Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi

Thảo luận trong 'Thư giãn, giải trí' bởi doctruyen, 4/3/2016.

  1. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 60

    Chương 60: Chuyện về việt

    Nhìn cậu em mệt mỏi nốc từng đợt rượu, Uyên nhẹ nhàng gợi chuyện:

    -”Lại chia tay à?”

    -”Vâng…”

    -”Chị có mấy đồng nghiệp còn trẻ lắm, có cần chị mai mối gì không?”

    -”Thế cũng được, bao nhiêu em cũng chơi hết…”

    Những tưởng đó chỉ là một cô gái, như bao cô gái khác bước qua đời anh! Thay người yêu như thay áo, gái các kiểu đều qua tay, những tưởng khi bước vào một mối quan hệ thì hình bóng người ta sẽ dần phai mờ…lạ thay, tất cả chỉ là những tưởng…

    -”Chú nói thế thì ai mà dám giới thiệu…”

    Uyên cắt ngang dòng suy nghĩ của em chồng. Lân cười xuề xòa, vươn vai:

    -”Ây za…thằng Phong nó đâu hả chị, em bế nó tý nào, sắp phải xa cháu mấy ngày rồi… ”

    -”Đang ngủ với ông bà trên gác, chú đi đâu?”

    -”Còn đâu được nữa, cũng tại chị cả, căn nguyên cội nguồn đau khổ của cả nhà.”

    Uyên phát sốt:

    -”Hả, tự dưng liên quan gì tới chị, oan ức quá!”

    -”Thì chả tại chị cho ông Minh ăn bùa mê thuốc lú gì không hiểu nữa, có việc gì xa xa toàn phải thằng em này đi; rồi thì thằng con bé tý bị lão tống ngủ với ông bà; ba mẹ có bao giờ có không gian riêng …”

    Uyên ngượng thối cả mặt, ậm ừ:

    -”Tại ba mẹ thích thế chứ…”

    -”Đợt này em vào Nam, một tuần, cùng một tập đoàn trong đó hợp tác phân phối vài nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng…”

    -”…”

    -”Em biết, em sẽ không liên lạc với cô ấy”

    Anh đang định đẩy cửa thì chị dâu gọi với:

    -”Chị…chị xin lỗi, lúc trước dặn em thế, bởi nó là đứa bạn rất đặc biệt, rất quan trọng với chị…”

    -”Nên chị muốn bảo vệ cô ấy…khỏi em?”

    -”Không phải, sao có thể thế…gặp cú sốc lớn vậy, nó lại rất yêu người đó, chị chỉ muốn nó có được thời gian riêng tư, để nó được bình tâm…nhưng giờ, chuyện xảy ra cũng đã lâu rồi, cũng là lúc nên bắt đầu cuộc sống mới, có thêm người tâm sự cũng không tệ.”

    -”Biết thế!”

    Một câu hai chữ rất ngắn gọn, cố gắng che giấu cảm xúc của mình. Ngày nghe nàng gặp tin dữ, trong lòng anh bao suy nghĩ hỗn độn, thật đáng xấu hổ khi phải thừa nhận, khi đó chín phần buồn thì cũng có một phần hi vọng…Lúc ấy, chỉ muốn phi thật nhanh tới bên nàng, vậy mà chị dâu đưa ra yêu cầu dập tắt tất cả.

    Nghĩ cho cùng, họ là bạn thân, những gì Uyên nghĩ chắc chắn là những điều tốt cho Lan, nên anh không làm trái, hôm nay, chị lại mở lời…quả thật, ánh lửa ấm áp lại nhen nhóm trong anh.

    ****************

    Trước mắt là khuôn mặt xuất hiện bao lần trong giấc mơ, lòng anh không khỏi bồi hồi…Nàng gầy, miệng luôn tươi cười với khách hàng nhưng ánh mắt lại có nét gì xa xăm, u uất.

    Cuộc đời thật tàn nhẫn, có thể biến một người con gái lanh lẹ lém lỉnh giàu sức sống nhất thành con người trầm tư lặng lẽ…

    -”Lấy mình cái bánh kia với”

    -”Okie, đây bạn…”

    -”Bao nhiêu?”

    -”À, bạn xem giá trên vỏ hộp đi?”

    -”20k, nhân viên mới hả?”

    -”Hôm nay mới thử việc, bạn thông cảm…”

    Vừa mới vào phòng tắm một lát ra đã chứng kiến anh chàng nào tự xưng danh bán hàng, nàng ngây người…

    -”Nếu là em trước kia thì sẽ cho anh một trận rồi…”

    Lân trêu, nàng cười, không hiểu sao anh ghét nụ cười đó, cảm giác người con gái trước mặt phải cố kiềm nén tất cả để đeo một cái mặt nạ to đùng đoàng.

    -”Anh vào lâu chưa?”

    -”Vài ngày, đang không có việc làm đây, xin bà chủ cho tôi một chân giúp việc?”

    -”Được thôi, chỉ tội lương rất ít…”

    Ngày hôm đó, là ngày hiếm hoi anh cảm thấy nắng rực rỡ tới thế.

    Buổi tối, anh rủ nàng đi ăn cùng, cũng chỉ mời chứ không dám hi vọng nhiều, thật bất ngờ…nàng đồng ý.

    Anh chợt phát hiện, người trước mặt bây giờ dường như một cỗ máy. Nàng ấy có thể dễ dàng làm theo mọi thứ người ta yêu cầu, sống theo một tư tưởng “thế nào cũng được…”

    ….

    -”Sao lại tới đây anh?”

    - “Em nhắm mắt lại”

    -”Được”

    Anh cúi xuống, tháo chiếc hài búp bê, rồi lại cẩn thận nâng người nàng lên, đặt bàn chân bé bỏng lên những song sắt…

    -”Mở mắt ra…”

    Một luồng gió thổi qua…nhưng sao nàng thấy lạnh, cái lạnh tới thấu xương, tới đau đớn.

    -”Nhảy từ cái cầu này xuống có chết không anh?”

    -”Cái đó là tùy số em ạ, số đã không chết được thì có cố thế nào cũng vậy thôi…”

    Đúng…chẳng phải là số không chết được mà là cái người đó đâu có muốn mang nàng theo, mà là cuộc đời có người thất hứa. Cố hít thở sâu, ngẩng mặt lên mấp máy môi:

    -”Sao đẹp quá!”

    Hành động của nàng không qua nổi mắt người đối diện, anh nhẹ nhàng:

    -”Không ai cấm em khóc cả!”

    -”Em không sao.”

    -”Nếu khóc được thì cứ khóc cho nhẹ lòng, chẳng có gì là xấu…ngoan nào…đừng tỏ vẻ cứng rắn nữa…”

    -”…”

    -”Em nhớ người ấy lắm phải không?”

    -”…”

    Nàng nhìn anh, cuối cùng cũng không thể kiềm lòng…Chẳng thể hiểu, nàng can đảm bao lâu, trước mặt anh lại cảm thấy rất quen thuộc, cảm giác như được dựa dẫm vào người thân, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống, ngày một nhiều…

    -”Em…em rất nhớ Việt, em nhớ anh ấy lắm…em nhớ cả con em nữa, em thực sự rất ghét họ, họ quá nhẫn tâm; em nhớ lắm…”

    -”Anh gọi anh ấy về cho em đi…được không, em không chịu nổi…”

    Khẽ ôm nàng từ phía sau, lòng anh trĩu nặng, đã có giây phút, anh ước mình là Bụt, đem ước nguyện của nàng biến thành sự thật, dù sẽ phải đơn phương một mình, chứng kiến nàng cười tươi tắn, cũng đủ.

    Xa xa, chiếc xe thể thao cùng một bóng người cô độc lặng lẽ rời khỏi.

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 61
     
    Đang tải...


  2. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88

    Chương 61: Kí ức

    Đó là những ngày tháng thê thảm…

    Nghe tin anh bị tai nạn, cô tưởng như mạng của mình cũng đi theo.

    Anh tỉnh dậy, không nhớ gì cả.

    Cô cố hết sức, nhưng rồi lại không muốn gắng gượng nữa, bởi lẽ anh của lúc đó tốt hơn, quan tâm cô hơn anh của quá khứ rất nhiều.

    Tiếc rằng, sự xuất hiện của người phụ nữ đó khiến Tuyết Nhi mất đi tất cả.

    Trước đây, một đêm bảy tám người đàn bà phục vụ anh, cũng không làm cô thấy đau bằng mấy tháng anh chỉ đeo đuổi một người như bây giờ.

    Ngụm rượu hòa nước mắt, sao đắng, sao chua chát…

    Cô đã từng nghĩ…anh của bây giờ tốt hơn, bởi anh của trước kia cùng cô lớn lên nhưng anh của trước kia không bao giờ dỗ dành cô, anh của trước kia chưa từng yêu chiều cô, anh của trước kia luôn bực tức khi cô đi cùng người khác, muốn giữ cô bên mình nhưng lại chưa từng dẫn cô đi chơi…

    Nhưng hình như cô đã nhầm thì phải, sự thật là thế? Hay là cô đã quên mất thứ gì đó quan trọng???

    Đó là những kí ức cô tưởng mình quên… Nhưng hôm nay, nó lại trở về, như một giấc mơ.

    Cô không còn nhớ mình và Tú quen biết nhau từ khi nào?

    Chỉ nhớ rằng, ngày ấy Tú là một cậu bé cực kì dễ thương, chỉ cần Tuyết Nhi muốn gì, Hoàng Tú sẽ cho.

    Cái thời bé tý tắm chung, cô gái ngốc ngếch chỉ vào anh, tò mò:

    -”Sao cậu có cái đó, tớ không có?”

    -”Cậu thích không, tớ cho…”

    -”Không, tò mò thôi…”



    -”Tú, tớ bị cô giáo phạt, không có phiếu bé ngoan sẽ không được ba má thưởng…”

    -”Tớ sẽ cho cậu phiếu của tớ…”

    Cô biết mà!



    -”Tú, chép bài cho tớ”

    -”Được!”

    -”Tú, đấm lưng cho tớ!”

    -”Được!”

    -”Tú, tớ thèm ăn ổi!”

    -”Đợi tý!”



    -”Tú ơi bao giờ cậu lấy vợ?”

    -”Bao giờ Nhi lấy chồng thì tớ sẽ lấy vợ!”

    -”Lấy vợ thì cậu có chiều tớ nữa không?”

    -”Có chứ!”

    -”Vợ cậu quan trọng hơn hay tớ quan trọng hơn?”

    -”Như nhau!”

    -”Sao lại như nhau?”

    -”Bởi vì là một người!”

    Mặt Nhi đỏ ửng.

    ….

    ….

    -”Nhi, sao cậu dám đi chơi với hắn?”

    -”Có gì không đúng? Cậu là ai mà quản tớ…”

    -”Tớ là…”

    -”Là gì?”

    -”Mình hẹn hò đi!”

    Nhi sững người, nhưng quyết định rất nhanh.

    -”Được!”

    -”Vậy từ giờ tớ là người yêu cậu, cấm đi với ai!”

    Họ trao nụ hôn đầu khi đó, năm 15 tuổi. Và cô cũng gọi Tú là anh khi đó.

    Tú Nhi, Tú Nhi, Tú Nhi, Tú Nhi, Tú Nhi,….

    Thuở mộng mơ, cô đã viết kín trên những mặt sách trống…cô yêu anh, và cô biết anh cũng yêu cô, tình cảm này, là mãi mãi…

    Ba má hai bên dị ứng nhất là trẻ con yêu đương, vì vậy họ phải giấu diếm rất vất vả…

    Nhưng hình như cái gì càng vụng trộm càng đáng quý!

    Những chiếc nem rán, bát ốc luộc, phô mai que…những giây phút thuở học sinh.

    Những chiếc hôn gió, mùi mồ hôi của anh buổi tan trường, cảm giác ngồi sau chiếc xe đạp…

    Quá khứ cứ như một trận mưa chảy về !

    À, ra là thế…ra là giữa họ cũng từng có vị ngọt đấy chứ?

    Chỉ có điều, gần 16 năm rồi, nhắc lại không quen, tưởng như chuyện của ai khác chứ không phải mình…có lẽ anh cũng không còn nhớ!

    ….

    18 tuổi,

    Anh ra nước ngoài du học, đột nhiên biến mất khỏi cô, không một dấu vết.

    Một năm khổ sở, một năm tìm kiếm, không thấy anh. Rốt cuộc, cô quyết định đi du học, rời xa mảnh đất đầy những kỉ niệm!

    Về nước, anh đã là Chủ Tịch.

    Lòng không kiềm được, lại xin làm việc ở công ty anh. Thăng chức, ngày càng tiếp xúc với anh.

    Những con đàn bà ưỡn ẹo bên anh trong phòng làm việc, cô hận…

    Cố tình hẹn hò để trả đũa anh, đều bị phá bĩnh, cô biết, người đó là anh…

    Trên đời sao có người ích kỉ tới vậy?

    Vậy là, hóa ra, anh ấy chỉ không quan tâm tới cô từ năm 18 đó, năm ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Anh tỉnh dậy, tính tình ngọt ngào y như thời niên thiếu, cô sung sướng hạnh phúc.

    Nhưng chẳng được bao lâu…

    Người đàn ông này, anh là gì? Sao cứ muốn đùa giỡn vậy?

    Anh là gì? Mà khiến cô đau khổ quỵ lụy thế?

    Lần này, anh đã đi xa, xa thật rồi…đã chẳng để tâm gì tới cô cả…

    Cô phải làm sao, để trở về ngày 15?

    Phải làm sao để họ mãi mãi liên quan tới nhau?

    ….

    ….

    Nghĩ suy, nghĩ suy…đúng, có lẽ, họ nên có một đứa con!

    ***********

    “Em cảm thấy rất mệt mỏi, đợi anh ở quầy bar dưới sảnh khách sạn”

    Đó là tin nhắn đầu tiên Tú nhận được sau chuyến công tác dài ngày. Không phải của nàng, mà là của Nhi.

    Tuyết Nhi, anh nợ cô cả một ân tình.

    Anh không thể trao cô trái tim mình, đó là nghiệp chướng… hơn ba mươi năm, tuổi xuân của con gái cũng chỉ có một, anh tự thấy mình là kẻ khốn nạn nhất!

    Thà rằng là vậy, còn hơn anh bên cô nhưng lại lừa dối. Cô ấy xứng đáng có một tình yêu tốt đẹp hơn. Còn anh, cả đời khắc ghi món nợ này, ngoài chuyện tình cảm, những thứ khác, nếu cô thích, anh sẽ cho.

    -”Đến muộn vậy…”

    -”Tắc đường, em uống ít thôi…”

    -”Tú này, mấy hôm nay em hay nằm mơ mình trở về tuổi 15, anh nhớ những gì xảy ra khi đó chứ?”

    -”"Anh…anh…”

    -”Tất nhiên không nhớ rồi…hôm nay em bị bồ đá, uống với em một ly đi…”

    -”Được!”

    -”Anh có biết anh rất sở khanh không?”

    -”Anh biết!”

    -”Anh không xứng đáng làm người.”

    -”Anh biết”

    -”Anh thối tha…”

    -”Anh biết…”

    -”Sao anh dễ dàng nhận tội thế, sao không phản kháng, không đánh mắng lại em…”

    -”Tất cả là do anh, anh sai…”

    Tú nốc ly rượu trong tay, lòng đầy đau đớn!

    -”Em cần được đền bù”

    -”Được, nói đi, bất cứ thứ gì?”

    Bàn tay cô vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ nhàng đặt xuống bờ ngực săn chắc, thì thầm:

    -”Cái bên trong này…đem nó tặng em…”

    -”Nếu anh có thể…thì tốt biết mấy!”

    Nhi cười vang, nước mắt chảy xót xa…

    -”Em đùa thôi, say với em một lần, sau đó, tha cho anh!”

    -”Được, không say không về…”

    Đêm đó, họ đã uống rất nhiều, nước mắt nuốt trọn cùng rượu đỏ…trong cô, một cảm giác nhói tới thắt quặn.

