Vân Long Phá Nguyệt Chương 241: Cứu Ra Ám Các bên ngoài Ám các, tròng mắt nam tử bình tĩnh, không thấy hỉ nộ, không nóng không lạn, con ngươi trong trẻo lạnh lùng lúc này giống như bị chắn lại. nhìn không thấy đáy, hắn không biết vì sao lại đến nơi này, thật ra thì tất cả không liên quan đến hắn, nhưng nữ nhân bên trong là nha hoàn của minh phong, chuyện xảy ra hắn biết rõ, nhưng không giải vây thay nàng, Vân Thiển Y tự cho mình thông minh hơn người, làm việc không có sơ hở, thật ra thì ả sai quá nhiều, chén thuốc kia chính là chỗ sai lớn nhất. Ở gần minh phong nhiều năm, đối với dược lý hắn cũng hiểu được mấy phần, độc kia nhìn như mãnh liệt, chẳng qua là Ôn Ói. Căn bản không thể gây chết người. Nhưng cố tình lại để tên Lê Hân luôn luôn tỉnh táo vừa lúc gặp phải Vân Thiển Y, liền mất toàn bộ lý trí, trở thành một kẻ ngu rơi vào võng lưới tình yêu. Đứng trước lựa chọn nói hay không nói, hắn lựa chọn điều sau, một khi chuyện này bị lộ ra, như vậy Lê Hân sẽ trở thành người bị hại nhiều nhất, nữ tử mà mình yêu thương thì ra chỉ có bề ngoài xinh đẹp, tâm lại như rắn rết, như vậy, đối với hắn đúng là sự châm chọc cỡ nào, tổn thương cỡ nào. Hắn không muốn Lê Hân bị thương tổn, bởi hắn là vì thân huynh đệ nhất lại làm người khác tổn thương. Tròng mắt híp lại, đáy mắt thoáng ánh đỏ, thế nhưng hắn lại không biết. Vân Tâm Nhược, Vân Tâm Nhược, Nhược. Đột nhiên, đầu của hắn đau đớn, tim như bị kim châm, là thứ gì đang xé rách linh hồn hắn, đau quá. Dưới ánh trăng, nam tử nhíu thật chặt lông mày, giữa hai lông mày là sự thống khổ, hắn không biết, cũng không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ loại đau đớn này từ từ lui xuống. Hắn vừa nói cái gì, Nhược sao? Nhược, là cái gì? Thật ra thì hắn không biết, hắn quên đi cô gái mình yêu nhất, mà hắn dùng sinh mạng yêu, đầu óc hắn quên nàng, trái tim cũng không nhớ, nhưng linh hồn lại vẫn không quên nàng. Cho nên thường xuyên mới thống khổ như vậy. Như hoàng đế mong muốn, hắn quên nàng là mất đi tất cả, quên tình cảm là gì, đó cũng là lí do vì sao hắn uống Vong Tình Thủy là không yêu Vân Thiển Y. Nhưng những chuyện này, hắn không biết. Nếu biết chuyện sau này xảy ra, chắc chắn không ai sẽ làm vậy. Một hồi lâu, hắn thả tay xuống, trong mắt lại một mảnh lạnh lùng, dưới ánh trăng, Ám các âm u, hắn đến gần, cửa bị khóa, hai tròng mắt híp lại một chút, hắn cầm khóa, nhẹ nhàng giựt xuống, ống khóa ‘xoạch’ một tiếng, rơi trên mặt đất. Đẩy cửa ra, bên trong tối tăm u ám, hắn lấy một viên Dạ Minh Châu trong ngực ra, nhất thời, trong bóng tối, xuất hiện một mảnh ánh sáng nhu hòa. Cầm Dạ Minh Châu, hắn liếc mắt liền thấy cô gái bộ co rúc ở góc tường. Hắn chấn động, bình tĩnh trên mặt mất đi, chỉ còn lại nóng nảy và kinh hoảng mà hắn không phát hiện, Dạ Minh Châu trong thiếu chút nữa rơi xuống đất. Sao nàng lại biến thành như vậy. Cô gái có khuôn mặt tái nhợt như tuyết, tấm vải trên trán thấm ra máu, nằm không nhúc nhích ở kia là nàng sao? Hắn đến gần, một tay khẽ run, áp lên trán nàng, nóng, đáng chết, trán nàng rất nóng. Ném Dạ Minh Châu xuống, hắn ôm nàng, mới phát hiện nàng nhẹ như thế, nhẹ như không có chút sức nặng nào. Trăng trên trời chiếu tỏ, bóng trúc đung đưa, viên Dạ Minh Châu trong Ám các cô đơn nằm nơi đó, phát ra ánh sáng ôn hòa. Bên trong lưu đinh lâu, nam tử dựa vào cửa sổ, ánh trăng trong sạch chiếu lên khuôn mặt hắn, mang đến một loại thanh nhã cao quý, hương trúc cùng với hơi nước không ngừng được gió thổi tới, sợi tóc khẽ nâng, ánh mắt trong veo như ánh trăng, hắn quay đầu lại liếc nhìn trên giường, màn lụa theo gió nhẹ lay động, xuyên qua đó có thể thấy bên trong có người đang nằm. Hắn đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước, cước bộ nhẹ vô cùng, vén màn lụa, cô gái trên giường hô hấp yếu ớt, sắc mặt tái nhợt. Vết thương trên đầu được băng bó kỹ lưỡng, vươn tay, ngón tay hắn sờ nhẹ cái cô gái một chút. Hết sốt rồi. Nếu hắn đến chậm một chút, có lẽ nàng đã chết. Nghĩ đến đây, tim hắn liền không cách nào bình tĩnh. Từ trước đến giờ hắn đều làm những gì mình muốn, đi theo trực giác, bởi vì trực giác của hắn từ trước đến giờ cực kỳ chuẩn xác, nhưng lần này, hắn lại có chút mê mang, hoàng huynh nói hắn thay đổi, minh phong nói hắn thay đổi. Mà hắn thật sự thay đổi sao? Hắn chỉ biết từ khi tỉnh lại, tâm tình có chút kỳ quái. Ngoài mặt, hắn bình tĩnh, thật ra thì chỉ có hắn biết, trải qua mấy ngày này, dự cảm tương lai đột nhiên yếu đi, hắn như lạc vào sương mù. Thế giới này, chậm rãi đi về phía trước, chỉ còn lại mình hắn đứng yên. Ngay cả hoàng huynh luôn làm hắn ấm áp, cũng không khiến lòng hắn có nửa phần ôn hòa, máu hắn trong lúc bất chợt thật giống như lạnh đi. Chẳng lẽ tất cả đều liên quan đến trận bệnh nặng kia sao, xem ra phải đợi minh phong trở về hỏi một chút mới được. Cô gái trên giường đột nhiên mê sảng, hắn vặn lông mày, nghe không rõ là nàng đang nói cái gì? Lại đưa tay xoa nếp uốn giữa trán nàng. Lụa mỏng khẽ đung đưa, nhẹ quét qua áo nam tử, cô gái trên giường ngủ say sưa, mà nam tử bên giường cả đêm không chợp mắt, trong mắt có ôn nhu cùng với thương tiếc ngay cả hắn cũng chưa từng phát hiện. Mà hình ảnh này hình như từng có, thế nhưng hắn lại quên mất. . . . . . Sáng sớm, sắc trời vừa lộ ra, hướng đông nổi lên một dải ánh sáng đỏ, sau đó, mặt trời bay lên, xóa tan đi đêm tối. ngày mới lại bắt đầu, mặt trời lặn, mặt trời mọc, mặt trời lặn, mặt trời mọc, không ngừng tuần hoàn.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 242: Xui Xẻo Trong lưu đinh lâu, không khí có nhàn nhạt mùi thơm của trúc, một phòng ấm áp sáng ngời. Lúc này, thiếu nữ nằm trên giường vô ý vươn tay khẽ chạm trên trán, mơ hồ đau đớn khiến nàng nhíu mi lại,, rồi sau đó nhẹ nhàng nâng khóe mắt, chậm rãi mở ra, con mắt chảy qua một tia nghi ngờ. Đây là nơi nào? Nàng quay đầu, một nơi rất quen thuộc, các dụng cụ sinh hoạt làm bằng trúc, được chế tác một cách tinh xảo. Tất cả đều cực kỳ đơn giản hào phóng, nhưng nhìn kỹ, bên trong có khí phách cao quý vô cùng. Đây là lưu đinh lâu, chỗ ở của Thanh Hàn, trước kia, nàng thường tới, hiện tại, hình như lâu rồi chưa từng đặt chân đến đây. Nàng cười một tiếng, nhàn nhạt chảy ra rất nhiều thương đau. Nàng nằm mơ rồi, mình đang ở trong Ám các, sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này chứ? Mà trên trán đau đớn đang nhắc nhở nàng thanh tỉnh. Nàng nhắm mắt lại, mặc cho suy nghĩ từ từ bay xa. Lúc này, mấy con chim trên bầu trời bay qua, biến mất. . . . . . “Đã tỉnh rồi hả ?” Thanh nhuận giọng nam truyền đến. Như âm thanh dễ nghe nhất thế giới, lơ lửng trong không trung, tựa như mang theo nhẹ nhàng mùi thơm, tựa như ánh mặt trời ngày thu, ấm áp trái tim con người. Vân Tâm Nhược mở mắt ra, trong sương mù, khuôn mặt nam tử thanh quý tuyệt trần, như mộng như ảo. Thanh Hàn, là ngươi sao? Nàng đột nhiên ngồi dậy, muốn bắt được cái gì, tay lại bị một đôi tay vô cùng quen thuộc nắm lấy, khi nàng chưa kịp tinh tế thưởng thức thì hắn đã buông tay. Nàng ngẩng đầu, xem con mắt nam tử không biểu tình, dò không được tâm sự của hắn, nhưng cũng biết, tim hắn vẫn không có sự tồn tại của nàng, hắn hoàn toàn quên nàng. Nhưng nàng không trách hắn. Nàng không trách hắn quên nàng. Nàng không trách hắn không giúp nàng. Nàng không trách hắn giam nàng vào Ám các. Không trách, không trách. Bởi vì, hắn không nhớ nàng. Hắn như vậy làm sao nàng oán được? Nàng cúi đầu. “Bổn tọa có chuyện muốn nói với ngươi.” Nam tử chợt mở miệng nói chuyện, lời nói trong trẻo lạnh lùng như cũ, bạch y đứng ở trước giường, cô gái ngẩng đầu lên, ngắm vào trong mắt hắn, ánh mắt hai người quấn quít. Xa lạ. Vân Tâm Nhược nhắm mắt, chóp mũi chua xót đau đớn. “Nghe bổn tọa nói chuyện chưa?” Tiêu Thanh Hàn lạnh lùngnhìn nàng. “Dạ.” Vân Tâm Nhược nhẹ cười một tiếng, trong con ngươi mang theo nhàn nhạt ưu thương, lúc nâng lên đã biến mất hoàn toàn. Bổn tọa, hắn xưng là bổn tọa, trước kia Thanh Hàn rất ít như thế xưng mình như thế. Nhưng bây giờ, lại thường xuyên như vậy, Đúng vậy, hắn vốn là quốc sư cao cao tại thượng, hắn vốn là xa không thể chạm tới. “Chuyện Vân Thiển Y túng đọc, bổn tọa biết không liên quan đến ngươi.” Vân Tâm Nhược nghe đến đó, trong mắt nhanh chóng thoáng qua bi thống. Thì ra hắn biết, cái gì hắn cũng biết, hắn biết là nàng không sai, biết nàng không có hạ độc, cũng biết nàng vô tội, tất cả đều không liên quan đến nàng, nhưng hắn vẫn giam nàng lại. ngón tay Tiêu Thanh Hàn đột nhiên nắm chặt, hắn thở ra một hơi, bỏ rơi đi những thứ ý tưởng kỳ quái, thấy sự chú ý của nàng rốt cuộc tập trung trên người mình, hắn tiếp tục nói: “Nhưng chuyện này Lê Hân không thể tra được. Ngươi cũngbiết tâm tư của hắn đối với Vân Thiển Y. Bổn tọa không hy vọng hắn bị thương tổn. Cho nên, chuyện này.. Bổn tọa muốn ngươi thừa nhận. Nhưng ngươi yên tâm, tính mạng của ngươi, bổn tọa chắc chắn bảo toàn.” Hắn nhìn nàng, tròng mắt đen u ám lạnh lùng. Từng chữ, từng câu rõ ràng truyền vào trong tai nàng. “Ngươi nhớ rõ rồi sao?” Hắn hỏi, môi mỏng mím chặt lại. “Dạ.” Nhẹ nhàng một câu, Vân Tâm Nhược cảm thấy ngực mình vừa nặng vừa đau, nàng thấp đầu xuống, gật nhẹ, không cự tuyệt, không phản đối, thậm chí không vì mình mà nói một câu nói. Giấu sao làn tóc, một đôi con ngươi trong suốt mông lung, lại chưa từng rơi xuống một giọt nước mắt. Lê Hân bị thương. Nhưng nàng là người sắt sao? Nàng sẽ không đau, sẽ không khổ sở, sẽ không bị thương sao? Nhưng mà Thanh Hàn, Ta sẽ không trách ngươi. Bởi vì ngươi quên ta. Quên thật rồi. Tiêu Thanh Hàn đứng lên, chẳng biết tại sao, trái tim có chút gợn sóng, thật lâu không cách nào tản đi, hắn biết, mình quả thật ích kỷ, nhưng. . hắn sớm nghiêng về phái Lê Hân, nếu như lựa chọn giữa hai người, hắn không chút do dự lựa chọn Lê Hân, mà Vân Tâm Nhược, đối với hắn mà nói, chẳng qua là người đi đường mà thôi. “Ngươi ở lại chỗ này đi, nếu Lê Hân tới tìm ngươi, như vậy, ngươi nên biết làm gì rồi chứ?” Hắn không quay đầu lại, trực tiếp nói. “Dạ.” Lại một tiếng. Vô luận hắn nói gì, nàng đều đáp ứng, dù rằng sẽ khiến mình mang tội. Dù rằng những thứ này vốn không liên quan đến nàng. Nếu như hắn quay đầu lại, chắc chắn hắn sẽ thấy trong mắt nàng lộ ra tình yêu khắc cốt ghi tâm, sinh tử không dời Nếu như hắn quay đầu lại, chắc chắn hắn sẽ thấy, trong mắt nàng có đau thương không cách nào xóa nhòa. Đáng tiếc, hắn không quay đầu lại, cũng chưa từng thấy, cũng chưa từng cảm nhận được. Nếu như, nếu như, quá nhiều thứ nếu như, thế gian này sớm có quá nhiều nếu như, nên mới có nhiều hối hận như thế. Lần này, hắn thương tổn nàng cực kì sâu. . . . . .
