Cafe chiều thứ 7 !

Thảo luận trong 'Thư giãn, giải trí' bởi memit050408, 27/4/2009.

  1. huyen kata

    huyen kata THỊT LỢN SẠCH HÒA BÌNH

    Tham gia:
    28/11/2011
    Bài viết:
    25,578
    Đã được thích:
    6,328
    Điểm thành tích:
    3,063
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    Ấm ức của mẹ chồng
    Chồng mất sớm, một mình tôi vất vả nuôi con bằng đồng lương công chức. Tốt nghiệp đại học, nó có việc làm rồi lấy vợ, con gái cưng của một gia đình khá giả.
    Ngày đầu tiên sau tuần trăng mật, con dâu đưa tôi một xấp tiền: “Mỗi tháng, chúng con đưa mẹ ba triệu để lo ăn uống và chi tiêu trong nhà. Chúng con đều rất bận nên mẹ cố giúp nhé!”. Tôi vui vẻ nhận.
    Từ đó, buổi sáng, khi trời còn mù tối, tôi thức dậy, xuống bếp bắc nước pha cà phê và nấu các món điểm tâm bởi con trai tôi thích ăn sáng ở nhà. Lẽ ra con dâu phải đảm trách việc này, nhưng tôi nghĩ, nó còn trẻ, cho ngủ thêm chút nữa cũng tốt. Để đổi món, hôm thì tôi hầm xương nấu phở, lúc băm thịt nấu với mì ăn liền, khi thì nấu bánh canh, bún cá… Nếu còn cơm nguội, tôi chiên với trứng… Tôi canh đồng hồ để lúc hai đứa thức dậy, trên bàn đã dọn sẵn. Mấy hôm đầu, con dâu vui vẻ cầm đũa: “Ôi! Thơm quá! Mẹ nấu ngon ghê!”. Tôi nở từng khúc ruột vì được khen. Nhưng những ngày sau, ngồi vào bàn, con dâu tôi uể oải múc vài thìa, đưa lên miệng một cách thờ ơ. Ăn chưa hết nửa tô, nó đứng dậy: “Hôm nay con phải đi sớm!”. Có hôm nó kêu phải họp sớm nên không ăn sáng. Một tối, nó nói: “Mẹ đừng nấu điểm tâm nữa. Từ mai, chúng con ra ngoài ăn rồi đi làm luôn!”. Con trai tôi cũng tán thành: “Đúng đấy! Mẹ cứ ngủ thêm tí nữa cho khỏe!”. Chắc tụi nó thương mình dậy sớm vất vả, nghĩ thế tôi cũng thấy vui vui… Hóa ra không phải, ngày hôm sau, khi dắt xe ra cửa, tôi nghe con dâu nói với chồng: “Mẹ nấu dở quá, em phải cố nuốt đó chứ!”. Tôi sững sờ mất một lúc lâu.
    Tuy nhiên bữa ăn chiều, cũng là tôi vào bếp. Trong khi con trai tôi ăn ngon lành thì con dâu chỉ gẩy đũa rồi đứng dậy. Chắc thức ăn tôi nấu không hợp khẩu vị?
    Một buổi tối, đi ngang qua phòng hai đứa, tôi nghe tiếng con trai: “Sao em cứ đùn đẩy việc nhà cho mẹ thế? Tối, em nên về sớm giúp mẹ nấu cơm. Ăn xong, em rửa bát đi. Mẹ già rồi, phải được nghỉ ngơi chứ!”. Con dâu tôi thản nhiên: “Anh biết là từ nhỏ em đã không phải làm gì cả. Vì thế, mỗi tháng mới đưa mẹ những ba triệu. Số tiền đó không đủ sao? Thức ăn chỉ có mấy món đó nấu đi nấu lại. Em cố lắm mà nuốt không trôi. Mẹ không làm thì thuê Ôsin đi!”. Tôi chết lặng. Hóa ra con dâu coi tôi là Ôsin?
     
    Đang tải...


  2. memit050408

    memit050408 Mỗi ngày tôi chọn 1 nvui

    Tham gia:
    26/10/2008
    Bài viết:
    3,418
    Đã được thích:
    2,066
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    Sự hiếu thảo của người con tù tội..

    Một câu chuyện có thực tại New Jersey, Mỹ.

    Một ông lão người Italy sống 1 mình tại New Jersey, Mỹ. Người đàn ông này muốn trồng những cây cà chua trong khu vườn nhỏ của mình, nhưng ông không thể làm được việc đó, vì đất trong khu vườn rất cứng và khó đào.

