Mình đã có gia đình và 1 con trai 2 tuổi. Chồng mình bị đi tù 7 năm vì tội đánh bạc lớn. Từ khi chồng mình đi mình chưa sinh con và cho đến giờ mẹ con mình hoàn toàn phụ thuộc vào nhà chồng. Nhà Ông Bà ngoại mình lại nghèo ko có tiền riêng để lo lắng cho mình vậy nên từ cái nhỏ nhất mình cũng phải ngửa tay xin mẹ chồng. Nói thật lòng làm điều này mình cảm thấy khó chịu trong lòng vô cùng. Bố chồng thì tính ki bo hà tiện. Bố chồng mình là người theo kiểu truyền thống cổ hủ và cả bảo thủ nữa. Con dâu con trai, cứ là con cái trong nhà thì phải hoàn toàn nghe bố mẹ ko được cãi 1 lời dù códdungs hay sai. Thậm chí, Ông kĩ tính đến nỗi mà quần áo mình giặt xong phơi lên ông còn đưa ra soi nắng xem còn vết bẩn nào ko rồi ông mới mặc ko thì ông bắt giặt lại. Mẹ chồng mình là người gia trưởng hay quát nạt con cái. Nói gì cũng chỉ nói 1 câu, nếu chưa nghe rõ mà hỏi lại là bị chửi liền. Mình sống trong nhà dường như chỉ là nơi ông bà trút giận. Tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà hay ngoài xã hội chỉ cần là chuyện ông bà không vui, bực mình thì lập tức mình sẽ bị trút lên đầu. Vì mình sống phụ thuộc nên bị coi thường lắm. Ông bà ko bao giờ nghe lời mình nói chỉ xem mình như người giúp việc, như ô sin trong nhà thôi. Nói chung lại là cuộc sống của mình ko khác gì một án tù giam lỏng. Mình cũng không được đi đâu khỏi nhà trừ việc thi thoảng lên ông bà ngoại chơi. Giờ mình cảm thấy bí bách lắm, mình nhiều lần định tự tử nhưng nghĩ thương con quá ko làm được. Mình cũng định ôm con bỏ đi nhưng mình ko có tiền và bố mẹ đẻ mình cũng nghèo lắm ko có tiền cho mình. Mình ra đi chỉ thêm khổ và tội cho con mình. Nhưng ở lại và cố sống vì con thì mình lại sợ mình sẽ bị mắc bệnh trầm cảm. Cứ ngủ dậy là mình lại nghĩ đến việc ôm con ra đi và rồi mình lại không có can đảm vượt qua chính mình, ngày qua ngày và mình không làm được điều đó. Bạn nghĩ mình nên làm thế nào với cuộc sống này. Mình ko thể cứ sống mãi cuộc sống như tù ngục và bị coi thường thế này mà chờ chồng về được. Mình nghĩ mình sẽ bị bệnh thần kinh mất. Mình sợ đến một lúc nào đó quẫn trí mình sẽ hành động thiếu suy nghĩ, lúc đó thì thiệt thòi nhất chính là đứa con mình mang nặng đẻ đau. Xin các chuyên gia cho mình một lời khuyên để thoát khỏi ám ảnh cuộc sống bất hạnh và địa ngục này. (conranvang1309) Nguồn: http://tuvantamly24h.net/
Hjc, sao con lớn thế rồi mà bạn này ko xin đi làm, để tự lo cho mình, cho tương lai, lại chỉ thấy than thân nhỉ,
điều đầu tiên là công việc của mn ổn đinh và có tiền biết cách chăm lo gia đình tôn trọng , kính trọng , một dạ hai dạ và biết lấy lòng bố mẹ chồng điều cuối cùng là phải sinh con hjhjhj
đó là câu chuyện trong báo thôi đúng không mẹ cháu. Nhưng xét từ bản thân mình ra muốn được nhà chồng tôn trọng và chồng tôn trọng phải tự lập được kinh tế, ít ra là lo được cho mình và 1 phần cho con cái. Ngửa tay xin lần 1 lần 2 đến lần 3 thì thôi nhục lắm.
chuyện hoàn toàn có thật mn nhé! hic,các mẹ có thể cm tại trang nguồn để mẹ ý có thể đọc được mà phấn đấu. cuộc sống còn nhiều điều k tưởng lắm mẹ ạ. Với hoàn cảnh của mẹ ý mình thấy cũng thật bế tắc. k có tiền, k cóv việc, cái mẹ ý thiếu và là cái quan trọng nhất đó là quyết tâm. Quyết tâm thay đổi bản thân, mạnh mẽ, năng động...phụ nữ ta còn nhiều người khổ, khổ nhất là sự bế tắc k biết bắt đầu từ đâu. cho mẹ ý lời khuyên tích cực em hy vọng mẹ ý đọc được và thay đổi để cuộc sống tốt đẹp hơn
mình cũng nghĩ khuyên bạn ấy như vậy nhưng nghĩ lại, biết đâu vùng bạn ấy sinh sống lại thực sự khó khăn, k có khu công nghiệp để đi làm công nhân, muốn đi làm lại phải đi xa, hoặc có thể mẹ ý muốn đi làm xa maf gd ck k cho đi, nhiều lý do lắm ạ...nhưng dù sao m nghĩ m ý thiếu sự quyết tâm và là 1 ng ít va chạm nên vậy, nghĩ cũng khổ thân mẹ ý