    Em xin lỗi, Tú à…Em cũng không biết từ bao giờ, hình bóng anh chiếm trọn cả trái tim lẫn tâm hồn em, ngoài anh, em không thể yêu người khác, ngoài anh, em cũng không muốn làm người đàn bà của ai cả…Hiểu cho em….

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 62
     
  3. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 62

    Chương 62: Tình cảm anh em

    -”Nhi, con đứng lại…”

    -”Má”

    Nhi giật mình sửng sốt, là má, má làm gì ở đây? Nhanh chóng gọi phục vụ đưa người đàn ông say mềm lên phòng mình đã đặt trước, cô quay lại.

    -”Chuyện của con không liên quan tới má!”

    Một phát tát giáng xuống.

    -”Con làm má thật thất vọng…một người đàn bà lại dùng cái cách bỉ ổi này để chiếm được người đàn ông ư? Hèn hạ…Con đổ cái gì vào rượu của nó?”

    -”Kệ con, má không hiểu…má có biết con đau như nào không? Sao không thể là anh ấy?”

    Hai má con giằng co, thấy con gái khổ sở vật vã, bà cứ nghĩ chỉ là tình yêu chóng vánh, ai ngờ đâu lại sâu đậm tới vậy…

    Cuối cùng, bà không thể làm ngơ, cũng là lúc, nó nên biết sự thật rồi, nếu không, e rằng, cả đời nó sống trong cái hầm này mất.

    -”Bọn con không thể…vì bọn con là anh em ruột!”

    Đỡ con gái vào xe, bà nhẹ nhàng kể lại, sống mũi cay xè.

    -”Má từng có một người bạn rất thân, tên là Hoa. Nhà nó ngoài Bắc, chỉ có hè mới theo gia đình vào Nam chơi với má, tuy một năm chỉ gặp nhau một lần nhưng bọn má có thể xem như là tỷ muội tốt…”

    Tuyết Nhi ngẩng đầu đầy thắc mắc…chuyện này thì có liên quan gì?

    -”Ba má lấy nhau, mãi cũng không có nổi mụn con, cố gắng nhiều cũng vô ích, má thực sự thấy rất cô đơn. Năm đó, khi nghe Hoa nói, nó quyết định cùng chồng mình vào Nam sinh sống, má đã rất mừng”

    -”Hoa cũng khổ như má, nghe nói nó với chuyện sinh đẻ cũng khá khó khăn, chạy chữa mãi mới mang thai được, cơ thể nó rất yếu, nên mang thai lần đó có thể xem như là lần duy nhất ông trời ban ơn…Khi siêu âm, biết là con gái, nó lo sợ vô cùng; bởi lẽ nó biết chồng nó rất muốn có con trai, gia sản lớn như vậy…”

    -”Không thể nhận con nuôi, vì nhỡ ngày nào ông ta biết thì nguy…cũng không thể chỉ có con gái…”

    -”Rồi bọn má đã có quyết định liều lĩnh nhất; má và ba con tạm rời thành phố, về miền Tây sống. Trong khi đó gần tới ngày sinh, nó bảo với chồng muốn ra Bắc sinh nở, không khí quê hương, dù sao cũng tốt hơn, tất nhiên nó luôn nói với ông ta, đứa trẻ nó mang là con trai…”

    -”Sau đó, đứa bé gái Hoa đẻ được mang tới á, còn dì Hoa cũng nhận một đứa trẻ khác làm con mình…Chồng dì bận làm ăn nên sau khi dì ấy đẻ một tháng mới ra đón hai người, bé trai cũng giống ông như đúc nên không hề hay phát giác…Đứa bé gái đó…”

    Tuyết Nhi run người…

    -”Là con…phải không má…”

    Bà khẽ gật đầu…

    -”Cứ cho con là do má anh Tú sinh ra, nhưng anh ấy chẳng phải chỉ là đứa trẻ nhặt về sao? Chúng con đâu có quan hệ huyết thống? ”

    -”Con à, nghe ta nói đã….Tú…Tú chính là con người vợ trước của chồng dì Hoa – má ruột của con, nói cách khác, các con là anh em cùng cha.”

    -”Sao, sao có thể? Sao dì ta có thể lấy con của người khác, bà ấy đâu? Sao không nói gì? Chẳng có người nào lại để yên cho người ta lấy con của mình đi cả…”. Nhi hỏi đầy nghi hoặc…

    -”Bà ấy sinh đôi, hai đứa con trai; nhưng má ruột con đã đút cho hộ tá, nói một đứa yếu quá nên mất, lúc đó, bà ấy vì quá đau lòng nên không qua khỏi…”

    Đó là cảm giác như bị ai vứt một phát xuống địa ngục, sống lưng như có một tia lạnh truyền tới…

    -”Má, má lừa con…hoặc là, các người thật độc ác, sao có thể làm ra chuyện như thế? Con không tin, dù có tin con cũng ghê tởm…”

    -”Là bọn má sai, không ngờ con cũng phản ứng y như Tú vậy…”

    -”Cái gì? Anh ấy cũng biết chuyện…từ bao giờ? Mình con là kẻ ngốc sao?”

    -”18 tuổi, nó tình cờ nghe được má và dì Hoa nói chuyện…Lúc đó nó gần như phát điên, bỏ ra nước ngoài, hai năm sau ngày dì mất nó mới về…”

    Nhi há hốc…là vì thế sao? Vì anh phát hiện ra thân phận thực sự của họ? Là vì thế, anh ấy phải ra đi đau khổ một mình ư? Dù bao nhiêu đàn bà cũng không phải là cô ư?

    -”Má đã nói lại cho anh ấy chưa?”

    -”Má biết nó đã quên, và cũng không muốn nó gặp cú sốc lần nữa, vì vậy đã không nói, vả lại, có lẽ nó cũng quên rồi, và có lẽ, chỉ mình con không nhận ra, trong lòng nó đã sớm có người khác…”

    -”Má làm tốt lắm, đừng bao giờ cho anh ấy biết…”

    Ra khỏi xe, bóng dáng thất thểu chạy lên phòng…Thôi được, nỗi đau này, nhiều năm trước, là anh – mình anh chịu đựng…thì nay, cũng mình em chịu đựng. Chúng ta, thế là hòa!

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 63
     
  4. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 63

    Chương 63: Cảm giác thân thương

    Về tới phòng, đầu óc Tú choáng váng một cách lạ thường. Cả người đều nóng rực, rượu này có vẻ nồng độ rất cao!

    Anh không biết, người dì yêu quý đã chuẩn bị ình một món quà rất đặc biệt. Đơn giản cũng là một cách hữu hiệu phòng ngừa nỗi lo trong lòng bà.

    Căn phòng mờ mờ ảo ảo, anh đang mơ?

    Người con gái này, hình ảnh thân thương này? Đã bao đêm anh mơ thấy nàng?

    Nàng lại ở đây, ngay trước mặt anh, ngủ yên bình…

    Một cảm giác lẫn lộn khó tả. Rượu này thật mạnh, mạnh tới mức tạo được cả ảo ảnh cho người ta…

    Trong cơn mộng mị ấy, nguyên tắc, rào cản, tội lỗi dường như bị xem nhẹ.

    Tất cả, chỉ còn bản năng người đàn ông cùng những tình cảm sâu đậm chất chứa trong lòng.

    Bàn tay run rẩy đặt lên bờ môi mọng đỏ, cứ thế di chuyển mân mê, ánh mắt trìu mến tới nhu mì, làn da này, hơi thở nhè nhẹ thơm mát này, sao mà giống thật đến thế!!!

    Nụ hôn này, có thứ gì trên đời ngọt ngào hơn? Từng chút, từng chút gặm nhấm, từng chút đưa đầu lưỡi thăm dò, cảm nhận…lại từng chút bồi hồi, xao xuyến.

    Nhiệt độ cơ thể lên cao tới mức chính anh cũng không thể kiểm soát nổi.

    Nhẹ nhàng tháo đi nơ xinh thắt eo, không biết lúc nào tay anh đã đặt ở nơi thanh xuân ấy, những chiếc hôn không ngừng nghỉ trên khuôn mặt, lại tham lam di chuyển dần xuống dưới. Từng milimet trên người con gái này, đều là khát khao của anh.

    Tim annh tưởng như đã ngừng, rồi lại đập rất mạnh, thứ cảm xúc lẫn lộn, đầu óc trở nên đau nhức…

    Cái thứ ngọt ngào lãng mạn này, rõ ràng có trong kí ức anh!

    Mùi vị này, nhất định, anh đã thấy trước kia!

    Người con gái mặc váy trắng nằm bình yên trên giường…hình ảnh này…rất đỗi quen thuộc!

    Đầu mỗi lúc một đau, những cơn đau liên tiếp dày vò…

    Vào nhà tắm, xả nước thật mạnh, lúc sau Tú bình tĩnh đi ra. Lúc này, anh mới phát hiện, nàng không phải ảo ảnh, nàng bằng xương bằng thịt trước mặt anh.

    Với người con gái đẹp đẽ như vậy, anh có thể đốn mạt tới thế sao? Cẩn thận chỉnh lại váy, đặt một nụ hôn trên trán, anh lập tức rời khỏi!

    …………………..

    Nàng tỉnh dậy, với tay ôm lấy con gấu Vịt Ngan mà không thấy.

    Giật thót, nàng thực sự không hình dung được, rốt cuộc mình đang ở đâu?

    Hôm qua, nàng có giao bánh ột bà khách rất sang trọng, bà ta trả cực kì cao. Sau đó thế nào, tự dưng quên sạch.

    Lẽ nào…???

    Nhưng nếu bắt cóc thì cũng bắt gái trinh chứ, như nàng, đáng giá sao? Theo phản xạ, nhìn dưới áo quần vẫn phẳng phiu, thử vận động, không đau, nếu là chuyện đó, mỗi lần nàng đều nhức…Lan thở phào nhẹ nhõm.

    “Người yêu ơi, hãy nói con đường anh sẽ qua

    và em sẽ chờ

    và em sẽ đợi

    dù cho gió mưa giăng kín khiến em ko tìm được thấy đường anh…”

    Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nàng vất vả mãi mới tìm được nó trong cái túi, vứt gần chân bàn phòng khách.

    -”Alo!”

    Giọng người đàn ông rất gấp gáp, bi thương, quỵ lụy.

    Khiến nàng tạm thời quên đi việc suy nghĩ về hoàn cảnh của mình hiện tại, gấp gáp bảo Hai lo hộ vé ra Bắc, mình thì ra sân bay gấp!

    …..

    -”Anh, người của khách sạn nói hôm qua anh để quên cái này…”

    Tú nhận món đồ từ tay thư kí, là một miếng đồng kì lạ, rất giống miếng đồng anh đeo ở tay hồi mới tỉnh dậy, sau thấy kì cục liền vứt trong tủ.

    Bọn chúng rất giống một đôi.

    Nhìn vào miếng đồng này, đầu óc anh lại quay cuồng…Mà vật này, chắc chắn của nàng, lẽ nào, trong quá khứ, họ từng có liên quan???

    Nghi ngờ ngày càng nhiều. Thấy nét mặt đăm chiêu của ông chủ, thư kí nhanh nhẹ:

    -”Đây là đồng bình an, của một bà bói ở Lạc Tâm, cái này rất nổi tiếng, nhưng không phải ai xin bà ấy cũng cho, chỉ có người nào thực sự gặp nguy hiểm và có duyên.”

    -”Lạc Tâm?”

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 64
     
  5. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 64

    Chương 64: Tình bạn

    Đứng trước ngôi biệt thự đồ sộ, Nghi Lan khẽ mỉm cười. Sự việc căn bản là, bạn thân của nàng, bị xảy thai.

    Nguyên nhân dẫn tới hậu quả trên, chính là do ông chồng yêu quý hoạt động không biết tiết chế!

    Nghe nói nàng ta giận tới mức, hai tuần nay đóng cửa phòng, đuổi chồng lên tầng năm; nhất định không chịu nói chuyện lời nào. Ba mẹ chồng xót cháu, đâm ra lôi kéo được, tóm lại, ông Minh đã không đủ kiên nhẫn để chịu sự lạnh nhạt này nữa, đành tìm gọi đồng minh khuyên nhủ hộ.

    Bất giác nàng nhớ tới Việt, trước kia anh còn, những lúc dỗi hờn, cũng rất thú vị, nhớ anh quá.

    Cả lúc nàng xảy thai nữa, nếu như anh biết, anh sẽ xót lắm…mà không cần như vậy, nếu như còn anh, nhất định là sẽ không có chuyện đó.

    Mắt nàng nhòe đi, từ bao giờ Nghi Lan biến thành mít ướt không biết?

    Ba chồng Uyên mở cửa cho nàng, lần trước có va chạm nên nàng cũng hơi ngại, nhưng may mà bác ấy dễ tính, xem ra cũng chẳng nhớ chuyện gì cả!

    Nó đang nằm trong giường, cuộn chăn kín mít.

    Cố lấy bộ dạng vui vẻ, nhiều sức sống nhất có thể, nàng tới, giật chăn, quát nạt.

    -”Nào, chị này, chị làm sao?”

    Uyên thấy bạn thân, càng mếu máo sẻ chia…

    -”Mày không biết đâu, tao đau lòng chết đi được…tên khốn nạn đó, tao nhất định đời này đoạn tuyệt với hắn…hắn hại chết con tao…”

    -”Hắn hại con mày bằng cách nào?”

    Đúng điểm nhấn, Uyên ngập ngừng, mặt đỏ rực:

    -”Thì là cái đồ nhà hắn không biết tiết chế…”

    -”Thế mày có biết không? Sao không ngăn cản, người ta chiều mày như thế, không có sự đồng ý ngầm của mày, có dám không?”

    Bạn vẫn nấc lên từng hồi…

    -”Tao cũng không biết có em bé…huhu…”

    -”Đấy, chị giảng viên ạ, chị nhìn kĩ lại mình đi, kiểm điểm lại xem lỗi lầm là từ đâu?”

    -”Tao không cần biết!”

    -”Mày được chiều quá sinh hư rồi, thôi, không nói nữa, dậy đưa tao đi mua sắm đi, dạo này tao bận quá, quần áo cũ hết rồi…”

    -”Mày thật, cũng phải chăm sóc ình chứ, làm ít thôi…”

    Uyên nhìn Lan, thực ra nó còn khổ hơn cô, ít ra cô vẫn có chồng, một đứa con trai kháu khỉnh, gia đình chồng, gia đình mẹ đẻ bên cạnh. Còn nó thì sao???

    Một giọt nước mắt tiếp tục chảy, nhưng cái này, là khóc vì nó…

    ….

    -”Con dâu đi đâu rồi ông?”

    Bà Lan Anh cất giọng.

    -”Đi chơi với bạn nó rồi…con bé này giỏi, nói có vài câu mà con mình khá khẩm hơn nhiều”

    -”Ừ, chúng nó là bạn thân mà, nghe nói con bé cũng khổ.”

    -”À, bà này, đợt trước tôi đi công tác, quên không kể với bà, có bà bói bà bảo số con gái nhà mình khổ lắm đấy, bảo vì nhà mình làm ăn thuận lợi, tình cảm vợ chồng tốt, mọi thứ đuề huề, nên con gái mình thay cả nhà lãnh hết nạn…mà tôi chả tin, nên quên mất, hôm nay nhớ lại, tự dưng thấy lo bà ạ, Trâm Anh nó từ bé coi như không khổ cái gì…tôi lo là lo mai sau gả chồng người ta bắt nạt…”

    Mắt bà tự dưng đỏ quạch, cố trấn tĩnh quay đi, cười xuề xòa:

    -”Lo người ta bắt nạt thì đừng cho nó đi, ông nuôi nó cả đời đi…”

    -”Bà thật, không có chồng sao được…”

    -”Nếm thử món này xem ông?”

    -”Đâu…ừ, bà của tôi nấu ăn là khéo nhất đấy…ừm…ngon lắm…”

    ……………………

    Hai nàng mua sắm tới mệt nghỉ, lâu lắm rồi, cả hai mới có cảm giác vui vẻ như thế…

    Họ chọn một tòa tháp cao ngồi hàn huyên. Lan nói:

    -”Uyên à, có những thứ, có những khoảng thời gian, nếu bây giờ không biết trân trọng, lúc mất đi, sẽ thấy rất ân hận”

    -”Tao hiểu”

    Họ lặng thinh hồi lâu.

