Trò Chuyện Với Một Linh Hồn

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi vo mai anh kiet, 14/11/2013.

By vo mai anh kiet on 14/11/2013 lúc 7:24 AM
  1. vo mai anh kiet

    vo mai anh kiet Thành viên tích cực

    Tham gia:
    26/5/2009
    Bài viết:
    926
    Đã được thích:
    1,970
    Điểm thành tích:
    273
    TRÒ CHUYỆN VỚI MỘT LINH HỒN
    TN
    Tôi có một người anh họ con bác ruột, cách đây 5 năm trên đường đi làm về thì bị tai nạn giao thông và tử vong ngay tại chỗ. Khỏi nói hết nỗi bàng hoàng đau đớn của gia đình anh và cả bản thân tôi. Vì anh không chỉ là anh họ mà đối với tôi anh còn là một người bạn có thể sẻ chia bất cứ chuyện gì.

    Từ ngày anh mất tôi luôn hy vọng sẽ có lúc được gặp anh đâu đó, trong mơ hay là qua việc gọi hồn. Nhưng dù tôi và vợ anh đã hai lần tìm đến số 1-Đông tác để gọi hồn cho anh, nhưng không thể nào gặp được. Năm năm trôi qua tôi rất buồn và thất vọng vì khi còn sống, anh và tôi thân thiết với nhau còn hơn anh em ruột.

    Anh là bác sĩ làm ở phòng cấp cứu, không chỉ tiếp xúc với cái chết hàng ngày mà anh còn là người đam mê nghiên cứu về tâm linh và thần học. Nên chúng tôi thường hay nói chuyện với nhau về chủ đề này. Khi anh mất tôi như mất đi một sợi dây , thấy lòng mình lỏng lẻo như không còn nơi buộc. Rồi rất nhiều đề tài chúng tôi đang còn nghiên cứu dở. bao nhiêu điều chưa kịp sẻ chia. Vậy mà bỗng nhiên anh đi, không một chút ngoái lại nhìn về quá khứ.
    Anh không về thăm tôi khiến tôi không chỉ buồn mà còn rất nhiếu nỗi băn khoăn? Vậy đời sống sau cái chết thế nào ? Liệu có linh hồn thật không ? và nó tồn tại ra sao ?. Vì có ai chết rồi sống lại đâu mà biết được.

    Bỗng một hôm tôi đi qua nơi anh bị tai nạn rồi mất, tự nhiên tôi thấy lạnh toát cả người , mơ hồ như có ai đi bên cạnh. Bình tĩnh lại, tôi nghĩ có lẽ do tôi đi qua nơi này nên nhớ tới anh mà có cảm giác vậy thôi. Nhưng đêm ấy tôi lên giường đi ngủ, nằm được một lúc cảm giác còn mơ màng chưa ngủ hẳn, thì tôi thấy anh về. Hình ảnh không khác gì lúc anh còn sống , kể cả chiếc áo sơ mi kẻ sọc, vợ anh may cho anh.

    Tôi mừng quá ôm chầm lấy anh, cứ như là anh đang còn sống vậy , nhưng ngay lúc đấy tôi nhớ ra rằng anh đã chết . Nhưng tôi vẫn hỏi anh sao anh không về thăm tôi. Anh buồn buồn nói :“. Anh bây giờ có được như xưa đâu, muốn thăm em là cả một việc khó khăn không phải cứ muốn là về thăm được.“

    Loáng thoáng một lúc thì bóng anh mờ dần rồi mất dạng. Tôi ú ớ rồi tỉnh hẳn, mồ hôi toát đầm đìa, bình tĩnh lại tôi vội vàng ngồi dậy viết tốc ký những gì mình vừa trải qua. Đêm đấy tôi không tài nào ngủ tiếp. Nước mắt cứ thế chảy dầm ươt gối, tôi thương anh, thương vợ con anh và bác Toàn gái nhà tôi. Từ ngày anh đi bác già đi hàng chục tuổi, buồn phiền mà sinh đau ốm liên miên. Hai năm trước , bác Toàn trai cũng ốm chỉ ba tháng là đi. Tôi băn khoăn không biết ở thế giới bên kia , hai bố con anh có gặp được nhau không ?

