Vân Long Phá Nguyệt Chương 261: Yêu Là Gì Minh Phong đi tới trước mặt của hắn, cúi đầu nhìn nam tử nằm trên mặt đất, khẽ thở dài một cái, bây giờ hắn quả thật không biết đối xử với Lê Hân như thế nào. Là oán là hận, là đồng tình, hay nên chết hắn, có thể đối với hắn là một loại giải thoát, nam nhân e rằng đến bây giờ vẫn không xác định trong lòng mình rốt cuộc yêu người nào. Quả nhiên là người ngoài cuộc sáng suốt. . . . . “Lê Hân a Lê Hân.” Hắn lắc đầu, nhìn về phía vách đá, “Ngươi thật đúng là ngu! Cho là mình thích Vân Thiển Y sao? Chỉ sợ lòng của ngươi đã sớm rơi vào trên người một cô gái khác, ngươi rốt cuộc không có cơ hội nữa rồi.” Không phải, là cả hắn và quốc sư đều không có cơ hội. Hắn nói xong, xem Hạ tình nhai một cái, trong con ngươi thoáng qua ưu thương, vách đá, tình đoạn, hồn mất, một người chết, lại đả thương hai người. Hoặc, tương lai càng nhiều người hơn. Lê Hân nghe xong, thân thể đột nhiên run rẩy, tựa như lá vàng bị gió thu cuốn, thê lương, hắn thống khổ tựa đầu vào trên đất. Đôi tay đánh lên mặt đất, trên mu bàn tay, một mảnh xanh tím, một mảnhh đỏ tươi. Máu, theo vết thương chảy xuống. . . . . . lời Minh Phong nói, như một tiếng sấm hoàn toàn đánh thức hắn, khiến đầu óc hắn thanh minh lại. Cái gì là yêu, cái gì là không thương, cái gì là tình, cái gì là hận, là hắn sai lầm rồi, sai lầm rồi, sai thái quá. “Ha ha. . . . . .” Hắn thật sự muốn cười sự ngu xuẩn của mình, tại sao đến nước này hắn mới hiểu, hắn mới thật sự hiểu. Hắn rốt cuộc yêu người nào. Rốt cuộc hận người nào. Tại sao lại đến bước đường cùng này mới hiểu? Minh Phong phi thân tới vách đá, nhìn dưới vách đá một mảnh tối tắm, Hồng Y đỏ tươi như máu, trời chiều ngã về tây, lộ vẻ yêu trị, mà khi mặt trời đỏ từ từ rơi xuống, chân trời xuất hiện một ánh sao, không ngừng lóe ra màu sắc khác thường. Trăm năm kiếp nạn, khắc tinh giáng thế. . . . . . Cuối cùng không thể tránh khỏi. Bên trong hoàng cung, người người cũng đắm chìm trong một loại sợ hãi, một khắc đồng hồ trước, bóng trắng thanh tuyệt, cho dù bọn họ đã sớm quen Thanh Hàn quốc sư có phong thái như thế, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều không thể đem ánh mắt dời đi. Hắn tựa như ánh sao xa xăm nơi chân trời, ngươi chỉ có thể đứng từ xa nhìn, nhưng không cách nào đến gần. Mà lúc này, càng làm cho người ta cảm thấy loại khoảng cách đó như mặt đất với bầu trời, cao không thể chạm tới, hơn nữa, mà điều làm người không thể tin là mái tóc Thanh Hàn trắng như tuyết, lóng lánh tựa hồ có thể làm mắt đau xót. Một trận gió qua, giống như một giấc mộng, sau đó bóng trắng biến mất, chỉ để lại hương sen nhàn nhạt, còn có loại lạnh lùng làm người thấu xương. Thanh Hàn quốc sư còn trẻ mà bạc đầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mọi người suy đoán, nhưng không biết. Bên trong ngự thư phòng, chỉ nghe được một tiếng ‘két’, thái giám cùng cung nữ ngoài cửa sợ hãi đến nỗi đổ mồ hôi lạnh khắp cả người. Lúc này, một ly trà thượng hạng rơi trên mặt đất, vỡ thành mấy miếng, Tiêu Cẩn Du không nói ra được lời nào, chẳng qua là mở to mắt nhìn nam tử trước mặt, bạch y, tóc trắng, dung nhan tuyệt mỹ, tựa như cây tường vi trong băng tuyết.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 262: Chất Vấn “Cửu đệ, ngươi làm sao vậy, tóc của ngươi sao lại thế này?” Tiêu Cẩn Du hồi thần, con người đào hoa lóe ra thần sắc thống khổ, tóc Cửu đệ bị sao mà trắng bệch thế, hắn đi lên trước, đưa tay muốn chạm sợi tóc kia, muốn biết rốt cuộc mình có phải đang nằm mơ hay không. Ai ngờ, tay của hắn vừa mới giơ lên, Tiêu Thanh Hàn lắc mình một cái, tránh khỏi, chẳng qua là vẫn có một sợi tóc xẹt qua tay của hắn, sau đó, xâm nhập đáy lòng hắn. Đây là thật, hơi lạnh, màu sắc trắng trong, đây là thật, mái tóc đen bóng của đệ đệ hắn toàn bộ biến thành tuyết. “Tại sao?” Tiêu Cẩn Du nắm chặt hai quả đấm, ngón tay đâm vào thịt. Chỉ cảm thấy toàn thân có loại đau đớn lạnh như băng. “Hoàng huynh không biết sao?” Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Tiêu Cẩn Du, giọng nói băng thấu. thân thể Tiêu Cẩn Du chấn động, lui về phía sau một bước, hắn quả thật không thể tin được nam tử lạnh lùng trước mắt là đệ đệ thanh nhã như sen kia. Quốc sư Thiên Trạch nổi tiếng thiên hạ, lúc này, Thanh Hàn hoàn toàn thay đổi, thay đổi làm hắn kinh hãi và hoảng hốt. “Trẫm không biết ngươi đang nói gì?” Tiêu Cẩn Du chán nản buông tay xuống, đột nhiên cảm thấy mình vô lực, ngay cả sức lực đứng cũng không có. Nói thật, hắn bây giờ không thể chấp nhận nổi một kích thích nào khác, cho dù rất nhỏ. Tiêu Thanh Hàn cùng Tiêu Cẩn Du đứng đối mặt với nhau, một thân bạch y, ánh nến chợt giật mình, ngọn đèn dầu với ánh sáng vàng nhạt làm sợi tóc hắn càng lộ vẻ trong suốt trắng toát, tựa như gió tuyết ngày đông. “Hoàng huynh quên lần trước Thần Đệ nói gì sao?” Hắn ngưng mắt nhìn Tiêu Cẩn Du, “Lúc ấy Thần Đệ nói hai chữ. . . . . .” Lúc này, hắn dừng lại, hơi nhếch môi, nhìn sắc mặt người đối diện khẽ biến. Mới chậm rãi mở miệng.”Thần Đệ nói, chờ ta, hoàng huynh có từng nhớ?” Tiêu Cẩn Du sửng sốt, sắc mặt đột nhiên cực kỳ khó coi, hắn đương nhiên nhớ, nhớ rõ ràng, thế nhưng chuyện này có liên quan đến mái tóc trắng này sao? Hơn nữa còn dùng khẩu khí như thế tới chất vấn hắn, dù thế nào, thân phận của hắn cũng là hoàng đế, hoàng đế Thiên Trạch cao cao tại thượng, mà giọng nói Thanh Hàn lúc này làm cho mặt mũi hắn xấu đi, vì vậy, hắn không khỏi thu hồi tất cả vẻ mặt, cương mặt lên, lạnh lùng nói: “Chuyện này trẫm nhớ, khi đó trẫm xác thực đáp ứng ngươi. Phải chờ ngươi. . . . . .” “Chờ ta?” Tiêu Thanh lặp lại lời hắn nói, đáy mắt thoáng qua một tia lửa, sau đó lại bị băng tuyết che phủ. Hắn xoay người nhìn bầu trời đầy sao, thanh âm của hắn bay bổng. “Hoàng huynh, vậy ngươi có chờ Thần Đệ không? Đợi không? Chuyện Vong Tình Thủy, hoàng huynh sao không đợi?” Hắn quay đầu, sợi tóc trên vai cùng y phục như muốn tan ra cùng một chỗ. Chu sa trên trán máu đỏ diêm dúa. Mơ hồ lưu động một cỗ ma khí. Làm cho người ta không nhịn được mà bị hút vào trong đó, không cách nào thoát thân. Chỉ cảm thấy một cảm giác nguội lạnh lan khắp thân thể.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 263: Hối Hận “Ngươi, thế nhưng, biết.” Tiêu Cẩn Du kinh hãi, cố gắng đè nén tiếng tim đập mạnh. Hắn nhớ lại rồi. Hắn nhớ ra rồi. Vì vậy chuyện này có liên quan đến màu tóc của hắn. Tiêu Cẩn Du khẽ thở dài, sau đó mới nhìn hắn. “Cửu đệ, đừng trách trẫm, trẫm cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, tốt cho Thiên Trạch, dù sao Vân Thiển Y là chủ nhân phách nguyệt. Hơn nữa, trẫm cũng không làm hại Vân Tâm Nhược! Ngươi lại hận trẫm thế ư?” Hắn nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Hàn, giải thích. Hi vọng đệ đệ có thể hiểu. Hắn làm như vậy đơn giản là vì tốt cho hắn, tốt cho Thiên Trạch. Vì dân chúng Thiên Trạch. Khi đó, còn biện pháp nào tốt hơn sao? Đệ ấy cho rằng hắn nguyện ý chia rẽ tình cảm của đệ đệ cùng Vân Tâm Nhược sao? Thật sự, thực tế ép hắn. “Vì tốt cho Thần Đệ?” Tiêu Thanh Hàn chợt cười, cười hoàn mỹ, như hoa sen nở rộ, chẳng qua là nụ cười chỉ nơi khóe miệng, không thấy trong đáy mắt, cũng chưa từng nhập vào lòng. “Nàng chết rồi, hoàng huynh hài lòng chưa?” Hắn từng bước từng bước tiến gần tới Tiêu Cẩn Du. Tiêu Cẩn Du cả kinh thất sắc, làm sao lại thế, ai chết? Chẳng nhẽ là Vân Tâm Nhược, điều này sao có thể? Hắn, chưa từng hạ lệnh giết nàng. “Đây không phải là điều hoàng huynh mong đợi sao? Nàng chết rồi, cô gái Thần Đệ dùng tính mạng để yêu chết rồi.” Tiêu Thanh Hàn thu hồi nụ cười yếu ớt kia, từng chữ từng câu như băng tuyết, đánh vào trên người Tiêu Cẩn Du, khiến thân thể người nọ run rẩy. “Chết rồi, làm sao có thể?” Tiêu Cẩn Du cúi đầu tự lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy mái tóc tuyết trắng của Tiêu Thanh Hàn, tâm chìm xuống. Trước kia hắn từng có ý nghĩ giết nàng, hơn nữa không chỉ một lần, thế nhưng đó chỉ là lúc Thanh Hàn chưa tỉnh lại mà thôi. tính khí Thanh Hàn hắn biết rõ. Bất kỳ vật gì đều không thể áp đặt trên người dệ đệ, cho nên hắn chỉ có thể cưỡng chế Minh Phong cho đệ đệ uống Vong Tình Thủy. Chẳng qua là, khi hắn làm xong thì cũng hối hận, nhất là sau khi đệ ấy tỉnh lại, không yêu Vân Thiển Y, hắn quên mất tình yêu với Vân tâm nhược, cũng quên mất tình yêu với người khác, đổi thành trong trẻo lạnh lùng, khi đó hắn rất hối hận. “Hoàng huynh, lần này ngươi làm sai rồi.” Tiêu Thanh Hàn dừng bước, đột nhiên xoay người, để lại cho Tiêu Cẩn Du một bóng lưng cô đơn lạnh lẽo. “Cửu đệ, Vân Tâm Nhược chết, trẫm thật rất xin lỗi, nhưng người chết không thể sống lại. Ngươi. . . . . .” Hắn nghĩ muốn khuyên Tiêu Thanh Hàn, nhưng bây giờ không biết khuyên như thế nào, mất đi người mình yêu, thể xác và tinh thần của đệ đệ nhất định đau đến cực điểm, hắn biết Thanh Hàn là người thế nào, nếu như trước kia hắn còn hoài nghi tình cảm của đệ đệ đối với Vân Tâm Nhược sâu thế nào, có nguyện ý vì nàng dùng cả tính mạng mình để đổi lấy hay không, nhưng lần này, nhìn thấy vì nàng mà tóc hắn trắng toát. Chẳng qua, hắn sai lầm thật rồi sao? Thật sự, sai lầm sao? “Người chết không thể sống lại, đúng vậy. . . . . .” Tiêu Thanh Hàn quay đầu, lạnh lùng như ánh trăng, hắn giương môi, cười chói lọi, nhưng trong đó lại có một cỗ mùi máu tươi nồng nặc, “Hoàng huynh, thiên hạ này quá mức bình tĩnh.” lòng của Tiêu Cẩn Du đột nhiên co rúm, sát khí nồng đậm như mang theo ma khí, rót vào cả người hắn. Giống như bị rắn độc cắn không buông. . “Cửu đệ, ngươi nói cái gì? Cái gì mà thiên hạ bình tĩnh?” Môi hắn khẽ nhúc nhích, không ngừng đóng mở . nam tử bạch y đi tới cửa, sợi tóc trắng được gió nâng lên, mang theo một cỗ mị hoặc, một loại lãnh tình, còn có một loại tàn khốc. “Hoàng huynh, Thần Đệ yêu nàng, yêu bằng sinh mạng, nàng đau thương, Thần Đệ sẽ trả lại cho những kẻ nào làm hại đến nàng.” Thanh âm của hắn càng ngày càng lạnh, càng ngày càng vô tình: “Nếu như tất cả là số mạng, như vậy, sau này Tiêu Thanh Hàn sẽ thành ma tình. . . . . .” Đột nhiên, cuồng phong gào thét, ở đêm tối lộ vẻ quỷ dị, trăng sáng bị mây bao phủ, lúc này trên trời dưới đất chỉ chừa lại một mảnh tối tăm mù.