    Uyên lấy máy nhắn cho Minh:”Em xin lỗi, thực ra em cũng có phần trách nhiệm”.

    Phải nói là có người sướng phát điên, tiếc là tối hôm đó, cô lại đòi ngủ với bạn thân, Nghi Lan nghĩ, mình chắc từ người có công trạng sang thành kẻ ngáng chân đáng ghét rồi.

    Nhưng con bạn cương quyết, đành nghe theo.

    …..

    Tối

    -”Lan này, hay mày chuyển ra Bắc sống đi!”

    -”Tao không muốn”

    -”Mày đừng cố chấp nữa, mày cứ ở căn nhà đấy, sẽ không bao giờ nguôi ngoai được…”

    -”Tao chính là muốn không bao giờ quên đi bất cứ thứ gì…”

    Uyên thở dài, đúng lúc đó mẹ chồng nàng mang đĩa hoa quả vào.

    -”Ăn đi các con…”

    -”Cảm ơn bác ạ…”

    -”Ngon quá mẹ”

    Chẳng mấy khi, ba người cùng tám chuyện, rất vui vẻ, trên trời dưới đất mọi chuyện đều nói…

    …………………………

    Ra Bắc, tất nhiên sẽ gặp Lân. Nàng có cảm giác hơi mất tự nhiên, cũng may, anh có vẻ nghĩ thông suốt, ứng xử rất có chừng mực.

    Buổi tối ngày thứ hai, bốn người rủ nhau đi ăn ốc.

    Cái tiết trời lạnh lạnh của miền Bắc, ăn con ốc nóng hổi, nem chua rán chấm tương ớt, không gì tuyệt bằng.

    Quán Dũng Béo này khá giản dị, Uyên nói, đây là đặc trưng của Bách Khoa nhà cô ấy, ăn ốc phải ăn ở vỉa hè mới ngon.

    -”Uyên, mày đi dạy mà trẻ thế có bị học sinh tán bao giờ không?”

    -”Eo, kể ày nghe nhé, bọn trẻ lớp tao cute vô cùng, có mấy em ý, ga lăng lắm…”

    -”E, hèm…”

    Mải mê quên xừ lão chồng đằng sau mặt đang xị như cái bị, Uyên đành lí nhí.

    -”Nhưng không ai đẹp trai phong độ bằng chồng tao mày ạ!”

    Lời nói được phát ra, phản ứng mỗi người một khác. Lan tý sặc trà đá, Lân thì đánh rơi tõm cả con ốc xuống bát nước chấm.

    Chỉ có người được khen là sung sướng.

    -”Anh biết vợ anh luôn ngưỡng mộ anh rồi, nhưng mà có nhất thiết phải nói ra thế không, làm anh xí hổ quá đi mất…nào, há mồm nào, anh đút nào…”

    Bạn nàng ngoan ngoãn, đức lang quân đút cho nó miếng khoai tây chiên giòn rụm.

    Nàng nhìn, lại nhớ tới Việt!

    Nàng biết, cả Uyên và anh Minh, tuyệt nhiên không cố ý, họ luôn như vậy, luôn là một couple rất thú vị.

    Dù sao cũng lâu rồi! Con người cũng cần phải tiến về phía trước.

    Đúng, đã lâu như vậy rồi…

    Nhưng mỗi lần, chỉ cần nhớ tới anh thôi, cả người đều lạnh toát!

    Trời đất ơi, nàng chỉ muốn xỉ vả bản thân mình mất, mọi người đang cùng vui vẻ như này, cố gắng kìm nén, cố gắng ăn thật nhiều…

    -”Từ từ thôi con này, mày cứ như chết đói tới nơi rồi ý!”

    Nghi Lan cười cợt:

    -”Tao phải ăn, ăn hết không để cơ hội vợ chồng mày tình củm làm màu nha!!!”

    Lân cũng đồng tình.

    -”Đúng đấy, ông bà có gì thì tối về đóng cửa tắt đèn nhé, ở đây toàn FA, chả biết nghĩ gì cả… ”

    -”Chú này”. Uyên ngại.

    -”Ngày nào chú chả chứng kiến, hôm nay người làm màu là chú mới đúng”

    -”Vâng ạ!”. Lân đáp

    -”Gọi tao bát ốc nữa mày, ngon quá”

    -”Ngon là tốt”.

    Uyên hí hửng.

    Minh và Uyên nán lại thanh toán, Lan cùng Lân sang đường lấy xe trước.

    Có một chiếc xe phóng rất nhanh…thẳng về phía hai người.

    Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác cả người bị đẩy về phía vỉa hè, dưới đường kia, người con trai đẩy nàng ra…

    Tim nàng lại một lần nữa muốn ngừng đập, ánh mắt ai oán, ông trời, rốt cuộc muốn bắt đi bao nhiêu người thân với nàng???

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 65
     
  6. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 65

    Chương 65: Em sẽ trả nợ anh

    Tất cả mọi người đều lo lắng, căng thẳng ở phòng chờ.

    30 phút sau, bác sĩ ra, nói rằng Lân chỉ là chấn thương ngoài da, nghỉ ngơi sáng hôm sau có thể về, nàng thở phào nhẹ nhõm.

    Ở lại thêm một vài ngày, cũng tới lúc về nhà rồi.

    Đúng lúc nàng sắp xếp đồ đạc, Uyên đi vào, vẻ mặt nó rất khó hiểu, dường như có điều muốn nói với nàng nhưng còn lưỡng lự.

    -”Mày cứ nói…”

    -”Có gì mà nói!”

    -”Thôi ạ, mày không giấu được tao đâu, Uyên hâm ạ….”

    -”Nhưng mày phải nhớ, tao không có ý gì cả, cũng không gây áp lực ày…”

    Lan hơi giật mình, có vẻ chuyện nghiêm trọng.

    -”Nói mau đi…”

    -”Đừng kể với ai!”

    -”Mày còn không tin tao?”

    Uyên ngập ngừng.

    -”Tai nạn hôm nọ, Lân nó…”

    -”Có phải xảy ra biến chứng gì không? Tao biết mà, anh ấy giấu phải không?”

    Uyên rơm rớm.

    -”Mày khóc gì, mày phải nói ra tao còn biết chứ, mày có coi tao là bạn không thế?”

    -”Thực ra…thực ra anh ấy…anh ấy…vẫn không lên nói thì hơn!”

    -”Con điên, mày không nói tao đi hỏi anh ấy!”

    -”Đừng, đừng đi…tao nói…nó…nó …từ giờ sẽ không có khả năng làm cha nữa…”

    Nghi Lan gần như chết đứng, biến chứng gì chắc cũng không khủng khiếp bằng cái tin ấy…Tất cả, tất cả là do nàng gây ra, ai ở bên nàng cũng đen đủi…

    -”Mày nói gì đi, Lan…”

    Mười phút sau, dần lấy lại tinh thần, nàng nói với bạn:

    -”Tao vào Nam xử lí vài việc rồi sẽ ra…”

    ….

    Hôm đó, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đủ thứ, mọi việc chưa bao giờ rắc rối như thế.

    Nàng không qua mà đi thằng tới khu nghỉ dưỡng.

    Về tới Lạc Tâm cũng tờ mờ sáng, nơi đây vẫn vậy, cảm xúc của nàng, khi đứng ở đây, vẫn vẹn nguyên!

    Lặng lẽ một mình bước ra biển.

    Bình minh trên biển, thực ra chẳng đẹp tới thế, hôm đó thấy cảnh vật mĩ lệ, lẽ nào là do nàng có anh???

    Nàng nói chuyện với anh, nàng biết, anh sẽ nghe thấy mà…

    -”Việt à, em nhớ Việt lắm…”

    -”Công việc gì mà lâu như vậy rồi không đón em đi?”

    -”Việt à, anh có thú vui mới rồi phải không? Có phải vậy nên mới không đem em đi theo không?”

    -”"Em thực sự, rất giận anh”

    -”Nếu bây giờ, anh biết lỗi, em sẽ tha thứ…”

    -”Ba con anh đã gặp nhau chưa? Anh có nhận nó không hay hắt hủi nó…đừng thế nhé, tội nghiệp nó lắm…”

    -”Trên đó, có gặp được ba mẹ em không…”

    ….

    ….

    -”Việt à, có chuyện này em phải nói với anh, anh Lân, vì em, mà gặp tai nạn, bây giờ anh ấy đã không thể làm cha…”

    -”Thật khủng khiếp phải không anh?”

    -”Em rất đen đủi phải không? Nên người bên cạnh nếu không rời đi sẽ gặp nguy hiểm…”

    ….



    -”Anh à, em phải làm sao đây?”

    -”Em biết, việc này là do em gây ra, em phải có trách nhiệm trả nợ anh ấy…nhưng em có gì để trả…”

    -”Chỉ có cách lấy anh ấy, chăm sóc đền bù phần đời còn lại thôi phải không? Đó là tình nghĩa, là đạo lý…nhưng em có thể sao? Trái tim em, không muốn làm vợ ai, ngoài anh cả…anh ơi…”

    Những giọt nước mắt, chua xót, cay đắng…

    Từng bước, từng bước chân trần theo biển…

    -”Việt à, em cho anh cơ hội cuối cùng, nếu lần này, anh không tới đón em đi, tức là, anh đã không còn cần em nữa, em sẽ ở bên người khác, đền bù tội lỗi mình gây ra!”

    Nàng cứ thế mà đi, nước nhanh chóng ngập tới hông, eo, rồi tới cổ…

    -”Việt à, tới đón em đi mà, rồi kiếp sau chúng ta sẽ cùng trả nợ anh ấy, được không anh?”

    Nước biển lạnh, nhưng lòng nàng ấm, nàng khẽ nhắm mắt, hòa mình cùng biển cả…

    Quả là nàng gặp được anh!

    Lần này là anh đón nàng thật. Bàn tay anh mạnh mẽ kéo lấy nàng, ôm vào lòng, nàng còn cảm nhận được nụ hôn ấm áp từ anh.

    Nước mắt anh nóng bỏng rơi trên má nàng.

    Anh ôm nàng, rất chặt.

    Nàng tỉnh dậy, khóe môi còn đọng nụ cười.

    Nhưng căn phòng lại hoàn toàn lạnh lẽo. Thì ra, chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ rất đẹp!

    Và thì ra, nàng vẫn sống, anh ấy nhất định không cho nàng theo, có lẽ, quên nàng rồi chăng?

    Nhìn áo quần của mình hong ngay cạnh lò sưởi, nàng bần thần. Hôm qua, là ai? Là ai đưa nàng trở lại…

    Nàng cứ hi vọng, cho tới khi gặp quản lí Lạc Tâm, lại vỡ mộng, thì ra hắn cứu nàng, thì ra chồng nàng bỏ nàng thật rồi…

    ……………

    Đúng như lời hứa, vài ngày sau, Lan ra Bắc, nghe nàng nói ý định của mình, Uyên vui lắm, nhưng vẫn hỏi nàng có sao không. Nàng nói nàng cần người chăm sóc tới cuối cuộc đời, anh ấy cũng thế. Họ sẽ dựa vào nhau để sống!

    Lân lúc đầu không đồng ý, sau vì sự nhiệt thành của nàng cũng mềm lòng.

    Thấm thoát cũng tới ngày cưới của họ.

    Không ngờ một ngày, nàng và Uyên thực sự trở thành người một nhà!

    Cuộc đời, có những duyên phận không thể ngờ tới, anh – dù nàng rất bực, rất hận…nhưng kiếp này, nàng sẽ chỉ yêu mình anh!

    Mặc chiếc váy trắng tinh khôi, trên đầu đội tấm vải voan.

    Uyên nhìn bạn mình, nó là một cô dâu tuyệt đẹp!

    Ba mẹ chồng xem bói, bà thầy chỉ mặt Lan và Lân nói hai người khắc nhau, phải triệt để dùng kiểu cưới thời xưa mới có thể diệt trừ hậu họa sau này, tức là con gái phải che mặt tới lúc động phòng mới được gặp chú rể.

    Người lớn nói, có kiêng có lành, nếu không vì thế, không biết hôm nay cô dâu xinh đẹp khiến bao trái tim thổn thức?

    Vì nàng không có ba mẹ, nên hôm nay sẽ được ba chồng đưa mình vào lễ đường.

    Trước giờ làm lễ, Bảo Lân mặc đồ chú rể rất bảnh bao, anh đặt tay lên vai nàng, cảm động nói:

    -”Cảm ơn em!”

    Nàng lặng lẽ nắm bàn tay anh:

    -”Chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.”

    -”Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp!”

    -”Em không hối hận, em sẽ cố gắng!”

    Anh đặt nụ hôn lên trán nàng, rồi ra trước.

    Lễ cưới được thực hiện khá suôn sẻ, không khí rất đầm ấm, nàng không nhìn thấy anh, nhưng lúc cha sứ hỏi: “Anh có đồng ý lấy cô gái này làm vợ không?”; nàng đã cảm nhận một giọt nước rơi trên tay mình.

    Anh yêu nàng nhiều quá, nàng nợ anh, nàng sẽ nỗ lực!

    Sau đó, Minh, Uyên, ba mẹ thay họ tiếp khách, cô dâu chú rể được miễn về “tân hôn” cho sớm!
     
  7. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 66

    Chương 66: Chuyện bây giờ mới kể

    Chuyện của nhiều tháng về trước

    -”Anh, em đã cho xác minh, người đi theo Lan và tên con nhà Bảo Minh đúng là không bình thường”

    -”Sao?”

    Thư kí ghé tai, nói riêng với sếp, mặt Tú gần như biến sắc…

    -”Giải quyết thế nào anh?”

    -”Tạm thời mua chuộc thám tử, gửi kết quả giả sang Mỹ…”

    -”Bước tiếp theo ạ?”

    Tú trầm lặng, nếu là anh của trước kia, bước tiếp theo là sao?

    -”Theo cậu?”

    -”Nếu em đoán không nhầm, Nghi Lan này có thể là con rơi của Chủ Tịch Bảo Minh, anh có thể dùng tin này để tống tiền ông Đức, ép chuyển cổ phần”

    Cũng là một ý hay, nhưng cái này, cứ để công ty gặp khó khăn hãng bàn.

    -”Anh, cô ta vừa là con gái của Bảo Minh, vừa là người sở hữu toàn bộ tài sản của Đại Bàng Đen…”

    -”Vậy thì sao?”

    -”Trước đây…trước đây…”

    -”Trước đây làm sao?”

    -”Dạ không có gì…”

    -”NÓI”

    -”Trước đây anh quen chị Nhi chẳng phải là vì muốn sáp nhập công ty của dì sao? Bây giờ anh và chị ấy chia tay, nhưng trước mắt là một con cá vô cùng béo bở…”

    -”Cậu bảo tôi lợi dụng phụ nữ?”

    -”Em, em không dám a…”

    -”Thôi được, đi ra…”

    Cũng khó trách hắn, anh trước đây như nào, anh cũng không nhớ rõ nữa…chỉ có điều, bây giờ hanh động ấy khiến anh ghê tởm.

    *******************

    Chuyện từ khi Hoàng Tú nhặt được miếng đồng.

    Nghe nói, anh đã một mình trở về Lạc Tâm, cùng những hình ảnh lẫn lộn trong đầu.

    Nghe nói, có đôi trai gái đi du lịch, rủ nhau ra xem bình minh, anh cũng ra xem, mới phát hiện bình minh chẳng đẹp gì cả!

    Chỉ là có cam giác như mình đã tới đây, rất quen, đầu óc hiện lên hình ảnh người con gái tinh nghịch nhảy nhót, nhưng lại không nhớ ra ai cả…

    Nghe nói miếng đồng này là của một bà bói ở đây. Anh tìm bà.

    Theo lời bà anh có thể đoán được miếng đồng này là bà cho em trai và em dâu anh.

    Tim anh đập rất mạnh, nơi này dường như là có kí ức gì đó thực sự đặc biệt, Tú cố gắng đi vòng quanh tìm kiếm, thực sự muốn có một manh mối gì đó!

    BÙM!

