MN đừng hiểu lầm không ai miệt thị NĐ đâu ạ vì nhà em cả tổ tông lông cánh Nam Định đây ạ cả nội cả ngoại luôn nhưng khi bức xúc thì bảo em cũng dâu NĐ đây cũng cùng cảnh mc giống chủ top đây, chứ MN nói đúng ở đâu cũng có người nọ người kia mà.
MN đừng hiểu lầm không ai miệt thị NĐ đâu ạ vì nhà em cả tổ tông lông cánh Nam Định đây ạ cả nội cả ngoại luôn nhưng khi bức xúc thì bảo em cũng dâu NĐ đây cũng cùng cảnh mc giống chủ top đây, chứ MN nói đúng ở đâu cũng có người nọ người kia mà.
Mn nói đúng đấy, e cũng đâu có miệt thị gì NĐ với ko NĐ. E chỉ kể là như thế, chứ nếu nhà ck e HN e cũng vẫn kể. Chỉ là e bức xúc, ko biết chia sẻ cùng ai, cùng ck thì ko dc rồi, với mẹ đẻ thì càng ko, e ko muốn mẹ phải suy nghĩ, bạn bè thì cũng khó, vì nhỡ đâu đến tai ng nọ ng kia, rồi chuyện nhỏ hóa to, nên e mới viết lên đây. Đúng như bạn kia nói, chính bản thân e cũng ko thể coi mc như mẹ mình được. E cũng chưa bjo trông mong gì người dưng đối xử tốt với mình mà ko có lý do. "Ngta chuộng của, chuộng công, nào ai có chuộng người không bao giờ". Nhưng bà ko chăm dc thì thôi, nói ra làm gì, đón mẹ con e về làm gì, hứa hẹn với bố mẹ e làm gì, gióng to vs hàng xóm láng giềng, họ hàng rằng nuôi mẹ con e 6 tháng, trong khi tiền ăn e vẫn gửi đủ, nói thế để sĩ diện à, để rồi e ghét thêm ra. Thà rằng bà bảo tao ko thích chăm, kệ mẹ chúng mày, e còn thấy thoải mái hơn, còn ko khó chịu mỗi khi nhắc đến bà như bjo.
Trong cs, nếu ai cũng thẳng toẹt như e thế chắc k phải cãi nhau, k cần đến hòa giải, em nhỉ! Bà nào chẳng muốn thể hiện với ng ngoài, với bạn bè, với gđ, vấn đề là thực tâm của họ ntn mà thôi. Lên đây xả stress là phương án tối ưu rồi, chị đồng thuận mà, chỉ có điều c hi vọng e cứ nghĩ đơn giản đi cho nhẹ lòng. Rốt cuộc, bà mc cũng là khác máu tanh lòng mà. Cái câu mẹ chồng nàng dâu từ xa xưa rồi, đến bao đời vẫn đúng, e nghĩ nhiều thì bà cũng k tốt hơn, chỉ bực mình thôi. Nên cứ tránh đc là tránh. Quan trọng nhất là chồng, người đứng giữa, xử lý ntn thôi. Giờ c mỗi tháng về quê 1 lần, k trò chuyện tâm sự nhiều như ngày mới về, chỉ những điều cơ bản nhất làm cho trọn. Hết. Về nhà với con, mọi thứ lại vui ngay. Hì.
Vâng, những gì chị nói rất đúng, e ko có thấy câu nào là ko chuẩn. Có thể giờ e mới cưới chưa tròn 1 năm nên rất rất nhiều thứ e chưa thể hòa hợp, sau vài năm nữa có thể e cũng sẽ chai sạn giống như chị. Vì còn rất bức xúc, và từ trc tới giờ, e ko phải ở cùng người lạ ngoài ck e bao giờ, nên có lẽ e ko dễ dàng chấp nhận dc người khác. Sau khi tâm sự với các mẹ ở trên đây, e đã nguôi đi nhiều lắm chị biết ko? 1 thân 1 mình e với con ở vs mẹ ck dưới quê, ck e về dc 1 lần mỗi tháng, có những bức xúc e ko biết sẻ chia cùng ai, nên những ngày đó đối với e như địa ngục. E đã từng ghét con, ghét nó vì mang nặng đẻ đau xong, e còn bị hành hạ thể chất và tâm hồn như thế. Nhiều khi con khóc, e đã bỏ mặc nó, đi chỗ khác và cũng khóc như mưa như gió. Giờ nghĩ lại, e vô cùng ân hận và thương con hơn bao giờ hết, nhưng có lẽ chẳng bjo e bù đắp dc cho nó. Nếu có đẻ đứa sau, chẳng bjo e về quê ở cữ nữa, chỉ cho con về chơi dăm bữa rồi đi luôn thôi. Mặc dù bà đối vs e như vậy, nhưng chẳng bjo e nói hỗn với bà, vẫn 1, 2 mẹ con, e lên trên này vẫn gọi điện hỏi thăm bà, mời bà có rảnh thì lên chơi với cháu. Nhưng bà bảo tao còn trông nhà, chúng mày về đây thì về, ko về thì cứ ở trên đấy, sau này cháu tao lớn tao đón về cho nó học mẫu giáo ở đây, vào lớp 1 lại lên đấy học. Đấy, chị xem, bà có buồn hỏi e là đồng ý cho con về hay ko đâu. Mẹ thì làm sao mà xa con dc cơ chứ, bà cứ kiểu như làm mẹ là nói gì cũng như thánh phán, làm sao e ko stress.
E giống chị 3 năm đầu về làm dâu. Cũng chán chường, ghét bmc cay nghiệt, hẹp hòi. Đối với c, nếu e cần tìm hiểu nhiều hơn thì e vào topic "5 năm làm vợ chàng", e sẽ biết bmc chị ntn (đấy chỉ là 1 phần thôi nhé). Ob chỉ biết con cái gọi điện lần nào biết lần ấy, còn ngược lại thì: không! Kể cả con trai ngã xe, cũng kệ! Dần dần, chị hiểu ra rằng: mình có căm ghét bmc thì mình cũng k thể bỏ được ob. Chi bằng, mình cứ sống đúng phận làm con, còn tình cảm k thể tự mình vun đắp được. C nói với chồng: e k thể sống giả dối được. Ob có thương em thì em mới thương ob được, chứ e gần mà ob đẩy ra thì e cũng chịu thôi. Còn giờ e sống theo đúng nghĩa vụ làm con, k hỗn hào. Chồng c cũng chấp nhận, vì k lẽ bmc ntn mà chồng lại k biết. Đừng đổ lỗi cho con, con k có tội gì em ạ. Yêu thương chồng con nhiều vào, nhưng cũng đừng quên chăm sóc bản thân mình thật tốt. Lúc bà ốm nằm đấy bà mới biết vì sao bà cô đơn dù con cái vẫn ngồi cạnh em ạ.