Nhật Ký Đi Đẻ ^^

Thảo luận trong 'Các vấn đề sau sinh' bởi mat_ong_rung_tn, 31/3/2017.

Trạng thái đề tài:
Không mở để có thể tiếp tục trả lời.
  1. mat_ong_rung_tn

    mat_ong_rung_tn Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    9/3/2015
    Bài viết:
    3,915
    Đã được thích:
    496
    Điểm thành tích:
    223
    Bài này mình đã từng đăng rồi, mà giờ seach lại không thấy, nên đăng lại, đọc thấy cảm xúc như mới đi đẻ ngày hôm qua:), giờ con mình được 19 tháng rồi
    Ngày xưa chưa sinh, gặp ai mình cũng hỏi, không biết nên sinh thường hay sinh mổ hả chị. Hầu như câu trả lời mình nhận được là : nên cố gắng sinh thường đi em. Và đây là ít trải nghiệm của bản thân mình: vượt cạn thời @
    Ngày 11.9 tính theo lịch siêu âm là con yêu đã được 40 tuần 4 ngày. Vậy mà k thấy dấu hiệu của việc con muốn chào đời. Bố mẹ quyết định sẽ mổ lấy con. Mẹ cũng nghĩ là mổ sẽ là phương pháp tốt nhất, vừa an toàn cho con, cho mẹ , và sẽ chẳng đau bằng đẻ thường đâu, mặc dù trước đấy rất nhiều lời khuyên là mẹ nên cố gắng đẻ thường, đừng đẻ mổ. Nhưng mẹ nghĩ mổ có gì đâu, như người ta mổ ruột thừa rồi khâu vào thôi mà .
    Chiều 12h30p bố mẹ liên hệ với bác sỹ, xin chỉ định mổ. 3h bác sỹ quyết định mổ. Mẹ phăm phăm đi vào phòng chờ mổ. Trong đấy đã có 1 cô ngồi nhăn nhó vì đau đẻ, cô ấy đau suốt từ lúc 9h sáng mà tới lúc mẹ vào vẫn đau, cũng đang chờ mổ. Mẹ vẫn nghĩ quyết định của mình thật sáng suốt. Rồi vài phút sau, mẹ hớn hở lên bàn mổ. Lúc mẹ nằm lên bàn cũng có chút thoáng buồn vì không biết đẻ . Sau khi bác sỹ gây tê tủy sống và chuẩn bị dao kéo để mổ, mẹ vẫn hỏi bác sỹ được là hình như cháu chưa ngấm thuốc tê( vì lúc ấy mẹ chợt nhớ đến bài báo mà mẹ đã đọc, là có cô đi mổ đẻ, thuốc tê chưa ngấm bác sỹ đã mổ rồi, nghĩ thôi mẹ cũng rùng mình).
    Mẹ vẫn nhớ như in, cái tiếng dao kéo, tiếng bác sỹ mổ yêu cầu các cô y tá lấy các dụng cụ, rồi khi các cô ấy trải 1 cái khăn lên bụng mẹ, 1 cái khăn che mặt mẹ. mẹ nghe tiếng sột soạt, nhưng không có cảm giác gì, cứ như là các bác ấy chỉ đang đùa nhau mà rạch tấm vải trắng mà trước đó họ đã trải trên người mẹ thôi, chứ chẳng phải là rạch bụng mẹ đâu. Vậy mà rất nhanh sau đó, mẹ nghe tiếng khóc của con, con mẹ khóc to lắm ý, mẹ cười, rồi mẹ trào nước mắt. Đúng là người ta bảo 1 lần duy nhất trong đời, khi mà con khóc mẹ sẽ cười. Mẹ mừng lắm, nước mắt chảy ra mà hạnh phúc vô cùng. Sau hơn 9 tháng 10 ngày con ở trong bụng mẹ, giờ mẹ sắp được nhìn thấy con yêu, và lúc đấy mẹ đã nghe tiếng của con, lúc ấy mẹ chỉ ước gì mình có thể lao vù đến để ôm con trong lòng, mẹ nằm nghĩ không biết con gái mẹ trông thế nào, có giống ảnh siêu âm không, nếu giống thì con giống bố là cái chắc rồi .