    Có đôi trai gái cùng nhau nhảy xuống bể bơi, cô gái mếu máo:

    -”Em ghét anh lắm, em sợ nước, em không biết bơi…”

    Chàng trai cười ranh mãnh, rồi họ trao nhau nụ hôn nồng nàn.

    Đầu anh đau, nhưng lần này anh không dừng lại, thực sự muốn nhớ rõ, cái hình ảnh kia, chính xác là gì? Lời một ai đó, chính xác là gì?

    -”Không đâu, em sợ nước lắm…”

    -”Không, bể này sâu lắm”

    -”Vịt ơi em bơi được rồi này, từ giờ có thể bơi với anh rồi…hay mình bơi thi đi”

    …..

    -”Em không cần anh chấp ba phần tư bể…như thế này đi, bể này dài 90m, em đứng trước anh 20 mét, anh đứng ở vạch xuất phát, …”

    -”Thôi mà, xuống đây tắm với em, bơi cả sáng mà không tắm à,

    bẩn chết…”"

    Khuôn mặt người bí ẩn trong giấc mơ dần hiện ra, những lời nói ngày một rõ…

    -”Em không nói gì tức là đồng ý rồi đúng không? Được…tốt

    lắm…”

    -”Từ nay chúng ta đã trở thành vợ chồng rồi…không gì có thể

    chia cắt…có anh đây…đừng lo…”

    -”Em xem này, tờ giấy này, trên đó đã ghi tên em và tên anh nhé…từ giờ, chúng ta là gia đình…chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một đại gia đình…”

    ….

    -”Gương mặt sáng ngời, nụ cười đáng yêu, chắc bố mẹ sẽ lấy tên một loài hoa đặt cho em?”

    -”-”Tôi…tôi… nợ nần rất nhiều, nên mỗi ngày sống một nơi…lúc này chúng đang lùng sục tôi rất kĩ… ”

    -”Một cộng một là hai…tên Việt, năm nay gần 31, thích cô bé ở cùng nhà, làm bánh rất ngon, cũng rất xinh đẹp, đáng yêu….em nghĩ hai chai rượu đủ làm tôi say ư? ”

    -”Hôm nay anh tới thực chất không phải để học đâu…mà là nhớ con Ngan già của anh quá…”

    -”Được, em sẽ giữ kín…có ai dí dao vào cổ em cũng không tiết lộ!”



    -”Cô nhìn xem…chân tay gì mà được mấy centimet thế, cô là

    người hay vượn thế này…”

    -”Ui trời…em đã bảo dáng em người mẫu rồi mà…”

    -”Vịt ơi…vịt đại nhân đại từ đại bi…tha cho dân nữ…dân nữ

    không thể nuốt được đâu…”

    -”Đại nhân ta là chỉ quan tâm tới dân nữ nhà ngươi thôi…ngồi

    xuống ăn…NGAY”

    …..

    -”Được, anh đi đi…”

    -”Trưa em tự ăn nhé, cùng lắm là chiều tối anh về…”

    -”Em đợi anh ăn tối nhé!”

    -”Được…

    Hoàng Tú…

    Không phải…không phải Hoàng Tú, mà là Hoàng Việt…

    Chính bản thân cũng bị đả kích, một mình đứng giữa đất trời, ngày hôm đó, đã hứa về ăn tối với nàng, vậy mà sắp một năm rồi, sao có thể đốn mạt như vậy???

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 67
     
  8. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 67

    Chương 67: Ngày hôm đó

    Việt nhận được cuộc gọi của Tú, hóa ra anh ta đã biết, hắn là cầm đầu của Đại Bàng Đen, Tú nói, một là hắn tới gặp, hai là anh ta cho người tới Lạc Tâm.

    Hắn không sợ Tú, nhưng hắn không muốn tuần trăng mật của mình bị xáo trộn, nhốn nháo nên đã chấp nhận tới địa điểm gặp mặt anh ta bố trí.

    Anh ta nói, chỉ cần hắn nhượng vài hợp đồng, từ nay nước sông không phạm nước giếng. Hắn cũng đồng ý, tranh đấu, trả thù, hắn quá mệt mỏi rồi, lúc này đây, hắn chỉ muốn có cuộc sống bình yên và mái nhà hạnh phúc bên nàng!

    Ai ngờ, Tú chơi xấu, dùng thủ đoạn hèn hạ, Việt không phòng vệ, bị tập kích bất ngờ nên chẳng mấy chốc bị anh ta khuất phục.

    Trong phòng kín, bóng đèn tròn chói sáng.

    -”Ký giao tất cả tài sản của Đại Bàng Đen cho tao…”

    Việt khinh khỉnh, chửi thề.

    -”Mẹ kiếp, mày nằm mơ à…”

    -”Tao không nằm mơ, mày xem, bây giờ mày như thế này rồi, còn làm được gì?”

    -”Quên đi…”

    -”ĐÁNH… ĐÁNH nó cho tao, đánh cho tới khi nó phải van xin quỳ trước mặt tao…”

    Tú dường như đã lầm, cách mà anh ta dùng với thuộc hạ của mình lại không dùng được với Việt, bị đập thừa sống thiếu chết mà vẫn ngoan cố, Tú giở giọng cười cợt.

    -”Em trai à, tốt nhất em giao hết ra, anh tha cho em con đường sống, nể mặt chúng ta cùng dòng máu…”

    -”Ai cùng dòng máu với mày!”

    -”Em đừng trả vờ nữa, chắc chắn em biết, chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ…”

    -”Tao không có thằng cha như thế!”

    Tú cợt nhả:

    -”Mày chắc không biết chúng ta còn là anh em cùng mẹ nữa đấy Việt ạ, chả nhẽ mày không bao giờ thắc mắc vì sao mình lại giống nhau tới thế ư?”

    -”Mày mơ sảng rồi…”

    -”Thôi, tao cũng chẳng nói nhiều với mày, tao ày cơ hội cuối cùng, nếu mày không chịu ký, đừng trách tao ác…”

    -”Mày lại đang nằm mơ rồi!!!” Việt cương quyết!

    Tú không nhẫn nại thêm, quát:

    -”Cho nó vào đây!”

    Một thằng râu ria xuề xòa, xăm trổ đầy mình cầm bộ đồ nghề đi vào…Ban đầu, Việt còn không hiểu, sau thấy nó phục vụ thằng Tú ngay trước mặt mình, hắn mới biết, anh ta hèn hạ như nào.

    -”Xong thưa anh!”

    Tú nhìn hình xăm đại bàng uy vũ trên vai mình, đắc ý vô cùng.

    -”Sao? Cứ thế này tao tới gặp thằng Hai nhà mày, mày không giao tài sản thì nó cũng giao nhỉ?”

    Việt há hốc, quả thật diệu kì, cái người Tú đưa đến, có thể làm cái công việc mà thẩm mỹ viện bình thường thực hiện mất vài tuần trong mấy tiếng!

    -”Mày điên rồi, cả Golden Face mà còn không đủ!”

    -”Với tao, không thế nào là đủ cả!”

    Tú mặc kệ hắn, rồi sai khóa cửa, nhốt lại rồi từng bước rời khỏi.

    Có lẽ, sai lầm lớn nhất của Tú là vui tới nỗi đá tên thợ xăm ra khỏi quá sớm, không cho lấy đồ nghề.

    Tên đó vì tiếc tiền nên hôm sau rình mò tới nhặt lại.

    Hận phát điên, Việt dùng chiếc nhẫn trên tay mình dụ dỗ nó, thằng này tham tiền hơn cả mạng, biết chiếc nhẫn đắt tiền, nó đồng ý xóa con đại bàng và xăm cho hắn con rồng.

    Việt dỗ sẽ cho thêm, tên đó lén lút tha hắn ra.

    Lúc đấy, suy nghĩ duy nhất của hắn là, anh ta đi lấy Đại Bàng Đen, thì hắn sẽ lấy đi Golden Face.

    Trước đây có theo dõi, nên Việt biết địa điểm bí mật mà Tú cùng trợ lý gặp mặt là ở đâu. Hắn mau chóng tới đó, không ngờ lại gặp Tú, Tú nhìn thấy hắn, giật mình không kém, nhưng giọng vẫn trêu ngươi.

    -”Việt, mày nói xem, hôm qua tao về Lạc Tâm đã làm gì? Vợ mày ngon lắm!”

    -”Câm miệng, hôm nay không giết mày không phải là tao!”

    -”Lại đây, lại đây…tao với mày hôm nay đấu tay đôi xem sao?”

    Việt cũng không biết tại sao Hoàng Tú lại rảnh và lạ tới vậy, nhưng máu nóng của hai người đàn ông phừng phừng, không hiểu từ lúc nào đã đấm đá trên sân thượng, chuyện thật không may, cả hai cùng vật nhau xuống.

    Tú bị rơi xuống tầng dưới cùng, còn Việt, đập đầu thẳng vào lan can tầng sáu.

    **********************

    Chuyện mà có lẽ trên đời sẽ chẳng ai biết, vì người duy nhất biết đã đi xa…

    Hoàng Tú trước khi trở thành sát máu và tham lam, đã từng là một người rất ngọt ngào.

    Chỉ là cái sự thật năm 18 tuổi thay đổi toàn bộ con người.

    Anh lao vào công việc, anh nghĩ chỉ cần kiếm được nhiều tiền, có nhiều của cải, là vui rồi!

    Nhưng bao nhiêu năm, anh vẫn không quên được cô em gái ấy!

    Bắt được Việt, cơ hội nắm được Đại Bàng Đen, rõ ràng anh phấn khích.

    Nhưng nghe bọn nó báo tin, tối đó, Tuyết Nhi hẹn hò với trưởng phòng nhân sự, anh gần như phát cuồng.

    Âm thầm theo dõi, âm thầm xử thằng đó.

    Tất cả những người hẹn hò với Nhi, đều bị anh dọa tới xanh mắt mèo. Làm xong, anh thấy rất sướng. Nhưng ngồi nghĩ lại thấy mình quá hèn, quá ích kỉ, lòng không thể chứa người khác, cũng không thể bên em, nhưng lại cứ ngăn cản hạnh phúc của em!

    Lần nào cũng vậy, anh đều có tâm trạng rất xấu, rất tồi tệ, kiếm một chỗ dùng rượu giải sầu, các hoạt động đều phải đình trệ tới hôm sau.

    Vậy đấy…có lẽ, ông trời thương tình, ngày hôm sau, Tú được giải thoát hoàn toàn!!!

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 68
     
  9. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 68

    Chương 68: Nỗi đau của ai lớn hơn ?

    Trước kia, khi mọi thứ cứ mơ hồ, những hình ảnh chập chờn khiến Việt rất đau đầu và khó chịu…

    Nhưng hôm nay, kí ức như sóng lớn đập ồ ạt, mỗi một mảnh kí ức đều khiến hắn xót xa, đó là cái cảm giác, như có ai đó rút đi toàn bộ máu thịt và bóp nghẹt con tim.

    Hắn hối hận, hối hận vô cùng, giá chi, ngày đó, được thả hắn chạy vội về Lạc Tâm thì tốt biết mấy, giá như, hận thù không làm hắn mờ mắt…

    Một mình phóng xe trong điên loạn, hắn chỉ mong, mong sao sớm gặp lại được nàng.

    Hắn nghe đâu đó lời hứa… ‘Đợi anh về cùng ăn tối!!!’

    Đã bao nhiêu tối rồi, hắn chưa về?

    Người con gái hắn yêu nhất trên đời ôm lấy chân hắn, năn nỉ hắn nhớ lại, vậy mà hắn lại vứt một tập tiền trước mặt nàng? Tại sao lúc đó không cố?

    Người con gái gầy yếu trước cửa công ty đợi hắn mỗi ngày, trao cho hắn chiếc bánh ngọt yêu thương, dòng chữ nắn nót cẩn thận, hắn nói với nàng, hắn đã có người yêu, hắn sai bảo vệ đuổi nàng? Sao mà hắn ác độc?

    Người con gái yêu hắn, nhớ hắn tới mức tìm cách xin đến công ty làm việc, chỉ để gặp hắn, hắn lại bảo nàng thôi việc…Hắn, một thằng vô lương tâm!!!

    Người con gái mỉm cười trên tầng thượng của viện tâm thần…

    Người con gái đứng giữa dòng người qua lại, chỉ mong một chiếc xe đâm mình.

    Người con gái từng bước chân trần, đi giữa cơn mưa lạnh buốt.

    Người con gái khổ sở nằm giữa đống thủy tinh, máu và nước mắt, tuyên bố giận hắn.

    Người con gái mà gió thổi cũng bay ấy, cái người dại dột ngốc ngếch luôn tìm cách theo hắn…VỢ hắn!!!

    Mắt hắn nhòe, đầu hắn muốn nổ tung…

    Chiếc xe thể thao hung dữ đâm xuyên cả cánh cổng sắt. Hắn chạy vào nhà, rất nhanh, giọng run run gọi:

    -”Vợ ơi…”

    -”Vợ ơi, anh về rồi…”

    -”Vợ ơi…”

    Căn nhà trống không, nàng đi đâu?

    Điện thoại cũng tắt?

    Sợ hãi mở tủ áo quần, hắn thở phào, đúng rồi, hắn quên mất, nàng ở tiệm bánh.

    Một lần nữa hắn lại thất vọng.

    Lao như điên tới đại bản doanh chung, vừa hay gặp Hai và Út Linh đi ra.

    -”Anh làm gì ở đây, anh không được phép vào!”

    -”TRÁNH RA…”

    Hắn hét.

    -”Hoàng Tú, đề nghị anh giữ lịch sự, nếu không chúng tôi sẽ không khách khí!”

    Út Linh nghiêm mặt.

    -”MẸ KIẾP, BỐ MÀY ĐÂY! TRÁNH RA…LAN ĐÂU?”

    -”Anh…anh…”

    Út Linh và Hai bỗng dưng sững sờ.

    -”PHẢI…ĐẠI CA của chúng mày đây, VỢ TAO ĐÂU???”

    Linh sốc tới mức ngã khụy, Hai thì nói năng lập cập:

    -”Chị…ngoài…Bắc…sao…anh, đại ca…chết…thiêu….sao…”

    Mọi bình tĩnh của hắn đã bị rút hết sạch, chỉ nói ngắn gọn vài câu:

    -”Người mày thiêu là thằng Tú, MAU RA SÂN BAY!”

    Hai còn ngập ngừng, còn nhiều thắc mắc, nhưng cái ngữ điệu này, đúng là đại ca rồi, không sai vào đâu được, Út Linh vừa khóc vừa cười, run rẩy gọi điện lấy vé cho hai anh.

    Trên đường đi, hắn lệnh Hai tóm tắt những việc khi hắn không ở nhà.

    Hai ban đầu giấu, nói mọi người khỏe, rất tốt, chị dâu cũng thế.

    -”Có tin tao ném mày xuống không? Khai …”

    Sợ toát mồ hôi, Hai kể thật, vừa kể vừa lấm lét nhìn đại ca.

    -”Ma chay của anh, mà không, của là thằng Tú, là chị cả lo, cỗ bàn cũng mình chị ấy lo…”

    -”Sau đó, chị ấy cắt cổ tay tự tử, cũng may bọn em tới kịp, vì đứa bé, nên chị ấy tạm thời ổn định…”

    Nghe tới đây, một câu nói lại hiện lên trong hắn:” “Chồng tôi…bỏ tôi rồi…cả con tôi, trước đây là ba mẹ tôi…tất cả đều bỏ tôi”

    Sống mũi cay xè, hắn hỏi:

    -”Vì sao đứa trẻ không còn?”

    -”Dạ…hôm ấy, chị nói nhớ anh, nên tới Lạc Tâm thăm anh, không may bị ngã xuống núi, lúc chúng em tìm thấy thì đã được ai đó đưa vào viện tâm thần…đứa trẻ…cũng không còn…cũng may, chị ấy nói nhìn thấy anh, nên mới kiên cường sống tiếp để tìm anh…”

    Hắn chết lặng.

    Nếu hôm ấy, hắn không lên sân thượng, chẳng phải đời này không còn cơ hội gặp nàng…

    Nỗi đau lớn như vậy, đều là do hắn, gây ra cho nàng.