    Từ hôm thấy anh về, ban đầu tôi còn hơi sợ, nhưng sau đấy thì đêm nào tôi cũng mong rằng có lúc anh sẽ lại về thăm tôi. Vì tôi có biết bao điều muốn hỏi anh.
    Bẵng đi chừng một tháng , tôi đang mơ màng thì lại thấy anh xuất hiện, lần này anh mặc bộ quần áo thể thao mà anh hay mặc đi chơi quần vợt, tôi thấy anh đứng trước cửa nhà tôi. Tôi mừng quá reo lên rồi kéo anh vào nhà. Anh bảo em đừng reo lên vậy làm động giấc ngủ mọi người.

    Tôi không kéo anh nữa mà liền tranh thủ hỏi anh. Anh sống dưới đấy thế nào ? Anh có bao giờ về thăm bác và vợ con không ? Anh lại nhìn tôi buồn buồn rồi anh bảo : Anh vẫn thỉnh thoảng về nhưng không muốn vào nhà . Anh không muốn mẹ anh nhìn thấy anh bà lại càng buồn thêm, còn vợ con anh , anh lại càng không muốn gặp . Anh không muốn khuấy động cuộc sống của mọi người để họ dần quên anh thì sẽ tôt hơn. Nhất là vợ anh cô ấy còn quá trẻ, anh không muốn cô ấy phải ràng buộc với anh .. Nói đến đây tôi thấy anh nhìn lên rất buồn, rồi mờ dần chẳng còn hình dạng nữa. Tôi lại cố thức nhưng không tài nào dậy nổi, nhưng tâm trí dù trong mơ vẫn thấy mọi chuyện rất rõ ràng, cho đến khi buồn giải tôi mới tỉnh hẳn. Thế là tôi lại ghi hết những gì còn nhớ ra quyển vở mà tôi thường để bên giường.

    Từ đấy đêm đêm tôi lại đợi anh về, hy vọng anh sẽ giải đáp được một vài thắc mắc của tôi. Nhưng tôi chờ mãi tới hơn một tháng mà chẳng thấy anh. Thế rồi đến ngày mồng một, tôi cùng vợ anh ra mộ thắp hương cho anh rồi lên chùa nơi gia đình đưa anh lên đấy. Cả hai nơi tôi đều thắp hương rồi rì rầm khấn : Anh Huỳnh ơi ! nếu anh có thiêng thì lại về thăm em nhé, tối nay em đợi.
    Quả nhiên tối đấy anh về, anh còn cười bảo tôi, ban đầu anh tưởng là em sợ . Nhưng nay thấy em vui thế này thì thỉnh thoảng cần thì em gọi như hôm nay anh sẽ lại về . Thấy anh nói thế tôi mừng quá, tôi hỏi vội anh ngay : Anh ơi ! Thế đời sống dưới ấy thế nào hả anh ?

    ( Chuyện còn dài , ngày mai post tiếp )
     

    Xem thêm các chủ đề tạo bởi vo mai anh kiet
    Đang tải...


Bình luận

Thảo luận trong 'Tâm sự về các vấn đề khác' bởi vo mai anh kiet, 14/11/2013.