    Trước đây, con trai Vincent của ông thường giúp ông lão làm công việc này, nhưng giờ nó đã vào tù. Ông lão viết 1 lá thư gửi cho con trai mình đang ở trong tù, nội dung bức thư như sau:"Vincent à, bố cảm thấy khá buồn vì có lẽ con không thể giúp bố đào xới khu vườn để trồng cà chua như mọi năm, bố đã quá già để làm việc đó. Nếu có con ở đây, chắc chắn mọi việc sẽ ổn, và con cũng sẽ rất vui khi giúp bố như vậy, như những ngày xưa ấy. Yêu con, papa."

    Vài ngày sau, ông lão nhận được lá thư trả lời của người con trai:" Bố, đừng đào xới khu vườn. Con chôn những kẻ mà con giết ở dưới đất đấy.Yêu bố, Vincent"

    4 giờ sáng hôm sau, đặc vụ FBI và cảnh sát địa phương ngay lập tức tới nhà ông lão, phong tỏa mọi thứ và đào xới tung khu vườn để tìm kiếm những thi thể. Nhưng lạ thay là họ không thể tìm thấy thứ gì.

    Ngay hôm đó, ông lão lại nhận được lá thư của người con trai:"Bố thân yêu, giờ bố có thể trồng cà chua được rồi đấy. Đó là điều tốt nhất con có thể làm cho bố trong hoàn cảnh này. Yêu bố, Vincent"
     
  3. Bombop26

    Bombop26 Thành viên sắp chính thức

    Tham gia:
    15/2/2012
    Bài viết:
    93
    Đã được thích:
    8
    Điểm thành tích:
    8
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    thật là ý nghĩa hehe.........................
     
    memit050408 thích bài này.
  4. huyen kata

    huyen kata THỊT LỢN SẠCH HÒA BÌNH

    Tham gia:
    28/11/2011
    Bài viết:
    25,578
    Đã được thích:
    6,328
    Điểm thành tích:
    3,063
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    hôm nay, thứ 7, lâu rồi mới có time vào mạng đọc tin, time này lúc nào cũng mải miết vào diễn đàn, mải miết lo lắng. bao nhiêu thứ cần lo lắng, tiền nhà , tiền điện, tiền nước, tiền sữa cho con, tiền này tiền khác, tiền nọ tiền kia. lúc nào cũng tiền và tiền. Có người bảo bận rộn là tốt nhưng chợt thấy sao mình chẳng có time để chú ý tới bản thân, chú ý tới con trai còn nhỏ, lúc nào cũng đi sớm, về tối, ăn tối xong lại giao hàng, chào hàng rùi việc này việc khác. Nhiều khi thấy mọi người bảo nhìn sao gầy thế? Chạnh lòng nghĩ nhưng rồi sự bận rộn lại cuốn mình theo guồng quay của nó. Đôi khi lại nghĩ mình mãi miết kiếm tiền có đúng hay không? Đọc được 1 bài viết trên mạng mà thêm 1 lần chạnh lòng khác nữa. Không biết rùi đây, 1 năm nữa, 2 năm nữa hay bao lâu nữa vc mình có rơi vào cảnh như vc trong câu chuyện hay ko khi mà dạo này 2vc mình thấy ít chia sẻ với nhau quá, ít nói chuyện với nhau quá.

    Bởi vì... mất giấy kết hôn


    Lấy nhau một thời gian, cuộc sống của vợ chồng cô trở nên căng thẳng. Cứ vài hôm lại cãi nhau, vài hôm lại chiến tranh lạnh. Đến lúc cảm thấy không chịu đựng được nữa, họ quyết định ly hôn.

    Rất bình tĩnh, hai người cùng nhau đến tòa để làm thủ tục ly hôn. Khi họ đến, cô nhân viên bộ phận tiếp nhận giấy tờ làm thủ tục ly hôn đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, vẻ mặt tươi cười. Nhưng khi nghe nói hai người muốn ly hôn, vẻ mặt cô ta trở nên lạnh nhạt, nói: “Đưa đây!”. Hai người lặng một chút, anh hỏi: “Đưa cái gì?”. “Giấy đăng ký kết hôn. Không có giấy đăng ký kết hôn, tôi làm sao biết được hai người là vợ chồng giả hay vợ chồng thật”, cô ta nói. Anh trả lời: “Chúng tôi vội quá quên mất”, rồi quay sang nói với cô đang đứng bên cạnh: “Chúng ta về nhà tìm đã”.

