Khủng hoảng tuổi lên 3!

Thảo luận trong 'Cư xử với con' bởi BiBo, 13/3/2006.

  1. Me hitachi

    Me hitachi Thành viên tích cực

    Tham gia:
    22/2/2006
    Bài viết:
    663
    Đã được thích:
    81
    Điểm thành tích:
    28
    @thu Hien, @me Chip
    hitachi nhà minh cách đây vài tháng cũng vậy đấy. Thậm chí ra đường bạn chưa làm gì anh chàng thì anh chàng đã xông vào đánh. :cry: :cry: :cry:
    Mình liên tục phải giải thích cho nó hiểu "là nếu con mà đánh bạn như thế thì bạn sẽ không bao giò chơi với con nữa và con sẽ phải chơi một mình".
    Bây giờ nó có vẻ đã hiểu ra, tuy nhiên thỉnh thoảng nó vẫn quên.
    Mình cũng để ý thấy rằng khi chơi với một nhóm bạn đông thì nó sẽ không đánh bạn, thậm chí còn biết chờ đợi đến lượt chơi của mình. Còn khi chỉ có 1 người bạn, nếu nó không vừa ý là hay gây gổ lăm.
    Không biết tại sao nhỉ :?: :?: :?:
     
    Đang tải...


    Các chủ đề tương tự:

  2. nguyentranlananh

    nguyentranlananh Thành viên tích cực

    Tham gia:
    5/1/2005
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    36
    Điểm thành tích:
    28
    Ôi, Phỗng nhà em cũng nghịch lắm chị ạ, vừa mới sáng nay thôi mẹ cháu hết hồn vì cu cậu một mình vịn cầu thang đi xuống, mẹ ở trong phòng, cậu ta bảo con sang phòng bà, em vừa ra đến ngoài đã thấy cậu bảo bà không có trong phòng, con xuống dưới nhà, mà đã đi được nửa cầu thang rồi, em sợ quá, bảo chờ mẹ xuống càng bảo cậu ta càng đi nhanh, em chỉ sợ ngã thôi thì bố cháu mắng chít vì cái tội trông con không cẩn thận .
    Phỗng nhà em sinh 8/3/2004, bây giờ cậu được 16,5Kg, cao 90 cm, không biết như thế có lùn quá không bác nhỉ ?
     
  3. Me hitachi

    Me hitachi Thành viên tích cực

    Tham gia:
    22/2/2006
    Bài viết:
    663
    Đã được thích:
    81
    Điểm thành tích:
    28
    Thế là Phỗng kém Hitachi nửa năm. Hitachi mới được có 15kg nhưng cao 98 cm rồi. Mình nghĩ Phỗng không lùn đâu, nhưng chắc là mập nhỉ.
     
  4. Chips

    Chips Thành viên sắp chính thức

    Tham gia:
    17/6/2005
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    14
    Điểm thành tích:
    18
    Hi Thu Hien: Con gái chị đối với người nhà cũng thế em à.. nó đòi ông ngoại đưa đi chơi, không đồng ý là đánh ông liền.. giữ tay không cho đánh thì nó lấy chân đạp. Mẹ mắng thì lỳ mặt ra chứ không bao giờ khóc!
    Chị cũng không bao giờ tán thành việc dạy dỗ con bằng cách đánh, nhưng muốn cho nó biết rằgn con biết đau thì việc con đánh bạn, bạn cũng sẽ đau như vậy..

    Chị chưa áp dụng biện pháp đứng phạt, vì nó bé quá! để về thử xem sao

    Hi Mẹ Hitachi: Con nhà mình thì ngược lại với con bạn đấy! nó với với một đứa thì tử tế (nhưng chỉ những bạn hơn tuổi thôi, còn bạn bằng tuổi hoặc bé hơn thì vẫn bắt nạt như thường), nhưng nó chơi với đám đông thì lại gây gổ ngay..
     
  5. thuhien

    thuhien Mỗi ngày một niềm vui!

    Tham gia:
    27/9/2004
    Bài viết:
    2,817
    Đã được thích:
    1,320
    Điểm thành tích:
    913
  6. anhhong

    anhhong Thành viên chính thức

    Tham gia:
    4/1/2006
    Bài viết:
    208
    Đã được thích:
    17
    Điểm thành tích:
    18
    Chào các mẹ! Mình cũng đã từng gặp những trường hợp tương tự như của các mẹ.

