Bài học từ người ăn mày

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi webmaster, 9/10/2009.

  1. webmaster

    webmaster Stay hungry. Stay foolish

    Tham gia:
    16/12/2006
    Bài viết:
    13,288
    Đã được thích:
    35,263
    Điểm thành tích:
    6,063
    “Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Gucci ra khỏi Tràng Tiền Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học MBA ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó. - Xin anh… cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.

    Ăn mày rất thích kể lể.

    - Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Gucci ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…

    - Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.

    - Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. - Ông ta bắt đầu mở máy.

    Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:

    - Thế nào là ăn mày một cách khoa học?

    Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.

    Ông ta giảng giải:

    - Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoan chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.

    Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.

    - Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…

    - …???

    - Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.

    Ông ta lấy giọng nói tiếp:

    - Ở khu Tràng Tiền Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian đểtìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.

    - Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.

    - Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!

    - Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?

    - Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.

    - Hả? Nhiều vậy sao?

    Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:

    - Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.

    Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.

    Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.

    - Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.

    - Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?

    Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.

    - Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.

    Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.

    Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.

    - Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!

    Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.

    - Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?

    Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: “Hồng ơi, anh yêu em”, gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.

    Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.

    Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!

    - Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.
    Quá chuẩn!

    - Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại.( Chỗ này sao giống Thầy Thiêm nói quá!!!) Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.

    - Ối ông cũng có vợ con?

    - Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng Vietinbank mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.
    Tôi buột miệng:

    - Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?

    Nguồn: Vnecon
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi webmaster
    Đang tải...


  2. zinette

    zinette Thành viên tích cực

    Tham gia:
    19/3/2008
    Bài viết:
    835
    Đã được thích:
    241
    Điểm thành tích:
    83
    đọc xong thấy mình muốn thử đi ăn mày quá :(
     
    mybop thích bài này.
  3. me Bong Ben

    me Bong Ben Thành viên chính thức

    Tham gia:
    11/9/2008
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    29
    Điểm thành tích:
    28
    Hi hi, bài này đọc ở đâu đó roài, hình như tựa là: Học master làm gì???
     
    mybop thích bài này.
  4. lannhi05

    lannhi05 Thành viên tập sự

    Tham gia:
    4/9/2009
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    3
    Điểm thành tích:
    3
    Phải công nhận rất hay.
    Phân tích, lập luận, xúc tích.Bái phục.
     
    mybop thích bài này.
  5. daddydemen

    daddydemen Thành viên chính thức

    Tham gia:
    23/7/2009
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    12
    Điểm thành tích:
    18
    pó tay luôn :) ko biết chuyện thật hay giả nữa !
     
    mybop thích bài này.
  6. Phong

    Phong Thành viên tích cực

    Tham gia:
    28/11/2008
    Bài viết:
    675
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Truyện này của Trung Quốc, không hiểu bác nào đổi thành mua Gucci ở Tràng Tiền Plaza nhỉ???
     
  7. anhtuangiang

    anhtuangiang Thành viên chính thức

    Tham gia:
    11/9/2009
    Bài viết:
    229
    Đã được thích:
    70
    Điểm thành tích:
    28
    Xin địa chỉ liên hệ với

    Trời, đệ tử cái bang mà thu nhập tốt quá, hơn cả lương GS, TS giảng dậy trong trường Đại học, bạn có thể hỏi rõ địa chỉ của đệ tử cái bang kia để mình hỏi xem còn chỉ tiêu xin việc không. Thu nhập/ ngày/tháng cao thế thì mình muốn xin một chỉ tiêu cho mình, chứ đi làm cho đơn vị nhà nước làm nhiều mà lương chán quá, suốt ngày còn bị sếp quát, quát chán thì lại ngồi ngắm mình. Trong khi đệ tử cái bang kia ngày làm việc nhẹ nhàng tại trụ sở - tiền sảnh Tràng tiền Plaza tối có khi lại vào Melia ăn tối và nghe nhạc Moza chẳng chơi. Các mẹ thấy thế nào
     
  8. chinbo

    chinbo Thành viên tập sự

    Tham gia:
    9/10/2009
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    2
    Điểm thành tích:
    3
    Câu chuyện này rất đáng để suy nghĩ và nhiều điều rút ra từ đó.
     
  9. webmaster

    webmaster Stay hungry. Stay foolish

    Tham gia:
    16/12/2006
    Bài viết:
    13,288
    Đã được thích:
    35,263
    Điểm thành tích:
    6,063
    Phải nói tác giả của bài này có cách viết rất hay. Mình đọc thấy khoái quá nên copy lại cho mọi người cùng đọc. Không biết có phải thật hay hư cấu của tác giả nhưng không phải không có lý. Đúng là làm gì cũng cần phải có "nghệ thuật".
     