    1. baoha
      baoha
      oánh dấu
    2. chuotgia8x'
      chuotgia8x'
      Sao ko ấn theo dõi đc nhỉ. đánh dấu mau đọc tiếp
    3. greeno
      greeno
      mẹ cháu quên viết rồi à?
    4. dacsanphanthiet01
      dacsanphanthiet01
      vậy là a bạn mất bao lâu rồi chuyện mơ gặp là có thật bản thân mình cũng đã từng mơ thấy 2 người thân rùi
    5. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Phần 37
      Ở quê thêm một ngày vì theo thông điệp của tiên tổ mà không biết là ai? Tôi và chú Hùng thoát nạn, chuyện như thế sau này còn xảy ra lần nữa với chồng, con tôi nhưng tôi sẽ kể sau. Lần này thoát nạn thật là hú vía.
      Tôi hỏi bác Toàn cụ thể hơn để làm sao biết được người âm gửi thông điệp cho mình ra sao mà tránh. Bác nói một lúc nhưng điều cụ thể tôi nhận được là nhìn cách bát hương cháy thế nào.
      Tóm lại là bát hương cháy xong được thấy là có hai hình thức. Cháy âm và cháy dương, cháy âm là chân hương bị cháy âm ỉ trong bát rồi chân hương bên trên đổ xoè ra. Cháy dương là ngọn lửa bốc cháy cả bát hương.
      Nôm na thì cháy âm báo cho ta điềm xấu còn cháy dương thì có điềm tốt, thảo nào sáng hôm sau tôi theo bác lên bàn thờ xem thì rất lạ, bát hương thờ tổ cháy hết nhưng bát hương của anh Huỳnh lại cháy ở chân thôi rồi đổ xoè ra.
      Bác Toàn giải thích có lẽ cháy khác nhau như vậy là vì anh Huỳnh đã kịp đưa cho bác Toàn thông điệp để báo cho tôi và chú Hùng không đi, còn bát thờ tổ có thể do vui mừng vì thoát nạn, tôi nghe bác giải thích mà lạnh cả gáy. Nhưng ngay lúc đấy tôi liền thắc mắc vì sao cả chú Danh và anh Huỳnh đều bị tai nạn giao thông mà không ai giúp đỡ.
      Bác Toàn giải thích, chuyện này khó nói nhưng bác nghĩ do hồi đó bác không chú ý nhiều về chuyện tâm linh ngoài chuyện hương khói thông thường, từ ngày anh Huỳnh mất bác nằm mơ thấy ông nội nhắc nhở và có phần quở trách, bác mới để tâm rồi nhớ lại những gì ông dặn ngày xưa. Thật không ai ngờ ngươì âm cũng ăn có mơì, làm có mựơn. Tôi đùa vơí bác Toàn như thế, nhưng sau này hiểu ra thì đúng là thế thật, vì có hoỉ han thì các linh hồn mới biết mà chú ý còn không ai biết đâu, trừ trừơng hợp vô tình vong đi theo rôì việc xảy ra thì họ giúp luôn nên ta mới hay noí, có quý nhân phù trợ là thế. Thực chất là nhờ có vong thiêng di theo giúp mà thành, chuyện thực hư tôi không biết chính xác, chỉ kể chuyện nhà mình vậy thôi.
      Từ đấy bác hay thắp Hương hỏi và xin các cụ khi con cháu đi xa nhưng lần này đặc biệt nhất, còn vài lần trước chỉ thấy báo xấu thì không đi thôi cũng không biết thực hư ra sao. Thật là hú vía, tôi thắp nén hương rì rầm khấn khứa cám ơn tiên tổ và anh Huỳnh.