    Mình thấy trẻ con nhanh quên nhưng có những điều chúng nhớ rất lâu đấy ạ. Ở trẻ 3 tuổi, mặc dù lúc bình thường có thể bé rất ngoan, nhưng cũng có lúc bé muốn thể hiện mình và nhất định không làm theo lời bố mẹ, thậm chí còn làm ngược lại. Những khi như vậy, theo kinh nghiệm của mình, nếu mắng bé thì chỉ nhận thêm những phản ứng tiêu cực, nên mình chỉ nói rất nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc: "Con như thế là không ngoan (hoặc hư) rồi". Sau đó mình tránh đi chỗ khác, nhưng các mẹ biết không, chỉ sau một lúc bé đã rất vô tư kể lại lúc trước con đã làm gì, làm như thế là hư, thậm chí lúc đó bé sẵn sàng xin lỗi và hứa sẽ không như thế nữa. Tất nhiên, bé sẽ lặp lại những lỗi như cũ.

    Nhưng mình thấy, dù còn bé, trẻ đã nhận thức được rất nhiều điều và rất thích được đối xử nhẹ nhàng, ngọt ngào. Mình thường lựa lúc bé đã vui vẻ trở lại, hoặc lúc bé ngoan để thủ thỉ cho bé những điều bé còn hư, mình thấy bé tiếp thu và có sửa đổi, thậm chí còn có những cách giải quyết khác của riêng bé.

    Bé nhà mình đi trẻ từ ngày 2 tuổi, hầu như ngày nào về bé cũng có những vết thâm tím không ở chân thì ở tay, bụng, lưng, có vết còn rõ vết răng. Mình có hỏi cô giáo thì biết bé hay ôm hoặc trêu các bạn mà các bạn không thích nên như vậy. Ngày nào trước khi bé đi học mình cũng phải dặn bé hôm nay con không được trêu bạn nữa nhé.

    Còn chuyện 2 chị em chành chọe, thậm chí đánh nhau thì xẩy ra như cơm bữa. Nhưng đó cũng chỉ là một lúc nhất thời giành nhau đồ chơi hoặc cái gì tương tự. Còn lúc bình thường, 2 chị em rất quý nhau, mua gì cũng nhớ đến chị, chị đi đâu cũng nhớ có quà cho em; còn bảo mẹ là chị em thì phải thương yêu, nhường nhịn nhau mẹ nhờ. Còn khi nào mẹ bảo mà vẫn không chịu nhường nhau thì mình thường dọa cô chị: Con có muốn mẹ cho em cho người khác nuôi không, vậy là cô chị lại lắc đầu ngay.

    Mình có vài kinh nghiệm nho nhỏ muốn chia sẻ cùng các mẹ, không biết có giúp gì được cho các mẹ không? Chúc các mẹ nuôi con khỏe, dạy con ngoan nhé!
     
  7. lethithanhdam

    lethithanhdam Thành viên mới

    Tham gia:
    25/8/2006
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    1
    chao me bibo. Minh cung o trong hoan canh tuong tu nhu me bibo 2 con gai minh cung dang o do tuoi len 3 thuong thi chung nho nhau lam nhung cu he choi voi nhau 1 luc la danh nhau hoac tranh do choi cua nhau, nhieu luc minh dau het ca dau k biet phai giai quyet the nao lam luc minh phai dung bien phap la cho chung an "roi" nhung roi dau cung vao day ma lai con co cai chuyen la noi ninh khong nghe cu phai bien phap "manh" moi chiu the moi chet co chu ma minh thi k muon so chau quen don roi thi cung chet.
     
