Em biết làm sao đây?

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi khanhhoa, 18/9/2009.

  1. khanhhoa

    khanhhoa Thành viên tập sự

    Tham gia:
    17/9/2009
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    3
    Em buồn lắm cả nhà ạ, vừa tốt nghiệp xong, trải nghiệm cuộc sống chưa nhiều, lại vốn là người đa cảm, hay suy nghĩ nên chuyện này làm em buồn lắm.Thực ra thì em đi dạy gia sư từ lâu rồi. Từ năm ngoái, khi chuyển về Cổ Nhuế, em qua trung tâm và được giới thiệu dạy tiếng anh cho 1 em nam học lớp 7 ở ngay gần chỗ em ở. Em vui lắm. Buổi đầu tiên, rồi buổi thứ 2, em đều thấy cậu ấy rất thông minh và tình cảm. Em quý cậu ấy lắm. Cũng ko biết là tại sao nữa, chỉ biết rằng tình cảm của em dành cho em ấy nhiều hơn hẳn so với những đứa trẻ khác em đang dạy.Cho đến buổi thứ 3, buột mồm em ấy nói ra mẹ bây giờ ko phải là mẹ đẻ của em ấy. Em cũng hơi ngỡ ngàng. Xúc động nữa. Rồi khi em dạy xong, xuống dưới nhà, mẹ của em ấy cũng có nói với em là cô ấy ko fai là mẹ đẻ, nhưng cũng coi em ấy như con. Em cũng tin là thật. Dần dần, qua những lần tâm sự với học trò, em biết rằng mẹ đẻ em ấy bị tai nạn. Sau đó bố lấy cô H.( em vẫn gọi là cô, ít khi gọi mẹ) và có 1 em gái. lần nào cô H "tâm sự " với em cũng là nói xấu học trò của em, nào là vô ý thức, nào là học dốt, hư, bảo ko nghe..Thế mà hôm 8.3, em đua cậu ấy đi chơi, đi đạp vịt, lúc về cậu ấy còn vay em 10k để thêm tiền vào mua hoa tặng mẹ, chọn kĩ ơi là kĩ mới ưng 1 bó.Rồi hôm sau em hỏi "Tặng Hoa cô H cô có nói gì ko?", "Cô ấy chả nói gì". Em chán lắm. Bố cậu ấy cũng còn trẻ,đi làm suốt ngày, đến tận tối mịt mới về. Em ko cảm nhận được tình cảm cha con trong cái nhà ấy. Bố cậu ấy chỉ quát tháo và đánh đập. Có lần cậu ấy đã tâm sự rằng bố đánh em hộc máu mồm. cậu ấy sợ bố. Sợ kinh khủng, như sợ cọp vậy. em đau lòng lắm, xót xa cho học trò của em nữa. tại sao lại có 1 người bố như thế chứ. Có thể cậu ấy chưa ngoan, nhưng có dậy đâu mà đòi con ngoan? Cả bố lẫn mẹ chỉ chửi và ra lệnh.Có ai nói nhẹ nhàng đc 1 câu là con làm thế này chưa đúng, thế kia