    Sửa lần cuối: 9/10/2009
  10. halethuy

    halethuy Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    2/8/2009
    Bài viết:
    1,177
    Đã được thích:
    573
    Điểm thành tích:
    723
    Đọc bài này xong em lại ngẫm thấy cái triết lý tích tiểu thành đại của mẹ em !
    Nói gì đâu xa nếu các doanh nghiệp Việt Nam đánh bại được hàng hóa Trung Quốc thì sẽ ra bao nhiêu công ăn việc làm cho dân Việt mà người dân lại được yên tâm về chất lượng sân nhà! Nói gì đâu xa chứ hàng giầy VN xuất khẩu nhiều mẫu mã đẹp chất lượng tốt mà bây giờ cũng mới rục rịch chuẩn bị tung về thị trường trong nước !Vn có: 85.789.573 triệu dân nhỉ?Nhu cầu thì nhiều mà để các bác TQ mổ xẻ hết cả,ở cạnh VN bác TQ cứ gọi là rất giàu!
     
  11. thuvt

    thuvt Chuột yêu của mẹ

    Tham gia:
    5/10/2009
    Bài viết:
    844
    Đã được thích:
    268
    Điểm thành tích:
    103
    chuyện này quá hay, cảm ơn bác bhkien đã chia sẻ, e rất thích đọc truyện ngắn trung quốc, chuyện nào cũng hay và thâm thúy, có cả những bài học đơn giản cho cuộc sống thường nhật của mình, có 1câu chuyện thật hay và cảm động mà e vẫn nhớ đó là "Chuyện kể trong nước mắt"
    mọi người cùng đọc thử nhé
    http://www.vn.net/article.php/20060504120933128
     
  12. Mehunghao

    Mehunghao Thành viên đạt chuẩn

    Tham gia:
    28/9/2009
    Bài viết:
    58
    Đã được thích:
    4
    Điểm thành tích:
    8
    Mình đã đọc link truyện của thuvt post lên, thật cảm động, nước mắt rơi theo những dòng chữ trong truyện. Nội dung truyện không giống mình lắm, vì mẹ chồng và chồng mình vẫn còn...2VC mình cũng từng đón bà ở quê lên, mình được hấp thu cuộc sống thành phố nên có những thói quen mà mẹ chồng mình không thích và mình cũng không thích thói quen sống của bà. Mình cũng đã từng giống như nhân vật, có bầu mà không biết, nên có những cơn bực bội ra ngoài, không biết nên không hiểu vì sao mình không cố nín nhịn. Tuy không nói gì với bà nhưng thái độ không gần gũi và thân thiện. kể từ ngày có bà trong căn nhà, tự dưng mình khó tính và có những bực bội vô cớ, nói với những người khác lời khó nghe. Sau khi biết mình có bầu, mình không sung sướng như nhân vật ấy đâu, vì đứa trẻ này cả 2VC đều chưa mong muốn, mình đã có 1 bé rồi, hiện còn nhỏ lắm. Thế là nỗi buồn này chất chồng đến nỗi buồn khác, mình càng bị stress hơn, thêm vào đó mình còn bị U vú, phải đi mổ, ngày đi mổ là ngày biết mình có bầu. Mình như ngất lịm, bé nhà mình vừa mới mổ xong giờ mình phải nằm đây, không được đến gần con vì cục u này, bé vẫn còn thích ti mẹ lắm. Sáng hôm ấy chỉ vì nấu cháo cho thằng bé mà mình chọn cách cho bé đi ra ngoài ăn thay vì đợi bà nấu xong, mình sợ thằng bé đói tội nghiệp. Thế là bà ở nhà khóc lóc, kể lể đủ thứ, nói mình không tốt, bà cò làm gì mà đối xử với bà như thế. Nhưng chỉ trong lòng mình mới hiểu hết, mình bị stress vì những lo toan trong cuộc sống rồi những mâu thuẩn trong gia đình, lương tháng chồng làm không đủ, rồi con bệnh, mẹ bệnh, công việc thì nhiều. Phải chi trong những mối lo ấy, bà lo dùm cho mình 1 thứ, để mình còn suy nghĩ đến thứ khác, đằng này không lo được lại để cho mình nặng lòng thêm...tất cả cũng vì không ai sai cả, nên chồng mình không biết nên làm cho ai vui lòng. Cũng may hôm bà định bỏ về quê, chồng năn nỉ hết sức, bà mới ở lại. Thật nếu có chuyện như bà mẹ trong câu chuyện chắc gia đình mình cũng có những rạn nứt. Mình không dám nghĩ đến đoạn kết của câu chuyện vì chồng mình cũng thương con đến như thế, và mình nghĩ nếu trong hoàn cảnh đó chồng mình cũng làm những đều tương tự. Kết thúc buồn quá.......Giờ bà về quê, lâu lâu mình vẫn liên lạc, nhưng trong lòng mình nghĩ, không gần được thì thôi cũng đừng quá xa, chứ bảo mình giờ hồ hởi, gần gũi bà mình thấy nó giả tạo sao ấy.
     