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 264: Mất Đi Tất Cả “Cửu đệ, làm sao ngươi. . . . . .” toàn thân Tiêu Cẩn Du run rẩy, hoàn cảnh trước mắt làm hắn không thể nào tin nổi, chẳng lẽ. . . Hắn nghĩ tới lời tiên đoán kia. Thiên Trạch trăm năm, trăm sen nở rộ, cửu tử quốc sư, Vân Long bên cạnh, thê tử quốc sư, chủ nhân phách Nguyệt, Vân-Nguyệt gần nhau, thiên hạ thái bình, Vân-Nguyệt chia lìa, khắc tinh giáng thế. Thành ma, khắc tinh, chẳng lẽ là ma tinh giáng thế, chính là Thanh Hàn ư, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không phản ứng kịp. sợi tóc Tiêu Thanh Hàn như tuyết, bay múa trong gió, nâng lên, rồi sau đó rơi xuống, Ánh trăng chiếu vào trên áo, trên tóc Tiêu Thanh Hàn, toàn bộ biến thành màu bạc lung linh, làm hắn càng thêm tuyệt sắc vô song, khí chất trong trẻo lạnh lùng, chu sa đỏ tươi trên trán càng tươi đẹp, tuyệt mĩ, cũng tuyệt tình. Gió cuốn vạt áo nam tử, trong giây lát, nam tử ngẩng đầu, mắt nhìn về phía ánh sao phương Bắc, khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười khó dò. Tiêu Cẩn Du ngồi yên trên ghế, khuôn mặt nửa xanh nửa trắng, cơ hồ không còn chút máu, thái giám cùng cung nữ ở cửa sớm bị một màn kỳ dị vừa rồi làm kinh hãi, xụi lơ trên đất. Còn có vài người nằm yên trên đất, ngất đi vì sợ hãi. Quá mức kinh dị, cũng quá mức đáng sợ. Phủ quốc sư, bên trong Thủy Tâm tiểu trúc, Tiêu Thanh Hàn ngồi trên ghế trúc, bạch y và sợi tóc trắng bóng, hai tròng mắt khép hờ, tựa vào trên ghế, chậm rãi mở con ngươi, thoáng qua một mảnh buồn bã. Đột nhiên, một ánh sáng nhàn nhạt lướt qua mắt hắn, hắn cúi người xuống, nhặt lên một viên ngọc châu màu xanh ở bên cạnh bàn trúc, tâm đau nhói. Hắn đem nó cầm trong tay, sau đó dùng sức nắm chặt lại. Ngọc châu mượt mà, hơi lạnh xúc cảm truyền vào lòng bàn tay của hắn. Hắn nhớ hạt châu này, ngày đó, hắn chính nó để đánh vào trên người của Nhược, cũng đánh vào tim nàng, khi đó, nàng chắc chắn sẽ rất đau, hắn khổ sở cười một tiếng, tóc trắng rũ xuống, rơi trên hạt châu, nhìn sợi tóc bạc trắng của mình, tim lạnh lại. Minh Phong đến gần Thủy Tâm tiểu trúc, hôm nay hắn rốt cuộc thay bộ y phục đỏ tươi như máu kia thân, mặc một bộ màu xám, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng có nhàn nhạt buồn, hắn đi vào, đứng bên cạnh Tiêu Thanh Hàn, quốc sư ngồi cả một ngày rồi. Không ăn không uống, không ngủ. Quốc sư như vậy, có thể khỏe mạnh được bao lâu? “Quốc sư, một ngày. . . . . .” Hắn thở dài nhìn về phía nơi xa. Xuyên thấu qua rừng trúc kia, tựa hồ có thể nhìn đến khuôn mặt cười yếu ớt và thân hình gầy còm của cô gái. “Ư.” Tiêu Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi, “Tìm được gì chưa?” Thanh âm nghe như bình tĩnh, nhưng chỉ hắn mới biết, mỗi một chữ nói ra tim hắn sẽ đau đớn thế nào. “Không tìm được. Phía dưới núi là cây cối, đá, còn có rắn độc, mãnh thú, chỉ sợ là tìm được cũn chỉ còn. . . . . .” Minh Phong im lặng, câu ‘hài cốt không còn’ không cách nào nói ra. Hắn không thể chấp nhận nỗi, huống chi là quốc sư – người yêu nàng. Khi còn sống chịu bao nhiêu hành hạ, lúc chết vẫn không thể toàn thây. Trời cao sao lại đối xử với nàng như thế. Tiêu Thanh Hàn nắm ngọc châu càng chặt, trên ngực đau đớn co rút. Lấy thông minh của hắn, ý Minh Phong nói không thể không biết. “Bọn hắn đâu? Bây giờ sao rồi? Vân Thiển Y không uống Túy Nguyệt lưu tâm hả?” Nói đến Túy Nguyệt lưu tâm, cả người hắn cũng như đi linh hồn, hắn đứng lên, thân thể ngạo nghễ, lại giống cây cỗ thụ giữa mùa đông, cô đơn lẻ loi. Mất nàng, thật ra thì hắn đã mất đi toàn bộ thế giới.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 265: Bắt Đầu Trả Thù Minh Phong nghe được, nửa ngày, chậm rãi mở miệng, “Ngày đó, thuốc kia vốn là để Vân Thiển Y ăn, nhưng nha hoàn bên cạnh giành lấy, sau đó nuốt vào bụng, Minh Phong không muốn thấy cảnh độc dược phát tác, cho nên cho ả giải dược. Trước mắt, Vân Thiển Y cùng Lê Hân tướng quân đều ở trong phủ quốc sư, hơn nữa ta đã phái người trông coi. Vân Thiển Y bị kinh sợ, lúc này như chim sợ súng, có chút điên cuồng, mà Lê Hân. . . . . .” Hắn dừng lại, không biết phải trả lời thế nào mới phải. “Hắn thế nào?” Tiêu Thanh Hàn hỏi, trong mắt không chút rung động. “Hắn hôn mê bất tỉnh, nóng sốt không lùi.” Minh Phong hồi đáp. Quả thật, từ khi trở lại, Lê Hân liền bệnh không dậy nổi, cộng thêm tinh thần bị đày đọa. Cơn bệnh này giống như núi đổ, đến nay vẫn chưa tỉnh. E rằng gã không cách nào đối mặt với ả Vân Thiển Y ác độc , không cách nào đối mặt với việc Tiểu Nhược Nhược bị gã giết, hoặc là không cách nào đối mặt với chính mình.” Nhưng, trốn tránh một lúc thì có thể trốn tránh cả đời ư? “Minh Phong, ngươi biết loại trừng phạt nào khiến người khác đau đến chết đi sống lại không?” Tiêu Thanh Hàn không nhìn hắn, nhìn hạt châu màu xanh trong tay. Trong mắt, một mảnh hồng quang thoáng qua. “Minh Phong không biết.” Hắn cúi đầu, không tỏ ra bất kỳ thái độ gì. Tiêu Thanh Hàn ngẩng đầu, nhìn Minh Phong, ngọc châu trong tay đột nhiên đánh vào một cây trúc, cây trúc lập tức ‘bùm’ một tiếng, ngã rạp trên mặt đất, lá trúc không ngừng bay lên, có mấy lá rơi vào trên bàn. Minh Phong nhìn thân trúc gãy, trong mắt sầu lo, trước kia quốc sư thích trúc nhất, không để người nào tổn thương một phần, hiện tại hắn lại tự tay hủy đi. Bây giờ, quốc sư càng ngày càng khó đoán, càng ngày càng máu lạnh. Cũng càng ngày càng nguy hiểm, tựa như quả boom, không biết khi nào thì nổ. Tiêu Thanh Hàn cầm lên một mảnh lá trúc, nắm chặt, giọng nói chậm rãi truyền ra, “Chết thì rất dễ dàng, một đao, một kiếm, một chưởng, chỉ cần nhẹ nhàng hạ xuống, nhưng bổn tọa không muốn. Bọn họ không xứng với loại giải thoát này. Ngươi nói đi, đưa bọn họ trói chặt vào người nào họ hận nhất, sợ nhất, chán ghét nhất, để cho bọn họ mở mắt, nhắm mắt, ăn cơm, ngủ, mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi một năm đều thấy nhau, như vậy bọn họ có sống không bằng chết không? Dĩ nhiên, bọn họ chưa có quyền lợi để chết.” Nói xong, bàn tay hắn mở ra, trong tay toát ra một làn khói màu xanh. Mà lá trúc kia lại lặng lẽ biến mất. “Quốc sư, ngươi muốn….” Minh Phong nhìn tay hắn, nhíu chặt mày, chưa từng buông ra. Tâm tình Quốc sư bây giờ không thể đoán được! Nhưng lời quốc sư vừa nói lại làm cho hắn cực kỳ bất an. Trừng phạt như vậy, thật sự là sống không bằng chết, thật đáng sợ. Tiêu Thanh Hàn bắt chéo hai tay sau lưng, nét mặt bình tĩnh .”Bản tọa muốn đem Vân Thiển Y gả cho Lê Hân, để cho bọn họ đời này phải gặp nhau, chán ghét nhau, hành hạ lẫn nhau. Đến chết mới thôi.” “Quốc sư, phương pháp kia, Minh Phong không đồng ý, Vân Thiển Y không xứng lấy được danh hiệu tướng quân phu nhân này, ả không xứng.” Minh Phong cắn răng lắc đầu, “Vân Thiển Y có chết vạn lần cũng không thể trả được nợ cho Tiểu Nhược Nhược. Còn nữa… dù sao Vân Thiển Y cũng là chủ nhân phách Nguyệt, làm sao có thể gả?” “Minh Phong, bổn tọa chưa bao giờ nói ả là chủ nhân phách Nguyệt, ngươi cũng cho rằng Vân Thiển Y là chủ nhân phách Nguyệt sao? Ngươi quá đề cao ả rồi, ả không xứng.” Cặp mắt Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng, không chút tình cảm, giống như lưỡi dao sắc bén “Bổn tọa muốn ả gả cho Lê Hân, dĩ nhiên không phải là lấy thân phận chính thê (vợ cả), về phần Lê Hân, tình kiếp của hắn với Vân Thiển Y dây dưa không rõ. Bọn họ sẽ phải nhận lấy quả báo cho riêng mình, mà thứ bọn họ nợ Nhược, bản tọa sẽ lấy lại tất cả.” Minh Phong nghe xong, đầu tiên là hơi kinh ngạc, quốc sư khẳng định Vân Thiển Y không phải là chủ nhân phách Nguyệt, mà hắn cũng quả thật chưa bao giờ thừa nhận ả có được phách nguyệt, còn có chuyện gì mà hắn không biết sao? Tiêu Thanh Hàn nhìn sắc trời một chút, bước ra khỏi đình, quay đầu lại, “Minh Phong, ngươi cùng bổn tọa đi xem họ một chút.” “Vâng” Minh Phong đáp ứng, lúc nhìn mái tóc trắng kia, thở dài một hơi. Quốc sư sắp bắt đầu trả thù, ai cũng chạy không thoát.