Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc Đằng nào cũng phải hỏi by Max on 06/10/2010 in Cười 1 Chút Nếm thử một chút thức ăn trong đĩa xong, chồng quay sang hỏi vợ: - Em nấu cho anh ăn cái món gì thế này? - Sao hôm nay anh lại quan tâm đến tên món ăn cơ chứ! - Thì đằng nào chốc nữa bác sĩ chẳng hỏi thế. VN:F [1.9.5_1105]
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc hihi Khó giải thích Trời mưa to nhưng khi đi lấy ô thì tôi thấy trong năm cái ở nhà chả còn cái nào dùng được. Tôi quyết định mang tất cả năm cái ô đến hiệu chữa ô. Thế rồi tôi ôm năm cái ô đến hiệu chữa ô và nói với họ rằng tôi sẽ đến lấy ô trên đường về nhà vào buổi chiều. Khi tôi đi ăn chiều, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi đến một cửa hàng ăn gần đấy, ngồi xuống bên bàn được ít phút thì một phụ nữ trẻ bước vào ngồi ngay cùng bàn với tôi. Tôi là người ăn xong đầu tiên và khi đứng dậy tôi đãng trí cầm chiếc ô của chị ấy rồi bước về phía cửa. Chị ta gọi tôi lại và nhắc nhở rằng tôi đã cầm nhầm cái ô của chị ta. Tôi trả ô lại và xin lỗi rối rít. Đến tối, tôi đến lấy ô, mua một tờ báo, rồi lên tầu điện. Chị ta cũng ở trên tầu điện. Chị ta nhìn tôi nói: - Ông hôm nay được một mẻ lớn phải không?
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc Các mẹ nghe tiếp không ạ: Nuôi mộng diễn viên? Đạo diễn đang tuyển chọn diễn viên, một phụ nữ vội vã xô cửa bước vào: - Thưa ông, xin lỗi tôi đến muộn ạ. - Được rồi, xem bộ dạng bà mà cũng định làm diễn viên à? Để tôi thử xem, bà có nhạc cảm không nhé! Bây giờ, hãy hát cho tôi nghe một bài hát thịnh hành. Người đàn bà nọ mở miệng hát, đạo diễn ngồi yên một lúc rồi nhăn mặt nhíu mày: - Bà hát tệ thế mà cũng nuôi mộng làm ngôi sao ư? - Thưa ông, tôi chỉ đến đây để dọn dẹp thôi ạ!
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc Tản Văn: Trần đời nước Nam Điền là bạn học với tôi hồi cấp 3 trường huyện. Giấy khai sinh, học bạ đều ghi dân tộc Kinh nhưng y có cái họ rất lạ, đéo Kinh tẹo nào, Nông. Đã thế tên lót lại là Tri, hố hố, y thị Nông Tri Điền, một cái tên hay, xúc động và bồi hồi. Điền chuyển vào lớp tôi năm lớp 11 từ một trường khác mà theo như y nổ là trường chuyên dưới tỉnh. Mẹ kiếp, đang học chuyên tỉnh chuyển về lớp thường trường huyện làm đéo gì? Y lạnh lùng, cho gần nhà, người giỏi thì ở đâu mà chả là…thiên tài. Hố hố, mẹ tiên sư, khắm và tự tin vãi dắm
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc kaka....câu chuyện hóm hĩnh thật...cuộc sống thật nhiều niềm vui..keke perfumes for women download godmessage
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc hoho, thơ này lủng củng mà cũng funny, các mẹ đọc cho vui nha Truyện cười: Em đi chợ xuân Email In Một cô gái tuổi mười sáu, đi chợ Xuân để ngắm hoa, ngắm hàng tết. Nhưng cô đã gặp những chuyện bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của một cô gái tuổi xuân thì. Hôm nay đi chợ Xuân Trời còn mờ mờ sương Người bán mua đầy đường Cứ nối dài, dài mãi! Em xem một cành mai Có treo giá “trăm hai” Nhưng xem cành thật kỹ Thấy keo dính thật tài! Xem cành đào bên phải Nghe giá em phát hãi Cô bán hàng bải lải: “Đào thế”, đắt phải rồi! Sang hàng bán áo quần Đồ si-đa “bẩn bẩn” Nhưng mà em suýt ngất Vì giá tận trên trời! Rồi hoa, quả, thịt, rau... Đều nâng giá như nhau Hễ người ta nói giá Lòng em lại rối bời! Em tiếp tục dạo chơi Thấy cái gì cũng đắt, Thế là em thắc mắc Người ta nói: Tết mà! Thiên ký sự đến đây là hết, có lẽ cô bé cũng không dám mua thứ gì. Cô còn phải để dành tiền!