chưa đươc, con fai thế này, thế này...Cho đến 1 hôm, em đang dạy, con 30 fut nữa là hết giờ, cô H bực mình vì vừa cãi nhau với bà giúp việc, lên thấy con ko biết nghĩa cua 1 từ mới, thế là mắng luôn 30 phút, cho đén lúc hết giờ, chả hề nể mặt em ở đó. Bao nhiêu hứng thú của cả cô và trò mất hết. Hôm sau nó có hỏi em "mẹ của E.hà(cũng là học trò của em) có bao giờ mắng em ấy trước mặt chi ko?" Em ấy cũng suy nghĩ về chuyện đó, em biết thế. Mà các chị biết đấy, vì bị mắng mỏ nhiều quá, bây giờ từ trong suy nghĩ của thằng bé đã hình thành 1 lớp tự vệ chai sạn. Kệ, muốn nói gì thì nói, miễn là cô đừng bảo bố để bố ko đánh là đc. nhưng lần nào mẹ nó cũng xui bố là nó hư, dốt , học hành chỉ fi tiền. Rồi bố lại mắng, đánh. Rồi từ hôm đó, em cũng cảm thấy cô không vui vẻ gì với em. Em vẫn cố gắng dạy, còn có ý tưởng dạy ko lấy tiền nữa. Nhưng em ấy ko đồng ý , cứ bảo em đừng làm thế, gặng hỏi ra thì em ấy bảo chị làm thê lấy tiền đau mà sống?" ÔI học trò của tôi!" Mẹ em ấy nghĩ là em chỉ dạy em ấy vì tiền, nhưng ko fair thế. Em cố gắng tìm mọi cách chia sẻ, động viên em ấy. Còn đi hỏi cả cô giáo dạy tâm lí xem em phải làm thế nào để giúp em ấy nữa. nói chung lúc 2 chị em học với nhau, em cảm thấy em ấy rất thiếu thốn tình cảm, mới đầu còn rất thận trọng nữa,nhưng sau rồi lại rất quý em. mấy tuần nay, ngày nào em đến dạy cũng phải về vì hôm thì cô ấy bảo nghi để xắp xếp lịch học toán, hôm thì thế nầy, hôm thì thế kia. Cũng chả thèm nhắn tin cho em. Em nản lắm, đi đâu cũng ko dám đi vì sợ lỡ buổi học của em ấy (1 tuần 3 buổi mà), thế mà đến lại phải về. Nếu ko vì thương thằng bé ham học thì em đã nghỉ để nhận lớp khác rồi. Em bảo nó, dù thế nào thì chị cũng cố gắng dạy em. Liệu em có tham vọng quá không khi mẹ em ấy đứng ở giữa? Chuyện dài lắm, em ko thể viết hết ra đc. Chỉ biết rằng, nếu mẹ em ấy ko cho em dạy nữa thì em buộc phải tin rằng step mother hiếm khi tốt với con chồng. và em thất vọng về cuộc sống lắm. Có ai chia sẻ và hiểu cho em?
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi khanhhoa
    Đang tải...