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 266: 30 Đại Bản Thật may là trong số những người đó không có mình. Có lẽ là quốc sư biết sự bất đắc dĩ của hắn, cho nên quốc sư không trách mình. Bởi vì hắn là Thanh Hàn quốc sư Thiên Trạch, đồng thời cũng là trăm năm khắc tinh. Hai người một trước một sau đi tới một tiểu viện bên trong Lưu Đinh Lâu, lúc này hai người kia đang bị nhốt ở đây, ngoài cửa có mấy tên thị vệ canh gác, chứng kiến thấy hai người, nhất là mái tóc bạch kim của Tiêu Thanh Hàn, toàn bộ mất hồn. Giống như không thể chấp nhận sự thật này. Thanh Hàn quốc sư đầu bạc trong vòng một đêm đã sớm truyền khắp hoàng cung, bọn họ cũng có nghe thấy, nhưng nghe đi nghe lại vẫn tuyệt đối không tin tưởng. Một đầu tóc trắng kia cùng màu với bạch y hắn mặc, trong trẻo thanh cao mang theo vài phần lạnh lùng, đập vào mắt như một mảnh tuyết. Tiêu Thanh lạnh lẽo nhìn mấy người, khiến toàn bộ bọn họ cúi đầu xuống, ánh mắt của quốc sư, thật sự rất lạnh lùng. Thị vệ canh cửa vội vàng né sang hai bên, không dám nhìn cặp mắt lạnh lùng kia, nhanh chóng đẩy cửa ra. Tiêu Thanh Hàn đi vào, Minh Phong mặc áo xám đi theo ở đằng sau. Càng làm cho tất cả kinh ngạc. Trời sắp đổ mưa máu rồi ư, mặt trời mọc từ hướng tây sao, quốc sư đầu bạc, mà Hồng Y Tu La từ trước đến giờ đều mặc áo đỏ, nay lại thay áo xám. Phủ Quốc sư càng ngày càng kỳ quái. Cũng càng ngày càng khiến mọi người khó suy đoán. Tất cả như lọt vào trong sương mù, âm u không thấy ánh mặt trời. Đến gần trong phòng, một cỗ mùi son phấn nhàn nhạt khiến Tiêu Thanh Hàn chán ghét nhíu mày, vừa lúc Mai Nhi bưng chậu gỗ từ bên trong ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Thanh Hàn, thân thể giật mình, tay mềm rũ, chậu gỗ ‘bang’ một tiếng, rơi trên mặt đất, nước vẩy đầy trên đất, có vài giọt bắn vào góc áo hắn. Mai Nhi hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, thân thể run run, ngay cả việc nhìn hắn một cái cũng không có, thậm chí ngay cả một câu ‘nô tỳ không cố ý’ cũng không nói ra miệng. Chỉ có thể quỳ như vậy, nghe Tri Hạ nói, Vân Tâm Nhược chết, quốc sư cũng nhớ lại tất cả, hơn nữa, vì nàng ta mà tóc trở thành bạc, tất cả âm mưu mà bọn họ dùng để vu hãm Vân Tâm Nhược đều bị hắn phát hiện. Tiêu Thanh Hàn cúi đầu nhìn vạt áo, một mảnh nước đọng, giống như tuyết tan, hắn nhìn Mai Nhi trên đất, khóe miệng mân thật chặt, không khí cực chí đè nén, làm cho không người nào có thể hô hấp Tiêu Thanh Hàn hừ một tiếng, “Người tới.” Ngoài cửa, thị vệ đi vào, bọn họ cung kính cúi đầu. Chờ đợi phân phó của hắn. “Lôi ả ra ngoài, đánh 30 đại bản.” Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Mai Nhi, 30 đại bản, đối với nam tử mà nói cũng khó có thể chịu được, huống chi là một tiểu cô nương nũng nịu. Chuyện này cũng có thể lấy mạng của nàng. “Quốc sư tha mạng. . . . . . Tha mạng. . . . . .” Nghe thấy thế, Mai Nhi rốt cuộc ngẩng đầu, nàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu, sàn nhà phát ra tiếng ‘bang bang’ . Không nhìn ả một cái, Thanh Hàn bước qua, đi vào trong phòng, Minh Phong theo ở phía sau, liếc mắt nhìn Mai Nhi, không chút thương hại nàng, mặc dù nàng không sai, nhưng bọn họ từng tổn thương Tiểu Nhược Nhược, không phải mấy roi là giải quyết hết được.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 267: Dối Trá Chủ tớ bọn họ nợ mạng người, là mạng của Tiểu Nhược Nhược, có lẽ, ngày sau sẽ là mạng của nhiều người hơn, họ vĩnh viễn không cách nào trả hết. Hắn khoát tay áo, ý bảo lôi ả đi xuống. Quốc sư đã ra lệnh, không ai dám chống cự. Không bao lâu sau, hậu viện phủ quốc sư, truyền đến tiếng thét chói tai, thê thảm của nữ tử, một tiếng lại một tiếng, giống như không ngừng nghỉ. Tiêu Thanh Hàn vào trong nhà, trong tay Tri Hạ bưng một chén nhỏ, đang cẩn thận cho Vân Thiển Y uống thuốc, ánh mắt của Vân Thiển Y sưng đỏ, vẻ mặt vô thần. Tiểu thư, sao người lại khổ như thế? Kết quả của hôm nay, thật không trách được ai khác. Đột nhiên nàng nghe được tiếng bước chân, quay đầu, chén trong tay rớt xuống giường, nước thuốc đổ hết lên người Vân Thiển Y, Vân Thiển Y ‘hừ’ nhẹ một tiếng. Sau đó hoảng sợ nhìn người tới. Quốc sư. . . . . . Tiêu Thanh Hàn đứng cách Vân Thiển Y vài mét, ánh mắt xuyên thấu qua ả. Mang theo lạnh lẽo làm người ta hít thở không thông. Vẻ mặt Tri Hạ luôn bình tĩnh thì nay cũng hốt hoảng trắng bệch. “Quốc sư, xin buông tha cho tiểu thư, tất cả đều do Tri Hạ làm. Là Tri Hạ làm.” Nàng đột nhiên quỳ xuống đất. Cầu xin giùm Vân Thiển Y. Nàng biết nam tử mặc áo hồng phía sau quốc sư có lẽ sẽ tha cho nàng, nhưng quốc sư nhất định không tha. Ở hạ tình nhai, quốc sư hận, hận không trực tiếp đem nàng và tiểu thư ném xuống đáy vực, chôn theo Vân Tâm Nhược, nhưng hắn lại không làm, có lẽ…có lẽ lúc đó các nàng chết sẽ là một sự giải thoát thoải mái nhất. Hiện tại, không ai biết hắn suy nghĩ gì, làm người ta sợ hãi, sớm muộn có một ngày sẽ đem người ta bức điên khùng, hoặc có thể ý quốc sư chính là như thế, để cho ngươi sống không bằng chết. Nhưng tiểu thư là ân nhân của nàng, nếu tất cả tội lỗi phải có người gánh vác, thì cứ để nàng gánh vậy. cặp mắt Vân Thiển Y vô hồn nhìn Tri Hạ, trong đấy thoáng qua một thứ ánh sáng nhàn nhạt, sau đó biến mất, không thấy gì nữa. “Dối trá.” môi Tiêu Thanh Hàn khẽ mở, nói ra một câu lạnh như băng. Tri Hạ giật mình, thân thể quỳ trên mặt đất giống như pho tượng không có sự sống. Bên trong phòng, một mảnh an tĩnh, trong im lặng lại có hận ý rét căm. Gió lạnh thổi qua, bạch y nam tử phấp phới, như hoa nở, màn gấm trên giường cũng lắc nhẹ. Mang đến hơi thở không tầm thường. Tất cả nhìn như bất động, thật ra thì không ngừng biến hóa. . Vân Thiển Y, tất cả chỉ mới bắt đầu, khóe miệng Tiêu Thanh Hàn chậm rãi nâng lên, cười yếu ớt, lại làm cho tim gan người ta run sợ, đưa tay nhẹ vuốt Vân Long trên cổ tay, vầng sáng của nó khẽ bật ra, rơi vào đáy mắt hắn, sau đó sáng lên, mà trâm gài tóc trên đầu Vân Thiển Y lay nhẹ, cũng phát ra ánh sáng trắng ngà kỳ lạ. Vân Thiển Y cảm giác da đầu có chút đau, đau đớn làm ả không nhịn được mà nhíu mày, sợi tóc loạn lên, sau đó chỉ thấy vầng sáng chợt lóe, trong tay Tiêu Thanh Hàn đã cầm lấy trâm gài tóc, đó là phách nguyệt mà Vân Thiển Y luôn cài lên đầu. “Quốc sư, đó là của ta.” Vân Thiển Y sửng sốt, lập tức lên tiếng. Thanh âm cực kì vội vàng, đó là thứ duy nhất đại biểu cho thân phận của ả, mất nó, ả sẽ mất tất cả. Tất cả cố gắng từ trước đến giờ sẽ tan thành mây khói. Cho nên, cho dù mất đi tất cả, chỉ cần có chiếc trâm này, ả vẫn là thê tử tương lai của quốc sư.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 268: Gả “Ngươi?” Tiêu Thanh Hàn nhìn trâm gài tóc trên tay, không phải….., nhìn bảo thạch hình trăng lưỡi liềm, từ từ ngước mắt, trong tròng mắt có một mảnh gợn sóng, giọng nói mang theo chút ít đùa cợt: “Cho tới bây giờ, nó chưa bao giờ là của ngươi.” Hất tay, trâm gài tóc rớt xuống đất, lăn mấy cái, mấy viên ngọc trên chiếc trâm bị rớt ra, lăn khắp nơi. Nhưng điều khiến người ngoài chú ý là viên bảo thạch hình lưỡi liềm kia lại không bị sao, thậm chí có rớt xuống vẫn tản ra ánh sáng trong suốt. Vân Thiển Y cũng không để ý gì nữa, nhảy xuống, té trên đất, đôi tay run rẩy nhặt trâm gài tóc bị ném đến biến dạng, gương mặt đầy nước mắt, nhưng không cách nào khiến nam tử kia có nửa phần thương tiếc. Giống như hắn từng nói, không yêu cho nên vĩnh viễn không đau lòng, hắn, không phải là Lê Hân. Vân Thiển Y ngẩng mặt lên, đau đớn nói, “Quốc sư, cho dù Thiển Y làm rất nhiêu chuyện không nên làm, nhưng tất cả chỉ vì yêu ngươi, xin hỏi ta có lỗi gì? Ta là chủ nhân phách Nguyệt, ta là thê tử định mệnh của ngươi. Mà Vân Tâm Nhược là cái gì chứ?” Vân Thiển Y ngẩng mặt lên, nước mắt theo khuôn mặt xinh đẹp của ả chảy tới cằm, sau đó rơi trên mặt đất. “Chủ nhân Phách Nguyệt?” Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng. Tự nhiên, hắn quay người lại, liếc mắt nhìn bảo thạch trong tay Vân Thiển Y, sau đó nhàn nhạt mở miệng, giọng nói cũng lạnh lùng vô tình.”Bổn tọa chưa bao giờ nói đó là của ngươi.” Quả thật, hắn chưa bao giờ nói ả là chủ nhân phách Nguyệt, nhưng không biết vì sao lại có quá nhiều người lại mơ tưởng như thế. “Vân Thiển Y, tất cả chỉ mới bắt đầu, ngươi nợ nàng, nợ bổn tọa , bổn tọa sẽ bắt ngươi hoàn trả gấp mười lần.” Lời nói ra, khiến Vân Thiển Y ngừng khóc, chỉ có thể dõi theo bóng lưng của nam tử, sau đó ngất đi. Chỉ có Tri Hạ vội vàng đỡ Vân Thiển Y dậy, khẽ thở dài. Tiểu thư a tiểu thư, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, đổi lấy được cái gì chứ? Tiêu Thanh Hàn đi ra ngoài, ánh mặt trời rải khắp vùng đất, ánh nắng không cách nào sưởi ấm thể xác và tinh thần hắn, ngừng chốc lát, hắn liền xoay người đi vào một gian phòng khác. Bên trong căn phòng này im lặng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở, cùng với tiếng rên rỉ của nam tử. Tiêu Thanh Hàn đi vào, đứng ở bên cạnh giường, tròng mắt nhìn nam tử nằm đấy, khuôn mặt nam tử có chút ửng hồng, mày rậm nhíu chặt, đôi môi khô nẻ run lên, tiếng rên rỉ thỉnh thoảng truyền đến. “Vân Tâm Nhược. . . . . . Tâm. . . . . . Nhược. . . . . .” Trong miệng nam tử chỉ lặp di lặp lại từng ấy từ, hối hận, lầm lỡ, và tình yêu sâu đậm mà bấy lâu chưa rõ ràng. Nghe được cái tên trong miệng nam tử, con ngươi Tiêu Thanh Hàn thoáng qua một mảnh lạnh lùng, khóe miệng mân chặt hơn. Hân, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gọi tên nàng sao? Mắt hắn hơi đỏ. “Hân, không phải ngươi vẫn muốn cưới Vân Thiển Y sao? Bổn tọa cho ngươi được toại nguyện”.