    Trong khi các bác sỹ còn làm các thủ tục khâu vá thì mẹ chỉ nằm và nghĩ đến con. Đầu mẹ lúc ấy bắt đầu thấy nâng nâng, vẫn cảm giác được mọi thứ xung quanh nhưng nó bị ù đi và thấy nặng nề hơn. Và khi mẹ có thể nhìn ngó khắp phòng được thì ca mổ cũng hoàn thành. Bác sỹ chính có nói với mẹ câu gì đấy nhưng mẹ chẳng nghe tiếng gì nữa, lúc ấy mẹ gần như bị tê liệt, còn phần đầu thì hoạt động không còn được tốt cho lắm. Rồi con yêu có biết người ta chuyển mẹ từ bàn mổ sang giường để di chuyển sang phòng khác thế nào không. Có 2 người, 1 người nâng đầu, 1 người cầm 2 chân, rồi họ lấy đà và ném mẹ từ giường mổ sang giường chuyển. Ấy thế mà mẹ lai chả có cảm giác gì mới kinh chứ. Sau đó mẹ phải đổi sang 1 giường khác để di chuyển đến phòng chờ hồi sức, lúc ấy là mẹ phải tự bò lên giường chứ không ai ném mẹ như lúc đầu nữa. Nhưng có nhằm nhò gì đâu, vì lúc ấy mẹ chỉ thấy nặng nề thôi chứ chưa đau đớn gì. Sauk hi về phòng chờ hồi sức, mẹ phải nằm ở đó 3h. 3h ấy thật dài biết bao, mẹ chỉ mong cho đồng hồ quay tít lên thôi, để mẹ được sớm gặp mặt con yêu. Trong 3h ấy, mẹ cũng chỉ hơi đau đau lúc mãi về sau, còn trước đó chỉ thấy lạnh, lạnh lắm, nhưng bụng thì vẫn chẳng có cảm giác gì. Lúc ấy mẹ nghĩ có sinh 10 đứa thì mẹ cũng sẽ mổ, vì mổ sướng quá đi .
    3h nằm chờ hồi sức cũng trôi qua, mẹ được cô y tá chuyển về phòng hậu phẫu. Người ta bắt mẹ phải tự bò từ giường đang nằm sang một giường khác để chuyển xuống phòng hậu phẫu. Mẹ tưởng họ chỉ đùa thôi, và vẫn chờ sự giúp đỡ, chỉ đến khi một bà y tá già quát thì mẹ mới biết thực sự chả có cái gì gọi là đùa ở đây cả. Sao chỉ có vài cm con con, và sự chênh lệch chiều cao chút chút vậy thôi mà đối với mẹ lúc ấy nó lại gian nan đến thế. Sau một hồi tự vât lộn mẹ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ khó khăn, rồi người ta đẩy mẹ vào thang máy, mẹ chỉ nhớ khoảng thời gian ấy rất , rât là lâu.
    Khi cửa thang máy mở ra, mẹ thấy bố con, bà nội, bà ngoại, và cả cậu nữa, thế là nước mắt mẹ cứ chảy ra mà k kìm lại đc, không phải vì đau, có lẽ vì lúc ấy mẹ mới thấy là mình không lẻ loi. Chỉ có thiên thần của mẹ là lúc ấy chắc đang mải tắm nên chưa ra đón mẹ được. Mẹ cứ khóc ngon lành như thế, bố lúc ấy chắc quên lời mẹ dặn ở nhà, lại làm trò cười cho mẹ, bố bảo con bé nhà mình mồm cứ ngoác ra, vậy thôi mà làm mẹ cười toe, cười đến nỗi mà vừa cười vừa đau vết mổ, đấy, ngay cả việc cười thôi, lúc bấy giờ cũng là thử thách với mẹ rồi.
    Nằm ở ngoài 1 tí ( nhưng thực ra đối với mẹ lúc ấy, thời gian sao dài thế, cứ thấy dài lê thê), người ta chuyển mẹ vào phòng, rồi mẹ lại phải di chuyển từ giường nọ sang giường kia, ôi….đúng là cực hình
    Rồi một cô y tá mang con đến, mẹ cũng k nhớ rõ lắm lúc ấy nữa, bố bế đặt con cạnh mẹ mà mẹ không thể nào quay nghiêng sang nhìn ngắm con yêu, không sao mà ôm ấp con được, mẹ lại khóc, và thấy mình thật bất lực.
    Rồi 2 bà, rồi cậu vào, nhưng mẹ chỉ nằm đúng một tư thế thẳng tắp, cũng may là lúc ấy con ngoan, chứ con có khóc mẹ cũng chẳng thể dỗ đc, con nằm cạnh mẹ ngủ thin thít, có lẽ do con biết mẹ đang đau mà không quấy nữa.