  2. minhks04

    minhks04 Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    31/7/2008
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    158
    Điểm thành tích:
    43
    nghề giáo viên nó sẽ như vậy đó, thế nên có chuyện j tốt nhất là cho học sinh tới nhà mình mà dạy, thoải mái, học xong ba má nó đón về :)

    Phải có như vậy mới gọi là xã hội chứ, nếu ai cũng như bạn thì chắc nghề giáo viên coi như bỏ đi rồi, hơi 1 tí lại thất vọng chán nản :D

    Nếu cảm thấy ko theo được thì chuyển nghề, còn nếu yêu nghề thì phải biết vượt qua bản thân, chứ để ngoại cảnh tác động thì sao giữ đc mình
     
    khanhhoa thích bài này.
  3. nguyenbaochau

    nguyenbaochau Thành viên nổi tiếng

    Tham gia:
    30/9/2008
    Bài viết:
    4,232
    Đã được thích:
    1,386
    Điểm thành tích:
    863
    Mình cũng đã từng trải qua thời kỳ giống như bạn bây giờ, lúc còn đi học , khi mới ra trường lúc nào cũng tin vào những câu chuyện cổ tích, và khi bắt đầu va vấp vào cuộc sống thì thất vọng và chán nản vô cùng vì tại sao mọi thứ đều không tốt đẹp như mình nghĩ, như mình mong muốn.
    Chuyện đó là bình thường thôi bạn ạ, chỉ một thời gian ngắn trải nghiệm cuộc sống bạn sẽ cảm nhận được điều đó.
    Còn câu chuyện của bạn, nếu mình là bạn có lẽ mình cũng không tìm được cách giải quyết nào tốt đẹp nhất mà cũng chỉ biết cố gắng làm tất cả những gì mình có thể để giúp cho học sinh như bạn đang làm mà thôi.
    Bạn có nghĩ là tìm gặp và nói chuyện với bố em ấy sẽ là một cách tốt không?
     