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 269: Thương Nghị Bắt đầu từ đâu thì kết thúc từ đấy. sau khi Tiêu Thanh Hàn đi, nam tử nằm trên giường mở ra tròng mắt đen hiện đầy tia máu, con ngươi ảm đạm không có ánh sáng, gió từ cửa sổ thổi vào, thổi mạn giường, thoảng qua một chút thê lương buồn bã. Đêm, yên tĩnh bình yên, tháng, ánh trăng chiếu sáng, đem cả thế giới bao phủ. Bậc thang chỗ cửa dính đầy cánh hoa không tên bị gió thổi tới, gió cuốn theo bụi bặm và hoa lá, thoảng qua ánh đèn sáng rực, những chiếc đèn nối nhau chạy thẳng về phía chân trời, trên trời nhiều sao lấp lánh thì dưới mặt đất, ánh đèn lấp lánh như sao. Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh, không tiếng động. Đèn trong cung đình phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, trên đất, ánh sáng như ban ngày. Hoàng cung Thiên Trạch, chưa bao giờ có im lặng như thế. Trong cung đình, vẫn trang trí như cũ, vẫn cột rồng vàng óng, vẫn gốm sứ xanh thậm chí con người vẫn như cũ, vẫn là ba tuyệt mỹ nam tử đó, chẳng qua là bây giờ lại thay đổi quá nhiều. Xa lạ, giống như vừa kết thúc một kiếp luân hồi. Trước bàn gỗ, ba gã nam tử ngồi đấy, mỗi người một tầm mắt, nhìn hướng khác nhau, Tiêu Cẩn Du nhìn ly trà trong tay, trà đã sớm lạnh thấu, không còn hương thơm. Hai tròng mắt Tiêu Thanh Hàn khép hờ, tay gõ mặt bàn, ngón tay trắng noãn, trắng như ngà voi, vài sợi tóc bạc rơi bên cạnh bàn, cùng trắng như bạch y của hắn, không thấy nửa điểm bụi bặm. Khuôn mặt Lê Hân tái nhợt, mấy ngày không gặp mà gầy đi mấy phần, hoàn toàn không hăng hái như thường ngày, tròng mắt hắn vô thần, mặt mày ảm đạm không ánh sáng. Tựa lưng vào ghế ngồi. Không nói một lời, giống như tượng gỗ không linh hồn. “Hoàng huynh.” Tiêu Thanh Hàn mở hai tròng mắt ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Hắn nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, Tiêu Cẩn Du cũng nhìn hắn, tầm mắt hai người giao nhau. “Hoàng huynh, Hân cũng nên thành thân rồi.” Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm thanh thát, như tiếng mưa rơi trên mặt hồ, lại làm cho hai người kia trong nháy mắt sững sốt. Lê Hân hơi mỉm cười, trong ánh mắt lại mang theo vài phần khẩn cầu, nhìn về phía nam tử bạch y tóc trắng, dáng tiếc, nam tử kia chưa từng nhìn hắn. “Thành thân?” Tiêu Cẩn Du hỏi ngược lại. Không hiểu ý đệ đệ nhà hắn. Hắn tự tay đặt ly trà xuống, Tiêu Thanh Hàn bây giờ rất quái gở, rõ ràng đứng rất gần, lại cách rất xa. “Hôn sự giữa Hân và Vân Thiển Y, hoàng huynh không quên chứ?” Tiêu Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng, dứt lời, giống như tảng đá lớn đè lên thân thể hai người kia.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 270: Kiên Trì “Cửu đệ, ngươi đang nói đùa phải không?” Biết rõ chuyện này là không thể. Tiêu Cẩn Du cau mày, phản đối. Hôn sự của Lê Hân tạm thời không nói, ai cũng có thể gả cho hắn, nhưng Vân Thiển Y tuyệt đối không được, sao đệ đệ lại nói yêu cầu này. Chẳng lẽ hắn muốn hủy diệt toàn bộ thiên hạ sao? “Vì sao không thể?” Tiêu Thanh Hàn nhẹ hớp một ngụm trà, lời nói nhẹ nhàng. “Cửu đệ, ngươi đừng giả bộ hồ đồ với trẫm, ngươi biết rõ tại sao mà còn hỏi à?” Tiêu Cẩn Du đứng lên, muốn nói thêm điều gì, nhưng vừa nhìn thấy mái tóc trắng như tuyết kia, lại không nói ra được, đối với đệ đệ, hắn vẫn luôn áy náy. Riêng chuyện của Vân Tâm Nhược khiến hắn không thể nào ra lệnh đệ đệ nổi. Hắn nợ cửu đệ, không thể trả hết được. Trừ phi hắn có thể khiến Vân Tâm Nhược sống lại, nhưng điều này là không thể. “Hoàng huynh, ả không phải.” tầm mắt Tiêu Thanh Hàn xuyên thấu qua Tiêu Cẩn Du. “Không phải, vậy là ai?” Tiêu Cẩn Du nghe xong, ngồi xuống ghế, hỏi ngược lại, “Ta tận mắt thấy, còn nói không phải sao?” Thật ra thì hắn nghĩ, có lẽ Thanh Hàn đúng, lúc trước mọi người nhận định Vân Thiển Y là chủ nhân phách Nguyệt thì cửu đệ không có thái độ gì, mà tất cả mọi chuyện đều tự tay hắn làm. Bị cái hình ảnh kì lạ kia làm kinh sợ, nên mới ra thế cục bây giờ. Nếu như thời gian có thể quay trở lại, hắn sẽ chọn con đường ngược lại. Như vậy thì mọi chuyện sẽ không xảy ra, tóc đệ đệ sẽ không trắng, Hân cũng sẽ không biến thành bộ dáng này. Mà cô gái vô tội kia cũng sẽ không chết. Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi. Không cách nào có thể khiến Vân Tâm Nhược sống lại. Cửu đệ tóc trắng, trở thành ma tinh. Vậy thì cô gái kia nhất định là. . . . . . Tiêu Thanh Hàn không nói gì, vuốt vuốt vòng tay Vân Long. Một lúc lâu sau hắn chậm rãi mở miệng.”Hoàng huynh, Hân nhất định phải cưới, Vân Thiển Y cũng nhất định phải gả, bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó, nếu không, Vân Thiển Y sẽ phải chết.” Lời hắn lạnh lùng. Hắn sớm biết hoàng huynh sẽ phản đối, nhưng hoàng huynh sẽ không thể phản đối. Tất cả mọi chuyện đều do ả ta gây nên, nếu như ả không muốn, thì hắn cũng không ngại chuyện tay của mình dính đầy máu tanh lần nữa. “Cửu đệ, ngươi cố ý sao?” Tiêu Cẩn Du đột nhiên đứng lên, áo vàng chợt lóe, thật sự không biết ngăn cản cửu đệ như thế nào. Đệ đệ đang ép hắn, hắn biết, dùng mạng của Vân Thiển Y ép hắn, chẳng những ép hắn, mà còn ép Lê Hân. Tiêu Thanh Hàn có đầy đủ lý do để giết nàng, không phải sao? Không người nào có thể ngăn cản. Cho dù là hắn cũng không được, huống chi, hắn rất áy náy với cửu đệ, mà tất cả mọi chuyện Vân Thiển Y làm đều có sự ngầm đồng ý của hắn. Tiêu Thanh Hàn nhẹ liếc nhìn Lê Hân, khẽ gật đầu. Sau đó hắn nheo lại hai tròng mắt. “Hoàng huynh, ta chưa từng nói với ngươi rằng….” Khi tất cả mọi người đang lâm vào suy nghĩ thì Tiêu Thanh Hàn chợt mở miệng, toàn thân mang theo sát khí.”Lúc Thần Đệ ở Mạc tộc, thiếu chút nữa đã giết sạch tất cả người Mạc tộc, bởi vì Thần Đệ cho rằng nàng bị Mạc tộc hãm hại, tay Thần Đệ đã dính đầy máu tươi, không ngại thêm vài vết máu của Vân Thiển Y. Ả dám làm như thế thì cũng phải dám nhận kết cục này.” Tiêu Cẩn Du trợn to hai mắt, không dám tin nhìn đệ đệ mình, lòng bàn tay của hắn lạnh như băng, lại toát ra mồ hôi lạnh, tại sao cửu đệ không nói với hắn. Mạc tộc mấy ngàn người thiếu chút nữa vì Vân Tâm Nhược mà chôn vùi, vậy thì lần này, Vân Tâm Nhược chết rồi, hơn nữa chết ở trước mặt của cửu đệ, nếu cử đệ muốn mở sát giới, như vậy, ai có thể trốn được. Lúc này, hắn không thể không thừa nhận. Thanh Hàn, đã sớm thành ma, không có nửa phần tình cảm. Cho dù là chủ nhân của phách Nguyệt cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Nếu như đây là yêu cầu của đệ ấy, thì không thể không thỏa hiệp . Như vậy, hắn chỉ có thể đồng ý. Làm Thanh Hàn tổn thương là lỗi của hắn, còn chuyện Lê Hân, hắn yêu Vân Thiển Y thì cứ cho bọn họ hạnh phúc đi. Nhưng, hạnh phúc??? Hắn nghĩ quá dễ dàng rồi. Hắn ở hoàng cung nên căn bản không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu không có lẽ cũng sẽ không nhanh chóng quyết định như vậy. Mà hắn cho rằng, Tiêu Thanh Hàn khiến Vân Thiển Y thành thân với Lê Hân, chỉ là vì trừng phạt Vân Thiển Y, nhưng không nghĩ đến Tiêu Thanh Hàn đã tính toán hết tất cả, bao gồm cả người ca ca là hắn. Chẳng qua, đây chỉ là bước đầu của kế hoạch trả thù. Bây giờ, Tiêu Thanh Hàn, có thể nói là người máu lạnh. Tiêu Cẩn Du nhìn về phía nam tử đối diện, mở miệng nói: “Được rồi, Lê Hân, bây giờ ngươi cùng Vân Thiển Y thành thân đi.”