Vân Long Phá Nguyệt Chương 243: Uy Độc sau khi Tiêu Thanh Hàn đi, không lâu, cửa bị đẩy ra. Lê Hân bước vào, vẻ mặt âm trầm, mưa gió đánh tới. bên trong lưu đinh lâu, không khí nhàn nhạt mang theo mùi trúc, một phòng sáng ngời. Thanh Hàn quả thật thâm tình với nàng, cho dù quên thì nửa đêm vẫn ôm nàng đến đây, nhưng là, hắn cười lạnh, toàn thân hiện lên lãnh khí. Không nghĩ tới, thật không ngờ nàng lại dễ dàng ra khỏi Ám các, vậy mà hắn như một đứa ngốc, vẫn lo lắng cho nàng, nàng thì tốt rồi, ngủ tốt như vậy, đáng thương Thiển Y cho đến bây giờ vẫn là hôn mê bất tỉnh. Hắn sẽ không để Thiển Y trúng độc một cách vo ích, Vân Tâm Nhược, chỉ cần nàng dám làm, hắn sẽ khiến nàng sống không bằng chết để báo thù cho Thiển Y. Đừng trách hắn vô tình, tất cả đều tự nàng chuốc lấy, loại nữ nhân lòng dạ độc ác này không xứng ở lưu đinh lâu, không xứng. Một phần là do oán hận chuyện Vân Thiển Y bị hạ độc, một phần là tức giận do Vân Tâm Nhược bị Tiêu Thanh Hàn cứu ra. Lúc này, hắn đã bị chọc giận hoàn toàn. Hắn cười lạnh, càng đi càng gần, thậm chí trừ mùi thơm của trúc, hắn có thể ngửi thấy được một cỗ mùi thơm khác, nhàn nhạt, thanh thanh , giống như đã từng quen biết, lại làm cho tinh thần hắn không khỏi lay nhẹ, thời gian thoáng qua, hắn tựa như trở lại cái căn phòng nho nhỏ đó, thiếu nữ trên giường đóng chặt hai tròng mắt, nam tử dán chặt môi vào mội nàng, mớm thuốc, chính là loại mùi vị ở chỗ này, là của nàng. . . . . . Đáng chết. Lê Hân khẽ nguyền rủa một tiếng, đè xuống rung động trong lòng. Hắn sao lại quên chuyện hôm nay tới nơi này làm cái gì. Hắn là tới kiểm chứng, là tới hỏi tội. Là tới báo thù. Vân Tâm Nhược, Lê Hân cắn răng, càng đến gần, lửa giạn càng tăng. Vân Tâm Nhược nhẹ nhàng nâng mắt, nhìn vào nam tử đang từ từ đến gần. Một thân áo đen, khuôn mặt dữ tợn như muốn đánh chết nàng. Trong mắt của hắn mang theo hận ý, giống như ngày trước. Nàng chưa bao giờ nợ hắn. Mà hắn lại nợ nàng quá nhiều. Hắn mợ nàng. Cả đời này, không cách nào trả nỗi. “Vân Tâm Nhược, độc Thiển Y trúng có phải ngươi hạ hay không? Nói.” Hắn đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, hai tay nắm chặt, nổi gân xanh. Nhưng vào lúc này, không biết tại sao điều hắn muốn nghe nhất là thanh âm nàng phủ nhận, hắn hy vọng, đây chẳng qua là một sự hiểu lầm, độc không phải là nàng hạ. ngón tay Vân Tâm Nhược nhè nhẹ vỗ về vết thương trên đầu, đau đớn truyền đến. “Tướng quân nói cái gì chính là cái đó! Độc là ta hạ.” Con ngươi nàng không một điểm ánh sáng, trống rỗng, chấp nhận. Còn có nhàn nhạt u buồn bên trong. Thì ra đây chính là sự thật. Thì ra nàng ác độc như thế. Mà hắn, còn muốn lừa gạt mình ư, hắn cũng không tìm ra được bất kỳ chứng cớ gì để tha thứ nàng. Thật ra, chỉ có chính hắn mới biết, hắn hi vọng có thể nghe nàng nói không. Xem ra, hắn, thật sự nhìn lầm nàng. “Được, được, được.” Hắn liên tiếp nói ba chữ được, con ngươi đỏ lên, không biết là vì chuyện Vân Thiển Y trúng độc, hay bởi vì thất vọng đối với nàng, mà hắn nói ra lời tàn nhẫn vô cùng.”Thừa nhận là tốt rồi, vậy đừng trách ta, ta muốn báo thù cho Thiển Y.” Giơ tay, hắn nắm lấy cằm của Vân Tâm Nhược, tròng mắt như ác ma. Vân Tâm Nhược bị buộc nhìn hắn. Sau đó, ánh mắt chợt lóe, tất cả mọi thứ xoẹt qua đầu nàng. Nàng quay đầu, không nhìn hắn một cái. Đột nhiên, trong miệng của nàng bị nhét vào một viên thuốc, nam tử cầm chặt cằm nàng, thuốc kia thuận thế rơi vào thực quản, trượt xuống bụng. Một sự nóng rát đau đớn, khiến nàng toát ra mồ hôi lạnh. Hất tay, buông nàng ra, Lê Hân cười lạnh đứng ở một bên, “Biết ta mới cho ngươi ăn gì không?” Vân Tâm Nhược cắn môi, trên môi đau nhói làm cho nàng có thể giữ vững thanh tĩnh. . “Túy Nguyệt lưu tâm.” Nàng đáp. Giọng nói còn lạnh lùng hơn hắn, chẳng qua là trong giọng nói có chút run rẩy.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 244: Độc Đáng Sợ “Làm sao ngươi biết?” Lê Hân vặn lông mày, sau đó nâng khóe môi lên.”Thì ra là ngươi ở cạnh minh phong, ngay cả độc dược cũng biết. Nếu biết, vậy thì càng tốt, ngươi hưởng thụ đi, khi ngươi hạ độc Thiển Y, ngươi cũng nên nghĩ tới hoàn cảnh này rồi chứ.” Hắn cúi người, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt. Mà tâm, cũng không tự giác thắt lại. Lại là loại cảm giác này, thật đáng chết. Hắn đứng thẳng thân thể, cách xa nàng một chút, sau đó đứng ở bên giường, lạnh lùng nhìn nàng, đợi lát nữa độc sẽ phát tác. Chẳng qua là, tại sao, tay của hắn lại nắm thật chặt, không cách nào buông lỏng. Không khỏi, cảm thấy sợ hãi. ngón tay Vân Tâm Nhược nắm chặt áo ngủ bằng gấm trên người, mặc cho đau đớn từ từ đánh úp lên thân thể nàng. Nàng không muốn giải thích cái gì, bởi vì không cần. Cũng không cần thiết. Tất cả không liên quan đến minh phong, đều tự hắn cho nàng biết, Túy Nguyệt lưu tâm, cái tên thật đẹp, bình thường thứ càng đẹp thì càng độc, tựa như nó, kỳ môn độc dược, ăn nó vào sẽ không chết, lại sống không bằng chết, cách mấy canh giờ sẽ đau đớn không thôi. Đau, thật là đau, độc phát tác rồi sao? Đôi tay nàng xoắn thật chặt chăn mềm, môi đã bị cắn nát, sắc môi trắng bệch, trên môi là vết máu tươi màu đỏ, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống. Nàng co rúm, đứng người dậy, nước mắt không ngừng rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô sắc, tiếng khóc bị đè nén. Đau, thật sự rất đau, nàng thật sự muốn chết, giống như vô số kim châm đang châm lên thân thể của nàng. Không, nàng lắc đầu một cái, không thể, không thể nghĩ như vậy, nàng không thể chết được, không thể, Thanh Hàn còn chưa nhớ tới nàng. “Thanh hàn, thanh hàn, thanh hàn. . . . . .” Từng lần một nhắc tên hắn, giống như là nàng đang muốn tiếp thêm sức lực, để cho nàng có thể ngăn cản được loại đau đớn này. “Vân Tâm Nhược!” Lê Hân mở to mắt, cổ họng khàn khàn, toàn thân hắn cương lên, ngón tay không cách nào nắm chặt được, thân thể không ngừng run rẩy, hắn hoảng sợ nhìn thiếu nữ nằm co quắp trên giường, nghe tiếng nhẹ nhàng nức nở, như con thú con đang đau đớn đến cực điểm. Hắn tại nghe triệu chứng trúng Túy Nguyệt lưu tâm, chẳng qua là nghe nói thống khổ thế nào, lần này hắn chân chính nhìn thấy. Quả thật, quá mức tàn nhẫn. . . . . . Hắn cho rằng đây chỉ là sự phóng đại lên, mà hắn thật không ngờ lại đáng sợ như vậy. Hắn chỉ là muốn trừng phạt nàng, không muốn nàng chết. Đôi môi mang máu, ngón tay tái nhợt, lộ ra gân xanh, tóc đen xỏa trên gối, che lại khuôn mặt nhỏ nhắn. Mồ hôi không ngừng nhỏ xuống trên trán, miếng vải buộc vết thương cũng dần lỏng ra vì nàng không ngừng lắc đầu, lộ ra vết thương sưng đỏ, dài chừng hai tấc còn chưa khép lại . “Vân Tâm Nhược, Vân Tâm Nhược, ngươi làm sao vậy?” Lê Hân luống cuống, đi lên trước, muốn nâng hai tay của nàng, hắn sợ nàng thật sự không nhịn được mà cắn lưỡi tự sát, chẳng qua là tay còn chưa đụng vào, đã bị hai tròng mắt mang theo hận ý lườm hắn. Nàng hận hắn, hận hắn. . . . . . Trời ơi, hắn đang làm cái gì? Hắn nhìn hai tay của mình, không dám tin.