      Lần về quê này việc quan trọng nhất là tìm được thân thế rõ ràng của Ân. Tôi mừng khôn xiết, nhưng chưa thể nói ngay với chú Hùng, tôi đợi đến khi chú cháu trên đường đi mới nói với chú được, và cũng muốn cho Ân có thời gian trấn tĩnh để đối diện với chú Hùng khi chú về.
      Còn tiếp...
      bongvy1112greeno thích.
    6. greeno
      greeno
      Xin phép mẹ cháu cho mình được coppy về Page www.facebook.com/chuyentamlinh chia sẻ cho mọi người nhé!
    7. vi_vi2011
      vi_vi2011
      trc e có theo dõi topic này mà lâu lâu k vào đã 51 trang rùi ,chị cho các phần c kể dồn về topic đầu đc k ah?để mọi người tiện theo dõi như e mà bỏ dở tìm lội khó thật.
      Qua các phần e đọc đc thì e có ý hiểu như sau
      Người mất : chịu sự quản lý dưới cõi âm( trần sao âm vậy có các cấp ngành quản lý khu vực từ thôn xóm xã huyện....)
      khi muốn về cho ai thấy hay muốn báo việc gì đều do ng cai quản âm cho phép về để hiện thị cho gia đình biết đến cõi vô hình,tu tâm dưỡng tánh hoặc về để báo việc xấu sắp đến gia đình ( cái này nhà còn phước mới đc phép báo ah)
      Người mất cũng có thể đã đi đầu thai hoặc ở dưới âm làm việc của họ
    8. online_tainha
      online_tainha
      Hồi đầu người âm về mình luôn nhìn thấy mắt, nhưng sau đó chỉ cảm nhận là người ta về, đi chơi cùng ngta nhưng không được nhìn thấy mặt, chả hiểu sao nữa
    9. vi_vi2011
      vi_vi2011
      đấy là bnaj gặp trong mộng hay đời sống thật,hiện h bạn còn gặp k?
    10. online_tainha
      online_tainha
      Thực ra khi ngủ thì mới gặp. Để nói là mơ hay thật mình không biết nữa. 1 số lần là mơ vì có đi chơi với nhau mà.
      Thi thoảng mình vẫn gặp. Bạn mình thì bảo, do Phật thương nên che người đó không cho mình nhìn. Dù không thấy mặt nhưng mình vẫn cảm nhận đc là người đó - rất rõ ràng, 1 số lần thì không cảm nhận rõ
    11. vi_vi2011
      vi_vi2011
      bạn cứ hướng thiện đến phật tâm lành lánh dữ,nếu người đó về nh thường xuyên khi bạn tin vào vô hình thì chứng tỏ nghiệp bạn đag phải trả
      online_tainha thích bài này.
    12. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Em vaof hồ sơ của chị rôì timf sẽ nhanh hơn. Chị đã đánh dấu tưngf phần một theo thứ tự rôì mà. Chiụ khó nhe, cảm ơn em, cjuc em va cả nhà vui vẻ.
      vi_vi2011 thích bài này.
    13. online_tainha
      online_tainha
      Đọc phần cuối sợ thế :(
      Thực ra, chiêm nghiệm từ cuộc đời mình thì mình thấy cũng đang phải trả nghiệp đây.