  8. Le Khanh

    Le Khanh Đủ quyền lập Họ

    Tham gia:
    11/12/2004
    Bài viết:
    2,065
    Đã được thích:
    1,788
    Điểm thành tích:
    863
    Chào bạn Thanh Đạm (?)
    Có lẽ đây là 1 v/đ khiến bạn khá bức xúc ( post ở cả hai topic ) và bạn cũng đã giải quyết rất cương quyết ( cho ăn roi ! ) rồi bạn cũng nhận ra là cả roi cũng không ăn thua !
    Nếu bạn có thì giờ có thể duyệt qua một số kinh nghiệm của các mẹ trên DD chắc sẽ rút ra được khối kinh nghiệm - ở đây, chỉ xin góp ý với bạn một vài ý như sau :
    - Việc cho trẻ 3 tuổi ăn roi không chỉ là vô ích ( trẻ sẽ quên ngay tắp lự ) mà nếu lập lại nhiều lần thì sẽ có hại ( trẻ sẽ trở nên lì lợm - thực chất là co rút lại - và có những chấn thương tâm lý sâu sắc )
    - Sự tranh giành đồ chơi có thể do 2 lý do :
    1/ Chỉ có 1 món nên phải giành ( vì vậy mua thứ gì bạn cũng nên mua 2 - đừng nghĩ rằng chúng nó sẽ chia sẻ, nhường nhịn nhau )
    2/ muốn gây sự chú ý của bố mẹ - dù sau đó là bị la, bị đòn nhưng đó vẫn là sự chú ý ! ( vì vậy, sau khi quan sát, nếu thấy rõ là chúng chỉ giành nhau khi có mặt bạn ở đó, thì hãy làm lơ hay có thể yêu cầu một trong hai vị làm giúp mình một điều gì đó - có khả năng chúng lại bỏ ngay món đồ đang tranh giành để chạy đến giành ... bạn ! )
    nếu cần phân xử, bạn nên tách chúng ra, không cho chơi với nhau và cũng không cho chơi món đồ tranh chấp ! và nói rõ cho chúng biết : mẹ chỉ cho hai đứa chơi với nhau khi nào không còn tranh giành nữa .
    Điều quan trọng là bạn đừng nên nổi nóng ( vì giận dễ mất khôn lắm ) mà cần giải quyết tình huống một cách cương quyết và bình tĩnh - chính sự bình tĩnh ( mặt lạnh như tiền ! ) sẽ làm hạ nhiệt hành vi giành giật của 2 cháu - và bạn cũng tự xem lại, mình có sự thiên vị, quan tâm nhiều hơn với 1 cháu nào không ? cũng như giữa bạn và ông xã có hay xẩy ra những tranh cãi không ? đôi khi hành vi của trẻ con là một cái gương phản chiếu các hoạt động của người lớn đấy !
     
  9. PHUONGMINHBONG

    PHUONGMINHBONG Bắt đầu tích cực

    Tham gia:
    6/12/2005
    Bài viết:
    490
    Đã được thích:
    31
    Điểm thành tích:
    28
    Trộm vía con gái tôi dạo này đỡ bướng hơn rồi.Không thì chiều T7 nào mẹ cháu cũng lượn hiệu sách tiền phong để đọc các quyển về tâm lý trẻ con .Mệt :) .Bây giờ đi hiệu sách tiền phong dẫn con gái đi cùng được roài , ko phải đi một mình nữa. :D
     
  10. Golden

    Golden GV dạy trang điểm

    Tham gia:
    15/4/2006
    Bài viết:
    6,476
    Đã được thích:
    1,318
    Điểm thành tích:
    863
    Vậy là Hitachi bằng cả cân nặng và chiều cao với Bông đấy.
     
  11. Me hitachi

    Me hitachi Thành viên tích cực

    Tham gia:
    22/2/2006
    Bài viết:
    663
    Đã được thích:
    81
    Điểm thành tích:
    28
    Hitachi ngày 01/9/2006 có chỉ số 16 kg và 100 cm :lol: :lol: :lol: .
    Mẹ Bông xem tin nhắn đi nhé .
     
  12. nguyentranlananh

    nguyentranlananh Thành viên tích cực

    Tham gia:
    5/1/2005
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    36
    Điểm thành tích:
    28
    Phỗng nhà em được 14,5kg và cao 96 cm (BN cháu mới đưa đi kiểm tra sức khỏe định kỳ theo bà hôm 30/9/2006). Phỗng hai tháng qua ốm quá, giảm tận 2kg. Bố mẹ cháu đang chán quá đây.
     