    Người nào có thể chịu được, vậy mà vợ hắn, bé nhỏ gầy gò…

    Mồ hôi vã ra liên tục, hắn sợ, nghĩ lại mọi chuyện, cảm giác thắt quặn…

    Đau…

    Thật sự đau…

    Điều ước lớn nhất của hắn lúc này là nàng bình yên, cho tới khi họ gặp nhau!

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 69 (end)
     
  10. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 69 (end)

    Chương 69: Tình yêu của họ là mãi mãi

    Đêm tân hôn…

    Chú rể đưa cô dâu lên phòng!

    Cẩn thận dìu cô dâu ngồi trên chiếc nệm êm ái!

    Thời khắc đã đến, cũng là lúc, nàng quên đi tất cả, nguyện tâm nguyện ý làm vợ một người khác!

    Hôm nay chú rể bên cạnh, cho nàng một cảm giác rất an toàn, ấm áp, có lẽ, cũng là lúc nên bắt đầu lại cuộc sống mới!

    Đặt tay lên vòng cổ, lần mò chiếc nhẫn … vậy là từ hôm nay, nàng không còn là vợ anh nữa rồi, tim nhói!

    Chiếc khăn từ từ được kéo lên, bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng nâng cằm vợ mình, đặt mặt nàng hướng thẳng mặt mình, nước mắt đã nhòe đi bao lớp son phấn…

    Người đàn ông cất lời:

    -”Cô dâu hay là cô bé lọ lem thế này? ”

    Nàng chết sững, chưa kịp phản ứng thì môi đã bị cướp đi.

    Ai đó dùng sức mạnh, nỗi nhớ, ép chặt người con gái trong lòng, ra sức cắn mút, cào xé.

    Khi những khó chịu trong lòng được vơi đi chút chút, người đó gục hẳn vào bả vai nàng, cố che đi những giọt nước mắt.

    Cái ôm này, hơi thở ấm áp này…quen thuộc tới vô cùng, nhưng mà nàng đã bao lần nhầm lẫn, nàng không dám tự tin vào cảm nhận của mình nữa…

    Con người này, khiến nàng mềm nhũn, không còn đủ sức mạnh để đánh đập hắn, giọng nàng run:

    -”Hoàng Tú…anh có ý gì? Anh Lân đâu…”

    Hắn mất cả tự chủ, nghẹn ngào:

    -”Ngan già, anh xin lỗi…chồng xin lỗi…để vợ đợi lâu rồi…”

    -”Anh…”

    -”Chồng đây, Vịt thối đây…vợ ơi, chồng nhớ vợ, chồng thật khốn nạn…”

    Nàng dường như vẫn chưa hoàng hồn, hắn từ từ giải thích mọi chuyện. Từ chuyện giữa hắn và Tú, tới chuyện nàng là em ruột của Minh; hắn ra Bắc, nhưng hôm đó nàng lại đi chơi cùng Uyên, Minh và Lân.

    Hắn nói chuyện với ba mẹ nàng, kể lại mọi người đã đau khổ, thương nàng bao nhiêu. Cuối cùng, muốn mượn tai nạn của Lân để giúp nàng có một ngày vui đáng nhớ!

    Một ngày bao nhiêu tâm trạng, một ngày tiếp xúc với bao chuyện, nàng không biết tiếp thu cái gì trước, nên làm gì???

    -”Vậy là anh Lân không phải bị vô sinh?”

    -”Đúng!”

    -”Vậy là trò che mặt cô dâu, bảo tôi đen đủi phải che mặt tới đêm tân hôn mới bớt đen, tôi và anh Lân khắc nhau là trò mèo của các người?”

    -”Ừ…”

    -”Người làm lễ ngày hôm nay với tôi là anh?”

    -”Còn ai khác được nữa?”

    Con Uyên thối, anh Lân, anh Minh, ngay cả hai cái người mà nàng vừa biết là ba mẹ đẻ của mình, cả Út Linh, Hai, tất cả đều biết…tất cả đều gạt nàng, nàng có thể chịu được.

    Nhưng Việt – nàng vạn phần phẫn uất!!!

    -”Anh đã nhớ ra rồi nhưng không đi gặp tôi?”

    Nàng bắt đầu nghiêm giọng.

    -”Anh xin lỗi, anh chỉ nghe theo mẹ, muốn em được bất ngờ thôi, vả lại anh có công việc ở trong Nam liên quan tới Golden Face muốn giải quyết cho xong rồi toàn tâm toàn ý bên em…”

    Nàng dường như không nghe giải thích, lại hỏi:

    -”Anh đừng nói nhiều, chỉ trả lời đúng hay sai…Người cứu tôi ngoài biển là anh?”

    -”Đúng”

    -”Người thay áo quần cho tôi là anh?”

    -”Đúng”

    -”Hôm đó tôi đã không mơ, là thật sao?”

    -”Đúng”

    -”Anh trông thấy tôi đau khổ muốn chết cũng dương mắt ếch ra nhìn? Thực ra trong lòng anh không hề có tôi, phải không?”

    Hắn cũng nhớ nàng lắm chứ, muốn gặp nàng ngay lập tức, hắn cũng phải nhịn nhục khó khăn lắm!

    Nhưng nghĩ nàng đã khổ bao nhiêu rồi, giờ muốn mang cho nàng một đám cưới, một hạnh phúc bất ngờ, ai dè, có lẽ phản tác dụng!

    -”Em…là anh sai rồi…anh xin…”

    -”Xin? Xin giờ được gì?”

    Khi con người đã tới giới hạn thì chuyện gì cũng có thể làm. Trong nàng bây giờ là điên tức hận giận đan xen phừng phừng, đạp cho người trước mặt một phát rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

    Hắn hoảng sợ đuổi theo.

    Nàng bấm được thang máy, bấm loạn xạ khiến hắn chỉ còn cách chạy thang bộ, hắn hiểu, nàng muốn đi đâu!!!

    Trăng sáng vằng vặc…trên tầng thượng cao nhất, người con gái mặc váy cô dâu trắng đang đứng gần vạch tử thần…

    -”Xin em…”

    Người con trai tái mét.

    -”Đừng tiến lại gần…”

    -”Được, tất cả nghe theo em, lại đây với anh đi…anh xin…”

    -”Biết tôi hận anh như nào không?”

    Nàng hét, hắn chỉ biết gật đầu, đau lòng.

    -”Mẹ kiếp, anh hứa anh về ăn cơm tối, anh hứa chết cùng ngày, anh hứa chăm sóc yêu thương tôi cả đời, anh biết tôi đau lòng như nào không? TÔI KHÔNG QUAN TRỌNG THẾ SAO? MÀ không nhớ ra tôi? Anh không nhớ tôi còn chưa chắc đã tha thứ, đằng này, anh nhớ rồi mà còn dám….”

    -”Anh xin vợ, tới đây, giận thì tới đây, xử anh, muốn thế nào cũng được…”

    Nàng cười khẩy.

    -”Tôi ngu đâu mà xử anh? Xử anh để tôi đau lòng à? Anh nghe cho rõ đây, hôm nay tôi sẽ nhảy xuống, tôi muốn trả thù anh, anh cũng phải được nếm cảm giác đau đớn, cô đơn xem nó kinh khủng như nào…”

    -”Thôi vợ ơi, nguôi giận, mình còn phải xây dựng đại gia đình mà…”

    -”Mẹ, tôi phỉ nhổ cái đại gia đình, với anh, ngay cả tiểu gia đình tôi cũng không thèm…”

    Nhìn dáng nàng liêu siêu, hắn toát mồ hôi lạnh, cố bình tĩnh:

    -”Được, cô nhảy cũng được, tôi không cản, nhưng trước khi nhảy cô không ngại nghe tôi nói vài lời chứ…”

    -”Nói đi, xem anh già mồm tới đâu?”

    -”Tôi chẳng có gì già mồm cả, mà tôi nói cho cô biết, cô tưởng mình cô dám nhảy hả? Cô tưởng tôi chưa từng trải qua cảm giác sợ mất người yêu hả, mười ngày cô nằm bất động, hỏi tôi cảm thấy ra sao?”

    Đoạn, hắn nhanh chóng di chuyển sang ngang, sân thượng bốn góc, thì giờ vợ chồng hắn, mỗi người một góc.

    -”Nghi Lan, cô giỏi thì cô nhảy đi, cô nhảy trước, tôi nhảy sau…cô chết thì tôi cũng chết, đừng có mơ tôi ở lại nhớ nhung cô, mộng tưởng vừa thôi…”

    Nàng điên.

    -”Cái đồ khốn khiếp nhà anh!”

    -”Đúng, tôi khốn khiếp đấy, cô không thích cùng sống trên thế gian này thì chúng ta sẽ cùng lên thiên đường vậy, không thì xuống địa ngục, cô đi đâu tôi theo đấy…”

    -”Mẹ, đồ bám đuôi, anh điên rồi!”

    -”Sao? Cô sợ không dám nhảy trước à? Thôi được, để tôi nhảy trước làm mẫu nhé…”

    Việt làm bộ quả quyết bước chân ra trước. Nàng quả mắc mưu, run rẩy, vừa chạy vừa hét:

    -”Tôi cấm, anh dừng lại mau…”

    Thấy vậy, hắn như trút được tảng đá ngàn cân, vội vàng lao tới tóm chặt nàng, vác về phòng mặc kệ người kia có hét gào cào cấu….

    ………………………..

    Về tới phòng, tiểu yêu bướng bỉnh giãy giụa, hắn cũng điên, liền lấy cà vạt cùng chiếc áo sơ mi trói chặt người làm loạn.

    -”Hoàng Việt, anh dám…khốn nạn…”

    -”Đúng, tôi khốn nạn đấy…”

    -”Bỏ ra, tôi tự thay áo quần được…”

    -”Không cần thay, chỉ cần cởi”

    -”Đồ đểu nhà anh, tôi giết anh không tha!”

    Hắn mặc kệ, vào nhà tắm, xấp nước khăn ấm, nhẹ nhàng lau mặt mũi cho nàng.

    -”Ngoan, anh thương…”

    -”Ngoan thương cái đầu anh…biến…”

    Ánh mắt hắn trĩu buồn…

    -”Hận anh tới thế ư?”

    -”Hận lắm, hận không xé xác anh ra…”

    Hắn nới lỏng cà vạt, cởi trói cho hai tay nàng, rồi đặt vào đó một con dao.

    -”Toàn bộ người anh là của em, muốn đâm chỗ nào thì đâm, nên nhớ, đâm xong thì không được hận nữa…”

    Nàng nhìn hắn, tức!

    Hắn không chần chừ, cầm chặt tay nàng, dẫn dắt nàng đặt mũi dao trước ngực.

    Một giọt máu nhỏ ứa ra, hắn vẫn nhìn nàng rất nghiêm túc, nàng tái mét, vội vàng quăng con dao ra ngoài, nước mắt không ngừng rơi.

    -”Dao gọt hoa quả thì chết làm sao, anh đừng có giả bộ…”

    Nàng hét!

    -”Được, tôi đi lấy dao khác!”

    Hắn quả quyết.

    Vừa định quay người, tay hắn bị ai kéo, người con gái run rẩy, bờ môi mấp máy:

    -”Đừng đi…Việt…đừng đi….”

    Kéo nàng vào lòng, hắn hôn nhẹ lên vành tai, thì thầm:

    -”Anh sai rồi, anh xin lỗi…tha thứ cho anh …”

    Nàng òa khóc, mỗi lúc một to, giọng nói mếu máo:

    -”Em nhớ anh lắm! Vịt thối…em nhớ anh…em tưởng em không chịu được…”

    Hắn cũng khóc!

    Đêm tân hôn thứ hai của họ, hòa lẫn giữa ái tình nồng thắm và nước mắt hạnh phúc!!!

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Ngoại truyện 1
     
  11. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Ngoại truyện 1

    Ngoại truyện 1: Kế hoạch trả thù

    Sau tuần trăng mật thứ hai, nàng và hắn về nhà mẹ đẻ.

    Mẹ con, ba con, anh em nhận nhau, lại một trận mưa nước mắt.

    Đêm tối, nằm nói chuyện với bà chị dâu…

    -”Con ranh, dám giở trò với cả tao…”

    -”Này, em chồng, em ăn nói cho cẩn thận…”

    -”Mày không xứng đáng làm chị nghe con, biết chuyện mà còn diễn như thật, lừa tao tưởng ông Lân bị vô sinh thật…phải ày một trận”

    Nàng nhổm dậy, toan cù Uyên, nó vội vàng thanh minh:

    -”Eo, mọi người đồng lòng đồng sức, tao không theo chỉ có bị tẩy chay thôi, mày thông cảm tý đi…mà ngày xưa mày, đúng rồi, mày cũng thông đồng lão Minh, tao cũng bị bắt cóc về làm dâu đấy, mày nhớ không? Còn oan à, hòa!”

    Lan ngớ người.

    -”Không, tao bảo, thực ra lỗi không phải do chị em mình, mà là do hai lão, phải trả thù mới được…”

    -”Mày tao cái gì, xét về tuổi, kém chị gần 6 tuổi, xét về danh phận, cũng là em…”

    -”Bà mày chưa quen, lắm điều…”

    -”Già mồm, đúng, phải trả thù…”

    Vừa hay, mẹ nàng đi vào, bà hỏi hai đứa đang nói chuyện gì, hai nàng hào hứng đem đầu đuôi kể lể.

    Bà cười mỉm, rồi thì thầm kế hoạch. Nghi Lan sửng sốt.

    -”Ngày xưa mẹ có thử với ba không?”

    -”Có chứ, ba mày chả sợ phát run, cầu xin khóc lóc”

    Uyên bổ sung.

    -”Ba sợ là mẹ sướng còn gì?”

    -”Đúng, Uyên ạ, tao với mày phải áp dụng, xem hai lão sợ như nào…”

    -”Mày đừng mơ tưởng vội, chưa chắc họ đã sợ đâu, có khi lại cười tươi sung sướng ý chứ!”

    -”Cười thì ly dị, chị em ta sống với nhau”

    -”Được!”

    -”Quyết vậy đi!!!”

    ….

    Được sự trợ giúp của các bậc lão thành, kế hoạch của hai nàng diễn ra khá hoàn hảo.

    Bước 1: Trút rượu say cho các ông tướng. Xong!

    Bước 2: Tống vào phòng khách sạn, thuê hai em gái xinh đẹp biểu diễn trước mặt. Xong!

    Bước 3: Tắt đèn, gái ra, nàng vào. Xong!

    Tường thuật câu chuyện diễn ra ở phòng Cáo Thỏ.

    Vài ngày luyện giọng quả đem lại kết quả tốt tới bất ngờ. Giọng cô nàng giảng viên giờ lả lướt không thua kém gái bao là mấy.

    -”Anh yêu, muốn em chiều gì nào, yêu quá…”

    Lão chồng nàng cất tiếng khàn khàn:

    -”Tới đây đi em….ôi trời, em đẹp quá, khác hẳn con vợ già nhà anh…”

    Lộn ruột lần thứ nhất, vẫn cố:

    -”Con vợ già nhà anh xấu lắm hả?”

    -”Ừ, xấu lắm, từ khi đẻ xong còn béo như con lợn ý, anh nhìn phát tởm…”

    -”Thế sao anh không li dị đi?”

    -”Không được, ba mẹ anh nghiêm lắm, nào bé con, tới đây với anh….”

    Một giọt nước mắt lăn dài, thì ra là vậy…thì ra cái hạnh phúc lâu nay chỉ là ảo tưởng…thì ra nàng giảng viên có cuộc sống viên mãn tới giờ, là nhờ ba mẹ chồng nghiêm?

    Tự cười chính bản thân mình, cố nén nhịn, mặc xác lão ta làm gì thì làm. Cố nhịn thôi, anh cáo già lắm ư? Được, lần này xem chối cãi ra sao, kết thúc đêm nay, nhất định ai đi đường ấy….

    Chiếc lưỡi kia lần mò trên dưới, mọi khi, hành động ấy thật lãng mạn, giờ đây, nàng chỉ thấy kinh tởm.