      Hồi còn ở nhà cũ mình thấy người âm thường xuyên, rồi còn mở cửa trò chuyện với họ,hàn huyên tâm sự rõ lâu (không biết là ai luôn), lúc nói chuyện xong, họ còn nằm ngủ cùng mình 1 lát rồi mới đi. Trc lúc đi có nói "đi đây"
      Xong mình không thấy người đó đi, mới hỏi "sao không đi" "có mở cửa đâu mà đi được".
      Thế là mình mở cửa sổ, người ta đi.
      1 lúc sau mình tỉnh mơ, nhìn ra cửa sổ thấy cửa mở thật! Vì khi ngủ mình luôn đóng cửa cài chốt vì sợ chuột vào nhà.
      Dù là trả nợ kiếp nào thì cũng mong và hy vọng túi luôn nhiều xiền để đỡ cực :D
    14. vi_vi2011
      vi_vi2011
      mình ib nc bạn nha
      online_tainha thích bài này.
    15. VitNgann
      VitNgann
      nên đi chùa cầu siêu và cúng thí thực cho ng đó
    16. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Cảm ơn các bạn, mẹ cháu đang viết tiếp đây, mai gửi tập mới.
    17. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Phần 38
      Trên đường đi thăm Yến, Tôi tìm cách nói vơí chú Hunfg Ân thực sự là con chú lơị vì Ân đã cho tôi xem kết quả giám định gen rõ ràng sau đó tôi kể lại toàn bộ câu chuyện cho chú hùng tôi nghe.
      Chú lặng đi rất lâu...Chẳng nói gì maĩ cuối cùng chú chỉ nói >
      / May cho nhà mình quá, tôị nghiệp bác Hân, bị oan mà không bày tỏ cùng ai được, khổ suốt một thời nhưng may cuối cùng bác Lợi cũng biết sự thật .
      Từ đây chuyện thờ cúng trong đại gia đình tôi đã được tháo gỡ, tôi và chú Hùng thực sự rất mừng. trên đừơng đi tôi có kể lại cho chú biết về lời nhắn nhủ của anh Hùynh giành cho Yến nhưng khổ nôĩ Yến không nghe lời vì chính tôi cũng không nói rõ cho Yến biết lời nhắn nhủ của anh nên Yến đã không chú ý.
      Chuyện tự làm tự chịu, chỉ tôị nghiệp cho bọn trẻ con nhà Yến và chồng Yến. Gia cảnh từ đây suy sụp hẳn, tôi cũng chỉ giúp Yến được phần luật sư và thăm nom thỉnh thoảng thôi, Yến bị kết án ba năm tù giam, coi như cũng may rôì.
      Trên đươngf đi chú Hùng cũng kể cho tôi nghe về khúc sông trông rất yên lành , nơi cô Mài mất ngày xưa mà có lần tôi gặp cô trong buôỉ chiêù tối nhá nhem như tôi đã kể, Ngươì chết đuối ở khúc sông ấy rất nhiêù, nên ai cũng sợ.
      Riêng chú không tin, chú nói chú là ngừơì vô thần, đi học thì mổ xác đã nhiêù , sau đấy vào chiến trừơng thì cái chết rập rình và xảy ra trước mắt khá thươngf xuyên vì nhưngx năm ấy chiến tranh ác liệt vô cùng, nhưng chỉ vài trừơng hợp nghe ngươì khác kể linh thế này, thiêng thế khác, đặc biệt là linh hồn thươnfg nhờ đồng đội cất giữ hộ kỷ vật, nhưng chú chả thấy gì. Vậy mà hoà bình xong về quê lại thấy nhieù chuyện không thể naò mà giaỉ thích, nhất là chuyện nhà tôi nên chú rất băn khoăn.