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 245: Biến Mất? Bịch một tiếng, cửa bị hất văng ra, bạch y xoẹt qua một mảnh trong trẻo lạnh lùng, nam tử nhìn cô gái thống khổ trên giường. “Hân, ngươi làm cái gì vậy?” Thanh âm của hắn rất lạnh. “Ta. . . . . .” Lê Hân một chữ cũng nói không ra, chẳng qua là sững sờ nhìn cô gái trên giường thống khổ rên rỉ, linh hồn như đang bị thứ gì đó cấu xé. “Vân Tâm Nhược.” Tiêu Thanh hàn ngồi trên giường, nắm chặt ngón tay cô gái. trong lúc bất chợt, ánh mắt hắn có chút long lanh. “Nhược. . . . . .” Hắn vô ý thức thì thầm, ôm thật chặt thiếu nữ vào trong ngực. Lúc này, hắn căn bản không biết mình đang làm gì, chẳng qua là sâu trong linh hồn, bảo hắn làm thế. Ý thức nàng bị đau đớn hành hạ, từ từ biến mất. Trong lúc nhất thời, cả căn phòng một mảnh im lặng, lúc này, hoàn toàn không có tức giận. Vân Thiển Y len lén đi từ cửa tới, khẽ nâng làn váy, nhìn thấy cặp nam nữ ôm nhau trên giường thì hai mắt của ả mang theo lửa hận. Ả rời đi, dung nhan tuyệt sắc bắt đầu vặn vẹo. Vân Tâm Nhược, đây là ngươi ép ta. Tất cả, đều là ngươi ép ta. . . . . Trong lưu đinh lâu, hai người nam tử đối mặt, lạnh lùng, căm thù . “Hân, ngươi thật quá đáng. Túy Nguyệt lưu tâm là thuốc gì ngươi còn không rõ sao? Ngươi lại dùng để thứ này để hành hạ một nữ nhân.” ánh mắt Tiêu Thanh Hàn trần ngập băng lãnh. Chăm chú nhìn Lê Hân. “Vậy. . . . . . Cũng do nàng tự tìm.” Lê Hân phản bác, không cách nào thừa nhận sai lầm của mình, hắn biết rõ, một khi hắn thừa nhận là hắn sai, hắn sẽ mất đi thứ quan trọng nhất. Hắn sẽ vĩnh viễn không yên bình, ngay cả cơ hội quay đầu lại cũng không có. Cho nên, hắn không thể. “Hân, ngươi làm ta thất vọng quá.” Tiêu Thanh Hàn xoay người, cả đời này, hắn chưa bao giờ hối hận bất cứ chuyện gì, nhưng chuyện này, hắn cảm giác được cái gì gọi là ‘biết vậy chẳng làm’. Hắn không biết mình vừa rồi làm gì, chẳng qua là nhìn cô gái kia thống khổ, tim hắn cũng bị hành hạ, tất cả mọi chuyện còn chưa rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì. Mà hắn thật đoán sai Lê Hân. Đánh giá sai hận ý của hắn. Lê Hân, ngươi yêu Vân Thiển Y thế sao? “Ta không muốn xen vào chuyện này, ngươi tự mình điều tra đi. Nếu như ngươi còn muốn làm gì thì cứ tự tiện, nhưng mà Vân Tâm Nhược, phải chờ minh phong trở lại rồi nói sau, độc này, khắp thiên hạ chỉ có mình hắn mới giải được.” Nói xong, nam tử rơi đi. sau khi hắn đi, thân thể cao lớn của Lê Hân trong lúc bất chợt kinh hoảng mấy cái, trong mắt hắn mang theo một tia máu. Hắn, rốt cuộc làm gì? Một lần rồi lại một lần tổn thương nàng, là hận, hay là cái gì? ……. thái độ Vân Thiển Y khác thường là không nói, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, hai tròng mắt lúc nóng lúc lạnh, Tri Hạ đã sớm rời Vân phủ tới đây, im lặng đứng một bên, nhìn khuôn mặt tiểu thư, lúc này cũng không biết đang suy nghĩ gì? Vẻ mặt nàng ta nặng nề. “Tri Hạ, nữ nhân Vân Tâm Nhược kia vẫn còn muốn câu dẫn quốc sư, quốc sư rõ ràng không nhớ ả, ả còn không biết xấu hổ như thế. Ta nhất định không bỏ qua ả.” Tay nàng vặn xoắn khăn gấm. Đóa hoa lan trên khăn gấm bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng hoa không ra hoa, bướm không ra bướm. “Tiểu thư..” Tri Hạ trầm tư một hồi, mở miệng nói. “Theo tình hình trước mắt, Vân Tâm Nhược hẳn là không thể ở lại phủ quốc sư rồi. Chẳng qua là. . . . . .” Nàng nhìn hướng cửa, không biết vì sao Mai nhi đứng ở nơi đó, sau đó nàng nói tiếp.”Chuyện ả ở lại phủ quốc sư là do hoàng thượng đáp ứng, cho dù hoàng thượng có ra mặt cũng không thể giải quyết chuyện gì. Nếu nói lời vua không nói đùa, như vậy, chúng ta chỉ có thể nghĩ phương pháp xử lí khác thôi.” Như thế nào mới có thể khiến ả rời đi. Làm gì để ả biến mất? Rời đi, biến mất. . . . .. đột nhiên ánh mắt Vân Thiển Y trầm xuống, mang theo vài phần âm trầm. Biến mất, vĩnh viễn. . . . . . Nàng đứng lên, lui về phía sau một bước, lưng đụng vào trên bàn, trong lòng bắt đầu suy nghĩ. Thật sự phải sử dụng biện pháp này sao? Nàng đột nhiên nhìn bên trong lưu đinh lâu một lần nữa, quốc sư vẫn ôm nữ nhân kia . Đem khăn gấm trong tay ném xuống đất, sau đó dùng chân hung hăng giẫm nát. Vân Tâm Nhược, là ngươi ép ta.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 246: Âm Mưu Lại Xuất Hiện “Tri Hạ, ngươi tới đây.” Vân Thiển Y ngồi trở lại trên ghế, sau đó kêu tên Tri Hạ. Tri Hạ rất nhanh đi tới bên người nàng, mà Vân Thiển Y nghĩ một lát, sau đó trực tiếp rỉ tai với Tri Hạ. Tri Hạ sắc mặt từ trắng sang xanh, từ xanh sang tím, cuối cùng từ từ khôi phục như thường, chẳng qua trong tỉnh táo lại có mấy phần hốt hoảng. “Tiểu thư, thật sự phải làm như vậy sao? Dù sao nàng cũng là. . . . . .” Tri Hạ có chút chật vật mở miệng. Loại chuyện như vậy nàng thật sự làm không được. Mặc dù từ trước đến giờ nàng không thích Vân Tâm Nhược, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng loại phương pháp này để đối xử với Vân Tâm Nhược. Tiểu thư có phải quá mức tàn nhẫn hay không? Dù sao cũng là muội muội ruột thịt, phải xuống tay nặng thế sao? “Câm mồm.” Vân Thiển Y hung hăng trợn mắt nhìn Tri Hạ một cái, cả giận nói: “Ả không phải là muội muội của ta, ả biết rõ quốc sư là người ta yêu, nhưng vẫn không biết xấu hổ đoạt đi quốc sư. Ả không xem ta là tỷ tỷ thì ta sao phải coi ả là muội muội, mà ả đã sớm đoạn tuyệt tất cả quan hệ cùng chúng ta. Như vậy, bây giờ không còn thứ tình cảm tỷ muội ruột rà, ả chính là kẻ địch của ta, ta hận ả, hận ả. . . . . .” Vân Thiển Y có chút cuồng loạn, hoàn toàn mất đi hình tượng đoan trang hào phóng ngày thường. Tri Hạ không khỏi nhíu mày. “Xin tiểu thư nghĩ lại. Chúng ta có thể khuyên nàng rời đi là được, không nhất định phải dùng loại biện pháp này.” Tri Hạ khẩn cầu nói. Hi vọng Vân Thiển Y có thể bình tĩnh nghĩ lại, nếu như đi con đường này thì vĩnh viễn không cách nào quay đầu lại, cũng vĩnh viễn không cách nào được tha thứ. Hơn nữa, một khi chuyện bị lộ ra, bọn họ phải chịu sự trừng phạt gì, đoán chừng chỉ có ông trời mới biết. “Khuyên ả rời đi?” Vân Thiển Y hừ lạnh một tiếng “Ngay cả hoàng thượng đều không thể khiến ả rời đi được thì chúng ta có thể có biện pháp gì? Ả, nếu ả không muốn rời đi, ta liền để ả vĩnh viễn biến mất.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng xoay người, “Tri Hạ, ngươi cho rằng ta nguyện ý làm như thế sao? Chẳng qua là ta thật sự không còn cách nào khác, ta yêu quốc sư lâu như vậy, trời cao ban cho phách nguyệt như vậy, vậy mà cố tình ả lại xuất hiện, ngươi bảo ta phải chịu đựng thế nào. Rời đi ư, không thể nào, bây giờ ta đã không có bất kỳ đường lui nào, Tri Hạ…” hai tròng mắt nàng rưng rưng nhìn Tri Hạ: “Tri Hạ, ngươi giúp ta một chút, được không?” Nhìn thấy nàng khóc thương tâm như thế, Tri Hạ liền vội vàng tiến lên, hít sâu một hơi, nói: “Được, tiểu thư, Tri Hạ giúp ngươi.” Nghe được như vậy, Vân Thiển Y mới ngừng nước mắt, trong mắt sáng thoáng qua một tia sung sướng. lòng của Tri Hạ từ từ chìm xuống, không phải không thừa nhận lời Mai nhi nói đúng, tiểu thư bây giờ đã sớm không còn là Vân Thiển Y thiện lương trước kia rồi, tiểu thư thay đổi, thay đổi làm nàng chòng mặt. Nhưng vô luận biến thành cái gì, tiểu thư cũng là tiểu thư của các nàng .” Nếu tiểu thư muốn vậy thì nàng sẽ thay tiểu thư hoàn thành thôi. Nhưng đây cũng là lần cuối cùng nàng giúp tiểu thư, về sau, giữa bọn họ không ai nợ ai. Gặp lại, cũng là người dưng. Mà nàng, cũng đem tính mạng giao cho ông trời, nếu quả thật bị phát hiện, như vậy, tất cả mọi chuyện nàng sẽ gánh chịu. Đúng vậy, nàng nợ Vân Thiển Y. Một âm mưu đang từ từ nổi lên, một cuộc mưa gió cũng lặng lẽ mở ra, một bàn tay màu đen cũng đang chậm rãi đưa về phía lưu đinh lâu. Đêm vẫn như cũ, trăng như cũ, tối tăm mờ mịt, là ai đang khóc???
Vân Long Phá Nguyệt Chương 247: Ngươi Nói Cái Gì Chính Là Cái Nấy Trong lưu đinh lâu, một mảnh yên tĩnh, Tiêu Thanh Hàn đứng trước giường, bất động như một pho tượng đá, chỉ có tròng mắt chớp chớp chỉ vì tiếng rên thống khổ của thiếu nữ trên giường. Ngày thứ hai, trời sáng, một mảnh ánh sáng ấm áp chiếu sáng vào lưu đinh lâu, Vân Tâm Nhược chậm rãi mở hai mắt ra, nàng giật giật môi, cảm thấy trên môi đau nhói. Nàng không nhớ khi đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình đang bị Túy Nguyệt lưu tâm hành hạ như muốn chết đi, thì được sự ấm áp bao phủ lấy, giúp nàng đuổi đi tất cả sợ hãi và đau đớn. Loại cảm giác đó, tựa như sự ấm áp của thanh hàn. Sau đó, nàng chìm vào thật sâu trong bóng tối. “Ngươi đã tỉnh.” Giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống, nàng giương mắt lên, trông thấy một cặp mắt bình tĩnh, nàng nâng khóe môi, cười nhạt. Trong lòng tràn đầy ấm áp. Khi tỉnh lại, người đầu tiên có thể nhìn thấy là hắn, thật hạnh phúc. . . . . . “Thanh. . . . . .” Nàng vừa định mở miệng, lại nghĩ tới điều gì, chữ sau không nói ra. Tiêu Thanh Hàn hơi sững sờ. Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy lông mi hắn nhẹ nhàng chớp động “Túy Nguyệt lưu tâm, bổn tọa không có cách nào để giải, chẳng qua là tạm thời ngăn chặn độc tính, mấy ngày sau minh phong sẽ trở lại, đến lúc đó, chất độc trên người của ngươi có thể giải.” “Dạ.” Nàng gật đầu một cái, thật ra thì đối với mình thuốc độc trên người mình có giải hay không cũng không để ý nhiều, hiện tại, nam nhân đứng trước mặt nàng mới là quan trọng nhất. Tiêu Thanh Hàn im lặng nửa ngày, chậm rãi mở miệng, “Lê Hân làm như thế cũng là do mất lý trí. Hi vọng ngươi đừng hận hắn.” “Được.” Vân Tâm Nhược nhàn nhạt cười, nụ cười như đóa hoa nho nhỏ của mùa xuân, mặc dù không tôn quý, nhưng lại say lòng người, sạch sẽ không chút bụi trần. Được, hắn nói đừng hận thì nàng sẽ không hận. Hắn nói tha thứ thì nàng tha thứ. Nàng rất dễ thỏa mãn, cũng rất dễ vui vẻ. Tiêu Thanh Hàn chấn động, không nghĩ nàng lại nhanh chóng đáp ứng như vậy, ngay cả suy nghĩ cũng không cần, Hân hạ độc với nàng, chuyện này không phải ai cũng có thể chấp nhận được. Không hận, cũng là một quá trình dài. Nhưng nàng lại đáp ứng quá nhanh. . Nhanh làm cho người ta kinh ngạc, nhưng không ai hoài nghi nàng cố ý, bởi vì nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất tự nhiên, không giải tạo, không diễn trò. Giống như việc tha thứ cho một người tổn thương nàng, chỉ như việc ăn cơm. “Như vậy thì ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Tiêu Thanh Hàn nhìn vào mắt nàng, tim hắn loạn đập, không biết là cảm giác gì. Giống như có một suy nghĩ kỳ quái từ từ di chuyển trong tim mình, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Hắn xoay người, bạch y nhàn nhạt tung bay, như đóa hoa sen nở ra. Nam tử rất nhanh rời đi, chẳng qua là ánh mắt cô gái trên giường vẫn dõi theo hắn, trong đấy tràn đầy đau thương, mặt dòng nước mắt lăn dài trên má. Buổi trưa, trời xanh không mây, trúc xanh lay động, nghe như khúc ca của đất trời, tiếng gió, tiếng trúc đung đưa, còn có tiếng nước chảy cách đó không xa truyền tới, hòa quyện vào nhau.