Vân Long Phá Nguyệt Chương 271: Ai Hối Hận Lê Hân nhếch miệng, cười nhạt, hắn biết, Thanh Hàn đã bắt đầu trả thù. Không phải đều do hắn gieo gió gặt bão sao? Vì hắn chưa từng suy nghĩ kĩ, luôn lừa gạt mình, cho nên làm ra loại sai lầm khiến cả đời hối hận. Hắn giết nàng, tự tay đem chủy thủ đâm vào ngực nàng, đôi tay hắn vốn dính đầy máu tươi, cũng lấy không ít mạng người. Nhưng chỉ có nàng, làm hắn đau đến không muốn sống. Biết vậy chẳng làm. Từ đầu tới cuối, nàng vô tội nhất, đáng thương nhất, bị Vân phủ coi thường, hắn tàn nhẫn, Thanh Hàn quên lãng, cuối cùng, bị bức rời xuống Hạ tình nhai, tất cả mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa. Đúng, Thanh Hàn hận hắn là đúng, bởi vì ngay cả hắn cũng bắt đầu hận mình. Bây giờ, hắn mới biết, hắn không còn tình cảm với Vân Thiển Y như ngày trước, có lẽ mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh làm hắn không cách nào suy nghĩ. Hình ảnh Thiển Y ở hội hoa năm đó, nàng xấu hổ, nàng tuyệt mĩ, có lẽ hắn chưa bao giờ yêu nàng, chẳng qua là thích qua, thích nhan sắc của nàng mà thôi. Hắn không ngờ, người hắn yêu lại là Vân Tâm Nhược, mà không phải Vân Thiển Y, có lẽ tại nàng từ chối nên hắn tự ái, không thể buông tay, cố gắng giành lấy bằng mọi cách. Vân Tâm Nhược, hắn luôn căm hận nàng, nhưng bây giờ nhớ lại tất cả, nhớ ngày đầu tiên nhìn bóng dáng trong kiệu hoa, đêm động phòng, cô gái quật cường ấy thiếu chút nữa chết trên tay mình, còn có …….Thật sự, cô gái đã bị mình giết chết. Mà bây giờ, Thanh Hàn lại muốn hắn gã cho nữ tử mà hắn từng cho rằng là thích nhất, đối với hắn mà nói là sự châm chọc, bây giờ, hắn căn bản không cách nào quên được lúc ae hãm hại mình thế nào, gài mình thế nào, coi hắn như một công cụ để ả có được danh phận, chỉ cần nghĩ tới ả, ngực của hắn lại đau nhói. Thật sự hắn không hận ả, chỉ hận mình. Cuốc sống còn lại, hắn sẽ bị ám ảnh bởi cái chết của Vân Tâm Nhược và sự dối gạt của Vân Thiển Y . Nhìn sắc mặt trắng bệch của Lê Hân, vẻ mặt Tiêu Thanh Hàn lạnh nhạt, Tiêu Cẩn Du cúi đầu. Khắc tinh giáng thế, sắp tới còn xảy ra chuyện gì. Hắn không cách nào đoán trước được, cũng không người nào biết trước. Lại một đêm trôi qua, sáng sớm, giọt sương đậu trên ngọn cỏ, chậm rãi rơi xuống, trúc xanh thẳng hàng, hương trúc thoang thoảng, làm cho cả phủ quốc sư như bức tranh tuyệt mĩ với bức màn xanh thẳm của rừng trúc. Mặt trời mới lên, ánh sáng vàng óng, lá trúc lay nhẹ, ánh mặt trời cũng nhô lên dần dần, trong rừng trúc truyền đến một khúc đàn lẳng lặng, có lúc trầm, có lúc bổng, lại ẩn chứa trong đấy sự thống khổ bi thương. Người nghe không khỏi rơi nước mắt. . Con người rất dễ bị cảm động. Cho dù là một trận gió, một chiếc lá cây, một giọt sương sớm.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 272: Không Tìm Được Minh Phong lại mặc bộ y phục đỏ tươi, hắn ngẩng mặt lên, ánh nắng như cánh bướm bay lượn trên mặt, hắn cất bước, đi theo tiếng đàn, một nam tử nhã nhặn ngồi trong đình, bạch y, tóc trắng, gió khẽ đung đưa sợi tóc trắng như tuyết của nam tử, ánh mặt trời xuyên qua lá trúc chiếu vào trong đình, một phần rơi trên mặt đất, vẫn có chút ít rơi vào trên tóc nam tử, phản xạ ra một vẻ lóng lánh. Khuôn mặt tuyệt trần, trong trẻo lạnh lùng, nhìn lâu lại có chút chói mắt, tựu như bông tuyết được ánh nắng chiếu rọi. Minh Phong nhấc áo, bước đi nhẹ vào trong đình, hắn đứng bên người nam tử, nhíu mày. Chỉ thấy khuôn mặt nam tử bị che khuất bởi bóng, nhìn không rõ lắm, một ít sợi tóc như tơ rủ trên vai, trên lưng hắn, tăng thêm một phần lạnh lùng, dù trời đang giữa tháng tư, nhưng đứng cạnh nam tử, lại rét lạnh như mùa đông. Nam tử ngồi yên lặng, vạt áo có lúc sẽ theo gió nhẹ nhàng nâng lên, trước người hắn đặt một cây cầm tinh xảo bằng trúc, bảy dây đàn, phát ra tia sáng kỳ dị, lúc này, một tay hắn khẽ gãy dây đàn, dây cung động, một làn điệu truyền ra, nhiều tiếng ‘đinh…đang’ phát ra, nhưng không thành một khúc gì cả, hỗn loạn, có thể thấy được tâm trặng người đàn không yên, chẳng qua là vô ý thức gãy dây đàn, mà một tay còn lại của hắn lại cầm một bộ y phục, khớp xương tay trắn nõn, nhưng đường gân lại nổi lên xanh biếc. Minh Phong nhắm mắt, mỗi tiếng đàn giống như kim châm, đâm thẳng vào da thịt hắn. Quốc sư, hồn của ngươi, có phải đã đi theo nàng hay không? Chợt, tiếng đàn dừng lại, nam tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuyệt mĩ, mặt mày như họa, tuyệt thế vô song, chẳng qua là con mắt tối tăm u buồn, giống giếng sâu không đáy. Nam tử đem y phục cầm trong tay để trước ngực, trong hơi thở tựa như có thể ngửi thấy được hương hoa lan nhè nhẹ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ y phục kia, giống như đang xoa đầu cô gái mình yêu thương. “Minh Phong, tìm được chưa?” Hắn mở miệng, ngón tay đặt trên y phục hơi run. “Chưa.” Minh Phong mở mắt ra, trong mắt một mảnh đau thương khó kìm chế: “Không biết dưới đáy vực có cây cối độc dược gì, ta đi xuống một đoạn sâu thì có một mảnh chướng khí khổng lồ, con người không thể nào vượt qua, mà càng xuống dưới, vách đá càng trơn trượt, khó có thể đi xuống. Số người xuống đấy dò xét thương vong không ít, quốc sư, tiếp tục tìm nữa không?” Hắn mở miệng một cách khó khăn. Một ngày không thấy thi thể, thì vẫn có hi vọng, còn có thể lừa gạt mình là nàng còn sống, chẳng qua là hoàn cảnh dưới vách đá, hoàn toàn đưa bọn họ đánh xuống địa ngục, điều kiện như vậy, nàng…tuyệt đối không khả năng sống sót. Mà tin tức này, đối với quốc sư, đó là một đả kích không thể nào chịu nổi. Hắn có dự cảm xấu. . “Phải không?” Nam tử nhẹ giọng đáp lại, thanh âm nhanh chóng tiêu tan trong không khí, tựa như chưa bao giờ nói ra, hắn đem bộ y phục dính sát ngực mình. Nhẹ nhàng vuốt ve, trong miệng thì thầm, “Nhược, ta không tìm được ngươi, làm sao bây giờ?” Lông mi dài chậm rãi chớp động, loáng thoáng ẩm ướt. Minh Phong cảm giác hốc mắt mình nóng rực, hắn cố gắng mở mắt, ngăn dòng lệ chảy xuống. Một khi nam tử rơi lệ thì đau thương của họ cũng đến mức tận cùng.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 273: Là Lỗi Của Ai Tiêu Thanh Hàn đem mặt dính sát vào bộ y phục kia, vải vóc nhẵn nhụi, mang theo một chút ấm áp, giống như ấm áp của cô gái ấy, thẳng tắp xâm nhập vào tim của hắn, bất chợt, hai tròng mắt hắn lóe lên một cái. Thả trong tay y phục ra, cẩn thận đặt ở trên đàn, ánh mắt vẫn không muốn rời bộ y phục kia. “Minh Phong, ngươi biết mấy ngày nay kia ngươi đi đã xảy ra chuyện gì không?” Hắn nhàn nhạt mở miệng, nghe không ra tâm tình. Minh Phong cười khổ ra tiếng ‘Biết’, hồi đáp. Thật ra thì chuyện nên biết cũng biết, không nên biết cũng biết rồi. Tiêu Thanh Hàn từ trên ghế dựa đứng lên, bạch y nhẹ nhàng nâng lên, sợi tóc theo gió lắc nhẹ, như tuyết bay xuống, hắn đi ra khỏi đình, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên người hắn. Nhưng mang tới một tia ấm áp, lại càng lạnh thêm mấy phần. “Minh Phong, ngươi biết không? Nàng thật….thật sự rất ngu.” Tiêu Thanh Hàn quay đầu lại, ánh mắt nhìn về bộ y phục trên đàn, giọng mang theo mấy phần đau khổ. Ngực hắn lại một lần nữa bị xé rách, có một số việc không thể nói, không thể nghĩ, không thể làm. Bởi vì mỗi lần nhớ lại, giống như một kiếp luân hồi, cả người như bị hành hạ. Cho nên có người lựa chọn quên, có người lựa chọn buông tay. Cũng có người lựa chọn rời xa. Không thấy được, không nghe được, không sờ được, thì không cách nào nhớ lại nữa. Nhưng Tiêu Thanh Hàn lại mặc cho loại thống khổ này thỉnh thoảng xâm nhập vào thân thể của mình, thấm ướt tâm hồn mình, mà chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm giác thấy mình còn sống. Mà hắn còn sống, thì đau đớn vẫn tồn tại. Trong mắt hắn không đáy, thoáng qua một phần trầm thống. Chậm rãi mở miệng. “Nàng thật là ngu, ta biết rất rõ Vân Thiển Y dụng kế tự độc mình, nhưng vì không muốn thương tổn tấm lòng của Lê Hân đối với Vân Thiển Y, nên bắt nàng nhận hết mọi tội lỗi. Lại quên mất rằng nàng cũng sẽ đau thương, nàng cũng sẽ khó chịu. Nhưng nàng lại chấp nhận. Bởi vì đây là chuyện ta muốn, cho nên nàng đồng ý.” “Ta giam nàng vào Ám các không một bóng người, lại quên nàng cũng biết sợ, cũng sẽ cô đơn, đêm hôm đó, nàng như mèo con bị vứt bỏ, co rúc ở góc tường, toàn thân đau đớn.” “Thậm chí khi Lê Hân ép nàng uống Túy nguyệt lưu tâm thì ta cũng vẫn yêu cầu nàng đừng hận hắn, ta quên mất, nàng tại sao phải chịu được tất cả, tất cả mọi chuyện…tất cả không liên quan đến nàng, nhưng nàng ngu ngốc mà đáp ứng.” “Nàng không hận, không oán, lại cuối cùng cô đơn chết đi.” Giọng nói Tiêu Thanh Hàn mang theo cảm giác thê lương, tựa như tiếng vang trong khu vườn hoang tàn, một tiếng lại một tiếng, đem trái tim hắn nặng nề. Nghe xong, Minh Phong không nói một lời, nhìn sợi tóc bạch kim dưới ánh mặt trời càng thêm trắng, không bao lâu sau, mới mở miệng.”Quốc sư, tất cả đều không phải lỗi của ngươi.” Đúng vậy, sao tất cả đều là lỗi của hắn được, hắn không nhớ mình từng yêu một cô gái, hắn quên mất, cho nên đả thương nàng, hại nàng, cuối cùng hắn bị trừng phạt, cuối cùng…vĩnh viễn mất đi nàng. “Như vậy tất cả là lỗi của ai?” Tiêu Thanh Hàn hỏi ngược lại, hỏi mình hay hỏi người khác, mà người khác…trừ Minh Phong ra, còn có một người . Lúc này, cách đó không xa, một bóng lưng áo đen rơi vào trong mắt hai người. Khóe miệng Tiêu Thanh Hàn đột nhiên từ từ nâng lên, khẽ cúi đầu, đáy mắt vung lên một phần ánh sáng tà mị xa lạ.