  4. khanhhoa

    khanhhoa Thành viên tập sự

    Tham gia:
    17/9/2009
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    3
    chị ơi em đã thử rồi

    Bố em ấy thì chả nói chả rằng, là 1 ngừoi cực kì khó tiếp xúc. thậm chí học trò của em ko dám cho em số đt của bố nó nữa cơ. Còn mẹ thì chẳng nói làm gì.Cô ấy ko nghe đâu.em cũng từng tỷ tê tâm sự, cũng thông cảm với áp lực công việc, và hoàn cảnh của cô ấy. Em cũng nói với học trò là giờ bố mẹ đều bận và rất vất vả,em cũng phải thông cảm cho bố mẹ. lần nào đến dạy cũng thấy cô cằn nhằn. Em thực sự thương thằng nhỏ lắm.
    Chân thành cảm ơn chi đã chia sẻ với em,chị nhé. Đôi khi mất thăng bằng thì chẳng cần gì hơn một ngừoi lắng nghe mình nói chị nhỉ.
     
  5. nhabepcaocap

    nhabepcaocap Thiết kế nội thất, tủ bếp

    Tham gia:
    7/7/2008
    Bài viết:
    304
    Đã được thích:
    244
    Điểm thành tích:
    43
    Những đứa trẻ như vậy thường sau này ảnh hương tâm lý rất nặng nề, và khi trưởng thành một phần nào đó sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực từ chuyện gia đình đến cuộc sống riêng sau này. Xã hội bây giờ hay ngày xưa còn rất nhiều điều ngang trái mà mãi mãi ko bao giờ hết được, có lẽ cùng đành chấp nhận rằng đó là một phần của xã hội....... Chúc bạn tìm ra được một phương án tối ưu nhất giúp đỡ cho cậu bé đó.

    Hy vọng bạn sẽ thành công
     
    Sửa lần cuối: 19/9/2009
    khanhhoa thích bài này.
  6. vuvu

    vuvu Thành viên mới

    Tham gia:
    11/7/2009
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    3
    Điểm thành tích:
    8
    Bạn là người nhân hậu và là một cô giáo tốt mình nghĩ thời nay hiếm gặp được người như bạn lắm. Bạn có thể nói cho bố cậu bé ấy những gì bạn nghĩ đc ko? Thương cậu bé ấy quá.
     
  7. Le Khanh

    Le Khanh Đủ quyền lập Họ

    Tham gia:
    11/12/2004
    Bài viết:
    2,065
    Đã được thích:
    1,788
    Điểm thành tích:
    863
    Chào bạn Khanhhoa
    Bạn mới ra trường nên rất nhiệt tình và có tinh thần trách nhiệm cao - điều đó rất đáng quý - Và những bức xúc của bạn về học trò mình là điều đương nhiên, nhưng khi để tình cảm của mình lên tiếng, muốn tìm cách khuyên can bố mẹ cậu bé ( nhất là trong hoàn cảnh này ) thì bạn đã vô tình đi quá "thẩm quyền" của mình rồi - Vì họ chỉ mời bạn đến dạy kiến thức cho con họ - còn cậu bé có những tổn thương về mặt tâm lý, thì đó là trách nhiệm của họ. Dĩ nhiên là họ không thấy điều này, nhưng một giáo viên trẻ tuổi như bạn mà "góp ý" với họ là không xong rồi ! Điều đơn giản nhất là họ sẽ không nghe , có khi còn tệ hơn là họ cho bạn nghỉ việc - và như thế, thay vì giúp cậu bé, bạn đã làm cho cậu bé có thêm một tổn thương nữa.
    Điều mà bạn có thể giúp cho cậu bé, là hãy tập trung vào chuyện dạy sao cho tốt, qua các bài học giúp cậu bé biết thêm kiến thức cũng như về những kỹ năng sống - để chính cậu bé sẽ phải đứng vững trên hai chân của mình, với những gì tốt đẹp về kiến thức cũng như về nhân cách mà bạn chuyển giao - để chính cậu bé sẽ dần dần không sợ cái ông bố như sợ cọp nữa, không còn đau khổ vì thái độ của bà mẹ kế nữa - Chính cậu bé, chứ không phải bạn sẽ có những cách ứng xử thích hợp bằng những gì mà bạn hướng dẫn - Nếu thương cậu bé, bạn hãy đối xử một lịch sự, hòa nhã với ông bố cọp và bà mẹ quạ ấy, để họ yên tâm giao đứa con mà họ ghét bỏ cho bạn . Tuy nhiên, bạn cũng nên cẩn thận trong cách cư xử, vì nếu không khéo thì cậu bé kia, trong tình trạng thiếu thốn tình cảm, lại có những suy nghĩ và ứng xử "trên mức tình cảm" với bạn thì lúc đó, không biết tính sao nữa đấy !
    Bạn mà dạy cho cậu bé này có được học vấn tốt và một nhân cách lành mạnh là một thành tích đáng kể đấy - Chúc bạn thành công trong hoạt động khó khăn này. Cuối cùng, có một góp ý nhỏ với bạn - là giáo viên, bạn nên cố gắng viết đúng chính tả nhé ! Thân mến .
     