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 248: Bắt Cóc Lúc này, lưu đinh lâu, Vân Tâm Nhược dựa lưng vào cửa, đem thân thể tựa tại đó, nàng ngưỡng mặt lên, tròng mắt khép hờ, mặc cho ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt. Ánh mặt trời xuyên qua lá trúc rơi xuống, rơi trên mặt đất, tạo ra những vết sáng lung linh kì lạ. Hình ảnh này nàng đã lâu chưa thấy, kể từ khi Thanh Hàn gặp chuyện không may, nàng chưa từng thoải mái đến vậy. Mặc dù cơ thể rất đau, rất khó chịu, đau đến không muốn sống, sống không bằng chết, nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ buông tay, nàng tin sẽ có một ngày Thanh Hàn nhớ nàng, lời hứa sống chết bên nhau đấy. Thời gian lại trôi qua, đau đớn càng ngày càng nhiều, nhưng, nàng đều có thể chịu đựng. Đột nhiên, trên mặt của nàng xoẹt qua một bóng đen, sau đó gáy truyền đến một hồi đau đớn. Nàng mở hai mắt ra, chỉ thấy ánh mặt trời đang nhòe dần, cuối cùng, bóng tối ập đến, nhanh đến nỗi nàng không thể dò được tâm tư kẻ đánh mình ngất. Không biết qua thời gian bao lâu, nàng tỉnh lại, bên tai truyền đến tiếng ‘cọc cọc’, đây là tiếng xe ngựa chạy, nàng mở hai mắt ra, không ngờ nhìn thấy bản thân đang ngồi trong xe, bên trong xe chỉ có một mình nàng. Nàng sờ sờ cái gáy, nhấc màn xe, người đánh xe là một nam tử xa lạ, nàng chưa gặp qua bao giờ. hai chữ ‘Bắt cóc’ len lõi trong óc nàng, chẳng qua, nàng lại nhanh chóng tỉnh táo. Phủ Quốc sư không phải là nơi ai cũng có thể đến, lại còn dám bắt người trong phủ, người này rốt cuộc là ai, có mục đích gì gì? Thật ra thì không cần suy nghĩ nàng cũng đoán được, trừ Vân Thiển Y và hoàng đế, nàng không tìm được nào khác, mà hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế, nếu hắn thật sự muốn mạng của nàng, tất nhiên sẽ trực tiếp tìm lý do đem nàng giết đi, cho nên, chỉ có Vân Thiển Y, nếu không phải ả thì nàng không nghĩ được ai có thể căm hận nàng đến thế này. “Ngươi mang ta đi đâu?” Nàng đưa tay bắt lấy nam tử, lạnh lùng hỏi. Không thấy một tia hoảng hốt. Lòng bàn tay truyền đến tâm tư nam tử. Lòng của nàng cũng chìm xuống . Nam tử liếc mắt nhìn nàng, trở tay hất tay nàng ra. “Cô nương đừng vội, tại hạ cũng chỉ là nhận tiền của người ta, ta chỉ phụ trách mang cô nương đến một chỗ, đến lúc đó cô nương tự biết ai là người chỉ điểm.” Hắn chỉ là một sát thủ, từ trước đến giờ chỉ biết giết người, lấy tiền, cách đây không lâu có một cô gái đưa bạc tới, kèm theo một bức họa, nói là bắt ả đến Hạ Tình Nhai. Hắn chỉ biết từng đấy. Nhưng mà nữ tử này thật khiến hắn nhìn bằng con mắt khác, cô gái bình thường gặp phải tình huống như thế đoán chừng không phải là thét chói tai thì là bị dọa ngất, nếu không thì cũng là kêu khóc không dứt. Chẳng qua cô gái này lại trấn định đến đáng sợ. Tựa hồ tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay nàng. Bao gồm cả hắn. Loại cảm giác này rất mãnh liệt. Hắn vung roi trong tay, quật vào lưng ngựa, khiến xe ngựa đi với tốc độ nhanh hơn. Hắn chẳng qua là người bắt cóc. Những thứ khác không liên quan đến hắn. Vân Tâm Nhược nhìn nam tử một chút, lại nhìn ngoài xe ngựa, tốc độ xe ngựa cực nhanh, xem ra việc nhảy xuống xe là không thể nào. Nàng ngồi lại vào trong xe, đôi tay đặt ở trên đùi. Mặt ngoài mặc dù bình tĩnh, nhưng nội tâm hết sức bất an. Tâm tư của nam tử nàng không dò được nhiều, nhưng đủ để biết tất cả quả thật là Vân Thiển Y làm, ả lại muốn làm gì? Nữ nhân này nhất định không thể bỏ qua cho mình sao? Thanh Hàn a Thanh Hàn. Ngươi làm ta gặp rất nhiều phiền toái. Nếu như có một ngày, ngươi nhớ ra thì phải trả lại toàn bộ cho ta. Nàng cười khổ một tiếng, dựa lưng vào trên xe ngựa. Con đường phía trước tăm tối, nhưng vẫn phải đi về đấy.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 249: Hạ Tình Nhai: Tỷ Muội Hạ tình nhai, có thể nói cảnh sắc ở đây thuộc loại bậc nhất thiên hạ, núi non bao trùm bốn phía, tiếng chim hót lanh lảnh, các loại hoa kỳ lạ mọc đan xen, có thể nói là bốn mùa như xuân, nhưng cũng hết sức hung hiểm, dưới vách núi sâu không thấy đáy, không ai biết phía dưới rốt cuộc là cái gì, là cây, là nước, hay là đá, dù sao chỉ cần té xuống, tuyệt đối không có khả năng sống sót. Lúc này, trên vách đá có hai người nữ tử đứng chung một chỗ, gió thổi nâng y phục của bọn họ, như tiên tử hạ trần, cực đẹp. Tiếng xe ngựa nhanh chóng từ xa truyền đến, phá vỡ cảnh sắc im lặng này. Nam tử kéo dây cương, sau khi xe ngựa dừng lại thì nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, động tác mau lẹ, hắn vén cửa xe, đem Vân Tâm Nhược kéo xuống. Rồi sau đó nhảy lên, giục ngựa rời đi. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, tất cả không liên quan đến hắn. Nơi này chỉ còn lại kia hai nữa tử kia cùng với nàng. Vân Thiển Y, Vân Tâm Nhược đứng cách ả không xa, mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai người tầm một trượng. Gió nổi lên, mây di chuyển, nhưng người lại không động. “Tam muội, không nghĩ tới tại sao chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này chứ gì?” Vân Thiển Y nhẹ nhàng cười một tiếng, môi đỏ mọng đóng đóng mở mở. Vẫn là dung nhan tuyệt sắc, nhưng ả đã không là ả trước kia. “Ngươi xem” ả chỉ chỉ bốn phía, “Nơi này đẹp chứ?” Vân Tâm Nhược nhìn chung quanh, rồi lại nhìn ả.”Rất đẹp, cũng rất nguy hiểm.” Vân Tâm Nhược rất rộng rãi trả lời ả, mặc dù đoán không được trong đầu ả nghĩ cái gì, nhưng vẫn không sợ hãi. “Thế nào, Tam muội không hỏi vì sao ta phải mời ngươi tới đây sao?” Vân Thiển Y sửa sang lại sợi tóc bị gió thổi. Cười yếu ớt. Trong mắt là một mảnh chán ghét, “Ngươi cũng không kỳ quái sao? Ngươi nói đi, khi nào ta mới thấy được vẻ mặt khác trên khuôn mặt đầy lạnh nhạt này của ngươi?” Vân Tâm Nhược không nói, chẳng qua là khẽ nâng mắt, gió nhẹ nhàng thổi lên, sợi tóc trên trán không ngừng phất qua vết thương cũ. “Sao vậy, ngươi không muốn nói chuyện hay là không có lời nào để nói?” Vân Thiển Y từ từ thu hồi nụ cười. Từng bước từng bước đến gần nàng. Mà Vân Tâm Nhược thì vẫn đứng yên như cũ. “Ta chưa từng hận người nào như vậy, không nghĩ tới người này là muội muội của ta.” Ả nói từng chữ từng câu, mỗi một tiếng lại hận thêm một phần. “Ta không phải là muội muội của ngươi.” Vân Tâm Nhược nhìn Vân Thiển Y càng ngày càng đến gần mình, giương môi phản bác. Những lời này nàng nói không biết bao nhiêu lần, nàng cùng Vân phủ không có bất cứ quan hệ gì. Vân Tâm Nhược nàng cũng không có tỷ tỷ như vậy. “Đúng, ngươi không phải là muội muội ta, từ ngày ngươi cướp đi tâm của quốc sư thì đã không phải rồi.” Vân Thiển Y đi tới trước mặt Vân Tâm Nhược. So với một thân váy áo giản đơn màu xanh nhạt thì Vân Thiển Y mặc một bộ áo gấm trắng tôn quý hơn nhiều. Nhưng vẻ mặt bình tĩnh, tự nhiên, lại khiến Vân Thiển Y hận cắn răng. “Thanh Hàn là người, hắn có tự do của riêng hắn, hắn tự lựa chọn người mình yêu.” Vân Tâm Nhược mắt lạnh nhìn Vân Thiển Y, phản bác. Nàng không cho rằng mình đoạt đi Tiêu Thanh Hàn, tình cảm giữa hai người là tự nguyện, không yêu là không yêu, mà yêu chính là yêu. Vân Thiển Y nghe đến đó, lại cười, cười ha ha lên, nhưng nụ cười rất lạnh lùng, tuy dung nhan tuyệt mỹ nhưng lại mang theo vô tình. “Vân Tâm Nhược, ta sẽ xem xem, lát nữa ngươi còn cười được không.” Ả lấy ra một chủy thủ (dao găm) từ trong tay áo, gió thổi nâng sợi tóc lên, bay tới trước mặt, vừa lúc chạm phải chủy thủ, sợi tóc lập tức dứt ra. Cây chủy thủ này, sắc bén. “Ngươi muốn giết ta?” Vân Tâm Nhược theo bản năng lui về phía sau một bước, nàng thật không nghĩ tới Vân Thiển Y lại muốn giết nàng, là nàng đoán sai sao, một kẻ bị hận ý vây quanh thì chuyện gì cũng có thể làm được. Nàng nhìn bốn phía, nhăn nhẹ lông mày, làm sao để trốn thoát đây, nàng không thể chết. “Ngươi trốn không thoát đâu.” Vân Thiển Y lắc lắc chủy thủ trong tay. Ánh sáng lạnh thoáng qua mắt ả, ả giả bộ vô tình nghiêng đầu, mỉm cười.”Còn nữa…ta làm sao sẽ giết ngươi được chứ, giết người phải ngồi tù mà.” Vân Tâm Nhược cắn môi, bây giờ không thể đụng vào ả nên nàng căn bản là đoán không ra trong lòng ả rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Nhưng nàng lại cảm nhận được một loại nguy hiểm.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 250: Hạ Tình Nhai: Lợi Dụng Cùng lúc đó, một nam tử áo đen bước nhanh về hướng hạ tình nhai, trong tay cầm một mảnh giấy, trang giấy trong tay không ngừng bị vò nát, thần sắc hắn âm trầm, tóc đen bay lên, hết sức vội vàng. “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Vân Tâm Nhược khép hờ mắt “Làm cái gì?” Vân Thiển Y hỏi ngược lại, quay đầu nhìn Tri Hạ một chút, chỉ thấy Tri Hạ nhìn về phía nơi xa, sau đó quay đầu lại, hướng ả gật đầu một cái. Ả đem chủy thủ trong tay nâng lên, tay hạ, đao rơi, một tiếng thét trong miệng ả truyền ra. Mà trên cánh tay của ả, một vết máu xuất hiện, nhiễm đỏ ống tay áo. Vân Tâm Nhược mở mắt, động tác bất thình lình kia khiến nàng căn bản không phản ứng kịp. “Tiểu thư. . . . . .” Tri Hạ hoảng sợ kêu lên, sau đó hô hào.”Vân Tâm Nhược, ngươi muốn làm cái gì? Buông tiểu thư ra.” Nói tới chỗ này, khóe miệng Vân Thiển Y giương lên, nhanh chóng đem chủy thủ nhét vào trong tay Vân Tâm Nhược. Trong tay bất chợt chạm vào da thịt ả. Vân Tâm Nhược ngước mắt, thấy một người từ nơi xa đi tới, thì nàng khẽ cười, lạnh như băng. Thì ra là thế. Nói không giết nàng thì ra là một âm mưu. Vân Thiển Y, thật đúng là làm cho người ta xem thường, một nữ nhân ác độc, một nam nhân hung tàn, quả là trời sinh một đôi. Hai bọn họ, thật xứng đôi. “Thiển Y.” Lê Hân rống to, thân hình nhanh chóng vọt tới. Chớp mắt một cái đã đến bên cạnh họ. Chuyện gì xảy ra? Hắn nhìn mọi thứ, căn bản không dám tin vào mắt mình. Vân Tâm Nhược lại muốn giết Thiển Y. “Thiển Y.” Lê Hân ngồi xuống, có chút run rẩy ôm lấy nữ tử nhuốm đầy màu, hắn nhắm lại hai tròng mắt, khó nhịn được au lòng, tại sao lại như vậy, tại sao có thể như vậy? Sáng sớm hắn liền nhận được một phong thư không đề tên người gửi, nói hắn đến hạ tình nhai, nếu không, tính mạng Vân Thiển Y khó bảo toàn. Đối với chuyện liên quan đến Thiển Y, hắn chưa từng xem nhẹ, vội vàng chạy tới phủ quốc sư, mới phát hiện Thiển Y căn bản không ở trong phủ. Hỏi Mai nhi mới biết nàng cùng Tri Hạ sáng sớm đã ra ngoài. Cũng không biết vì nguyên nhân gì. Hơn nữa, ngay cả Vân Tâm Nhược luôn ở trong Lưu đinh lâu cũng không thấy. Vì vậy, hắn vội vàng lên đường, không dám trì hoãn. Chỉ sợ Thiển Y sẽ phải chịu tổn thương gì. Nhưng hắn càng lo lắng cho sự an toàn của một nữ nhân khác. Mà có ít việc, đã rõ ràng rồi, nhưng lại không có thời gian suy nghĩ, trong tim hắn bây giờ chỉ lo lắng cho tính mạng của hai nữ tử. Dọc theo đường đi, hắn nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng không nghĩ ra là ai muốn tính mạng của các nàng . Nhưng không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới. Vân Tâm Nhược, nàng lại ác độc như vậy, hạ độc không được lại đến cầm dao giết tỷ tỷ mình. “Thiển Y, Thiển Y, ngươi tỉnh lại đi.” Hắn nhẹ lay động cô gái trong ngực, động tác khẽ xoa, chỉ sợ làm nàng bị thương. Vân Thiển Y chậm rãi mở mắt, nước mắt rơi xuống, thống khổ đáng thương, ả giơ cánh tay đầy máu nắm lấy y phục của Lê Hân. Chật vật mở miệng.”Tướng quân, đừng. . . . . . Trách nàng. . . . . .tất cả đều là lỗi của Thiển Y, là Thiển Y không nên yêu quốc sư. . . . . .” ‘Nàng’ ở đây, không cần nói rõ thì Lê Hân tự biết là ai. . “Thiển Y, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì.” Lê Hân đặt ả lên mặt đất, Tri Hạ cũng nhanh chóng chạy đến. Kiểm tra vết thương, nhìn về phía Vân Tâm Nhược, trong con ngươi có chút không đành lòng. Chẳng qua là những thứ này Lê Hân căn bản không chú ý tới. Lê Hân thở hổn hển, ngực phập phồng, Thiển Y, ngươi thiện lương như thế, đến nước này còn nói đỡ cho nàng, nàng đã hại ngươi một lần, cộng thêm lần này, ta tuyệt đối không nương tay. Tuyệt đối sẽ không. Đối với Vân Tâm Nhược, hắn hận, oán, còn có loại cực kì thất vọng.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 251: Hạ Tình Nhai: Tin Tưởng Lúc này, hắn mở mắt ra, không ngờ là trong mắt không còn tức giận, chỉ có lạnh lùng, lạnh như băng, giờ phút này, toàn thân hắn tràn ngập sát khí, loại sát khí này khiến thân thể Vân Tâm Nhược không ngừng run rẩy, chủy thủ trong tay bị Vân Thiển Y nhét vào lúc trước rơi xuống đất. ‘keng’ một tiếng, như dây đàn bị đứt làm lòng mọi người chấn động theo. Chủy thủ rơi xuống đất, bị nam tử nhặt lên. Hắn giương môi cười lạnh, nụ cười không đạt tới đáy mắt, chủy thủ trong lòng bàn tay hắn chỉ như một món đồ chơi nho nhỏ, không ngừng xoay xoay, ánh sáng không ngừng thoáng qua mắt hắn. Hắn lúc này không phải là Lê Hân, mà là Huyền Vũ Đại Tướng Quân lãnh khốc vô tình. “Sợ sao?” Đột nhiên hắn đem chủy thủ đặt trước ngực Vân Tâm Nhược, chỉ cần nhẹ nhàng ấn xuống thì con dao sắc bén này sẽ đâm thủng trái tim nàng. “Sợ sao?” Hắn hỏi một câu nữa, chủy thủ từ từ tiến lại gần, nàng có thể cảm thấy lưỡi đao nhọn như có như không đâm vào lồng ngực nàng, mang đến một hồi sát khí lạnh như băng. “Như thế nào, sợ sao? Ngươi dùng nó để giết Thiển Y thì làm sao lại biết sợ cơ chứ.” Môi mỏng khạc ra những lời tuyệt tình. Vân Tâm Nhược nhìn chủy thủ trước ngực, không dám nhúc nhích, không phải là nàng chưa từng chết, cũng không phải là chưa từng tìm được đường sống trong chỗ chết. Chẳng qua bây giờ nàng không muốn chết, tối thiểu không phải là chết trên tay hắn. Nàng không sai, cái gì cũng không sai, tại sao gã nam nhân này chưa từng nghĩ. Nàng đảo mắt nhìn về phía Vân Thiển Y, chống lại tầm mắt có chút hả hê của ả. Mắt nàng lại nhìn đến Lê Hân. Con ngươi trong sạch chưa từng có một tia sợ hãi. Ai thiện ai ác, người sáng suốt có thể nhìn ra, chẳng qua là bây giờ Lê Hân đã bị hình ảnh trước mắt mê hoặc, e rằng ai nói cái gì, hắn cũng sẽ không tin. Nàng lãnh đạm nhìn hắn.”Xin hỏi tướng quân, ngươi thấy tất cả sao? Ngươi thấy ta ra tay sao?” Nàng hỏi ngược lại hắn, mang theo giễu cợt. Cười nhạo hắn ngu ngốc, châm chọc hắn không biết cái gì là thiện cái gì là ác. Đem một ả lòng dạ nham hiểm coi như trân bảo, nhưng người ta chỉ lợi dụng hắn. Chiến thần nổi tiếng thiên hạ ư? Quả thực là đáng xấu hổ cho cái danh hào này. “Ngươi. . . . . .” Nghe ra ý châm biếm trong lời nói của nàng, Lê Hân càng thêm lạnh lùng. Thần sắc âm trầm, giọng nói băng thấu “Bản tướng quân tận mắt thấy, ngươi còn muốn nói gì. Muốn xóa tội ư, ngươi nghĩ quá dễ dàng rồi. Lần trước Thiển Y bị hạ độc, bản tướng quân cho ngươi một cơ hội sống, không ngờ ngươi lại sa lầy thêm, ác độc thêm, dùng mọi cách để đẩy Thiển Y vào chôc chết. Ngươi còn độc hơn cả rắn rết.” Càng nói, hắn càng kích động. Gió không ngừng thổi áo đen của hắn, mang đến sự lạnh lẽo, mà chủy thủ trong tay lại chưa từng nhích ra. “Ta không làm điều gì.” Vân Tâm Nhược nhìn hắn. Ánh mắt kiên định, trong suốt như nước hồ mùa thu. Cái gì mà cơ hội chứ, nếu quả thật hắn cho nàng cơ hội, như vậy Túy Nguyệt lưu tâm trên người nàng là cái gì? “Ngươi chưa làm qua? Như vậy ai là người hạ độc, không phải chính miệng ngươi thừa nhận ư?” Nhìn mắt nàng, muốn xuyên thấu qua cặp mắt, nhưng trong đấy không có chột dạ, không có dối trá, đây là loại ánh mắt gì, hắn nheo mắt lại, lúc này, lại có nửa phần do dự, quay đầu nhìn Vân Thiển Y cả người đầy máu, cặp mắt thê lương, sau đó hắn cười lạnh, đưa mắt nhìn Vân Tâm Nhược. Thật sự là dối trá, cái gì mà không làm điều gì chứ. Hắn tận mắt thấy còn có thể là giả à. Vào giờ khắc này, hắn lựa chọn tin tưởng Vân Thiển Y, lựa chọn tin tưởng cặp mắt mình, lại đem câu nói của Tiêu Thanh Hàn bỏ ngoài tai. Tiêu Thanh Hàn từng nói, mắt thấy không nhất định phải là sự thật. Lúc này hắn quên hết, chỉ còn lại lửa hận đang đốt rụi tất cả lý trí. Hắn hận nàng, bởi vì nàng không thừa nhận làm hắn thất vọng, chưa từng nghĩ tới nàng ác độc như thế. “Độc, ta hạ sao?” Vân Tâm Nhược nhẹ giọng, cặp mắt nhẹ buồn, gió thổi vạt áo cô gái, như một nhành hoa trắng không chút bụi trần. trong phút chốc, nam tử thậm chí có chút mất hồn, mất hồn khiến tay chậm rãi để xuống.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 252: Hạ Tình Nhai: Hoài Nghi Đột nhiên, hắn hất cằm, tay giơ lên lần nữa, “Độc không phải ngươi hạ thì ai hạ?” Mà Vân Tâm Nhược vẫn không trả lời. “Thế nào, không còn gì để nói?” Nam tử cười lạnh, đôi môi mỏng nâng lên. Trong lòng cũng đang trách cứ mình, không nên bị nữ nhân này mê hoặc. Hắn không ngừng cảnh cáo mình, nàng chỉ là một kẻ ngoài mặt thanh cao, bên trong kì thực rất âm ngoan sắc bén. Hắn không thể bị vẻ ngoài của nàng làm mờ lí trí. Hắn, tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa. Vân Tâm Nhược nhìn mắt hắn, sắc mặt cũng chầm chậm chìm xuống, nàng, căn bản không cần phải giải thích với hắn. Nhưng nàng tuyệt đối không thể mặc cho người khác oan uổng mình, một lần đã đủ rồi. Lần thứ hai, nàng sẽ không nhịn. Nàng lãnh đạm nhìn Vân Thiển Y. “Ta chưa từng làm, ngươi có thể hỏi nữ nhân sau lưng ngươi, nếu như ta muốn giết nàng, tại sao lại chỉ làm thương cánh tay ả, nếu như ta muốn giết nàng, thì sao lại đến đây một mình, nếu như ta muốn giết ả, ngươi nghĩ có người nò tự bưng bát thuốc có độc đưa đến trước mắt ngươi hay không, ngươi không hoài nghi điều gì sao? Hơn nữa, ta chỉ có một mình, mà các nàng là hai người, ngươi thật đúng là xem trọng ta quá rồi, Lê Hân, ngươi không thông minh như trong truyền thuyết, màn kịch đơn giản như vậy mà ngươi chỉ biết đánh giá mặt ngoài.” Nàng chưa từng coi hắn là tướng quân. Trước kia, nàng quá mức khoan hồng với bọn họ, nàng nên hận hắn mới đúng. “Vân Tâm Nhược, ngươi dám gọi thẳng tên bản tướng quân ư?” Hắn nhíu mày, giận mà không thể nói. Không hiểu sao khi nàng gọi tên hắn, hắn lại khó chịu đến vậy. Nhưng nàng mới nói cái gì? Chợt, hắn quay đầu lại, nhìn về phía Vân Thiển Y, trong tròng mắt có mấy phần không xác định, hắn tự nhiên là không ngu ngốc, chẳng qua là bị hình ảnh hồi nãy mê muội. Hiện tại nhớ tới, quả thật có nhiều điểm không đúng. Chẳng lẽ hắn bỏ qua cái gì? Hắn thừa nhận, đối với Vân Tâm Nhược, hắn vẫn luôn có thành kiến, cho nên đối với tỷ muội Vân gia, trong lòng hắn vẫn nghiêng về phía Vân Thiển Y, nhưng chuyện lần này quả thật có mấy phần khả nghi. Riêng lá thư kia cũng đáng ngờ, không thể có chuyện trùng hợp thế này, hắn vừa lấy được tin tức, bọn họ liền mất tích. Hắn vừa tới, liền nhìn thấy Vân Tâm Nhược muốn giết Thiển Y, tất cả, quá mức trùng hợp, tất cả cũng quá mức chân thật, quá mức hoàn mỹ, làm cho người ta không thể không hoài nghi. Vân Thiển Y cắn cắn môi, xem ra, nàng bị hoài nghi rồi. Nàng nhìn Vân Tâm Nhược, nước mắt không ngừng rơi xuống. Mỹ nhân rơi lệ làm người ta đau lòng theo. “Tam muội, ta biết là ta không tốt. Không nên cản đường ngươi cùng quốc sư giữa, chẳng qua ta là chủ nhân của phách Nguyệt, ta cũng không còn lựa chọn nào khác, ngươi hận ta như thế, ta thật sự . . . . . .” Vân Thiển Y tựa vào trên người Tri Hạ, đột nhiên khóc lớn. Thê lương bi ai. Làm cho người ta không đành lòng. Lê Hân dùng sức nắm chủy thủ, đốt ngón tay trắng bệch, hắn căn bản không phân biệt rõ, nhưng giờ phút này lý trí của hắn từ từ trở lại, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiển Y cũng có chút hoài nghi. ngón tay Vân Thiển Y giấu trong áo không ngừng vặn xoắn. Lê Hân hoài nghi khiến nàng hốt hoảng, nóng nảy. Không thể tiếp tục điều này nữa, nếu không, nàng sẽ bị lộ.