâu. Nó to bằng con Chích Chòe, nhưng mập và thô hơn. Đầu nó lớn, lông đen pha đỏ, nom rất dữ. Nó chiếm tổ Chích liền ba hôm, rồi biến mất. Vợ chồng Chích lại được sống cảnh yên bình, lại thay nhau ấp trứng, bay đi bay về nhẹ nhàng và tíu tít như hai cái lá non tơ. Anh tôi dẫn tôi ra kiểm tra tổ Chích. Quả nhiên mụ Bồ Nâu đã đẻ lang vào đấy hai cái trứng thô lố, kệch cỡm nằm bên cạnh bốn quả trứng Chích xinh xinh. Anh tôi bảo: - Đây mới là màn đầu. Ta chịu khó chờ màn hai, màn ba. Bài học sinh vật ngoài trời đấy, không mấy khi được xem từ đầu đến cuối đâu. Điều lạ lùng là chim Chích vẫn cần mẫn ấp ủ hai quả trứng không phải do mình đẻ ra. Bốn chú Chích con nở trước. Cha mẹ chúng hớn hở bay đi bay về như con thoi, tha mồi về mớm cho chúng. Rồi đến lượt hai "thằng" Bồ Nâu chào đời. So với Chích con bé xíu yếu ớt, anh em nhà Bồ Nâu ngộc nghệch to đùng chiếm gần hết chỗ trong tổ. Anh tôi lặng lẽ sửa lại cái lồng cũ trước đó tôi nuôi chim khuyên, lót ổ bên trong. Tôi hỏi: "Để làm gì thế anh?" Anh đáp: "Rồi sẽ biết". Tự dưng có thêm hai đứa "con nuôi" quá phàm ăn là anh em nhà Bồ Nâu, vợ chồng Chích vất vả lắm mới kiếm đủ mồi cho lũ trẻ. Nom đôi chim Chích rất thương. Chúng gầy xọp, lông cánh xác xơ, hình như chúng nhịn ăn để nuôi con hay sao ấy. Hai "thằng" Bồ Nâu lớn như thổi, chúng vươn cổ cao hơn lũ Chích con, há miệng rộng hơn, và kêu để đòi ăn cũng hơn hẳn. Do đó, chúng bao giờ cũng tranh phần ăn trước và sớm được no. Anh em Bồ Nâu đã khá cứng cáp, bắt đầu chen, huých lũ Chích con. Anh tôi mang ra vườn cái rá cũ, bên trong lót rạ, buộc bên dưới tổ chim Chích. Tôi hỏi: "Để làm gì thế anh?" Anh lại đáp: "Rồi sẽ biết". Quả nhiên, hôm sau cả bốn chú Chích con bị hai "thằng" Bồ Nâu dùng vũ lực đẩy ra khỏi tổ. Nếu không có cái rá lót rạ đỡ ở dưới thì anh em nhà Chích đã đi đời! Anh tôi nhặt bốn con chim Chích con đỏ hỏn, bỏ vào cái lồng có lót ổ mà anh đã chuẩn bị trước đó. Anh mở cửa lồng, treo lên cành ngái. Thế là từ đó vợ chồng Chích tiếp tục nuôi hai loại con, ra vào cái lồng để tha mồi cho lũ con đẻ, và lên xuống tổ để bón cho hai đứa con nuôi. Điều chướng mắt và buồn cười là khi con Bồ Nâu đã sắp lớn, sắp ra ràng, chim Chích muốn cho ăn phải đậu lên đầu Bồ Nâu, cúi xuống mà thả sâu bọ vào cái miệng rộng hoác của nó. Chằng khác nào cậu công tử khổng lồ đẽi lãn được bà mẹ tí hon quá nuông chiều. Ngày lũ chim non trưởng thành đã tới. Bốn chú Chích nhoai ra khỏi lồng, tập bay chuyền trên cây ngái, quấn quýt theo sau cha mẹ. Hai con Bồ Nâu đứng thẳng bên mép tổ, đập cánh rỉa lông. Đôi lúc chúng giương cổ, rồi lại đứng im, nhìn ra phía chân trời xa tít tắp. Rồi đột nhiên chúng vọt lên cao, phóng đi giữa nắng như hai hòn than sém lửa, không quay đầu lại và không một tiếng kêu. Vợ chồng chim Chích hoảng hốt la lên chiu chíu, bay theo hai con Bồ Nâu một quãng, rồi thảng thốt quay về cây ngái. Đúng lúc ấy, anh tôi nhẹ nhàng bắt bốn chú Chích con đặt lên tổ cũ của chúng, cái tổ mà bố mẹ Chích đã mất bao công sức để xây thành. Dưới bóng lá cây ngái xanh mắt, cả nhà chim Chích ríu ran. Tôi nắm lấy bàn tay anh tôi, thầm cảm ơn về bài học mà anh đã lặng lẽ dạy cho.