  13. lethithanhdam

    lethithanhdam Thành viên mới

    Tham gia:
    25/8/2006
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    1
    Gui me bibo

    Chao me bibo. Hom truoc me co gioi thieu may cai dia cua tre nho muon lien he voi me thi lam the nao nhi?
    mail cua minh la: lethithanhdam@yahoo.com.vn
    dt:0988613646
     
  14. Golden

    Golden GV dạy trang điểm

    Tham gia:
    15/4/2006
    Bài viết:
    6,476
    Đã được thích:
    1,318
    Điểm thành tích:
    863
    Con Bong thi: 5/9 chi so 15,5kg (moi tang đuoc 0.5kg roi a) va 99 cm (hihihi chau sap dat muc sao 1m roi)
     
  15. TanNg

    TanNg Thành viên chính thức

    Tham gia:
    12/10/2004
    Bài viết:
    164
    Đã được thích:
    16
    Điểm thành tích:
    18
    Về vụ trẻ con tranh nhau thì nhà này còn phức tạp hơn, 4 đứa trẻ con trong đó: hai đứa con trai cùng 4 tuổi, một đứa con gái 7 và một đứa khác 10 tuổi. Chơi với nhau được một lúc là thể nào cũng dành giật, cùng đòi đúng một cái, đứa này phá đám đứa kia, sau đó là kiện cáo và đứa nọ đổ tội cho đứa kia. Dựa trên các thông tin bọn trẻ nói lại với mình cũng khó mà phân xử, kể cả phân xử đúng sai cũng chưa chắc đã làm cho tất cả chấp nhận đúng sai, mà làm được chúng chấp nhận đúng sai cũng chưa chắc đã hạn chế được cãi cọ lần sau.

    Về sau tôi mới nghĩ, đúng/sai chưa chắc đã quan trọng, quan trọng là bọn trẻ có tinh thần hợp tác với nhau trong khi chơi. Vì vậy trong các cách xử lý thì áp dụng thấy hiệu quả nhất là bất cứ có va chạm gì cũng phạt tất cả những đứa trẻ liên quan:

    * Hai đứa tranh giành nhau đồ chơi thì cả lũ cùng không được chơi trò đấy nữa mà phải đi ra chỗ khác. Nhường nhau thì được chơi tiếp, không thì không ai được
    * Đánh nhau, khóc lóc, kiện cáo thì cả hai đều bị phát úp mặt vào tường. Trường hợp nặng thì mỗi đứa đều bị một roi. Bất kỳ ai có lỗi trước, ai sai, ai đúng thì cả hai cũng đều bị phạt.
    * Trường hợp đặc biệt, lỗi rất nặng quá rõ ràng thuộc về một đứa nào, ví dụ như đánh người khác quá đau, thì đứa đấy mới bị phạt riêng.

    Cách này có vẻ khá hiệu quả, vì không cần phải phân xử công minh, không đứa nào ấm ức là ai bênh ai, mà đứa nào cũng ngại va chạm, vì va chạm xảy ra thì ảnh hưởng tới tất cả. Bọn trẻ dần dần cũng học được cách nhường nhịn và hợp tác với nhau.

    Điểm dở của cách này là cái gì cũng "chung", trong khi đó nhiều khi đứa trẻ cũng muốn một cái gì đó thuộc quyền của nó. Ví dụ như một món đồ chơi mới được tặng sinh nhật, thì nó phải được quyền có cảm giác là của nó, chứ không phải ai muốn lấy thì lấy. Thế nên áp dụng phương pháp này cũng không nên máy móc quá, mà phải linh hoạt một chút.

     
  16. bhkien

    bhkien Guest

    Nhà em có mỗi một đứa nên nhiều khi thèm biết được cảm giác của sự tranh chấp 1 chút giữa các con.

    Hồi còn nhỏ em có chơi thân với một cậu bạn, sống trong một gia đình tương đối đông con. Cậu ấy thường xuyên bị các anh trêu chọc và bắt nạt. Thế nhưng trong cái dở lại có cái hay, từ việc bị các anh chèn ép nên cậu ấy lại phát triển được một tính cách rất bản lĩnh. Biết cương, biết nhu nhưng vẫn không mất đi những nguyên tắc sống.
     
  17. MeLuti

    MeLuti Thành viên rất tích cực

    Tham gia:
    11/12/2004
    Bài viết:
    1,267
    Đã được thích:
    112
    Điểm thành tích:
    103
    Ở đây mình chỉ thấy nói trẻ bướng bỉnh, ích kỷ thì còn đúng, nói là hỗn láo thì hơi quá.