    Từng cú rướn người của đức lang quân, mà trong đầu anh ta đang nghĩ là với một em người mẫu xinh đẹp, khiến nàng ghê sợ.

    Nước mắt nàng cứ chảy, cố nén, cố nén,…trong đầu chỉ duy nhất một suy nghĩ, sau trận mây mưa này, cả hai sẽ ra tòa, lòng nàng đau thắt…

    Nếu không có việc này, sao đo được lòng người?

    Rút ra khỏi người con gái phía dưới, Minh nửa nói nửa cười:

    -”Sao, đang tính viết đơn ly dị như thế nào hả, nàng giảng viên ưu tú – con thỏ khốn nạn?”

    Nàng sốc!

    -”Anh…Minh…anh…biết từ bao giờ?”

    -”Dạo này cũng gớm thật, dám trêu cả chồng, thường ngày vợ mình hiền lành ngây ngốc, ai dè cũng có ngày…haha”

    -”Làm sao mà anh biết???”

    Minh cười sung sướng:

    -”Chiều ông xã lần nữa thì ông xã nói cho bà xã…”

    Nàng bị chơi lại, tức, nhưng vì tò mò nên đành làm theo…

    Vừa thở dốc, chồng nàng vừa nói:

    -”Thứ nhất, người mẫu người ta chân dài, còn nàng thì chân ngắn lắm. Lần sau kiếm con nào chân ngắn nhé! Thứ hai, xịt nhiều nước hoa lên, cái mùi này, trong hàng trăm người tôi cũng nhận ra…”

    Chàng cười ha hả, nàng xấu hổ tới đỏ mặt, có một chuyện chàng chẳng nói ra, nhất cử nhất động của nàng, từ lâu chàng đều cho người theo dõi, cái việc này, chàng ta đã biết tỏng từ lâu rồi!!!

    ……

    Tường thuật câu chuyện diễn ra ở phòng Vịt Ngan.

    Tất nhiên, Ngan thì ranh hơn Thỏ, cho nên nàng ta dùng hẳn lọ Miss Dior ngụy trang.

    Đã thế, dáng nàng ta còn chẳng khác dáng người mẫu là mấy.

    Quan trọng nhất, Việt không cho người theo dõi vợ, kể cả là có thì nàng ta cũng biết, khôn lắm:XXX.

    Khổ thân Vịt.

    Đèn tắt.

    Người mẫu không nói không rằng, bò lên người hắn làm loạn, nghệ thuật, lả lơi rất đúng tiêu chuẩn!

    Sức nóng của rượu loại mạnh, sức quyến rũ của sắc, sức mạnh nam tính, ba thứ này kết hợp, người đàn ông nào chịu được???

    Cũng may, trên đời còn có loại sức mạnh lớn hơn thế, sức mạnh của tình yêu!!!

    Người ngợm mệt rã rời, mà hắn dùng tay hất con sâu trên người mình, lớn giọng:

    -”Tránh ra…”

    Con sâu hơi mỉm cười, nhưng vẫn cố gắng, nhả mật ngọt:

    -”Anh yêu, chiều em một đêm đi mà…ken bon thế…”

    Tất nhiên là giọng nói cũng đã thay đổi, hắn dứt khoát:

    -”Tránh ra, tôi có vợ rồi…”

    -”Làm gì mà phải thế, trời không biết, đất không biết, đêm nay chỉ có mình em với anh vui vẻ thôi…”

    Đoạn, nàng mân mê trên mặt, lại từ từ xuống dưới:

    -”Anh xem, người anh nóng sắp không chịu được rồi, đừng cố nữa anh…”

    -”CÚT”

    Nàng sướng, càng ngày càng phấn khích, được thể nhào tới, hôn thắm thiết lên môi hắn.

    Hắn lúc đầu kháng cự, nhưng sao cái vị ngọt này nó quen tới thế?

    Nàng càng hôn, hắn càng thấy quen thuộc lạ lùng!

    Bất giác, hắn đưa tay mân mê trên chiếc lưng trần, cái vết nho nhỏ lồi lên cũng quen.

    Giật mình, nhanh chóng nắm lấy bàn tay, đất trời, bàn tay gầy gầy thon thon xương xương này, chỉ có thể là của một người!!!

    Phát hiện mình bị chơi, hắn cay cú.

    Nhất định, nhất định phải lật ngửa lại ***. Hắn hắng giọng:

    -”Được thôi em, nhưng bật đèn lên, mang máy quay tới đây!”

    Nàng hơi thất vọng.

    -”Sao cần mang máy quay hả anh?”

    Mẹ kiếp, giả giọng như thật, hắn tưởng mình đã thấu hiểu hết vợ mình rồi cơ, ai ngờ, còn nhiều điều mới mẻ nha!!!

    -”Anh phải quay về cho vợ anh xem…”

    -”Ặc, người ta làm tình phải giấu phải diếm, sao anh ngốc vậy?”

    Hắn thở dài, nàng nghĩ ngợi, khuôn mặt thoáng buồn với suy luận của mình:

    -”Em đoán không nhầm, anh chán vợ rồi hả, nên muốn dùng cách này li dị?”

    Những ngón tay kia vẫn không ngừng trêu chọc nơi nam tính, hắn điên, nhưng cố nén, lại thở dài…

    -”Không phải, anh muốn dùng cách này khiến cô ấy hận anh, mà quên anh đi…muốn cô ấy có cuộc sống hạnh phúc…”

    Bắt đầu nghi ngờ, tên này, có gì giấu nàng ư? Không giữ được bình tĩnh, nàng hỏi:

    -”Làm sao mà phải để vợ mình quên mình? Anh kì quá…”

    -”Haizz, lần trước anh có gặp tai nạn, sau đó có biến chứng, hôm nọ đi khám bác sĩ, bảo không sống được bao lâu nữa, anh sợ cô ấy không chịu nổi cú sốc này, thôi thì cứ để cô ấy nghĩ anh phản bội cô ấy còn hơn…”

    Việt ăn một phát tát. Lan giận tím mặt tím mày.

    -”Mẹ kiếp, anh là thằng khốn nạn!”

    -”Chó chết này!”

    Chửi bới xong, ngồi khóc hu hu.

    Hắn cười sung sướng.

    -”Lần sau đừng lừa anh nữa, bé còn non và xanh lắm!!!”

    -”Anh…anh…”

    -”Đùa đấy, chết thế éo nào được!”

    Nàng giận, điên, uất, mà tội là mình gây chuyện, chẳng thể nào mà ăn vạ được.

    -”Đến đây em bé, lúc nãy còn hào hứng giảo hoạt lắm cơ mà!!!”

    -”Quên đi!”

    Chưa kịp chạy đã bị ai đó kéo lại, ăn thịt không thương tiếc.

    ….

    Sáng hôm sau, hai nàng gặp nhau, mặt nàng nào nàng đó méo xệch!!!

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Ngoại truyện 2
     
  12. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88

    Ngoại truyện 2: Làm vợ ghen

    Chưa bao giờ nàng ghen vì hắn cả.

    Thật bực bội mà!

    Nhất định, nhất định phải làm nàng ghen một lần, rồi bắt hắn trả giá như nào, hắn cũng chịu.

    Nghĩ là làm, hắn giao toàn bộ mọi việc cho Cẩm.

    Sáng ở công ty, nghĩ tối về nhà vẫn còn cười sung sướng!

    Kiểu này nàng không điên mới lạ!

    Ra khỏi xe, đường hoàng đi lên nhà, không một tiếng động.

    Căn nhà lạnh toát, không khí u ám. Tất nhiên hắn rất muốn thấy nàng ghen, nhưng không vì thế mà sơ suất, vẫn có người bảo vệ ngoài cổng, chúng nói nàng chưa hề rời khỏi nhà!

    Chắc chắn nàng ở trên phòng rồi!

    Mở cửa nhè nhẹ, Việt tưởng như tim mình bị ai đó đâm một phát rất mạnh.

    Mảnh thủy tinh bắn tung tóe…

    Những viên thuốc trắng rơi đầy sàn.

    Bức thư ngắn gọn cùng nét chữ run run đã nhòe đi: ‘Việt, vợ biết trái tim chồng đã không còn chỗ chứa cho vợ, tạm biệt!’

    Nàng nằm đó, hơi thở yếu ớt.

    Hắn phát hoảng, xốc vợ dậy, chạy thật nhanh ra xe.

    Nàng mơ màng mở mắt, ngón tay run run vuốt ve khuôn mặt hắn:

    -”Là anh sao? Em đang mơ hay thật?”

    -”Thật, để anh đưa em đi bệnh viện, anh xin lỗi, vợ ơi…sẽ không sao đâu…”

    -”Không cần, anh đã có người khác, em cũng không muốn sống nữa…”

    Nàng thì thào.

    -”Không phải đâu, anh xin vợ, anh đùa thôi, tại anh muốn vợ ghen, anh thật ngu xuẩn…”

    Nàng cười hiền hòa, thiêm thiếp.

    Hắn khóc.

    Hắn sợ.

    Thật may, tới bệnh viện, bác sĩ khám, nói không cần rửa ruột, nếu thực sự bệnh nhân uống thuốc ngủ thì chỉ là lượng rất ít, ngủ lúc sẽ dậy.

    Hắn như trút được gánh nặng, từ đó không bao giờ dám làm vợ ghen nữa!!!

    …..

    Chuyện ban sáng…

    Cầm tập ảnh nóng của chồng trên tay, nàng nghẹn, ức tới tận cổ.

    -”Mẹ cha nhà nó, Cẩm, chú nói cho chị, con này là con nào, con nào mà dám láo thế…”

    -”Chị, chị bình tĩnh, cái này như hai bên tự nguyện ý sao ý ạ…”

    -”Đàn ông thích hoa thơm cỏ lạ chị xử sau, nhưng con nào to gan đi phá hạnh phúc gia đình người khác hả, mày điều tra ngay cho chị…”

    -”Nhỡ cô ta không biết đại ca có gia đình rồi thì sao ạ, theo em chỉ cần tra anh cả thôi ạ”

    -”Ô hay cái chú này, sao chú bênh nó thế…”

    -”Em…em…”

    -”Tao nhất định tự tay cho nó một bài học, dám động vào tấm thân trong sạch của chồng bà, mẹ, giết không tha…”

    Đúng là chị cả, cá tính ngang ngược không kém anh cả! Cẩm lâm vào tính thế tiến thoái lưỡng nan. Biết thế hắn đã chọn xừ con người mẫu nào ghép cho lành. Mà sợ chị không tin, đành phải lấy mặt con bé đang quen.

    Giờ hắn không làm thì chị ắt sẽ sai người khác làm.

    Mà giờ báo đại ca thì ăn đập là chắc.

    Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách khai thật với chị.

    Chị cả nghe xong, khẽ nhếch môi cười, ra lệnh:

    -”Được rồi, chú về đi, chị hứa chuyện này không liên quan tới chú, coi như chị bị lừa đi.”

    Đoạn, nàng sai người đi mua thuốc ngủ.

    Tới gần giờ chồng yêu đi làm về, rắc rắc ra nhà, rồi đập vỡ chiếc cốc, viết lá thư tuyệt mệnh, chấm chấm vài giọt nước làm nhòe mực!

    Xong xuôi, để xõa tóc một cách phờ phạc, mệt mỏi, rồi nuốt một viên thuốc, đợi địch!

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Ngoại truyện 3
     
  13. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Ngoại truyện 3

    Ngoại truyện 3: Gà con ~Lan~

    Cuộc sống của chúng tôi trôi qua vẫn nhẹ nhàng như vậy.

    Trâm Anh nghe nói lấy chồng bên Mỹ, không về nhà nữa, tôi rất ít gặp cô ấy.

    Hai và Út Linh cưới nhau, Út Linh luôn miệng nói, em ấy chỉ cưới Hai vì cái giống trong bụng, nhưng tôi thấy nụ cười mãn nguyện trên môi Út khi nhìn Hai.

    Việt đã nói hết sự thật cho Tuyết Nhi, ba anh ấy nhiều năm nay đã giao hết công ty cho Hoàng Tú rồi biệt tăm ở nước ngoài, thực sự thì ba anh để lại tài sản một nửa cho anh, một nửa cho Tú.

    Nỗi hận trong lòng anh ấy, tôi biết từ lâu đã không còn. Tuyết Nhi lên làm tổng giám đốc của Golden Face, lo toan mọi việc lớn nhỏ.

    Đại Bàng Đen, xưa nay vẫn do Hai quản.

    Việc cần thiết anh mới ra mặt, nhưng dạo này anh ấy lười, cũng không ham hố dự án lớn, nên hầu hết thời gian anh đều ở nhà!

    Ở nhà làm gì?

    Còn làm gì nữa? Xây dựng chứ sao!

    Ngôi biệt thự chúng tôi đang ở kiến trúc kiên cố, nên xây thêm thì mất đẹp, Việt lại muốn có không gian rộng lớn cho con. Vì vậy, không còn cách nào khác, chúng tôi phải cho người vượt cái ao sau nhà.

    Một nửa ao, anh xây một cái hồ cá nhỏ, và một đầm thả sen.

    Một nửa ao, đủ xây cho con cái một thế giới riêng.

    Gần năm tháng thi công, chỉ có anh và thợ, tự tay anh ấy chọn sơn, gạch, đồ đạc, và khốn nạn nhất, là không cho tôi tham dự một cái gì hết, lấy lý do tôi mang bầu chứ…à mà quên mất, tôi đang có bầu, là một bé trai.

    Tôi nghĩ anh muốn tôi bất ngờ thì đúng hơn.

    Hôm đó, là ngày khánh thành, anh cầm tay tôi, dẫn vào khu của các con.

    Tôi đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác!

    Bốn tầng, tổng cộng chia chín phòng nhỏ, một phòng lớn. Phòng to nhất ấy anh đặt tên là phòng Gia Đình. Anh nói, mai sau chúng tôi sẽ cùng nhau chơi bời ở đó,

    Khu của các con với biệt thự của vợ chồng tôi cũng được nối thông bằng đường đi gắn rất nhiều những con thú bằng sứ trong các bộ phim hoạt hình.

    Mỗi phòng nhỏ một phong cách, trông rất ngộ nghĩnh, trời ạ, chồng tôi xây cho con tôi, sao tôi nhìn mà nước mắt rơm rớm. Tôi cố ý nói tránh:

    -”Anh xây không sợ thừa à, làm gì mà nhiều con tới thế?”

    -”Cứ xây đấy, ít thì ỗi đứa vài phòng!”

    Tôi dựa vào vai anh, nhìn ngắm công trình mồ hôi nước mắt, mỉm cười:

    -”Lẽ ra chồng nên làm kiến trúc sư!”

    Anh sướng:

    -”Vợ đánh giá chuẩn đấy!!!”

    …..

    Tôi nói ghét đẻ ở bệnh viện.

    Tôi ghét mùi ở bệnh viện, vả lại, tôi lạc gia đình bao nhiêu năm, cũng vì họ không cẩn thận trong công tác coi chừng trẻ sơ sinh.

    Bởi vậy, tôi ám ảnh, tôi rất sợ nếu nghĩ con mình cũng như mình.

    Là tôi tâm sự vậy thôi, không ngờ anh tâm lý tới mức, bố trí đầy đủ trang thiết bị ở nhà, thuê những bác sĩ giỏi nhất.

    Hôm đó là một buổi sáng mùa thu…

    Tôi đau tới chết đi sống lại, chửi bới loạn xạ.

    Cũng may, anh luôn bên tôi.

    Tôi thở gấp, anh cũng thở theo tôi, tôi mắng, anh đỡ lời, tôi cào cấu, anh chịu đựng. Có anh, cảm giác thực sự yên lòng!

    Khi nghe tiếng bé khóc, tôi mừng tới rơi nước mắt, anh thì gục vào vai tôi, thở hổn hển:

    -”Anh mệt quá vợ ơi!”

    Cái lão này, tôi đẻ chứ anh đẻ hả?

    Vậy đấy, vậy mà sau này, lần nào cũng thế, lần nào cũng là vợ khóc, chồng kêu mệt…Đúng là đồ con Vịt!

    ….

    Bé đầu tiên có tên ở nhà là Gà. Gà con là một cậu bé rất kháu khỉnh, đáng yêu.