  13. doanthinh81

    doanthinh81 Uy tín - thân thiện

    Tham gia:
    17/6/2009
    Bài viết:
    1,260
    Đã được thích:
    240
    Điểm thành tích:
    103
    Khâm phục ông ăn mày này, chắc phải bỏ nghề mà đi ăn mày thôi
     
  14. daobong

    daobong

    Tham gia:
    10/5/2009
    Bài viết:
    12,031
    Đã được thích:
    2,231
    Điểm thành tích:
    913
    Bà bác chồng mình dạy chồng là hàng tháng dù it hay nhiều cũng ccôs để giành tiền mua vàng, nhiều thì 2, 3 chỉ, mà ít quá thì 1 chỉ, thâmk chí la,5 chỉ. Sau này ko sợ lỗ, mất giá. VC mình đang thực hiện triệt tiêu lời khuyên này!
     
  15. chipheo

    chipheo Sức Mạnh Tinh Thần

    Tham gia:
    20/10/2009
    Bài viết:
    3,397
    Đã được thích:
    1,655
    Điểm thành tích:
    863
    mấy bác KD lớn . nên tìm Bác ăn mày này về làm giám đốc KD. thời này ăn mày cũng có người thành công . Không biết chí phèo của Nam Cao ngày xưa sống ở thời đại này có lằm ăn đc gì không nhỉ ? chắc vẫn làm theo chiêu cũ : Ăn Vạ
     
  16. makeup_pro

    makeup_pro dạy trang điểm

    Tham gia:
    12/3/2009
    Bài viết:
    2,926
    Đã được thích:
    681
    Điểm thành tích:
    773
    có thể nói nhân vật ông ăn mày này là nhân vật của dân gian, tức là mỗi nơi góp 1 góc độ, 1 tính cách, 1 mẹo vặt, ... để xây dựng nên, tỷ dụ như chuyện Trạng Quỳnh, Ba Giai ,... vậy
     
  17. mehaudau

    mehaudau Thành viên tích cực

    Tham gia:
    25/6/2009
    Bài viết:
    659
    Đã được thích:
    179
    Điểm thành tích:
    83
    Ước gì nhiều giám đốc doanh nghiệp có được tri thức và tầm nhín như ông ăn mày này
     
  18. meminhanh

    meminhanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    14/4/2009
    Bài viết:
    1,052
    Đã được thích:
    1,163
    Điểm thành tích:
    923
    Ông ăn mày này có khi thu nhập còn cao hơn khối ông Giám đốc ây nhỉ? Mà lại chẳng áp lực gì mấy. Câu chuyện hay quá, cảm ơn chủ topic.
     
  19. mesocxinh

    mesocxinh Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    27/7/2009
    Bài viết:
    390
    Đã được thích:
    138
    Điểm thành tích:
    43
    Cảm ơn chủ top nhiều!
    Bài này mình đã đc đọc ở đâu đó nhưng ko nhớ, đang muốn tìm lại cho cô bé cùng phòng nhưng chưa tìm ra, may quá hôm nay lại thấy topic nổi lên.
    Cảm ơn bạn thuvt, mình đã đọc đường link của bạn và mất rất nhiều nước mắt. Đúng là câu chuyện rất hay và có nhiều điều để cho mình suy ngẫm.
     
  20. binht611

    binht611 http://bigsmile.vn/

    Tham gia:
    14/11/2009
    Bài viết:
    3,116
    Đã được thích:
    411
    Điểm thành tích:
    223
    bài này hay lắm, lần đầu tiên đọc được là trên blog tacke.tk, mình đọc xong ngẫm lại được rất nhiều điều. Cuộc đời hãy đừng "để gió cuốn đi" !!!
     

Chia sẻ trang này