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc "Choáng, sốc" với những câu xét hỏi của... "quan tòa"! Văn hóa pháp đình là vấn đề không mới, nhưng thời gian gần đây lại xuất hiện nhiều vụ việc cho thấy câu chuyện này đã trở nên “khổ lắm, nói mãi...” và rất đáng báo động. Thậm chí, một tòa án cấp quận tại TP.HCM mới đây khi đăng cai hội thảo mổ xẻ “văn hóa pháp đình” đã thu hút sự tham gia của đông đảo các chuyên gia, thẩm phán, kiểm sát viên, luật sư... Một cán bộ trong ngành tư pháp kể một câu chuyện xảy ra cách đây không lâu, trong một phiên tòa hình sự khi bị cáo trình bày loanh quanh, vị thẩm phán chủ tọa đã hét: “Câm ngay”. Tuy không trực tiếp chứng kiến cảnh ấy, nhưng có lần chúng tôi đã phải sửng sốt vì vị chủ tọa ở một phiên xử của tòa án cấp huyện tại TP.HCM “mời” kiểm sát viên xét hỏi bằng câu: “Ê, tới phần của mày rồi đó”. “Mất thời gian lắm” Một cảnh thường gặp, trong cùng một buổi, hội đồng xét xử (HĐXX) có thể đưa từ 3 đến 5 vụ án ra xét xử, nên thông thường để tiết kiệm thời gian phần thủ tục được làm chung cho tất cả các vụ án. Và khi xử đến vụ án nào, vị chủ tọa chỉ hỏi lại: “Có yêu cầu thay đổi ai trong HĐXX không”? Nếu không có yêu cầu gì thì “nhập đề” luôn phần xét hỏi. Ảnh minh họa Nhưng rồi người điều khiển phiên tòa cũng gặp phải một cảnh trớ trêu, nên phải... đôi co với bị cáo. Hôm đó, đến vụ án thứ hai, vừa nghe vị chủ tọa nói: “Lúc đầu giờ tôi đã phổ biến quyền và nghĩa vụ của bị cáo, khỏi cần nói lại nhé. Bị cáo có muốn thay đổi ai trong HĐXX không?”. Bị cáo Nguyễn Hoàng Trung tròn mắt: “Gì ạ, bị cáo quên hết cả rồi”. Chủ tọa bực: “Có chắc phải nói lại không, mất thời gian lắm”. Bị cáo gãi đầu, ậm ừ: “Bị cáo...”. “Thế bị cáo chưa rõ chỗ nào, tòa nói lại chỗ đó?”. Bị cáo lí nhí: “Dạ... thôi tòa cứ nói đại đi, bị cáo biết gì mà hỏi?”. Vị chủ tọa cau có: “Mất thời gian với bị cáo quá, để tòa phổ biến lại từ đầu”. Mới đây, tại một phiên xử hình sự diễn ra ở Tòa phúc thẩm TAND tối cao tại TP.HCM xét kháng cáo kêu oan của một bị cáo phạm tội giết người, một cảnh tượng đã khiến người dự khán khó tin được. Trong khi vị chủ tọa đưa ra chứng cứ cho thấy bị cáo cầm dao đâm, thì vị thẩm phán ngồi cạnh, từ đầu phiên xử đã ngửa cổ tựa đầu ra thành ghế, bỗng bật dậy gắt: “Cãi gì nữa”. Xong ông đập đập tay lên chồng hồ sơ nói: “Chứng cứ rành rành thế này mà còn cãi. Về chỗ đi. Loanh quanh chối tội...”