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 253: Hạ Tình Nhai: Người Nào Tổn Thương Người Nào Chợt, nàng đứng lên, ống tay áo bị gió thổi lên, trong không khí truyền đến một tia máu tươi. “Tiểu thư, ngươi muốn làm gì?” Tri Hạ đột nhiên đứng dậy. “Thiển Y, ngươi muốn làm gì?” Lê Hân cũng hốt hoảng thả chủy thủ trong tay . Chỉ thấy Vân Thiển Y đi thẳng đến vách đá, giống như bông hoa sắp tàn. “Tướng quân, Tam muội hận ta như thế, không bằng, ta rời đi thế gian này.” Ả nhìn hắn, trong mắt một mảnh bi thiết. Lại chậm rãi nhìn về phía Vân Tâm Nhược: “Tam muội, nếu ngươi muốn ta chết, không cần ngươi động thủ, tỷ tỷ thành toàn ngươi.” Ả cười yếu ớt, tựa như sắp được giải thoát, chẳng qua là một sự giảo hoạt ác độc bị lông mi che giấu. “Thiển Y, ngươi đừng nghĩ bậy, ta tin ngươi, ta tin ngươi.” Lê Hân hốt hoảng vội vàng an ủi ả, từ từ đến gần, sợ ả sẽ rơi xuống, phía dưới là vực sâu vạn trượng, té xuống, tuyệt đối sẽ mất mạng . “Tướng quân, ngươi tin ta thật sao?” Vân Thiển Y đứng ở vách đá, gió thổi nâng làn váy của ả, thê lương mà tuyệt mỹ. “Đúng, ta tin ngươi, Thiển Y, ngươi lại đây đi.” Lê Hân vươn tay, cẩn thận khuyên. Mà Vân Tâm Nhược chỉ là mắt lạnh nhìn tất cả, nhìn chân Vân Thiển Y đứng cách vách đá hơn hai thước thì cặp mắt sáng ngời. Mang theo một phần giễu cợt. Khoảng cách này, nhảy thế nào? Cho dù muốn trượt chân rơi xuống cũng khó. Vân Thiển Y, người rất được. Bề ngoài hoàn mỹ, tâm kế chuẩn, không nói là thứ nhất, cũng là thứ nhì. “Thiển Y, tới đây, đúng, chính là như vậy.” Lê Hân nhẹ giọng, chỉ sợ cô gái trước mắt đến gần vách đá. nước mắt Vân Thiển Y rơi xuống. Ả nhìn Lê Hân, chuyển bước, từ từ đến gần hắn. Lê Hân bước lên, ôm ả vào trong ngực, ôm thật chặt, chỉ sợ vừa buông tay ả sẽ biến mất. Hắn từng nói nhiều lần, muốn buông tay, muốn thả tay, nhưng tim hắn cho tới bây giờ chưa từng bỏ qua được, hắn không cam lòng. “Tướng quân, ta không chết, Tam muội sẽ không vui vẻ, sẽ càng. . . . . .” Vân Thiển Y chui vào trong ngực hắn, thân thể không ngừng run rẩy, trong lời nói cũng lộ vẻ cực kỳ sợ hãi, chẳng qua là cặp mắt nhìn về phía Vân Tâm Nhược sau lưng Lê Hân thì lại lộ ra âm ngoan. Ả cười nhìn Vân Tâm Nhược. Mà Vân Tâm Nhược lại nhíu mày nhìn ả,. . . . . . “Thiển Y, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho nàng tổn thương ngươi nữa.” Lê Hân vỗ nhẹ lưng Vân Thiển Y.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 254: Hạ Tình Nhai: Không Có Mềm Lòng Ở Đây Đột nhiên đẩy cô gái trong ngực ra, hắn xoay người, áo đen trong gió tung bay, đưa mắt nhìn Vân Tâm Nhược, tròng mắt đen từ từ biến thành âm trầm cộng thêm hận ý. Hắn không nên tin nàng, không nên, không nên tin nàng, không nên mềm lòng với nàng, không nên hoài nghi Thiển Y, thiếu chút nữa hại chết nữ nhân mình thích nhất. Trên đời vốn là có quá nhiều trùng hợp, cho dù tất cả cùng xảy ra thì chứng minh được điều gì, nàng vẫn là người hạ độc, tự tay muốn giết Thiển Y cũng là thật, hai điểm này đủ để cho nàng chết mấy ngàn, mấy vạn lần. Hắn không nên mềm lòng, khi Thiển Y bị hạ độc thì nên trực tiếp giết nàng cho rồi, để bây giờ nàng lại có cơ hội hãm hại Thiển Y. Vung tay cầm chủy thủ, hắn từng bước từng bước đến gần nàng. Vân Tâm Nhược nhìn nam tử toàn thân sát khí, không khỏi lui về phía sau, hắn tiến, nàng lui. Hắn cứ tiến, nàng lại cứ lui, khiến giữa khoảng cách bọn họ tựa hồ luôn từng đấy. Chẳng qua mọi chuyện không thể vĩnh viễn, một cỗ gió mát thổi tới cổ của nàng, nâng sợi tóc lên, nàng nhìn sau lưng, một vực sâu thăm thẳm nhiều đá chông chênh, gió lạnh sau lưng nàng không ngừng thổi lên, nàng, không còn đường để lui. “Thế nào, lui đi. Sao không lùi nữa?” Nam tử cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, con dao lạnh lùng, chỉa vào tim nàng. Đứng thẳng, nàng không thể lui về phía sau, bởi vì nàng đã không còn đường để lui, nhắm mắt, nhẹ nhàng cho mình một phần dũng khí, nàng mở mắt, nhìn nam tử muốn lấy mạng nàng. Nàng biết, lần này nàng thật sự không tránh thoát. “Lê Hân, ngươi thật đáng thương.” Giọng nói như ngày đó, nàng nói, hắn rất đáng thương, quả thật, rất đáng thương, bị nữ nhân mình thích đùa giỡn trong tay. Hắn không đáng thương thì người nào đáng thương. hai mắt Lê Hân đỏ tươi, tựa hồ trở lại ngày đó, ngày phách nguyệt hiện thế, ngày đó, hắn đánh nàng gần chết, ngày đó, roi da dính máu, ngày đó, cả đời hối hận. Chuyện như vậy lại tái diễn lần nữa sao? Hắn đáng thương, hắn không đáng thương, hắn không cần sự thương hại, nữ nhân mình yêu mến là thể tử tương lai của huynh đệ, mà thê tử mình dùng kiệu tám người khiêng lại yêu người khác. Hắn không cần thương hại. Vĩnh viễn không cần. Hắn cao ngạo, hắn là tướng quân Thiên Trạch, người khác đừng mơ tưởng đem lòng tự ái của hắn dẫm trên đất. “Ngươi nói lại lần nữa.” nam tử đem chủy thủ chỉa vào ngực cô gái, hơi dùng sức, đao nhọn nhẹ đâm vào, kéo theo một vệt máu. . Vân Tâm Nhược cảm thấy ngực truyền đến một cỗ đau nhói, nàng giương mắt, ánh mắt như đao, giống nhau đâm vào hắn. Nàng nắm chặt tay, không dám động, không thể động, không thể nói, không dám nói, không dám lui, cũng không thể lui, không đường để chạy, hôm nay nàng thật sự không thể tránh thoát được sao? Nàng bi ai, nàng tuyệt vọng. “Ngươi nói ta đáng thương, ta đáng thương chôc nào?” Nam tử hoàn toàn bị kích động, ngón tay dùng sức. . . . . .
Vân Long Phá Nguyệt Chương 255: Hạ Tình Nhai: Tâm Nhược Chết ‘phập” một tiếng. . . . . . Sau đó là tiếng kêu thống khổ cua cô gái, con dao. . . . . . lún sâu vào ngực, một dòng máu tươi đỏ thẩm tuôn ra. . . . . . . Máu, toàn bộ là máu. Ngoài trừ máu, nam tử không thấy kỳ màu sắc nào khác. Trên mặt hắn tái nhợt, sợ hãi làm hắn run run, sống lưng càng ngày càng cứng lại, trong lúc nhất thời, trời đất biến sắc, tất cả đều là đmàu ỏ tươi. Hắn đâm, thật sự Hắn đã giết nàng. . . . . . Tim truyền tới đau đớn, đau làm hắn chịu không nổi, thứ gì đang từ từ xuất hiện. . . . . . Mất đi Thiển Y, hắn thống khổ, hắn phẫn hận, nhưng giết nàng, hắn lại đau đến không muốn sống sót, là cái gì, mà đau như vậy? Vân Tâm Nhược ôm ngực, máu không ngừng chảy ra, nàng nhìn con dao trên ngực, mở to hai mắt, không thể tin được, trong lồng ngực truyền đến đau đớn, dòng máu ấm áp như sắp cạn kiệt, tánh mạng của nàng cũng sắp cạn kiệt, lạnh quá, thật là đau. . . . . . Lạnh quá Thật là đau. . . . . . Thanh Hàn. Nàng nhớ tới tên hắn, mắt mông lung một mảnh, không thấy được thứ gì, giống như tất cả mọi thứ đều đang xa dần. “Vân Tâm Nhược, Vân Tâm Nhược. . . . . .” Nam tử thống khổ rên rỉ, rốt cuộc ý thức được cái gì, nhưng đã quá muộn, trái tim. . . . . . Trái tim là thứ quan trọng nhất của cơ thể, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? “Vân Tâm Nhược, đừng. . . . . .đừng chết, ta ôm ngươi đến đại phu, đúng rồi, Minh Phong, tìm Minh Phong.” Hắn không ngừng nỉ non, đôi tay giơ giữa không trung, không dám để xuống, trong con ngươi trống rỗng vô thần. Vân Thiển Y cùng Tri Hạ cũng sợ hãi, trên ngực cô gái ở gần vách đá có một thanh chủy thủ, chỉ chừa lại chuôi đao ở bên ngoài, máu chảy như suối, không ngừng lại, cả đời bọn họ chưa bao giờ thấy nhiều máu như thế, thân thể con người làm sao có nhiều máu như vậy, quá đáng sợ, quá đáng sợ. “Tiểu Nhược Nhược. . . . . .” Trong không khí đột nhiên truyền đến một giọng nói cực kì bi phẫn, màu đỏ từ chân trời kéo đến, bọn họ nhìn lại, chỉ thấy Hồng Y giống như máu tươi. Mà đằng xa là một bóng màu trắng nhàn nhạt. Minh Phong, Còn có…, Tiêu Thanh Hàn. Tất cả mọi người ngây ngẩn, mất hồn, luống cuống. Chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến bọn họ hoàn toàn không có nghĩ tới, nhưng tất cả đều không thể trở lại được. Gió dưới vách đá không ngừng thổi, nâng lên vạt áo của Vân Tâm Nhược, giống như cánh hoa sắp lụy tàn, sinh mạng không ngừng yếu ớt trong gió. . . . . . ‘Thanh Hàn’, nàng cố gắng mở cặp mắt mê mang, tay giơ ra như muốn bắt thân ảnh trắng noãn phương xa. “Tiểu Nhược Nhược, trời ơi, ngươi làm sao vậy?” Minh Phong nhìn Vân Tâm Nhược toàn thân là máu đứng ở vách đá, trong nháy mắt toàn bộ sức lực như bị rút cạn, chuyện gì xảy ra? Sao lại nhiều máu như vậy, nhiều như vậy. . . . . . Mà nam tử theo sát phía sau, bạch y bay lên, như tiên giáng trần, lúc này thân thể của hắn không còn trong trẻo lạnh lùng như trước, thay vào đó là khủng hoảng, mang theo vài phần rung động, còn có tuyệt vọng không nói thành lời. Vân Tâm Nhược mở mắt ra, trên ngực truyền tới đau đớn không ngừng lôi nàng vào bóng tối, cố nhìn lâu một lát, hãy để cho nàng nhìn hắn lâu một lát. Gần rồi, bóng trắng thấy rõ ràng, lờ mờ, là chân mày quen thuộc, bạch y quen thuộc, thân ảnh quen thuộc, Thanh Hàn, một giọt nước mắt chậm rãi tự rơi xuống khi nàng nhắm mắt lại, giọt lệ ấy rơi tới vết máu chảy nơi ngực, màu đỏ của máu, trong suốt của lệ, máu ấm áp, mà lệ lại lạnh như băng. Nàng rốt cuộc gặp được Thật xin lỗi, Thanh Hàn, thật xin lỗi Tha thứ ta, không thể cùng ngươi. . . . . . Nàng vô lực nói, trước mắt là một mảng yên lặng của bóng tối, mà trong đó, nam tử trắng như tuyết đi về phía nàng, một hình ảnh xinh đẹp, cầu nhỏ với dòng nước chảy, hương sen không ngừng truyền tới, hình ảnh hai người cầm tay ra khỏi Mạc tộc. . . . . . Trong lúc bất chợt, đá vụn dưới chân cô gái sụp xuống, nàng – với y phục đẫm máu, nghiêng người giữa không trung, sau đó rơi xuống, thân thể của nàng đón gió, như một cánh bướm lao xuống vách núi. Lê Hân vươn tay, muốn bắt được nàng, nhưng tay hắn chỉ kịp xoẹt qua một luồng tóc đen, tất cả, cũng, kết thúc. . . . . . Quá muộn.