    Tôi chưa từng thấy đứa nào khéo mồm khéo miệng như thế!

    Lẻo mép gấp mấy lần ba nó!

    Cũng chỉ vì lẻo mép và thân với mẹ quá, nên bị thằng ba ích kỉ tống xuống ở nhà dưới cùng vú nuôi khi mới hơn một tuổi.

    Nó cũng khôn, lúc chồng tôi ở nhà, rất khuất phục, ngoan ngoãn. Cứ khi nào anh đi làm, là lững chững lững chững bò lên nhà trên với tôi.

    Có lúc tôi tiễn chồng đi làm, quay lại thấy con mình bé tý, trốn vú nuôi, cố gắng bò lên những bậc cầu thang tìm mẹ mà rớt nước mắt. Tôi bế cu cậu, mang lên phòng yêu chiều!

    Gặp mẹ là cậu thơm hết chỗ này tới chỗ kia, thậm chí cái chỗ chứa sữa cũng đòi sờ. Nếu ba cậu ta mà biết chắc cậu ta ăn đòn sớm, nhưng mặc kệ, mẹ cậu ta – là tôi đây, thương cậu ta, thế là đủ!!!

    Tiếc là cái kim trong bọc lâu ngày cũng bị lòi ra.

    Trăm lần hành sự thành công, cũng có lần thất bại. Hôm đó, ông chồng để quên tập tài liệu ở nhà, vào thấy thằng con quý tử đang vụng trộm, mắt lừ lừ, chẳng nói chẳng rằng, xách cổ tống thẳng.

    Mẹ con chúng tôi nhìn nhau, đau khổ vô cùng.

    Nói về cách dậy con, tôi luôn muốn trong nhà một người cương, một người nhu, và tôi chọn là người nhu, vì vậy, khi anh xử lý hay ra lệnh cho con cái, tôi không bao giờ can thiệp, tôi muốn anh có cái uy, như thế mai sau trẻ mới không làm loạn.

    Khi Gà con xuống hẳn nhà dưới, tôi mới cằn nhằn:

    -”Anh hơi quá đáng rồi, con còn nhỏ…lại không có người chơi, nó buồn…”

    Anh cười tinh ranh:

    -”Ừ, anh cũng đang định bàn với em, sản xuất thêm đứa nữa, để nó đỡ cô đơn mà lên làm phiền vợ anh…”

    -”Ý em…ý em không phải là thế…”

    Chưa kịp nói hết câu thì đã bị lão ăn gọn. Trước ông chồng đẹp trai phong độ thế này, tôi làm gì có bản lĩnh mà chống đỡ, đành để ông thích làm gì thì làm thôi, hix! Thôi thì, đằng nào Gà con cũng cần có em mừ, một công đôi việc!!!

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Ngoại truyện 4
     
  14. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Ngoại truyện 4

    Ngoại truyện 4: Gia đình khó khăn ~ Việt ~

    Năm tháng qua đi, chúng tôi giờ đã là một đại gia đình!

    5h chiều.

    Tôi và vợ ngồi chơi trong phòng Gia Đình!

    Tôi chơi xếp hình với thằng Ếch, còn vợ tôi cho con Nhái ăn.

    Mấy đứa lớn hơn còn đi học.

    Tiếng cửa mở…cộng tiếng hét chói tai:

    -”BA MẸ…chúng con đã về!”

    Đấy là cặp sinh đôi của bọn tôi, Cún và Mèo, năm nay vừa vào lớp một. Bọn chúng luôn ồn ào như vậy, theo thông lệ thì khi về nhà, thằng Cún sẽ xà vào lòng vợ tôi, còn con Mèo chắc chắc sẽ quấn tôi, trẻ con mà…

    Lạ rằng hôm nay, vừa mới mở cửa phòng, hai đứa tranh nhau vợ tôi, tranh nhau ôm ấp, hôn hít.

    Kẻ làm cha như tôi có chút chạnh lòng.

    Một lúc, con Mèo òa khóc.

    -”Mẹ ơi, Mèo con thương mẹ lắm…”

    -”Cún cũng thương mẹ nhất trên đời…mẹ ơi mẹ có mệt không?”

    -”Mẹ ơi…mẹ ơi…”

    -”Mẹ ơi để con cho em Nhái ăn cho, mẹ nghỉ đi…”

    Vợ tôi cũng sốc không kém, liếc nhìn tôi, rồi lại cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi bọn chúng:

    -”Hôm nay Cún Mèo đi học vui không con? Con đi bộ về hay chú Cẩm đón?”

    -”Chú…chú tới trường đón bọn con, nhưng bọn con đi bộ từ ngõ vào mẹ ạ!”

    -”Vui lắm mẹ ạ, cô giáo dặn phải thương mẹ…”

    Thằng Cún cướp lười:

    -”Cô giáo nói mẹ vất vả, bọn con thương mẹ lắm…”

    Thầm nghĩ cô giáo này cũng tốt thật đấy, nhưng cô đã dậy mẹ vất vả sao không dậy luôn bọn chúng ba chúng cũng vất vả lắm chứ?

    -”Mẹ, mẹ…cô giáo nói tiền học thêm tháng sau miễn cho con và anh Cún…”

    Tôi bế thằng Ếch lại gần “đám đông”, ân cần hỏi:

    -”Sao cô lại miễn cho các con?”

    -”Vì cô bảo gia đình mình khó khăn ạ!”

    Bọn chúng trả lời rất hồn nhiên, mắt vẫn dán vào vợ tôi, coi như sự xuất hiện của tôi chỉ là hạt cát bụi trên sa mạc,….thiên vị quá đáng rồi nha!!!

    Vợ tôi bế Mèo vào lòng, ân cần hỏi:

    -”Sao cô nghĩ nhà mình khó khăn?”

    -”Con không biết!”

    -”Thế cô có hỏi gì con?”

    -”À, cô giáo hỏi vài câu về nhà mình…”

    -”Câu gì, con kể mẹ nghe xem…”

    -”Cô bảo ngoài Cún Mèo ra nhà mình có mấy chị em?”

    Tôi sốt ruột, hỏi con trả lời sao, nó đáp:

    -”Con trả lời còn 4 người nữa, ba mẹ có tất cả 6 con…đúng không mẹ?”

    -”Đúng, giỏi lắm…”

    -”Cô còn hỏi ba mẹ làm nghề gì, để cô điền vào sổ liên lạc…”

    -”Cún Mèo có biết ba mẹ làm nghề gì không?”

    Vợ tôi hỏi các bé.

    -”Có chứ, con bảo cô mẹ em bán bánh…còn ba…còn ba…”

    Thấy nó ấp úng, tôi hơi bực, chả nhẽ con mình nó không biết cả nghề của mình ư…

    -”NÓI MAU”

    -”Anh cứ bình tĩnh nào, thế con nói ba làm nghề gì?”

    -”Con bảo…không phải con, anh Cún bảo ba chỉ ngồi nhà chơi máy tính, không đi làm…mà con thấy đúng mà…”

    Ặc? Con mới cái!

    -”Xong cô giáo còn bảo về phải thương mẹ, mẹ làm việc vất vả lắm…mẹ mệt nhọc nhưng vẫn cho chúng con cuộc sống ấm no”

    Phải nói, giờ phút này, hận, giận, ức, khí nóng phừng phừng…Vậy là, trong mắt cô giáo và bạn bè của Cún Mèo, vợ tôi biến thành người phụ nữ kham khổ vừa bán bánh, vừa nuôi 6 đứa con và chồng.

    Còn tôi, đường đường là đấng nam nhi, ăn bám vợ?

    Gia đình chúng tôi thế thì ai mà không nghĩ là hoàn cảnh cơ chứ?

    Dường như cảm nhận được sự ức chế của chồng, vợ tôi thủ thỉ:

    -”Ặc, các con nhầm rồi, nhà mình cũng không khó khăn, các con có nhà ở, thức ăn ngon, quần áo đẹp là nhờ ơn ba làm việc vất vả kiếm tiền, tất cả là nhờ ba hiểu không, MAU QUAY RA ÔM CẢM ƠN BA NHANH!”

    Gớm, đúng là vợ mình, một câu nói xoay chuyển thế sự, một câu nói khiến tôi ấm hết cả lòng.

    Bọn chúng lại sấn vào tôi, rối rít yêu thương, thằng Cún vẫn còn thắc mắc, nó hỏi:

    -”Ba ơi thế ba làm nghề gì đấy ba?”

    Vừa hay, Gà và Ngỗng đi học về, tôi quay sang, thử hỏi các con:

    -”Có ai biết ba làm nghề gì không?”

    Bọn chúng ớ người, con Ngỗng nhanh nhảu:

    -”Con biết, con biết…”

    Cuối cùng cũng có một đứa có hiếu, haizz…

    -”Hôm nọ nghe chú Hai nói ba là…là gì ý nhỉ…là …là …đúng rồi…ba là Chúa Tể, ba là Chúa Tể phải không ba?”

    Vợ tôi nhìn tôi, đôi mắt nàng đầy ngạc nhiên sửng sốt. Phải nói, tôi còn sửng sốt hơn.

    Thằng Ếch nhảy phỗng lên.

    -”A, em biết rồi, ba là Chúa Tể của những chiếc nhẫn…”

    Bọn còn lại mặt ngơ mày ngáo, nhìn tôi bằng ánh mắt kính nể, vợ tôi mặt đỏ như cà chua, hiệu ứng muốn cười mà phải nhịn đấy mà!!!

    -”Ba, ba ban con ít sức mạnh đi ba…”

    -”Ba, ba biết phép thuật không?”

    -”Chúng mày ngu, ba làm Chúa Tể Hội Đồng Quản Trị, không phải Chúa Tể của những chiếc nhẫn…”

    -”Ai bao anh thế?”

    -”Ba, ba nói xem ba là gì? Chúa Tể Hội Đồng Quản Trị có oai hơn Chúa Tể của những chiếc nhẫn không ba? Ba có sức mạnh không?”

    ….

    Bọn trẻ ríu rít tít mù!

    ….

    Tôi tới méo cả mặt, cũng may, sau khi chạy vào nhà vệ sinh cười sướng, vợ tôi cũng quay ra , phân tích:

    -”Ba không phải Chúa Tể, ba là Chủ Tịch- Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị, hiểu không con?

    -”Chủ Tịch là gì hả mẹ?”

    Xem ra giải thích cho bọn oắt con hiểu quả khó khăn, vợ tôi đành đổi hướng:

    -”Thôi, khi nào có ai hỏi, thì trả lời ba là Doanh Nhân cũng được,…”

    -”Doanh Nhân là gì hả mẹ?”

    -”Là kinh doanh con ạ!”

    -”Kinh doanh là gì ạ?”

    ….

    Mệt người, tôi cũng nản.

    -”Mày muốn nói ba là chi thì nói, nhưng nhớ bảo ba là tiềm lực kinh tế chính của gia đình là được…”

    -”Tiềm lực kinh tế là gì hả ba?”

    Mệt, oải, nản…cuối cùng tôi và vợ thống nhất ai hỏi thì chúng sẽ nói ba chúng bán hàng, mẹ chúng bán bánh, nhà bọn con không khó khăn. Có lẽ, một ngày trong tương lai, chúng ắt tự biết!

    ******************

    Buổi tối, sau khi cho con Nhái đi ngủ, tôi lên phòng, vợ tôi đã nằm sẵn trên giường, lả lơi lả lướt trong chiếc áo ngủ mỏng manh…máu nóng trong người tôi cứ gọi là hầm hập, cho tới khi nàng gọi:

    -”Hỡi Chúa Tể của những chiếc nhẫn, chàng hãy tới đây…Hãy đem cho em một chút sức mạnh đi nào!!!”



    Vậy đấy, tôi bây giờ không chỉ là Vịt, mà còn là Chúa Tể của những chiếc nhẫn! Oai v~!!!

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Ngoại truyện 5
     
  15. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Ngoại truyện 5

    Ngoại truyện 5: Ba mẹ vào bệnh viện ~ Ếch ~

    Ba tôi nói từ tuần trước rồi, ba phải đi công tác ngoại tỉnh hai ngày.

    Mọi lần ba đi mẹ hay càu nhàu lắm cơ, nhưng lần này mẹ chỉ gật đầu.

    Xong, sáng nay ba đi, một lúc mẹ dặn dò vú nuôi cái gì đó, rồi cũng đi mất!

    Cả nhà anh chị đi học hết, chỉ còn tôi và em Nhái!

    Chúng tôi đang chơi cùng vú nuôi thì dì Linh cùng bác Uyên tới chơi.

    Dì và bác cùng đồng thanh hỏi tôi.

    -”Mẹ con đâu?”-”Ba con đâu?”

    Tôi ngơ ngác, sau cũng lễ phép trả lời:

    -”Dạ, ba con đi công tác, mẹ con…mẹ con….”

    Tôi chẳng biết mẹ đi đâu nữa, bác Uyên bảo dì:

    -”Chị phải vào đây gấp, nghe Lan nói, nó có một cái u lành ở lưng, lâu rồi, cũng không nguy hiểm nên nó sẽ tự đi cắt, có lẽ không nói với Việt, nhưng chị vẫn lo…”

    Dì tôi sốc nặng.

    -”Trời đất, em cũng vừa nghe Hai nói, đại ca cũng đi làm tiểu phẫu nhỏ với vết sẹo ở chân do lần trước tai nạn để lại, vì nhỏ thôi nên cũng không nói cho chị cả…”

    -”Hả, vợ chồng nhà này…thế Việt nó làm ở đâu em?”

    -”Ở bệnh viện Đại Cường chị ạ!”

    -”Ặc, con Lan cũng làm ở đó, vợ chồng nhà này, hâm rồi!”

    Dì và bác nói gì đó, sau đó cho tôi và em Nhái theo.

    Tới nơi, chúng tôi vào phòng thăm ba trước, con Nhái thấy ba mặc áo quần bệnh viện thì khóc lóc, ba tôi bế nó lên an ủi:

    -”Ngoan nào, chỉ là tiểu phẫu thôi, ba vào tý rồi ra ngay mà…”

    Đoạn, ba tôi dặn mọi người đừng nói gì với mẹ.

    Sau, sợ con Nhái không giữ mồm giữ miệng, chỉ tôi và bác vào thăm mẹ, dì Linh ôm Nhái đi chơi.

    Thấy mẹ tôi nằm, chuẩn bị đợi bác sĩ đưa vào phòng, tôi sợ lắm, mẹ tôi xoa đầu tôi, bảo không sao, rồi dặn bác, đừng nói ba biết.

    Lúc ba mẹ tôi trong phòng, tôi thấy dì và bác bàn gì đó ngoài cửa.

    Khi ba mẹ tôi phẫu thuật xong, hai người ngủ , tôi và Nhái gọi mãi, chẳng ai dậy trả lời, chúng tôi gào ầm cả bệnh viện, dì tôi bảo:

    -”Không sao, ba mẹ tiêm thuốc mê, tý mới tỉnh”

    Dì bác đưa ba mẹ tôi vào cùng một phòng, chúng tôi ngồi chơi đồ hàng ở ngoài cửa, nghe lời dặn, bao giờ ba mẹ dậy mới được vào, phải để yên ba mẹ nghỉ ngơi!!!

    Nghe thấy tiếng động, tôi khẽ mở cửa, ngó trộm bên trong.

    Cả ba mẹ tôi cùng đã tỉnh, câu đầu tiên của hai người là đồng thanh:

    -”Bố nó làm gì ở đây?” -”Mẹ nó làm gì ở đây?”

    Sau đó, ba mẹ tôi nhìn nhau một lúc, rồi cùng sững lại, tiếp tục đồng thanh:

    -”Anh, anh dám giấu tôi…” -”Cô, cô dám giấu tôi…”

    -”Khốn khiếp…” -”Mẹ kiếp…”

    Sau rồi, chưa kịp để ba tôi nói gì, mẹ tôi đã dành thế chủ động, bù lu bù loa, khóc lóc thảm thiết.