    Đêm xuống, cũng là lúc mà mẹ cảm nhận được từng nỗi đau xuyên thấu cơ thể. Bà nội bế con, con bị trớ, mẹ đều nghe thấy, rồi con khó bú bình vì bình mẹ mua to quá, núm ti to đối với con, mẹ biết hết, nhưng mẹ không làm sao mà gượng dậy để xem tình trạng của con được, chỉ để mặc 2 bà cháu, còn mẹ thì quằn quại với những cơn đau, nó kéo đến ngày một dầy hơn, và lần sau đau hơn lần trước, mẹ nằm đấy mà nước mắt chảy mãi, đau đớn, nhưng mẹ vẫn cố gắng k kêu, mẹ cố gắng chịu đựng vì mẹ nghĩ đẻ con thì phải đau chứ, sẽ nhanh qua thôi. Cứ thế, con trớ, con không ăn hoặc ăn tí lại trớ, mẹ nghe bà nói vậy, còn mẹ thì chỉ nằm đấy, quằn quại với từng cơn đau…thực sự mẹ thấy bất lực.
    Sáng ngày hôm sau, buổi sáng các cô y tá hộ lý vào tiêm, và truyền nước tiếp cho mẹ, khoảng 9h người ta vào rút ống thông tiểu. Bà ngoại ôm con, bố thì đi tìm mua bình uống sữa cho con. Bà ngoại thì chưa chăm trẻ sơ sinh bao giờ, không biết bà loay hoay thế nào với con nữa, nhưng mẹ cũng chỉ biết nằm, rồi cáu bẳn với bà, mẹ thật là tồi tệ, nhưng lúc ấy khó chịu trong người lắm con có biết không. Bà thật mát tính, thật đấy, chứ như mẹ chắc mẹ về luôn chứ chả thèm chăm nữa hehe. Thương và thấy có lỗi với bà lắm ý
    Buối sáng, mẹ vẫn đau lắm, mẹ bị nói sảng nữa cơ. Đến trưa nỗi đau đớn mới thực sự bắt đầu. Suốt từ hôm qua, mẹ chỉ uống nước ấm và ăn cháo , mẹ ăn không biết bao nhiêu hộp cháo loãng. Rồi trưa, mẹ cảm giác như bàng quang của mình nó căng phồng lên, ơ, vậy mà sao thế này, mẹ cố gắng tiểu mà không được, ban đầu thì mẹ nghĩ k sao đâu, chắc tại mình chưa cố thôi, rồi mẹ ra sức rặn, lấy hơi, rặn…chả có tác dụng, mà bàng quang thì ngày một căng tức. Bà ngoại nghe ng ta mách, cũng dùng mọi cách….sau hơn 2h đồng hồ, kết quả chỉ là cái bang quang cảm giác muốn nổ tung, mẹ khó chịu, đau đớn vô cùng, tưởng chừng như các vết chỉ khâu sắp đứt ra, và cái bụng sắp nổ tung tóe. Bà ngoại lo quá, chạy đi gọi y tá, mẹ bảo: thông tiểu cho cháu đi, cháu khó chịu quá. Sau 1 hồi bà đi nhờ vả thì cũng có 2 cô y tá sang, 1 cô già và 1 cô trẻ, cô trẻ thì khuyên mẹ nên cố gắng, chứ nếu thông tiểu mai này sẽ són tiểu và viêm nhiễm, nhìn chung là nhiều hậu quả. Còn cô già thì muốn thông luôn cho xong, cô ấy quát mẹ ghê lắm, lúc nghe đến những hậu quả mà cô y tá trẻ nói , mẹ lại sợ ghê lắm, vì đẻ mổ mai này đã lắm biến chứng rồi, lại thêm mấy cái đấy nữa thì khổ lắm, thế là mẹ quyết tâm sẽ tự đi tiểu, lúc ấy mẹ đau và khó chịu vô cùng, chẳng thể dung từ ngữ nào tả nổi. Đau tới độ mà mẹ chả thấy tác dụng của viên thuốc giảm đau ngta đặt ở hậu môn nữa. Đau quằn quại.
    Rồi bà ngoại lại dung biện pháp ngta mach để mẹ dễ tiểu, nhưng….vô vọng….đau đớn,mẹ quằn quại, khóc lóc, chưa bao giờ mẹ trải qua điều kinh khủng như thế.
    Giữa lúc ấy, con khóc, bà cứ loay hoay giữa 2 mẹ con mình, mẹ thấy bất lực, thấy tủi thân vô cùng, mẹ gọi cho bố, bảo bố thuê phòng dịch vụ thôi, chứ thế này mẹ chết, vì phòng dịch vụ ngta còn cho người nhà vào vài người, chứ phòng này cứ 1 ng nhà, 1 trẻ sơ sinh và 1 người bệnh quằn quại thế này chịu sao nổi. Nhưng chi phí cho 1 phòng dịch vụ lại còn cao hơn cả tiền mổ với tiền đóng viện phí vào viện nữa, nên mẹ lại cắn răng mà chịu. Nằm đau đớn, nghe con khóc, bà thì cứ ra sức tìm cách cho mẹ tiểu, mẹ cố lắm mà k được, con cứ khóc mà long mẹ rối bời…bất lực.