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 256: Hạ Tình Nhai: Minh Phong Mất Khống Chế Khi bọn họ không phản ứng kịp thì nàng đã không còn ở đây, cho dù nàng không bị chủy thủ đâm vào tim thì rơi xuống Hạ tình nhai này, nàng chết là chuyện không thể nghi ngờ, hơn nữa trên người nàng còn trúng loại cực độc Túy Nguyệt lưu tâm. Mỗi một thứ đều đưa nàng vào chỗ chết một cách tàn nhẫn, mỗi một thứ đều đoạt đi sinh mạng của nàng. Cho dù bọn họ có tin hay không, có nguyện ý tin hay không, Vân Tâm Nhược, nàng, thật sự đã chết, tuyệt đối không có khả năng sống sót. “Là ngươi, là ngươi, là ngươi giết nàng, ngươi là tên khốn kiếp, ta muốn giết chết ngươi.” Minh Phong dùng tay nện một quyền vào người Lê Hân, Lê Hân không lui, cũng không tránh, cứng rắn bị một chưởng, ‘phù’ một tiếng, khạc ra một ngụm máu tươi. Một quyền lại một quyền, quả đấm của Minh Phong không ngừng rơi vào trên người hắn, không có chiêu thức, không có nội lực, chẳng qua là đánh một cách điên loạn. Hắn không thể tin, mình chỉ mới rời đi mấy ngày mà muội muội Nhược Nhược hắn yêu thương lại bị bọn họ hành hạ, tổn thương, ngay cả chết cũng thống khổ như vậy, cây đao kia, bọn họ đều thấy được, chảy nhiều máu như vậy, có bao nhiêu đau , Tiểu Nhược Nhược, Tiểu Nhược Nhược đáng thương. Tiêu Thanh Hàn mất hồn nhìn Hạ tình nhai, ánh mắt không hồn, trong lúc bất chợt, tròng mắt hắn thoáng qua một vệt sáng đỏ, tất cả tâm tình từ từ thoáng qua, truy đuổi, thất lạc, thống khổ, tuyệt vọng. Còn có tình yêu khắc cốt ghi tâm nơi đáy mắt, hiện dần lên. Hai mắt nhắm lại, hắn, nhớ lại, nhớ lại tất cả. Khi giọt lệ cuối cùng của nàng rơi xuống, kí ức hắn đã ùa về. Nhược của hắn. Cô gái hắn yêu bằng cả sinh mạng. . . . . . Nam tử bạch y như tuyết, không điên cuồng hét lớn, không lạnh lùng như băng, chẳng qua là cái vẻ tuyệt vọng trên người lại lan tràn khắp cả đất trời. Gió dần dần thổi lên, lướt qua khuôn mắt thoát tục không dính nửa hạt bụi trần. Bâu trời từ từ tối lại, mây đen xám xịt bao phủ cả vùng đất, gió mạnh nổi lên, làm cho Vân Thiển Y và Mai nhi đứng ở gần vách đá có chút không đứng vững được, gió không ngừng thổi qua y phục của hai ả, qua sợi tóc, tóc tán loạn, nhưng ai cũng không dám động. Họ chưa từng gặp qua cảnh đáng sợ như vậy. Thì ra, chết là một chuyện đáng sợ như vậy. Mà họ, rất sợ. Minh Phong dùng một quyền nện vào trên người Lê Hân, một tiếng buồn bực từ trong miệng hắn mơ hồ truyền ra, thấy cả người Lê Hân chật vật, máu nơi khóe miệng không ngừng chảy xuống, nhất là trên mặt trái, sưng vù lên, không còn vẻ anh tuấn của ngày trước, mà ánh mắt của hắn cũng trống rỗng vô hồn, giống như vừa mất đi tất cả linh hồn mình. Nam tử bạch y trầm mặt, lạnh lùng nhìn hai nam tử đang kẻ đánh người chịu, một đỏ một đen, ánh mắt của hắn càng ngày càng u ám, càng ngày càng lạnh lùng, dần dần, trong con ngươi sâu không ra đáy nâng lên một vạt ánh sáng, mơ hồ mang theo mùi máu tanh.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 257: Hạ Tình Nhai: Tìm Lại Kí Ức “Minh Phong, dừng tay.” Nam tử khẽ mở môi mỏng, thanh âm xuyên vào lòng người, giống như băng tuyết, không có độ ấm. Nghe được giọng nói của nam tử, bàn tay Minh Phong giữa không trung dừng lại, nhưng không thả xuống, cũng không động. Ngón tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, mà gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Nếu Tiêu Thanh Hàn không ngăn cản, nếu Lê Hân không đánh trả, thì Minh Phong có thể trực tiếp đánh chết tên kia, thật sự sẽ đánh chết hắn. “Quốc sư, ngươi. . . . . .” Minh Phong nắm chặt tay, chật vật để xuống, xoay người, đứng lên, Hồng Y như máu, khuôn mặt lúc này mang oán hận, hắn không thèm nhìn nam tử áo đen trên đất, cũng không muốn nhìn Tiêu Thanh Hàn. Hai nam tử, một người hành hạ nàng về linh hồn, một kẻ lại hành hạ nàng về thể xác. Nàng đau khổ không nơi nương tựa, chịu vô số tổn thương, đến chết vẫn nhìn nam tử mình yêu một cách trìu mến. Tiểu Nhược nếu, ngươi chết thật không đáng giá. mắt Tiêu Thanh Hàn khép hờ, lông mi che lại đáy mắt vô tình, sau đó giương mắt nhìn hai nữ tử, không hề chớp mắt, hồng quang trong mắt chợt lóe, đến khi thấy thân thể bọn họ không ngừng run rẩy. Sau đó, hắn từ từ đi tới trước mặt Lê Hân, vạt áo không ngừng nâng lên, như đóa hoa sen sạch sẽ nở rộ trong đêm tối, một người cao cao tại thượng, một kẻ lại chật vật không chịu nổi. “Hân, kiếp nạn của ngươi tới rồi.” Nam tử lạnh như băng nói ra, thức tỉnh mọi người. “Quốc sư. . . . . .” Minh Phong đột nhiên quay đầu lại, thấy con ngươi nam tử lạnh thấu, thân thể máu cương lên, làm sao lại lạnh lùng như vậy, vô tình như vậy, lúc này Tiêu Thanh Hàn như thay đổi thành một người khác, lãnh khốc vô tình. Cặp mắt kia giống như bị dính ma khí, kéo hút lấy linh hồn con người, rồi sau đó trực tiếp đánh xuống địa ngục, trong đôi mắt kia không thấy được tình cảm, cũng không thấy được ôn nhuận thanh nhã. Trong lúc nhất thời, kinh hãi làm hắn nói không ra lời. “Kiếp nạn?” Lê Hân ngẩng đầu lên, hai tròng mắt vô thần hiện đầy tia máu nhìn nam tử trước mặt, kiếp nạn gì, sao hắn không biết? Tiêu Thanh Hàn ngồi xổm người xuống, ánh mắt hai người đối diện nhau, tròng mắt đen nhìn thì lãnh tình, kì thực tất cả tâm tình đều giấu noi đáy mắt, tia sáng đỏ không ngừng thoáng qua, chu sa giữa trán đang chuyển động, khóe miệng nở nụ cười hoàn mỹ. “Hân, ta sẽ không để ngươi chết bởi vì nếu ngươi chết, đó là một loại giải thoát, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng bỏ qua ngươi như vậy sao?” Lời của nam tử nhẹ vô cùng, như một cơn gió nhẹ nhàng bay tới, lại tựa như một thanh đao nhọn khắc sâu vào lòng người đối diện. Tiêu Thanh Hàn đột nhiên khác lạ, khiến hắn không phản ứng kịp. Chẳng nhẽ, hắn, nhớ lại tất cả. “Quốc sư, ngươi, nhớ lại rồi sao?” thân thể Minh Phong chấn động, đột nhiên mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, làm sao có thể, Vong Tình Thủy của hắn căn bản không có phương pháp nào để giải, ngày đó bị hoàng đế uy hiếp, hắn dùng loại thuốc có hiệu quả cao nhất, một đời một thế, dù người kia có chết cũng không thể nhớ lại kí ức đã mất. Hơn nữa, có ngũ sắc hồn la hoa, càng khiến dược hiêu mạnh gấp mấy lần. Làm sao có thể. “Ngươi cứ nói đi?” Hắn hỏi ngược lại, sau đó đứng lên, gió thổi bay cát bụi, cũng thổi bay tay áo hắn, sắc trời tối đen, y phục trắng như tuyết, quanh thân nam tử chậm rãi lưu động một loại khí chất khác thường, dung mạo vẫn thế, bạch y vẫn thế, chẳng qua là cảm giác thấy thay đổi quá nhiều, quả thật như biến thành một người khác, bây giờ hắn quá lạnh lùng, quá ngoan tuyệt, quá tà ác.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 258: Hạ Tình Nhai: Thanh Hàn Tóc Trắng Sát khí, sát khí nặng nề, đè nén làm người ta không thể di động nửa bước, ngay cả việc hô hấp cũng khó khăn. “A. . . . . .” Đột nhiên nghe được Vân Thiển Y thét lên một tiếng, Minh Phong cùng Lê Hân đảo mắt nhìn về phía ả, sau đó dõi theo ánh mắt sợ hãi kia, bọn hắn cũng hoảng sợ không dứt. Chỉ thấy, Tiêu Thanh Hàn than hình thon dài, đứng vững như cây tùng, trong con ngươi tràn đầy bi thống, gió không ngừng thổi lên tóc hắn, từng cây, từng cây một, từng sợi, từng sợi từ đen mượt bắt đầu chuyển sang trắng, gió thổi không ngừng, màu tóc không ngừng biến chuyển, chốc lát sau, trên đầu nam tử toàn bộ biến trắng, 3000 sợi tóc trắng như tơ, thê tuyệt, buồn bã. Có nỗi đau nào đau đớn hơn cả, đau thân thể hay đau linh hồn…. Thanh Hàn. . . . . . Quốc sư. . . . . . Tất cả bị loại này quỷ dị này làm con tim đập mạnh, tại sao có thể như vậy, tóc Tiêu Thanh Hàn, toàn bộ biến thành trắng. Nam tử chậm rãi đi lại, đi qua Minh Phong, sau đó dừng lại trước người Vân Thiển Y cùng Tri Hạ, lạnh lùng nhìn họ, con ngươi như hầm băng lạnh buốt. Tròng mắt hắn không có hận, nhưng so với hận còn đáng sợ hơn, mang theo hơi thở hủy diệt mọi thứ, có thể đem linh hồn mọi người nắm chặt trong tay. Khóe miệng hắn nhẹ nâng, trong mắt lóe lên ác độc. Sau đó đi qua bọn họ. Đi tới vách đá, bạch y, tóc trắng, trắng làm chói mắt mọi người. “Quốc sư, người đừng nghĩ bậy.” Minh Phong theo sát hắn, Hồng Y nâng lên, đột nhiên, khi thân thể của hắn đến gần Tiêu Thanh Hàn chừng một thước thì bị một cỗ nội lực cường đại văng ra. võ công của Tiêu Thanh Hàn rất cao, hắn ít khi tự thân ra tay, không nghĩ tới, không nghĩ tới, thật không nghĩ lại mạnh đến vậy. Loại công lực này đã có thể so với sư phụ hắn “Minh Phong, ngươi cho rằng ta sẽ làm gì? Nhảy xuống núi sao?” Tiêu Thanh Hàn đột nhiên xoay người, tóc trắng bay bay, thê mỹ (trong đẹp có đau lòng) không nói ra lời. “Ngươi yên tâm, bây giờ không phải là lúc.” Hắn ngưỡng mặt lên, trái tim như vỡ ra từng mảnh, một hơi hít một thở cũng khiến hắn đau đớn, trái tim như bị ai đó dùng dao đâm vào, giông như thanh chủy thủ trên người nàng. Là hắn đả thương nàng. Là hắn bức nàng đến đường cùng, tất cả đều lỗi là của hắn. Là hắn. Không nên quên nàng. Mà bọn họ, hắn quét qua những người kia, khóe miệng nâng lên một đường cong tuyệt mỹ, chết quá dễ dàng, cho nên, bọn họ phải sống, sống để hưởng thụ cảm giác sống không bằng chết…. Hắn cúi đầu, nhìn về phía dưới, một vách đá sâu không thấy đáy, Nhược của hắn ở phía dưới, một mình lạnh như băng, cô đơn, hắn rất muốn đi theo nàng, nhưng tất cả còn chưa kết thúc, kẻ nào tổn thương nàng, hắn sẽ không bỏ qua, một người cũng không bỏ qua. Bạch y nhẹ nhàng tung bay, sợi tóc trắng như tuyết rơi loạn trên lưng hắn, trắng giống nhau, như đám mây, nhưng cũng lạnh lùng giống nhau. Hắn xoay người, ánh mắt đỏ quét qua bọn họ, ma khí tràn ngập.