. Nghe như vậy bị cáo tiu ngỉu, nhưng rõ ràng trên gương mặt tỏ vẻ không phục. Hôm khác, tại phòng xử A cũng của tòa này, người dự khán cũng chứng kiến một vị thẩm phán thuyết phục bị cáo ngay khi vừa mở phiên tòa: “Chứng cứ rõ ràng rồi, kháng cáo cũng vậy thôi”. Lúc này, các luật sư phía dưới chỉ biết nhìn nhau to nhỏ “án chưa xử mà đã biết kháng cáo “cũng vậy”, bó tay”. “Tuổi này ai lại đi ăn trộm” Còn nhớ một vụ án, bị cáo nữ bị truy tố về tội “lừa đảo” do sau khi ngã giá, nhận tiền bán dâm xong, bị cáo lợi dụng sơ hở “chuồn”. Không may lần đó gặp phải một khách hàng không vừa, anh này bỏ thời gian tìm bị cáo ở nhiều điểm thường tụ tập gái bán dâm và “tóm” được bị cáo nộp công an. Trong phần xét hỏi vị hội thẩm nhân dân nói: “Bị cáo là người vô nhân đạo. Đã nhận tiền của người ta thì phải đi bán dâm chứ ai nhận tiền rồi lại chạy. Làm ăn như thế là mất uy tín...”. Hôm ấy không riêng gì người dự phiên tòa, ngay cả các thành viên khác trong HĐXX dường như cũng cố nhịn để không bật cười. Lần khác, tại một phiên tòa xử vụ án gây rối trật tự công cộng của một TAND huyện, vị hội thẩm nhân dân cao giọng hỏi một bị cáo: “Khi tham gia gây rối có đem theo dao không?”. Bị cáo lí nhí thưa: “Dạ có”. Vị này hỏi tiếp: “Đem theo dao sao không đâm?”. Bị cáo chỉ biết ngơ ngác nhìn tòa, miệng ú ớ không biết nói gì. Tại một phiên tòa xét xử vụ án trộm cắp, một vị hội thẩm nhân dân cũng hỏi bị cáo: “Trước khi đi ăn trộm, bị cáo có ghé nhà ai không?”. Bị cáo khai: “Dạ có, bị cáo ghé nhà ông nội của bị cáo chơi”. “Sao không ghé nhà ông ngoại?”. Bị cáo nhìn quanh rồi thưa: “Bị cáo không biết ạ”. Lần khác, một vị hội thẩm nhân dân khi tham gia xét hỏi cũng đặt vấn đề: “Bị cáo bao nhiêu tuổi?”. “Dạ, 16 tuổi”. “Tuổi này là tuổi đi học, đến trường. Ai lại đi ăn trộm”. Bị cáo ngơ ngẩn hỏi: “Vậy, mấy tuổi mới đi ăn trộm được ạ?”... Theo một số chuyên gia trong lĩnh vực pháp lý, cách xét hỏi theo kiểu quy buộc hoặc kiểu quát nạt làm cho bị cáo có cảm giác HĐXX thiên vị, ác cảm, mất đi tính dân chủ tại phiên tòa. Con nghiện, con bạc... Ông Nguyễn Hồng Sơn (Trưởng phòng Kiểm sát xét xử phúc thẩm, tái thẩm, giám đốc thẩm hình sự - Viện KSND TP.HCM) cũng đưa ra một dẫn chứng mà ông từng chứng kiến. Đó là một phiên xử dân sự, khi đương sự cứ nói miên man không đi vào trọng tâm, vị chủ tọa đã ví von: “Nói dài như trâu đái”. Có thẩm phán hôm trước nhậu say, hôm sau ra phiên tòa còn nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ lừ, gắt gỏng. Ông Sơn cho biết, cách đây không lâu ông phải làm kiến nghị gửi chánh án TAND một huyện tại TP.HCM, vì trong khi kiểm sát một bản án, ông phát hiện dùng tới hơn 20 từ “y, thị, hắn...”. Theo ông Sơn, cách dùng những từ này hay “con nghiện, con bạc...” thể hiện văn hóa của những người tiến hành tố tụng còn hạn chế và bản án phát hành ra không nghiêm.