    Rồi bố vào thay cho bà, mẹ lại cố ngồi dậy xem sao, nhưng đúng là k thể tả nổi nỗi đau luôn. Cái lúc ngồi dậy, mẹ cảm giác như tất cả các vết khâu muốn bung ra cùng một lúc, không chịu được, bố lại đỡ mẹ nằm xuống, trời ơi, cái lúc nằm xuống là cái lúc cơ bụng nó phải căng ra, và lại một cơn đau gấp nhiều lần lúc ngồi dậy…nước mắt tuôn rơi, và con thì vẫn khóc.
    Nhưng mẹ đã nỗ lực ngồi dậy đến vài lần mà kết quả chẳng khả quan gì, đã thêm 3h vật lộn với nỗi đau, sự bứt rứt, sự dày vò chưa từng có, mà kết quả vẫn cứ là nỗi đau, đau không tả xiết.
    May thay bố xin ng bảo vệ để bà vào dỗ con 1 lúc, con đã nằm ngoan, mẹ phần nào đỡ tủi thân hơn.
    Rồi không biết phải bao lâu sau, mẹ chỉ nhớ có bệnh nhân mới vào, cô ấy nhìn thấy mẹ thế, nên bảo mẹ hãy cố lăn từ bên này sang bên kia xem thế nào. Mẹ như người chết đuối vớ được cọc, ai nói gì chả nghe. Mẹ cố gắng thực hiện cách cô ấy mách, chỉ cố gắng gượng 1 tí là mẹ có thể lật người sang bên phải, rồi bên trái. (Cách cố ấy bày cho mẹ còn đơn giản hơn nhiều lần sô với việc mẹ phải ngồi dậy.). Và bên phải….và…..hahaha mẹ đã tiểu được rồi, mẹ cứ nằm đấy tiểu ra giường, mà chả biết ngại nữa, chỉ thấy sướng, một niềm vui mà hình như là vui nhất từ trước đến nay, mẹ vừa cười vừa khóc, bố bảo cứ tiểu đi, k p ngại, xong bố dọn, chả sao, bố mẹ cùng một niềm vui sướng như nhau, mừng quá, không ngờ điều đơn giản nhất mà với mẹ lúc bấy giờ sao nó khó khăn đến thế, và khi làm được nó lại mừng đến thế, còn mừng hơn cả lúc mẹ biết mình đỗ đại học
    Ngày thứ 2 (sau hôm mổ) trôi đi thật kinh hoàng, chắc cả cuộc đời này mẹ chẳng bao giờ quên được, nó thật đáng sợ biết bao, khủng khiếp biết bao. Nó đau đớn đến độ mà sau đó , ngày thứ 3, thứ 4, mẹ thấy nỗi đau ở vết mổ chả nhằm nhò gì, dù mẹ vẫn phải cắn răng ở mỗi bước đi, nhưng mọi nỗi đau dường như nhỏ bé hẳn đi sau cái ngày thứ 2 ấy, thật đấy con gái ạ. Thế là sau đấy, ban ngày mẹ con mình tự chăm nhau, buổi chiều và tối sẽ là bố con hoặc bà ngoại, hoặc bác Thêu ở cùng 2 mẹ con. Buối trưa ngày thứ 5 chúng ta được về nhà. Kết thúc hành trình đi đẻ, tưởng dễ như ăn rau, mà lại nhớ đời đến thế, về nhà chính thức mẹ mới tập tành làm mẹ, mới ôm ấp hít hà , cưng nựng con yêu được, cho dù dôi lúc vẫn phải cáu với con, nhưng mẹ yêu con nhất, yêu đến độ, chỉ cần có ai đùa 1 câu gì đấy k tốt lắm với con, là mẹ chỉ muốn nhảy dựng lên mà bảo vệ con thôi hheee, đúng là sinh con mới hiểu lòng cha mẹ, mẹ yêu Thỏ của mẹ lắm, con mau lớn, mạnh khỏe, ngoan ngoãn nhé, yêu con nhiều lắm!
    P/S : ban đầu mình chỉ định viết lại như một kỷ niệm mai này cho con gái đọc, nhưng nghĩ có nhiều mẹ còn phân vân giữa việc sinh thường hay sinh mổ, thì mình hy vọng trải nghiệm này của mình sẽ giúp các bạn có quyết định cho riêng mình, chúc các mẹ mẹ tròn con vuông. Và dù sinh thường hay sinh mổ, dù đau đớn thế nào, thì mọi nỗi đau sẽ qua đi, chỉ còn lại tình yêu với con thôi, sẽ nhanh qua thôi các mẹ ạ
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi mat_ong_rung_tn
    Đang tải...