    Trẻ con ở tuổi này vẫn còn nằm trong giai đoạn tư duy "tự mình biết mình" tiếng tây là egocentrisme còn mấy bác đi trước ở Trung tâm nghiên cứu tâm lý trẻ em thì dịch là "duy kỷ" . Lý thuyết thì dài, nhưng tóm tắt lại có mấy điểm chính như sau :

    - Tuổi này nhiều niềm vui, tâm lý học phương tây gọi tuổi này là lứa tuổi "séduction" (dịch nôm na là quyến rũ). Ở Vn có Bà Vũ thị Chín viết về trẻ em, gọi tuổi này là tuổi "duyên dáng". Bé ở tuổi này nói năng thường đã khá chuẩn, biết múa, biết hát, biết một số "mẹo" để lấy lòng người lớn mà vẫn giữ được sự ngây thơ trong sáng của một đứa trẻ nên thường thì được yêu và cưng lắm.

    Nhưng mà dù có được yêu được cưng đến mấy vẫn có mâu thuẫn xảy ra vì :

    - Muốn khẳng định bản thân mình, tâm lý học tập tính gọi là "sự tranh đấu để giành lãnh địa" .
    - Lấy mình làm trung tâm, cái gì mình nghĩ là đúng.
    - Muốn được người khác (người lớn) hiều và đánh giá trẻ một cách tích cực .
    - Tò mò, ham học hỏi, ham khám phá...
    - Tư duy theo kiểu đúng đúng - sai sai, nhớ nhớ - quên quên , thật hư lẫn lộn. Và tư suy manh tính cụ thể, chưa có lô gic, cũng chưa trừu tượng được.

    - Sự tham gia vào cuộc sống xã hội nhiều hơn ở các giai đoạn trước làm cho trẻ vừa thích thú nhưng đôi lúc cũng mệt mỏi nên có thể hay cáu kỉnh, hay nổi khùng.

    - Trẻ phải học nhiều quy tắc sống, nhất là trong môi trường đô thị văn minh. Vì vậy cũng dễ mệt mỏi, căng thẳng ...

    Theo mình, hiểu và nắm bắt được mấy điều trên có thể làm cho cha mẹ đỡ căng thẳng hơn với trẻ. Khi cha mẹ mềm hơn thì trẻ cũng đỡ căng thẳng và dễ thấm những lời dạy dỗ của người lớn hơn.

    Mình có nhiều em, trong gia đình có hơn 10 đứa cháu, lại hay làm việc với trẻ con nên thấy những điều mà mọi người nói về các bé ở đây là bình thường. Các em mình và cháu mình đều có những biểu hiện này nọ ở lứa tuổi này và sau đó thì vượt qua để trưởng thành cả.

    Để giải quyết vấn đề bướng bỉnh thì có nhiều cách, mình xin nêu một số cách mà mình thấy là thành công mà không làm tổn thương trẻ :

    - Giữ vững nguyên tắc "mềm mại nhưng cương quyết" .

    - Nói ngắn, đủ để cho trẻ hiểu là được.

    - Cái gì thỏa thuận được thì thỏa thuận, cái gì chiều con được thì chiều, nhưng cái gì đã là nguyên tắc sống thì không thể xuê xoa, nay dạy thế này, mai dạy thế nọ . Nhưng để trẻ hiểu và sống được theo các nguyên tắc sống, các giá trị sông mà cha mẹ muốn thì cũng phải từ từ, có khi nhiều lần và trải qua sai lầm mới thành công được, có nghĩa là không nên cứng nhắc quá.

    - Tránh việc ra lệnh, hoặc đối đầu với trẻ nhiều nhất có thể được . Ví dụ thay vì nói "con phải biết nhường đồ chơi cho bạn chứ" " đưa cho em đồ đấy đi"...thì có thể nói nhẹ hơn " mẹ biết đồ này là của con, nhưng liệu con có thể nhường cho bạn chơi đồ đó môt lúc được không " hoặc "hay là con với bạn chơi chung nhỉ " ? Ngưòi lớn thì thường muốn con biết chia sẻ, chuyện đấy rất đúng, nhưng mà đứa trẻ ba bốn tuổi thì muốn giành chủ quyền trước, (ví dụ về đồ chơi được tặng của TanNg mình thấy rất hay). Vì vậy, trước tiên người lớn cũng phải giúp trẻ khẳng định chủ quyền đã thì mới dạy được cho trẻ sự chia sẻ, nếu bắt con phải chia sẻ mà không hiểu nó muốn gì thì dễ bị rơi vào thói "bắt nạt trẻ con" đấy ạ.