    lccjsc thích bài này.
  8. khanhhoa

    khanhhoa Thành viên tập sự

    Tham gia:
    17/9/2009
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    3
    Chú ơi con sai rồi!

    Chú ơi, con sai rồi. Đọc những lời chú khuyên mà con muốn khóc quá. Đúng như chú nói,hôm qua, cô mẹ học trò của con đã cho con nghỉ dạy. Con còn bị cô ấy mắng cho 1 trận, phải đến hơn 20 phút, ko cho con gải thích hay gì cả.1 lời con cũng ko nói được khi cô ấy mắng chú ạ. Chuyện là như thế này, lần cuối cùng con đến nhà học trò và phải ra về( con cũng buồn chứ, chỉ cần 1 tin nhắn thôi mà sao ko ai nhắn cho con? cứ để con đến rồi về, đến rồi về. Con thấy mình bị coi nhẹ quá.), theo phép lịch sự thông thường, con cũng chào cô chú ấy, còn dặn là cháu bây giờ vừa đăng kí 1 khóa học nên chỉ rồi vào tối thứ 3, 5, và chủ nhật thôi, cô cố gắng thu xếp vào buổi cháu rỗi hộ cháu. cháu xin phép đi về ạ.Cũng ko biết nét mặt con lúc đó khó coi đến mức nào mà khi cô ấy gọi điện, bảo thái độ của con với khách hàng sử dụng dịch vụ là ko tốt, làm cô ấy khó chịu.Cũng là tại con ko khéo,con ko biết làm thế nào mà tỏ ra vui vẻ khi trong lòng con ko vui. Vào buổi sáng hôm qua, con nhắn tin hỏi cô ấy : ''Cô ơi, cô đã xắp xếp được lịch học của em chưa ạ?" " Rồi cháu ạ, cháu tạm nghỉ 1 thời gian, mai cháu qua nhà cô lấy lương"." Vâng ạ. Cháu cảm ơn cô đã nói thẳng với cháu. Mai cháu đi dạy về rồi cháu qua, tầm 8h30 được ko cô?""Cháu nói thế là có ý gì? Thái độ của cháu làm cô khó chịu" " Cháu ko có ý gì đâu cô ạ, cháu chỉ nghĩ là cô ngại ko nói cho cháu nghỉ nên lâu ko thấy cô gọi lai cho cháu". Thế là cô ấy gọi đến mắng con 1 trận. Cô ấy bảo con là sốt sắng tiếp thị, nhưng hơn 1 tuần rồi, cứ đến lại về, con hỏi để còn biết xắp xếp công việc của con chứ! sao cô ấy lại nói là con tiếp thị? Còn nói con dạy vì tiền, tiền là mục tiêu, mục đích, động cơ của con. Lúc đó con như bị xúc phạm vậy. nếu vì tiền con đã ko đề nghị dạy miễn phí cho em ấy. Cô ấy bảo con đánh vào tâm lí học sinh để được yêu quý, trong khi cô ấy đâu biết rằng mỗi lần thằng nhỏ nói cô ấy nói nhiều, suốt ngày "lèm bèm", con đã phải gạt đi, rằng mẹ đi làm vất vả, nhiều áp lực, em ko nên làm mẹ bận lòng nữa, em cố gắng thông cảm cho bố mẹ,Con cũng cố gắng vừa dạy kiến thức, vừa nói cho em hiểu rằng bố mẹ em đều quan tâm, lo lắng cho em.( dù con biết mẹ em ấy đã có lần nói với con là muốn " tống" em ấy xuống ở nhà ông bà nội. mẹ em ấy còn nói về bố em ấy như thế này, nói với mợ,trước mặt con :"..Rồi mình cũng phải tính nước cho mình, cứ cái kiểu này mình cho đứt luôn. Con nó nó chả thương, nó thương gì mình. Tìm 1 nhà vừa làm văn phòng, vừa ở được, thích thì về, ko thích thì ở lại luôn..."). Cô ấy mắng con nhiều lắm, toàn lời tồi tệ thôi. Cô ấy bảo chuyện con cứ đến rồi lại về là" bình thường, ko có gì to tát". Rồi bảo con tối đến lấy lương, chấm dứt hợp đồng. Con cũng nói là"Cháu sẽ ko đến lấy lương đâu cô ạ vì với cháu tiền ko quan trọng đến như thế' Rồi cô ấy nhắn tin bảo " Cháu làm cô thất vọng. Cháu hiểu nhầm ý cô chú". Con phải hiểu thế nào đây chú khi cô ấy đã nói thẳng vào mặt con như thế? Nhưng con ko buồn vì cô ấy mấy, con biết rằng xã hội cũng phải có những người thế này, người thế khác, mà con chỉ lo cho thằng bé. Ko có người quan tâm, chỉ dạy, con sợ nó hư mất. Nhưng con cảm thấy như kiểu cô ấy biết rằng con ko phải đồng minh của cô ấy nên...
    Con cảm ơn chú nhiều đã chia sẻ cùng con.
     