Sự tích vịnh Hạ Long - Xuân Quỳnh Vào một ngày đạp trời nào đo, trên chiệc thuyện buồm hoặc trên một con tàu nhỏ, chúng ta đi thăm vịnh Hạ Long. Biển Hạ Long mùa xuân, mùa hè hay mùa thu đều đẹp. Bầu trời xa rộng, mặt vinh phẳng lặng xanh biếc, trong đến mức nhìn rõ cả những đám ròn rập rờn dưới đáy nước... Thuyền ta lướt đi. Gió mát thổi lộng. Nhưng đảo đá lần lượt hiện ra trước mắt ta muôn dáng kỳ lạ. Tiến chim hải âu vỗ cánh, tiếng những bầy vẹt biển vang lên trên các vách đá và hang sâu. Thuộc đủ tên đảo lớn nhỏ, họa chăng chỉ có các bác dân chài đã sống cả đời trên vùng vinh tuyệt đẹp này. Người đưa ta đi thăm vịnh Hạ Long - anh phụ trách trại hàm chị hướng dẫn viên công ty du lịch hay bạn nhỏ người Quang Ninh - sẽ chỉ cho ta: kia là Đèo Bụt, đây là Vũng Oản, phía xa mờ kia là đảo Tuần Châu, rồi Ông Võ, Bãi Tử Long.... Những cái tên đã có từ lâu đời ấy , do đâu mà có? Ngày xưa, khi trái đất mới hình thành, trên trái đất mới chỉ có biển, rừng rậm, đầm lầy, đời sống con người còn sơ khai mông muội. Cuốc sống đầy những lo âu, khiếp sợ trước thiên nhiên bí hiểm và dữ dằn. Bấy giờ, vùng vịnh này là nơi loài thủy quái hoành hành. Chúng gây ra bão tố sóng lớn cuốn đi cửa nhà nhận chìm bè mảng, cây cối ruộng đồng bị vùi sâu dưới nước. Trên cõi trần nơi nào cũng tràn ngập lời khóc than ai oán. khi ấu ở cõi trời lại vô cùng bình yên nhà tản. các vị thần tài ba trên Thiên đình chẳng biết làm gì , suốt ngày chỉ đi dự yến tiệc, vui chơi, múa hát. Trong các vị thần tài ba ấy có nữa thần Rồng, sau khi chán mọi cuộc vui, thần về nhà truyền lại phép thuật cho đàn con. Dạy hết phép rồi thần lại cảm thấy trong lòng chán nản, suốt ngày đóng cửa chả đi đâu. Thấy mẹ buồn phiền, đàn con xúm lại hỏi han: - Mẹ ơi, sao mẹ buồn thế? Có phải tại chúng con không vâng lời mẹ, hoặc chúng con học chẳng chuyên cần làm cho mẹ buồn không? - Không, không phải tại các con đâu, chẳng qua mẹ hay nghĩ ngợi vớ vẩn đó thôi. - Mẹ nghĩ gì, mẹ có thể nói cho chúng con biết được không? - Các con muốn nghe thì mẹ sẽ nói, nhưng chắc rằng các con chẳng thể nào làm mẹ vui hơn được. Các con biết đấy, mẹ là một trong những vị thần tài ba ở Thiên đình. Nhưng mẹ biết dùng các tài ấy để làm gì trên cõi trời nhàn tản này? Và khi đã không dùng đến thì có tài cũng như không. Người ta sống sung sướng khi biết mình làm được những điều có ích. Tren cõi này mọi người đều bị nhấn chìm, mờ nhạt trong những cuộc vui muôn thuở. Từ xưa tới nay và từ nay về sau vĩnh viễn chẳng có gì tây đổi. Thế mà Ngọc Hoàng thượng đế và các thiên thần đều bất tử, vậy thì sẽ thấy chán ngán đến mức độ này! Có cái