      Còn tiêp...
      bongvy1112 thích bài này.
    18. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Phần 39
      Kể chuyện tâm linh nhưng vì nó liên quan đến cả cuộc đơì tôi, đặc biệt là về duyên phận nên tôi không thể bỏ qua, từ đây tôi bắt đầu về chuyện tinhf duyên dắc díu của tôi và cả anh Huỳnh cho đến cái chết của anh đều có nhưngx sự liên quan đầy bí ẩn.
      Xin bạn đọc kiên nhẫn, từ đây bạn sẽ theo tôi đi suốt cuộc đơì đầy gian nan cả hạnh phúc và đau khổ song hành mà lý do không thể không noí đến vấn đề duyên phận, hay là tự mình làm khổ mình đều phải cần có thời gian trải nghiệm. Hy vọng các bạn tuổi đời còn trẻ rút được chút kinh nghiệm nào chăng.
      Trở lại lần về quê này, đối với tôi có chuyện hơi buồn một chút là tôi không gặp được dì Thêm, người mà cũng như bác Toàn, tôi cũng coi dì như một người mẹ thứ ba. Dì đi vắng thăm gia đình anh Tuấn.
      Ngày còn bé tôi cứ tưởng Dì Thêm là em gái mẹ, mãi sau này lớn lên tôi mới biết hoá ra dì không những không phải là em gái mẹ tôi mà còn là vợ chú Chơn người yêu đầu của mẹ.
      Chuyện tình của mẹ và chú Chơn cũng rất mộng mơ và chua xót. Vì cảnh nhà khác nhau, nên gia đình nhà chú Chơn chê mẹ tôi con mồ côi không môn đăng hộ đối, cuối cùng mẹ tôi tự ái bỏ đi lấy chồng, đấy là ba tôi, còn chú Chơn thì lấy dì Thêm. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng kể nếu không có chuyện di Thêm và mẹ tôi thân nhau như chi em gái.
      Chú Chơn là bác sĩ làm ở bệnh viện huyện, nhà dì Thêm và nhà tôi cách nhau một con kênh, có cây cầu băc qua, vì vậy hai nhà có thể nhìn thấy nhau và chạy qua chạy lại rất dễ dàng.
      Dì Thêm là mẹ Linh người đã gắn bó với tôi suốt một thời thơ ấu cho đến lúc trưởng thành. Linh bằng tuổi anh Huỳnh tức hơn tôi chừng hai tuổi, ngày ngày vẫn được ngươì lớn đưa sang nhà tôi tranh nhau với anh Huỳnh đưa nôi cho em bé là tôi.
      Thời gian cứ thế trôi dần, tôi và Linh cùng anh Huỳnh và ban bè cùng trang lứa nữa cứ quấn quýt vui đùa bên nhau và cũng có cả những lúc giận hơn cãi cọ để rồi lại được ông tôi giảng hoà cho bằng một bài học nào đó mà sau này lớn lên chúng tôi đã vận dụng nó trong đời sống của mình.
      Tuy nói vậy nhưng chính tôi và Linh chỉ vì tuổi trẻ dại khờ và nông nổi mà chúng tôi đã lạc mất nhau.
      Học xong phổ thông Linh đi nghĩa vụ quân sự còn tôi thì ra thành phố học, nơi đóng quân của Linh và trường học của tôi cũng không xa lắm đủ để thỉnh thoảng có thể đến thăm nhau nhưng chủ yếu là Linh về thăm tôi là chính.
      Chuyện đời tình yêu là thứ cút bắt vòng quanh, ngày còn đi học sợ ở trường bị trêu chọc tôi và Linh luôn làm mặt lạnh với nhau, ai ở thật gần nhà mới biết, tôi và Linh thân thiết ra sao, ơ nhà không ai gọi tên tôi và Linh bằng tên khai sinh đã đành, tôi và Linh còn gọi nhau bằng biệt danh mà chỉ hai đứa biết mà thôi.
      Và vì ở trường không nhiều người biết chúng tôi thân nhau nên chúng tôi thường mục sở thị những cảm tình mà bạn khác giới dành cho nhau. Nó thú vị vô cùng, một chút ghen tuông , một chút dỗi hờn... Đầy thi vị. Trong khi tôi thường bí mật dấu diếm thì Linh ngược lại thường khoe với tôi những bức thư trên tình bạn của a, b, c .... Dành cho Linh.
      Tôi ngoài mặt tỏ ra không mấy quan tâm nhưng trong lòng cứ nhói lên không tả được. Tôi rõ là đã mắc mưu Linh, Vì Linh muốn thử thái độ của tôi và việc tỏ ra hờ hững của tôi đánh thức sự thách thức của Linh. Vì thực ra Linh muốn tôi tỏ thái độ ghen tuông nào đó nhưng tôi cứ vờ ... Như chẳng quan tâm và vì lẽ đó Linh càng làm tôi đau kho cho bằng được.. Vì nếu yêu ai đó thật thì người đầu tiên cần dấu diếm chính là tôi vì cứ như số phận sinh ra đã dành hai đứa cho nhau vậy.
      Cuộc đời tôi kể cũng kỳ gần như lúc nào tôi cũng có một người như thần hộ mệnh ở bên, và họ đều là người khác giới, mặc cho tôi đã có gia đình. Khi nhỏ là Linh với anh Huỳnh, lớn lên tôi còn có thêm một người bạn nữa và thú vị anh là bạn thân của chồng tôi.

      còn tiếp...
      greenobongvy1112 thích.
    19. vo mai anh kiet
      vo mai anh kiet
      Mình đã có phần mới, bạn đọc rất nhiều nhưng mình cần vài phản hồi xem ý các bạn ra sao? Với người kể chuyện thì thỉnh thoảng có người hỏi để hứng thú kể tiếp. Chúc cả nhà bình an.
    20. greeno
      greeno
      Vẫn đang theo dõi tiếp, cảm ơn mẹ cháu!
      vo mai anh kiet thích bài này.

Chia sẻ trang này