    Chic_Pig thích bài này.
  9. BaoQuan

    BaoQuan Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    31/3/2008
    Bài viết:
    304
    Đã được thích:
    30
    Điểm thành tích:
    28
    Mình hoàn toàn đồng ý với chia sẻ của bác Le Khanh.
     
  10. Le Khanh

    Le Khanh Đủ quyền lập Họ

    Tham gia:
    11/12/2004
    Bài viết:
    2,065
    Đã được thích:
    1,788
    Điểm thành tích:
    863
    Chào bạn
    Đọc xong những tâm sự của bạn, tôi cũng muốn ..khóc luôn ! Vì sự nhiệt tình của bạn đã bị hiểu lầm, nhưng lại đúng theo logic ! Và vì tương lai của cậu bé kia !
    Tuy nhiên tôi vẫn hy vọng là với chuyện này, bạn sẽ có được một số kinh nghiệm trong cách ứng xử với "khách hàng" là những phụ huynh của những học sinh mà bạn sẽ đến dạy kèm sau này, vì tôi tin rằng bạn vẫn là một cô gia sư nhiệt tình và tốt bụng, nay lại có thêm một "mớ" kinh nghiệm nữa thì "sự nghiệp" dạy kèm của bạn sẽ được "nâng lên một tầm cao mới" !
    Một góp ý nhỏ nữa, là khi đến nhận tiền lương lần cuối thì bạn lại tiếp tục để cho "cảm tính" chỉ huy bằng việc từ chôi - Tại sao bạn lại phải từ chối số tiền công sức của chính mình ? Việc bạn từ chối có thể làm thỏa mãn phần nào lòng tự ái ( xin lỗi là tôi phải nói thẳng ra như thế ) mà có lẽ bạn nghĩ là tự trọng, nhưng sẽ gây ra hai điều đáng tiếc :
    1/ Bạn mất một số tiền ( Bạn có thể nghĩ rằng, tiền không quan trọng - nhưng tôi lại nghĩ, tiền vẫn quan trọng, nhất là những đồng tiền kiếm được bằng chính công sức của mình )
    2/ Bạn đã "chặt luôn" chiếc cầu mong manh có thể dẫn bạn quay lại với cậu học trò ấy! Tại sao lại như vậy ? bởi vì dù là đến lần cuối để lấy lương, nhưng nếu bạn vẫn bình tĩnh, vui vẻ và lịch sự ( vì cuộc sống đòi hỏi điều đó ) thì biết đâu, cái bà mẹ ấy lại nhận thấy ở bạn một bản lĩnh, thậm chí là một sự đồng cảm ( cũng "coi trọng đồng tiền" giống như bà ta ) - có thể, cùng với số tiền ấy bạn sẽ được "khuyến mãi" thêm hàng lô hàng lốc những tâm sự mang tính biện hộ của bà ta, và sau khi gật gù tỏ ra "thấu cảm", bạn có thể sẽ được mời tiếp tục dạy con bà ta hay ít ra sẽ có được một "bản ghi nhớ" để sau một thời gian, bạn sẽ được mời lại ( vì có khi các GV đến sau bạn cũng phải ra đi không nói lời từ biệt với các kiểu phụ huynh như thế )
    Nhưng dẫu sao thì mọi việc cũng đã kết thúc, chúc bạn vẫn đủ nghị lực để tiếp tục con đường chông gai, "làm dâu trăm vị phụ huynh" !
     
  11. khanhhoa

    khanhhoa Thành viên tập sự

    Tham gia:
    17/9/2009
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    3
    cảm ơn chú ạ

    Con biết rằng tiền đó là công sức của con chú ạ. Nhưng con dạy nhiều rồi và chưa bao giờ gặp 1 phụ huynh như thế. Thực sự là lúc đó con bị ức chế quá. Sau này con sẽ cố gắng bình tĩnh hơn trong mọi chuyện. Cảm ơn chú nhiều ạ.
     
  12. Shop RÙA

    Shop RÙA Không dùng nick này mà chuyển sang dùng nick Emila

    Tham gia:
    1/9/2009
    Bài viết:
    1,906
    Đã được thích:
    241
    Điểm thành tích:
    103
    Tớ nghĩ, có những chuyện ở thời điểm nói mình thấy nó thật to tát, nặng nề. Tuy thế, nó sẽ trở thành rất nhỏ, hoặc thậm chí không là gì tại một thời điểm khác. Cho nên hãy cứ nghĩ vậy, sẽ thấy mọi chuyện nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tớ thích và học hỏi được nhiều ở những chia sẻ của bác Le Khanh.
     
    Sửa lần cuối: 29/9/2009
  13. 2contrai

    2contrai Tù và hàng tổng

    Tham gia:
    6/4/2009
    Bài viết:
    308
    Đã được thích:
    243
    Điểm thành tích:
    43
    Mình cũng có con trai đang học lớp 7 và cũng đang có một gia sư dạy kèm tại nhà .Mình cũng biết hiện nay cậu gia sư đó đang sống cùng bạn gái như vợ chồng .Nhưng quan hệ giữa chúng tôi cũng như công việc của gia sư và việc học của con tôi rất tốt.

    Xung quanh câu chuyện của bạn cần phải xem xét nhiều yếu tố chứ không thể cùng chia sẻ những bức xúc của bạn vẫn biết rằng tuổi trẻ thường trong sáng và luôn hướng tới những điều tốt đẹp.

    Kinh nghiệm cho thấy rằng mỗi người hãy làm tốt công việc của mình không nên can thiệp vào bất cứ chuyện gì khác khi mình chưa đủ kinh nghiệm và sự từng trải .

    Vài dòng chia sẻ cùng bạn !
     

Chia sẻ trang này