    Trên đường về, bọn họ lại người trước kẻ sau. Mùa xuân tới rồi, trong vườn hoa ở bên cạnh rộn ràng tiếng chim quyên và rực rỡ sắc màu của trăm hoa đua nở. Cảnh vật tràn đầy sức sống nhưng cả hai người đều chẳng có tâm trí nào để thưởng thức.

    Anh là một doanh nhân, công ty có chi nhánh khắp cả nước. Còn cô, là quản đốc một công ty lớn. Cả hai đều rất bận. Và không ai muốn dứt ra khỏi công việc của mình. Mâu thuẫn của họ bắt đầu từ đó...
    Về đến nhà, họ liền chia nhau tìm giấy đăng ký kết hôn. Tìm mãi, tìm mãi vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu. Dường như đã lâu lắm rồi, hai người không nhìn thấy nó. Mấy năm qua họ đều bận, ai nào quan tâm tới tờ giấy đó làm gì. Mà xét cho cùng, tờ giấy ấy có ý nghĩa gì đâu khi việc ký vào nó khiến tình yêu phai nhạt, chỉ còn lại cãi lộn không dứt.


    Hai người tìm đi tìm lại, vẫn không thấy. Nó có thể đi đâu? Thật là chuyện lạ, chẳng nhẽ ai vứt đi rồi sao? Không thể có khả năng đó, bởi dù giấy đăng ký kết hôn không có tác dụng gì nhưng cũng chẳng ai vứt đi. Có lẽ nó bị nhét vào góc nào đó mà thôi.

    Họ lại tìm lần nữa, rất cẩn thận, kỹ càng, suốt từ phòng ngủ đến phòng bếp, lại tìm đến phòng khách. Vẫn không thấy. Cuối cùng, họ đi tới phòng con trai. Con trai đang đi học, phòng rất gọn gàng, sạch sẽ. Đứng trong phòng con một lát, anh nói: “Giấy đăng ký kết hôn làm sao có thể chạy đến phòng con trai chứ”, rồi đi ra. Cô đứng lại một mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ la...

    Giường của con trai ngăn nắp sạch sẽ đến khó tin. Cô chậm rãi đi đến bên giường con, ngồi xuống, cảm thấy mình thật có lỗi với con. Làm một người mẹ, cô nợ con rất nhiều khi không quan tâm, chăm sóc con mình chu đáo. Bàn tay cô chậm rãi sờ lên gối của con, chiếc gối bông đã cũ, sợi bông đã cũ nhưng vẫn sạch sẽ, không có một vết ố nào. Tay cô nhẹ nhàng vỗ về cái gối nhưng trong lòng rưng rưng...

    Chợt cô cảm thấy cái gối hình như hơi nhô cao... Cô cầm gối lên, ở phía dưới xuất hiện một cái hộp nhỏ, mỏng, rất tinh xảo. Cái hộp này cô mua làm kỷ niệm trong một chuyến du lịch, bên trong đựng bức tranh nước chảy trên núi được mạ vàng. Mua về nhưng cô lại ném nó vào một góc, không nhớ đến nó nữa.

    Cô cầm chiếc hộp nhỏ lên, mở ra và ngây ngẩn cả người: Bên trong chiếc hộp là tờ giấy đăng ký kết hôn mà họ đã tìm hồi lâu. Con trai giữ gìn giấy đăng ký kết hôn của bố mẹ như vẫn còn mới.

    Nước mắt cô lập tức tuôn trào.

    Anh ở phòng khách, hết đi tới đi lui, thấy lâu rồi mà cô chưa ra nên trở lại phòng con trai. Nhìn thấy cô nghẹn ngào bên chiếc hộp đựng tờ giấy đăng ký kết hôn, anh lặng người đi... Tình yêu trong cuộc hôn nhân của họ không hề mất đi, mà nó đã được đứa con trai giữ gìn trong im lặng.
     
    phuongedumemit050408 thích.
  5. memit050408

    memit050408 Mỗi ngày tôi chọn 1 nvui

    Tham gia:
    26/10/2008
    Bài viết:
    3,418
    Đã được thích:
    2,066
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    Cảm ơn chị vì 1 câu truyện hay và cảm động! Cuộc sống thật hối hả!!!!!!!!!!!!
     