  2. mat_ong_rung_tn

    mat_ong_rung_tn Bắt đầu nổi tiếng

    Tham gia:
    9/3/2015
    Bài viết:
    3,915
    Đã được thích:
    496
    Điểm thành tích:
    223
    hê hê mưa gió đọc lại cảm xúc lại như ngày hôm qua :X
     
  3. CherryJimy

    CherryJimy

    Tham gia:
    3/3/2012
    Bài viết:
    20,486
    Đã được thích:
    2,933
    Điểm thành tích:
    913
    Em cũng sinh mổ đc hơn tuần. Nhưng ko phải chuyển qua chuyển lại như mn. Chỉ có lúc chuyển từ phòng hồi sức sang vs con là cực hình thôi. 1 tay tiêm đau và truyền nc ko chống đc, 1 tay e cầm chiếc ghế nhựa để bám đỡ, cứ nhấc lên đặt xuống nhích từng ít 1 để di chuyển. 4 ng đẻ mổ cùng nối đuôi nhau như 1 cuộc thi chạy của ốc sên vậy. Lúc ấy e đau lắm, ứa nc mắt nhưng vẫn nói hài đc mấy câu cho quên đi nỗi đau. Còn lại ngta cũng đặt giảm đau, truyền giảm đau 2 ngày liền nên e cũng thấy sự đau đớn nằm trong giới hạn mk chịu đc. Chỉ có điều e sợ nhất là tiêm, đúng hơn là sợ ngta đâm chọc, cắt xẻ cái gì đó trên ng mk, dù ko đau như vết mổ nhưng e lại thấy ghê ng. 7 ngày tiêm và truyền nước liên tục là 7 ngày ác mộng vs e. Hjc hjc. Nhưng h thì mọi thứ đã qua, e chỉ còn chờ vết mổ lành sẹo hết đau thôi :)
     
Trạng thái đề tài:
Không mở để có thể tiếp tục trả lời.

Chia sẻ trang này