Mình là đàn ông và mình nghĩ là đàn bà mà không yêu thì mới khổ chứ yêu nhiều thì chỉ sướng thôi. Mình nghĩ cả đàn ông cũng thế, không yêu mới là khổ bạn ạ.
lo nghĩ bớt yêu người ta đi,thì bạn nên nghĩ làm thế nào cho người ta yêu bạn nhiều hơn,yêu là 1 cảm xúc tuyệt vời của con người,đừng kìm hãm nó bạn ạ,hãy cứ yêu hết mình đi,nhưng đừng vì quá yêu mà hệ lụy tình yêu là đc,chúc bạn HP
Em nghĩ yêu thì cứ nên yêu hết mình, nhưng đã ko ra gì với mình rồi ấy mà thì.... biết mặt nhau. Nếu mà ng yêu chồng cũng như mình thì ok yêu càng nhiều càng tốt, chứ mà ko ra gì thì tớ quay lại ngay,
Đúng đấy đàn bà yêu nhiều hơn sẽ khổ vì vậy yêu vừa vừa thôi , lúc bt` thì ko sao lúc bị bỏ rơi lại tủi thân khóc nức... Cái gì cũng thoảng thoảng hoa nhài nó mới thơm lâu hehehehe
Quan điểm của tơ là thế này :Nếu như yêu quý một ai thì ta cứ thể hiện để họ biết không gì mà ngại ngần ,yêu mới khó chứ ghét một người thì khó gì,dù thế nào thì tất cả mọi người sau 100 cũng không còn trên trái đất này chúng ta không phải là những người tài giỏi đến mức để ghi danh tới muôn đời vì thế mà hãy cứ chanh thủ và thành thật với bản thân mình .Làm điều tốt,yêu thương được càng nhiều người càng tột và hãy nói với mọi người biết về tình cảm của ban đối với họ còn hơn là bạn không bao giờ được nói rạ
Tớ cũng chẳng phản đối. Sống thì không nên chờ đợi. Giờ thử hỏi thích một người, không dám nói ra, ngày nào cũng ngẫm nghĩ không biết chàng ta làm gì, đi đâu nhỉ, có nhớ mình không nhỉ, có quan tâm đến mình không nhỉ....thì quá mệt! Quá mất thời gian, quá tổn hao nguyên khí! Tốt nhất là tỏ cho chàng ta thấy là tôi quan tâm đến anh, tỏ ra thôi chứ cũng chả cần lao đến cho đối tượng sợ chết đi đâu. Theo tớ thì dù là nam hay nữ, khi biết có người quan tâm để ý đến ta thì đều thấy thích cả, miễn là được quan tâm để ý đúng cách!
Làm dâu nhà giàu Ngày cưới con ai cũng bắt tay chúc mừng bố mẹ tốt phúc gả được con chốn nhung lụa, giàu sang. Bạn bè mừng cho con "ngã võng đào". Nhà anh to đẹp ở khu phố sầm uất tại Hà Nội, bố anh là bác sỹ tại bệnh viện lớn, mẹ là hiệu trưởng trường cấp ba. Anh cũng là một kỹ sư tương lai tốt đẹp, con về làm dâu cũng thấy mát mày mát mặt. Còn gia đình mình sống cách thủ đô hơn trăm cây số. Bố mẹ là công nhân điện lực về hưu, tiền để nuôi chị em con cả, giờ còn lương hưu chỉ đủ ông bà sống giản dị. Gả con đi, con biết bố mẹ vừa mừng vừa lo vì dù ở thời nào câu “môn đăng hộ đối” cũng không thừa. Sống với gia đình chồng nhà cao cửa rộng không thiếu thốn thứ gì, cũng chưa một lần bố mẹ hỏi lương của hai vợ chồng và con hiểu khi phụ thuộc bất cứ gì đó nghĩa là con người ta đang phải chấp nhận đánh đổi bằng tự do. Với con tự do đơn giản là được về thăm bố mẹ những khi rảnh rỗi, vậy mà cũng hiếm hoi lắm bởi chồng con có vẻ không hào hứng: “Có mỗi ngày cuối tuần nghỉ ngơi mà em cứ cho anh ăn cháo hành là sao? Về đó đường xa vừa bụi vừa xóc, tối nằm giường không có đệm cũng chả có điều hòa, hành xác thế hôm sau lại về đây, mệt mỏi làm việc thế nào được. Chưa kể biết đâu em đang có thai, đi xa nguy hiểm”. Đôi ba lần như thế con chả còn muốn đòi về trừ khi có việc thực sự quan trọng. Đó là thời kì còn son đến khi con có thai thì việc về quê được cả bố mẹ chồng can thiệp không cho về sợ ảnh hưởng. Con háo hức để mong khi sinh sẽ được về với bố mẹ một, hai tháng. Nhưng rồi khi biết tin trên nhà mình bị cắt điện luân phiên từ 8h đến 23h do thiếu điện trầm trọng mùa hè thì ý định trên của con bị cả gia đình chồng phản đối. Con đành e ngại rụt rè bày tỏ qua điện thoại. Mẹ cười: “Yên tâm, hôm nọ được tiền thưởng của hội cựu chiến binh, ông ngoại đã mua tặng cháu cái quạt tích điện rồi, được hẳn sáu đến bảy tiếng cơ đấy”. Con lặng đi vì cảm động, nước mắt chảy nhiều hơn. Con không muốn để bố mẹ nghe được lời của bố mẹ chồng và chồng con: “Ở đây có đầy đủ tiện nghi lại không bị cắt điện như tỉnh lẻ, có cắt thì ông nội cũng sắm máy phát điện rồi. Về nhà ngoại nóng thế này, “trẻ mùa hè, trâu be mùa chạp”, tội nó ra, chịu thế nào được. Không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con chứ. Ông bà ngoại có quý thì xuống đây có hơn không, nhà cửa rộng rãi lúc nào cũng sẵn…”. Nghe họ nói con chỉ biết im lặng và vâng lời, đành nói với mẹ khi nước mắt đang ròng ròng: “Thôi để khi nào cháu lơn lớn, con sẽ cho cháu về thăm ông bà” Chẳng nhìn thấy song con đoán được mẹ buồn lắm và mắt mẹ cũng có nước. Bố mẹ đã rất háo hức đón chờ đứa cháu đầu tiên này mà…
Tâm trạng của bạn hay chỉ là câu chuyện bạn post thôi. Đọc xong mà nước mắt mình muốn chảy , thương người phụ nữ ấy.... Thương ông bà ngoại....