  6. phuongedu

    phuongedu

    Tham gia:
    5/4/2010
    Bài viết:
    19,595
    Đã được thích:
    6,989
    Điểm thành tích:
    3,063
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    đánh dấu topic của bạn để đọc tiếp, cám ơn bạn vì những câu chuyện có ý nghĩa.
     
    memit050408 thích bài này.
  7. memit050408

    memit050408 Mỗi ngày tôi chọn 1 nvui

    Tham gia:
    26/10/2008
    Bài viết:
    3,418
    Đã được thích:
    2,066
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    Lâu rồi em cũng ko có nhiều cảm xúc để post!
     
  8. memit050408

    memit050408 Mỗi ngày tôi chọn 1 nvui

    Tham gia:
    26/10/2008
    Bài viết:
    3,418
    Đã được thích:
    2,066
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố mẹ giận dữ, mắng "Sinh ra… giờ cãi lời bố mẹ…phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út…"

    Anh lặng thinh không nói năng gì…Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!

    Ngày bé Út vào Đại học, phải xa nhà, lên thành phố ở trọ. Anh tự ý bán đi con bò sữa -gia tài duy nhất của gia đình-, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, Út khóc thút thít…Anh cười, "Út ráng học ngoan…"

    Miệt mài 4 năm Đại học, Út tốt nghiệp loại giỏi, được nhân ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao… Út hớn hở đón xe về quê…
    Vừa bước chân vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của Anh trên bàn thờ nghi ngút khói…Mẹ khóc, "Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ… lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…"
     
    phuongeduhuyen kata thích.
  9. memit050408

    memit050408 Mỗi ngày tôi chọn 1 nvui

    Tham gia:
    26/10/2008
    Bài viết:
    3,418
    Đã được thích:
    2,066
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    CÁI KÉN BƯỚM

    Một chàng trai nọ tìm thấy một cái kén bướm. Một hôm anh thấy cái kén hé
    một lỗ nhỏ. Anh ta ngồi hàng giờ nhìn chú bướm nhỏ cố thoát mình khỏi cái
    lỗ nhỏ xíu. Rồi anh ta thấy mọi việc không tiến triển gì thêm. Hình như chú
    bướm không thể cố gắng hớn được nữa. Vì thế, anh ta quyết định giúp chú
    bướm nhỏ. Anh lấy cái kéo rạch cho cái lỗ to thêm.
    Chú bướm dễ dàng thoát ra khỏi cái lỗ to hơn. Nhưng thân mình nó sưng
    phồng lên, đôi cánh thì nhăn nhúm. Còn chàng thanh niên cứ ngồi quan sát
    cái kén với hy vọng mộtlúc nào đó thân mình chú bướm sẽ xẹp lại và đôi
    cánh xòe rộng hơn đủ để nâng đỡ thân hình chú.
    Nhưng chẳng có gì thay đổi cả! Sự thật là chú bướm đã phài bò loanh
    quanh suốt quãng đời còn lại với đôi cánh nhăn nhúm và thân hình sưng
    phồng. Nó chằng bao giờ có thể bay được.

    Có một điều mà người thanh niên không thể hiểu: cái kén chật chội khiến chú bướm phải nỗ lực mới chui
    qua được cái lỗ nhỏ xíu kia là quy luật tự nhiên tác động lên đôi cánh và cơ
    thể của bướm, giúp chú có thể bay ngay khi thoát ra ngoài.
    Đôi khi đấu tranh là rất cần thiết trong cuộc sống. Nếu ta quen sống một
    cuộc đời bình lặng, ta sẽ mất đi sức mạnh tiềm tàng mà bẩm sinh mỗi
    người đều có. và chẳng bao giờ ta có thể bay được. Vì thế, nếu bạn thấy
    mình đang phải vượt qua nhiều áp lực và căng thẳng thì hãy tin rằng sau đó
    bạn sẽ trưởng thành hơn.
     
    sadangle1316huyen kata thích.
  10. thaonguyen1987

    thaonguyen1987 Thành viên mới

    Tham gia:
    7/6/2011
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    1
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    Ủng hộ bạn, chuyện rất hay. Hihi
     
  11. mechuotconmeo

    mechuotconmeo ĐẦM BẦU ONLINE-0987392062

    Tham gia:
    4/5/2012
    Bài viết:
    7,751
    Đã được thích:
    1,410
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    oánh dấu đọc dần..............................
     