    Ba tôi lép vế, xót vợ, đành nhảy sang giường mẹ tôi, nhẹ giọng an ủi:

    -”Thôi mà, mẹ nó ngoan nào, anh có làm sao đâu, anh chỉ làm tiểu phẫu nhỏ với vết sẹo ở chân thôi, trông cho đẹp trai ý mà, cho vợ ngày càng yêu, có thể nói là đi phẫu thuật thẩm mĩ đấy!!! Không lo không lo…”

    Mẹ tôi vẫn nức nở:

    -”Thế sao còn giấu, không có gì đáng lo sao phải giấu…”

    -”Thì anh lo mình và các con, có tý lại cuống lên, anh vào bệnh viện tý rồi về… ”

    -”Anh bảo việc gì cũng phải bàn với nhau, sao anh, anh thật…”

    Ba tôi bắt đầu nghiêm mặt, ánh mắt có phần cũng tức giận lắm, mẹ tôi biết điều, nịnh nọt:

    -”À, em cái u lành ở lưng ý, em đi cắt…cũng chỉ là tiểu phẫu thôi”

    Ba tôi nhảy dựng:

    -”Khốn khiếp, cả một cái u đấy, cô làm như đi chợ không bằng, nhỡ làm sao thì sao, nhỡ người ta khám nhầm, là u ác tính thì sao, cắt đi nguy hiểm chết, rồi nhỡ phẫu thuật sơ sảy, nhiễm trùng thì sao, rồi ngộ nhỡ bác sĩ tiêm nhầm thuốc…lúc đó tôi phải làm sao…”

    Ba tôi vừa tưởng tượng, mắt đã rơm rớm, mẹ tôi không những không thương, còn hét toáng:

    -”Cái này tôi phải hỏi anh mới đúng đấy!”

    Đoạn, ba mẹ tôi mỗi người quay một góc.

    Tầm nửa tiếng sau, mẹ tôi khó chịu, quát:

    -”Về giường của anh đi!”

    Ba tôi cáu:

    -”Tôi đau chân, cô thích thì sang đấy mà nằm”

    Mẹ tôi đang định loạng quạng vùng sang, thế là trúng kế ba tôi rồi, tôi biết ngay mà, lại bị ba ôm gọn thế kia.

    Ba tôi thơm mẹ tôi.

    Ba tôi hôn vào miệng mẹ.

    Ba tôi là đồ ích kỉ. Chúng tôi muốn hôn, đều phải đợi lúc ba không có nhà, nhiều lúc, tôi ghét ba.

    Đang yên đang lành, thì con Nhái khóc oang oang, tôi ngó xuống, hóa ra nó cũng đang xem trộm như tôi.

    Ba mẹ tôi giật mình, hai vị đại nhân truyền chúng tôi vào.

    Mẹ tôi bế Nhái, nịnh nọt:

    -”Sao lại đứng ngoài đấy, bác đưa con tới à, sao lại khóc, mẹ thương…”

    Nó mếu máo:

    -”Ba ác độc…”

    Ba tôi giật mình.

    -”Sao ba lại ác độc, Nhái sao vậy?”

    Nó vẫn kiên quyết, nhìn ba tôi đầy thù hận:

    -”Ba nhé, ba mắng mẹ xong ba cởi áo mẹ, mẹ đang ốm mà ba cởi áo mẹ thế mẹ cảm lạnh thì sao? Huhu…”

    Tôi bụm miệng cười, thực ra, lần đầu tiên, rình trộm ba mẹ tôi cũng có thắc mắc y như nó đấy, nhưng anh Gà con đã giải thích cho tôi hiểu.

    Tôi đành làm đứa con ngoan, dỗ dành em:

    -”Nhái, ngoan nào, ba cởi áo mẹ là ba yêu thương mẹ đấy!”

    Chả hiểu sao cả ba mẹ tôi đều đỏ bừng mặt, tôi nói có gì sai à, chính anh tôi nói, ba làm vây là thể hiện ba yêu mẹ mà!

    Ba tôi đứng dậy, mỗi tay một đứa, xách chúng tôi quẳng ra ngoài, khóa chặt cửa. Tôi thì thấy oan ức cực kì, còn con Nhái vẫn to mồm:

    -”Ba, ba không được bắt nạt mẹ nữa…mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ tìm người tới cứu mẹ…”

    Một lúc sau, chú Cẩm tới đón chúng tôi về nhà!

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Ngoại truyện 6
     
  16. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Ngoại truyện 6

    Ngoại truyện 6: Cắm trại ~ Cún ~

    Lại một mùa hè tới.

    Mùa hè là mùa tôi thích nhất, bởi gia đình chúng tôi sẽ lên Lạc Tâm ở.

    Tôi thích nhất là tiết mục cắm trại dưới chân núi, năm nào cũng vậy, đó là ba ngày tuyệt nhất.

    Nói là cắm trại cho oai thôi chứ ba tôi toàn mua lều người ta làm sẵn mà, chất ở nhà kho. Đứa nào thích cắm bao nhiêu trại thì tự vác ra mà lắp.

    Năm nào thì ba mẹ tôi cũng chung một trại lớn.

    Mỗi năm đội hình trại của tụi tôi lại một khác, năm nay cụ thể là.

    Mình anh Gà hai lều, một cho anh, một cho con chó của anh.

    Nhái ở trại với chị Ngỗng.

    Thằng Ếch ở một mình.

    Tôi thì ở với con Mèo.

    Chúng tôi thường đốt một đống lửa lớn. Bên cạnh để rất nhiều que to và một thùng xốp, mẹ tôi chuẩn bị rất nhiều đồ như gà,cá, tôm, thịt các loại…, cũng tẩm ướp gia vị sẵn sàng.

    Đứa nào ăn gì, tự túc cắm đồ vào que rồi nướng.

    Như thổ dân da đỏ vậy, ấy thế mà chúng tôi đều rất thích, hằng năm đều mong tới ngày này.

    Ăn xong, chúng tôi thích chơi gì thì chơi, hè thì ba mẹ cho chúng tôi thoải mái, không quản.

    Ba mẹ tôi thường đi dạo, mà quên không nói, mẹ tôi đang có bầu, đây sẽ là thành viên thứ chín của gia đình tôi, dù trai hay gái, ba mẹ tôi đều đã quyết định đặt tên là Ỉn.

    Chúng tôi tụ tập ở trại anh Gà, chơi Tấn, được ba mẹ huấn luyện từ bé, nên chúng tôi đứa nào cũng rất hoành tráng, rất máu ăn thua, không phân biệt tuổi tác.

    Tự nhiên, có tiếng động từ lều ba mẹ, cũng quên không nói, so với chơi bài, chúng tôi còn thích hóng hớt ba mẹ hơn nhiều.

    Binh đoàn đang định tập kích thì bắt gặp mẹ vùng vằng bỏ ra, thấy chúng tôi, mẹ hỏi:

    -”Đứa nào hôm nay ẹ ngủ cùng!”

    Cả sáu cánh tay dơ lên.

    Mẹ tôi mỉm cười, ngay lúc đó, ba tôi ra, nạt:

    -”Đứa nào ẹ mày vào trại, cắt tiền tiêu vặt ba tháng…”

    Mẹ tôi giận, nhưng không nói gì, tôi biết thừa, dù có thế nào, thì khi ba tôi ra uy hay nói chuyện với các con, mẹ tôi thường không lên tiếng; người ngoài nhìn vào còn tưởng ba tôi gia trưởng hống hách, sống lâu mới biết, ba tôi, cũng đáng thương lắm nha!!!

    Khi ba tôi cất tiếng, chỉ còn bốn cánh tay dơ lên.

    -”Đứa nào ẹ mày vào trại, cấm xem tivi hai tháng…”

    Lần này chỉ còn hai đứa can đảm.

    -”Đứa nào ẹ mày vào trại, cấm đọc truyện hai tháng…”

    Còn duy nhất một cánh tay, của con Nhái, tất nhiên rồi, nó trẻ người non dạ, đâu đã cảm nhận được nỗi khổ khi không có tiền, tivi hay truyện???

    Cuối cùng cũng thấy có đứa trung thành với mình, bất chấp tất cả, mẹ tôi sung sướng, tự nhiên tôi thấy xấu hổ quá!

    Ba tôi chơi xấu:

    -”Xem ra Nhái đồng ý nghĩa là Ngỗng cũng đồng ý nhỉ…vậy cứ thế mà làm…”

    -”Không, không ba ơi, trại là của con lắp, con không đồng ý… ”

    Vậy là con Nhái bất lực, mẹ tôi bực bội lườm ba tôi rồi bỏ đi!

    Chúng tôi nhìn thấy mắt ba trừng trừng, không ai dám tiến bước.

    Trở về lều, cùng ***.

    Anh Gà nói:

    -”15 phút, tao đặt 3 củ, đứa nào chơi thì vào”

    Chị Ngỗng:

    -”Được, 3 củ thì 3 củ, lần này căng, 30 phút”

    Tôi và Mèo một cửa, thấy mặt ba méo xệch, tôi có linh cảm tốt, mỗi đứa góp triệu rưỡi.

    -”Bọn em cá 10 phút”

    -”Bọn mày dở à, thua là chắc”

    Con Mèo tái mặt, nhưng tôi trấn an nó.

    Thằng Ếch cũng chơi, nó đặt 20 phút, riêng con Nhái bé quá chỉ ngồi hóng hớt.

    Bọn tôi im thin thít, hồi hộp chờ đợi.

    11 phút 23 giây…

    Ba tôi cầm áo khoác của mẹ, chạy vội ra khỏi trại.

    Theo luật, 10 phút ăn.

    Mặt anh chị em của tôi phải nói như đít nồi, còn trái tim tôi…như đang nhảy múa, tiền đâu, tiền đâu, về đây…

    Chúng tôi vơ vét đống polyme về trại, chưa chia vội, vì bây giờ, có trò hay hơn, một, hai, ba, bốn, năm, sáu…đủ sĩ số, bắt đầu bám bước ba.

    Chẳng mấy chốc, ba tôi đã ra bờ biển, từ đằng sau khoác áo ẹ.

    -”Eo lãng mạn thế!”

    Chị Ngỗng kêu.

    -”Mày cứ như đi rình lần đầu ý, im đi!”

    Anh Gà lên tiếng.

    Không hiểu lần này tức như nào mà mẹ tôi dùng chiêu độc, không la hét, không mắng, ba làm gì thì kệ, im lặng.

    Ba tôi sợ xanh mắt mèo.

    Tất nhiên, mẹ tôi thế thôi, ba tôi mà cứ ôm ôm, hôn hôn, nịnh nịnh hồi lâu là hết giận mà, biện pháp này chúng tôi đều cùng áp dụng khi bị điểm kém – thành công trăm phần trăm nha!

    Lâu lâu, cũng thấy mẹ dựa đầu vào vai ba, rồi lâu lâu, thấy ba tôi nhẹ nhàng bế mẹ về trại, chúng tôi hết trò xem, trở về chơi bài…

    Đó là những mùa hè tuổi thơ tôi!

    Tôi yêu gia đình tôi!

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Ngoại truyện 7
     
  17. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Ngoại truyện 7

    Ngoại truyện 7: Tết lại tới rồi ~ Gà ~

    Tết lại tới rồi!

    Tôi giống bác Minh tôi, năm vừa rồi, tôi tròn 15 tuổi, ba mẹ cho tôi xuất ngoại.

    Tôi mới xa nhà được mấy tháng thôi, mà sao tôi ngỡ như mình đã đi vài năm vậy!

    Lúc đi, cả đàn nhóc vẫy tay tạm biệt, ba mẹ rơm rớm, lúc đấy, tôi vì háo hức cái gọi là du học, nước Mỹ, đồ Tây,…nên chẳng có cảm giác gì.

    Bây giờ, mới thấm thía sự kinh khủng.

    Mỗi lần ba mẹ gọi sang, đều hỏi Tết có về không, tôi vì sĩ diện, kêu chẳng nhớ nhà, cũng chẳng muốn về, bên này rất vui.

    Hôm nay, xem trên mạng, thấy không khí Tết tấp nập quá, bạn bè để ảnh face cứ ầm ầm, lòng tôi bỗng trống trải.

    Chẳng kịp nghĩ nhiều, cũng chẳng kịp khóc nhớ nhà, tôi đặt luôn vé máy bay về!

    Trải qua nửa vòng trái đất, cuối cùng cũng đặt chân trên mảnh đất thân yêu, ngôi nhà này, ao cá này, những cái cây này, luống rau thơm mẹ tôi trồng kia…không hiểu sao mũi tôi cay, mắt tôi đỏ, tôi là nam nhi cơ mà, nhưng mà, vẫn vậy đó!

    Mẹ tôi nhìn thấy tôi, bất ngờ tới nỗi, đánh rơi cả rổ đậu xanh. So với mẹ các bạn, về tuổi tác, mẹ tôi khá trẻ, mới gần 35. So với tuổi, mẹ tôi còn trẻ hơn, tôi lại phát triển sớm, nên trông tôi và mẹ, không giống hai mẹ con cho lắm.

    Chính vì thế, mỗi lần tôi và mẹ quá thân mật, ba tôi thường rất không thích!

    Mẹ tôi khóc, làm tôi cũng khóc theo.

    Ba và các em tôi thấy động, ùa ra…

    Cả nhà chúng tôi, ôm nhau khóc khóc cười cười. Cái gia đình này, thật là!!!:X.

    Đêm 29.

    Nhà tôi chín người trải chiếu trên trần, cùng trông bánh chưng.

    Đó là giây phút rất đầm ấm, rất hạnh phúc.

    Bảy đứa chúng tôi cùng tranh nhau chui rúc vào cái chăn mỏng của ba mẹ, mỗi đứa giành một ít, ba mẹ ngồi giữa, cười, mặc bọn tôi.

    Ở bên cạnh nhiều chăn lắm chứ, nhưng thế này, vui hơn nhiều!

    Tôi hít một hơi, nghĩ ngợi xa xăm, tự dưng sợ thời gian trôi, sợ cái ngày phải quay lại Mỹ.

    Mà thôi, bỏ qua đi, tôi phải tận hưởng cái sung sướng trước mắt đã!

    Tôi yêu gia đình tôi!!!

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương kết
     
  18. doctruyen

    doctruyen

    Tham gia:
    25/10/2013
    Bài viết:
    16,381
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    88
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương kết

    Chương kết

    ~Việt~

    29 Tết

    Tôi với tay, bỏ thêm củi vào bếp.

    Nhìn vợ tôi và mấy đứa nhỏ ngủ rất ngon, vợ tôi dựa tôi, các con, có đứa dựa tôi, có đứa dựa nàng.

    Ánh lửa bập bùng phản chiếu từng gương mặt, lòng tôi bỗng thấy ấm, ấm như ngọn lửa kia vậy.

    Tôi hôn lên bờ môi đỏ mọng của vợ, tôi biết, tất cả ngọt ngào, bởi vì tôi có em!

    Cảm ơn vợ! Anh yêu em! Kiếp sau lại kết duyên nhé!

    ~Lan~

    Đêm 30

    Cả nhà chúng tôi cùng đếm ngược đón giao thừa.

    Tiếng pháo hoa cùng tiếng cười đùa, lúc nào cảm giác căn nhà cũng có thể nổ tung.

    Khi thời khắc tới, chúng tôi nâng ly, và sau đó, anh luôn kéo tôi vào lòng, thân mật trìu mến, tình cảm nóng bỏng.

    Nhiều năm rồi, các con tôi cũng quen với cảnh như thế.

    Thậm chí, càng lúc chúng càng hò hét cổ vũ anh, khiến tôi chỉ muốn đào lỗ.

    Không thể chối cãi…tôi mãn nguyện!

    Tôi đã từng nghĩ, không ai có số phận hẩm hiu như mình, nhưng tôi đã lầm, đó âu chỉ là những thử thách nhỏ nhoi, để đưa tôi tới bến bờ hạnh phúc, tôi là người mẹ, người vợ, người phụ nữ may mắn nhất trên đời.

    Tôi biết, tất cả, bời vì tôi có anh!

    Cảm ơn chồng! Em yêu anh!!! Kiếp sau lại kết duyên nhé!

    HẾT

    Lyon, France, 05/12/2014

    Lan Rua’s Story ~ Porcupine Duck Family.

    P/S: Thank you all, love u:X
     

Chia sẻ trang này