gì, có hành động nào chứng minh ta vẫn còn sống? mẹ luôn bị giày vò về những điều như thế. Mẹ luôn muốn rằng mẹ làm được điều gì có ích để chứng tỏ mình đang sống. bởi vậy mẹ đã truyền lại phép thuật cho các con và khi các con học hết phép thuật rồi thì mẹ chả còn biết làm gì nên lại buồn. Và chính các con, các con sẽ dụng phép thuật ấy làm việc gì nào? Khi ấy, một trong số các con thần Rồng nảy ra ý muốn mẹ cùng đàn con chu du một chuyến xuống cõi trần cho khuây khỏa. Mẹ con thần Rồng bay qua một vùng eo biển, thấy gió dữ nổi lên, mặt biển ầm ầm bão tố. Nhìn xuống thấy muôn loài thủy quái đang hà hơi, phù phép, xô đẩy mặt biển cao lên muôn trượng. Cây cối nhà cửa bị nhấn chìm và cuốn trôi đi. Nhưng con người không chiu khuất phục. Con người gan gọc chống lại bão tố và sóng dữ. Vxu khí trong tay con người hồi đó còn thô sơ, chỉ có dao đá, rìu đá, những thân cây vạt nhọn, những con thuyền độc mộc mỏng manh. Cuộc chiến đấu giữa thiên nhiên và con người thời xưa thật không cân sức. Biết bao mạng người phải làm mồi cho các loài thủy quái. Sau mỗi kỳ dông bão, những fic còn sót lại tìm cách bám víu những mỏm núi cao ẩn tránh. Cuộc sống muôn vàn cơ cực. tién khóc than của người lay động tới mấy tầng mây. Cảm phục sự gan góc cảu con người, thương xót nỗi khổ đau của con người, thần Rồng vội vàng cũng các con bay về trời tâu với Ngọc Hoàng mọi chuyện và xin Ngọc Hoàng cho thần xuống trần để cứu giúp con người. Ngọc Hoàng bằng long cho thần Rồng đi, nhưng người dặn là sau khi xong việc phải trở lại trời ngay... Thần Rồng xuống vùng vịnh, một mình chống chọi với muôn loài thủy quái. Thần phải rút vẩy của mình ra để làm hàng ngàn gươm đao, thành lũy. Cuộc chiến rất ác liệc. Cuội cùng thần Rồng đã thắng. Mực nước biển hạ xuống, mặt vịnh lại bình yên. Nhưng muôn loài thủy quái vẫn ẩn sâu dưới lòng biển chưa chịu khuất phục, chúng chỉ chờ khi nào thần Rồng về trời là lại nổi lên hoành hành. Biết vậy, thần Rồng quyết ở lại để trấn vùng vịnh, mặ dù suốt ngày đem, không lúc nào thần nguôi nhớ đàn con yêu dấu. Nghe tin thần Rồng vì quá gắn bó với con người mà ở lại hạ giới, Ngọc Hoàng nổi giận. người sai ông Bụt mang theo bên mình phẩm oản và một cây gậy. Oản để ăn cho thêm sức mạnh mà thuyết phục thần Rồng về, còn gậy để đề phòng những tai ương bất trắc. Đường từ trên trời xuống cõi trần xa đằng đẵng. Xuống tới nơi,mỏi chân ông Bụt liền đặt cái gậy lên hai đầu gối ngồi nghỉ. Mỗi ngày ông móc một hạt xôi trong lòng phẩm oản để ăn, vừa ăn vừa thuyết phục thần Rồng về trời. Cho đến khi phẩm oảnđã rỗng hết ruột, thần Rồng không những khăng khăng không chịu về mà còn tìm cách thuyết phục lại ông Bụt: - Ông Bụt ơi, tôi biết rằng tôi ở lại đây là có tội với Ngọc Hoàng. Nhưng nếu tôi về trời thì tôi có làm được gì đâu, chẳng qua đế chứng tỏ là có thêm một người dưới quyền trị vì cỉa Ngọc Hoàng. Còn ở đây tôi giúp cho