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc Nhân dịp 20/10 tặng các anh bài này: Lời kêu gọi đàn ông nhân ngày 8/3 >> Cười tiếp nào Hỡi toàn thể anh em Hơi bị nét! Lại một lần nữa, cái ngày đáng sợ ấy sắp tới. Không thể thoát được nó, không thể hoãn được nó, càng không thể chạy trốn nó. Vậy chúng ta hãy đứng sát vào nhau, hãy nắm chặt tay và đối diện với nó một cách anh hùng. Thưa anh em! Có bất công không? Khi trong suốt cuộc đời vất vả, nặng nhọc đầy gian lao chúng ta không có một ngày dành cho mình. Đã từ lâu, cái thế giới mỏng manh này có ngày chống thuốc lá, ngày phòng si-đa, thậm chí có cả ngày cúm gà mà vẫn làm ngơ, không dành cho đàn ông một hôm nào cả. Vì sao thế? Vì đã từ lâu, thế giới bị phụ nữ thao túng mất rồi. Từ trong nhà ra đường phố, từ công ty tới bệnh viện, phụ nữ đã tràn ngập, đã cai quản, đã ra lệnh. Chúng ta mặc gì, chúng ta ăn gì, chúng ta đi đâu, quan hệ với ai, kiếm ra tiền và cất ở chỗ nào đều bị phụ nữ kiểm soát, bắt bớ, theo dõi và tra khảo. Vậy phụ nữ là ai? Về bản chất, phụ nữ cũng là con người như chúng ta. Nghĩa là cũng thích ăn, thích uống, thích vui chơi và tụ tập đàn đúm (khoản sau cùng này thì hơn hẳn). Ta thuốc lá, chị em có thuốc lá. Ta rượu, chị em có rượu. Ta cờ bạc, chị em cũng bạc cờ, ta... vân vân, chị em cũng... vân vân và vân vân. Sở dĩ "chúng" hơn ta, làm khổ ta, hại được ta và "chúng" có những vũ khí tối tân mà chả bao giờ ta có: đấy là nước da trắng, đấy là làn môi cong, đấy là mắt bồ câu, đấy là mũi dọc dừa, là giọng nói dịu dàng và tiếng cười khanh khách như chim. Mang những dụng cụ “giết người hàng loạt” như thế, xông vào đám đàn ông ngơ ngác, tội nghiệp, thiếu đoàn kết, phụ nữ đã xây dựng nên một chế độ hà khắc, một hoàn cảnh sống thật tội nghiệp: Bao nhiêu đàn ông bị giam cầm trong các gia đình, bị ăn, ngủ, xem ti vi và cả tắm nữa theo điều lệnh. Bao nhiêu trai trẻ bị áp tải đi chơi, bị ép phải mua quà, bị dồn vào thế phải tặng hoa, tặng bánh sinh nhật hoặc phải chờ đợi đến mềm nhũn dưới trời mưa như rất nhiều bộ phim tình cảm đã tố cáo. Bằng các thủ đoạn quỷ quyệt như nhảy múa tung tăng, chớp chớp mắt (có gắn lông mi) và kêu thét lên mỗi khi thấy chuột, phụ nữ làm đội ngũ đàn ông tan tác, mất hết lý trí, không còn chút sáng suốt, quên mình, quên cả tiền bạc của mình. Bằng những mảnh vải mỏng, nhẹ, gọi là áo, bằng những miếng cắt xéo, quấn bí hiểm gọi là váy, bằng những sợi dây sặc sỡ như con giun gọi là ruy-băng, phụ nữ làm chúng ta phải đầu hàng, phải sung sướng khi bị bắt làm tù binh, thà chết (và đã chết) chứ không vượt ngục. Hậu quả chính sách hà khắc của nền cai trị chuyên chế đó là trong khi chúng ta còng lưng bên máy tính, đổ mồ hôi trong nhà xưởng thì phụ nữ ngồi chễm chệ trong tiệm gội đầu, vểnh tay làm móng hoặc ngồi gật gù quanh gánh bún riêu. Trong khi chúng ta kiệt sức vì hội thảo, vì nghe lời la mắng của sếp thì phụ nữ hào hứng lắc vòng, nằm dài trong phòng hơi nước để giảm cân. Trong khi chúng ta mất ngủ vì giá xăng dầu, giá xi măng, phụ nữ cứ vác về mà chả quan tâm tới giá tiền kem dưỡng da, kem tan mỡ và kem trị mụn. Hỡi anh em! Tưởng như vậy đã tột cùng, phụ nữ vẫn không dừng lại. Chả tham khảo ý kiến, chả cần tìm hiểu sức khỏe và tiền bạc của đàn ông, phụ nữ tung ra ngày 8/3 như một ngày tổng phản công cuối cùng, nhằm quét sạch những ước mong chống đối. Trong cái ngày dài hơn thế kỷ ấy, hàng triệu thân xác gầy gò, lóng cóng tội nghiệp của anh em chúng ta sẽ phải chúi đầu vào chậu rửa chén, rụt cổ trong giỏ thức ăn mua từ chợ, lê bước trong phòng với chổi lau nhà. Trong cái ngày kinh khiếp đó, anh em sẽ giặt tã đến mười hai giờ, bổ củi đến ba giờ, rửa tủ lạnh, khua mạng nhện, đổ rác đến đêm, những lúc giải lao thì khâu quần áo. Anh em có sống sót qua một ngày như thế không? Tôi tin là không. Nhưng nổi loạn à? Đường lối đấu tranh của chúng ta đã định hướng từ lâu là không manh động. Chạy trốn à? Chưa từng có ai chạy thoát, mà thoát là thoát đi đâu? Vậy anh em hãy chứng tỏ sức mạnh của mình bằng cách làm thật tốt những gì phải làm, khiến phụ nữ kinh ngạc, hoảng sợ choáng váng: Nếu rửa bát, anh em hãy rửa sạch đến mức ba tuần sau vẫn không cần rửa lại. Nếu lau nhà, anh em hãy lau bóng tới mức con ruồi đậu xuống không bay nữa vì mải soi gương. Nếu đi chợ, anh em hãy mặc cả ráo riết, trả giá gắt gao, mua rẻ tới độ sau ngày này, các hàng bán cá, bán gà đều phá sản. Tóm lại, hãy dùng “gậy bà đập lưng bà”. Hãy biến ngày 8/3 là ngày của chúng ta, khi đàn ông cười nói râm ran, í ới gọi nhau trong siêu thị và túm tụm ăn quà ngoài vỉa hè. Hãy làm cho phụ nữ tiếc đứt ruột và không có cơ hội nào trong giây phút ấy được sờ vào dụng cụ gia đình, được tắm mình trong không khí bếp núc hội hè. Hãy khiến các cô gái khắp nơi hiểu rằng chỉ có ý chí, sức mạnh và khả năng sáng tạo của đàn ông mới biến được một ngày thành một đời. Nếu có một lá cờ thêu chữ 8/3, tôi muốn anh em giật lấy nó, cầm nó xông lên và vẫy thật cao như ngọn đuốc rực lửa. Anh em tiến lên. Chiến thắng hay là chết! Anh em có thể xem thêm Bản tuyên ngôn đàn ông ngắn gọn (flash movie - chỉ có tại hoibi.net).
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc A LETTER OF APOLOGY ---------------------- Little girl had to write a letter of apology for forgetting the birthday of a young friend. "Dear Alice", she wrote, "I am sorry I forgot your birthday. I have no excuse, and it will sere me right if you forget mine next Wednesday". LÁ THƯ XIN LỖI Một cô bé phải viết thư xin lỗi bạn vì quên mất sinh nhật bạn. Cô viết: " Bạn Alice thân mến! Rất tiếc là tôi đã quên mất sinh nhật bạn. Tôi không có gì phải bào chữa cả và đáng đời cho tôi nếu bạn lại quên mất sinh nhật của tôi thứ tư tới đây".
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc Trong vườn quả, chú bảo vệ thấy Dũng, cậu bé hàng xóm đang trèo lên cây táo. Chú nói dạo để Dũng sợ: - Giỏi nhĩ. Xuống ngay đi, không nghe lời chú sẽ mách bố đấy! - Dũng: Chú đừng mất công - Cậu ta cười hì hì rồi tiếp: Bố cháu đang ngồi trên cây táo bên kia kìa.