    Ví dụ nhỏ : Hồi con mình gần ba tuổi, cháu được tặng một cái đàn đánh rất vui tai, cu em họ sang chơi cứ lăn xả vào đòi. Mình bảo : "hai anh em chơi chung nhé", rồi đặt cho hai đứa hai cái ghế nhỏ ở hai đầu để cùng chơi, con mình thì chấp nhận chuyện chơi chung một cách vui vẻ, nhưng em cu kia thì lại quay ra muốn đòi cả cái đàn, hai đứa giành nhau, ủn đít nhau ra khỏi ghế, MC mình ở cạnh nói "thôi con lớn thì nhường em đi, con chơi cái khác đi" , con mình nhất định không chịu nhường, nó giật tay cu em ra rồi bê cái đàn vào trong phòng cất đi, sau đó nó còn đẩy một cái ghế ra chặn cửa ko cho cu kia vào . Cu kia lăn ra đất khóc lóc ầm ĩ, cu này dạng chân chắn cửa không cho cu kia tiến công. Mình quan sát đến đoạn đó thì ra cạnh cu kia nói " thế cháu có biết đàn đấy là của anh M không ? " " nếu anh cho cháu chơi thì hay, nhưng nếu anh không cho chơi thì phải chờ anh đã" . Rồi mình nói với con mình "đúng là đàn của con, con có quyền được giữ, bây giờ mẹ muốn con vào buồng ngồi cạnh cái đàn một mình rồi sau đó nghĩ xem thế nào nhé". Sau đó mình dắt cu kia đi chơi trò khác khi nó đã nguôi nguôi. Chơi trò khác một lúc thì con mình ra hỏi "bây giờ em đã muốn chơi chung chưa " . Đến lúc đấy thì cu kia cũng chịu chơi chung, chơi chung một lúc thì cả hai đứa đứa nọ nhường đứa kia, lần lượt làm diễn viên rồi lại xuống làm khán giả ...đáng yêu vô cùng .

    - Sau này thỉnh thoảng cũng xảy ra vài chuyện tương tự nhưng mà có lúc tự hai đứa nó cũng giải quyết được ít nhiều. Có lân mình ngồi làm việc trong phòng, nghe trộm hai đứa chơi ở ngoài, thằng cu em muốn mượn anh cái búa thì bảo "em biết là búa của anh, nhưng mà cho em mượn thì mới oai", cu anh muốn oai nên dù có đang đập đinh dở dang cũng cho mượn ngay :lol: .

    - Nói chung là cần can thiệp lúc tình hình căng thẳng. Nếu tình hình "chiến tranh" của bọn trẻ không đến nỗi căng thẳng thì cũng nên lờ đi để cho bọn trẻ tự giải quyết với nhau.

    - Nên coi chuyện trẻ con trong nhà thỉnh thoảng chành chọe với nhau, đánh nhau là không tránh khỏi, cái chính là sau "chiến tranh" thì cha mẹ nên chú ý dạy con cách "cầu hòa" và yêu thương lẫn nhau.

    - Nhiều lúc nếu bị người lớn "bắt nạt" thì bọn trẻ lại áp dụng đúng chiêu của người lớn để " bắt nạt" lại nhau vì vậy nên tránh biện pháp đánh đòn nhất có thể được.

    - Sử dụng các câu chuyện kể về các tình huống tương tự của trẻ (nếu không có thì bịa ra một chút) cũng là cách dạy hay mà lại vui vẻ.

    Mọi người có thể tìm mua hai cuốn "lòng con trẻ" và "nối khổ con em" của Bác Nguyễn Khắc Viện viết, đọc cũng thu được nhiều cái lợi đấy a.

    Chúc mọi người đủ kiên nhẫn để giúp con.
     

Chia sẻ trang này