con người tránh khỏi bao tai ương, cực khổ. Chính điều ấy làm cho tôi vui và cảm hấy mình được sống thực sự. Xin ông hãy về tâu với Ngọc Hoàng cho tôi ở lại trần thế này. Xúc động trước việc làm và lý lẽ sâu xa của thần Rồng, lại thương thần Rồng phải một mình chống chọi với muôn loài thủy quái, ông Bụt liền quyết định ở lại cùng thần Rồng cứu giúp con người. Ông ném phẩm oản rỗng xuống biển làm thàng một cái vũng cho thuyền bề tránh gió trong những ngày biển động. Còn ông, ông lên rừng, ngồi trên một đèo để trến loài hùm beo ma quái. Nghe tin ông Bụt cũng không về trời nữa, Ngọc Hoàng càng nổi giận lôi đình. Người cho rằng ông Bụt quá nhu nhược, nên đã bị thần Rồng lôi kéo, mua chuộc. Ngọc Hoàng liền sai ông Võ xuống trần. Ông này sức mạnh hơn người, oai phong lẫm liệt. Ông chưa tới nơi đã nghe tiếng quát vang lên như sấm sét. Thần Rồng không hề nao núng, bình tĩnh mang lý lẽ của mình ra thuyết phục ông Võ. Trước những lời chân thành, ông thấy ân hận suýt nữa đã trị tội một vị thần tài giỏi và tốt bụng như vậy. Ông Võ cũng xin ở lại cùng với thần Rồng. Ông đứng chống kiếm quay ra phía biển để trấn áp muôn ngàn sóng dữ. Thấy các vị thần xuống hạ giới đều không chịu trở về, Ngọc Hoàng không phái ai đi nữa. Người cho rằng mọi nguyên nhân chống lại ý trời đều do thần Rồng. Người bèn giam đàn con của thần Rồng lại để trừng phạt người mẹ láo xược, không bao giờ cho mẹ con gặp nhau nữa. Nhưng không ngờ đàn con của thần Rồng đã được mẹ truyền cho phép thuật, đã vượt ngục của nhà trời , bay lang thang khắp nơi tìm mẹ. Ngọc Hoàng bèn hóa phép giăng sương mù mịt không cho mẹ con thấy được nhau nữa. Đàn con thần Rồng dành phục xuống biển xa mà khóc than, gọi mẹ. Biết rằng chẳng thể nào ngăn cấm được tình mẹ con, Ngọc Hoàng cuốn màn sương mù lại và truyền lệnh tha tội cho tất cả các vị thần ở trần gian. Ông Võ dẫn lối cho đàn con thần Rồng tìm đến mẹ. Miền vịn từ đây đã bình yên. Nhưng người dân vùng này lo âu, sợ có ngày các vị thần trở về trời thì mặt đất lại bị biết bao tai ương đe dọa. Họ làm lễ tạ các thần và cầu xin các thần ở lại mãi mãi với con người. Thần Rồng thấy dân vịnh còn lo âu, bèn đặt hạt ngọ quý của mình xuống vịnh tặng cho mọi người để làm tin. Dân cả vùng vui mừng mở hội lớn đón ngọc. hnafg vạn thuyền bè chở đất đá đến để lấp lên viên ngọc, giữ cho ngọc khỏi trôi đi, giữ cho lòng tin của con người còn lại vĩnh viễn. Nơi lấp ngọc ấy bây giờ đã thành một hòn đảo - gọi là đảo Thần Châu. Từ đấy nhân dân vùng này đặt tên cho vịnh là bịnh Hạ Long để ghi nhớ ngày thần Rồng xuống. tất cả những tên Đèo Bụt, Vũng Oản, Ông Võ, Bái Tử Long....cũng từ đấy mà có. Dân gian truyền tụng truyền thuyết về các vị thần, cũng là cách ghi nhận công lao của ông cha ta xưa, những người đã khai phá vùng biển Đông Bắc của tổ quốc, đem lại bình yên, hạnh phúc để chúng ta có đất và biển Hạ Long giàu đẹp hôm nay.