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 274: Cố Ý “Quốc sư, ngươi cố ý?” Minh Phong nhìn nam tử áo đen rời đi, ánh mắt chuyển sang Tiêu Thanh Hàn. “Ngươi cứ nói đi?” Tiêu Thanh Hàn không trả lời, chẳng qua là nhẹ quét qua rừng trúc, xoay người đi vào trong đình, ngồi xuống, đem y phục trên đàn ôm vào ngực, ngón tay đặt trên đàn, tiếng đàn lại vang lên một cách đứt quãng. Minh Phong cũng đi tới bên cạnh hắn, đem thân thể tựa vào cột, thầm than, thì ra là quốc sư cố ý, lấy võ công cao siêu của quốc sư sợ là sớm biết Lê Hân ở đó, mới nói ra những lời kia, như vậy, chút tình nghĩa của Lê Hân đối với Vân Thiển Y cũng biến mất, như vậy….như vậy… hắn sẽ áy náy với cô gái kia nhiều hơn. Quốc sư, thật sự hiểu được cách phá hủy một người là như thế nào. Mà ma khí trên người quốc sư càng ngày càng nặng, quốc sư làm việc cũng càng ngày càng vô tình, càng ngày càng thâm sâu, cũng làm cho người ta khó đoán. Khắc tinh giáng thế, còn có thể xảy ra chuyện gì? E rằng chỉ có ông trời mới biết, Tiểu Nhược Nhược, tất cả mọi chuyện chỉ có ngươi mới ngăn cản được, nhưng ngươi đâu rồi, có phải đã qua cầu Nại Hà hay không, có phải đã uống canh Mạnh bà hay không. . Ta xin lỗi ngươi, quốc sư thương tổn ngươi, Lê Hân giết ngươi. Ngươi có hận chúng ta hay không? Không, hắn lắc đầu một cái, nàng thiện lương như thế, làm sao hận bọn hắn được. Rời đi phủ quốc sư. Đôi môi Lê Hân mím thật chặt, hối hận những việc mình đã làm, nhưng hắn biết, bây giờ hắn chết cũng không xứng. Hắn làm quá nhiều chuyện sai lầm, hắn còn sống, cả người sẽ bị hành hạ đến chết. Bao gồm linh hồn của hắn. Hắn biết, Thanh Hàn bắt đầu trả thù, mà đây cũng là chuyện hắn nên nhận. Nhưng, cho dù quốc sư làm nhiều chuyện hơn nữa, hành hạ hắn nhiều hơn nữa, cũng không cách nào làm nàng sống lại. Hắn nhớ ngày thành thân đó, thấy nàng ngồi trong kiệu hoa, cặp tay trắng nõn như ngọc đặt ở trên đùi, nàng cứ như vậy mà ngồi lẳng lặng, chờ hắn, tựa như chờ đợi ngàng năm. Khi đó, hắn cho rằng nàng là Thiển Y, không phát hiện ra bóng dáng thanh nhã gầy gò như hoa lan trắn ấy đã lặng lẽ đi vào tim hắn. Khi khơi lên khoăn voan thì hắn khiếp sợ, hắn tức giận, hắn tàn khốc, bởi vì không cách nào tiếp nhận chuyện thay gả, hắn lần đầu tiên tát một nữ nhân, nhưng thân thể nàng vẫn thẳng, không chút nào thấy một tia e ngại, nhìn thẳng hắn, cùng hắn tranh luận, cặp mắt thanh thấu kia in bóng của hắn, cả đời này hắn sẽ không quên. Nhưng lúc ở Hạ tình nhai, hắn không cách nào đối mặt với cô gái cả người đầy máu, như vậy tim của hắn sẽ bi thương, sẽ đau, sẽ khó chịu, tiềm thức hắn không muốn suy nghĩ nhiều, không thích đối mặt với trái tim mình, đem cảm giác hốt hoảng trong lòng từ từ khống chế. Một điểm cũng không lưu, chỉ vì hắn không cách nào tiếp nhận việc mình làm, không cách nào tiếp nhận sự thật kia. Hắn vẫn cường ngạnh, vẫn cố thôi miên mình, hắn chỉ yêu Vân Thiển Y, nhưng hắn yêu nàng cái gì? Hoặc là khi đó, hắn cũng không biết, không biết hắn yêu Vân Thiển Y là vì cái gì, có lẽ, người hắn thích nhất vẫn là chính hắn. Tại sao, hắn muốn bài xích nhịp đập tim mình lâu như vậy, bởi vì sợ bị vứt bỏ, sợ người trong lòng không để ý đến hắn. Nhưng không cách nào bỏ tự ái, vì sao phải đến lúc tất cả mọi chuyện không thể vãn hồi thì mới hiểu, cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là mất… Không, hắn không phải là Thanh Hàn, hắn chưa từng được gì, nên chưa từng mất đi, nàng chưa bao giờ thuộc về hắn. Mà nàng đối với hắn, có lẽ chỉ có hận mà thôi. Dù sao hắn chưa bao giờ đối xử tử tế với nàng. Như vậy, hắn còn có tư cách gì để được người khác yêu, được trái tim người khác. Báo ứng a báo ứng, hắn tự làm tự chịu, cuối cùng hại người hại mình. . …………… Cầu Nại Hà (奈何橋): là cây cầu ở Địa ngục thứ 10, là ranh giới cuối cùng của Địa Ngục, đi qua cầu này, linh hồn sẽ được chuyển đến Phong Đô, là nơi đầu thai chuyển kiếp. Canh Mạnh bà: khiến con người quên đi tất cả.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 275: Vân Thiển Y Xuất Giá Thời gian vào tháng năm, khí trời càng ngày càng ấm, nhưng Hoàng Thành cũng không náo nhiệt như những năm trước, Thanh Hàn quốc sư một đêm đầu bạc trắng, truyền khắp thiên hạ, về phần nguyên nhân lại có rất nhiều, có người nói, vì lúc Thanh Hàn quốc sư luyện công bị tẩu hỏa nhập ma nên tóc trắng, cũng có người nói là bởi vì buồn chuyện phách Nguyệt, còn có người ta nói, Thanh Hàn quốc sư vốn là thần tiên hạ phàm, bạch y tóc trắng mới đúng là bề ngoài thật sự của hắn. Mà nữ nhân Vân phủ – Vân Thiển Y lần nữa gả vào phủ tướng quân, mà không phải là thân phận chánh thê, phủ tướng quân rước dâu kém xa lại lần đầu tiên, một chuyện lớn như vậy mà phủ tướng quân lại làm xề xòa, thậm chí ngay cả đỉnh kiệu hoa cũng không có, liền trực tiếp dùng kiệu bình thường đem Vân Thiển Y gả vào phủ tướng quân. Mà khiến người ta cảm thấy không ngờ là trước đó vài ngày về thân phận chủ nhân phách nguyệt của Vân Thiển Y, thì ra chỉ là lời đồn nhảm, ngắn ngủn mấy ngày, Vân Thiển Y từ phu nhân tương lai của quốc sư cao cao tại thượng, biến thành một tiểu thiếp không danh không phận trong phủ tướng quân, không khỏi làm người kinh hãi rớt cằm. E rằng cả đời này, Vân Thiển Y không thể ngẩng đầu lên. Mà cửa chính Vân phủ đóng chặt, Vân Hồng ở nhà không ra. Vân Thiển Y bị bố trí trong viện, vốn là chỗ cho thị thiếp của Lê Hân ở, vì lần trước Hồng Nhưng phu nhân bị đuổi ra khỏi phủ, nơi này vẫn trống không, cho tới bây giờ, Vân Thiển Y vào ở. Một cái sân trống rỗng, cỏ dại, hoa tàn, hồ không nước, một khung cảnh tiêu điều. . Lần trước Mai Nhi bị đánh, thiếu chút nữa mất mạng, Tri Hạ vừa chăm sóc nàng, lại vừa chăm sóc cho Vân Thiển Y, vội vàng kinh khủng. Nơi này, giống như một cái vườn hoang, nàng biết, có lẽ cả đời tiểu thư phải sống ở chỗ này. Hoàng thượng hạ chỉ, không có giá y (đồ cưới), không bái đường, không có tân phòng, không có nến mừng, thậm chí không có rượu giao bôi, lần này, tướng quân, sợ là hận tiểu thư thấu xương, tiểu thư đã dùng hết tất cả mưu kế, thậm chí hại chết Tam tiểu thư, nhưng lòng của quốc sư thủy chung không có tiểu thư, tiểu thư cũng không lấy được cái gì, ngẫm lại, tiểu thư vốn có thể trở thành nữ tử tướng quân thích nhất, hạnh phúc vốn là nắm trong tay, nhưng bây giờ ngay cả một tiểu thiếp cũng không bằng. Đây là báo ứng. Vân Thiển Y đứng cửa viện, ngẩn người nhìn ngoài cửa, trong tay cầm chiếc trâm bị quốc sư ném méo mó, lúc này, nàng không phải là nữ tử tuyệt sắc mỹ lệ kia, những chuyện xảy ra khiến thời gian nghĩ lại của nàng cũng không có, chẳng qua là cảm thấy mình như đứng trong bóng đêm, không thấy ánh sáng, bây giờ nàng đang đứng trên địa bàn của phủ tướng quân, không người nào có thể nhờ cậy, không chỗ nương tựa. Ngay cả nam tử trước kia si tình không dứt, lời nói nhẹ nhàng trìu mến, vẫn một mực giúp đỡ nàng, yêu nàng, giờ cũng không muốn gặp lại nàng. Chẳng lẽ cả đời nàng phải sống cuộc sống thế này sao? Giống như con chim vàng bị giam trong lồng, nàng căn bản là không phải là chim, bây giờ nàng là kẻ tội phạm, chẳng qua là cái phòng giam này lớn hơn một ít, ăn mặc tốt hơn một chút mà thôi. Không, nàng không muốn, cũng không thể, nàng là thê tử tương lai của quốc sư, nàng là Vân Thiển Y, tất cả mọi chuyện không thể xảy ra ở trên người nàng. Nếu quả thật nàng phải sống như vậy, không bằng nàng chết đi còn hơn. Đột nhiên, nàng đứng thẳng thân thể, giống như nổi điên, chạy ra phía ngoài. “Tiểu thư, tiểu thư, ngươi làm gì vậy?” Tri Hạ quát to một tiếng, vội vàng thả mấy vật trong tay, đuổi theo, đây là phủ tướng quân, không phải là Vân phủ, hoàn cảnh của họ, người sáng suốt đều nhìn được, là tướng quân cố ý coi thường họ, cố ý đem lấy các nàng giam ở đây. Vân Thiển Y mới vừa chạy ra khỏi cửa, liền bị mấy thị vệ đứng ở cửa ngăn cản. “Các ngươi làm gì vậy? Ta muốn ra ngoài, ta không muốn sống ở đây.” Nàng gầm gừ có chút cuồng loạn. “Tướng quân có lệnh, phu nhân không được ra viện nửa bước.” Khuôn mặt thị vệ không chút thay đổi, trả lời. Giọng nói cứng rắn, không có nửa điểm cung kính.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 276: Phu Nhân??? “Phu nhân, phu nhân, các ngươi nếu coi ta là phu nhân, còn dám cản ta sao? Ta muốn gặp tướng quân.” Nàng cố gắng đè tức giận, trâm gài tóc trong tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, một hồi đau đớn làm cho người ta nhanh chóng tỉnh táo lại. Thị vệ trả lời, không tình cảm, không cung kính, “Đây là lệnh của tướng quân, xin phu nhân đừng làm khó thuộc hạ.” Hắn vươn tay, ý bảo Vân Thiển Y đi vào viện lại. “Các ngươi. . . . . .” Vân Thiển Y chỉ vào bọn họ, tức giận muốn tiến lên cho mỗi tên một cái bạt tai. “Các ngươi làm gì ở đây?” Đột nhiên, có một giọng nam xuất hiện. Khiến mọi người dừng lại động tác, toàn bộ nhìn về phía sau. “Hạ đại nhân.” Thị vệ chắp tay, cung kính đáp.”Vân phu nhân muốn ra khỏi viện, thuộc hạ đang ngăn cản.” Thì ra là vậy, Hạ Chi vòng đôi tay ôm lấy ngực, đứng không động, mắt lạnh nhìn Vân Thiển Y, bây giờ ả nào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc, cô gái kia so ả còn tốt gấp trăm gấp ngàn lần, nhưng nghĩ tới đây, ánh mắt hắn có chút trầm xuống. Cô gái kia, cuộc đời này, không thể gặp lại được. Nàng ấy đã hương tiêu ngọc vẫn (chết), thật đáng thương. “Phu nhân, mời trở đi.” Hắn nhẹ nhàng gật đầu với thị vệ một cái, đi lên trước, lạnh nhạt nói. Vân Thiển Y nhìn nam tử đứng trước mặt, rõ ràng và ăn mặc khác thị vệ, nhìn thái độ của người khác, cũng biết người này có chút địa vị ở phủ tướng quân. “Ngươi là ai?” Nàng híp mắt hỏi. “Hạ Chi, phó tướng quân.” Hắn trả lời ngắn gọn. “Vậy thì ngươi dẫn ta đi gặp tướng quân. Ta muốn gặp hắn.” Vân Thiển Y cắn răng nói ra. Nàng không tin, hắn dám không đặt nàng ở trong mắt. Chẳng qua là một tên phó tướng nho nhỏ mà thôi, lấy cảm tình của Lê Hân đối với nàng, tại sao phải sợ hắn không gặp nàng chứ? Nhưng mà nàng lại quên một chuyện, nếu như bây giờ Lê Hân còn thương nàng thì nàng vì