Vì con nhiều khi mẹ phải hi sinh thôi.......................................................................
xin phép được nối câu chuyện của bạn chủ top lấy chồng con nhà quan - bà con lối xóm và bạn bè đều mừng cho mình, ai cũng nghĩ mình sẽ sung sướng, rồi thì............, riêng bố mẹ và gia đình mình hiểu rõ, ko ngăn được mình cưới anh, là chấp nhận 1 tương lai đầy trắc trở và bố mẹ với gia đình lúc nào cũng sẵn sàng vòng tay đón mình trở về ngày trở về, ai đâu ngờ, mình ôm con trên tay, với cái miệng sưng vêu, và nước mắt của mẹ tuôn rơi khi đón con, cháu ngoài cửa, bố thì nuốt nghẹn vào trong, nói không nên lời.......... nhớ ngày sinh con chưa đầy tháng, cả nhà chồng và cả chồng nữa, a dua theo gia đình mắng mỏ mình là lười nhác, uh, thì mình lười, mình rất sợ, sợ mới đẻ xong, kiêng không đủ cữ, sợ khổ lúc về già.......... rồi mình nghĩ tới chuyện mẹ con vào ông bà ngoại trong SG khi con được khoảng hơn 2th, hi vọng dễ thở hơn,............và đã thuyết phục được chồng.............kế hoạch lọt vào tai bố mẹ khi mình chưa kịp xin phép, thế là..........1 trận lôi đình - mẹ chồng: mình chỉ còn nhớ (mà chắc còn lâu mới quên): mày mà định đi thì đi luôn đừng ra nữa, trừ khi ob ốm nặng........(phủi phui cái miệng) không thì cháu còn nhỏ mà đi cái gì (mình chỉ biết con người ta mới đẻ 14 - 15 ngày là đi từ Mỹ về VN xoành xoạch rồi)... - bố chồng: bla bla......tao không ngờ bố mày lại cư xử như thế (ý cụ là bố mình xui con gái đem con vào chơi với ob - mình nấc lên vì nhớ tới câu nói của bố ngày hôm qua: con muốn vào thì bm không cấm, nhưng cháu còn nhỏ nên vợ chồng phải cân nhắc kỹ con ạh...), nếu là tao, có biết tao xử như thế nào với cái A không? (A là chị chồng tôi, ngày chị đẻ, chị về nhà bm đẻ ở, giờ con chị cai sữa, gửi ob ngoại nuôi tới bây giờ....???????????????) đấy, chuyện của tôi, chuyện thực như phim, dù giờ đã là quá khứ, tôi mới có can đảm kể ra đây, nếu ko thì giấu tới .........chết mang đi cũng ko dám hó hé ra ngoài
Mình không phải ở chung với bố mẹ chồng nhưng ngày mình đẻ mình cũng chả về ở với bố mẹ vì nghĩ cảnh con nhỏ lôi đủ các thứ cần thiết về nhà ngoại rồi... abc thì tốt nhất là cho con ở lại cho nó lành! Câu chuyện trên đây có khi nào là cô gái cả nghĩ quá không chứ về nhà ngoại mà mất điện thì đúng là mẹ thì sướng cái gần bố mẹ được bố mẹ chăm sóc chả phải làm lụng gì còn lại khổ con phải chịu nóng khéo lại ốm ra thế thì mẹ nghĩ cho con hay nghĩ cho mẹ??? Chửa đẻ bố mẹ chồng lo lắng không cho đi lại đường xá xa xôi cũng chả có gì là quá đáng! Còn chồng chuyện từ chối về nhà ngoại đó là lẽ dĩ nhiên của các ông chồng, hầu như ông chồng nào chả ngại về nhà ngoại ngay cả nhà ngoại có ở ngay gần.
Mùa hè mà còn mất điện thì tốt nhất là đừng về bạn ạ, ở đâu tốt nhất cho con thì mình ở thôi. Tớ thì ob ngoại sắm cả điều hòa để đợi cháu nhưng tớ còn chưa về đấy, về rồi thì chồng dễ sinh hư lắm
Mình đọc truyện này trong Dân trí. Thực chất nó chỉ là 1 phần nhỏ, rất nhỏ trong tổng thể những mối quan hệ phức tạp khi về làm dâu nhà giàu. Nếu bên ngoại đang bị cắt điện còn bên nội vẫn có điện thì đương nhiên phải lựa chọn ở đâu tốt hơn cho sức khỏe con mình. Về ngoại, dĩ nhiên mình là sướng, nhưng con mình sướng thì phải hi sinh 1 chút vị kỷ của riêng mình. Bên trong mối quan hệ làm dâu nhà giàu, còn sự khinh miệt, đay nghiến và chua cay... mà nhiều ng phải chịu. Như thế này vẫn chỉ là..."muỗi đốt đít bom", thậm chí quá...bình thường.