    memit050408 thích bài này.
  12. sadangle1316

    sadangle1316 Thành viên tập sự

    Tham gia:
    17/9/2012
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    3
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    Chuyện này mình đọc lâu rồi, cũng nhiều lần mà nó cũng được làm thành phim trong quà tặng cuộc sống đấy!
    Thật là ý nghĩa....
    Cuộc sống đôi khi thật mệt mỏi nhưng đành phải bò dậy mà sống thui...Cuối con đường hầm rồi sẽ có ảnh sáng nhỉ
    Tặng hoa cho mẹ này
     
    memit050408 thích bài này.
  13. phuongedu

    phuongedu

    Tham gia:
    5/4/2010
    Bài viết:
    19,595
    Đã được thích:
    6,989
    Điểm thành tích:
    3,063
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    Ngày xưa, trong cả cuốn sách quà tặng cuộc sống, 1 cậu bạn của mình đã từng nói thích nhất câu chuyện này, và dường như, nó là kim chỉ nam cho cậu ấy trên con đường lập nghiệp . Mình vẫn dõi theo và chúc cho cậu ấy thành công .
     
    memit050408 thích bài này.
  14. memit050408

    memit050408 Mỗi ngày tôi chọn 1 nvui

    Tham gia:
    26/10/2008
    Bài viết:
    3,418
    Đã được thích:
    2,066
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    Hôm nay e mới đọc lại,thấy mình phải thay đổi nhiều!
     
  15. Nguyen_po

    Nguyen_po Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    5/12/2011
    Bài viết:
    3,444
    Đã được thích:
    746
    Điểm thành tích:
    773
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    Mẹ Mit có những mẩu chuyện thật hay, thật nâng đỡ tinh thần bạn bè đúng lúc. Hum nào ọp ẹp phải chạm cốc mẹ mít 1 cái nha
     
    memit050408 thích bài này.
  16. echtoto

    echtoto ĐỒ LÓT CHARMING... TẠO NÊN SỰ QUYẾN RŨ CHO BẠN

    Tham gia:
    10/4/2011
    Bài viết:
    829
    Đã được thích:
    65
    Điểm thành tích:
    28
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    Me no co nhieu truyen qua, danh dau doc tu tu...chuc ngu ngon
     
    memit050408 thích bài này.
  17. memit050408

    memit050408 Mỗi ngày tôi chọn 1 nvui

    Tham gia:
    26/10/2008
    Bài viết:
    3,418
    Đã được thích:
    2,066
    Điểm thành tích:
    863
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    ok lun,hihi..........................................
     
  18. vongdautam

    vongdautam Cơ sở sản xuất vòng dâu tằm An huy 0909886836

    Tham gia:
    20/4/2012
    Bài viết:
    16,590
    Đã được thích:
    3,112
    Điểm thành tích:
    2,113
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    oánh dấu....................................
     
    memit050408 thích bài này.
  19. thai nguyen 82

    thai nguyen 82 Thành viên chính thức

    Tham gia:
    23/12/2012
    Bài viết:
    124
    Đã được thích:
    15
    Điểm thành tích:
    18
    Ðề: Cafe chiều thứ 7 !

    Không có lòng tin thì đừng cầu nguyện

    Vào một mùa hè, nạn hạn hán đã đe doạ mùa màng ở một thị trấn nhỏ.
    Một ngày chủ nhật nóng và khô, linh mục đề nghị giáo dân của mình dùng đức tin để cầu mưa.
    - Chẳng có thứ gì có thể cứu được chúng ta ngoại trừ việc cầu nguyện để có mưa. Các con hãy về nhà, cầu nguyện, tin tưởng tuyệt đối vào Chúa và Chủ nhật sau hãy trở lại đây, sẵn sàng để cám ơn Chúa vì đã cho mưa. - Linh mục nói.
    Mọi người làm theo như được dặn và quay trở lại nhà thờ vào ngày Chủ Nhật sau. Nhưng khi linh mục nhìn thấy họ, ông giận dữ:
    - Hôm nay chúng ta không thể hành lễ được. Các con đã không đủ đức tin!
    - Nhưng mà... - Các giáo dân phản đối. - Chúng con đã cầu nguyện, và chúng con đã có niềm tin rất lớn!
    - Tin ư? - Linh mục đáp - Thế ô che mưa tại sao không có ai đem theo cả?
     
    memit050408 thích bài này.

Chia sẻ trang này