sao ở nơi này. “Xin lỗi, phu nhân, tất cả đều do tướng quân ra lệnh, thuộc hạ chỉ có thể phục tùng, phu nhân, mời về.” Giọng điệu rắn cỏi, căn bản không đặt nàng vào trong mắt. Nữ nhân này, mới bắt đầu hắn đã không thích, hiện tại càng thêm chán ghét. Quá ích kỷ, quá dối trá. Chính là ả hại chết Vân Tâm Nhược, hơn nữa còn là mượn tay tướng quân, ả cũng hại quốc sư, càng hại tướng quân. Tất cả lỗi là của ả, thế mà ả vẫn còn lê giọng ở đây. Hắn thật muốn một chưởng kết liễu ả. Vân Thiển Y thấy rõ ràng sự chán ghét trong mắt hắn, nội tâm bi phẫn, khiến nàng cắn răng, khi nào thì nàng chịu đựng được ánh mắt như thế, giống như nàng là thứ đồ dơ bẩn vậy. “Bản phu nhân không phải là phạm nhân, các ngươi không có quyền giam giữ ta. Bảo Lê Hân tới gặp ta.” Nàng kêu to, không để ý lễ nghi, không để ý hình tượng nhiều năm dựng nên. “Phạm nhân, đây cũng là do tự bản thân mình tìm lấy.” Hạ Chi nhẹ nói, trong mắt đột nhiên thoáng hiện một tia bi thương, sau đó chìm vào đáy mắt, hắn nhìn Vân Thiển Y, ánh mắt như một dao nhọn, hận không để đam vào trái tim ả. “Phu nhân, cũng đừng quên Vân Tâm Nhược chết thế nào.” Từng chữ từng câu theo kẽ răng cắn ra. Mang theo bi thương. Cũng mang theo hận ý. Cô gái đáng thương ấy, cứ như vậy mà chết đi. Còn do tướng quân tự tay giết chết. Tướng quân, hắn không cách nào hận được, cũng không thể hận, nhưng đối với nữ nhân này, hắn hận không thể một chưởng đánh chết ả. “Không phải….không phải ta. . . . . .” Vân Thiển Y nghe được cái tên Vân Tâm Nhược, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh cả người Vân Tâm Nhược toàn máu ở vách đá, mấy ngày nay nàng chỉ khép mắt là thấy cảnh này cô gái người đày máu tìm nàng đòi mạng, tìm nàng để báo thù, sợ hãi cực độ khiến thân thể nàng run rẩy, lời nói đứt quãng: “Nàng không phải do ta giết, không phải ta, là Lê Hân, là hắn tự tay giết nàng.”
Vân Long Phá Nguyệt Chương 277: Báo Ứng Của Bọn Họ Nàng vô tình nói xong, giọng nói hỗn loạn luống cuống, thanh âm một hồi cao, một hồi thấp, hoàn toàn mất hồn trí. Cuối cùng quay người bỏ chạy, giống như muốn thoát khỏi cái ác mộng kinh khủng đó, vừa lúc đụng phải Tri Hạ từ trong nhà chạy ra. Vân Thiển Y nhìn thấy Tri Hạ, trực tiếp ôm lấy nàng, khóc thút thít không ngừng. Lệ của một số người, làm cho người ta đau lòng, làm cho người ta chua xót, như ngưng lại thành chuỗi hạt châu, chỉ cần một giọt là đủ để thương tâm. Mà có vài người, cho dù chảy bao nhiêu lệ, đều không thể rửa sạch tội ác trên người, chỉ làm người khác càng chán ghét, làm cho người ta hờ hững, không chút đau lòng thay người đó, dù là họ chảy hết nước mắt cũng vậy. “Đưa họ trở về.” ngón tay Hạ Chi nắm chặt, nhịn xuống ý nghĩ muốn giết người, phất tay để thị vệ bên cạnh thi hành mệnh lệnh. Hắn sợ, hắn nhìn thấy ả một giây, sẽ không nhịn được chuyện trực tiếp giết ả để báo thù cho Vân Tâm Nhược. Nữ nhân này, làm hại người còn không đủ sao? Bốn phía từ từ im lặng lại, Hạ Chi ngắm nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia. Hắn quay đầu lại, thân thể đột nhiên chấn động, trợn to cặp mắt, Phía sau hắn, đứng một vị nam tử. Áo đen che giấu thân thể cao ngất, nhưng hai tròng mắt người đối diện là một mảnh ảm đạm, không có ánh sáng, thân thể rõ ràng cáo vút khỏe mạnh, lại cảm giác như ông lão, không có nửa phần thần thái. Tướng quân, hắn đến đây lúc nào, mà khi nào, tướng quân anh minh thần võ lại biến thành dáng vẻ này, làm cho lòng người chua xót. lòng của Hạ Chi xẹt qua một mảnh thê lương, hắn lộ ra nụ cười khó coi, khóe miệng co quắp, thật sự là không biết phải nói cái mới phải, tướng quân của bọn họ thật sự đã bị phá hủy hoàn toàn. “Tướng quân, ngươi muốn làm gì với ả?” Hắn dĩ nhiên đang chỉ Vân Thiển Y. Dù sao tướng quân cũng từng yêu nữ nhân này, cho dù vì nữ nhân này mà giết chết một cô gái khác, nhưng có lẽ tướng quân làm vậy là hành động quá khích, cho nên mới giam ả ở chỗ này mà thôi. E rằng cũng vì cảm thấy có lỗi với người huynh đệ kia. Tướng quân trọng tình trọng nghĩa, cuối cùng lại đối xử tệ với một cô gái, có quá mức tàn khốc hay không. tròng mắt đen của Lê Hân thoáng qua một phần đau khổ, ngực không ngừng truyền đến nhức nhối, như một con dao nhọn đang găm sâu vào ngực hắn, câu Vân Thiển Y nói ‘là hắn, là hắn tự tay giết nàng’, lại một lần nữa đem lòng của hắn băm vằm từng mảnh nhỏ. Muốn làm gì, Vân Thiển Y sao? Hiện tại mỗi lần nhìn thấy ả, tim của hắn như bị cào chảy máu, người hắn như chìm vào cảnh Hạ tình nhai kia. Hắn hận nàng, nhưng càng hận mình. Như vậy, hắn còn có thể làm được nữa? “Cứ như vậy đi.” Hắn nhắm mắt lại, xoay người, áo đencô quạnh như bóng đêm. Không cần thay đổi gì, giam cầm như vậy, cũng là báo ứng dành cho nàng, mà đau đớn, hắn lại phải nhận lấy, đây chính là báo ứng của bọn họ. “Tướng quân, ả làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, phạm vào một chuyện không thể cứu vãn, tướng quân, ngươi còn yêu nàng sao?” Hạ Chi đứng phía sau hắn, đột nhiên mở miệng hỏi. “Yêu?” Lê Hân nghe được, đột nhiên cười to, mang theo một cỗ thê lương.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 278: Nam Tử Thần Bí “Nếu như ta nói cho ngươi biết, người ta yêu đã chết rồi thì ngươinói, ta có thể yêu nàng không?” “A. . . . . .” Hạ Chi cảm thấy thân thể mình như bị đè ép, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, hắn không ngừng lắc đầu, nhìn nam tử đưa lưng về phía mình, tại sao có thể như vậy, trời ơi…. Chẳng lẽ? Hắn đột nhiên nhớ lại cảnh mỗi lần tướng quân nhìn thấy Vân Tâm Nhược thì cặp mắt kia chứa đựng hận ý sâu đậm, trong ký ức của hắn, tướng quân chưa từng hận người nào như thế, hơn nữa là một nữ nhân, thế gian vốn có vài chuyện vô duyên vô cớ, yêu là có thể sinh ra hận, hận thì làm sao lại không thể biến thành yêu chứ? Vừa hành hạ nàng, vừa lặng lẽ in sâu hình ảnh cô gái quật cường vào tim mình mà không biết. Cho tới bây giờ…. Nhưng tất cả mọi chuyện đã không thể cứu vãn. Nếu sự thật là như vậy, thì tướng quân. . . . . . Hắn quay đầu lại nhìn cửa viện kia, đôi tay chán nản để xuống, lần này, tướng quân. . . . . . Thật sự đã bị phá hủy. Lê Hân khẽ nhìn phương xa, áo đen bay múa, gió nổi lên, thổi rối mái tóc dài hắn, giống như sự hỗn loạn trong cuộc sống của hắn. Không cách nào cởi ra. Bóng đêm sâu kín đến gần, lúc gần tối, trời nổi lên một trận gió lớn, đến vội vàng, đi vội vã, kéo theo vô số mây đen, cho đến khi trời hoàn toàn tối lại, mưa đén, nước mưa nghiêng người ngã vào trên đất, vào thành bọt nước, màn mưa dày đặc như một tấm lụa trắng, bao phủ tất cả. Phủ Quốc sư, bên trong rừng trúc, tất cả đều đắm chìm trong mưa, lá trúc không ngừng rơi xuống, rơi vào trong vũng nước, nhanh chóng ướt mưa, mấy lồng đèn giắt lên cửa phòng cũng lắc trái lắc phải trong gió, vầng sáng chiếu sáng hình ảnh nước mưa lăn tăn trên đất, trong Thủy Tâm tiểu trúc, tiếng nước chảy càng ngày càng lớn, mưa không đánh lên guồng nước không ngừng chuyển động, nước ấm trong ôn tuyền bốc hơi, gặp nước mưa lại bị ngưng tụ xuống. Trong không khí, mùi của con người càng ngày càng nhạt. Ngược lại, truyền đến một hồi hươngcỏ xanh, đập vào mặt. Tiêu Thanh Hàn ngồi ở trong đình, nước mưa bay xéo làm ướt lan can, bên trong đình cũng có hơi nước, chợt một cơn gió thổi tới, bạch y nam tử xôn xao vùng vẫy, sợi tóc trên đầu cũng bị cuốn lên, cuối cùng rơi vào trên lưng hắn, cho dù bị gió thổi nhưng không có một tia xốc xếch, Con ngươi hắn xuyên qua màn mưa, khóe miệng nhàn nhạt nâng lên, mang theo một phần mê say, làm như nhìn thấy được thứ đẹp nhất thiên hạ, nhưng nhìn kỹ lại, trong mắt hắn chỉ là một mảnh trống rỗng. Trúc xanh lay động, kèm theo tiếng mưa rơi lộp độp vang lên, hơi nước đầy trời, trong thoáng chốc, như xuất hiện một cô gái trong mưa, nụ cười nhàn nhạt khuynh thành, nàng đưa đôi tay, khóe miệng mỉm cười, thanh nhã như cúc, ‘Thanh Hàn’, thanh âm của nàng uyển chuyển, ướt đẫm thâm tình. “Nhược. . . . . .” Nam tử cũng đưa tay ra, muốn bắt được cô gái. Ngón tay khẽ chạm, cô gái lập tức tiêu tán. Mà trên ngón tay trắng noãn của hắn, một giọt mưa chảy xuống, rồi sau đó rơi vào trên áo, như lệ của nàng. . . . . . Cùng lúc đó, ở một phương khác, rừng cây che trời, mưa bụi không ngừng rơi xuống, giọt nước trên đất không ngừng bắn tung tóe, đêm không trăng, đen tối vô cùng. Gió thổi không ngừng. Một nam tử đứng trong mưa. . Nước mưa không ngừng đánh vào trên mặt, trên người hắn. . . . . . Lông mày dày rậm, cặp mắt khép hờ, sợi tóc đã sớm ướt đẫm, dán chặt lấy khuôn mặt, lúc này, hắn mở hai tròng mắt, nhìn bầu trời, khóe miệng hơi nhếch lên. “Trăm năm khắc tinh sao. . . . . .” Hắn mở miệng, thanh âm lập tức bị gió thổi đi. Trong không khí, ngoại trừ tiếng mưa rơi chính là tiếng gió gào thét. Mà bóng lưng của hắn ở trong màn mưa mang theo thần bí, ống tay áo theo gió bay lên. Tiếp đó, hắn quay người lại, lắc mình đi vào một gian phòng, căn nhà gỗ có ánh đèn dầu, mang vào một phần hương vị của mưa. Gió nhẹ nhàng lẻn vào bên trong, nâng lên sa màn. Mơ hồ có thể thấy trên giường có một nữ tử, tiếng hít thở tinh tế nhàn nhạt truyền đến. Mà trên đất có một con sói trắng khổng lồ, nó lười biếng nâng đầu lên. Hí mắt nhìn nam tử đi vào, sau đó lại cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm da lông trên người. Nam tử khẽ cười một tiếng, đến gần giường, vén màn lụa, liếc mắt nhìn vào bên trong, sau đó lắc đầu một cái, khẽ thở dài, coi lại y phục ướt đẫm của mình, sau đó đi vào một gian phòng khác.