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc hehe, cái này cũng funnny ạ: Sau khi trải qua 81 kiếp nạn, thày trò đường tăng cũng đến đc đất phật để thỉnh kinh. Anh em hồ hởi gặp như Lai. - Như Lai: các chú có mang theo USB ko đấy ? - Đường Tăng: sặc.. - Như Lai: thế anh truyền kinh cho các chú bằng gì bây giờ? - Ngộ Không nhanh trí : anh bắn bluetooth vào di động cho em. - Ngộ Không lắc mạnh tay con di động anycall haptic hiện ngay bluetooth enable. - Như Lai ăn chơi không kém rút con netbook từ túi quần hiệu sony vaio P kích thước 16x9 ra, chỉ trong vài giây, việc truyền kinh đã xong và Như Lai bay đi. - Đường Tăng lẩm bẩm, biết thế ở nhà search Google download cho nhanh
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc Đen hay trắng Khách du lịch dừng chân tại một nông trại và trao đổi với nông dân: "Hai con bò sữa của ông mỗi ngày cho bao nhiêu lít sữa?" - Con đen hay con trắng - người nông dân hỏi lại. - Ví dụ con trắng. - Mười lít. - Còn con đen? - Cũng mười lít. - Thế ông cho chúng ăn gì? - Con con đen hay con trắng? - Con trắng chẳng hạn. - Cỏ linh lãng. - Còn cho con đen? - Cũng cỏ linh lãng. - Này, nếu đối với 2 con bò, cái gì cũng giống nhau, tại sao lần nào ông cũng hỏi tôi rằng tôi nói về con đen hay con trắng? - du khách tỏ vẻ khó chịu về màn đối thoại. - Vì con trắng là của tôi. - À, ra thế! Còn con đen? - Cũng của tôi. ...Khách du lịch đơ @#@
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc Chuyện cười cuối tuần đây các mẹ: TIN VỊT CỰC HOT: Tin vit cuc hot day, xem xong cam gay mat trat tu nhe, ;=))) Có thông tin là tỉnh Quảng Bình sẽ sát nhập với Hà Tĩnh, lấy tên là Tỉnh Bình Tĩnh. Bộ Nội vụ sát nhập với Bộ Công an thành Bộ Nội Công. Nhưng theo các nguồn tin mật, Bộ Nội vụ chỉ thích sát nhập với bộ Y tế, lấy tên là Bộ Nội Y. Còn Bộ Truyền thông lại có nhã ý sát nhập với Bộ Lao động Thương binh xã hội thành Bộ Truyền Lao, ặc ặc! Còn theo thông tin cực mật thì 3 tỉnh Đắc lắc, Kontum và Pleiku sẽ sát nhập lại, lấy tên là Lắc-kon-ku
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc May là nó chỉ hỏi nác có lông, thế mà nó lại hỏi chỗ khác có lông thì!!
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc hehe, bùn cười quá: Anh Bo yêu em Anh Bo chưa được 3 tuổi đã có em Bi. Anh Bo yêu em Bi lắm, và thường để ý mỗi lúc bố mẹ bế, nựng em. Một hôm, em Bi đang ngủ, mẹ nhờ anh Bo trông em để mẹ giặt. Đang giặt thì em dậy, khóc ọ ẹ. Mẹ chưa kịp chạy vào đã nghe tiếng anh Bo: - Ngoan nào... đừng khóc... bố thương... bố thương...! Mẹ:!!! Một hôm khác, mẹ để anh Bo chơi cùng em Bi khi em đang hóng chuyện ê a. Anh Bo cao hứng bắt chuyện: - Chậc...chậc... nhìn gì thế... con trai của anh...! Mẹ tý nữa thì ngã.
Ðề: Thư giãn trong giờ làm việc Cơn bực mình của Bon Bon hay khóc nhè đòi linh tinh. Mẹ giải quyết bằng cách làm ngơ với những yêu sách không chính đáng của con. Một hôm con đòi mua kẹo, mẹ không cho và mặc kệ. Con khóc ngặt nghẽo. Để gây sự chú ý của mẹ, thấy con chó đi ngang qua, con mắng to: - Con chó này, sao chạy ngang qua đây!? Me giả vờ không nghe thấy. Lúc này, con tiến lại gần ông Phật di lặc. Mẹ sợ con làm bể, liền chạy lại xem, con vỗ mạnh lên đầu ông Phật rồi lớn tiếng: - Người ta khóc mà ngồi cười hả? Vô duyên!