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 259: Hạ Tình Nhai: Khắc Tinh Tái Thế Tất cả đều thay đổi , thay đổi hoàn toàn, thay đổi khiến bọn họ không cách nào tin được chuyện mình thấy, Thanh Hàn quốc sư đầu bạc trắng trong tích tắc, toàn thân không còn khí chất trước kia, thay vào đó là một ác ma, vô tình, muốn đem tất cả vật trước mắt phá hủy. Không lưu lại một chút. “Quốc sư, ngươi, rốt cuộc bị sao vậy?” Minh Phong từ dưới đất đứng lên, gió thổi cát bụi làm mắt hắn không mở ra được, híp lại cặp mắt, hắn nhìn nam tử ở vách đá, tóc trắng rõ ràng như vậy lại khiến hắn chói mắt. bây giờ hắn có thể khẳng định, quốc sư đã nhớ lại tất cả, nhưng nếu có thể, hắn thật sự hi vọng quốc sư đừng nhớ lại, Tiểu Nhược Nhược đã chết, hiện tại quốc sư nhớ ra tất cả, điều này bảo quốc sư chấp nhận thế nào, đối mặt thế nào, tin tưởng thế nào, cô gái mà hắn dùng cả sinh mạng để yêu lại chết trước mặt hắn, mà còn chết một cách đau đớn thê thảm như vậy, tim của hắn, e rằng. . . . . . Từ trước đến giờ, quốc sư so với người thường thì tình cảm hơn rất nhiều, lãnh tình hơn 3 phần, nhưng tình cũng nặng ba hơn phần. Đả kích như vậy, e rằng trong khoảng thời gian ngắn, hắn căn bản không chịu nổi, cho nên tóc mới trắng. Tóc trắng, tuyệt tình, trong lúc bất chợt, đầu của hắn rung động, cực điểm của sợ hãi, nhớ tới lời tiên đoán kia. Thiên Trạch trăm năm, trăm sen nở rộ, cửu tử quốc sư, Vân Long bên cạnh, thê tử quốc sư, chủ nhân phách Nguyệt, Vân-Nguyệt gần nhau, thiên hạ thái bình, Vân-Nguyệt chia lìa, khắc tinh giáng thế. Khắc tinh giáng thế, khắc tinh, ma khí. . . . . . Chẳng lẽ….. hắn trợn to mắt, nhìn Tiêu Thanh Hàn, bây giờ, mặc dù quốc sư vẫn mặc bạch y, nhưng không thanh nhã như trước, toàn thân bap phủ bởi ma khí. Trong con ngươi thỉnh thoảng lóe lên hồng quang, quỷ dị khó dò. Chẳng lẽ, lời tiên đoán thành hiện thực. . . . . . Quốc sư. Điều này sao có thể, hắn không tin, nhưng hoàn cảnh trước mắt lại phải giải thích như thế nào, Tiểu Nhược Nhược chết đi là một đả kích đối với quốc sư, quả thật vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, từng nay là hắn biết, hai người này chính là lẫn nhau tình cảm chân thành, hôm nay Tiểu Nhược nếu đã chết, như vậy quốc sư bây giờ là không phải là căn bản là không hề sinh yêu. Chỉ muốn vì nàng báo thù. Nếu như hắn thật sự là khắc tinh, thế gian này lại đem sẽ đón lấy một cuộc huyết tẩy như thế nào. Nhưng nam tử như hoa sen này làm sao lại là ma tinh? Tiêu Thanh Hàn cười lạnh, nụ cười lại chưa từng đập vào đáy mắt, hắn giang hai cánh tay,giod không ngừng thổi lên tóc trắng cùng bạch y, như một đóa sen trắng. “Thiên Địa làm chứng, lúc này, Tiêu Thanh Hàn, làm ác ma tái thế. . . . . .” Trong mắt hồng quang lần nữa thoáng qua. Ma tái thế, ác ma tái thế, Minh Phong nghe được lời hắn nói, thân thể chấn động, hắn quả thật không thể tin được vào mắt mình, đây là thật ,là thật, quốc sư là ma tinh, là khắc tinh trong truyền thuyết. Tiêu Thanh Hàn để tay xuống, đi tới bên cạnh Vân Thiển Y, mắt lạnh quan sát trên vết máu trên y phục của ả, lại nhìn cánh tay được quấn bằng khăn gấm. ánh mắt lạnh lùng vô tình, khiến Vân Thiển Y toàn thân hốt hoảng, sợ hãi không ngừng len lỏi chạy khắp cơ thể ả.. . . . . . Tiêu Thanh Hàn chợt đưa ngón tay, khớp xương ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, toàn thân ả như cứng lại, không cách nào động được, đây là điểm huyệt. “Minh Phong.” Hắn cũng không xoay người, kêu tên Minh Phong. “Vâng” Minh Phong sửng sốt. Cũng đi lên trước, phức tạp đi về phía hắn. “Túy Nguyệt lưu tâm.” Môi của hắn mở ra. Túy Nguyệt lưu tâm, Minh Phong giật mình, từ bên hông lấy ra một viên thuốc. Như hiểu ra mấy phần. Lê Hân đột nhiên rống to, âm thanh khàn khàn khó nghe: “Thanh Hàn, không phải ngươi muốn. . . . . .” “Không phải, không phải cái gì?” Tiêu Thanh Hàn nhẹ nhàng nâng mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng khinh thường, sau đó hắn nhận lấy thuốc trong tay Minh Phong. Ngón tay khẽ run một chút, sau đó lại đưa cho Minh Phong. “Cho ả xuống.” Hắn nói những lời này, xoay người, từ từ biến mất trước tầm mắt mọi người, bóng dáng trắng như tuyết, tựa như sương, sạch sẽ không bụi trần như cũ, nhưng không chút ấm áp.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 260: Hạ Tình Nhai: Chân Tướng Minh Phong cầm thuốc, đi về phía Vân Thiển Y, Vân Thiển Y bị điểm huyệt, không cách nào nhúc nhích, chẳng qua trong mắt mang theo khẩn cầu, mang theo đáng thương, nhưng không cách nào đả động nam tử áo đỏ trước mắt. “Minh Phong, đừng…Thiển Y vô tội.” Lê Hân nằm trên mặt đất, căn bản không thể đứng lên, chẳng qua là vươn tay van xin hắn. Ngàn vạn lần không được, Túy Nguyệt lưu tâm là loại độc cực mạnh, không phải người nào cũng có thể chịu đựng. Thiển Y chỉ là một cô gái, làm sao để nàng gánh chịu được chứ. Tất cả đều là lỗi của mình, là hắn, là hắn sát hại Vân Tâm Nhược, tất cả đều là hắn, là lỗi của hắn, không liên quan đến người khác. Nếu như muốn đền mạng, vậy mình hắn là đủ rồi, hắn nợ nàng. Nợ nàng quá nhiều, hắn nợ nàng mạng sống, nợ nàng. . . . . . chỉ cần hắn chết là có thể bồi tội cho nàng. Nhưng Thiển Y vô tội, tất cả đều là lỗi của hắn. “Vô tội, ngươi nói ả vô tội?” Minh Phong cười lớn. Trong mắt lại có chút hơi nước, mang theo bi thương, hắn lắc đầu một cái, mang theo đồng tình, mang theo đáng thương nhìn về phía nam tử áo đen trên đất, kẻ bị hắn đập cho tơi tả. “Tướng quân, ngươi thật đáng thương, ngươi cho rằng nữ nhân này vô tội thật sao? Ngươi có mắt như mù, loại nữ nhân lòng dạ ác độc này mà ngươi còn che chở ả như thế. Túy Nguyệt lưu tâm đúng không?” Hắn nhìn thuốc trong tay, giọng nói không khỏi tăng thêm. Hắn vừa trở về, liền nghe tất cả mọi chuyện xảy ra trong phủ quốc sư, Tiểu Nhược Nhược oan uổng, Lê Hân muốn gán tội cho người khác, quốc sư tổn thương nàng, những thứ này, nàng đều chịu đựng sao? Khi đó, nàng thương tâm bi thống đến trình độ nào, ai có thể nghĩ đến. Ai có thể biết đến. Hắn chợt đưa tay, kéo y phục Vân Thiển Y, hiểu vì sao quốc sư lại đem thuốc cho hắn. Loại nữ nhân này, quốc sư khinh thường đụng vào. Hắn sẽ không để cho ả chết, sẽ làm ả sống không bằng chết. Cho nên, Túy Nguyệt lưu tâm này, Tiểu Nhược Nhược từng chịu thì Vân Thiển Y cũng phải nếm lấy, hơn nữa phải chịu gấp mười lần . Hắn đem thuốc thả vào khóe miệng Vân Thiển Y, bất chợt, Tri Hạ như một trận gió, đem thuốc cầm lấy, sau đó ngửa đầu, nuốt xuống, động tác nhanh làm Minh Phong cũng không kịp ngăn cản. Thuốc vừa xuống bụng, một loại đau đớn bốc lên. Tri Hạ quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vốn lãnh đạm vì đau đớn mà vặn vẹo.”Tướng quân, là lỗi của nô tỳ, tất cả đều do nô tỳ làm, tất cả đều do nô tỳ nghĩ ra, không liên quan đến tiểu thư, là nô tỳ đem độc dược bỏ vào trong chén hại Tam tiểu thư, cũng là nô tỳ tìm người đem Tam tiểu thư trói đến đây, tất cả đều do nô tỳ làm. Không liên quan đến tiểu thư.” Tri Hạ đau đớn, toàn thân co rúm lại, lời nói trong miệng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên thống khổ. “Tri Hạ. . . . . .” trong mắt Vân Thiển Y lệ không ngừng rơi xuống, con mắt tối sầm. Lâm vào trong bóng tối, thân thể mềm nhũn ngã xuống, tất cả đều ngoài dự liêu của ả, hết thảy tất cả cũng chuyển biến một cách đáng sợ. Điều ả có thể làm duy nhất chỉ có thể là trốn tránh. Mà lúc này, Lê Hân như bị sét đánh, toàn thân như nằm trong băng tuyết, hắn chán nản nằm trên mặt đất, trong lúc bất chợt, cười lớn, tiếng cười bi thiết, như một con thú dữ bị thương. Thì ra. . . . . Hắn là kẻ ngu, thì ra. . . . . . Hắn ngu ngốc Minh Phong mắt lạnh nhìn Vân Thiển Y té xỉu, khinh thường, đồ đàn bà thúi. Sau đó hắn nhíu mày, nhìn Tri Hạ thống khổ co rúc thân thể trên đất. Đột nhiên, hắn tiến lên, điểm nhẹ trên người Tri Hạ mấy cái, cô gái cũng dừng việc co rúm thân thể lại. Lúc này hắn lấy ra một viên thuốc bên hông, đút vào miệng Tri Hạ. Viên này thuốc vốn dùng để giải độc cho Tiểu Nhược Nhược, nhưng bây giờ nàng không còn. không phải là hắn tốt bụng, hắn chỉ biết khi thấy Tri Hạ đau đớn thế này lại liên tưởng đến cô gái kia. Cho nên, hắn giải dược cho nàng, giúp nàng giải độc. Về phần sự thật rốt cuộc là thế nào, thật ra thì không cần phải nói rõ thì tất cả đã bày ra trước mắt rồi, không ngờ bên cạnh ả Vân Thiển Y còn có nha hoàn trung thành như vậy, chẳng qua là nhân hết mọi tội lỗi lên minh thì người khác sẽ tin sao? Hắn nhìn về phía nam tử cách đó không xa đang thống khổ cười to, như vậy, tất cả mọi chuyện hắn biết rồi. Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu cần gì làm thế.