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 279: Hoàng Tử Tranh Vị Trận mưa này kéo dài mấy ngày, tựa hồ không có ý muốn dừng lại, trong hoàng thành Thiên Trạch, khắp nơi đều bị mưa bao phủ, tay hoàng đế Tiêu Cẩn Du cầm một quyển tấu chương, chân mày nhăn lại thật chặt. Sau đó thở dài một cái, thả tấu chương trong tay, khẽ vuốt ve cái trán. Nhìn về phía nam tử bạch y ngồi bên cạnh, có chút phiền muộn, mở miệng nói: “Cửu đệ, lão hoàng đế Nhan Quốc qua đời, cuộc chiến đoạt vị giữa thái tử và nhị hoàng tử xem ra càng ngày càng kịch liệt, thật không biết đến lúc đó là ai chết trong tay ai, loại tranh giành ngôi vị hoàng đế này quá mức tàn khốc rồi.” Tiêu Thanh Hàn chẳng qua là lẳng lặng ngồi trên ghế, khẽ vuốt ve Vân Long trên cổ tay, tinh thần rõ ràng, đáy mắt là một mảnh vô thần. “Ừ, rất nhanh sẽ có kết quả.” Hắn nhàn nhạt ra tiếng. “Vậy ngươi nói người nào sẽ thắng?” Tiêu Cẩn Du đem thân thể tựa vào trên ghế, lại không tự chủ được mà hỏi. Nếu Thiên Trạch cũng xuất hiện loại chuyện này, huynh đệ tương tàn, suy nghĩ một chút cũng khiến hắn run rẩy. Cùng chảy trong người một dòng máu, mà lại nỡ ra tay giết nhau. Nhưng cái ghế rồng này quá hấp dẫn, cao cao tại thượng, địa vị cùng quyền lợi, ai cũng muốn được. Cho nên từ xưa chuyện cha con tranh nhau, huynh đệ tương tàn còn thiếu sao? Nhưng mà tân đế kia đăng vị, rốt cuộc có thể giữ trạng thái cân bằng giữa a nước như hiện nay hay không là điều không thể biết trước. Chỉ hy vọng thiên hạ này thái bình, dân chúng có cuộc sống bình an là được, ngàn vạn lần đừng xảy ra chiến tranh. Không phải là hắn không có dã tâm, không phải là không nghĩ tới chuyện thống nhất thiên hạ, nhưng làm như vậy sẽ hy sinh quá nhiều người, quá nhiều dân chúng. Tối thiểu những thứ này, khi hắn còn làm hoàng đế, hắn không để xảy ra. Làm một hoàng đế, có dã tâm là tốt, nhưng không thể mang lại cho dân chúng cuộc sống ấm no hạnh phúc, như vậy, cái ngôi vị hoàng đế này còn làm cái gì? Hắn không muốn khơi dậy chiến tranh, bởi vì hắn không đành lòng khi con dân của hắn chịu nỗi khổ do chiến loạn. Nhưng nếu có người muốn nhòm ngó Thiên Trạch, như vậy hắn cũng không phản đối việc lấy binh lực để phản kháng, cho nên, Nhan quốc, ngàn vạn lần đừng có mưu mô gì, bằng không sẽ đợi diệt vong đi. Bởi vì, hắn không phải là người mềm yếu. Nhưng mà, hắn quả thật có chút lo lắng, bởi vì sức khỏe gần đây của Lê Hân không tốt, nếu quả thật có chuyện xảy ra, hắn còn có thể cầm binh ra trận không? Điều này thật đúng là một vấn đề khó giải quyết. động tác Tiêu Thanh Hàn trên tay dừng một chút, nhìn tấu chương trong tay Tiêu Cẩn Du, sau đó bấm đốt tay, nửa khắc sau, hắn thả tay xuống. Mặt mày có chút suy nghĩ. “Thế nào, ngươi tính ra chưa, là ai?” Tiêu Cẩn Du gục xuống bàn, vặn lông mày hỏi. Âm thầm suy tư, loại vẻ mặt này của đệ đệ không đúng lắm, nhưng mà hắn vô cùng tò mò, rốt cuộc người nào sẽ lên ngôi vị hoàng đế Nhan Quốc, thái tử kia mặc dù ngồi vững ở Đông cung, nhưng lần trước vì chuyện của Thanh Hàn, Minh Phong hạ cổ trong người gã, cuộc đời này gã sẽ không có con nối dõi, e rằng gã cũng biết rồi. Mà mấy vị hoàng tử kia mỗi người mỗi vẻ, tất cả đều là nhân vật lợi hại, kỳ thật nhị hoàng tử xuất sắc nhất, như vậy rốt cuộc ai thắng ai bại còn không biết, có đệ đệ dự đoán được tương lai, hắn cũng thật là may mắn. “Nhị hoàng tử.” Tiêu Thanh Hàn thả tay xuống. Nhàn nhạt trả lời. “Quả nhiên là hắn.” “Hoàng tử tranh vị, tinh phong huyết vũ.” trong miệng Tiêu Thanh Hàn đọc lên tám chữ này, con ngươi lóe ánh sáng quỷ dị làm cho lòng người run rẩy. “Hoàng tử tranh vị. Tinh phong huyết vũ, hoàng tử tranh vị. . . . . .” Tiêu Cẩn Du lặp lại, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, “Cửu đệ, đây là ý gì?” Hắn có một loại dự cảm xấu, vô cùng xấu. “Không có gì.” hai tròng mắt Tiêu Thanh Hàn khẽ híp lại, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, đáy mắt thâm trầm làm cho người ta không rõ.
Vân Long Phá Nguyệt Chương 280: Nhị Hoàng Tử “Chẳng qua là muốn khai chiến.” Hắn nhàn nhạt mở miệng, đem tất cả nói đơn giản như vậy. Giống như cuộc chiến này giống chuyện ăn cơm hàng ngày. “Cái gì? Khai chiến, nơi nào?” Tiêu Cẩn Du vội hỏi, quả nhiên, cảm giác của hắn không sai. Thật sự sẽ có chuyện xảy ra, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. “Chúng ta cùng Nhan quốc.” âm thanh Tiêu Thanh Hàn lạnh nhạt, trả lời. “Chúng ta cùng Nhan quốc? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tiêu Cẩn Du rống giận. Đây là dự cảm gì. Bọn họ làm sao lại đánh nhau. Ngươi nói, đây rốt cuộc là nguyên nhân gì. Hắn nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, muốn hỏi ra đáp án. Nhưng đáng tiếc, đối mặt với chuyện Tiêu Cẩn Du tức giận, Tiêu Thanh Hàn vẫn lẳng lặng ngồi chỗ đó. Tiêu Cẩn Du đến trước người Tiêu Thanh Hàn, cúi thắt lưng, nói. “Cửu đệ, chuyện này không phải là chuyện đùa đâu, nếu quả thật khai chiến, như vậy chúng ta phải đánh thế nào, trước mắt Lê Hân bị như thế, ta thật không yên lòng để cho hắn xuất chiến, mà lời tiên đoán của ngươi lại biết chuyện này.” Hai nước đánh nhau, mà Đông Thánh e rằng ngồi ngư ông đắc lợi. Như vậy, Thiên Trạch bọn họ, chẳng phải gặp nguy hiểm sao. “Thần Đệ ” Tiêu Thanh Hàn khạc ra hai chữ, lại không nói câu nói thứ hai. Cặp mắt khép hờ thoáng qua một tia máu. “Ngươi đánh?” Tiêu Cẩn Du nghiêng đầu quan sát hắn. Phủ nhận.”Ngươi làm được không? Hành quân đánh giặc không phải chuyện đùa.” mặc dù Cửu đệ lợi hại, nhưng không kinh nghiệm thực chiến, hai quân đấu nhau không phải dùng kiến thức trên sách là được. Lúc này, chọn Lê Hân vẫn làm hắn cảm thấy an toàn một chút, nếu quả thật khai chiến, như vậy hắn phải chọn lựa kĩ càng. Tiêu Thanh Hàn hơi nhếch môi. Tất cả đều ở trong lòng bàn tay hắn. Tương lai, hắn rất chờ mong. Tiêu Cẩn Du nhìn thấy hắn cười, không khỏi cảm thấy trên người run rẩy, kể từ khi nữ nhân kia chết đi, Cửu đệ càng ngày càng khó đoán, tính khí cũng càng ngày càng quái lạ. Lúc nào thì hắn mới trở lại là Tiêu Thanh Hàn trước kia, mặc dù trong trẻo lạnh lùng nhưng không thấy xa lạ. Tại phía xa ngoài ngàn dặm, Nhan Quốc. Lúc này trong hoàng cung, rung chuyển bất an, người người cảm thấy lo sợ, ngay cả không khí cũng làm cho người cảm thấy có chút mỏng manh, quốc trượng cầm đầu duy trì thái tử, còn Thừa tướng ủng hộ nhị hoàng tử, lực lượng hai phe tương đương, kiềm chế lẫn nhau, ai cũng không muốn rơi vào thế bị động. Phủ nhị hoàng tử, nhất nam tử cao lớn ngồi trên bàn, trên bàn để vài cuốn sách, trên tường treo một bản đồ da dê. Hắn thu hồi ánh mắt, thấy ngoài cửa đi vào một nam tử diện mạo tuấn nhã, áo trắng, tóc đen bị một sợi dây bạc buộc lại, trong tay cầm một cây quạt, không ngừng phe phẩy, gió nhè nhẹ thổi sợi tóc hắn, rơi vào đầu vai, con ngươi bằng phẳng như hồ thu, sóng mắt lưu chuyển, cười yếu ớt , như một cành hoa đào chớm nở. Mà nam tử ngồi trước bàn có đôi mắt sắc như chim ưng, nhìn nam tử đi tới, khuôn mặt khẽ buông lỏng. “Viêm Huyên, tra được cái gì chưa?” Hắn mang theo một nụ cười yếu ớt, hỏi nam tử. Nam tử gọi là Viêm Huyên đến bên cạnh hắn, cúi đầu, nói nhỏ mấy tiếng. “Ngươi nói hắn không sinh được con.” Nam tử vẫn ngồi đột nhiên đứng lên, híp lại cặp mắt, trong con ngươi thoáng qua một vẻ kinh ngạc. “Quả thật như thế.” Viêm Huyên nhún vai một cái, bĩu môi, “Lần trước bọn họ đến Thiên Trạch, không biết làm sao mà đắc tội với sư huynh ta, thái tử bị vô sinh, mà công chúa thì bị hủy dung.” Không trách được từ khi công chúa kia từ Thiên Trạch trở về lại không ra khỏi hoàng cung. Thì ra là như vậy. Hắn vừa nhắc tới công chúa, giọng nói khó nén mấy phần chán ghét. Hận cắn răng nghiến lợi. “Thế nào, ngươi vẫn chưa từng quên chuyện kia.” Nam tử nhíu mày, giọng nói có chút giễu cợt. Viêm Huyên chợt gấp quạt lại, nghiến răng nói, “Cái nữ nhân chết tiệt kia đã sỉ nhục ta, cả đời ta sẽ không quên.” Nam tử ngồi xuống, âm thầm buồn cười, có một lần Viêm Huyên đang tắm rửa thì bị hạ thuốc mê, thiếu chút nữa bị người kia Bá Vương ngạnh thượng cung (Bị cưỡng gian), mặc dù không được như ý, nhưng cũng bị ả xem sạch, từ đó Viêm Huyên vừa thấy được Thư Dao, liền tức giận hận không thể giết chết ả. Nếu ả không phải là công chúa, không biết đã chết bao nhiêu lần. “Ngươi định làm gì?” Viêm Huyên đặt mông ngồi trên bàn, mặt đổi sắc nhanh như trời chuyển, nụ cười lại rất nhanh chóng đạt tới đáy mắt, khóe miệng hoàn mỹ cong lên. Vì ả nữ nhân đê tiện kia mà tức giận, thật là không đáng giá. Mà nghe được hắn nói, nam tử chậm rãi mở miệng. Nói ra hai chữ “Lời đồn.” Viêm Huyên dùng cây quạt đánh một cái lòng bàn tay, mắt cười như trăng khuyết, “Hay cho một cái lời đồn.”